Sunday, February 20, 2011

ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT GIAN ĐÃ TỰ ĐƯA ĐẦU VÀO DÂY TREO CỔ, TẠI SAO LẠI HÔ HÀO THÁO GỠ CHO CHÚNG ? - Đinh Lâm Thanh


Việt Nam hãy học bài học Tunisia, Egypt
Free the people, Free yourself

"Those who make peaceful revolution impossible,
make violence inevitable." - John F. Kennedy


Peaceful Revolution Hopeless
Non-violence Hopeless With Vietnam Communists


Tự do không phải ngồi đó mà có,
phải trả giá bằng sự quyết tâm, bằng xương, bằng máu ..
không phải van xin, thắp nến hiệp thông,
cầu nguyện chỉ có ở trong chùa chiền, nhà thờ.
teolangthang

****
Đinh Lâm Thanh

Đến giờ phút nầy, số mạng đảng cộng sản Việt Gian đang nằm ngay trước miệng hố, chỉ cần một biến cố nhỏ thì toàn bộ tập đoàn sẽ rơi ngay xuống vực thẳm. Nhưng vẫn còn một số người hô hào ‘tranh đấu bất bạo động’ ‘hòa giải hoà hợp’ thì đúng là thành phần nầy thật can đảm, hay lì lợm (?), chịu đấm ăn xôi cho đến phút chót để tỏ lòng đền ơn đáp nghĩa với quan thầy Hà Nội.

Xin đưa ra những vấn đề dưới đây để khẳng định rằng cộng sản Việt Gian đã tự động đào mồ chôn mình hay đang chui đầu vào sợi dây treo cổ tự kết thúc cái chế độ độc tài độc đảng của chúng. Xin góp ý như sau:

- Thứ nhất: Giặc Hồ và đồng bọn mang ‘búa liềm’ và mưu đồ nhuộm đỏ thế giới của Mác-Lê từ Nga Tàu về nước nhằm bán đứng những nhà trí thức chân chính cho Tây-Nhật, đồng thời lừa bịp cả dân tộc Việt Nam, qua các lần cướp nước từ Hà Nội (1945), Miền Bắc (1954) cho đến Miền Nam (1975). Trên 60 năm qua, đám cướp cộng sản đã làm gì cho Quê Hương, Tổ Quốc và Dân Tộc ? Trước hết, chúng chỉ là một bọn vô học, điếm chảy, lừa thầy phản bạn, chuyên nghề ăn cướp, chém giết dân lành…Cũng vì tiền bạc của cải của giới địa chủ, chúng đã tổ chức trò đấu tố để giết gần một triệu người Miền Bắc ngay sau khi cướp xong Hà Nội. Chúng dùng súng đạn cũng như mời quan thầy Nga Tàu chỉ huy các trận đánh nhằm đuổi Tây ra khỏi đất nước, và rồi, chúng đem thuyết cộng sản và dùng búa liềm để siết cổ móc họng người dân Miền Bắc trong ba mươi năm trời mà nạn nhân chính là thành phần nông-công-thương nghèo đói. Chính mưu đồ của đảng cộng sản không gì khác hơn ngoài việc cứu đói cho Miền Bắc, cai trị bằng những bộ óc dốt nát, do đó Hà Nội đã xua hàng triệu thanh thiếu niên miệng đang còn hôi sữa, tay vừa biết bóp cò … phải vai cột lưng mang nào là mìn, lựu đạn, súng cối để vào Nam đánh Mỹ cứu nước. Và rồi cơ hội đến, chúng được người ‘Mỹ đểu cáng’ và thằng ‘Tàu cộng đồng chí’ bật đèn xanh cho chúng chiếm luôn Miền Nam. Việt Nam đã ngưng tiếng súng đã ba mươi bảy năm nay, gần 40 triệu người lao động (kể cả trẻ con người già đều phải làm việc để sống), hàng trăm tỷ viện trợ nhân đạo và do chúng vay mượn của quốc tế, cộng với hàng trăm tỷ của người Việt nước ngoài gởi về, rồi đảng cộng sản đã làm được gì cho đất nước. Đó chưa kể đến giang sơn Việt Nam là vùng đất phì nhiêu, núi vàng biển bạc, ruộng cò bay thẳng cánh, tôm cá đầy sông đầy đồng nhưng người dân ngày nay vẫn đói vẫn khổ. Đó là do đất nước Việt Nam vô phước, cai trị bởi một tập đoàn ăn cướp đã dốt nát lại lưu manh. Không những chúng lấy của dân bỏ túi mà còn dùng tài nguyên quốc gia trả nợ súng đạn Nga Tàu. Như vậy còn tiền đâu để miễn phí, cấp học bổng và sách vở cho học sinh sinh viên, còn tiền đâu để chăm sóc vấn đề y tế và chữa bệnh cho dân nghèo, chăm sóc người già yếu bệnh tật cũng như trẻ mồ côi hoàn toàn miễn phí như các quốc gia khác…Đừng căn cứ vào những hình thức quảng cáo cảnh sống nhộn nhịp, nhà cao cửa rộng tại Việt Nam để đánh giá mức sống của người dân trong nước. Vì những dinh thự cao ốc, những nơi ăn chơi xây cất theo tiêu chuẩn quốc tế nầy đều là nhà ở cũng là nơi kinh tài, ăn chơi của tập đoàn cộng sản tham nhũng và bọn tỷ phú đỏ sống bám vào đáy quần Hà Nội. Chỉ có một thành công vượt bực của cộng sản Việt Gian được thế giới khen ngợi, đó là những tên đói rách từ rừng chui ra, trên người chỉ có hàm răng đóng bợn và dưới thì vỏn vẹn chiếc quần xà lỏn, nhưng với cái ‘nghề ăn cướp tiên tiến hiện đại’, thì chỉ một sáng một chiều, tên nào cũng trở thành tỷ phú chẳng thua gì những ông hoàng dầu lửa ở Trung Đông ! Cả thế giới đã vạch trần bộ mặt cộng sản Việt Nam và Hồ tặc bán nước trước quốc tế, bây giờ chúng phải câm mồm, không còn khoe khoang cái phách lối của những thằng dốt, và đợi sự trừng phạt của người dân Việt Nam. Đây là nút thắt thứ nhất của sợi dây thòng lọng mà chính cộng sản đã tự động chui đầu vào đó.

- Thứ hai: Trong lịch sử, từ thượng cổ đến thời hiện đại, từ Đông sang Tây, từ các xứ văn minh cho đến các bộ lạc hoang dã, người ta chưa bao giờ thấy vua chúa, chính phủ, người cầm quyền hay tộc trưởng đem bán đất nhượng biển cho ngoại bang. Thời đại nào, vua chúa nào, chính quyền nào dù chuyên chính độc tài, dù nghèo nàn ngu dốt hay chậm tiến thiếu văn minh đến độ nào đi nữa nhưng họ cũng lo khai phá, mở rộng đất đai và giữ gìn bờ cỏi. Chỉ trừ độc nhất ‘đảng vinh quang’ cộng sản Việt Gian, là một bọn ăn cướp, dám ngang nhiên bán đất, nhượng biển và trải thảm mời kẻ thù truyền kiếp vào đô hộ, đồng thời gập mình trước quan thầy Tàu cộng xin nhận làm nô lệ như thân phận của một chư hầu tỉnh lẻ !

Chính Hồ tặc và đồng bọn đã ma giáo dâng quần đảo Hoàng Sa Hoàng là lãnh thổ của Việt Nam Cộng Hòa cho Tàu cộng để đổi lấy súng đạn đem vào giết hại đồng bào Miền Nam. Chính bọn chúng đã bán một phần đất liền trên vùng cực Bắc Việt Nam để lấy 2 tỷ Dollars chia nhau bỏ túi. Chính bọn chúng đã ký hợp đồng dâng hiến và trải thảm mời Tàu cộng vào khai thác Bauxite trên vùng đất màu mỡ của Miền Trung. Chính bọn chúng đã nhắm mắt giúp kẻ thù thải chất độc của bauxite để giết hại đồng bào ruột thịt chúng ta. Từ sông hồ đến lòng đất, chất thải Bauxite sẽ giết chết nguồn sống của người dân Việt Nam …Từ đây, đồng ruộng cây trái sẽ chết héo, tôm cá không còn nước sạch để thở và đàn bà con gái sẽ tuyệt giống không sinh nở gì được nữa. Đây là nút thắt thứ hai của sợi dây thòng lọng mà chính cộng sản đã tự động chui đầu vào đó.

- Thứ ba: Trước kỳ đại hội XI đảng, đa số người trong nước ao ước sẽ có một thay đổi nào đó, từ chủ trương đường lối cũng như bộ mặt của tập đoàn trung ương và bộ chính trị của đảng cộng sản. Nhưng tất cả đều thất vọng : Bình mới những vẫn rượu cũ, đã chua lè mà còn hôi thúi hơn nữa. Vẫn những bộ mặt ngu dốt, tham nhũng của những tên như Nguyễn Tấn Dũng, cọng thêm những thằng công an khát máu và nhất là chúng còn vô liêm sỉ đưa những đứa con ‘ăn hại đái nát’ vào trung ương bộ chính trị để dọn đường kế vị thay cho chúng trong các đại hội đảng tương lai. Hơn nữa một điều cần phải ghi nhận thêm, chúng đã ‘nhất trí’ giữ vững lập trường lối cai trị theo con đường cộng sản độc đảng, hoàn toàn không có vấn đề đa nguyên đa đảng. Chính điểm nầy làm mất niềm tin cuối cùng đối với những ai còn một chút hy vọng vào đảng cộng sản. Và đây cũng là cái tát vào mặt thành phần cò mồi, thành phần đui mù ngày đêm kêu gào phải đa nguyên đa đảng và hoà giải hòa hợp với đảng cộng sản, đồng thời phải xem đây là nút thắt thứ ba của sơi dây thòng lọng mà chính mà chính chúng đã tự động chui vào đó.

Ba nút thắt của sợi dây thòng lọng trên do chúng tự gây ra đang từ từ siết cổ đảng cộng sản Việt Gian. Điều nầy chứng tỏ rằng chính cộng sản tự đi tìm cái chết. Trước tình thế thuận lợi nầy chúng ta hãy tiếp tay kéo sợi dây thòng lọng cho chúng ngã xuống và liệng bọn chúng cùng với cái xác thúi Hồ tặc xuống ao cá tra để làm sạch đất nước. Tôi cam đoan, khi bọn cộng sản Việt gian bị giải thể, thì thành quả trước nhất, Bauxite không còn là hiểm họa đối với Việt Nam nữa.

Vậy thử hỏi, cộng sản còn gì nữa để một thiểu số trí thức hải ngoại vẫn đi theo điếu đóm ăn chực nằm chờ ? Mai đây, Hà Nội bị toàn dân gậy gộc vào tận hang ổ để hỏi tội thì những tên cộng sản gộc cũng không có giờ để vơ của đâm đầu chạy trốn. Như vậy thời vàng son đâu còn để ban chức thí tước cho mấy ông bà thường kêu gào hòa giải hòa hợp, điếu đóm từ mấy lâu nay. Cái chuồng ‘đại biểu nhân dân’ tại Hà Nội cũng rã đám và bầy ‘ngợm nhất trí’ hết đất dung thân, tranh nhau về rừng, lức đó còn đâu cái ổ ‘đảng chọn dân bầu’ để mấy ông bà trí thức hải ngoại cò mồi còn dịp xin phép về ứng cử ? Và còn đâu ‘cái nôi nhân loại’ là thiên đường tham nhũng, nơi ăn chơi trác táng để cho các ông bà về du hí và đảng phái xôi thịt mưu đồ hợp tác chia phần !

Vậy mà vẫn còn một số, ví dụ như vị đại trí thức (luôn luôn xưng là Tiến Sĩ, Bác Sĩ, Docteur, PhD) thường ồn ào trên các diễn đàn rằng «Những tên súc sanh ‘chống cộng bằng mồm’ và ‘chống hòa giải hòa hợp’ hãy cút đi nơi khác để cho người ta về Việt Nam bắt tay cộng sản chống Tàu !». Không biết vị nầy có biết rằng cộng sản Việt Nam không bao giờ dám chống Tàu ! Chính chúng nó cấm đoán và bắt bớ sinh viên yêu nước xuống đường chống Tàu cộng ? Chính chúng nó bán đất nhượng biển, chấp nhận làm nô lệ đồng thời trải thảm mời kẻ thù truyền kiếp là Tàu cộng vào cai trị đất nước ? Chính chúng nó dâng cả hai tay gia tài đất Mẹ, xương máu của dân tộc cho Tàu cộng để dựa thế mạnh kẻ thù hầu giữ vững ngai vàng ? Vậy hô hào về bắt tay với cộng sản để chống Tàu thì đúng là điên khùng lú lẫn. Đồng ý rằng người Việt Nam phải chống Tàu nhưng không thể mù quáng van lạy bắt tay với đảng cộng sản để chống Tàu !!! Đề nghị nhà ‘đại trí ngủ’ nầy thử vác cờ vàng về Việt Nam hợp tác với cộng sản để chống Tàu (như trong các mail vị nầy đã nhai đi nhai lại trên các diễn đàn) thì kết quả ra sao sẽ thấy ngay trước mắt. Đừng ngồi ở bên nầy cứ lếu láo một cách ngu xuẩn như vậy.

Nếu suy đi nghĩ lại thì thấy rằng, thà ‘trí ngủ’ nào bệnh hoạn, điên khùng, lú lẫn thường vào diễn đàn phun chuyện ba láp làm trò cười cho thiên hạ thì không đáng đề cập đến làm gì thêm bận tâm. Nhưng so với một số người ‘viết lách’, dùng ngòi bút, tuy che đậy bên ngoài bằng hình thức chống cộng nhưng cuối cùng cũng đi vào kết luận là phải tha thứ, hòa giải hòa hợp với một kẻ thù gian manh, ù lì, tráo trở là đảng cộng sản Việt Nam. Như vậy, người Việt Quốc Gia hải ngoại khó chấp nhận những lập luận lững lơ cố hữu của những người và tổ chức đi hàng hai hàng ba, vì, sai lầm của một người ít hiểu biết (hay điên khùng) còn có thể tha thứ nhưng đối với ma giáo của bậc trí thức thì phải coi chừng và cần tránh xa.

Tôi thường xác nhận một cách minh bạch rằng, (qua những bài viết có liên quan đến Tàu cộng) Chệt là kẻ thù truyền kiếp của dân tộc Việt Nam, chúng ta phải chống và đánh đuổi chúng tới cùng như tổ tiên ngày trước đã làm. Nhưng muốn thắng trận thì phải biết địch biết ta, phải nghiên cứu hoàn cảnh, thời thế, phương tiện cũng như khả năng chứ không thể hăng tiết muốn nói gì thì nói. Nghiên cứu đánh Tàu không đơn giản như hút điếu thuốc, uống ly café … mà trong tình thế hiện tại, người Việt hải ngoại tốt nhất là biểu tình, lập kiến nghị gởi các cơ quan công quyền thế giới. Những việc trọng đại có tính cách về công pháp quốc tế phải do những nhà chuyên môn (như các Luật sư Nguyễn Văn Canh, Luật sư Nguyễn Thành và một số đông đồng nghiệp khác tại Mỹ cũng như Châu-Âu) nghiên cứu, thu thập, đúc kết tài liệu để trình Liên Hiệp Quốc…Việc trước mắt, nếu cộng sản Việt Nam rả đám thì Tàu cộng trên đất nước Việt Nam cũng tan hàng. Vậy muốn chấm dứt sự hiện diện Tàu cộng sớm thì phải giải thể chế độ cộng sản Việt Nam ngay.

Trước làn sóng dân chủ, có người cho rằng cuộc cách mạng Tunisie và Ai Cập là một cuộc tranh đấu bất bạo động. Nhưng theo tôi, đây không phải bất bạo động mà chính là một hành vi bạo động ! Người dân không một tấc sắt trong tay, họ xuống đường bằng 'võ mồm', đưa tấm thân ra xô xát với bạo lực, dùng mồ hôi nước mắt và máu xương mình để đổi lấy tự do thì không thể gọi là bất bạo động như một số người vẫn cố chấp, giả mù pha mưa để nhập nhằng bảo vệ chủ trương tranh đấu bất bạo động.

Cái bánh vẽ cộng sản dành cho đám người cò mồi, hô hào hòa giải đã hết thời gian xữ dụng, bánh đã lên mốc lên meo, đã tan theo mây khói rồi, hãy vứt ngay vào sọt rác. Thử hỏi còn gì nữa để chạy theo đội cộng sản lên đầu rồi nhập nhằng kêu gọi hãy cộng tác với cộng sản…

Vậy trước tình thế thuận lợi hiện nay, chúng ta, từ trong nước cũng như hải ngoại, hãy ra tay kéo sợi dây thòng lọng nhằm siết chặt cổ tập đoàn cộng sản Việt Nam để cho chúng sớm cuốn gói theo chân bọn quỷ đỏ Mác-Lê-Mao và tên Hồ Dâm Tặc bán nước.

Đinh Lâm Thanh


Saturday, February 19, 2011

Vì sao lại quên đi căn cước của Người Tỵ Nạn Cộng Sản - Hà Lan Phương


Việt Nam hãy học bài học Tunisia, Egypt
Free the people, Free yourself

"Those who make peaceful revolution impossible,
make violence inevitable." - John F. Kennedy


Peaceful Revolution Hopeless
Non-violence Hopeless With Vietnam Communists


Tự do không phải ngồi đó mà có,
phải trả giá bằng sự quyết tâm, bằng xương, bằng máu ..
không phải van xin, thắp nến hiệp thông,
cầu nguyện chỉ có ở trong chùa chiền, nhà thờ.
teolangthang

****
Hà Lan Phương

Đã hơn 35 năm chúng ta lìa xa quê hương đất tổ. Đã hơn 35 năm chúng ta phải khóc cười trên xứ lạ quê người. Có bao giờ chúng ta tự hỏi vì sao phải chôn thân trên cõi tạm này ? Đề tài được viết và gửi lên các diễn đàn hôm nay không còn mới lạ gì với tất cả mọi người, đã có nhiều người nhắc nhở, viết tới viết lui, nhưng rồi chỉ như NƯỚC ĐỔ ĐẦU VỊT ? ĐÀN KHẢY TAI TRÂU !

Sở dĩ khơi lại nội dung này vì tình cờ dạo chơi trên các diễn đàn điện tử, đọc được chủ trương lập trường Ban Biên Tập, người viết mới té ngửa ra, đau như bị ai đấm vào mặt.
    XIN ĐỪNG GỬI BÀI VIẾT CÓ LIÊN QUAN ĐẾN VẤN ĐỀ CHÍNH TRỊ !
Họ tránh né vấn đề này để tâm hồn được thư thả thoải mái ăn chơi !

Bản thân không là kẻ cực đoan quá khích, không chủ trương sắt máu như bè lũ cộng sản. Người viết vẫn yêu thích những bài ca trữ tình, những áng văn bài thơ lãng mạn. Tôi vẫn yêu Việt Nam quê hương tôi đấy chứ !

Nhưng ít ra xin đừng quên bè lũ lưu manh Cộng Sản đã xâm chiếm đất nước chúng ta, xua đuổi chúng ta phải lìa xa nơi chôn nhao cắt rún !

Chúng ta còn nhớ chăng một ngày tháng tư đen ? Người người hớt hãi lo âu, người người gục ngã để bảo toàn khí tiết người chiến sĩ VNCH, người đâm đầu ra biển, ra sông, người trú ẩn nơi rừng sâu nước độc để tìm lối thoát khỏi bàn tay của quỷ đỏ.

Chúng ta còn nhớ chăng lũ người rừng vào dẫm nát thành phố Sài Gòn xinh đẹp của chúng ta ? Lũ người hỗn xược không biết KÍNH LÃO ông bà cụ bảy tám chục tuổi mà chúng nó cũng gọi bằng ANH bằng CHỊ

Chúng ta còn nhớ chăng lũ bất nhân lòng lang dạ thú đã xua đuổi bao nhiêu Thuơng binh đang điều trị trong Tổng Y Viện Cộng Hoà, lê lết ra ngoài đường phố không nơi nương thân ? không có thuốc men chữa chạy.

Và hàng trăm ngàn Quân Cán Chính của Nam Việt Nam bị đày đọa bức tử trong các trại tù trong rừng sâu núi thẳm ? Họ lãnh hình phạt lưu đày kiêm biệt xứ, chịu khổ nhục, mà không hề được đem ra toà xét xử cho công bằng. Các thành phần sinh viên học sinh thì không được tiếp tục học hành các em đã bị tròng vào cổ cái bản án CON CỦA NGỤY

Tôi viết ra đây tâm sự của một kẻ tha phương khốn khổ. Tôi biết còn rất nhiều người cũng mang một nỗi đắng cay như tôi. Nhưng họ không dám nói ra cứ âm thầm cất giấu trong cõi lòng sâu thẳm và đợi chờ đến một ngày khi chế độ cộng sản sụp đổ, …....

Có người bạn bảo tôi rằng: sống trong thời buổi này rất khó khăn tế nhị, phải sống sao để khỏi phật lòng cả hai phía. Tại sao người ta đang tâm luồn lách giữa hai chế độ để mưu cầu lợi ích cho bản thân. Chính vì lợi ích đó, mà nước mất nhà tan. Thế nên đã bao lâu tôi chôn mình vào bóng tối không nói năng gì nữa. Nhưng ….. bao nhiêu sự lố lăng cứ tiếp diễn khiến tôi phải viết lên những giòng tâm sự nầy!

Tôi không phiền trách các cháu của thế hệ thứ ba vì các cháu được sinh ra trong cảnh thanh bình yên ổn. Được chính quyền sở tại lo lắng bảo vệ từ miếng cơm manh áo. Các cháu không biết gì về chiến tranh VN, kể cả chân dung của người lính VNCH, những chiến sĩ quên cả mạng sống của mình bảo vệ an bình cho quê hương xứ sở. Tôi không trách các cháu mà có chăng là trách những bậc đàn anh, cha mẹ ông bà không chỉ bảo cho con cháu thấu rõ ngọn ngành nguồn gốc xuất xứ của gia đình. Các bậc tiền bối đã quên rồi cái thuở những giọt nước mắt ngắn, nước mắt dài tay xách nách mang đàn con chạy di tản, trốn giặc hủi cộng sản; sống chết không biết được ngày mai. THẾ MÀ hôm nay lại một vài đoàn thể như CS QG, Như Binh Chủng KQ tuyên bố: KHÔNG NÓI CHUYỆN CHÍNH TRỊ và hoan hỉ rủ nhau về VN, cứu giúp người nghèo trẻ mồ côi bịnh hoạn. Có bao giờ họ dám đặt câu hỏi vì sao người dân VN nghèo khổ như thế, vì sao trẻ em VN không nhà không cửa. Sau khi đã hơn 35 năm thống nhất đất nước theo miệng lưỡi của bè lũ Cộng nô ?????? Cộng sản làm gì được cho quê hương ? Hay toàn dân càng ngày càng xuống dốc, đạo đức suy đồi ? Các bậc tiền bối đã quên rồi nỗi nhục nhã do bọn cộng sản gây ra ? Nên hôm nay mạnh bạo kêu gọi quên đi chuyện quá khứ hầu xây dựng quê hương (theo giọng điệu của Võ văn kiệt) ; Cũng có người phiền trách tôi quá Cực Đoan khi cứ buộc tội cho bè lũ cộng nô. Đã bảo nó ĐỔI MỚI rồi mà sao cứ thù hận ? Xin lỗi mọi người, (những người binh vực bọn cộng sản VN) tôi không bao giờ quên được câu nói:
    CS không thể nào thay đổi nó mà chỉ TIÊU DIỆT nó thôi.
Xin đừng quên câu nói đó hỡi đồng bào VN. Đừng mù quáng theo bợ đỡ bọn dã nhân. Thời gian sụp đổ của bạo quyền không còn bao xa. Thanh niên VN, tuổi trẻ VN hãy vùng lên theo gương các nước bạn Ai Cập, Tunisie dẹp bỏ đi những chế độ hà khắc độc tài không biết thương dân. Toàn dân vùng dậy thì bạo chúa sẽ kinh sợ lùi xa. Đừng hèn nhát chỉ muốn sống an phận thì suốt đời không xây dựng được cái gì tốt đẹp hơn. Muốn chiến thắng thì phải biết đoàn kết, bài học BO ĐỦA CỦA THỜI NIÊN THIẾU chắc chúng ta vẫn còn nhớ Và cha ông chúng ta cũng đã dạy ĐOÀN KẾT THÌ SỐNG CHIA RẼ THÌ CHẾT.

Tôi hằng mơ có một ngày được quay về cùng đoàn quân quang phục với sắc cờ vàng rực rỡ. Các bạn yêu dấu của tôi hãy nghĩ đi, muốn sống trong vui vẻ hạnh phúc, ban phát tình yêu cho mọi người thì chúng ta phải được sống trong một chế độ DÂN CHỦ TỰ DO Không có sự phân chia giai cấp giàu nghèo.
    Chúng ta đừng quên VÌ SAO chúng ta phải sống ở quê người ???
    VÌ SAO chúng ta phải lìa xa họ hàng bạn bè lối xóm ???
    VÌ SAO XIN ĐỪNG QUÊN
    Tội lỗi của bè lũ hồ chí minh ngút trời !
    XIN ĐỪNG QUÊN
Paris 2011
Hà Lan Phương


Một trong những tội ác của cộng sản Việt Nam đã làm trong Tết Mậu Thân 1968



Mồ chôn tập thể Mậu Thân Huế 1968
Anh còn nhớ hay đã quên?
- Cuộc tàn sát - Mậu Thân-Huế 1968.mp3
- Cuộc tàn sát - Mậu Thân-Huế 1968p2.mp3

    Cái Chết Của Nghị Sĩ Trần Điền Tết Mậu Thân (1968) Tại Huế
Nguyễn Lý Tưởng

Năm 1998, nhân kỷ niệm 30 năm vụ "Thảm Sát Mậu Thân ở Huế" (1968-1998), Phong Trào Giáo Dân Việt Nam Hải Ngoại có xuất bản một tuyển tập tài liệu nói về biến cố nầy, trong đó cá nhân chúng tôi cũng như một số bạn bè, với tư cách nhân chứng, đã thuật lại phần nào những điều mắt thấy tai nghe về Tết Mậu Thân ở Huế.

Rất tiếc, vì có nhiều vấn đề cần phải được trình bày ưu tiên nên chúng tôi chưa có dịp đề cập đến cái chết của Nghị Sĩ Trần Điền. Chúng tôi cũng có đọc một vài bài báo có đề cập đến trường hợp nầy, nhưng so với những điều chúng tôi thu nhặt được, có chỗ khác nhau. Vì thế, sau một thời gian tìm hiểu qua các nhân chứng trực tiếp, trong đó có Anh Trần Tiễn San là trưởng nam của nạn nhân, kể lại. Thể theo yêu cầu của một số bạn bè, nhân dịp Tết Nhâm Ngọ (2002), 34 năm sau biến cố Mậu Thân 1968, chúng tôi xin được phép nhắc lại chuyện xưa để tưởng nhớ một bậc đàn anh, một bậc thầy mà chúng tôi hằng quý mến.

1. VÀI NÉT VỀ CUỘC ĐỜI CỦA NGHỊ SĨ TRẦN ĐIỀN:

Theo gia phả họ Trần, ông Trần Điền sinh ngày 19 tháng 3 năm Tân Hợi, giờ Dần tức 17 tháng 4 năm 1911, nhưng giấy khai sinh lại ghi ngày 01-01-1912. Ông bị Việt Cộng thảm sát trong Tết Mậu Thân 1968, lúc đó vào khoảng 67 tuổi.

Tổ tiên vốn là người tỉnh Phước Kiến, nhân việc người Mãn Thanh đánh chiếm Trung Quốc (đời nhà Minh), nên đã bỏ nước ra đi, đến lập nghiệp tại Hương Trà, tỉnh Thừa Thiên. Đời tổ thứ sáu có Ông Trần Bá Lượng, thi đỗ cử nhân khoa Canh Thìn (1820) đầu đời Minh Mạng, được bổ nhiệm Tri Phủ Tân Bình (Gia Định). Tổ đời thứ bảy (con trưởng của Ông Trần Bá Lượng) tên húy là Dưỡng Độn, tự Thời Mẫn, hiệu Tồn Trai, thi đỗ tiến sĩ năm Mậu Tuất (1838) dưới thời Minh Mạng, sau vì kỵ húy vua Tự Đức (tên là Thời) nên được vua Tự Đức cho đổi tên là Trần Tiễn Thành, làm đến Thượng Thư Bộ Công, Bộ Hộ, Bộ Binh, Cơ Mật Viện Đại Thần, Phụ Chính Đại Thần, tước Cần Chánh Điện Đại Học Sĩ, đứng đầu triều. Sau khi vua Tự Đức mất, hai vị đồng Phụ Chính là Nguyễn Văn Tường và Tôn Thất Thuyết phế vua Dục Đức (con nuôi vua Tự Đức), lập vua Hiệp Hòa (em vua Tự Đức) lên ngôi, rồi lại phế vua Hiệp Hòa lập vua Kiến Phước.

Lúc bấy giờ, Ông Trần Tiễn Thành đã ngoài 70 tuổi, từ chức về nhà nhưng hai ông Nguyễn Văn Tường và Tôn Thất Thuyết vẫn sai người mang bản thảo đề nghị truất phế vua Hiệp Hòa đến nhà ông, xin ông phải ký vào "đồng ý". Ông từ chối.

Trưa ngày 30 tháng 10 Quý Mùi (tức 29-11-1883), vua Hiệp Hòa bị hai ông Nguyễn Văn Tường và Tốn Thất Thuyết ép phải uống thuốc độc chết. Quá nửa đêm hôm đó, hai ông Tường và Thuyết đã sai bộ hạ đến nhà ám sát ông Trần Tiễn Thành (bắt đầu ngày 01 tháng 11 Quý Mùi, giờ Tý tức 30-11-1883). Sử sách đời sau gọi vụ nầy là "Tứ Nguyệt Tam Vương" (trong 4 tháng có đến ba người được lập lên làm vua) đó là Dục Đức, Hiệp Hòa, Kiến Phước.

Trong số các con của ông Trần Tiễn Thành có ông Trần Tiễn Huấn (cử nhân, làm Tri Huyện Hậu Lộc) và Trần Tiễn Hối (đậu giải nguyên tức đậu đầu cử nhân, làm Án Sát tỉnh Bình Định), ông Trần Dương, hiệu Quế Lâm làm nghề thuốc Bắc, không ra làm quan. Sau khi Ông Trần Tiễn Thành bị mưu sát, con cháu bỏ quê, trốn tránh đi xa, bỏ chữ lót "Tiễn", chỉ lấy họ Trần. Đời thứ 8 là ông Trần Dương (hiệu Quế Lâm) sinh ra Ông Trần Chánh (đời thứ 9) là thân phụ của ông Trần Điền (đời thứ 10).

Ông Trần Điền tự Nghênh Hòe, hiệu Hà Trì, con thứ tư của ông Trần Chánh.

Sau khi đậu Cao Đẳng Tiểu Học Pháp Việt tại Huế (1931), Ông Trần Điền ra học trường Bưởi ở Hà Nội. Chương trình Tú Tài phải học 3 năm, nhưng ông chỉ học trong 2 năm và thi đậu Tú Tài Triết học Pháp (1933). Ông trở về Huế làm giáo sư Trung học tư thục Thiên Hựu (instituit de la Providence). Sau đó, ông qua ngành Hành Chánh, làm công chức tại Thanh Hóa (1-7-1936) và hoạt động cho Hội Hướng Đạo. Năm 1941, ông được thuyên chuyển về Huế làm Kiểm Sự tại Bộ Tài Chánh rồi lên tới Ngự Tiền Văn Phòng và Văn Hóa Viện. Năm 1944, ông thi đỗ Tri Huyện đứng hàng thứ 4 trong 5 thí sinh được trúng tuyển mà đa số đã có bằng cử nhân Luật. Từ 01-02-1944 đến 9-1945, ông làm tri huyện Tiên Phước rồi Đại Lộc (Quảng Nam). Sau khi Việt Minh cướp chính quyền tại Hà Nội, ông về Huế làm Thẩm Phán tại quận Hương Trà cho đến 19-12-1946. Khi cụ Trần Văn Lý ra làm Hội Đồng Chấp Chánh Trung Phần (tương đương Thủ Hiến), ông được cử làm Chủ Sự Phòng Thông Tin Trung Phần (từ 15-4-1947 đến 15-4-1948). Sau đó ông xin nghỉ giả hạn không lương vì không chịu hợp tác với Thủ Hiến Phan Văn Giáo (từ 16-4-1948 đến 5-10-1949). Từ 06-10-1949 đến 06-08-1951, ông làm Giám Đốc Thông Tin Trung Phần (dưới thời cụ Trần Văn Lý làm Thủ Hiến). Sau đó, ông làm Phủ Trưởng Triệu Phong (1952) rồi Tỉnh Trưởng Quảng Trị (1954-1955). Ông có công tái lập an ninh trật tự, lập các đồn hương vệ, kiểm soát được các đường giao thông trong quận. Sau Hiệp Định đình chiến 20-7-1954, thường gọi là hiệp định Genève, ông lo đón tiếp đồng bào Quảng Trị từ phía Bắc vĩ tuyến 17 di cư vào Nam. Tết năm 1955, Thủ Tướng Ngô Đình Diệm đến thăm tỉnh Quảng Trị, đã ban tặng cho ông Bảo Quốc Huân Chương.

Mùa Xuân năm 1955, nhân vụ đảng Đại Việt lập chiến khu Ba Lòng, ly khai chống chế độ của Thủ Tướng Ngô Đình Diệm, ông bị mất chức Tỉnh Trưởng và bị bắt giam tại Huế 3 tháng, sau đó được tại ngoại hầu cứu. Trước ngày Lễ Quốc Khánh 26-10-1957 (Đệ I Cộng Hòa), Tòa án quân sự tại Huế họp phiên đại hình do Ông Nguyễn Tri Chỉ ngồi ghế Chánh Án, Thiếu Tá Nguyễn Văn Chuân (sau nầy là Thiếu Tướng, Nghị Sĩ...) ngồi ghế Công Tố, xử vụ Ba Lòng. Ông Trần Điền tự biện hộ, không cần đến luật sư . Ông bị kết án 6 năm tù nhưng theo lệnh của Tổng Thống Ngô Đình Diệm, ông được miễn thụ hình (không bị ở tù).

Từ 1957-1964, ông dạy học tại Huế và làm Hiệu Trưởng trường Bình Minh (do LM Nguyễn Văn Lập để lại). Mùa Hè 1964, theo lệnh của Thiếu Tướng Tôn Thất Xứng, Tư Lệnh Quân Đoàn I kiêm Đại Biểu Chính Phủ tại Vùng I, trường Bình Minh bị nhà nước tịch thu vì đó là tài sản của ông Ngô Đình Cẩn. Sau đó, ông Trần Điền rời trường Bình Minh qua làm Giám Đốc Viện Hán Học Huế (từ 17-6-1964 đến 15-8- 1966) thay thế Ông Võ Như Nguyện từ chức.

Từ 1964, ông và một số nhân sĩ Công Giáo tại Huế được mời vào Ủy Ban Đặc Biệt đại diện cho Giáo Dân bên cạnh Hội Đồng Linh Mục để cố vấn cho Đức Tổng Giám Mục Philipphê Nguyễn Kim Điền về các vấn đề văn hóa, xã hội, chính trị...

Tháng 9-1966, ông ứng cử vào Quốc Hội Lập Hiến tại đơn vị Thừa Thiên. Liên danh Nguyễn Văn Ngải-Trần Điền đắc cử, dẫn đầu phiếu. Ông có ra ứng cử Chủ Tịch Quốc Hội Lập Hiến nhưng thua ông Phan Khắc Sửu 3 phiếu ở vòng đầu.

Tháng 9-1967, ông đắc cử Nghị sĩ trong liên danh "Nông Công Binh" do Trung Tướng Trần Văn Đôn làm thụ ủy và được bầu làm Chủ Tịch Ủy Ban Canh Nông Thượng Nghị Viện.

Ông đã bị Cộng Sản sát hại trong Tết Mậu Thân tại Huế tháng 2-1968.

2. HOẠT ĐỘNG XÃ HỘI:

Ngoài các hoạt động trong lãnh vực hành chánh, chính trị, giáo dục như đã nói trên, ông còn là một nhà hoạt động thanh niên và xã hội nổi tiếng từ 1934 cùng thời với Tạ Quang Bửu, Hoàng Đạo Thúy, v.v...trong Phong Trào Hướng Đạo Việt Nam. Ông là một trong những người đầu tiên lập tráng đoàn Hướng Đạo tại Huế và tổ chức trại huấn luyện trung ương ở Bạch Mã (thừa Thiên). Năm 1934, ông chủ trương tạp chí "Bạn Đường" tại Thanh Hóa, ngoài mục đích huấn luyện Hướng đạo sinh, còn thêm phần nghị luận về văn chương và xã hội. Ông cũng đã thành lập một Ban Văn Nghệ của Hướng Đạo để đi trình diễn nhiều nơi, rất thành công. Ông là một trong những trưởng Hướng Đạo đầu tiên được lãnh "Bằng Rừng" và đã tham dự trại họp bạn quốc tế của tổ chức Hướng Đạo tại Úc (1952), được bầu chức Tổng ủy viên Hướng Đạo toàn quốc năm 1966. Ông được anh em Hướng Đạo quý mến như là bậc đàn anh đạo đức, gương mẫu và có tài hùng biện, xứng đáng với truyền thống của tổ chức nầy.

3. ĐỜI SỐNG GIA ĐÌNH:

Năm 1936, ông lập gia đình với bà Hà Thị Việt Nga, một nữ Hướng Đạo tại Huế (con Ông Hà Thúc Huyên - Thượng Thư Bộ Lễ - và bà Tôn Nữ Thị Hiệp). Qua tổ chức Hướng Đạo, ông bà Trần Điền đã gặp được Thiên Chúa và đã trở lại đạo Công Giáo năm 1937 mặc dầu cả hai ông bà đều xuất thân trong một gia đình danh gia, vọng tộc với truyền thống Nho học. Đặc biệt, hai cụ thân sinh của bà Trần Điền đã lập chùa Phổ Tế và đã quy y theo Phật. Ông bà sinh hạ được 10 người con, 4 trai và 6 gái. Ngoài thú đọc sách, nghiên cứu và bơi thuyền, ông không có một đam mê nào khác như hút thuốc lá, rượu chè, cờ bạc.

4. TẾT MẬU THÂN VÀ NHỮNG NGÀY CUỐI CÙNG CỦA NGHỊ SĨ TRẦN ĐIỀN

Ông sống với gia đình tại Huế nhưng từ tháng 10-1966, ông vào Sài Gòn họp Quốc Hội Lập Hiến (1966-1967) rồi Thượng Nghị Viện (10-1967...), thỉnh thoảng ông về thăm gia đình vào những dịp Quốc Hội hưu khóa. Tháng 01-1968, ông về Huế ăn Tết với gia đình tại số 19 B đường Lý Thường Kiệt, Quận 3, Huế.

Từ tháng 08-1967, trong thời gian có cuộc vận động bầu cử Quốc Hội và Tổng Thống, Việt Cộng gia tăng các hoạt động phá hoại tại nông thôn Thừa Thiên, gây áp lực quân sự nặng nề toàn vùng I và đặc biệt tại hai tỉnh Quảng Trị, Thừa Thiên.

Tại quận Phú Lộc, phía Nam tỉnh Thừa Thiên, Việt Cộng xuất hiện quấy phá nhiều nơi, thỉnh thoảng pháo kích vào các đồn và căn cứ của quân đội VNCH trong quận, đánh các trụ sở xã, v.v... Sư Đoàn I Bộ Binh do Chuẩn Tướng Ngô Quang Trưởng chỉ huy đã điều động chiến đoàn Dù của Thiếu Tá Đào Văn Hùng mở cuộc hành quân trong vùng Phú Lộc nhưng vì VC khéo giấu quân nên không phát hiện được gì. Trong lúc đó, tin tình báo cho biết khu rừng thuộc quận Hương Trà (Bắc Thừa Thiên) xuất hiện nhiều điện đài. Sư Đoàn 1 cũng cho hành quân vùng sông Bồ, nhưng cũng không có đụng độ. Tuy nhiên trong các cuộc hành quân trong vùng nầy, quân đội ta đã bắt được một số súng ống và dụng cụ giải phẩu chôn giấu của VC. Những dụng cụ nầy hoàn toàn mới. Ngoài ra còn bắt được những mô hình để nghiên cứu hành quân trong đó VC đã phác họa địa thế gồm thành lũy, hào sâu và chuẩn bị thang leo vô thành. Các dụng cụ y khoa đó, theo nhận xét của bên quân y thì có thể phục vụ cho cấp quân đoàn. Do những dữ kiện đó, nhiều người nghĩ rằng Việt Cộng có thể đánh Huế. Nhưng Tướng Ngô Quang Trưởng thì nhận đinh rằng VC có thể đánh quận Hương Trà hoặc có thể đánh vào một vị trí quân sự nào đó thuộc Bắc Thừa Thiên. Tướng Trưởng không ước tính rằng VC có thể đánh Huế.

Trước Tết Mậu Thân, Sư Đoàn 101 của Hoa Kỳ hành quân bắt được một chuẩn úy Việt Cộng, y khai dang thực tập đánh Huế. Tin Phòng Nhì và An Ninh Quân Đội cũng cho biết Việt Cộng có thể đánh Huế. Hai ngày trước Tết, ông Đoàn Công Lập, Trưởng Ty Cảnh Sát Thừa Thiên báo cáo có đặc công Việt Cộng xâm nhập vào thành phố trong dịp Tết. Một số sinh viên, học sinh tham gia vụ tranh đấu chống chính quyền trung ương năm 1966, bị đàn áp, đã chạy theo Việt Cộng vào rừng, nay trở lại hoạt động nội thành, hướng dẫn cho bọn đặc công CS vào thành phố Huế ... Khoảng 20 tháng 12 năm 1967, trước lễ Giáng Sinh mấy hôm, Việt Cộng đã tấn công vào xã Thủy Phước (làng Công Giáo Phủ Cam) thuộc quận Hương Thủy, bên cạnh TP Huế. Chúng đã xâm nhập từ nghĩa địa phía sau núi Ngự Bình và phía lầu Jerard, bắn B.40 vào làm một số người chết và bị thương, một số nhà dân bị cháy. Với tư cách Dân Biểu tỉnh Thừa Thiên, ngay lúc đó, tôi có gởi một văn thư cho Tỉnh Trưởng kiêm Tiểu Khu Trưởng đề nghi tăng cường hỏa lực cho Nghĩa Quân xã Thủy Phước với súng cối 60 ly và đại liên ... để có khả năng ngăn chận sự xâm nhập của địch từ hướng Nam Giao, Ngự Bình ... vào thành phố.

Trước tình hình như thế, Chuẩn Tướng Ngô Quang Trưởng, Tư Lệnh Sư Đoàn 1 BB và Trung Tá Phan Văn Khoa, Tỉnh Trưởng Thừa Thiên-Huế, vẫn đinh ninh rằng Việt Cộng không thể đánh Huế được. Trung Tướng Hoàng Xuân Lãm, Tư Lệnh Quân Đoàn I kiêm Đại Biểu Chính Phủ tại Vùng I cho chúng tôi biết ông đã tăng cường phòng thủ Huế hai đơn vị lính nhảy dù thiện chiến. Hai tiểu đoàn này đã được Chuẩn Tướng Ngô Quang Trưởng bố trí ở quận Quảng Điền (Bắc Thừa Thiên) cách Huế 15 cây số và phía Nam phi trường Phù Bài, cách Huế 17 cây số về phía Nam. Do đó, khi Việt Cộng tấn công vào thị xã Huế thì hai đơn vị nầy đều ở ngoài thành phố, không làm nhiệm vụ bảo vệ Huế được...

Trước Tết, tôi có đến thăm Nghị Sĩ Trần Điền tại tư thất của ông, 19 B Lý Thường Kiệt, Quận Ba, Huế. Sau đó, tôi đi ra Quảng Trị và có đến thăm Nghị Sĩ Hoàng Xuân Tửu tại tư thất, đường Phan Thanh Giản, thị xã Quảng Trị vào sáng 30 tháng Chạp...Tôi có bày tỏ sự lo lắng của tôi về tình hình trong vùng. Cả hai vị đều tỏ ra quan tâm.

Tổng hợp các tin tức và tài liệu sách vở, báo chí của Việt Cộng cũng như của VNCH, nói về Tết Mậu Thân 1968 tại Huế, chúng tôi được biết:

Việt Cộng đã tấn công Huế vào đêm Giao Thừa Tết Mậu Thân (đêm 30 tháng 01-1968 bước qua sáng 01 tháng 2 năm 1968). Sáng mồng một Tết (01 tháng 2 năm 1968) người ta đã thấy Việt Cộng xuất hiện trên đường phố rồi.

Tại Cửa Chánh Tây, phía VNCH lúc đó có một Tiểu đội thuộc Đại Đội "Hắc Báo" (lính thám báo) trấn giữ. Phía Việt Cộng do Phan Nam (tức Lương) cán bộ Thành ủy nằm vùng phụ trách "đặc công". Theo lời Nam, chất nổ và vũ khí đã được đưa vào Thành nội trước 10 tiếng đồng hồ. Bọn đặc công CS đã hạ được vọng gác của Lực Lượng Thám Báo VNCH và dùng chất nổ phá cổng cho lực lượng chính quy CS từ bờ đối diện sông đào tràn vào thành nội. Rạng sáng mồng một Tết, đơn vị Hắc Báo chống không nổi phải rút lui. Việt Cộng đã đóng chốt, cố thủ trên thành kiên cố. Do đó, việc đánh đuổi chúng ra khỏi thành nội phải kéo dài nhiều ngày...

Tại khu vực An Hòa, một tiểu đoàn của Trung Đoàn E.9 (SĐ 309 Bắc Việt) có nhiệm vụ tấn công cầm chân Tiểu Đoàn 2 Dù của Thiếu Tá Thạch từ phía Bắc Thừa Thiên tiến vào làng An Hòa. Khoảng 2 giờ 30 sáng, một mũi đặc công VC đã vượt sông đột nhập cổng An Hòa và cùng với cánh quân của E.9 tràn vào làng An Hòa. Tuy nhiên từ chiều mồng một Tết, Tiểu Đoàn 2 Dù đã không còn ở làng An Hòa nữa. Cộng Quân chiếm cầu Bạch Hổ và phá hủy một nhịp cầu bên tả ngạn để chặn viện binh Mỹ.

Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn 1 do Tướng Ngô Quang Trưởng chỉ huy đóng tại đồn Mang Cá bị một Dại Đội của Tiểu Đoàn 12 đặc công VC do Nguyễn Trọng Tấu chỉ huy tấn công. Đại đội nầy được chia làm 4 mũi từ thôn Triều Sơn Tây (thuộc quận Hương Trà, Bắc Huế) dùng phao ny-lông vượt sông rồi men theo bờ thành tiến vào Mang Cá. VC đã mở nhiều đợt tấn công vào đồn nầy nhưng không chiếm được vì quân VNCH trú đóng bên trong đã chống trả quyết liệt và bên ngoài Mang cá, có Thiếu Tá Nguyễn Hữu Đệ, Quận Trưởng Hương Trà và đơn vị Hải Quân Mỹ đóng ở Bao Vinh yểm trợ.

Tại phi trường nhỏ Tây Lộc (trong thành nội), một cán bộ nằm vùng VC đã cắt giây kẽm gai ở miệng cống Thủy Quang để cho đặc công VC chui qua cống vào bên trong, đốt kho đạn, kho xăng và khu nhân viên kỹ thuật. Tuy nhiên, lực lượng chủ lực của CS bị lạc đường qua trại Quân Cụ. Lính quân cụ ở đây chiến đấu rất hăng say, suốt mấy tuần, VC không chiếm được đồn nầy. Nhờ vậy, lực lượng phòng thủ bên phi trường, kịp thời bố trí, bảo vệ được sân bay.

Dũng, con trai hãng gỗ Lê Hữu Tý ở cửa Thượng Tứ, đang học ở Sài Gon, được bố gọi về đưa vào mật khu huấn luyện một tuần lễ, vừa mãn lớp huấn luyện, Dũng nhận công tác đưa đơn vị E.6 từ cửa Hữu vào Kỳ đài (cột cờ) để treo cờ "Liên Minh Dân Tộc Dân Chủ Hòa Bình" một tổ chức trá hình của CS Bắc Việt. Cờ rộng 94 mét vuông, gồm hai vạt xanh kèm lấy một vạt đỏ có sao vàng ở giữa (đây cũng là cờ của Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam). Đơn vị chiếm cột cờ thành nội nầy tiến ra cửa Thượng Tứ, rạp Hưng Đạo, đồn Cảnh sát Đông Ba. Các cơ sở khác như Ty Chiêu Hồi, Ty Thông Tin, Tòa Thượng Thẩm, v.v. đều bị chiếm ...

Phía Nam Huế do Đại Tá Thân Trọng Một của VC, người Thừa Thiên, biết rõ địa hình địa vật vùng nầy. Lực lượng của Một có "Đoàn 5" gồm 4 tiểu đoàn bộ, Trung đoàn 9 của SĐ 309 Bắc Việt, một tiểu đoàn ĐKB và 4 đội đặc công. Lực lượng của Thân Trọng Một đánh căn cứ thiết giáp VNCH ở đồn Tam Thai (An Cựu), nhưng không thành công vì hệ thống phòng thủ ở đây rất kiên cố. Cộng quân đã vượt sông An Cựu tiến vào thị xã Huế, 7 giờ sáng mồng một Tết người ta đã thấy Cộng quân ở ngoài đường phố. Chúng đã chiếm Đại đội quân cụ ở đường Nguyễn Huệ gần cầu Phủ Cam, Bưu điện, Ty Ngân khố, Tòa Đại Biểu Chính Phủ Trung Nguyên Trung Phần, Tòa Hành Chanh Thừa Thiên, Lao Xá Thừa Phủ và giải thoát hàng ngàn tù nhân. Phía VNCH còn giữ Đài Phát Thanh gần cầu Trường Tiền, Tiểu Khu, Ty Cảnh sát, trụ sở MACV (tức Khách sạn Thuận Hóa) và bến tàu hải quân. Những căn cứ nầy ở gần nhau nên hỗ trợ nhau khiến cho Cộng quân không chiếm được.

Bộ Chỉ Huy chiến dịch của Việt Cộng đóng tại làng La Chữ (Hương Trà, Thừa Thiên) và tại đây đã xảy ra một trận đánh rất ác liệt với Sư Đoàn Không Kỵ Hoa Kỳ do trực thăng chuyển quân đến. Phía Hoa Kỳ có 9 trực thăng bị bắn hạ và khảong 100 binh sĩ tử trận. Theo hồi ký của Văn Tiến Dũng thì phía Việt Cộng có hai tướng lãnh tử trận.

Sau khi chiếm toàn bộ quận Ba (Hữu Ngạn) thành phố Huế, Việt Cộng chia nhau đi kiểm soát từng nhà, bắt người. Chúng cho xe chạy đi khắp nơi kêu gọi các thành phần quân nhân, công chức trình diện. Chúng đã bắt được ông Nguyễn Văn Đãi, Phụ Tá Hành Chánh tại Tòa Đại Biểu Chính Phủ Vùng I, lúc đó đang có mặt tại Huế. Ông Bảo Lộc, Phó Tỉnh Trưởng Thừa Thiên đang có mặt tại tư thất (đường Lý Thường Kiệt) đối diện với Tòa Lãnh Sự Mỹ, cũng bị bắt đem tạm giam tại trường Thiên Hữu (đường Nguyễn Huệ). Những người nầy được giải lên núi và đưa thẳng ra Bắc trước khi Cộng quân rút lui khỏi thành phố nên không bị giết tập thể.

Tại Huế, Việt Cộng đã lập ra "Liên Minh Dân Tộc, Dân Chủ, Hòa Bình" và đưa Lê Văn Hảo (GS Đại Học Văn Khoa), lên làm Chủ Tịch và Thượng Tọa Thích Đôn Hậu (chùa Thiên Mụ) và Bà Nguyễn Đình Chi (cựu Hiệu Trưởng trường Đồng Khánh) làm Phó Chủ Tịch và Hoàng Phủ Ngọc Tường (GS trường Quốc Học, thoát ly theo Việt Cộng mùa Hè 1966) làm Tổng Thư Ký... Chúng lập tòa án nhân dân tại thành nội và Gia Hội (khu vực bị chúng kiểm soát lâu ngày) để xét xử thành phần quân nhân, cảnh sát, đảng viên Việt Nam Quốc Dân Đảng, Đại Việt Cách Mạng, v.v... Một số thường dân thuộc thành phần buôn bán cũng bị bắt đem ra xét xử ... Một số người bị giết một cách dã man như Thiếu Tá Từ Tôn Kháng (Tỉnh Đoàn Trưởng Xây Dựng Nông Thôn Thừa Thiên) bị giết trước mặt vợ con tại 176 đường Bạch Đằng (gần cầu Đông Ba, Huế), ông Lê Đình Thương (Phó Thị Trưởng Huế), ông Lê Ngọc Kỳ (Việt Nam Quốc Dân Đảng), Phạm Đức Phác (Việt Nam Quốc Dân Đảng), vợ chồng ông Trần Ngọc Lộ (Đại Việt Cách Mạng), ông Trần Mậu Tý (sinh viên, Đại Việt Cách Mạng)... ông Võ Thành Minh (nhân vật Hướng Đạo nổi tiếng) bị bắt tại từ đường cụ Phan Bội Châu (Bến Ngự Huế) và bị giết ...

Những sinh viên trong các Phong Trào Tranh Đấu chống chính phủ tại Sài Gòn thoát ly theo Việt Cộng vào mùa Hè 1966 như Nguyễn Đắc Xuân, Trần Quang Long, Hoàng Phủ Ngọc Phan...cũng xuất hiện tại Huế trong Tết Mậu Thân. Phan Chánh Dinh (tức Phan Duy Nhân) xuất hiện ở Đà Nẵng ... hướng dẫn Việt Cộng đi bắt bạn bè (trước đây đã tham gia Việt Nam Quốc Dân Đảng hay Đại Việt Cách Mạng ...) và những ai có tinh thần chống Cộng mà chúng biết.

Việt Cộng cũng đã vào nhà thờ Phủ Cam bắt đi ba, bốn trăm thanh niên, đàn ông trong đó có anh em Lê Hữu Bôi, Lê Hữu Bá (từ Bến Ngự chạy đến Phủ Cam ẩn núp) ... Số người nầy đã bị giết tập thể một cách dã man tại Khe Đá Mài (vùng núi thuộc quận Nam Hòa, Thừa Thiên). Hàng trăm, hàng ngàn người bị chôn sống tại vùng Gia Hội, Tiểu Chủng Viện, khu lăng Đồng Khánh, chùa Therevada Gia Hội, An Ninh Thượng, Chợ Thông, Lang Xá Cồn ... Phú Vang, Phú Thứ ... Những nạn nhân gồm đủ mọi thành phần từ các nhà tu hành như Linh Mục Bửu Đồng, Linh Mục Hoàng Ngọc Bang, Linh Mục Urbain (Dòng Thiên An) LM Guy (Dòng Thiên An), LM Lê Văn Hộ (Quảng Trị), các Thầy Dòng La San ở Phú Vang ... cho đến học sinh, sinh viên, thường dân buôn bán...Đặc biệt chúng đã giết các bác sĩ người Đức đến giúp giảng dạy tại Đại Học Y Khoa và giúp bệnh viện Huế như BS Alterkoster, BS Discher, Ông và Bà BS Krainick ... đem chôn sống tại chùa Tuyền Vân. Tổng số nạn nhân tại Huế, Thừa Thiên lên đến trên 4.000 người. (Chúng tôi đã có dịp trình bày chi tiết về Tết Mậu Thân trong tuyển tập tài liệu "Thảm Sát Mậu Thân ở Huế" tái bản 1999 có bổ túc và hiệu đính).

NGHỊ SĨ TRẦN ĐIỀN ĐÃ BỊ VIỆT CỘNG BẮT VÀ SÁT HẠI TRONG TRƯỜNG HỢP NÀO ?

Tất cả mọi người trong gia đình Nghị Sĩ Trần Điền đều có mặt đông đủ vào dịp Tết , kể cả người con trai trưởng là anh Trần Tiễn San (Sĩ Quan Biệt Động Quân). Thấy Việt Cộng xuất hiện, anh San liền cởi bỏ bộ đồ quân nhân, mặc quần đùi chạy trốn. Để tránh bom đạn, dân cư ngụ chung quanh khu Dòng Chúa Cứu Thế Huế trong đó có gia đình Nghị Sĩ Trần Điền, kéo nhau chạy vào ẩn núp trong nhà Dòng. Tất cả mọi người chạy vào phòng sinh hoạt của nhà Dòng, riêng Nghị Sĩ Trần Điền và mấy người con trai vì quen biết với các Linh Mục nên được đưa vào trong khu nội viện của Dòng, nơi dành riêng cho các tu sĩ ở. Nghị Sĩ Trần Điền ẩn trốn trong một căn phòng kín bên trong nhà Dòng.

Được hơn một tuần, đến ngày mồng mười tháng Giêng âm lịch (tức 8 tháng 2-1968) Việt Cộng đến Dòng Chúa Cứu Thế, kiểm soát và lùa tất cả mọi người ra ngồi ngoài sân, bắt công chức, quân nhân, thanh niên, sinh viên học sinh ngồi riêng theo thành phần của mình và bắt kê khai lý lịch từng người. Khi chúng đến trước mặt Nghị Sĩ Trần Điền và hỏi ông là ai ? Ông trả lời "Tôi là Nghị Sĩ Trần Điền". Bọn chúng không hiểu "nghị sĩ" là gì thì ông giải thích cho chúng hiểu ông là người được dân bàu vào làm đại diện dân tại Quốc Hội.

Ông và hai người con trai của ông bị tách riêng ra khỏi đám đông dân chúng và bị dẫn qua bên sân nhà thờ cũ, quay mặt ra đường Quỳnh Lưu.(Đường nầy nay đã đổi tên mới). Mọi người đều bị trói tay lại phía sau lưng. Anh Trần Tiễn Hà, con trai thứ của Nghị Sĩ Trần Điền thừa lúc lộn xộn đã bỏ trốn khỏi Dòng Chúa Cứu Thế, chạy đi ẩn núp ở chỗ khác. Còn anh Trần Tiễn San vẫn đi chung với ông cụ.

Tại sân nhà thờ cũ phía sau lưng nhà thờ lớn (thường gọi là nhà thờ Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp hay nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế Huế), anh Trần Tiễn San đang ngồi trước liền đổi chỗ ra ngồi cuối cùng, rồi tự cỡi trói và bỏ trốn. Anh San trốn thoát được còn Nghị Sĩ Trần Điền cùng những người còn lại thì bị dẫn đi về phía chợ An Cựu. Người ta thấy đoàn người đi dọc theo bờ sông An Cựu về ngã Lang Xá Cồn. Lúc đó trong người ông chỉ mặc một bộ áo quần ngủ, bên ngoài khoác thêm một áo choàng bằng vải nỉ. Trong mười ngày đầu tháng 2 năm 1968, quân đội Việt Nam Cộng Hòa và Hoa Kỳ đã tái chiếm khu vực Hữu Ngạn (Quận Ba) Huế, do đó Việt Cộng chưa kịp lập Tòa Án Nhân Dân tại đây như đã làm ở Thành Nội và Gia Hội (phía Bắc sông Hương). Mãi đến tuần cuối tháng 2-1968, toàn bộ Thành Nội Huế mới được giải tỏa, quân đội VNCH kiểm soát hoàn toàn thành phố Huế. Những nạn nhân bị giết chết cá nhân hay bị chôn sống tập thể hoặc bị bom rơi đạn lạc được chôn trong thành phố Huế, trong cuối tháng 2 và tháng 3/68 đã được cải táng. Riêng các nạn nhân bị bắt đi mất tích, chưa ai biết chết sống ở đâu, mãi đến tháng 4 năm 1968, nhờ các cuộc hành quân của quân đội VNCH mở rộng để bình định các vùng nông thôn nên người ta đã phát hiện ra nhiều mồ chôn tập thể tại Phú Vang, Phú Thứ, Hương Thủy, Nam Hòa,v.v... Ngày 09 tháng 4 năm 1968, Quân Đội và Cán Bộ Xây Dựng Nông Thôn đã khám phá ra nhiều mồ chôn tập thể tại Lang Xá Cồn, cách An Cựu chừng 5 cây số thuộc quận Hương Thủy. Một người con nuôi trong gia đình Nghị Sĩ Trần Điền đã đi theo đoàn người đi tìm thân nhân, đến tại Lang Xá Cồn và nhận ra xác của Nghị Sĩ trong một mồ chôn tập thể. Ông bị chôn chung với một số người khác, áo quần còn nguyên vẹn, trong người vẫn còn giấy tờ tùy thân như thẻ căn cước bọc nhựa. Mặt của ông nằm úp xuống, dính với lớp đất sét ướt. Vì là mùa Đông, mưa lạnh, nên xác của nạn nhân vẫn còn nguyên vẹn, chưa bị thối rữa.

Người con nuôi nầy đã trở về nhà báo tin cho bà Trần Điền và các con. Gia đình liền báo tin đi khắp nơi cho bà con họ hàng biết. Đài Phát Thanh Huế cũng đã đọc tên các nạn nhân vừa tìm được xác ... Chính Quyền tỉnh Thừa Thiên cũng như gia đình đã báo tin cho Quốc Hội (Thượng Nghị Viện) biết. Báo chí và các đài phát thanh tại Sài Gòn và khắp VNCH đều loan tin về cái chết của Nghị Sĩ Trần Điền.

Thi hài của nạn nhân được đưa về quàn tại tư gia và gia đình đã tổ chức lễ tẩm liệm, nhập quan. Hiện diện trong ngày hôm đó có Trung Tướng Trần Văn Đôn, Nghị Sĩ Chủ Tịch Ủy Ban Quốc Phòng Thượng Nghị Viện cùng Bà Luật Sư Nguyễn Phước Đại (Phó Chủ Tịch Thượng Nghị Viện), Thiếu Tướng Nguyễn Văn Chuân (Nghị Sĩ trong liên danh Nông Công Binh của Trung Tướng Trần Văn Đôn)... và phái đòan từ Sài Gòn ra thăm.

Lễ an táng được tổ chức một cách long trọng tại tư thất vào lúc 15 giờ 30 ngày 12 tháng 4 năm 1968 trước sự hiện diện của Trung Tướng Hoàng Xuân Lãm, Tư Lệnh Vùng I Chiến Thuật đại diện Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu, Luật Sư Nguyễn Văn Huyền, Chủ Tịch Thượng Nghị Viện, Nghị Sĩ Hoàng Xuân Tửu, Phó Chủ Tịch Thượng Nghị Viện, Trung Tướng Trần Văn Đôn (Chủ Tịch Ủy Ban Quốc Phòng TNV) và đại diện chính quyền địa phương, đại diện các đoàn thể chính trị từ trung ương đến địa phương. Trung Tướng Hoàng Xuân Lãm đã đọc bản Tuyên dương công trạng và gắn Bảo Quốc Huân Chương đệ tứ đẳng cho Cố Nghị Sĩ Trần Điền.Chủ Tịch Thượng Nghị Viện và Nghị Sĩ Trần Văn Đôn đã đọc điếu văn nói lên lòng thương tiếc một người bạn đồng viện xuất sắc, một chiến hữu có nhiều khả năng và tâm huyết đối với quốc gia, dân tộc. Quan tài được đưa đến an táng tại nghĩa trang Dòng Chúa Cứu Thế Huế. Lễ hạ huyệt vào lúc 17 giờ 30 chiều ngày 12-4-1968. Hôm đó bầu trời âm u, nhiều mây và có gió lạnh vào cuối mùa Đông còn sót lại, gây cho mọi người một hình ảnh vĩnh biệt đầy thương tiếc.

Tại Sài Gòn, lễ truy điệu cố Nghị Sĩ Trần Điền đã được tổ chức lúc 16 giờ 30 ngày 22 tháng 4 năm 1968 tại Hội Trường Diên Hồng (Thượng Nghị Viện VNCH) có mặt đầy đủ các Nghị Sĩ, Dân Biểu. Về phía chính phủ có Phó Tổng Thống VNCH, Thiếu Tướng Nguyễn Cao Kỳ,-Luật Sư Nguyễn Văn Lộc, Thủ Tướng Chính Phủ,-các vị Tổng Bộ Trưởng, Ngoại Giao Đoàn. Vợ con, họ hàng, bạn bè của Cố Nghị Sĩ cũng có mặt đầy đủ trong buổi lễ ruy điệu nầy.

Một buổi lễ cầu nguyện cho Cố Nghị Sĩ Trần Điền cũng đã được tổ chức tại Vương Cung Thánh Đường Sài Gòn do Thượng Nghị Viện và Hội HướngĐạo VN tổ chức.

Gia đình đã chọn ngày mồng mười tháng Giêng âm lịch hằng năm (là ngày ông bị Việt Cộng bắt) làm ngày húy nhật.

NẮM TRO TÀN:

Sau năm 1975, gia đình đã cải táng và gởi bình tro cốt của ông vào nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế Huế. Khoảng 1990, trước khi qua định cư tại Hoa Kỳ theo diện Cựu tù nhân chính trị (HO), anh Trần Tiễn San (Thiếu Tá Biệt Động Quân) là con trai trưởng của Cố Nghị Sĩ Trần Điền, đã từ Sài Gòn ra Huế gặp Cha Bề Trên Dòng Chúa Cứu Thế xin nhận lại bình tro cốt của ông cụ để đưa vào để ở Sài Gòn vì ở Huế cũng không còn ai là họ hàng gần.

Gia đình cố Nghị Sĩ Trần Điền gồm có bà cụ và các con trai, một số con gái, cháu chắt ... hiện đang định cư tại Hoa Kỳ. Xin cám ơn anh Trần Tiễn San đã giúp chúng tôi một số tài liệu về gia phả họ Trần và cố Nghị Sĩ Trần Điền. Nếu có điều gì sai sót, xin quý vị bổ túc cho. Xin cám ơn.

Nguyễn Lý Tưởng


TIẾN TRÌNH CÁCH MẠNG - Lê Văn Ấn


Việt Nam hãy học bài học Tunisia, Egypt
Free the people, Free yourself

"Those who make peaceful revolution impossible,
make violence inevitable." - John F. Kennedy


Peaceful Revolution Hopeless
Nonviolence Hopeless With Vietnam Communists


Tự do không phải ngồi đó mà có,
phải trả giá bằng sự quyết tâm, bằng xương, bằng máu ..
không phải van xin, thắp nến hiệp thông,
cầu nguyện chỉ có ở trong chùa chiền, nhà thờ.

teolangthang

****

Lê Văn Ấn


Cuộc cách mạng ở Ai Cập đã thành công; khiến nhiều người cùng đồng ý rằng cuộc cách mạng này không khác gì cuộc Cách Mạng Pháp năm 1789, sẽ dấy lên một ngọn lửa toàn cầu thiêu đốt tất cả các nước bị độc tài, độc đảng cai trị. Ký giả Gregory White đã liệt kê 11 xứ sở sẽ tiếp nối Ai Cập (11 Countries At Rish Of Becoming The Next Egypt), gồm các quốc gia Moroco, Jordan, Syria, Saudi Arabia, Iran, LibyaYemen, Pakistan, Venezuela, Việt Nam và Trung Cộng. Có lẽ nghĩ rằng Cu Ba và Bắc Hàn sẽ đương nhiên sụp đổ một khi Trung Cộng và Việt Cộng bị lật đổ nên không có tên trên bảng phong thần này. Tất cả các quốc gia này đều mang một mẫu số chung: độc tài, tham nhũng, cách biệt giàu nghèo quá chêch lệnh, dân chúng cơ cực, đàn áp các tự do. Riêng các nước Cộng Sản còn đèo bòng thêm cái đuôi đàn áp tôn giáo. Có điều đặc biệt là hầu hết lãnh đạo các quốc gia này lại là “đồng minh” thân thiết của Hoa Kỳ.

Riêng Việt Cộng, ngoài những “đức tính” khốn nạn ghi trên còn có nạn “làm tôi tớ ngoại bang và dâng lãnh thổ cha ông cho Trung Cộng”, có những tệ nạn không một nước nào có, đó là buôn bán con người như súc vật với những màn hàng trăm thiếu nữ trần truồng trước mặt những người ngoại quốc để họ chọn làm vợ, hoặc thiếu nữ Việt Nam bị các nước khác coi như súc vật, cho đứng tủ kính để khách mua về “xài 1 tuần, không muốn thì trả lại”, hoặc xuất cảng trai gái vị thanh niên trên dưới 10 tuổi sang nước khác để làm nô lệ tình dục.

Dân tộc Việt Nam còn ý chí cách mạng không?

Dân tộc Việt Nam phải trải qua mấy cuộc chiến tranh khốc liệt, “Chiến dịch Cải Cách Ruộng Ðất” của Việt Cộng giết chết dã man hơn 200 ngàn nhân mạng vô tội, phá nát không biết bao nhiều gia đình. Sự tàn sát man rợ đồng bào Huế trong Tết Mậu Thân, 1968 cộng với những khổ cực, nhục nhã mấy chục năm trường khiến nhiều nhà phân tích đã phải ngao ngán mà cho rằng người Việt Nam đã mất hết ý chí quật cường, quên hết tự ái dân tộc, y như một kẻ bị trấn nước, được Việt Cộng nhắc lên khỏi mặt nước là cấp tốc lợi dụng để thở, không còn ý chí để thoát khỏi cái chết trước mắt. Nói như thế chẳng khác nào một bản cáo trạng tố cáo tội ác ghê tởm nhất lịch sử nhân loại nói chung và Việt Nam nói riêng của Hồ Chí Minh và đồng đảng của hắn ta dưới lá cờ máu Cộng Sản. Nhưng nhận xét nói trên không đứng vững khi những người trẻ sinh ra và lớn lên trong chế độ Cộng Sản Việt Nam nhất là những người ở miền Bắc là những người đứng lên chống đối sự tàn ác của Việt Cộng,… dù biết là sẽ gánh lấy sự trả thù hèn hạ của Cộng Sản. Nói cách khác chắc chắn dân chúng Việt Nam thế nào cũng lật đổ chế độ Cộng Sản, nhất là khi có luồng gió cách mạng toàn cầu, bắt đầu từ Ai Cập. Ngoài ra, sự kiện hầu như 99% những đảng viên Cộng Sản khi về hưu đều tỏ thái độ chấp nhận những gì Cộng Sản làm đều hại dân, hại nước và cho rằng chủ nghĩa Cộng sản phải bị bỏ vào sọt rác, sở dĩ lúc đương quyền họ vì quyền lợi vật chất mà đành cùng đồng bọn phản dân hại nước mà thôi. Dù sống trong lòng chế độ, hoặc sinh trong lòng chế độ, người Việt Miền Bắc đã ý thức đấu tranh cho Việt Nam. Riêng những người lớn lên và được đào tạo tại Miền Nam có căn bản nhận thức rất rõ về Cộng Sản. Như thế, không thể chấp nhận luận điệu cho rằng người Việt đã mất ý chí đối kháng, kể cả đối kháng với Tàu xâm lược là kẻ thù truyền kiếp của Việt Nam. Do đó, cuộc cách mạng tại Việt Nam phải xảy ra trong một tương lai rất gần.

Việt Nam chưa sẵn sàng cho một cuộc cách mạng?

Trên thực tế không có một cuộc cách mạng nào có chuẩn bị chu đáo, có đầy đủ điều kiện mà đã gọi là cách mạng tức là một sự tức nước vở bờ, một hoàn cảnh “không thể chịu đựng được” nữa.

Những yếu tố này Việt Nam có nhiều hơn các nước trên thế giới, nhất là Ai Cập. Trong những điều kiện tương đồng của 11 nước đã nói trên đầu bài, Việt Nam có tất cả mà còn thêm nạn xâm lăng của Tàu gần kề. Tóm lại Việt Nam rất cần một cuộc cách mạng càng sớm càng tốt. Luận điệu Việt Nam chưa sẵn sàng cho một cuộc cách mạng, cuộc cách mạng lật đổ Cộng Sản không phải là “nhu cầu bức thiết cho Việt Nam hôm nay” chỉ là những luận điệu tay sai Việt Cộng.

Cuộc cách mạng diễn ra như thế nào?

a. - Thành phần nào tham gia cuộc cách mạng?

- Chắc chắn là tuổi trẻ đi đầu, thanh niên, sinh viên, học sinh rồi đến các thành phần khác của dân tộc tiếp theo. Tuy nhiên, đã gọi là tức nước vở bờ thì không thể “ấn định” thành phần nào trước, thành phần nào sau.

- Dân oan là thành phần bị áp bức, bị xô vào bước đường cùng trước tiên và sau cùng. Vì bao lâu còn Việt Cộng, bấy lâu còn tham nhũng và “mức độ” tham nhũng ngày càng tăng, tỉ lệ thuận với thời gian, do đó thành phần dân oan ngày càng tăng, càng “bức xúc” đến không thể chịu đựng hơn nữa.

- Giáo dân các tín đồ tôn giáo. Trong quá khứ cũng như hiện tại và tương lai, còn Việt Cộng các tôn giáo càng bị bóc lột, đàn áp, tiêu diệt một cách tàn bạo hơn là những cuộc “bách hại” của phong kiến ngày xưa. Việt Cọng hôm nay không chủ trương giết từng tín đồ, từng đạo hữu như ngày trước, trái lại chúng dùng những thủ đoạn đê hèn, những cám dỗ xa hoa vật chất và nhất là tình dục để lũng đoạn các chủ chăn, các vị lãnh đạo tôn giáo. Một khi đã nắm được yếu điểm của chủ chăn là chúng bắt đầu thao túng tôn giáo đó. Ðiễn hình là đối với công giáo, hàng Giám Mục phải về hùa với Việt Cộng trong những hành động trực tiếp phản lại tín lý Công giáo như dịch thuật sai lạc Kinh Thánh, dạy cho chủng sinh lý thuyết vô thần, khuyến khích và lủng đoạn những kẻ sắp chịu các chức thánh, nhất là chức Giám mục.

Trong khi đó thì chúng tha hồ đàn áp giáo dân, tước đoạt tài sản, cấm hành đạo ở các nơi xa xôi. Và mục đích cuối cùng của Việt Cộng là tách rời Giáo Hội Công Giáo ra khỏi Giáo hội hoàn vũ, dưới quyền của Ðức Giáo Hoàng La Mã. Ðiển hình là linh mục Huỳnh Công Minh, một đảng viên Cộng Sản lâu đời vẫn được các Tổng Giám Mục Saigon để hắn ta giữ chức Tổng Ðại Diện, vừa rồi đã thẳng tay công kích vụ Giáo Hoàng cắt cử “Ðại Diện Không Thường Trú” tại Việt Nam.

Vụ Vatican bức tử Ðức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt với chiến dịch cầu nguyện của ngài đã làm cho Việt Cộng run sợ, chúng cầu cứu Vatican và với sự hỗ trợ của những tên nằm vùng tại Vatican, Việt Cộng đả “sử” được Vatican ra lệnh cho Ðức TGM Ngô Quang Kiệt ngưng chiến dịch cầu nguyện, như cất khỏi cổ Việt Cộng một hòn đá trăm cân! Sau đó là một màn Vatican và Hà Nội làm nhục Ðức Cha Kiệt mà chúng tôi đã có dịp trình bày từ trước. Nhưng bây giờ, Ðức Cha Kiệt vẫn là một cái gai trong con mắt Việt Cộng và những giám mục bỏ Chúa chạy theo Cộng Sản gần như công khai.

Những sự kiện nêu trên là nỗi bức xúc, căm phẫn của toàn thể giáo dân Việt Nam nói chung, giáo phận Hà Nội nói riêng. Ðây là ngọn lửa cách mạng đã và đang bị đè nén, bung ra hồi nào không ai có thể dự đoán.

Ngoài Công giáo ra, các giáo phái Tin Lành đối với Việt Cộng chúng không kiêng dè, chúng công khai đàn áp như các vua chúa ngày xưa bách hại đạo Công giáo. Thành phần này không đông đối với 2 tôn giáo lớn là Công Giáo và Phật giáo tại Việt Nam, nhưng họ có một Ðức Tin rất mạnh và sẵn sàng hy sinh vì danh Chúa. Ðây cũng là một tia lửa chưa biết bùng phát thành ngọn lửa hồi nào hay, bất cứ lúc nào chưa biết.

Những ngày gần đây, tay sai Việt Cộng hải ngoại đã tung ra những đòn thù đánh vào các vị lãnh đạo Phật Giáo của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhứt, nhất là Hòa Thượng Thích Quảng Ðộ. Chúng dở lại trang sử cũ thời 1963, đồng thời kích động 2 tôn giáo Công Giáo và Phật giáo chia rẽ, thù hận nhau. Chúng ta chỉ đặt một câu hỏi: tại sao trong khi Hòa Thượng Thích Quảng Ðộ luôn luôn giữ vững giềng mối của Phật Giáo là một lợi điểm quan trọng cho công cuộc lật đổ chế độ Cộng Sản mà những tên tự xưng mình “chống Cộng” lại không ngớt đả kích ngài, trong khi đó những hành vi phản đạo trắng trợn của các vị sư khác chúng không đả động đến? Tuy nhiên, khối Phật giáo thầm lặng là các tín đồ Phật Giáo trong nước ngày càng đau lòng vì những tên công an mang danh tu trì trong Phật Giáo Quốc Doanh, bôi bác Phật Pháp làm cho Phật giáo đồ cũng đã sẵn sàng cho cuộc lật đổ. Xin đừng viện cớ “tôn giáo không làm chính trị”. Chỉ cần thi hành đúng đắn Thánh Kinh và Phật Pháp cũng đủ để chủ nghĩa Cộng Sản không còn đất sống, chẳng cần phải nhân danh tôn giáo để làm chính trị.

Hai tôn giáo hiện nay bị Việt Cộng triệt hạ hầu như “hoàn toàn bị tiêu diệt” là Cao Ðài và Hòa Hảo. Nhưng chính vì sự “tiêu diệt” đó trở nên hạt giống tốt lành cho một cuộc phục hưng giáo hội Cao Ðài và Phật Giáo Hòa Hão.

b. - Ðâu là “điểm”, đâu là “Diện”?

Ðập rắn phải đập đằng đầu. Do đó, Hà Nội là nơi cần phải biểu dương lực lượng trước tiên. Là ưu tiên một, là “điểm”. Hà Nội nơi đông đúc dân cư, nơi có nhiều “liệt sĩ” và rất dễ huy động một lượng người hàng trăm ngàn. Hà Nội là nơi đầu não của bọn cai trị. Ðập được đầu là cả thân mình bất động. Các mục tiêu cần chiếm là Bộ Chính Trị, dinh Thủ Tướng và Quốc Hội, nhất là đài phát thanh và truyền hình, tòa soạn các báo “lề phải” tức công cụ của Việt Cộng.

Ngày trước trong chiến dịch “Cầu Nguyện” của Ðức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt, đã tập trung nhanh chóng mấy ngàn giáo dân, hứa hẹn sẽ có cả mấy chục ngàn, đủ số lượng cho một cuộc chiếm đóng các nơi trọng yếu của Việt Cộng. Ngày nay, nếu một cuộc cách mạng bùng nổ, chắc chắn sẽ tập trung đông đảo hơn.

Ba tỉnh Nghệ, Tỉnh, Bình tức Nghệ An, Hà Tỉnh, và Quảng Bình là địa dư của Giáo Phận Vinh Công Giáo và cũng là 3 tỉnh có máu cách mạng truyền thống, lương cũng như giáo. Ðây cũng là nơi sản sinh ra nhiều bậc chân tu Phật giáo và cũng là mục tiêu tàn sát Phật Giáo của Việt Cộng trong hai cuộc chiến tranh. Tất cả những cuộc thăm dò đều cho biết 3 tỉnh này có tinh thần “không sợ Việt Cộng” rất cao. Nếu cuộc cách mạng bùng nổ đầu tiên tại đây, lực lượng Việt Cộng sẽ bị cắt đôi giữa Nam và Bắc. Nó ảnh hưởng mạnh mẽ và tức khắc đến thủ đô Hà Nội. Là xúc tác mạnh mẽ cho Saigon và các tỉnh miền Tây.

Saigon là thủ đô VNCH, tiếp giáp với Ðồng Nai mà những ngày gần đây đã có những nhà đấu tranh cho tự do dân chủ. Hà Nội là “điểm” cần phải chiếm lĩnh, vì là đầu não Việt Cộng. Saigon, hay Nghệ Tỉnh Bình là “diện”, cầm chân địch.

Mục tiêu nào cần đánh đổ?

Ai Cập lật đổ Hosni Mobarack là coi như cuộc cách mạng của họ thành công. Nhưng đối với các nước “ÐẢNG TRỊ” y như con bạch tuột có nhiều tay vừa quấn, vừa hút máu phải giải quyết cách nào? Cuộc cách mạng tại Việt Nam phải chọn mục tiêu nào, trừ khử đối tượng nào, hay phải trừ khử cả một tập thể gian ác Việt Cộng? Gần 200 đảng viên gian ác của Trung Ương đảng, trong đó 15 tên đầu sỏ ở Bộ Chính Trị, chúng lại quỷ quái cứ 5 năm lại thay phiên nhau một lần để hút máu mủ đồng bào, những tên “ăn no” rồi thì giữ chặt của cải, những kẻ chưa được ăn thì hy vọng 5 năm tới. Theo thiển ý của tôi, những mục tiêu cần đạt ngay tức khắc và cụ thể, tránh sự “mua thời gian’ để thi hành quỷ kế của Việt Cộng là phải lập tức bỏ điều 4 hiến pháp, trả tự do lập tức cho các tù nhân lương tâm, tự do ngôn luận mà tự do báo chí, tự do hội họp, tự do hành đạo … là những đối tượng cụ thể. Sau đó, những biện pháp chuyển quyền cho những nhà đối lập đã có công đấu tranh trong quá khứ và một cuộc bầu cử quốc hội lập hiến trong tự do, công bằng và công khai.

Tunisia đã là tia lửa cho Ai Cập, Ai Cập là ngọn đuốc cho Phong Trào lật đổ độc tài, đảng trị và tham nhũng toàn cầu. Việt Nam phải là tia lửa tạo thành ngọn lửa đốt cháy Cộng Sản Tàu.
Tình thế không thể đảo ngược. Ý dân là ý trời. Tiến trình của cuộc cách mạng tại Việt Nam không thể nào không xảy ra, nhưng theo thứ tự nào, kế hoạch nào còn tùy vào hoàn cảnh của đất nước, nhất là tùy theo sự sáng suốt hay u mê của Việt Cộng. Bài viết này chỉ là một vài ý kiến thô thiển, kính mong các bậc thức giả, các nhà đấu tranh trong cũng như ngoài nước đóng góp ý kiến để Ðất Nước chóng thoát khỏi ách độc tài, đảng trị, tham nhũng và tàn bạo của Cộng Sản. Mong lắm thay!

Lê Văn Ấn




Friday, February 18, 2011

The Bear Film by Jean Jacques Annaud


Việt Nam hãy học bài học Tunisia, Egypt
Free the people, Free yourself

"Those who make peaceful revolution impossible,
make violence inevitable." - John F. Kennedy


Peaceful Revolution Hopeless
Nonviolence Hopeless With Vietnam Communists
teolangthang

*****


Quý vị nghĩ sao sau khi xem xong đoạn phim trên,
hay là cúi xuống năn nỉ, chắp tay hiệp thông,
thắp nến cầu nguyện van xin?


Tự do không phải ngồi đó mà có,
phải trả giá bằng sự quyết tâm, bằng xương, bằng máu ...

teolangthang




Kết án đảng CSVN -- 6 Tội Phản Quốc

Việt Nam hãy học bài học Tunisia, Egypt
Free the people, Free yourself

"Those who make peaceful revolution impossible,
make violence inevitable." - John F. Kennedy


Peaceful Revolution Hopeless
Nonviolence Hopeless With Vietnam Communists
teolangthang

*****
Ủy Ban Luật Gia Việt Nam Bảo Vệ Dân Quyền
Công Bố Cáo Trạng

KẾT ÁN ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM VỀ

6 TỘI PHẢN BỘI TỔ QUỐC

Luật Sư Nguyễn Hữu Thống

Trước Tòa Án Quốc Dân và Tòa Án Lịch Sử, các Luật Gia Việt Nam công bố Cáo Trạng kết án Đảng Cộng Sản Việt Nam (ĐCSVN) về 6 tội phản bội Tổ Quốc theo trình tự như sau:

I. NĂM 2009, ĐCSVN TỪ BỎ 60% KHU VỰC THỀM LỤC ĐỊA MỞ RỘNG TẠI VÙNG BIỂN HOÀNG SA VÀ TRƯỜNG SA.

Về mặt pháp lý, Chiếu Điều 76 Công Ước Liên Hiệp Quốc về Luật Biển, tại Biển Đông Nam Á hay Biển Đông, các quốc gia duyên hải được hưởng quy chế thềm lục địa pháp lý 200 hải lý chạy từ biển lãnh thổ ra khơi. Như vậy tối thiểu thềm lục địa của quốc gia duyên hải kéo dài từ đường cơ sở ven bờ (baselines) tới vùng hải phận 212 hải lý (trong đó có biển lãnh thổ 12 hải lý territorial sea)

Chiếu Điều 77 Luật Biển, Thềm Lục Địa thuộc chủ quyền tuyệt đối của quốc gia duyên hải. Mọi sự xâm chiếm của ngoại bang, dầu có võ trang hay không, đều vô giá trị và vô hiệu lực. Do đó dầu Trung Hoa đã chiếm đóng 13 đảo Hoàng Sa, và một số các đảo, cồn , đá, bãi tại Trường Sa, nhưng Việt Nam vẫn không mất chủ quyền lãnh thổ tại các quần đảo này.

Ngoài thềm lục địa pháp lý 200 hải lý các quốc gia duyên hải còn được hưởng quy chế thềm lục địa mở rộng (từ 200 đến 350 hải lý) nếu về mặt địa chất và địa hình, đáy biển là sự tiếp nối tự nhiên của lục địa từ đất liền ra ngoài biển. Đó là trường hợp của Việt Nam tại Biển Đông. Bản Phúc Trình của Tiến Sĩ Khoa Học Armand Krempt năm 1925 và bản Phúc Trình năm 1995 của các Luật Sư Covington và Burling cùng xác nhận điều đó.

Theo Họa Đồ Mercator lập hồi tháng 12-1995 thềm lục địa mở rộng của Việt Nam từ Bắc chí Nam trải dài trên 11 vĩ tuyến từ Quảng Trị (vĩ tuyến 17) xuống Nam Cà Mau (vĩ tuyến 7), hai điểm cực nam có tọa độ 6.48 Bắc và 5.18 Bắc.

Ngày 7-5-2009 Nhà Cầm Quyền Hà Nội đệ nạp Ủy Ban Định Ranh Thềm Lục Địa Liên Hiệp Quốc bản Phúc Trình kèm theo họa đồ và tọa độ ấn định giới tuyến Thềm Lục Địa Địa Chất hay Thềm Lục Địa Mở Rộng (TLĐMR) của Việt Nam (Extended Continental Shelf). Trong Phúc Trình này, bỗng dưng vô cớ, ĐCSVN tự ý thu hẹp thềm lục địa mở rộng chỉ còn 4 vĩ tuyến (từ Quảng Ngãi tại Vĩ Tuyến 15 xuống Bình Thuận tại Vĩ Tuyến 11). Và như vậy ĐCSVN đã từ bỏ 7 vĩ tuyến thềm lục địa mở rộng cả về phía Bắc và phía Nam:

1. Về phía bắc, ĐCSVN đã từ bỏ 3 vĩ tuyến TLĐMR (tại các vĩ tuyến từ 17, 16, 15, từ Quảng Trị xuống Quảng Ngãi). Đây là vùng biển tọa lạc 13 đảo Hoàng Sa: Đảo Trí Tôn tại vĩ độ 15.50, Đảo Hoàng Sa tại vĩ độ16.30, Đảo Phú Lâm tại vĩ độ 16.50, các Đảo Bắc và Đảo Cây tại vĩ độ 16.60. Kết quả là toàn thể quần đảo Hoàng Sa không còn nằm trên TLĐMR của Việt Nam về phía Bắc Quảng Ngãi. (Điểm 1 Họa Đồ có tọa độ 15.02 Bắc và 115 Đông).

Sự kiện này đi trái với Bản Phúc Trình năm 1925 của Tiến Sĩ Khoa Học Armand Krempt Giám Đốc Viện Hải Học Đông Dương.

Theo Phúc Trình Krempt quần đảo Hoàng Sa nằm trên Thềm Lục Địa Địa Chất hay Thềm Lục Địa Mở Rộng của Việt Nam. Vì quần đảo Hoàng Sa là một cao nguyên chìm dưới đáy biển Việt Nam. Về mặt địa chất, với đất đai, sinh thực vật, khí hậu v…v. .., các đảo Hoàng Sa thuộc cùng một loại địa chất như lục địa Việt Nam. Sau 2 năm nghiên cứu, đo đạc, vẽ các bản đồ về hải đảo và đáy biển, Tiến Sĩ Krempt lập phúc trình xác nhận rằng: "Về mặt địa chất, những đảo Hoàng Sa thuộc thành phần lãnh thổ của Việt Nam". (Geologiquement les Paracels font partie du Vietnam).

Hơn nữa, về mặt địa hình, đáy biển Hoàng Sa là sự tiếp nối tự nhiên của lục địa Việt Nam từ đất liền kéo dài ra ngoài biển. Nếu nước biển rút xuống khoảng 900m thì Quần Đảo Hoàng Sa sẽ biến thành môt hành lang chạy thoai thoải từ dãy Trường Sơn qua Cù Lao Ré đến các đảo Trí Tôn, Hoàng Sa, Phú Lâm, Đảo Bắc và Đảo Cây..

2. Về phía Nam Chính Phủ Việt Nam cũng chỉ vẽ Thềm Lục Địa Mở Rộng từ Quảng Ngãi xuống Bình Thuận (Điểm 45 Họa Đồ có tọa độ 10.79 Bắc và 112 Đông). Và như vậy Việt Nam đã mất 4 vĩ tuyến Thềm Lục Địa Mở Rộng từ vĩ tuyến 11 xuống vĩ tuyến 7 (từ Bình Thuận xuống Nam Cà Mau).

Hậu quả là tất cả các đảo lớn, các cồn và Bãi Tứ Chính tại vùng Biển Trường Sa, vì tọa lạc về phía nam vĩ tuyến 11, nên không còn nằm trên TLĐMR của Việt Nam: Như các đảo Trường Sa, Sinh Tồn, Nam Yết, Bình Nguyên (Flat Island), Thái Bình (Itu Aba), Loại Tá, Vĩnh Viễn (Nansha), Bến Lộc (West York), Thị Tứ, (cùng với Bãi Tứ Chính, và các cồn An Bang, Sơn Ca, và Song Tử Tây do Việt Nam chiếm cứ).

Như vậy theo Phúc Trình của Nhà Cầm Quyền Hà Nội, toàn thể các đảo, cồn, đá, bãi tại quần đảo Trường Sa đều tọa lạc ngoài khu vực Thềm Lục Địa Mở Rộng của Việt Nam, từ Điểm 1 tại Quảng Ngãi đến Điểm 45 tại Bình Thuận.

Sự kiện này đi trái với Bản Phúc Trình năm 1995 của các Luật Sư Covington và Burling theo đó Việt Nam có quyền được hưởng quy chế Thềm Lục Địa Mở Rộng (từ 200 đến 350 hải lý) tại vùng biển Trường Sa. Vì đáy biển Trường Sa là sự "tiếp nối tự nhiên của lục địa Việt Nam từ đất liền kéo rất xa ra ngoài biển khơi". (Vietnam is entitled to claim (more than 200 nautical miles) because the natural prolongation of the Vietnamese mainland extends considerably farther seaward than 200 nautical miles).

Trong mọi trường hợp, với Phúc Trình năm 2009, ĐCSVN đã phản bội Tổ Quốc bằng cách vô cớ và vô lý từ bỏ 7 vĩ tuyến (3 vĩ tuyến về phía Bắc và 4 vĩ tuyến về phía Nam). Đây là những vùng hải phận và thềm lục địa mở rộng của Việt Nam tại các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa.

II. TỘI CHUYỂN NHƯỢNG CÁC QUẦN ĐẢO HOÀNG SA TRƯỜNG SA CHO TRUNG CỘNG

Hơn 50 năm trước, năm 1958, theo chỉ thị của Hồ Chí Minh là Chủ Tịch Đảng và Chủ Tịch Nước, Phạm Văn Đồng gửi văn thư cho Chu Ân Lai để dâng cho Trung Cộng các quần đảo Hoàng SaTrường Sa, mặc dầu các quần đảo này thuộc chủ quyền lãnh thổ của Việt Nam Cộng Hòa chiếu Điều 4 Hiệp Định Geneva ngày 20-7-1954:

1) Ngày 15-6-1956, Ung Văn Khiêm (ngoại trưởng) minh thị tuyên bố: "Hà Nội nhìn nhận chủ quyền của Trung Quốc tại Hoàng Sa và Trường Sa mà Trung Quốc gọi là Tây Sa và Nam Sa".

2) Ngày 14-9-1958 qua lời Phạm Văn Đồng, Hồ Chí Minh, đã hiến dâng cho Trung Cộng hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa.

3) Để biện minh cho lập trường bán nước Biển Đông của Hồ Chí Minh, sau khi Trung Cộng xâm chiếm Trường Sa hồi tháng 3-1988, báo Nhân Dân, cơ quan chính thức của Đảng Cộng Sản trong số ra ngày 26-4-1988 đã viết: "Trong cuộc chiến đấu chống kẻ thù xâm lược thì Việt Nam phải tranh thủ sự gắn bó của Trung Quốc, và ngăn chặn Hoa Kỳ sử dụng 2 quần đảo nói trên".

4) Và hồi tháng 5-1976, báo Saigon Giải Phóng trong bài bình luận việc Trung Cộng chiếm Hoàng Sa bằng võ lực hồi tháng giêng 1974, đã viết: "Trung Quốc vĩ đại đối với chúng ta không chỉ là người đồng chí, mà còn là người thầy tin cẩn đã cưu mang chúng ta nhiệt tình để chúng ta có ngày hôm nay. Vì vậy chủ quyền Hoàng Sa thuộc Việt Nam hay thuộc Trung Quốc cũng vậy thôi".

Từ 1956, mục tiêu chiến lược của Đảng Cộng Sản Việt Nam là "giải phóng Miền Nam" bằng võ lực. Để chống lại Việt Nam Cộng Hòa, Hoa Kỳ và Đồng Minh, Hà Nội hoàn toàn trông cậy vào sự cưu mang nhiệt tình của người thầy phương Bắc. Vì sau cái chết của Stalin năm 1953, Liên Xô chủ trương chung sống hòa bình với Tây Phương, trong khi Mao Trạch Đông vẫn mạnh miệng tuyên bố "sẽ giải phóng một ngàn triệu con người Á Châu khỏi ách Đế Quốc Tư Bản".

Mà muốn được cưu mang phải cam kết đền ơn trả nghĩa. Ngày 14-9-1958, qua Phạm Văn Đồng, Hồ Chí Minh, Chủ Tịch Đảng, Chủ Tịch Nước cam kết chuyển nhượng cho Trung Quốc các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa.

Có 3 lý do được viện dẫn:

a) Vì Hoàng Sa, Trường Sa tọa lạc tại các vĩ tuyến 17-7 (Quảng Trị-Cà Mâu) nên thuộc hải phận Việt Nam Cộng Hòa. Đối với Hà Nội nhượng Hoàng Sa, Trường Sa cho Trung Quốc trong thời điểm này chỉ là bán da gấu! (không phải tài sản của mình).

b) Sau này do những tình cờ lịch sử, nếu Bắc Việt thôn tính được Miền Nam thì mấy quần đảo tại Biển Đông đâu có ăn nhằm gì so với toàn thể lãnh thổ Việt Nam?

c) Giả sử cuộc "giải phóng Miền Nam" không thành, thì việc Trung

Cộng chiếm Hoàng Sa Trường Sa thuộc lãnh hải Việt Nam Cộng Hòa sẽ có tác dụng làm suy yếu phe Quốc Gia về kinh tế, chính trị, chiến lược và an ninh quốc phòng.

III. TỘI NHƯỢNG ĐẤT BIÊN GIỚI CHO TRUNG CỘNG

Năm 1949, sau khi thôn tính lục địa Trung Hoa, mục tiêu chiến lược của Quốc Tế Cộng Sản là nhuộm đỏ hai bán đảo Đông Dương và Triều Tiên.

Qua năm sau, 1950, với sự yểm trợ của các chiến xa Liên Xô và đại pháo Trung Cộng, Bắc Hàn kéo quân xâm lăng Nam Hàn. Tuy nhiên âm mưu thôn tính không thành do sự phản kích của quân lực Hoa Kỳ và Liên Hiệp Quốc.

Từ 1951 cuộc chiến bất phân thắng bại đưa đến hòa đàm (vừa đánh vừa đàm). Hai năm sau Chiến Tranh Triều Tiên kết thúc bởi Hiệp Định Đình Chiến Bàn Môn Điếm tháng 7, 1953.

Thất bại trong chiến tranh Triều Tiên, Trung Cộng tập trung hỏa lực và kéo các đại pháo từ mặt trận Bắc Hàn xuống mặt trận Bắc Việt.

Để tiếp tế võ khí, quân trang, quân dụng, cung cấp cố vấn và cán bộ huấn luyện cho Bắc Việt, các xe vận tải và xe lửa Trung Cộng đã chạy sâu vào nội địa Việt Nam để lập các căn cứ chỉ huy, trung tâm huấn luyện, tiếp viện và chôn giấu võ khí. Thừa dịp này một số dân công và sắc dân thiểu số Trung Cộng kéo sang Việt Nam định cư lập bản bất hợp pháp để lấn chiếm đất đai.

Trong Chiến Tranh Đông Dương Thứ Hai khởi sự từ 1956, với các chiến dịch Tổng Công Kích, Tổng Khởi Nghĩa Tết Mậu Thân (1968) và Mùa Hè Đỏ Lửa (1972), Bắc Việt huy động toàn bộ các sư đoàn chính quy vào chiến trường Miền Nam. Thời gian này để bảo vệ an ninh quốc ngoại chống sự phản kích của quân lực Việt Nam Cộng Hòa và Hoa Kỳ (như trong Chiến Tranh Triều Tiên), Bắc Việt nhờ 300 ngàn binh sĩ Trung Cộng mặc quân phục Việt Nam đến trú đóng tại 6 tỉnh biên giới Bắc Việt. Trong dịp này các binh sĩ, dân công và sắc dân thiểu số Trung Hoa đã di chuyển những cột ranh mốc về phía nam dọc theo lằn biên giới để lấn chiếm đất đai.

Trong Chiến Tranh Đông Dương Thứ Ba khởi sự từ 1979, để giành giật ngôi vị bá quyền, Trung Cộng đem quân tàn phá 6 tỉnh biên giới Bắc Việt. Và khi rút lui đã gài mìn tại nhiều khu vực rộng tới vài chục cây số vuông để lấn chiếm đất đai.

Ngày nay, do đề nghị của Bắc Kinh, Hà Nội xin hợp thức hóa tình trạng đã rồi, nói là thể theo lời yêu cầu của các sắc dân thiểu số Trung Hoa đã định cư lập bản tại Việt Nam.

Năm 1999 họ ký Hiệp Ước Biên Giới Việt Trung để nhượng cho Trung Cộng hơn 800 km2 đất biên giới, trong đó có các quặng mỏ và các địa danh như Ải Nam Quan, Suối Phi Khanh tại Lạng Sơn và Thác Bản Giốc tại Cao Bằng...

IV. TỘI BÁN NƯỚC BIỂN ĐÔNG CHO TRUNG CỘNG

Kinh nghiệm cho biết các quốc gia láng giềng chỉ ký hiệp ước phân định lãnh thổ hay lãnh hải sau khi có chiến tranh võ trang, xung đột biên giới hay tranh chấp hải phận.

Trong cuốn "Biên Thùy Việt Nam"(Les Frontières du Vietnam), sử gia Pierre Bernard Lafont có viết bài "Biên Thùy Lãnh Hải của Việt Nam" (La Frontière Maritime du Vietnam). Theo tác giả, năm 1887, Việt Nam và Trung Hoa đã ký Hiệp Ước Bắc Kinh để phân ranh hải phận Vịnh Bắc Việt theo đường kinh tuyến 108 Greenwich Đông (105 Paris), chạy từ Trà Cổ Móng Cáy xuống vùng Cửa Vịnh (Quảng Bình, Quảng Trị). Đó là đường biên giới giữa Việt Nam và Trung Hoa tại Vịnh Bắc Việt. Vì đã có sự phân ranh Vịnh Bắc Việt theo Hiệp Ước Bắc Kinh 1887, nên "từ đó hai bên không cần ký kết một hiệp ước nào khác". Do những yếu tố địa lý đặc thù về mật độ dân số, số hải đảo, và chiều dài bờ biển, Việt Nam được 63% và Trung Hoa được 37% hải phận.

Năm 2000, mặc dầu không có chiến tranh võ trang, không có xung đột hải phận, bỗng dưng vô cớ Đảng Cộng Sản Việt Nam đã lén lút ký Hiệp Ước Vịnh Bắc Bộ để hủy bãi Hiệp Ước Bắc Kinh 1887.

Hiệp Ước Vịnh Bắc Bộ là một hiệp ước bất công, vi phạm pháp lý và vi phạm đạo lý.

Bất công và vi phạm pháp lý vì nó không tuân theo những tiêu chuẩn của Tòa Án Quốc Tế, theo đó sự phân ranh hải phận phải căn cứ vào các yếu tố địa lý, như số các hải đảo, mật độ dân số và chiều dài bờ biển. Ngày nay dân số Bắc Việt đông gấp 6 lần dân số đảo Hải Nam, và bờ biển Bắc Việt dài gấp 3 lần bờ đảo Hải Nam phía đối diện Việt Nam. Ngoài ra Việt Nam có hàng ngàn hòn đảo trong khi Hải Nam chỉ có 5 hay 6 hòn. Tại miền bờ biển hễ có đất thì có nước; có nhiều đất hơn thì được nhiều nước hơn; có nhiều dân hơn thì cần nhiều nước hơn. Vì vậy hải phận Việt Nam phải lớn hơn hải phận Trung Hoa (63% và 37% theo Hiệp Ước Bắc Kinh). Và cũng vì vậy vùng biển này có tên là Vịnh Bắc Việt (Không phải Vịnh Quảng Đông).

Ngày nay phe Cộng Sản viện dẫn đường trung tuyến để phân ranh hải phận với tỷ lệ lý thuyết 53% cho Việt Nam. Như vậy Việt Nam đã mất ít nhất 10% hải phận, khoảng 12.000 km2. Tuy nhiên trên thực tế phe Cộng Sản đã không áp dụng nghiêm chỉnh đường trung tuyến. Họ đưa ra 21 điểm tiêu chuẩn phân ranh Vịnh Bắc Việt theo đó Việt Nam chỉ còn 45% hải phận so với 55% của Trung Quốc. Và Việt Nam đã mất 21.000 km2 Biển Đông.

Bất công hơn nữa vì nó không căn cứ vào những điều kiện đặc thù để phân ranh Vịnh Bắc Việt. Tại vĩ tuyến 20 (Ninh Bình, Thanh Hóa), biển rộng 170 hải lý, theo đường trung tuyến Việt Nam được 85 hải lý để đánh cá và khai thác dầu khí (thay vì 200 hải lý theo Công Ước về Luật Biển). Trong khi đó, ngoài 85 hải lý về phía tây, đảo Hải Nam còn được thêm 200 hải lý về phía đông thông sang Thái Bình Dương tổng cộng là 285 hải lý.

Theo án lệ của Tòa Án Quốc Tế, hải đảo không thể đồng hóa hay được coi trọng như lục địa. Vậy mà với số dân chừng 7 triệu người, đảo Hải Nam, một tỉnh nhỏ nhất của Trung Quốc, đã được hưởng 285 hải lý để đánh cá và khai thác dầu khí, trong khi 45 triệu dân Bắc Việt chỉ được 85 hải lý. Đây rõ rệt là bất công quá đáng. Bị án ngữ bởi một hải đảo (Hải Nam) người dân Bắc Việt bỗng dưng mất đi 115 hải lý vùng đặc quyền kinh tế để đánh cá và thềm lục địa để khai thác dầu khí (chỉ còn 85 hải lý thay vì tối thiểu 200 hải lý).

Hơn nữa, Hiệp Ước này còn vi phạm đạo lý vì nó đi trái với những mục tiêu và tôn chỉ của Hiến Chương Liên Hiệp Quốc và Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền như Công Lý, Bình Đẳng, Hữu Nghị, không cưỡng ép, không thôn tính và không lấn chiếm.

V. TỘI DÂNG CÁC TÀI NGUYÊN VÀ NGUỒN LỢI THIÊN NHIÊN CHO TRUNG CỘNG

VI.

Cùng ngày với Hiệp Ước Vịnh Bắc Việt năm 2000, Đảng Cộng Sản Việt Nam còn ký Hiệp Ước Hợp Tác Nghề Cá và thiết lập Vùng Đánh Cá Chung với Trung Cộng.

Năm 2004, Quốc Hội Việt Nam phê chuẩn Hiệp Ước Vịnh Bắc Việt. Tuy nhiên, trái với Điều 84 Hiến Pháp, Hiệp Ước Đánh Cá không được Quồc Hội phê chuẩn, chỉ được Chính Phủ "phê duyệt".

Theo Hiệp Ước sau này, hai bên sẽ thiết lập một vùng đánh cá chung rộng 60 hải lý, mỗi bên 30 hải lý, từ đường trung tuyến biển sâu nhiều cá, khởi sự từ vĩ tuyến 20 (Ninh Bình, Thanh Hóa) đến vùng Cửa Vịnh tại vĩ tuyến 17 (Quảng Bình, Quảng Trị).

Tại Quảng Bình biển rộng 120 hải lý, theo đường trung tuyến Việt Nam được 60 hải lý. Trừ 30 hải lý cho vùng đánh cá chung, ngư dân chỉ còn 30 hải lý gần bờ ít cá. Trong khi đó Hải Nam được 290 hải lý để toàn quyền đánh cá.

Tại Ninh Bình, Thanh Hóa, biển rộng 170 hải lý, theo đường trung tuyến, Việt Nam được 85 hải lý. Trừ 30 hải lý cho vùng đánh cá chung, ngư dân Việt Nam chỉ còn 55 hải lý gần bờ. Trong khi đó Hải Nam được 315 hải lý.

Hơn nữa, theo nguyên tắc hùn hiệp, căn cứ vào số vốn, số tầu, số chuyên viên kỹ thuật gia và ngư dân chuyên nghiệp, Trung Cộng sẽ là chủ nhân ông được toàn quyền đánh cá ở cả hai vùng, vùng đánh cá chung và vùng hải phận Trung Hoa.

Ngày nay trên mặt đại dương, trong số 10 tầu đánh cá xuyên dương trọng tải trên 100 tấn, ít nhất có 4 tầu mang hiệu kỳ Trung Quốc. Các tầu đánh cá lớn này có trang bị các lưới cá dài với tầm hoạt động 60 dặm hay 50 hải lý. Do đó đoàn ngư thuyền Trung Quốc không cần ra khỏi khu vực đánh cá chung cũng vẫn có thể chăng lưới về phía tây sát bờ biển Việt Nam để đánh bắt hết tôm cá, hải sản, từ Ninh Bình, Thanh Hóa, Nghệ An, Hà Tĩnh tới Quảng Bình, Quảng Trị. Chăng lưới đánh cá tại khu vực Việt Nam là vi phạm hiệp ước.

Tuy nhiên các đội tuần cảnh duyên hải Việt Nam sẽ ngoảnh mặt làm ngơ. Là cơ quan kinh tài của Đảng, họ sẽ triệt để thi hành chính sách thực dụng làm giàu với bất cứ giá nào như cấu kết chia phần với ngoại bang mặc dầu mọi vi phạm luật pháp và vi phạm hiệp ước.

Trong cuộc hùn hiệp hợp tác này không có bình đẳng và đồng đẳng. Việt Nam chỉ là kẻ đánh ké, môi giới mại bản, giúp Trung Cộng mặc sức vơ vét tôm cá hải sản Biển Đông, để xin hoa hồng (giỏi lắm là 5%, vì Trung Cộng có 100% tầu, 100% lưới và 95% công nhân viên).

Rồi đây Trung Cộng sẽ công nhiên vi phạm Hiệp Ước Hợp Tác Đánh Cá cũng như họ đã thường xuyên vi phạm Công Ước về Luật Biển trong chính sách "tận thâu, vét sạch và cạn tầu ráo máng" và chính sách thực dụng mèo đen mèo trắng của Đặng Tiểu Bình, làm giàu là vinh quang, làm giàu với bất cứ giá nào. Ngày nay tại vùng duyên hải Trung Hoa, các tài nguyên, hải sản và nguồn lợi thiên nhiên như tôm cá, dầu khí đã cạn kiệt. Do nhu cầu kỹ nghệ và nạn nhân mãn (của 1 tỷ 380 triệu người) Trung Quốc đòi mở rộng khu vực đánh cá và khai thác dầu khí xuống Trung và Nam Việt trong vùng hải phận và Thềm Lục Địa riêng của Việt Nam. Đó là những tai họa xâm lăng nhỡn tiền.

VII. TỘI ĐỒNG LÕA CỐ SÁT CÓ DỰ MƯU

Do những hành vi và hiệp định nói trên ĐCSVN đã tạo thời cơ và giúp phương tiện cho bọn côn đồ Trung Cộng (giả danh hải tặc) để bắn giết các ngư dân Việt Nam bằng súng đạn. Đồng thời ủi các tàu hải quân đâm vào các tàu đánh cá Việt Nam khiến cho tàu bị đắm và người mất tích trong lòng đại dương. Trong những vụ giết người này bọn côn đồ Trung Cộng là những kẻ chánh phạm sát hại ngư dân. Và ĐCSVN là những kẻ đồng lõa cố sát có dự mưu bằng cách giúp phương tiện và tạo cơ hội cho kẻ chánh phạm tàn sát các ngư dân và đánh chìm các tàu đánh cá Việt Nam.

Những hành động tàn ác và phản bội nói trên cấu thành 6 tội Phản Quốc bằng cách "cấu kết với nước ngoài xâm phạm chủ quyền quốc gia và sự toàn vẹn lãnh thổ của Tổ Quốc. Đồng thời xâm phạm quyền của người dân được hưởng dụng đầy đủ những tài nguyên và nguồn lợi thiên nhiên của đất nước".

Theo chính sử Việt Nam, vào giữa thế kỷ 16, Mạc Đăng Dung dâng 5 động và 1 châu cho Nhà Minh. Do hành động nhượng đất này, từ hơn 4 thế kỷ nay, Mạc Đăng Dung bị Quốc Dân kết án về tội Phản Quốc, tên tuổi đề mạt của y bị di xú vạn niên.

Ngày nay phe lãnh đạo ĐCSVN, khởi sự từ Hồ Chí Minh, đã phạm 6 tội phản quốc với những hậu quả tai hại gấp trăm, gấp ngàn lần thời Mạc Đặng Dung.

Để hóa giải nạn nội xâm và thoát khỏi sự thống trị của Đế Quốc Bắc Phương, chúng ta chỉ còn một giải pháp duy nhất là kiên trì đấu tranh giải thể chế độ cộng sản để thiết lập chế độ dân chủ.

Cũng theo lịch sử Việt Nam, trong thế kỷ thứ 10, nhân dân ta đã kết hợp đấu tranh và đã 3 lần đánh thắng quân nhà Tống với các chiến công oanh liệt của Lê Đại Hành, Lý Thường Kiệt và Tôn Đản.

Và độc đáo hơn nữa, trong thế kỷ 13, dưới sự lãnh đạo của Trần Hưng Đạo, dân quân Đại Việt một lòng cũng đã 3 lần đánh thắng quân Nhà Nguyên. Đây là một trong những chiến công lừng lẫy nhất trong lich sử đấu tranh giải phóng dân tộc của loài người. Điều đáng lưu ý là thời đó dân tộc Việt Nam chỉ trông vào nội lực của chính mình mà không có sự yểm trợ của đồng minh.

Đó là hai bài học lịch sử của chúng ta hôm nay. Đó cũng là nguồn nuôi dưỡng Quyết Tâm và Niềm Tin của người Việt từ hơn một thiên niên kỷ.

Hôm nay Ủy Ban Luật Gia công bố Cáo Trạng kết án phe lãnh đạo ĐCSVN. Đồng thời để yểm trợ cuộc đấu tranh Giải Thể Cộng Sản và Xây Dựng Dân Chủ do các vị lãnh đạo tinh thần khởi xướng với sự kết hợp của các luật gia và mọi tầng lớp nhân dân trong và ngoài nước.
    Cầu Xin Anh Linh Các Bậc Tổ Phụ Lập Quốc
    Yểm Trợ Cuộc Đấu Tranh Lịch Sử Này
Hải Ngoại ngày 1-02-2011

Luật Sư Nguyễn Hữu Thống

Cố Vấn Sáng Lập Hội Luật Gia Việt Nam Tại California (1979)
Chủ Tịch Sáng Lập Ủy Luật Gia Bảo Vệ Dân Quyền (1990)
Cố Vấn Sáng Lập Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam (1997)



Wednesday, February 16, 2011

Nhục nhã Việt Nam kẻ cúi đầu nô lệ cộng sản !


Việt Nam hãy học bài học Tunisia, Egypt
Free the people, Free yourself

"Those who make peaceful revolution impossible,
make violence inevitable." - John F. Kennedy


Peaceful Revolution Hopeless
Nonviolence Hopeless With Vietnam Communists
teolangthang

*****
    Vinh quang Ai Cập,
    nhục nhã Việt Nam kẻ cúi đầu nô lệ cộng sản !
Sao Biển

Những gì dân chúng Ai Cập làm, người dân Việt Nam đã thực hiện nhưng Việt Nam có quá nhiều kẻ nô lệ chế độ cộng sản. Nhìn xem dân Việt qua vài tấm hình Ai Cập – Việt Nam.

1. Nói với người lính, công an

NhucNha1

Ai Cập ! Người lính Ai Cập lắng nghe tiếng nói, song hành với dân chúng phá tan chế độ Mubarak đã cai trị 30 năm qua. Người lính Ai Cập bảo vệ quyền lợi của người dân và cũng là quyền lợi của chính họ. Họ không đem súng ống bảo vệ quê hương để tàn sát đồng bào mình.

Thái Hà ! Người dân cũng đã tiến đến nói với người lính, công an Việt Nam hãy nhìn về quê hương và yêu thương đồng bào hãy giúp người dân Việt Nam không bị cướp mất quyền làm người. Người dân Thái Hà đang nói với người công an nhưng ai đã phá tan tiếng nói của họ ?

Ai đã bịt miệng tiếng nói người dân Thái Hà để người công an không còn nghe và trở thành những con dã thú sát hại dân Việt ?

Ai đã dùng quyền lực, quyền bính để đàn áp tiếng nói người dân ?

Ai đã loại trừ Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt khi ngài cùng lên tiếng với người dân cho xóm làng, cho Việt Nam được có Công Lý ?

Những kẻ vì quyền lợi riêng tư, bán rẽ lương tâm đi làm nô lệ cho đảng cộng sản Việt Nam bán anh em, giáo dân, giáo hội Việt nam để người dân mất đi tất cả, mất nhà cửa, mất quyền làm người…

Hỡi anh công an hãy dùng sức mạnh, súng đạn bảo vệ người dân đừng che chở cho chế độ cộng sản mà anh cũng là một nạn nhân của chế độ !

2. Ánh sáng nguyện cầu

NhucNha2

Trong ánh sáng đèn đêm người dân Ai Cập cùng nhau ước mong, quyết chí loại trừ chế độ độc tài chỉ đem lại lo âu, sợ hãi trong đời sống.

Thái Hà, Đồng Chiêm, Tòa Khâm Sứ, Cồn Dầu…cũng đã đốt lên ánh sáng của những cây nến, nguyện cầu cho quê hương không còn chế độ cộng sản gian ác, không đọa đày dân lành. Những cây nến vội tắt !

Ông sư quốc doanh, giám mục quốc doanh, linh mục quốc doanh… đội lốt tôn giáo xây « lâu đài tôn giáo », đi tiên phong dâp tắt những ngọn nến, những tiếng nói oan ức của tín đồ, giáo dân để bảo vệ chế độ cộng sản. Giáo hội quốc doanh đã dựng lên những « hài kịch tôn giáo » đem đến thảm kịch cho tín đồ, giáo dân. Giáo hội quốc doanh tay trong tay với chế độ cộng sản, thản nhiên trước cảnh tàn sát, đánh đập, cướp bóc người dân vô tội…và thổi tắt cây nến Công Chính.

Những cây nến Việt Nam vẫn còn và sẽ đốt lên, đốt mãi, đốt cháy sáng Việt Nam để từng người dân nhìn thấy sự tàn ác, vô nhân đạo của chế độ cộng sản đang tàn phá quê hương Việt Nam.

Hỡi từng người dân Việt, cùng nhau thắp lên những cây nến cho Hòa Bình, cho Tự Do Việt Nam !

3. Những cánh tay đưa lên

NhucNha3

Những cánh tay vươn cao của mỗi người dân Ai Cập đã đem lại cho họ một ngày mai tươi sáng, tự do và được làm người giữa quê hương.

Giáo dân Cồn Dầu đã can đảm vươn tay để che chở một quan tài, bảo vệ nghĩa trang nơi yên nghĩ của cha ông từ hơn thế kỷ.

Dù bị đứng giữa hai áp lực, một bênh là chính quyền cộng sản Đà Nẵng với bạo lực và một bên bị quyền lực của giám mục giáo phận nhưng giáo dân Cồn Dầu vẫn nói lên tiếng nói người dân bị đàn áp.

Dù bị tra tấn, tù đày, dù đứng trước tòa án … giáo dân vẫn nói “chúng tôi không có tội”, có nghĩa là chính chế độ cộng sản mới là kẻ có tội.

Không những anh Nguyễn Thành Năm bị đánh cho đến chết nhưng có một em bé nằm trong bụng mẹ cũng đã bị công an Đà Nẵng đánh chết. Người đàn bà mang thai vô tội bị đánh đập, bị ở tù và em bé đau đớn nằm chết trong bụng mẹ. Em là người thứ hai bị đánh chết vì … em mang tội lỗi gì ?
    Em năm khóc theo vết thương da mẹ
    Em quặn đau theo tiếng mẹ kêu la
    Máu em đổ em vội kêu tiếng mẹ
    Em rợn người nằm chết giữa tù lao
Cồn Dầu, một làng nhỏ đã ghi lên những tội ác ghê rợn của chế độ cộng sản. Một chế độ được xây dựng bằng gian manh, cướp bóc gia tài người dân trong cổ quan tài, trong từng nấm mộ, trên xác người và ngay cả một em bé chưa được sinh ra nằm chết theo da thịt đau đớn của mẹ.

Những hình ảnh Cồn Dầu để lộ một loài dã thú như Nguyễn Bá Thanh thêm một vị giám mục giáo phận Châu Ngọc Tri cũng mang trong người một dòng máu lạnh, những kẻ tán tận lương tâm trên khổ đau đồng bào, dân tộc mình. Đứng trước cảnh đau thương Cồn Dầu, trước cảnh bào thai hét gầm trong bụng mẹ là con chiên là giáo dân của mình, ông giám mục vẫn bình thản nói «Ai buồn là việc của họ, tôi luôn luôn thanh thản và an bình».

Vinh Quang Ai Cập, nhục nhã Việt Nam kẻ cúi đầu nô lệ cộng sản !

Việt nam sẽ phải chịu nhục hình, đọa đày đến khi nào ? Hỡi người dân Việt hãy tay nắm tay kết thành «vòng tay Việt Nam» cùng bóp chết chế độ cộng sản cho thế hệ hôm nay và ngày mai hãnh diện ngước mặt làm người Việt Nam. !

Ngày 15 tháng 2 năm 2011

Sao Biển


Tuesday, February 15, 2011

ƯỚC MƠ VIỆT NAM - Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất


Việt Nam hãy học bài học Tunisia, Egypt
Free the people, Free yourself

"Those who make peaceful revolution impossible,
make violence inevitable." - John F. Kennedy


Peaceful Revolution Hopeless
Nonviolence Hopeless With Vietnam Communists
teolangthang

****
    ƯỚC MƠ VIỆT NAM
Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất

Tổng Thống Ai Cập Hosni Mubarak đã nhượng bộ trước áp lực của dân chúng và đã từ chức, hay bị hạ bệ cũng thế. Báo Mỹ có anh rờ mu rùa đoán quẻ: tiếp theo là nhà vua Abdulla của Jordan. Cuộc cách mạng nhân quyền tại nhiều nước Bắc Phi khởi đầu từ Tunisia lan sang Ai Cập, và rồi tiếp theo đến quốc gia nào nữa chưa biết. Không biết có nên nói cách mạng là một loại bệnh truyền nhiễm hay lây không, nhưng thực tế đang chứng minh, những chế độ có cùng hoàn cảnh và cùng điều kiện thì số phận xẩy ra cũng giống nhau. Thanh niên Mohamed Bouazizi chỉ là giọt nước làm tràn cái ly nước đã cấn miệng để việc phải đến xẩy đến bắt đầu từ Tunisia.

Mohamed Bouazizi, 26 tuổi, là một thanh niên thất nghiệp kinh niên. Anh phải lao vào cuộc sống để nuôi gia đình gồm 8 miệng ăn bằng một cái nghề chẳng mấy danh giá, nghề đẩy xe rau bán dạo trên đường phố Sidi Bouzid (thành phố Sidi Bouzid cách thủ đô Tunis 300 km về phía nam.) Cái nghề hèn mọn này ấy vậy mà cũng cần phải có license. Nhưng anh thì lại không có, và anh đã hành nghề này được 7 năm. Ngày 17-12-2010, một nữ cảnh sát viên chộp được anh chàng bán chui, tịch thu cả xe cùng với rau trái. Anh dốc túi đóng 10 dinars tiền phạt (tương đương một ngày lương 7 dollars). Bị cảnh sát phạt đối với anh là chuyện cơm bữa. Nhưng vấn đề lần này có khác. Em cớm thoi vào mặt Bouazizi một cú đấm nổ đom đóm mắt, và còn nhục mạ cả người cha đã quá cố của anh. Chàng trai Bouazizi tội nghiệp không còn cách phản ứng nào khác hơn là bắt chước dân oan VN, tìm đến cửa quan để khiếu kiện. Nhưng tình trạng cũng chẳng khá gì VN. Chẳng có ông quan nào chịu tiếp anh. Bouazizi bỏ đi, và lập tức chỉ trong vòng khoảng một giờ đồng hồ, anh trở lại tòa Thị Chính với một bình xăng và tự thiệu ngay tại chỗ.

Biến cố tự thiêu của Bouazizi mau chóng đưa đến những cuộc xuống đường của dân chúng để phản đối chính quyền. Bị cảnh sát đàn áp, những cuộc biểu tình ôn hòa đã biến thành bạo động: đốt xe, phá cửa tiệm, liệng gạch đá vào cảnh sát v.v. Bouazizi được đưa vào nhà thương gần Tunis. Trong một cố gắng làm nguôi sự nổi giận của quần chúng, Tổng Thống Zine el Abidine Ben Ali đã vô nhà thương thăm Bouazizi. Nhưng mọi cố gắng trở thành vô ích vì anh không thể sống nổi.

Việc tự thiêu của Bouazizi đã làm cho cả nước Tunisia nhập cuộc. Ngày 22-12-2010, một thanh niên khác, Lahseen Naji trèo cột điện để điện giật chết. Ramzi Al-Abboudi tự tử. Cả hai cái chết đều do nguyên nhân thất nghiệp, nợ nần và đói. Ngày 6-1, tám ngàn luật sư tuyên bố đình công để hưởng ứng các cuộc xuống đường của dân chúng. Ít có ai ngờ cuộc cách mạng nhân quyền tại Tunisia đem lại thành quả nhanh đến thế. Sau cái chết của Bouazizi, chỉ mười ngày sau (15-1-2011), Tổng Thống Ben Ali đã phải cuốn gói đào tẩu để tránh sự trả thù của dân chúng sau 23 năm cầm quyền. Nay đến lượt tổng thống Hosni Mubarak của Ai Cập.

Theo các phân tích quốc tế thì có 3 nguyên nhân chính yếu dẫn đến cuộc cách mạng nhân quyền tại Bắc Phi là sự nghèo đói, tình trạng tham nhũng thối nát (corruption), và nhân quyền bị tước đoạt. Những tệ trạng này là căn bệnh kinh niên tại bất cứ một quốc gia Hồi Giáo nào, mức độ hơn kém tùy ở mỗi chế độ. Công bình mà nói thì Tunisia chưa phải là nước đứng trên “đỉnh cao chói lọi” của các tệ nạn. Là một quốc gia mà Hồi Giáo chiếm tới 99% dân số, nhưng Tunisia không áp dụng luật Sharia để cai trị. Hiến Pháp Tunisia vẫn thừa nhận quyền tự do tôn giáo và các quyền công dân khác. Các giáo sĩ đạo Hồi cũng không có ảnh hưởng nhiều trong nền chính trị Tunisia. Tổ chức Muslim Brotherhood hoạt động không đáng kể. Về kinh tế, GDP tính theo đầu người của Tunisia được kể là cao nhất trong khu vực với 9.100 dollars năm 2009. Tunisia được coi là nước giầu có và ổn định nhất trong vùng. Không ai nói tại Tunisia người dân không bị đàn áp, nhưng cuộc sống của người dân Tunisia còn dễ thở hơn so với các nước Hồi Giáo khác áp dụng luật Sharia Law. Cho nên chế độ của TT Ben Ali chưa nên được giám định là con bệnh phải đưa vô nhà xác sớm nhất. Thế nhưng thực tế xẩy ra là chế độ này dẫn đầu đi đến việc cáo chung.

Chúng ta thử làm sơ một cuộc so sánh khác với VN xem sao có lẽ cũng không phải là điều vô ích. Về kinh tế, VN là một quốc gia rất giầu tài nguyên nhưng lại là nước nghèo vào hàng nhất nhì trong khu vực. So với Tunisia thì VN chạy marathon nhiều năm vẫn chưa bắt kịp. GDP của VN tính theo đầu người là 1168 dollars cho năm 2009. Trung bình người dân nghèo VN chỉ kiếm được trên dưới có một dollar một ngày. Không có quốc gia nào, ngoài VN, cha mẹ nghèo đến nỗi phải bán con gái sang các nước láng giềng làm nô lệ tình dục để kiếm sống. Hình thức buôn dân này được công an ngấm ngầm bảo vệ. Người dân VN bị đàn áp và bịt miệng hơn dân chúng Tunisia nhiều. Những vụ điển hình xẩy ra không thiếu, người viết kể ra sợ dài dòng. Tại VN, cũng có tự thiêu để chống đối như bà Nguyễn Thị Thu ở Đồng Tháp. Người dân Tunisia chỉ bị cảnh sát thoi vô mặt chứ chưa bị giết vô tội vạ như người dân VN bị công an vô cớ đánh chết. Về vấn đề tham nhũng thối nát thì Tunisia lại càng không thể so sánh được với VN. Vụ hãng tầu Vinashin là một thí dụ cụ thể và gần đây nhất. Quan chức nhà nước tham ô, ăn cắp bạc tỷ chứ không phải bạc triệu (dollars). Triệu bạc chỉ để mua một con bài trong sòng bạc của quan lớn. Kinh điển CS dậy rằng: đâu có bất công, ở đó có đấu tranh. Bất công càng nhiều, đấu tranh càng quyết liệt. Những yếu tố trên đây tưởng đã quá đủ để làm nên một cuộc Cánh Mạng tại VN. Thế nhưng VN vẫn không có cách mạng. Tại sao? Và tại sao người VN chỉ dám nhìn Ai Cập, Tunisia mà mơ ước: bao giờ đến lượt đất nước mình? Câu hỏi chính xác là, cuộc cách mạng nhân quyền ở vào thời đại này đúng ra phải xẩy ra tại VN (hay các nước CS khác) mới hợp lý, chứ tại sao lại xẩy ra ở Tunisia? Câu trả lời sẽ dễ dàng tìm được qua sự phân tích trung thực các dữ kiện và đối chiếu giữa VN với Tunisia và Ai Cập.

Nhìn tổng quát, chúng ta thấy có 3 đặc điểm nổi bật trong các cuộc xuống đường tại hai quốc gia Bắc Phi. Thứ nhất là tính tự phát của cách mạng. Thứ hai là xác định mục tiêu tối hậu. Và thức ba là tinh thân tự chủ của người dân.

1. Tính tự phát của cách mạng - Biến cố Tunisia là một cuộc cách mạng tự phát. Nói cách khác, cuộc xuống đường tự động của quần chúng không có đảng phái hay phong trào nào lãnh đạo, không có lãnh tụ chính trị cầm đầu, nhất là không một kế hoạch nào được chuẩn bị từ trước. Người dân Tunisia nghèo đói và thất nghiệp vốn nuôi căm thù chính quyền độc tài tham nhũng của TT Ben Ali từ lâu. Khi có động cơ thúc đẩy, họ xuống đường đòi quyền sống là chuyện tự nhiên. Việc tự thiêu của thanh niên Bouazizi chỉ là giọt nước làm tràn cái ly đã cấn miệng. Trùm CS Nga là Lenin nói: cách mạng là một biến cố tự phát, nó không do người ta hoạch định sẵn. Lenin nói đúng vì hắn đã có kinh nghiệm bản thân. Hai cuộc Cách Mạng Nga tháng 2 và tháng 10-1917 xẩy ra, Lenin vẫn còn ở Tây Âu, chưa về đến Nga. Biến cố gọi là Cách Mạng tháng 8 của VGCS cũng thế, nó không do VGCS khởi động. Sự thực là dân chúng Hànội xuống đường để ủng hộ Chính Phủ Trần Trọng Kim. Phải nói là VGCS đã cướp công cuộc biểu tình ngày 19-8-1945 tại Hànội.

2. Mục tiêu xác định - Cuộc xuống đường tại Tunisia cho thấy yếu tố quyết định làm nên cuộc cách mạng là mục tiêu được xác định dứt khoát. Đó là lật đổ chính quyền độc tài thối nát của TT Ben Ali. Ngay từ đầu, cả hai chính phủ Pháp và Hoa Kỳ đều ngạc nhiên và bối rối, bởi vì Ben Ali được cả Mỹ và Pháp ủng hộ. Đến khi ý thức được rằng ý dân thật là ý Trời thì Tổng Thống Obama đành phải ngả theo chiều gió, lên tiếng vớt vát kêu gọi bất bạo động để tìm giải pháp ôn hòa cho vấn đề. Nhưng Ben Ali đã chuồn trước khi tìm ra được giải pháp. Cách Mạng vì thế thành công một cách dễ dàng. Mục tiêu của cuộc xuống đường tại Ai Cập cũng thế: TT Hosni Mubarak phải ra đi, và Mubarak đã phải ra đi như cách mạng đòi hỏi. Như thế, cách mạng trước hết là phải lật đổ chính quyền. Mục tiêu này là dứt khoạt và tối hậu. Một đòi hỏi phụ thuộc là cần phải có tinh thần can đảm. Người dân Tunisia và Ai Cập thật can đảm. Mặc dầu bị đàn áp, những người xuống đường vẫn hát hò: Ben Ali must go. Hosni Mubarak must go. We are not afraid. We are afraid only of God (Ben Ali phải cút. Mubarak phải cút. Chúng ta không sợ ai cả, chỉ sợ Chúa thôi).

3. Tinh thần tự chủ - Khi thấy không thể cứu nổi Ben Ali, ngoại trưởng Mỹ, bà Hillary Clinton, đưa ra đề nghị phương pháp chuyển quyền hòa bình. Người ta hiểu rằng dụng ý của bà chỉ là thành lập một chính quyền Ben Ali không có Ben Ali để duy trì quyền lợi của Mỹ. Vì thế, dân chúng Tunisia gạt phăng. Họ đòi: Ben Ali phải từ chức và đảng Tập Hợp Dân Chủ Hiến Định RCD (Rassemblement Constitutionel Democratique)) của ông phải bị giải tán. Trong khi chính phủ Obama hoảng sợ trước tình hình xẩy ra tại Tunisia thì Phó TT Joe Biden lại phạm phải một sai lầm nghiêm trọng. Ông tuyên bố khi đề cập đến Ai Cập: Mubarak không phải là độc tài (Mubarak is not dictator). Thấy ông phó Tổng Thống của mình quá lố bịch, Obama và cả Clinton phải chữa lửa bằng cách chỉ kết án bạo lực và hỗ trợ tinh thần cho quyền phản đối của ngưòi dân Ai Cập. Cả hai kêu gọi Mubarak và nhân dân Ai Cập nên tìm phương sách chuyển quyền êm thắm. Ý muốn của Mỹ lại một lần nữa thất bại vì bị nhân dân Ai Cập bác bỏ. Sự thất bại này một lần nữa chứng minh chính sách thất nhân tâm xưa nay của Hoa Kỳ là hậu thuẫn độc tài để giết chết tinh thần độc lập tự chủ của người dân các nước vì quyền lợi của nước Mỹ.

Mặc dù tình hình VN đã chín mùi cho một cuộc cách mạng nhân quyền, nhưng cho đến nay vấn đề chỉ là sự trông đợi, nói đúng hơn là ước mơ của mọi người. Lý do là vì những yếu tố cần thiết cho cuộc cách mạng đã bị làm biến dạng hoặc thui chột cả. Nguyên nhân gây ra tình trạng này là vì VN có quá nhiều cuộc xuống đường, thật có, dổm càng không thiếu:
    - Dân chúng Bắc Giang phản đối công an vô cớ đánh chết người.

    - Giáo dân Thái Hà đốt nến cầu nguyện.

    - Việt tân tặng áo thung ngoài bờ hồ Hoàn Kiếm.

    - HT Quảng Độ đóng cửa nằm nhà ngài bảo ngài biểu tình tại gia.

    - Lm Nguyễn Văn Lý che dù ngồi bên bờ sông ngắm nước chảy hoa trôi. Vân vân và vân vân.
Tất cả đều mang danh xuống đường đấu tranh cả. Nhưng nên phân biệt mục tiêu của các cuộc xuống đường này. Dân Bắc Giang đòi công lý cho một nạn nhân bị công an vô cớ đánh chết. Giáo dân Thái Hà đòi lại đất đai cho nhà thờ. Việt Tân diễn trò sơn đông mãi võ để quảng cáo thuốc tễ bà Lang Trọc. HT Quảng Độ thực hành xuống đường theo lối nhà Phật: sắc tất thị không, không tất thị sắc. Lm Nguyễn Văn Lý nhất quyết ôm mộng Gandhi, vì xuống đường ồn ào làm xáo trộn thì thà để CS cai trị còn hơn. Nếu VGCS là đế quốc Anh thì Lm Lý đã là Gandhi rồi. Nhưng rất tiếc, VGCS lại là mafia cộng sản.

Như đã thấy, những cách xuống đường trên và khác nữa đều thiếu một điểm cốt lõi là đòi hỏi lật đổ chính quyền. Vì thế đã không có cách mạng tại VN. Nhân dân Tunisia và Ai Cập liều chết, họ mới làm nên cách mạng. Người VN biện bạch bất cứ cách nào để che dấu sự sợ hãi thì không thể có cách mạng. Nói như cha Lý, biểu tình mà gây ra xáo trộn thì thà để CS cai trị còn hơn, là không tưởng. Không có hoa hồng nào không có gai. Cũng không có cuộc cách mạng nào không gây ra bất ổn cả. Những cuộc xuống đường của giáo dân do giáo sĩ lãnh đạo, mục tiêu đòi nhà đất là chính đáng, có thể biện minh được vì lý do đạo không làm chính trị. Nhưng không thiếu những vụ xuống đường bịp của Việt Tân hay của dân chủ cuội chỉ có mục đích quảng cáo tên tuổi và làm lợi cho VGCS là chuyện đáng phải lên án. Tuy nhiên, những cuộc xuống đường dù chính đáng hay bịp bợm thì vì nhiều quá mà không đem lại kết quả, chúng trở thành nhàm và làm giảm lòng tin nơi quần chúng. Hệ quả là cuộc xuống đường làm cách mạng để dứt điểm VGCS trong tương lai sẽ khó có cơ may xẩy ra hơn.

Đặc điểm thứ ba của cuộc cách mạng Tunisia và Ai Cập là tinh thần tự chủ của người dân. Người VN cần suy nghĩ nhiều về điểm này. Đất nước bị VGCS thống trị, lại đang đứng trước một đe dọa mất về tay Tầu. Làm thế nào để cứu nước. Nhiều người ở hải ngoại và bọn dân chủ cuội trong nước công khai cổ võ ý kiến phải dựa vào Mỹ để chống cộng. Thấy hải quân Mỹ ghé chiến hạm vào cảng VN thôi thì họ đã nhẩy tưng tưng rồi. Thấy bà Hillary Clinton đến Saigon tuyên bố vài câu nhăng nhít họ lại càng tràn trề hy vọng hơn. Đây là biểu hiện tinh thần vọng ngoại rõ ràng. Nhiều người trước kia tin rằng Mỹ chẳng bao giờ bỏ miền Nam. Bây giờ lại cho rằng Mỹ muốn giúp họ đánh CS và chống Tầu. Thật là hoang đường. Họ không hiểu rằng, Mỹ đánh giặc là đánh cho nước Mỹ chứ không đánh cho ai hết. Và, chính sách đối ngoại của Mỹ là nuôi đầy tớ để sai khiến, chứ không tìm bạn bè là nhân dân các nước.

Như vậy, VN có nên dựa vào Mỹ để chống VGCS và chống Tầu không? Câu trả lời là nên và còn cần thiết nữa. Tuy nhiên, cách dựa như thế nào mới là vấn đề phải đặt ra. Có bao giờ chúng ta tự hỏi xem tại sao sau thế chiến II người Nhật “say No” (đọc Japan that can say no (to America) của Shintaro Ishihara) với Hoa Kỳ chẳng sao mà vẫn phát triển được nước Nhật, trong khi TT Ngô Đình Diệm “say No” với Mỹ lại bị Mỹ giết để trao miền Nam cho VGCS không? Cả hai chính phủ Nhật Bản và TT Diệm đều hiểu rất thấu đáo rằng nước Mỹ rất cần Nhật và cũng rất cần VN để chận ảnh hưởng Tầu. Nhưng cùng một lời nói, mà kết quả khác nhau là vì tư thế của người nói khác nhau. Mỹ không làm gì Nhật được vì người Nhật có tư cách và người Nhật không phản lại người Nhật. Mỹ giết TT Diệm và xóa bản đồ VNCH vì người VN phản lại người VN và năng đầu óc vọng ngoại. VGCS vì bản chất tôi đòi và bán nước nên được Mỹ thuê mướn làm đầy tớ là thích hợp. Với những người VN yêu nước, điều thực sự quan trọng là phải hiểu rằng VN cần Mỹ chẳng khác gì Mỹ cần VN. Biết dựa vào cái thế tất yếu này, chúng ta mới có thể tìm ra phương cách làm thế nào cho nước Mỹ giúp nhân dân VN như một người bạn chứ không phải giúp kẻ thù của chúng ta như tên đầy tớ.

Những cuộc cách mạng nhân quyền tại Bắc Phi khiến cả thế giới vui mừng, nhưng cũng làm cho nhiều chính quyền lo sợ. Mỹ lo sợ vì mất công toi nuôi đầy tớ ở khắp nơi. Tầu, VN lo sợ vì nạn cháy rừng có thể sẽ lan mau chóng nhờ xuôi gió. Để đề phòng, nghe đâu VGCS đang tính đến chuyện tăng tỷ lệ vô quốc hội của chúng cho những thành phần không CS. Dù thế nào đi nữa thì vấn đề vẫn còn đó.

Giấc Mơ VN:diệt VGCS, chống Tầu xâm lược, chỉ trở thành hiện thực nếu nhân dân VN làm được hai việc sau đây.
    Một là thuyết phục được Hoa Kỳ từ bỏ chính sách nuôi đầy tớ vì nó đã lỗi thời.
    Hai là can đảm xuống đường với đòi hỏi dứt khoát là “Communist Party must go” (đảng VGCS phải ra đi).
Việc thứ nhất không khó vì buộc được VGCS phải ra đi rồi thì do phải cần đến VN như đã nói trên, Hoa Kỳ phải giúp chính quyền kế tiếp, và đó cũng là đường lối ngoại giao phù thịnh cố hữu của nước Mỹ.

Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất