Tuesday, April 29, 2014

DÂN OAN VIỆT NAM TẬP TRUNG VỀ SÀI GÒN LÊN ÁN CHẾ ĐỘ CỘNG SẢN

DÂN OAN VIỆT NAM TẬP TRUNG VỀ SÀI GÒN
LÊN ÁN CHẾ ĐỘ CỘNG SẢN ĐỘC TÀI TOÀN TRỊ
Trong hai ngày 28 và 29 tháng tư 2014 vừa qua, những dân oan từ nhiều tỉnh thành đã tập trung về Sài gòn, đồng loạt xuống đường đã đảo chế độ cộng sản lừa bịp cả dân tộc Việt Nam về ý nghĩa cao cả của phong trào giải phóng dân tộc, thống nhất tổ quốc, để xây dựng một nước Việt Nam Độc Lập, Tự Do, Dân Chủ và Phú Cường nhưng thực chất là xâm lược Miền Nam, cướp quyền lãnh đạo đất nước của chính phủ Quốc Gia rồi tiến hành xây dựng một thể chế độc tài toàn trị, tước đoạt hết mọi quyền tự do, dân chủ và quyền làm người của mọi người dân, vơ vét của cải tài sản, đất đai ruộng vườn của những người dân thấp cổ bé họng, để tư sản hóa những quan chức cộng sản vốn là những kẻ vô sản, cùng đinh, gia tài sản nghiệp chỉ có chiếc quần nylon dầu và cây súng AK.

Những người dân oan đã tuần hành qua nhiều đường phố và đồng loạt kéo đến trước Tòa Lãnh Sự Quán Hoa Kỳ để tố giác tội ác của chế độ cộng sản Việt Nam, đã lạm dụng xương máu và lòng yêu nước của nhiều thế hệ trẻ Việt Nam để thâu tóm quyền lực cai trị đất nước trên tinh thần hèn với giặc, ác với dân.

Những "NHÀ"
ĐẤU TRANH DÂN CHỦ VÀ NHÂN QUYỀN
trong nước đâu rồi?







Ta Về - Tô Thùy Yên

ĐỪNG NÓI VỚI TÔI: “HOÀ HỢP VÀ HÒA GIẢI”
Người về sau 13 năm tù “cải tạo” ở miền Bắc
Ngày đi tóc vẫn còn xanh, nay về tóc râu đã bạc, hom hem trong bộ áo tù màu xám. Người vợ sau 13 năm gian khổ mỏi mòn, tóc cũng đã hoa râm, răng cũng rụng dần nhưng vẫn còn chút xuân sắc của một thời mệnh phụ. Người con, cằn cỗi với tháng năm trong một xã hội phân biệt đối xử vì cha anh là tù “cải tạo”, nức nở ôm tay cha già, sau anh là em anh cũng đang lau nước mắt.
Ta về cúi mái đầu sương điểm,
Nghe nặng từ tâm lượng đất trời.
Cám ơn hoa đã vì ta nở.
Thế giới vui từ mỗi lẻ loi.
Tô Thùy Yên
oOo
Bạn có thể quên vì bạn chưa sống với “người” Cộng Sản.
Anh có thể quên vì anh ở nước ngoài từ 1975.
Em có thể quên vì em sinh ra sau 1975.

Nhưng tôi, tôi không quên dù tôi muốn quên.

Những giọt nước mắt này phải chăng để mừng đời “giải phóng” hay ứa ra từ nỗi đớn đau của những người “thua cuộc?”
Ta Về
Tô Thùy Yên

Ta về – một bóng trên đường lớn.
Thơ chẳng ai đề vạt áo phai
Sao vẫn nghe đau mềm phế phủ
Mười năm, đá cũng ngậm ngùi thay.

Vĩnh biệt ta-mười-năm chết dấp
Chốn rừng thiêng ỉm tiếng nghìn thu.
Mười năm, mặt xạm soi khe nước,
Ta hóa thân thành vượn cổ sơ.

Ta về qua những truông cùng phá,
Nếp trán nhăn đùa ngọn gió may.
Ta ngẩn ngơ trông trời đất cũ,
Nghe tàn cát bụi tháng năm bay.

Chỉ có thế. Trời câm đất nín.
Đời im lìm đóng váng xanh xao.
Mười năm, thế giới già trông thấy.
Đất bạc màu đi, đất bạc màu

Ta về như bóng chim qua trễ
Cho vội vàng thêm gió cuối mùa.
Ai đứng trông vời mây nước đó,
Ngàn năm râu tóc bạc phơ phơ.

Một đời được mấy điều mong ước?
Núi lở sông bồi đã lắm khi
Lịch sử ngơi đi nhiều tiếng động,
Mười năm, cổ lục đã ai ghi?

Ta về cúi mái đầu sương điểm,
Nghe nặng từ tâm lượng đất trời.
Cám ơn hoa đã vì ta nở.
Thế giới vui từ mỗi lẻ loi.

Tưởng tượng nhà nhà đang mở cửa,
Làng ta, ngựa đá đã qua sông,
Người đi như cá theo con nước,
Trống ngũ liên nôn nả gióng mừng.

Ta về như lá rơi về cội.
Bếp lửa nhân quần ấm tối nay.
Chút rượu hồng đây, xin rưới xuống,
Giải oan cho cuộc biển dâu này.

Ta khóc tạ ơn đời máu chảy
Ruột mềm như đá dưới chân ta.
Mười năm chớp bể mưa nguồn đó,
Người thức nghe buồn tận cõi xa.

Ta về như hạt sương trên cỏ
Kết tụ sầu nhân thế chuyển dời.
Bé bỏng cũng thì sinh, dị, diệt.
Tội tình chi lắm nữa, người ơi!

Quán dốc hơi thu lùa nỗi nhớ.
Mười năm, người tỏ mặt nhau đây.
Nước non ngàn dặm, bèo mây hỡi,
Đành uống lưng thôi bát nước mời.

Ta về như sợi tơ trời trắng
Chấp chới trôi buồn với nắng hanh.
Ai gọi ai đi ngoài quãng vắng?
Phải, ôi vàng đá nhắn quan san?

Lời thề truyền kiếp còn mang nặng
Nên mắc tình đời cởi chẳng ra.
Ta nhớ người xa ngoài nỗi nhớ.
Mười năm, ta vẫn cứ là ta.

Ta về như tứ thơ xiêu tán
Trong cõi hoang đường trắng lãng quên.
Nhà cũ, mừng còn nguyên mái, vách.
Nhện giăng, khói ám, mối xông nền.

Mọi thứ không còn ngăn nắp cũ.
Nhà thương khó quá, sống thờ ơ.
Giậu nghiêng, cổng đổ, thềm um cỏ.
Khách cũ không còn, khách mới thưa…

Ta về khai giải bùa thiêng yểm.
Thức dậy đi nào, gỗ đá ơi!
Hãy kể lại mười năm mộng dữ.
Một lần kể lại để rồi thôi.

Chiều nay, ta sẽ đi thơ thẩn,
Thăm hỏi từng cây những nỗi nhà.
Hoa bưởi, hoa tầm xuân có nở?
Mười năm, cây có nhớ người xa?

Ta về như đứa con phung phá
Khánh kiệt đời trong cuộc biển dâu.
Mười năm, con đã già như vậy.
Huống mẹ cha, đèn sắp cạn dầu

Con gẫm lại đời con thất bát,
Hứa trăm điều, một chẳng làm nên.
Đời qua, lớp lớp tàn hư huyễn.
Hạt lệ sương thầm khóc biến thiên.

Ta về như tiếng kêu đồng vọng.
Rau mác lên bờ đã trổ bông.
Cho dẫu ngàn năm, em vẫn đứng
Chờ anh như biển vẫn chờ sông.

Ta gọi thời gian sau cánh cửa.
Nỗi mừng ràn rụa mắt ai sâu.
Ta nghe như máu ân tình chảy
Từ kiếp xưa nào tưởng lạc nhau.

Ta về dẫu phải đi chân đất
Khắp thế gian này để gặp em.
Đau khổ riêng gì nơi gió cát
Hè nhà, bụi chuối thức thâu đêm.

Cây bưởi xưa còn nhớ trăng hoa.
Đêm chưa khuya lắm, hỡi trăng tà!
Tình xưa như tuổi già không ngủ,
Bước chạm khua từng nỗi xót xa.

Ta về như giấc mơ thần bí
Tuổi nhỏ đi tìm những tối vui.
Trăng sáng lưu hồn ta vết phỏng.
Trọn đời, nỗi nhớ sáng khôn nguôi.

Bé ơi, này những vui buồn cũ,
Hãy sống, đương đầu với lãng quên.
Con dế vẫn là con dế ấy,
Hát rong bờ cỏ, giọng thân quen.

Ta về như nước tào khê chảy.
Tinh đẩu mười năm luống nhạt mờ.
Thân thích những ai giờ đã khuất?
Cõi đời nghe trống trải hơn xưa.

Người chết đưa ta cùng xuống mộ.
Đêm buồn, ai nữa đứng bờ ao?
Khóc người, ta khóc ta rơi rụng.
Tuổi hạc, ôi ngày một một hao.

Ta về như bóng ma hờn tủi
Lục lại thời gian, kiếm chính mình.
Ta nhặt mà thương từng phế liệu
Như từng hài cốt sắp vô danh.

Ngồi đây, nền cũ nhà hương hỏa,
Đọc lại bài thơ thuở thiếu thời.
Ai đó trong hồn ta thổn thức?
Vầng trăng còn tiếc cuộc rong chơi.

Ta về như hạc vàng thương nhớ
Một thuở trần gian bay lướt qua.
Ta tiếc đời ta sao hữu hạn,
Đành không trải hết được lòng ta. 
Tô Thùy Yên


 

Monday, April 28, 2014

Thư Không Niêm Gửi Bạn - Trần Văn Lương

Thư Không Niêm Gửi Bạn...
Những “chiến hữu” mau quên....
“áo gấm về làng”, tủi nhục đồng đội.

Thay lời một vị thương phế binh VNCH đang còn ở VN 
gửi người bạn cũ ngày xưa đã vượt biên nhưng nay lại viện dẫn đủ mọi lý do để về vui chơi.

Gửi nhờ tập vé số trên tay,
Chống nạng đến đây để gặp mày.
Hụt hẫng thấy mày ngồi giữa quán,
Đang cùng bầy cán bộ vui say.

Không muốn bị mang tiếng quấy rầy,
Khi lòng đang thất vọng chua cay,
Nên đành mượn tạm vài trang giấy,
Viết bậy đôi câu gửi tới mày.

Mày hãy cùng tao nhớ lại ngày,
Cùng mày trong bóng tối chia tay,
Mày thề rằng nếu Trời cho thoát,
Mày ắt không quên mối hận này.

Từ đó, trong đau đớn dập vùi,
Bọn tao mòn mỏi đợi tin vui.
Ngờ đâu hạnh phúc lùi xa mãi,
Nghĩ đến Quê Hương lại ngậm ngùi.

Mày trở về chơi đã lắm lần,
Lúc thì viện cớ gặp người thân,
Lúc theo “từ thiện” tìm danh vọng,
Hí hửng vô tròng bọn ác nhân.

Hàng vạn hàng trăm các hội đoàn,
Tranh đua làm thiện thật gian nan.
Hân hoan vì chút hào quang giả,
Họ đã an nhiên giúp bạo tàn.

Mày cũng lần theo đóm múa may,
Hết quà lại cáp phát rền tay.
Tiền Tây, tiền Mỹ xài như rác,
Lầu các thi nhau mọc dẫy đầy.

Mày biết dân đây được những gì,
Khi đoàn cứu trợ đã ra đi?
Đất đai ngập lụt, nhà tan nát,
Ngơ ngác trên tay một gói mì!

Biết chăng vì những đứa như mày,
Sự thật quê nhà chẳng chịu hay,
Hãnh diện ta đây về “cứu viện”,
Nên bầy quỷ đỏ hiện còn đây.

Mày có biết mày đã tiếp tay,
Nuôi dân cho chúng để rồi nay,
Chúng càng thêm có đầy phương tiện,
Để khiến dân ta mãi đọa đày.

Cả bầy chúng vẫn sống xa hoa,
Xuất ngoại đầu tư, sắm sửa nhà,
Con cái tiêu ra hàng bạc triệu,
Đồng tiền đó liệu lấy đâu ra?

Mày so với chúng được bao lăm,
Tỷ phú tiền Tây chúng cả trăm.
Của cải một thằng trong Bắc phủ,
Thừa nuôi dân sống đủ nhiều năm.

Phải chăng vì cật ấm cơm no,
Mày lại mơ màng chức vị to,
Nên mới trở cờ o bế giặc,
Qua sông ngoảnh mặt với con đò?

Tao xót xa nhìn lũ bạn thân,
Ngày xưa vượt biển lắm gian truân,
Nay khuân tiền bạc về quê cũ,
Góp sức nuôi bè lũ hại dân.

Bạn mình giờ lắm kẻ giàu sang,
Áo gấm xênh xang rộn xóm làng.
Có đứa vênh vang bằng cấp lớn,
Hùa theo lũ ngợm chống Cờ Vàng.

Có thằng may mắn lắm đồng ra,
Thơ thới về đây, bỏ vợ nhà.
Có đứa làm sui gia với giặc,
Ra ngoài trở mặt líu lo ca.

Thấy miệng mày thoa mỡ nói năng,
Lòng tao chua xót chợt hay rằng,
Xuống thuyền mấy đứa đêm hôm đó,
Giờ đã “vinh quy” đủ bấy thằng!

Tao tưởng bao năm ở nước ngoài,
Chúng mày phải biết rõ hơn ai,
Ngày ngày đọc thấy nhiều tin tức,
Sao lại vô tâm được thế này?

Lần cuối cho tao nói một lời:
Nếu còn người trở lại ăn chơi,
Đua đòi danh lợi, buôn “từ thiện”,
Thì chớ mơ chi chuyện vá trời.

Nắng chiều cuốn xác lá trôi,
Bóng đôi nạng gỗ đơn côi ngược dòng.

Trần Văn Lương


CSVN & ĐÁM CHẦU RÌA CHÍNH TRỊ

CSVN & ĐÁM CHẦU RÌA CHÍNH TRỊ
TUNG RA CHIÊU BÀI HÒA GIẢI HÒA HỢP

Giáo sư Tiến sĩ Nguyễn Phúc Liên, Kinh tế
Web: http://VietTUDAN.net

Ở thời điểm bí lối hiện nay: tha hóa Xã Hội đến thác loạn và phá sản Kinh Tế đến hoàn toàn bí lối, CSVN & ĐÁM CHẦU RÌA CHÍNH TRỊ ĐANG TUNG RA CHIÊU BÀI HÒA GIẢI HÒA HỢP như van nài Mỹ tháo gỡ dùm cho lối bí.

Thực vậy, CSVN sẽ không Tháo gỡ nổi Cơ chế mà Tháo chạy cũng không xong.

Chúng tôi nói đến hai việc: (i) Vì ham quyền và ham tiền, nên đảng CSVN bất lực không thể THÁO GỠ Cơ chế; (ii) Khi tiền đã ăn ngập họng, thì THÁO CHẠY cũng không xong

(i) Vì ham quyền và ham tiền, nên đảng CSVN bất lực không thể THÁO GỠ Cơ chế

Mỗi lần đọc khẩu hiệu trên Radia Chân Trời Mới của Việt Tân: ”Dùng Bất Bạo Động để THÁO GỠ độc tài !“, tôi thường cười: “Chính CSVN THÁO GỠ độc tài“ cũng không nổi, huống hồ Việt Tân muốn tháo gỡ mà lại bằng Bất Bạo Động nữa! Đây chỉ là một ý kiến nhận xét cho vui.

Đã bao Đại Hội đảng, những đề nghị Cải Cách nhằm tháo gỡ Cơ chế, nhưng kết quả không đạt được gì bởi lẽ những Cải Cách đề nghị ra chỉ hời hợt như thoa “dầu Cù là“ ngoài da để chữa bệnh nội tạng trầm trọng.

Gần đây nhất, mô hình Kinh tế CSVN làm tụt giốc kinh tế quốc gia trầm trọng đến nỗi quốc tế phải lên tiếng cho cả Trung quốc và Việt Nam là phải Cải Cách tận CĂN NGUYÊN việc tụt giốc ấy. Nhưng cả Trung quốc lẫn Việt Nam cũng chỉ tìm cách vá chiếc Váy Đụp mục nát Mác-Lê mà không thể nào tháo gỡ tận căn nguyên, đó là phế bỏ hệ thống CAI TRỊ độc tài độc đảng và chấm dứt việc thành lập những Tập đoàn Kinh tế Nhà nước để làm “chủ đạo nền Kinh tế theo định hướng XHCN“, nghĩa là phải Dân chủ hóa Kinh tế cho cá nhân để sự phát triển Kinh tế phải do Dân và cho Dân. Nhưng nếu tháo gỡ tận căn nguyên như vậy, thì đảng Cộng sản không còn quyền độc tài và cả đảng không còn dịp ăn cướp tài sản quốc gia và của người dân nữa. Chính vì tham quyền và tham tiền như vậy mà đảng Cộng sản trở thành bất lực không thể tháo gỡ được Cơ chế

(ii) Khi tiền đã ăn ngập họng và quá nặng bụng, thì THÁO CHẠY cũng không xong

Cái Cơ chế trên đây là môi trường để phát sinh và tràn lan THAM NHŨNG, LÃNG PHÍ. Những tài nguyên quốc gia, tiền thuế của dân đóng vào và nhất là đất đai của dân chúng đều do Nhà Nước quản trị. Việc quản trị lại dưới quyền độc tài độc đảng nữa. Quyền Chính trị độc tài và quyền Quản trị Kinh tế trong tay, thì đó là Môi trường vô cùng thận lợi để các đảng viên CSVN, từ thằng đầu đảng đến thằng chót đảng tha hồ mà THAM NHŨNG, LÃNG PHÍ. Mỗi đảng viên lần lượt thay đổi nhau để ăn cướp tài sản quốc gia và của cải của dân.

THAM NHŨNG và LÃNG PHÍ sau đợt nắm giữ quyền của mình rồi, thì phải cất giấu tài sản ăn cướp để tiêu xài cho đến chết, nghĩa là sau đợt THAM NHŨNG, LÃNG PHÍ của mình rồi, thì mỗi đảng viên tìm đường “hạ cánh an toàn“, nghĩa là “THÁO CHẠY“ bình yên để hưởng thụ tiền bạc, tài sản đã ăn cướp được.

Con đường “THÁO CHẠY” này không phải là dễ dàng và bình yên bởi lẽ đảng CSVN biết rằng việc ăn cướp của mình có 85 triệu dân Quốc nội nhìn vào và hơn 4 triệu người Việt tại Hải ngoại canh chừng. Khi mà toàn dân NỔI DẬY dứt bỏ Cơ chế CSVN hiện hành rồi thì những kẻ ăn cướp kia sẽ bị dân đưa ra xử tội, nhất là tội ăn cướp trốc tay của cải người dân:

* Tại Quốc nội: dinh thự, công ty của những tên ăn cướp còn đó mà dân chúng nhìn thấy. Dân phải đòi hoàn trả lại cho dân.

* Tại Hải ngoại: chúng ta có hơn 4 triệu người Việt sống trên 70 Quốc gia khác nhau. Họ sẽ truy tìm những tài sản mà tầng lớp lãnh đạo đảng CSVN ăn cướp để chuyển ra cất giấu tại nước ngoài. Những đảng viên cao cấp này khó lòng “hạ cánh an toàn“ để thụ hưởng những gì ăn cướp được. Một phần lớn Quân Lực VNCH nằm tại nước ngoài và rất thiện xạ. Cấp lãnh đạo CSVN đã giết những người thân hoặc những thành phần thuộc gia đình họ, nay lại chễm chệ ngồi hưởng những tài sản ăn cướp được, nên tất nhiên tự cảm thấy thân xác khó lòng “an toàn“ bên cạnh những quân nhân Việt Nam Cộng Hòa, như trên đất Mỹ chẳng hạn, để hưởng tài sản cướp dựt phi nghĩa từ Việt Nam. Có lúc tôi tự hỏi: Không hiểu khi Dân NỔI DẬY, những lãnh đạo CSVN tháo chạy đi tỵ nạn ở đâu ? Ở Tầu thì sợ Chệt tìm cách tịch thu tài sản ăn cướp được. Ở Pháp, ở Mỹ… thì người Việt ty nạn không để cho yên lành mà thụ hưởng tiền bạc cướp dựt. Tôi đề nghị là những lãnh đạo CSVN nên đi tỵ nạn tại Bắc Hàn hoặc Cuba. Chỉ còn hai nước này để họ tháo chạy đến cho tạm an toàn. Tại Cuba, người Việt tại Florida quen nhiều dân Cuba tỵ nạn, nên có thể nhờ người Cuba dẫn đến tận nhà những lãnh đạo CSVN lẩn trốn tại đó, dù có đào hầm để trốn như Saddam HUSSEIN hay KHADAFFI.

KẾT LUẬN: CSVN tự mình không THÁO GỠ nổi Cơ chế mà THÁO CHẠY cũng không xong, nên toàn Dân phải NỔI DẬY để chôn vùi cho khuất mắt cái Cơ chế TỘI ÁC đó vậy.

Giáo sư Tiến sĩ Nguyễn Phúc Liên, Kinh tế


30-4. Ta ngồi chờ hay đứng dậy? - Bảo Giang

30-4
Ta ngồi chờ hay đứng dậy?
Bảo Giang

Tôi đã không định viết bất cứ một bài viết nào nhân ngày 30-4 năm nay. Bởi lẽ, nhắc về một mốc điểm của một thời gian như ngày 30-4, nó chỉ làm cho lòng người thêm sầu héo, đớn đau, hơn là đem đến cho người quanh mình một niềm vui, dù là rất nhỏ bé. Bỡi lẽ, nhìn quanh đây. Ngưòi miệt mài với tranh đấu thì cứ trần lưng ra trong cô đơn. Kẻ chạy cờ, cúi đầu, cầu ơn mưa móc của Việt cộng, xem ra càng lúc càng đông, lại thêm có tài qùy lâu hơn. Bên cạnh đó là đoàn ngũ gọi là về “du lịch, thăm quê” càng lúc càng nhiều. Sân bay lúc bỏ chạy chẳng mấy người ra vào được. Lúc này là tấp nập xuốt ngày đêm. Phần vì người về, phần vì rao hàng dẫn mối. Chẳng mấy ai nhớ đến lúc đi thì trốn chui trốn nhủi, bị phường khóm tố cha, tố mẹ, bêu riếu. Bị bọn bất lương láo lếu gọi là ma cô đĩ điếm. Lúc về thì trát phấn, bôi son ra dáng “khúc ruột ngàn dặm” nên cũng chẳng ngượng ngùng! Toàn cảnh ấy tạo thành một bức tranh màu nước đục. Vui gì mà viết?

Đã thế, lúc gần đây lại thấy nhiều người “đẻ“ ra loại ý kiến “đỉnh cao” là: Có tranh đấu cũng chả di đến đâu, hễ bọn Trung cộng đổ thì Việt Cộng cũng chết theo! Hoặc gỉa, mình không gởi tiền về thì tiền của chúng cũng đã xếp cao như núi! Nó cần gì đến tiền của người ở hải ngoại! Nghe mà thấm nỗi đau! Ấy là chưa kể đến nỗi đau của người dân Crimea vừa bị xát nhập vào Liên Bang Nga. Nó là một bài học, một bước tập thực tế trước mắt cho một chương trình xin tự trị xàt nhập vào Trung quốc mà Việt cộng đã đi vào những giai đoạn sửa soạn cuối cùng? Mấy ai hay?

Trước viễn ảnh đau thương, mất nước vào tay Trung cộng, dĩ nhiên, tôi không phản bác một ai, cũng chẳng phản bác một lý lẽ nào của “người mỉnh”. Chỉ xin đưa ra vài con số, vài câu chuyện có liên hệ đến câu chyện này mà thôi. Trước hết,

I. Ngồi chờ... Trung cộng chết, ta sẽ ra sao?

Trước hết, vì không biết đến bao giờ nó mới chết, nên ta sẽ có dịp mỗi năm một lần, ngồi đếm ngày 30-4. Đếm để nghe “người ta” bàn luận. Hết bàn khôn đến bàn dại. Hết quốc hận thành hoà giải…. theo Việt cộng! Nhưng có một điều mà người ta không thèm để ý đến trong những lúc ngồi đếm và bàn luận là: Trước khi Trung cộng chết thì Việt Nam ta cũng đã tan bay bay xác pháo rồi: Nó bị tan bay xác pháo vì Việt cộng, bị tan biến vào chính vòng tay của Trung cộng. Bạn không tin ư?

1. Phần tài nguyên: Đất rừng, đất biển của Việt Nam ta bây giờ có bao nhiêu phần trăm nằm trong tay Tàu, ngoại quốc? Bao nhiêu phần trăm nằm trong tay của đồng bào? Bao nhiêu phần trăm nằm trong tay của đảng cộng sản với đặc quyền sử dụng, đặc quyền cho đi, dâng hiến hay ký những giao kèo cho thuê dài hạn để chia nhau tiên túi? Hỏi xem, Hoàng Sa, Trường Sa, Cao nguyên, Bình Dương, Vũng Áng, Cửa Việt…. toàn là những trọng địa, nay dưới quyền của ai?

2, Về nhân sự: Ngày nay trên đất nước Việt Nam, có ai kiểm chứng được là có bao nhiêu thành viên, cấp uỷ của cộng sản từ trung ương cho đến địa phương người Việt nhưng làm việc theo lệnh Tàu để được hưởng quy chế cha truyền con nối? Rồi có bao nhiêu làng toàn người Tàu mới đến định cư theo quy chế riêng của Tàu hay không? Có ai vào được những khu định cư của các chuyên viên thợ thuyền của Tàu theo sang để làm công nhân chính thức hay nhập lậu, trong các dự án trúng thầu hay không? Có ai có trong tay những con số là hiện có bao nhiêu ngưòi Tàu vào Việt Nam du lịch và trốn ở lại trong những khu riêng của họ hay không? Kế đến, với hoàn cảnh ngày thêm bi đát của lao động Việt Nam, đặc biệt là của phụ nữ, khi thấy những người Tàu ở Việt Nam, trước mắt có công ăn việc làm, ra đường được nhà nước Việt cộng ưu đãi, có bao nhiêu người đã chấp nhận lấy chồng Tàu thuộc diện di dân bất hợp pháp này? Trong năm, mười năm sau nữa họ là Tàu hay là Ta? Ấy là chưa nói đến những kế hoạch lớn từ trung ương do nhà nước Việc cộng chủ trương và Phạm vũ Luận theo đó đã đề ra chương trình “giúp” trẻ em Việt Nam học tiếng Tàu ngay từ bậc tiểu học, để mai kia đi xin việc trên đất nước mình cho dễ? Hỏi xem, nước chưa bị đồng hóa, Việt cộng đã có chủ trường đón thời như thế. Tương lai Việt ra sao?

3. Rồi ở một chiều khác. Lực lượng đấu tranh ở hải ngoại gìa yếu và chết dần mòn, những cầu nối đã ở vào cái khoảng 50- và 60 lại đang tàn lụi dần. Bị tàn lụi vì thui chột, vì bỏ cuộc và vì “áo gấm về làng”, vì miếng lợi danh? Hỏi xem, nếu lớp cầu nổi này không còn, các điểm tựa cho cuộc tranh đấu tại quê nhà gặp bất lợi. Việt Nam về đâu? Với hai nguồn tài nguyên và nhân sự như thế, xem ra kế ngồi chờ là hoàn toàn thất bại.

II. Trường hợp đứng dậy thì sao?

Chúng ta có những lợi thế sau:

1. Chúng ta có một khối chuyên viên hùng hậu trên thế giới,

2. Hoa-Kỳ hiện diện trong vùng Đông Nam Á. Đây là một điểm rất thuận lợi… sự hiện diện của HK khiến có sự ổn định. Sự ổn định giúp ta dễ dàng bảo vệ chủ quyền và phát triển quốc gia…

3. Người dân từ Bắc xuống Nam bất mãn, đói khổ lầm than. Lại đứng trước thảm cảnh bị giao vào tay Tàu lấn áp. Họ đang mơ ước một sự thay đổi cho VN.

4. Hệ thống tài chánh của Việt cộng đang gặp trở ngại một cách trầm trọng. Chúng cố gắng trả tiền lời cao để chiêu dụ người ký thác, nhưng khó rút tiền ra khi cần đến .

5. Việt Nam có được một khối lượng lớn và vững chắc. Đó là Cộng Đồng Việt-Nam Hải Ngoại.

6. Hiện nay, Việt cộng đang sống tựa vào đồng tiền do thân nhân gủi về VN. Chúng hoàn toàn bất lực và bị khủng hoảng nghiêm trọng trong lãnh vực kinh tế, văn hóa và xã hội. Tội ác, và bất ổn xã hội mỗi lúc một thêm nghiêm trọng.

III. Có những lợi thế, nhưng làm sao đứng dậy đây?

Vào khoảng thời gian này năm trước, đặc biệt trong bài “ Xiết chặt kinh tế và giờ chết của Việt cộng”, tôi đã đưa ra một số đề nghị. Nay nhân ngày đau thương của đất nước, Tôi xin được viết lại một lần nữa những lời đề nghị đó. Những đề nghị mà bản thân tôi phải gạt nước mắt, phải cắt ruột mà viết. Chỉ hy vọng mọi người, hãy thấy cái khổ lớn của dân tộc mà hy sinh đi một phần nào cái “nỗi khổ” của gia đình, hay hy sinh một phần “ tự sướng” cho bản thân trong những cuộc du lịch Việt Nam. Dĩ nhiên, sự hy sinh này tuy khó, nhưng không phải là bất khả thi. Hơn thế, nó lại được đánh giá là những đóng góp cực lớn cho cuộc thay đổi của vận mệnh đất nước mai sau. Theo đó, Ta nên tự buộc ta thi hành, hơn là, Ta cứ về nuôi chúng rồi chửi chúng thì có ích gì?

Cách đây hơn hai năm, cộng sản Việt Nam đã công khai ý định chiếm đoạt tài sản là ngoại hối và vàng của người dân còn cất giữ, mua bán, hay đã gởi vào ngân hàng bằng nghị quyết 11/NQ-CP. “tiết 1, 2(c) tăng cường quản lý ngoại hối, thực hiện các biện pháp cần thiết để các tổ chức cá nhân… bán ngoại tệ cho ngân hàng. (d), xóa bỏ việc kinh doanh vàng miếng trên thị trường tự do…”. Qua nghị quyết này, cộng sản đã quyết liệt đánh vào các doanh nghiệp tư nhân, qua việc cấm họ sử dụng vàng, đô la, hạn chế nhập khẩu hàng hóa, hầu thu tóm toàn bộ tài sản là ngoại hối và vàng vào tay “nhà nước”. Nghĩa là, chúng đã sẵn sàng in tiền giấy lộn hình Hồ với mệnh giá cao để cân bằng trị giá với ngoại hối và vàng một khi người gởi tiền vào ngân hàng muốn rút tiền ra. Theo kế hoạch này, không một người nào có thể rút ngoại hối hay vàng do chính mình đã gởi vào ngân hàng trước đó. Tệ hơn thế, hàng tỷ tỷ ngoại hối, và quý kim đó cũng không còn nằm dự trữ trong ngân hàng nhà nước, nhưng là trong các tài khoản của các cá nhân ở ngoại quốc! Theo đó, việc đổi tiền vói mệnh gía một ăn 500, thậm chí là 1 ăn 1000, có thể xảy ra ở bất cứ thời điểm nào.

Chuyện là thế, có lẽ nào chúng ta tiếp tục gởi tiền về để cho chúng làm băng hoại nền đạo lý, văn hóa của dân tộc và đưa đất nước vào vòng nô lệ cho phương bắc? Không, tôi không cho đây là điều chúng ta muốn, nhưng thực tế, chính chúng ta đang nuôi nó để cho nó làm như thế. Nghĩa là, ở một phương diện nào đó, thay vì trừ bạo, chính chúng ta lại là những người đồng loã, thôi thúc, giúp chúng thêm phương tiện để gây ra thêm tội ác với đồng bào của mình. Nhưng làm sao để chúng ta có thể giải tỏa được nghịch lý đầy oan nghiệt này? Có rất nhiều người đã nghĩ đến một phương án nhẹ nhàng, nhưng đầy hiệu quả là: Đề nghị tất cả mọi người hãy vì tương lai của dân tộc mà tham gia tích cực vào chương trình cứu nguy đất nước bằng cách:

a. Kế hoạch tự tiết chế.

- Không gởi tiền, hàng, quà, về cho thân nhân trong vòng vài năm để tiêu dùng, buôn bán, xây dựng cơ sở. Ngoài trừ những trường hợp rất cần thiết và khẩn cấp như cứu tử. ( Mỗi tháng không qúa $50 như người Cuba thường áp dụng trong cuộc đáu tranh của họ). Nếu cần, lên kiến nghị yêu cầu chính quyền các nước liên hệ ra điều khoản về tài chánh và đề nghị chính phủ thanh lý các tổ chức tư nhân trá hình gời tiền về Viêt Nam?

- Không về du lịch tại VN trừ trường hợp tang chế của cha mẹ, anh em ruột thịt mà thôi. Và thời gian ở lại không nên kéo dài.

- Tạm thời không bảo lãnh cho thân nhân đi du lịch hay đi du học ở hải ngoại.

- Không gởi tiền vào các ngân hàng của cộng sản Việt Nam. Tất cả những ai đã gởi tiền vào ngân hàng, giúp vốn cho nhà nước cộng sản Việt Nam thành những tên trộm cướp hợp pháp, hãy rút tất cả tài khoản đáo hạn ra khỏi các ngân hàng nhà nước (gởi vàng thì đòi vàng, gởi tiền ngoại thì đòi lại tiền ngoại).

- Không gởi về dù chỉ là một đồng để đầu tư vào các dịch vụ nhà đất, khách sạn, nhà nghỉ hay phát triển kinh doanh tại Việt Nam. Dù có một vốn, một trăm lời cũng không gởi. Nên nhớ, khi chúng ta gởi tiền về đầu tư vào các dịch vụ nhà đất là chính chúng ta giết dân ta. Lý do, Cộng sản sẽ tiếp tục mở quy hoạch giải phóng mặt bằng để …. bán lại cho những người đầu tư từ hải ngoại. Thế là ta giúp chúng giết dân ta.

- Không mua bán lương thực, thực phẩm, đồ gia dụng nhập cảng từ Việt Nam hay Trung cộng vào đất nước, nơi chúng ta đang sinh sống.

- Không hỗ trợ bất cứ một chương trình nào ngoài chương trình nhân đạo khẩn cấp như thiên tai, động đất, bão lụt tại Việt Nam. Kể cả những việc ủng hộ cho tôn giáo để xây chùa, xây nhà thờ hay các cơ sở của tôn giáo cũng không có ngoại lệ.

- Tuyệt đối không ủng hộ, không mua vé tham dự bất cứ chương trình văn nghệ hát hò nào của các ca sĩ đến từ Việt Nam. Họ có thể không phải là những văn công cộng sản Việt Nam đi tuyên truyền, nhưng không ủng hộ, vì không phải là chương trình của chúng ta.

- Đặc biệt, hãy tích cực vận động các chính phủ nơi mình sinh sống không viện trợ kinh tế cho cộng sản Việt Nam. Hơn thế, ủng hộ mạnh mẽ các phong trào tranh đấu cho nhân quyền ở trong nước.

b. Cắt nguồn vốn từ đồng bào ở trong nước:

- Kêu gọi đồng bào, thân nhân không gởi tiền vào các ngân hàng của nhà nước cộng sản Việt Nam.

- Kêu gọi đồng bào hãy lần lượt rút hết vốn của mình ra khỏi các ngân hàng. Vì có gởi vào khi chúng đổi tiền thì cũng trắng tay.

- Tự tích trữ vàng bạc và quý kim (nếu có thể) thay vì tung vào các ngân hàng.

- Chiết giảm chi tiêu, mua bán trong từng ngày.

- Không mua hàng hóa có nhãn hiệu từ Trung cộng.

Đây là kế hoạch thắt lưng buộc bụng. Không, phải gọi là “cắt ruột đứt lòng” mới đúng. Bởi vì nó làm cho con tim của chúng ta rướm máu vì nỗi khổ tạm thời của người thân. Nhưng hãy vì 90 triệu đồng bào, hơn thế, vì tương lai của dân tộc Việt Nam, chúng ta không thể không cùng nhau thực hiện.

IV. Hệ quả.

Về hệ quả, có nhiều người từng đi về Việt Nam, họ đã quan sát kỹ lưỡng và quả quyết với tôi rằng. Nếu mình không gởi tiền về, không đi du lịch và vận động những người ngoại quốc không du lịch Việt Nam, chúng nó sẽ chết ngay. Chết không kịp trăn trối, vì thiếu 10 tỷ đôla tương đương 200 ngàn tỷ đồng để chi dụng trao đổi hàng năm, chúng không thể sống. Tôi cho ý tưởng ấy là quá mạnh mẽ. Tuy nhiên, người ta có thể nhìn thấy trước những hệ quả dây chuyền sẽ ảnh hưởng trực tiếp lên nền kinh tế và đời sống của người dân cũng như chế độ một khi việc phong toả kinh tế được thực hiện nghiêm túc.

- Đời sống của nhân dân, trong đó có cả thân nhân của những người ở hải ngoại sẽ gặp khó khăn hơn và giá sinh hoạt sẽ tăng cao hơn. Nhưng không thể trở lại cái thời 1977 – 1978. Nhiều mặt hàng sẽ trở nên ế ẩm vì không có người tiêu thụ. Và nhiều mặt hàng cần như điện, điện thoại, xăng dầu… có khi cũng trở thành xa xỉ phẩm.

- Nạn trộm cắp của công và tội phạm sẽ tăng nhảy vọt.

- Nhiều ngân hàng sẽ bị khánh kiệt, phá sản.

- Nhiều khu vực kinh tế tập đoàn sẽ vỡ nợ.

- Ngành địa ốc, khách sạn sẽ hoàn toàn suy thoái.

- Ngành hàng không sẽ khốn đốn.

- Nhiều khu vực sản xuất, tư doanh sẽ đóng cửa, nạn thất nghiệp sẽ tăng cao.

- Nền kinh tế què quặt này sẽ giảm sự thu hút đầu tư vốn từ ngoại quốc.

- Nông nghiệp cũng bị hạn chế.

- Trung cộng và các nhà đầu tư của họ sẽ xâm nhập vào nhiều cơ sở hạ tầng. Nhiều loại giấy tờ, kể cả việc “phát” giấy quốc tịch VN (dĩ nhiên là bán lấy tiền) cho người Tàu xâm nhập cư vào Việt Nam theo chủ trương của Trung cộng sẽ diễn ra như đi chợ.

- Các kế hoạch đầu tư do nhà thầu Trung cộng đấu thầu sẽ tự trì trệ.

- Các cơ sở kinh tài cho nhà nước hay cho các cá nhân đương quyền nắm giữ tại hải ngoại sẽ lụn bại…

Hẳn nhiên không phải chỉ có bấy nhiêu. Đây chỉ là vài nét vẽ điển hình. Thực tế nó còn ảnh hưởng nặng nề trên nhiều phương diện khác nữa. Và ảnh hưởng của mỗi năm một thêm trầm trọng hơn. Bởi lẽ, ngay năm đầu, nếu cộng sản Việt Nam không nhận được 10 tỷ đôla do người Việt gởi về, không có nghĩa là nền kinh tế Việt Nam chỉ bị thiệt hại có 10 tỷ đôla mà thôi. Trái lại con số bị thiệt hại có thể nhân lên gấp hai hay ba lần con số 10 tỷ đôla ấy. Lý do:

- Vì không nhận được tiền, người ta phải tiêu vào nguồn vốn của mình đã có.

- Không có nguồn vốn để tạo ra lợi nhuận, sản phẩm.

- Không có nguồn vốn để trao đổi mua bán với ngoại quốc.

- Không có nguồn vốn để cho các ngân hàng nhà nước tung tiền ra đầu tư vào các dịch vụ “quy hoạch”, tạo thêm dân oan. Nạn ăn cắp của công và tham nhũng sẽ tăng nhảy vọt. Làm thâm thủng thêm ngân sách.

- Không có tiền để thuê đầu gấu, xã hội đen đàn áp đồng bào và làm lũng đoạn, rối loạn đời sống của người Việt tại hải ngoại.

- Các nhà đầu tư ngoại quốc không nhìn thấy mối lợi khi tham gia đầu tư vì hàng không có người mua. Và đặc biệt là bị những người Việt tại hải ngoại tẩy chay.

Sang năm thứ hai, con số thiệt hại không phải là gầp hai ba lần, nhưng sẽ là lũy tiến, hai ba lần con số hai, ba của năm trước. Như thế, với kế hoạch “cắt ruột đứt lòng này”, đồng bào Việt Nam của chúng ta ở quê nhà sẽ gặp nhiều khó khăn hơn trong một thời gian. Khó khăn hơn thôi, nhưng nạn đói sẽ không xảy ra và có thể cũng không bi đát cơ hàn bằng những năm 1977 – 1978. Tuy thế nó sẽ không kéo dài. Đổi lại, cuộc khủng hoảng kinh tế bó buộc phải xảy ra và cộng sản sẽ không có khả năng giải quyết hỗn loạn. Chúng sẽ bi sụp đổ, bị loại trừ ra khỏi xã hội. Sau đó, chúng ta dùng số tiền “viện trợ” này một cách hợp lý thì thừa sức xây dựng lại một quê hương tươi đẹp sau một thời gian ngắn.

Chúng ta, những người Việt tại hải ngoại, cũng như những người có nguồn vốn ở Việt Nam có đủ can đảm để làm cuộc bao vây kinh tế để nhận chìm chế độ cộng sản, để đưa đất nước vào cuộc đổi thay trong Độc Lập, Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền hay không? Quyết định thành bại là do chính chúng ta. Xin nhớ, Cộng sản không phải là một con siêu mãnh hổ luôn luôn mạnh mẽ, đủ sức cắn xé đồng bào mình, nếu như chúng không có gì để ăn!

Tóm lại, người Việt đang đứng trước một cơ hội thuận tiện để cứu nước.

- Trước hết, tạo ra những khó hhăn và rối loạn về kinh tế để diệt trừ cộng sản và giải phóng dân ta ra khỏi chế độ bạo tàn cộng sản do Hồ chí Minh và tập đoàn cộng sản khống chế dân ta từ hơn 70 năm qua. (xin nhớ, chính tập đoàn cộng sản Liên Sô cũng bị sụp đổ vì khủng hoảng kinh tê bản thân).

- Thứ hai, xây dựng đất nước trong ổn định. Mở ra một quy chế ngoại kiều đứng đắn. Chúng ta sẽ hoàn toàn làm chủ tình thế, Trung cộng không có một chút cơ hội nào mở mang bờ cõi xuống phía nam của Nam Quan, Bản Giốc, và tuyệt đối không thể lấn chiếm Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam.

Sự viêc rõ ràng như thế. Câu chuyện Việt Nam hôm nay chỉ có hai phương cách để chọn lựa và giải quyết:

Một là ngồi chờ để "được" vào vòng nô lệ;

Hai là cùng nhau đứng dậy cứu non sông thoát cuộc nô lệ.

Bởi vì, không ai có thể giải phóng chúng ta, ngoại trừ chính chúng ta.

Bảo Giang



Saturday, April 26, 2014

SOUTH Korean Prime Minister has resigned

South Korean PM Chung Hong-won offers resignation over sinking of Sewol ferry
Source:http://www.news.com.au/travel/travel-updates/south-korean-pm-chung-hongwon-offers-resignation-over-sinking-of-sewol-ferry/story-fnizu68q-1226897120885
http://cdn.newsapi.com.au/image/v1/external?url=http://content6.video.news.com.au/oybHlpbTpXVfJE2VHnmmlBdGBPcEP_p_/promo222775051&width=650&api_key=kq7wnrk4eun47vz9c5xuj3mc
All 15 crew members involved in the navigation of the capsized South Korean ferry have been detained.

SOUTH Korean Prime Minister has resigned over the deadly sinking of the Sewol ferry that claimed 187 lives.


Chung Hong-won offered his resignation saying he held himself responsible for the government’s poor response to the tragedy, Yonhap reports.

“The right thing for me to do is to take responsibility and resign,” Chung said.
“I wanted to resign earlier but handling the situation was the first priority and I thought that it was a responsible act to help before leaving. But I’ve decided to resign now not to be any burden on the administration.
“I offer my apology for having been unable to prevent this accident from happening and unable to properly respond to it afterwards.
“I believed I, as the prime minister, certainly had to take responsibility and resign.”

Prime Minister Chung Hong-won’s offer comes as the government faces increasing anger from relatives of victims that it didn’t do enough to rescue or protect their loved ones.

South Korean executive power is concentrated in the president, Park Geun-hye, so the offer appears to be largely symbolic. There was no immediate word from Park about whether she would accept the resignation.

Chung was heckled by relatives and his car was blocked when he visited a shelter on an island near the site of the sinking a week ago.
Angry outburst ... South Korean Prime Minister Chung Hong-won is shielded by his bodyguar
Angry outburst ... South Korean Prime Minister Chung Hong-won is shielded by his bodyguards from a bottle of water thrown by an angry relative of passengers on the Sewol ferry. Picture: Yonhap Source: AP

More arrests in ferry tragedy

Meanwhile all surviving crew members of a sunken ferry are in custody, as bad weather prevents the recovery of any of the more-than 100 bodies still missing.

The Sewol’s captain, Lee Joon-Seok, and 10 crew members had already been arrested on charges ranging from criminal negligence to abandoning passengers. The remaining four were arrested late on Saturday after warrants were issued, prosecutors said.

The confirmed death toll from the tragedy stands at 187, with 115 unaccounted for — many bodies are believed trapped in the ferry that capsized on April 16 on a routine voyage to southern Jindo island with 476 people on board.

The ship’s captain has been criticised for delaying the evacuation until the ferry was listing so badly escape was almost impossible.

Prosecutors have raided a host of businesses affiliated with the ferry operator, the Chonghaejin Marine Company, as part of a probe into corrupt management.
All sunken ferry crew in custody
In custody ... crew members of sunken ferry Sewol prepare to leave a court which issued their arrest warrant in Mokpo, South Korea. Source: AP

The widening investigation has also seen travel bans put on eight current and former executives of the Korea Register of Shipping — the body responsible for issuing marine safety certificates.

A looming storm and high tides put a temporary halt to operations to recover the remains of those still missing over a week after the disaster.

Despite Saturday’s difficult conditions, divers made several attempts to get into the ship, search officials said, but to no avail.

Making up the bulk of the passengers on the 6825 tonne Sewol when it sank were 325 high school students — around 250 of whom are either confirmed or presumed dead.

Although all hope of finding survivors has been extinguished, there is still anger and deep frustration among relatives of the missing over the pace of the recovery operation.
Recovery operation ... a diver wears a helmet to look for people still missing from the s
Recovery operation ... a diver wears a helmet to look for people still missing from the sunken ferry in the water off South Korea’s southern coast, near Jindo. Source: AP

Frogmen have battled strong currents, poor visibility and blockages caused by floating furniture as they have tried to get inside the upturned vessel, which rests on a silty seabed.

The challenging conditions have meant divers are unable to spend more than a few minutes in the ship each time they go down.

Even so, they are coming across horrifying scenes in the murky water, including one dormitory room packed with the bodies of 48 students wearing life jackets.

Around a quarter of the dead recovered so far have been found in waters outside the sunken vessel, and there are fears some of the missing may have drifted free from the wreck.

That could be exacerbated if the sea is churned by the gathering storm, scattering bodies.
Prayers ... South Korean Buddhists put candles to form the words meaning "Together", for
Prayers ... South Korean Buddhists put candles to form the words meaning "Together", for cherishing the memory of deceased persons and safe return of passengers aboard the sunken ferry, on a street in Seoul. Source: AP

“As efforts to find the missing people are becoming protracted, there are growing concerns among their families that bodies might be lost for good,” a coastguard official said.

Authorities — wary of the palpable anger among relatives — have mobilised trawlers and installed 13-kilometre-long nets anchored to the seabed across the Maenggol sea channel to prevent the dead being swept into the open ocean.

Dozens of other vessels and helicopters have been scouring the site and beyond, with the search operation expanded up to 60 kilometres from the scene of the disaster.

Police and local government officials will also be mobilised to search coastal areas and nearby islands, a coastguard official said.
--------------oOo-----------
Tưởng thú của cái đảng súc sinh việt gian cộng sản buôn dân bán nước Việt Nam, có làm được như
Thủ tướng Nam Hàn Chung Hong-won?




Cộng Đồng Người Việt Tự Do Úc Châu Biểu Tình QUỐC HẬN 30-04-2014

Cộng Đồng Người Việt Tự Do Úc Châu Biểu Tình
QUỐC HẬN 30 Tháng 4
trước tòa "đại sứ" việt cộng tại thủ đô Canberra ngày 26-04-2014
 
Phát biểu của Trần Hương Thủy đại diện cho CĐNVTD/Wollongong tại Canberra,
biểu tình 30/4 năm 2014

****
Kính thưa quý vị lãnh đạo tinh thần các tôn giáo,
Kính thưa Ông CT/CĐ NVTD/Liên Bang,
Kính thưa quý vị CT/CĐ các Tiểu-Bang & Lãnh Thổ,
Kính thưa quý vị đại diện các hội đoàn và đoàn thể,

Quý đồng hương & các bạn trẻ thân mến,

Lời đầu tiên xin được thay mặt cho tất cả đồng hương Việt Nam tại Wollongong, chúng tôi xin gởi lời chào mừng và lòng ngưỡng mộ của chúng tôi đến tất cả quý vị đã từ khắp miền đất nước, tụ hội về thủ đô Canberra  hôm nay để biểu dương khí thế và bày tỏ lòng quyết tâm đấu tranh cho một nước Việt Nam tự do và dân chủ.

Chúng tôi cũng xin gởi lời chân thành cảm ơn đến anh Lê Công và tất cả đồng hương CĐNVTD tại Canberra đã lo toan và soạn sẵn chu đáo những nhu cầu cho buổi biểu tình ngày hôm nay.

Kính thưa quý vị,

Suốt thế kỷ 20, các phong trào cộng sản đã phát triển, nổi lên cướp chánh quyền và thành lập những chế độ độc tài trong suốt thế kỷ 20 vừa qua hầu hết đều nhờ vào hai sách lược chánh:  đó là khủng bố và dối trá. Họ đã công khai nâng hai yếu tố này lên thành một yếu tính chiến lược của chế độ.

Trong thời kỳ đấu tranh, cộng sản đã ra sức tuyên truyền đưa ra những lý tưởng tuyệt vời nhất, cao cả nhất, đồng thời cũng gieo vào lòng người dân những hình ảnh tươi đẹp của chế độ Xã Hội Chủ Nghĩa. Nhưng thực tế chuyên chính vô sản đã diễn ra vô cùng bạo liệt, tàn khốc, chà đạp man rợ lên đạo lý, văn hóa và quyền con người.

Tại Việt Nam, để nắm vững chánh quyền ở miền Bắc sau hiệp định Geneve 54, Đảng Cộng sản Việt Nam đã phát động phong trào cải cách ruộng đất mà thực chất là dùng bạo lực khủng bố để làm tê liệt ý chí chống đối của người dân. Những án tử hình rùng rợn mà chúng ta chỉ nghe trong sử sách thời trung cổ đã được các cán bộ cộng sản đem ra sử dụng cho mọi trường hợp. Điểm nổi bật mà tôi muốn nêu lên ở đây là đối tượng bị sử chỉ là phương tiện mà cứu cách cho những hành động dã man này chính là tầng lớp nhân dân bị lùa ra đình làng để chứng kiến. Họ bị buộc phải vấy vào máu của những nạn nhân này để phải mang một mặc cảm tội lỗi và qua đó ý chí của họ bị đánh gục. Nhìn những người bạn láng giềng hiền lành mà hôm qua mình còn thân tình đi lại, bỗng hôm nay trở thành tội đồ, bị bắt quỳ gục mặt trước sân làng để nhận chịu những tội ác tưởng tượng do chính mình vì sợ hãi mà bịa đặt tố cáo thì thật khủng khiếp.

Cũng vậy, để bắt các nhà trí thức phải phục tùng và qui phục, Đảng Cộng Sản Việt Nam đã dựng lên vụ án Nhân Văn Giai Phẩm để làm nhục và làm cớ bắt bớ giới trí thức trong nước. Bọn chúng đã dùng sách lược cô lập, bỏ đói toàn gia tộc để bắt các nhà văn nhà báo phải cúi đầu vâng phục và chấp nhận làm tay sai cho chánh quyền.

Cùng với quốc sách khủng bố nêu trên, Đảng Cộng Sản đã dùng sự dối trá để che mắt toàn dân tộc. Họ nói dối một cách vô liêm sĩ – và tột cùng của sự gian ác này là bọn chúng đã điềm nhiên giết chết trí tuệ của tuổi trẻ - nền móng của quốc gia tương lai bằng một hệ thống giáo dục học đường đầy tính bạo động và cổ võ sự gian trá.  Những huyền thoại thần thánh kiểu anh hùng Lê Văn Tám hay những tấm gương tốt tưởng tượng của Hồ Chí Minh đã được nhồi nhét vào những trí óc non trẻ của tầng lớp thiếu nhi. Mọi phương tiện truyền thông và xuất bản đều phải quy vào một mối là cơ quan tuyên truyền của chế độ.

Nói tóm lại, Cộng Sản đồng nghĩa với bạo lực và dối trá.

Suốt trong thế kỷ 20 vừa qua, nhân loại đã phải lúng túng khi phải đối đầu với hai thứ khí giới độc hại này của Cộng sản. Lương tâm và đạo lý con người không cho phép phe quốc gia chúng ta nhân danh hành động tự vệ để cũng sử dụng đòn phép như dĩ độc trị độc hay cứu cách biện minh cho phương tiện như bọn cầm thú Cộng Sản đã làm.

Thưa quý vị,

Bước vào thế kỷ 21, thế kỷ của tin học - Thời thế đã thay đổi.

Nhờ vào sự phổ quát của tin học ngày nay, các huyền thoại dối trá, những che đậy dơ bẩn của lịch sử mà chế độ Cộng Sản tuyên truyền hàng bao năm qua đã được đưa ra ánh sáng.  Bọn chúng quằn quại như con sâu quỷ quyệt đang ẩn nấp dưới lớp đất đen bị bới lên dăng thân dưới sức nóng của mặt trời sự thật. Sự cáo chung của chủ nghĩa gian trá Cộng sản đã đến hồi chung cuộc.  Mọi người chúng ta hãy vung những nhát cuốc tin học đào bới cho hết đám côn trùng ăn hại cộng sản lên để chúng đối mặt với lịch sử.

Người ta không thắp đèn rồi để dưới gầm giường mà phải kê lên cao cho sáng khắp căn nhà… Cũng vậy, tất cả chúng ta hãy cùng nhau sử dụng vũ khí tin học để tố cáo cho toàn thế giới biết, cho đồng bào trong nước biết những tội ác của cộng sản. Hãy mở mắt cho các đảng viên cộng sản thấy được sự bịp bợm của chủ nghĩa khốn nạn mà họ đang u mê theo đuổi. Và nhất là nhắn nhủ với đồng bào ta trong nước rằng bên họ vẫn có ta, những người con xa xứ luôn hướng về tổ quốc và sẽ ủng hộ họ vô điều kiện để lật đổ chế độ man rợ cộng sản.

Thống kê chánh thức từ Facebook Statistics cho biết tính đến đầu tháng Giêng năm nay, tổng số người sử dụng Facebook trên thế giới đã lên đến con số một tỷ ba trăm triệu người. Riêng tại Việt Nam, số liệu cho biết có đến hơn 22 triệu người thường xuyên sử dụng Facebook - Gần một phần tư dân số, thưa quý vị.

Ai đó đã nói: “Miền Nam không thua trên chiến trường, nhưng đã thất trận trên các đường phố thủ đô thế giới như Paris, Sydney, Washington, v.v..”.

Đúng vậy, thưa quý vị. Chúng ta đã để cho bọn cộng sản đầu độc thế giới bằng dối trá và tuyên truyền đưa đến việc đồng minh bỏ rơi Miền Nam Việt Nam - Năm 1975, vì cạn kiệt vũ khí, cha anh của chúng ta đã phải uất hận tan hàng. Thì nay, vũ khí đã có trong tầm tay, chúng ta còn chần chờ gì nữa?. Một người, mọi người hãy dùng internet, facebook, tweeters … phóng vào trong nước những tin tức cập nhật, tường trình những cuộc nổi lên của tầng lớp dân bị áp bức đó đây, vũ khí này sẽ như cái kính chiếu yêu để phá tan đi những huyền thoại dối trá của lũ ma sói và tái tạo niềm tự hào bất khuất trong lòng người đồng bào trong nước.

Cách mạng Hoa Lài thành công tại Tunisia là một thí dụ điển hình của vũ khí tin học này.

Hỡi đồng bào tôi – chúng ta không cần đợi ai cả, hãy tự phân tách tình hình, nếu thấy đúng và hợp lý có lợi cho tiền đồ dân tộc thì cứ mạnh dạn dấn thân. Xin đừng bi quan cho rằng tôi chỉ là một cá nhân nhỏ nhoi không đáng kể. Hãy săn tay áo lên và nhập cuộc.

Một hành động sẽ tạo nên hiện tượng, trăm hiện tượng sẽ sẽ tạo nên biến cố và triệu biến cố sẽ làm nên lịch sử.

Cầu mong cho tất cả chúng ta ý thức được nghĩa vụ của mình đối với đất nước.

Cầu mong cho tất cả chúng ta chân cứng đá mềm trên đường phục hưng đất Việt.

Nguyện xin anh linh tiên tổ phù trợ dân tộc và đất nước Việt Nam của chúng ta.

Im lặng là đồng nghĩa với tội ác.

Freedom is not free, we have to fight to get it. Muốn có tự do, chúng ta phải tranh đấu cho tới khi nào đạt được mới thôi

Freedom for Vietnam
Human Rights for Vietnam
Democracy for Vietnam
VN muôn năm

Kính chào quý vị.

Trần Hương Thủy
Canberra 26 April 2014
***
Cộng Đồng Người Việt Tự Do Úc châu
Đặt Vòng hoa Tưởng Niệm Những Chiến sĩ Việt-Úc
đã hy sinh cho lý tưởng Tự Do tại Việt Nam 1962-1973

ANZAC: Quân Nhân Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa
diễn hành tại Sydney, NSW Australia


Thề Không Phản Bội Quê Hương