Sunday, June 8, 2014

The 1990s witnessed the normalization of relations between China and Vietnam Whole Story

Secret: The 1990s witnessed the normalization of relations between China and Vietnam Whole Story
At 13:57 on April 29, 2010

Google transleted:

January 18, 1950, the newly established People's Republic of China established diplomatic relations with the Democratic Republic of Vietnam. China was the first country after the Democratic Republic of Vietnam and established diplomatic relations with the recognition. 1960s to the 1970s, China's hinterland as Vietnam, to support Vietnam's against the law, the fight against the United States, the two peoples have forged a profound friendship. Ho Chi Minh had used "the more the deep friendship, comrades and brothers," a poem to praise the friendly relations between China and Vietnam.

From the late 1970s to the late 1980s, the difficult relations between the two countries. The main problem is that the Vietnamese troops occupied Cambodia, leading to tense regional situation, also dropped to the low-Vietnam relations. By the mid-1980s, Vietnam realize the heavy burden of Cambodia brought in March 1985 for the first time, said the withdrawal from Cambodia. After December 1986 as the Communist Party of Vietnam Central Committee General Secretary Nguyen Van Linh, more substantial adjustments in domestic and foreign policies begin to seek to resolve problems and improve relations with China, Cambodia. Chinese leader Deng Xiaoping put forward the idea of a stable southern border. At this time, although Vietnam relations in an abnormal state, but each are considering taking some loose initiatives.

Mediation

At 10:30 on December 14, 1988, the Vietnamese Ministry of Foreign Affairs to the Chinese embassy called and said, First Deputy Foreign Minister of Vietnam Ding Ru Lian Li Shichun Please enable greater the Chinese Embassy in at 10:00 on the 15th to the Vietnamese Foreign Ministry, talks between the two countries relations, Ambassador Li Shichun hope the timely reporting should be about. Logically speaking, the Foreign Ministry, Ambassador to the host country is extremely common thing, but because of the deterioration of Sino-Vietnamese relations, the Chinese Embassy in the various departments almost no dealings with the Vietnamese side. So suddenly the Vietnamese side to call the embassy naturally very cautious, not easily stand, then immediately made ​​referrals to domestic reports. That night, he replied that domestic, Lishi Chun can go see Ding Ru Lian, mainly listen to each other what to say, may allow reporting of domestic and in accord with the intent naturally understand the Vietnamese side, but on the spot without having to make any statement.   15 morning, Li Shichun arrive Vietnamese Foreign Ministry. Lim Ding Ru personally a letter to Foreign Minister Nguyen cornerstone Foreign Minister Qian, asked China to agree Nguyen cornerstone in March 1989 went to Beijing, met with Qian. The letter said:. "We believe that Vietnam and China is ripe to sit together so that we cooperate with each other for the Cambodian parties to reach a political solution to create the proper conditions on the basis of national reconciliation," "In that spirit, I am ready to consider appropriate at the earliest time that you go to Beijing with you to hold a secret or public meetings. "Ding Ru Lim also added that in the past had twice asked Nguyen cornerstone to Beijing, the Chinese side said Qian busy with work, Vietnam can understand. Vietnam hopes are now taking the time to meet with Qian Ruan cornerstone in more than three months. Vietnam sincerely hope that an early settlement of the Cambodian problem, normalize their relations in order to conform to the current general trends in the world.

Domestic letters and conversations Lim Ding Ru Nguyen made ​​a careful study of the cornerstone that Vietnam's position on Cambodia has been the emergence of new loose, you can with the Vietnamese side on the Cambodia-Vietnam relations issues, particularly issues make contact. But given the foreign ministers' meeting is an important political initiatives in the prevailing situation of bilateral relations, the time is not yet ripe. Then on Dec. 23 replies Chinese Embassy in Vietnam, please tell李世淳about Ding Ru Lian: China believes that the realization of the two foreign ministers meeting there are many preparations to be done, for Vietnam in the near future proposal to send a deputy foreign minister to Beijing, on the early political settlement of the Cambodia hold internal consultations. China also does not recommend the cornerstone of a letter published Nguyen, bilateral contacts do not open negotiations message.

December 24 morning,李世淳to see Ding Ru Lian, said China's views and told the Vietnamese side. Before this, the Chinese side had twice met with Nguyen did not receive the cornerstone, the Vietnamese side how to reply to the hearts of the Chinese bottomless. Lishi Chun answer, although not mentioning the issue Nguyen cornerstone to Beijing, but the Vietnamese side agreed to send a deputy foreign minister to Beijing, in fact position has loosened, it can not help but contrary to expectations Lim Ding Ru.

Lim Ding Ru twice said "thank you very much." He said the Vietnamese side welcomed China's letter to respond quickly cornerstone Nguyen, welcomes China showed sincerity in reply. To promote further mutual understanding between Vietnam and must hold an internal meeting between the two countries as soon as possible. China suggests that Vietnam is the first to send a deputy foreign minister to Beijing to prepare for the meeting between the two foreign ministers, which is a good step, but also very necessary. He also said that the Vietnamese side agreed to the Chinese side, the current contacts and consultations between the two countries were conducted in secret, not publicly. 

December 27, Vietnamese Ambassador to Ruanming Fang said when meeting with Deputy Foreign Minister Liu Shuqing, he has received domestic Bulletin, Ding Ru Lian met李世淳know something, the more the Founder's Deputy Foreign Minister for bilateral negotiations to make serious preparations. Learn now ordered two questions: First, is China's views on the meeting time; Second, what the Chinese consider the contents of the meeting.

Liu Shuqing said the meeting on time, Vietnam can first put a preliminary opinion that China reconsider. China believes that in early January 1989 or mid-may. About the meeting content, the Chinese know that the problem is most concerned about Vietnam to normalize relations between the two countries as soon as possible. The Chinese side believes that Cambodia must first solve the problem, and then to talk about the normalization of bilateral relations. Liu Shuqing stressed that the consultations, the two deputy foreign ministers will focus on how a fair and reasonable solution to Cambodia as soon as possible to discuss the issue, as the normalization of bilateral relations can be discussed later.

December 31, the Vietnamese Foreign Ministry China Division Commissioner Ruan Bo Ju informed Chinese Embassy Second Secretary Hu dry text: Ding Ru Lim and his party intends in January 1989月16日(星期一) or 18日(星期三) multiplied by China's civil aviation flight from Bangkok to Beijing. Due to the time between the two railways, roads and air routes are interrupted, Ding Ru Lian line only detour to Beijing.

January 10, 1989, Ruan Bo Hu Ju Commissioner to dry Ru Lim Ding Wen briefed his party list. Ju said Peter Nguyen, scheduled delegations of 4 people, but the Vietnamese side to fully recognize the significance of this consultation, it was decided by a four to eight people, namely First Deputy Foreign Minister Ambassador Ruanming Fang Ding Ru Lim, Minister of Foreign Affairs Assistant Deng Yan Heng, such as Embassy Counsellor Huang Li, deputy director of the Chinese Foreign Ministry Secretary Chen Youyi, Chinese Foreign Ministry Secretary and translator Commissioner Peter Nguyen torch, Third Secretary Embassy and the Embassy every week Gong suite Pei Zhongyun. Peter Nguyen dry Wen Ju Hu also said that China agreed to negotiate with Vietnam, the Vietnam National is a huge inspiration. Vietnam combat 10 years, can no longer fight anymore. The more central the country has a high, intermediate cadres convey the forthcoming negotiations regarding Vietnam and China, all the cadres are welcome, and I hope the success of negotiations. Nguyen cornerstone also said that the Vietnamese side will not miss the opportunity to work with the Chinese side will mutually acceptable agreement.

According to Vietnam to participate in the consultations personnel arrangements, China has decided to participate in the consultations by six people, that Vice Foreign Minister Liu Shuqing, Xu Dunxin Assistant, Zhang Qing, deputy director of Asian Affairs, Xieyue E Counselor, Li Jiazhong Registrar, Deputy Commissioner and Chairman Hu translation.

January 13, 1989, Ding Ru Lian party left to go to Bangkok, Hanoi. Vietnamese Foreign Ministry Deputy Foreign Minister Nguyen Dy Nien, Acting Director of the Division Chinese Ambassador Wu will be prime李世淳off at the airport. Lim Ding Ru李世淳at the airport, said the Vietnamese side of the consultations general guiding principle is common ground, mutual understanding, hope that both sides can take care of each other, listen to each other advice, so that negotiations for more results.

Consultations

At 18:20 on the 14th, Ding Ru Lian line multiplied by the Chinese airliners arrived in Beijing, Guangzhou via Bangkok. As the secret negotiations, the aircraft stopped at the airport a relatively remote corner of the ice on the ground, in my capacity as Director of the Foreign Ministry boarded the plane to greet him. Liu Shuqing, Zhang Qing and Vietnamese Ambassador Ruanming Fang greeted at the old airport lounge. There were dozens of foreign reporters heard a Vietnamese senior officials to Beijing, he hurried to the airport. Since China's ingenious arrangements, avoiding reporters so they found nothing. Vietnam has said previously, Ding Ru Lian line will be living in Beijing during the Vietnam Embassy. After the Chinese side expressed its willingness to arrange for them to live in the Diaoyutai State Guesthouse dews Church, all costs by the Chinese hospitality. Vietnam accepted the kindness and thanked the Chinese side.

15 evening, Liu Shuqing held a banquet at the Diaoyutai State Building 7, welcome Ding Ru Lian line. Liu Shuqing said the Sino-Vietnamese relations are very good in the past, then the relationship deteriorated, we are very sad. China believes that the continued confrontation is not in the interests of the two peoples, bilateral relations should be back to normal. But first, the biggest differences between the two countries should be - Cambodia issue is resolved. The task is arduous negotiations, significant, although it is an internal consultation, the whole world knows. We want to work very well in order to achieve results, do not live up to the two peoples and the world public opinion hope.   Ding Ru Lian said that his first 10 years with an opportunity to sit with the Chinese comrades, this is the beginning of the normalization of bilateral relations. Vietnam and China to gradually improve relations in the interests of the two peoples, but also in line with the world toward detente and resolve differences through negotiation the general trend. He said that Vietnam is ready to discuss the issue with China, Cambodia, but also to talk about the normalization of bilateral relations.

16 am, and continued into the afternoon consultations held in the former Ministry of Foreign Affairs Chaoyangmennei third floor conference rooms. 17, 2009, Chinese Assistant Foreign Minister Xu Dunxin and Vietnamese Assistant Foreign Minister Tang Yan Heng discussed a whole day. The two sides focused on Cambodia, the main results are:

(a) on the issue of withdrawal from Cambodia to Vietnam, the Vietnamese side reaffirmed the political settlement in Cambodia under the Framework document problems, no later than September 1989 total withdrawal from Cambodia, and said it was decisions more top leaders. China to Vietnam withdrawal time promised no objection, but stressed that the withdrawal must be true withdrawal.

(b) the parties stopped outside assistance to Cambodia to ensure the neutrality of Cambodia, the implementation of international supervision and international guarantees, both sides opinions converge.

(c) The main differences between the two sides is how to ensure peace in Cambodia after the Vietnamese withdrawal. In order to avoid civil war in Cambodia, China stands to withdraw all its troops in Vietnam after the election of the transitional period before the new government of Cambodia, Norodom Sihanouk should be set up to led coalition government in Cambodia Quartet has participated in by the coalition government presided over the election; freeze while factions in the army, the army will be reduced to the same number of factions to establish a unified defense force. The so-called Quartet of Cambodia, Phnom Penh is the Vietnamese government to support one side, the resistance forces on the other. The resistance forces also includes three parties, namely Sihanouk party, Son Sann and the Khmer Rouge party party. Vietnam believes that this is the aspect of the Cambodian problem, namely internal problems in Cambodia, the Cambodian parties to the discussion should be resolved not by Vietnam and the two sides discussed.

At the same time, Vietnam has repeatedly asked to discuss the normalization of bilateral relations and the many specific proposals, such as the parties to cease hostile propaganda, the cessation of hostilities in the land border between the two countries and island territories across the board, both sides armed forces in the border area forces should be out of contact for the two sides to provide convenience border exchanges and make a living.

The Chinese side said that Cambodia should first solve problems and create conditions for the normalization of Sino-Vietnamese relations. I believe that with the withdrawal from Cambodia to Vietnam and Cambodia to solve the problem, the Sino-Vietnamese relations will gradually improve.

January 19, met in the Foreign Ministry Qian Ding Ru Lian line on how to solve problems and improve the Cambodia-Vietnam relations made ​​an important conversation. Qian said the Chinese side in the negotiations as set forth in our opinion is the central opinions, Comrade Lim Ding Ru Report Vietnamese leaders, and serious consideration. China and Vietnam have a traditional friendship, but also the neighboring countries, the struggle for national salvation against the United States in Vietnam, China made ​​a national sacrifice. But what happened between the two countries resulted in a 10-year-long problem. Qian said that the current climate of international situation is easing and dialogue to end regional conflicts. Countries are concentrating engage in economic construction, the Vietnamese people want to live a peaceful life also put Vietnam into a prosperous country. Because of this, we decided in September of this year Vietnam welcomed the withdrawal from Cambodia, Vietnam's hope the decision can really put into practice. The internal consultations made ​​a lot in common. About Cambodian internal problems, of course, should be in the absence of external interference by the Cambodian Quartet themselves. But as the parties of Vietnam and Cambodia have a direct relationship with the Soviet Union, China, Thailand, this should be a clear assertion that after the withdrawal of foreign troops and stop foreign aid, Cambodia should implement joint Quartet, to achieve national reconciliation Do not civil war and unrest, this is a very important issue. Relevant countries should take a positive and constructive attitude, and even more so in Vietnam. China will not make things difficult for Vietnam, but the Vietnamese have faith. The consultation has been a good start, you can continue. China is ready to do some of the problems further. Welcome Comrade Lim Ding Ru periodically come back to Beijing. Please Lian Qian Ding Ru cornerstone convey his greetings to Foreign Minister Nguyen, Nguyen said it had received a letter from the cornerstone. Qian said that as China has answered it, the two foreign ministers meeting there are many preparations to be done, progress in Cambodia only be possible to consider. Some basic aspects of the Cambodian problem can be solved, such as improving and normalization of bilateral relations would be the natural result.

Ding Ru Lian Qian met on thanked and conveyed greetings Nguyen cornerstone for Qian. Ding Ru Lim stressed that an early settlement of the Cambodian problem and the normalization of relations between Vietnam and concentrate on engaging in economic construction, is a long-term strategy for Vietnam. Through this consultation, the two sides enhanced mutual understanding, in many respects have made ​​the same. Of course, there are some differences. Vietnam is willing to look forward and hope to continue to exchange views with the Chinese side. He himself ready to come back to Beijing, some issues have not yet reached an understanding to resolve.

In the 18th and final plenary meeting, Ding Ru Lian evaluation of this consultation is to Vietnam relations "groundbreaking step."

Ding Ru Lian was the Communist Party of Vietnam Central Committee, a former ambassador to the Soviet Union, was a very shrewd diplomat. From 1977 to 1978, he served as head of the Vietnamese government delegation to Beijing to conduct bilateral land border talks with China's Deputy Foreign Minister Han Nianlong. I, as a translator and records, took part in the negotiations. In the context of bilateral relations at the time, the two sides are negotiating rhetoric inevitably overweight. But 10 years later, this time to Beijing Ding Ru Lian was extremely cautious and pay attention to propriety, have demonstrated courteous.

To Beijing the day, when I walked into the airport, accompanied by his old lounge the hall, I saw him gently coat off, hanging on coat hook, then pulled out a small comb from a suit pocket, his hair combed After neat to go into the lounge to meet with Liu Shuqing et al. Liu Shuqing, held at the welcoming banquet, Ding Ru Lian note reflects the relaxed and laughing. He also told me that he was very fond of poetry, and coming back on the spot to recite the poem "Last year, this door today, Moment of truth matched red, people do not know where to go, Love and be loved." Consultations, some of his views on the Chinese side, though not agree, but not face to face criticism, but listened patiently and said he would report back to the leadership of the country.

At that time, Deputy Foreign Minister Han Nianlong from the post of stepping down as president of the Institute of Foreign Affairs. To be friendly and courtesy, Han Nianlong come forward at the 19th Qianmen Quanjude Roast Duck Restaurant at noon Please Ding Ru Lian row tasting duck. Lim Ding Ru negotiators met 10 years ago, Han Nianlong, quickly stepped forward to embrace. Lim Ding Ru in the 20th row, left Beijing via Shenzhen, Hong Kong home. Zhang Qing, and Asia, and I can accompany high German company to Shenzhen to visit. In Shenzhen, Ding Ru Lian with both hands holding my two arms, said: "Please be assured that we will withdraw all its troops from Cambodia"

Normalization of relations between

Early September 1990, the CPV Central Committee General Secretary Nguyen Van Linh, Council of Ministers and the Communist Party of Vietnam Central Advisory席杜梅Pham Van Dong was invited to Chengdu, held an internal meeting with Jiang Zemin, Premier Li Peng, on a political solution to the Cambodian problem and Sino-Vietnamese relations, held high-level meetings, achieved important consensus and paved the way for the normalization of bilateral relations. At the end of the meeting, Jiang Zemin Jiang Yong Qing Dynasty poet quoted poem "crossing we remain brothers smile can melt away allies and enemies." To echo, Nguyen Van Linh wrote four poems in the evening: "Brothers at the turn of a few generations pass, instant resentment of the clouds, to meet again when the smile Exhibition, Millennium friendship and reconstruction."

In November 1991, the CPV Central Committee General Secretary Do Muoi, chairman of the Council of Ministers Vo Van Kiet was invited to China for an official goodwill visit, held talks with Jiang Zemin and Li Peng, the two sides issued a joint communique announcing the normalization of Sino-Vietnamese relations. Since then, nearly 20 years, under the joint efforts of both sides, bilateral exchanges and cooperation in various fields of continuous development and deepening mutual trust gradually. February 1999, the CPV Central Committee General Secretary Le Kha During the visit, the two leaders issued a "Joint Statement" to determine the new century, 16-character principle guiding the healthy development of China-Vietnam relations, that "long-term stability, future orientation, good-neighborliness, full cooperation". After that, the two leaders further determined efforts to target the two countries and two peoples, that will never become "good neighbors, good friends, good comrades and good partners". Of course, the two sides are still some differences and disputes. April 2009, Premier Wen Jiabao to attend the Boao Forum for Asia Annual Conference 2009 of the Vietnamese Prime Minister Nguyen Tan Dung said that the South China Sea between China and Vietnam is the last unresolved historical issues. Both sides should take the high ground, from the overall situation, actively safeguard the South China Sea stability and promoting mutually beneficial cooperation, seek common development of the South China Sea has taken a positive step. I believe that with joint efforts in the coming years, in the good-neighborly and friendly relations will move toward a more stable direction.

 Source: Communist Party of China News Network



Từ “Phạm Văn Đồng” tới “Thành Đô” - Trần Trung Đạo

Từ “Phạm Văn Đồng” tới “Thành Đô”, hai công hàm bán nước.


Trần Trung Đạo

Về hình thức “công hàm Phạm Văn Đồng” chẳng khác gì một công án thiền, chỉ 121 chữ với nội dung đơn giản nhưng làm tốn không biết bao nhiêu giấy mực, phân tích, bàn thảo và làm ngưng chảy dòng nhận thức của mọi người mỗi khi nhắc đến.

Huyền bí hơn nữa, “công hàm” là một tài liệu có thật và là cây gai trong mắt của những người quan tâm đến vận mệnh đất nước, nhưng trong bao nhiêu lần “xác định chủ quyền Việt Nam trên các đảo Hoàng Sa, Trường Sa” giới lãnh đạo đảng Cộng Sản Việt Nam không hề nhắc đến, tưởng chừng như văn bản đó không phải là của họ. Sự im lặng phải có lý do, bởi vì nếu chỉ là vấn đề biển đảo, lãnh đạo đảng đã giải thích từ lâu rồi đâu cần đợi ai nhắc nhở.

Trước khi bàn đến “công hàm” mới, phải nhắc lại vài chuyện về “công hàm” cũ.

Ngày ngày 4 tháng 9 năm 1958, Quốc hội Trung Cộng ra tuyên bố hai điểm, điểm thứ nhất có liên hệ trực tiếp đến lãnh thổ Việt Nam gồm Tây Sa tức Hoàng Sa và Nam Sa tức Trường Sa. Đáp lại lời tuyên bố này, ngày 14 tháng 9 năm 1958, Phạm Văn Đồng, Thủ tướng CSVN đã gởi cho Thủ tướng Chu Ân Lai một công hàm “ghi nhận và tán thành bản tuyên bố, ngày 4 tháng 9 năm 1958, của Chính phủ nước Cộng Hoà Nhân dân Trung-hoa, quyết định về hải phận của Trung-quốc”.

Ngày 22 tháng Chín năm 1958, công hàm đã được đăng trên báo Nhân dân để toàn Đảng, toàn dân và toàn thế giới biết hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa là của Trung Cộng. Những ai trước nay nghĩ rằng Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam vì đọc Phủ Biên Tạp Lục của học giả Lê Quý Đôn hay Đại Nam Thực Lục của triều Nguyễn v.v… không những là một sai lầm lịch sử mà còn đi được lại quyết định của Đảng. Ngày 19 tháng Giêng năm 1974, hải quân Trung Cộng tấn công quần đảo Hoàng Sa. Sau những trận hải chiến không cân sức, hải quân Việt Nam Cộng Hòa triệt thoái khỏi Hoàng Sa. Từ đó, quần đảo thân yêu này nằm trong tay giặc.

Khi quan hệ giữa Việt Nam và Trung Cộng trở nên tồi tệ sau năm 1975 vấn đề chủ quyền Hoàng Sa Trường Sa được đưa ra. Đặc biệt sau chiến tranh biên giới lần thứ nhất năm 1979, Việt Nam ra bạch thư về chủ quyền Việt Nam trên các quần đảo này với nhiều bằng chứng và tài liệu lịch sử Việt Nam cũng như quốc tế. Phản ứng về phía Trung Cộng, ngoài việc dẫn chứng các “tài liệu lịch sử” riêng của mình, họ còn dựa vào công hàm Phạm Văn Đồng để cho rằng Việt Nam chính thức thừa nhận hai quần đảo là của Trung Quốc từ năm 1958. Trung Quốc còn cho biết ngay trong các sách giáo khoa địa lý bậc trung học trước năm 1975 tại miền bắc Việt Nam cũng đã xác định Hoàng Sa, Trường Sa là của Trung Cộng, và ngoài ra, thứ trưởng ngoại giao Việt Nam Ung Văn Khiêm cũng lập lại điều này khi tiếp tham vụ tòa đại sứ Trung Quốc Li Zhimin.

Một làn sóng công phẫn trong các tầng lớn nhân dân, trước năm 1975 chỉ phát xuất từ miền nam, đã bắt đầu dấy lên trong vài ngoài nước. Nhưng cùng lúc với những chê trách, giận dữ, kết án, nhiều quan điểm cũng được đưa ra như một cách mách nước cho đảng để tháo gỡ chiếc vòng kim cô đảng tự đặt lên đầu từ năm 1958.

Cách gỡ rối thứ nhất cho rằng công hàm không có giá trị pháp lý vì một quyết định vô cùng quan trọng như thế phải được quốc hội thông qua.

Cách gỡ rối thứ hai cho rằng Trung Cộng đã xuyên tạc nội dung công hàm vì công hàm của Phạm Văn Đồng không đề cập đến Hoàng Sa và Trường Sa.

Cách gỡ rối thứ ba cho rằng công hàm Phạm Văn Đồng “chỉ là thiện chí của Việt Nam ủng hộ Trung Quốc trong việc tranh chấp với Mỹ về an ninh ở vùng biển gần Đài Loan”.

Cách gỡ rối thứ tư cho rằng theo nội dung hội nghị Geneva, Hoàng Sa, Trường Sa đã thuộc về phía Việt Nam Cộng Hòa, một quốc gia có chủ quyền, độc lập, toàn vẹn lãnh thổ trong khuôn khổ của hiệp định Geneva.

Cả bốn cách gỡ rối đều không vững.

Vấn đề có thông qua hay không thông qua, vi phạm hay không vi phạm hiến pháp Việt Nam là vấn đề riêng của Việt Nam. Thực tế quốc hội chỉ là cơ quan đóng dấu tại các quốc gia Cộng Sản đã được quốc tế thừa nhận. Tổng thống Gerald Ford ký thông cáo chung về thỏa hiệp SALT với Tổng bí thư Đảng Cộng sản Liên Xô Leonid Brezhnev tại Vladivostok năm 1974 mặc dù thời điểm đó Chủ tịch Sô Viết Tối Cao là Nikolai Podgorny. Ngày 29 tháng Giêng năm 1979 Tổng thống Jimmy Carter ky thỏa hiệp bình thường hóa các quan hệ kỹ thuật, kinh tế, thương mại với Đặng Tiểu Bình mặc dù chức vụ của họ Đặng chỉ là một phó thủ tướng. Dưới chế độ Cộng Sản, mọi văn bản quan trọng đều phải thông qua bộ chính trị, cơ quan quyền lực tối cao. Phạm Văn Đồng, ủy viên Bộ chính tri, đóng vai thủ tướng chính phủ nên phải ký công hàm. Thời điểm tháng 9 năm 1958, danh sách bộ chính trị được bầu ra trong Đại hội lần II năm 1951 cũng như được bổ túc trong những năm sau đó gồm Hồ Chí Minh, Trường Chinh, Lê Duẩn, Võ Nguyên Giáp, Phạm Văn Đồng, Nguyễn Chí Thanh, Lê Đức Thọ, Phạm Hùng, Nguyễn Duy Trinh, Lê Thanh Nghị, Hoàng Văn Hoan.

Lý luận cho rằng Trung Cộng đã xuyên tạc nội dung công hàm Phạm Văn Đồng vì công hàm không đề cập đến Hoàng Sa và Trường Sa lại càng yếu hơn. Báo Đại Đoàn Kết phát hành 20/07/2011 viết: “Trong Công hàm của Thủ tướng Phạm Văn Đồng không có từ nào, câu nào đề cập đến vấn đề lãnh thổ và chủ quyền, càng không nêu tên bất kỳ quần đảo nào như Trung Cộng đã nêu”. Cãi như báo Đại Đoàn Kết là một cách tự kết án mình vì lời tuyên bố của phía Trung Cộng ghi rõ: “Ðiều lệ này áp dụng cho toàn lãnh thổ nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Quốc, bao gồm phần đất Trung Quốc trên đất liền và các hải đảo ngoài khơi, Ðài Loan (tách biệt khỏi đất liền và các hải đảo khác bởi biển cả) và các đảo phụ cận, quần đảo Bành Hồ (Penghu), quần đảo Ðông Sa, quần đảo Tây Sa, quần đảo Trung Sa, quần đảo Nam Sa, và các đảo khác thuộc Trung Cộng” và Việt Nam phấn khởi đáp ứng bằng cách “ghi nhận và tán thành” toàn văn bản.

Lý luận cho rằng Việt Nam chỉ bày tỏ “thiện chí của Việt Nam ủng hộ Trung Cộng trong việc tranh chấp với Mỹ về an ninh ở vùng biển gần Đài Loan. Trung Cộng đã phản bội Việt Nam khi dùng công hàm đó để chủ trương chủ quyền của mình ở Hoàng Sa và Trường Sa” do một nhóm 14 tác giả ký trong kiến nghị gởi đảng Cộng Sản Việt Nam cũng không thuyết phục. Việt Nam tự đưa cổ vào tròng chứ không phải Trung Cộng đặt tròng vào cổ Việt Nam. Bản tuyên bố của phía Trung Cộng không chỉ nhằm xác định chủ quyền trên các đảo Đài Loan mà cả các nhóm đảo khác trong đó có Hoàng Sa (tên tiếng Tàu là Tây Sa) và Trường Sa (tên tiếng Tàu là Nam Sa), và công hàm của Phạm Văn Đồng cũng không chỉ nhắm vào Đài Loan mà ủng hộ toàn bộ lời quyết định về hải phận của Trung Cộng. Không một quan tòa quốc tế nào trình độ sơ đẳng đến mức đánh giá hai văn bản một cách độc lập với nhau.

Lý luận khác nữa dựa vào hiệp định Geneva, tuyên cáo của chính phủ Việt Nam Cộng Hòa công bố ngày 14 tháng Hai năm 1974 xác định chủ quyền trên các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa cũng như Bạch thư của Bộ Ngoại Giao Việt Nam Cộng Hòa đầu năm 1975 để bác bỏ giá trị pháp lý của công hàm Phạm Văn Đồng. Phạm Văn Đồng không thể công nhận những gì không thuộc lãnh thổ của Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa. Đây là lý luận có cở sở pháp lý nhất và có thể dùng để biện luận trong các hội nghị quốc tế, rất tiếc Việt Nam Cộng Hòa không còn hiện diện, về mặt công pháp quốc tế Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam được xem như giữ quyền tài phán.

Một người Việt Nam nào có chút quan tâm về đất nước cũng có lần tự hỏi tại sao lãnh đạo đảng ngày đó sơ sót đến mức như vậy?

Phải chăng vì thời điểm đó “tình hữu nghị Việt – Trung đang thắm thiết và hai nước hoàn toàn tin cậy lẫn nhau” như ông Nguyễn Mạnh Cầm phát biểu?

Phải chăng vì thời điểm đó, đảng phải tập trung vào chiến tranh “chống Mỹ cứu nước” như chính tác giả Phạm Văn Đồng phân trần?

Không, họ chẳng những không sơ sót, không chọn lựa khó khăn nhưng hành động bằng cả nhiệt tình. Trong quan điểm của đảng, công hàm Phạm Văn Đồng phản ảnh mục tiêu trước mắt cũng như lâu dài của đảng CSVN. Việc chọn lựa đảng trên đảo, đặt lý tưởng Cộng Sản trên quyền lợi dân tộc là một chọn lựa tự nhiên, khách quan, hoàn toàn phù hợp với hướng phát triển cách mạng xã hội chủ nghĩa. Sự nô lệ vào tư tưởng Cộng Sản bao trùm lên mọi lãnh vực đời sống của xã hội miền bắc.

Tưởng cũng cần nhắc lại, thời điểm năm 1958 còn là thời điểm nóng bỏng giữa Trung Cộng và Mỹ về vấn đề Đài Loan. Mỗi ngày, pháo binh Trung Cộng bắn hàng trăm viên đại bác vào hai đảo Kim Môn và Mã Tổ. Như Mao tiết lộ với Khrushchev sau này, y không có ý định “giải phóng” Đài Loan. Việc bắn phá Đài Loan chỉ là thái độ của kẻ “ăn không được phá cho hôi” để thỏa lòng căm hận. Thời điểm năm 1958 vấn đề chủ quyền Hoàng Sa, Trường Sa chưa phải là mối bận tâm hàng đầu của Trung Cộng, tuy nhiên những người soạn thảo bản công bố chủ quyền biển của Trung Cộng đã biết phòng xa. Việt Nam thì không. Việt Nam cũng có nhiều cách để làm hả dạ đàn anh Trung Cộng mà vẫn giữ được chủ quyền đất nước và cách dễ nhất là viết, gạch đít, đóng khung, tô màu hai chữ Đài Loan trong văn bản. Giới lãnh đạo đảng đã không làm điều đó.

Nửa thế kỷ trước, cả bộ chính trị lẫn trung ương đảng CSVN viễn du trong giấc mộng về một thiên đường quốc tế vô sản, trong đó con người mang quốc tịch Trung Hoa hay Việt Nam cũng không mấy khác nhau. Trung Cộng có chiếm Hoàng Sa cũng chẳng qua là giữ giùm cho Việt Nam, tốt hơn là để cho Mỹ chiếm. Nói ra như một chuyện cười nhưng đó là sự thật. Đảng Cộng Sản Việt Nam mang ơn đảng Cộng Sản Trung Cộng sâu đậm. Như hầu hết tài liệu quốc tế và cả tài liệu chinh thức của đảng, trong thập niên năm 1950, Việt Nam phụ thuộc vào Trung Cộng không những súng đạn, lương thực, chỉ huy, hậu cần, lãnh đạo mà cả tư tưởng và tinh thần. Điện văn của đảng Lao động Việt Nam gởi đảng Cộng Sản Trung Cộng sau hội nghị đảng lần thứ hai tháng 3 năm 1951 như Hoàng Văn Hoan nhắc lại trong hồi ký Giọt nước và biển cả: “Đảng Lao động Việt Nam nguyện noi gương anh dũng Đảng Cộng sản Trung Cộng, học tập tư tưởng Mao Trạch Đông, tư tưởng lãnh đạo nhân dân Trung Cộng và các dân tộc Á Đông trên con đường độc lập và tự chủ”.

Lịch sử chống ngoại xâm đầy hy sinh xương máu của tổ tiên ta để có một nắm đất xây lên đó một mái nhà tranh che nắng che mưa gọi là Việt Nam đối với lãnh đạo đảng là sản phẩm của tư duy phong kiến. Theo lý luận duy vật lịch sử, mỗi hình thái sản xuất có một thượng tầng kiến trúc chính trị, văn hóa, xã hội, nhân văn thích hợp, những gì của quá khứ đã thuộc về quá khứ. Trong quan điểm của đảng, các nỗ lực của tổ tiên ta nhằm ngăn chặn âm mưu đồng hóa của các triều đại Hán, Tấn, Tề, Lương, Tùy, Đường, Tống, Minh v.v. đều mang tính lịch sử, tính giai cấp chứ không phải tính văn hóa, tính truyền thống, xã hội xã hội chủ nghĩa sẽ tươi đẹp hơn, con người xã hội chủ nghĩa văn minh hơn và Trung Cộng sẽ đối xử với các nước nhỏ láng giềng bình đẳng trong tinh thần quốc tế vô sản chứ không phải bằng tinh thần đại Hán.

Mục đích căn bản của Ban nghiên cứu Lịch sử và địa lý Việt Nam được thành lập ngày 2 tháng 12 năm 1953 không phải nhằm tổng hợp các tài liệu lịch sử, địa lý Việt Nam mà để “Góp phần vào việc bồi dưỡng lý luận về chủ nghĩa Mác-Lênin và đường lối cách mạng của Đảng. Góp phần nâng cao tinh thần yêu nước và tinh thần quốc tế vô sản của nhân dân ta. Phê phán những quan điểm, tư tưởng phản động sai lầm. Phát triển giao lưu văn hóa, khoa học với các nước.” Với các mục đích phản ảnh tinh thần vong thân nô lệ như thế, không lạ gì từ trung ương đảng cho đến các chi bộ hạ tầng, từ các đại học cho đến các trường trung học phổ thông, từ các nhà văn cho đến nhà thơ, không một tài liệu nào cho thấy có một tiếng nói khác gióng lên hay một nhà nghiên cứu nào nêu lên thắc mắc. Việc Trung Cộng quả quyết sách giáo khoa địa lý tại miền bắc cũng đã xác định Hoàng Sa, Trường Sa thuộc về Trung Cộng không phải là không có căn cứ.

Trong Tuyển tập Mao Trạch Đông, họ Mao từng nhấn mạnh một cách hãnh diện chín chục phần trăm người Trung Hoa là gốc Hán, tuy nhiên, trong mắt lãnh đạo đảng CSVN, đám Mao Trạch Đông, Lưu Thiếu Kỳ, Chu Ân Lai không liên hệ huyết thống gì với đám Tô Định, Mã Viện, Lưu Long thời Tây Hán, một triều đại đã thực hiện các chính sách đồng hóa tổ tiên Việt Nam một cách tàn bạo đến nỗi sử gia Lê Văn Hưu phải thốt lên trong Đại Việt Sử Ký Toàn Thư, bản gỗ khắc năm Chính Hòa 1697: “Xin trời vì nước Việt ta sớm sinh thánh nhân, tự làm đế nước nhà.”

Khai quật “công hàm Phạm Văn Đồng” không phải là đề xác nhận giá trị pháp lý của mảnh giấy lộn đó. Không một người, tổ chức, đảng phái nào có quyền sang nhượng lãnh thổ Việt Nam, nơi máu xương của bao nhiêu thế hệ đã thắm lên từng nắm đất. Quyết tâm bảo vệ đất nước qua lời thề Lũng Nhai, lời nguyền sông Hóa vẫn còn vang vọng. Thậm chí cho dù cái gọi là quốc hội Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa ngày đó có thừa nhận Hoàng Sa Trường Sa là của Trung Cộng đi nữa cũng chỉ là sự thừa nhận của một nhóm người, của một đảng độc tài cai trị dân tộc bằng nhà tù sân bắn chứ không phải đại diện cho tiếng nói của nhân dân Việt Nam.

Khai quật “công hàm Phạm Văn Đồng” để thế hệ trẻ Việt Nam thấy bộ mặt thật phía sau chiêu bài “giải phóng dân tộc” của các tầng lớp lãnh đạo Cộng Sản Việt Nam. Đảng im lặng không phải vì đảng chưa nghĩ đến bốn cách gỡ rối nêu trên mà chỉ vì công hàm Phạm Văn Đồng là biểu tượng cho ý thức vong bản của một thế hệ lãnh đạo Cộng Sản đang được thần tượng hóa tại Việt Nam. Đám mây đen Cộng Sản đã che khuất lương tri và nhân tính Việt Nam trong con người họ. Giới lãnh đạo đảng không dám công khai tuyên bố hủy bỏ công hàm bởi vì làm như thế là thừa nhận sự u mê, bản chất phản quốc, phản dân tộc của đảng. Họ không đủ can đảm để nguyền rùa chính mình và ly khai với quá khứ của mình.

Khai quật “công hàm Phạm Văn Đồng” để những ai nghĩ rằng giới lãnh đạo CSVN đã nhận thấy hiểm họa Trung Cộng và chọn lựa đứng về phía Liên Xô để đưa đất nước tiến nhanh hơn trên đường công nghiệp hóa chưa hẳn là đúng. Theo Giáo Sư đại học Harvard Ezra F. Vogel trong tác phẩm Đặng Tiểu Bình và sự biến đổi Trung Hoa (Deng Xiaoping and the Transformation of China), việc Đặng Tiểu Bình đánh Việt Nam chỉ là chuyện bất đắc dĩ. Sự xáo trộn chính trị nội bộ của Trung Cộng trong thời gian ngắn trước và sau khi Mao chết với các thành phần cực tả khuynh loát quyền hành và bản thân y bị thanh trừng, đã đẩy Việt Nam về phía Liên Xô. Họ Đặng tin rằng nếu y lãnh đạo, với việc nắm vững chính trị Việt Nam và là người đã làm việc với hầu hết cấp lãnh đạo đảng CSVN từ Hồ Chí Minh đến Lê Duẩn, Việt Nam có thể vẫn còn trong vòng kiểm soát của Trung Cộng mà không cần súng đạn. Nếu quả đúng và đã diễn ra như Đặng Tiểu Bình phát biểu, Việt Nam hôm nay dù chưa thành một khu tự trị, cũng có thể đã là một nước nhỏ trong vòng một nước lớn Trung Hoa.

Khai quật “công hàm Phạm Văn Đồng” để thấy cuộc chiến Việt Nam đã chấm dứt, đế quốc Mỹ ra đi, đế quốc Liên Xô sụp đổ nhưng nợ máu xương giữa hai đảng Cộng Sản Trung Cộng và Việt Nam phải trả bằng thân xác của những người dân vô tội vẫn còn kéo dài cho đến ngày nay. Cuộc chiến biên giới năm 1979 là một thất bại quân sự nhục nhã cho Đặng Tiểu Bình. Trung Cộng che giấu thất bại quân sự chua cay này bằng cách im lặng và ngăn chặn việc phổ biến dưới mọi hình thức các tài liệu có liên quan đến cuộc chiến. Zhou Xu Ke, một cựu chiến binh biên giới và tác giả của quốc sách do ông tự in lấy Cuộc chiến cuối cùng trả lời hãng tin AFP: “Tại Trung Cộng, chính phủ tôn trọng lịch sử chẳng khác gì tôn trọng chó.” Về phía Việt Nam cũng chẳng tốt lành hơn. Máu của thanh niên Việt Nam đổ xuống để bảo vệ Lạng Sơn, Cao Bằng v.v… phát xuất từ lòng yêu nước trong sáng và xứng đáng được kính trọng nhưng khi cuộc cờ tàn, chẳng còn ai nhắc nhở đến máu xương đó nữa. Sau cuộc chiến tranh biên giới, Đặng Tiểu Bình đã thay đổi cấp lãnh đạo, phương hướng phát triển kinh tế và mở rộng ảnh hưởng đến các nước tư bản tự do; trong lúc đó giới lãnh đạo Cộng Sản Việt Nam tự cô lập trong chuyên chính vô sản, lạc hậu trong thời bao cấp, tem phiếu, thu mua để rồi đưa đất nước đến thảm trạng nghèo đói tận cùng suốt thập niên năm 1980.

Sau khi Liên Xô sụp đổ, không còn ai che chỡ, giới lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam lại lần nữa tìm về nương náu dưới chiếc bóng của đàn anh Trung Cộng. Hội nghị bí mật tại khách sạn Kim Ngưu, Thành Đô, thủ phủ tỉnh Tứ Xuyên trong hai ngày 3 và 4 tháng 9 năm 1990 giữa phía Việt Nam gồm Phạm Văn Đồng, Đỗ Mười, Nguyễn Văn Linh và phía Trung Quốc gồm Giang Trạch Dân và Lý Bằng thực chất là lễ cam kết một loại “công hàm Phạm Văn Đồng” khác. Cựu thứ trưởng Ngoại giao Trần Quang Cơ phân tích một cách chi tiết các diễn tiến dẫn tới sự kiện Thành Đô trong hồi ký của ông ta. Không ai, ngoài Phạm Văn Đồng, Đỗ Mười và Nguyễn Văn Linh, biết chính xác nội dung hội nghị bí mật Thành Đô nhưng qua thái độ nhu nhược và phản ứng yếu hèn của giới lãnh đạo CSVN trước các hành động chiếm đảo, bắn tàu, cắt dây cáp, giết người tàn nhẫn của hải quân Trung Quốc và mới đây bắt bớ hàng loạt người Việt gióng lên tiếng nói bất bình, cho thấy nội dung bán nước trong “công hàm Thành Đô” hẳn còn trầm trọng và chi tiết hơn cả “công hàm Phạm Văn Đồng”.

Trong lễ ký kết thỏa hiệp chiều ngày 7 tháng 11 năm 1991 tại Nhà khách Chính phủ Điếu Ngư Đài Bắc Kinh, Giang Trạch Dân không quên nhắc nhở đến các cam kết cũ và xác định phương pháp mới trong quan hệ Việt Trung như còn ghi lại trong Diễn Đàn Kinh Tế Việt Trung: “Hoan nghênh các đồng chí Việt Nam sang Trung Cộng hội đàm với chúng tôi. Các đồng chí là những người thuộc thế hệ lãnh đạo lão thành của Việt Nam, cũng là những người bạn lão thành quen biết của những người thuộc thế hệ lãnh đạo lão thành của Trung Cộng; điều đáng tiếc là đã mười mấy năm chưa được gặp nhau. Tôi và đồng chí Lý Bằng một hai năm gần đây tiếp nhận công tác của bậc tiền bối lão thành. Thật đúng là ‘trên sông Trường Giang, ngọn sóng sau đẩy ngọn sóng trước, trên đời lớp người mới thay lớp người cũ’. Nhưng chúng tôi hy vọng giữa Trung Cộng và Việt Nam có thể khôi phục mối quan hệ mật thiết giữa hai Đảng và hai nước do những người lãnh đạo thuộc thế hệ lão thành xây dựng nên.”

Tại sao lãnh đạo Trung Cộng chấp nhận sự quy phục của lãnh đạo CSVN? Bởi vì, (1) là thế hệ chứng kiến sự tranh giành quyền lực giữa các lớp đàn anh, Giang Trạch Dân biết tham vọng quyền lực đã hòa trong mạch sống, hơi thở, máu thịt của Phạm Văn Đồng, Đỗ Mười, Nguyễn Văn Linh và giới lãnh đạo CSVN, (2) không giống như thời Liên Xô chưa sụp đổ, lần này đảng CSVN không còn một con đường thoát nào khác, nhưng ba điểm sau quan trong hơn, (3) Việt Nam là hành lang chiến lược trong vùng Nam Á, (4) vào thời điểm 1990. đối tượng cạnh tranh của Trung Cộng không còn là Việt Nam mà là Mỹ, Đức, Nhật và (5) mục tiêu bành trướng của Trung Cộng cũng không phải chỉ là Hoàng Sa Trường Sa mà là cả vùng Thái Bình Dương.

Đọc hồi ký của Trần Quang Cơ để thấy mặc dù nhân loại sắp bước vào một thiên niên kỷ mới, nhận thức về chính trị và bang giao quốc tế của các lãnh đạo Cộng Sản Việt Nam vẫn còn ngây thơ đến tội nghiệp làm sao. Năm 1990, khi Liên Xô và các nước Cộng Sản Đông Âu như những cánh bèo tan tác ngoài cửa biển mà các lãnh đạo Cộng Sản Việt Nam vẫn còn nghĩ đến việc liên kết với Trung Cộng chống đế quốc Mỹ: “Các đồng chí Nguyễn Văn Linh, Lê Đức Anh, Đào Duy Tùng, Đồng Sĩ Nguyên còn nhấn vào âm mưu của đế quốc Mỹ sau cuộc khủng hoảng chính trị ở Đông Âu”“Việt Nam và Trung Quốc là hai nước xã hội chủ nghĩa cùng chống âm mưu đế quốc xoá bỏ chủ nghĩa xã hội, phải cùng chống đế quốc.”

Cũng vào thời điểm này, Đặng Tiểu Bình đã viếng thăm và ký các thỏa hiệp kinh tế chính trị với các quốc gia tư bản như Mỹ (1979), Anh (1984) cũng như mở rộng hợp tác kinh tế với Đức vừa thống nhất và cựu thù Nhật Bản nhưng các lãnh đạo CSVN còn mơ mộng Trung Quốc sẽ thay mặt Liên Xô giương cao ngọn cờ quốc tế vô sản. Đặng Tiểu Bình không có mặt trong hội nghị bí mật Thành Đô dù phía Trung Quốc đã hứa một phần vì y chưa nguôi cơn giận chiến tranh biên giới nhưng phần khác cũng vì Phạm Văn Đồng, Đỗ Mười, Nguyễn Văn Linh không xứng đáng là đối tượng thảo luận trong tầm nhìn của y về tương lai Trung Quốc và thế giới, nói chi là số phận Việt Nam. Sau “công hàm Thành Đô” và tái lập quan hệ giữa hai đảng vào ngày 7 tháng 11 năm 1991, các lãnh đạo CSVN thay phiên nhau triều cống Trung Quốc. Lê Đức Anh sang Trung Quốc 28 tháng Giêng năm 1991, Đỗ Mười và Võ Văn Kiệt sang Trung Quốc 5 tháng 11 năm 1991 và gần như hàng năm các lãnh đạo CSVN luân phiên nhau sang Trung Quốc để lập lại lời hứa phục tùng.

Sau khi đặt đảng CSVN trở lại trong vòng kiểm soát, ngày 25 tháng 2 năm 1992, Quốc vụ viện Trung Cộng thông qua “Luật Lãnh hải và vùng tiếp giáp” quy định lãnh hải rộng 12 hải lý, áp dụng cho cả bốn quần đảo ở Biển Đông trong đó có quần đảo Tây Sa (Hoàng Sa) và Nam Sa (Trường Sa). Ba tháng sau đó, ngày 8 tháng 5 năm 1992 Trung Cộng ký hợp đồng khai thác dầu khí với công ty năng lượng Crestone của Mỹ, cho phép công ty này thăm dò khai thác dầu khí trong thềm lục địa của Việt Nam, nằm ở phía Tây Nam của quần đảo Trường Sa. Trung Cộng cũng hứa với công ty Creston sẽ bảo vệ bằng võ lực nếu Việt Nam can thiệp vào công việc của họ. Ngoài các hoạt động khai thác dầu khí trong thềm lục địa Việt Nam, Trung Cộng còn ngang ngược ra lịnh cấm đánh cá, thành lập các đơn vị hành chánh cấp huyện tại Hoàng Sa và Trường Sa, và cho phép hải quân Trung Cộng bắn giết ngư dân Việt Nam vô tội không phải chỉ một lần mà rất nhiều lần. Các lãnh đạo Việt Nam, lo cho sự sống còn của đảng Cộng Sản, đáp lại bằng những lời than vãn gần như giống nhau sau những lần Trung Cộng xâm phạm chủ quyền.

Tại sao Trung Cộng không ngang ngược với Nhật Bản, Philippines, Malaysia, Brunei, những quốc gia đang tranh chấp chủ quyền Trường Sa? Bởi vì các quốc gia đó thật sự có chủ quyền chính trị, chính phủ trong sạch được bầu lên một cách hợp pháp, có nhân dân hậu thuẩn, có quốc tế kính trọng, có nhân loại cảm tình. Một chiếc tàu đánh cá treo quốc kỳ Nhật, quốc kỳ Phi làm hải quân Trung Quốc e dè, kiêng nễ trong lúc tàu đánh cá treo cờ đỏ sao vàng lại trở thành mục tiêu tác xạ. Thật vậy, với một bên quyết tâm trả thù cho “một trăm năm sỉ nhục” bằng chủ trương bành trướng khắp thế giới và một bên chỉ mong được tiếp tục đè đầu cởi cỗ chính đồng bào mình, lãnh đạo Trung Quốc rất yên tâm vì họ biết rõ, ngày nào đảng Cộng Sản còn cai trị nhân dân Việt Nam, ngày đó Trung Quốc còn chi phối đượcViệt Nam.

Nicholas D. Kristof và Sheryl Wudunn, đồng tác giả của Trung Hoa thức dậy (China Wakes: The Struggle for the Soul of a Rising Power) nhận xét rằng xung đột có khả năng cao nhất sẽ dẫn đến chiến tranh tại Á Châu là xung đột về các quần đảo trong biển đông. Vì đặc điểm địa lý chính trị, chiến lược quân sự và là quốc gia duy nhất trong số các quốc gia tranh chấp đã trực tiếp hy sinh xương máu trên hai quần đảo Hoàng Sa Trường Sa, lãnh thổ Việt Nam được hầu hết các nhà phân tích nhận xét sẽ là điểm xuất phát của một cuộc tàn sát chưa từng thấy ở Á Châu.

Để đối phó với một Trung Cộng đầy tham vọng, hầu hết các quốc gia có quyền lợi trong vùng như Nam Dương, Mã Lai, Philippines đang làm mọi cách để phát triển kinh tế, tăng cường khả năng quốc phòng hầu ngăn chận bàn chân Trung Cộng. Các chính trị gia bảo thủ Nhật Bản kêu gọi sửa đổi hiến pháp để cho phép nước Nhật tái trang bị. Sự thay đổi chính sách của Miến Điện cụ thể qua việc ngưng công trình đập do Trung Cộng hậu thuẩn hồi tháng Chín năm 2010 và mở rộng hợp tác với Mỹ qua chuyến thăm viếng của Ngoại trưởng Hillary Clinton lần đầu trong nửa thế kỷ cho thấy một tập đoàn quân phiệt bị thế giới lên án cũng đã biết “buông dao đồ tể”. Ngay cả Brunei, một quốc gia có dân số vỏn vẹn 400 ngàn cũng đang hiện đại hóa các phi đoàn trực thăng chiến đấu bằng Blackhawk. Giới lãnh đạo đảng Cộng Sản Việt Nam chỉ biết nuốt nhục để sống. Ngoài những lời tuyên bố về chủ quyền lấy lệ và những thay đổi quốc phòng giới hạn, họ không làm gì cụ thể hơn để đáp ứng với hiểm hoạ chiến tranh lớn nhất trong lịch sử Á Châu sắp xảy ra ngay trên lãnh thổ Việt Nam.

Học sinh các lớp sử thường đọc Mạc Đăng Dung đã cắt đất Vĩnh An, An Quảng gồm 6 động dâng cho nhà Minh để thuộc vào Châu Khâm như đã ghi Đại Việt Sử Ký Toàn Thư. Sự kiện đó chưa hẳn đúng vì Việt Sử Thông Giám Cương Mục viết “Nay xét Khâm Châu chí của nhà Thanh, chỉ thấy chép đời Gia Tĩnh (1522 – 1566 ), Đăng Dung nộp trả năm động Ti Phù, La Phù, Cổ Sâm, Liễu Cát và Kim Lặc mà thôi, chứ không thấy nói đến động An Lương. Lại tra cứu đến Quảng Yên sách thì động An Lương hiện nay là phố An Lương thuộc châu Vạn Ninh nước ta.” Mạc Đăng Dung, trong hoàn cảnh hai đầu đều có địch, buộc phải trả lại năm động vốn là đất của Trung Hoa chứ chẳng dâng hiến phần đất nào thuộc lãnh thổ Việt Nam mà còn cứu được đất nước khỏi lâm vào vòng lệ thuộc ngoại bang. Dù sao, trong lúc “công hàm Mạc Đăng Dung” có thể có lý do tranh luận, tội bán nước trong “công hàm Phạm Văn Đồng” quá hiển nhiên, rõ ràng và chính tác giả khi còn sống cũng đã thừa nhận mình đã ký.

Trước đây sử gia Lê Văn Hưu đã thốt lên câu đứt ruột trong Đại Việt Sử Ký Toàn Thư: “Xin trời vì nước Việt ta sớm sinh thánh nhân, tự làm đế nước nhà”. Nếu sử gia sống trong thời đại này, hẳn ngài sẽ đổi thành “Xin trời vì nước Việt ta sớm đánh thức nhân dân để họ biết đứng lên, tự làm chủ nước nhà.” Bởi vì lịch sử đã chứng minh, không ai có thể cứu được dân tộc Việt Nam ngoài chính dân tộc Việt Nam. Vó ngựa quân Mông Cổ sải từ Á sang Âu, chiếm gần 20 phần trăm trái đất, đốt cháy thành than các thủ đô Kiev, Budapest, Baghdad, Bắc Kinh, vượt qua các sông Hoàng Hà, Volga, Danube nhưng đã phải dừng lại bên sông Bạch Đằng, Việt Nam. Kẻ thù thắng nhiều trận nhưng dân tộc Việt Nam luôn thắng trận cuối cùng và quyết định. Hơn ai hết, giới lãnh đạo Trung Quốc phải thuộc bài học đó.

Như kẻ viết bài này đã viết trước đây trong tiểu luận “Ai giết 9 ngư dân Thanh Hóa?” một Việt Nam văn minh dân chủ với một nền kinh tế cường thịnh, một hệ thống khoa học kỹ thuật hiện đại là phương tiện hữu hiệu nhất để ngăn chận không những Trung Quốc mà bất cứ một thế lực xâm lăng nào muốn thách thức đến chủ quyền và sự toàn vẹn lãnh thổ Việt Nam. Nếu không làm được thế, không chỉ Hoàng Sa, Trường Sa, mà cả dân tộc lại sẽ chìm đắm trong họa đồng hóa của thời đại mới. Và khi đó, đừng đổ thừa cho Trung Quốc mà chính sự khiếp nhược, ươn hèn, mê muội trong mỗi chúng ta đã giết chết chính mình và dân tộc mình.

Trần Trung Đạo



Chung quanh công hàm Phạm Văn Đồng - Trần Gia Phụng

Chung quanh công hàm Phạm Văn Đồng
Trần Gia Phụng

Vào đầu tháng 5 – 2014 vừa qua, Trung Cộng đưa giàn khoan Hải Dương 981đến đặt tại vùng biển gần đảo Tri Tôn thuộc quần đảo Hoàng Sa, mà Trung Cộng đã đánh chiếm của Việt Nam Cộng Hòa ngày-19-1-1974. Sự xuất hiện giàn khoan nầy làm rộ lên trở lại dư luận trong và ngoài nước vấn đề công hàm ngày 14-9-1958 của Phạm Văn Đồng, thủ tướng Bắc Việt Nam trước đây.

1. TUYÊN BỐ CỦA TRUNG QUỐC

Từ 24-2 đến 29-4-1958, các thành viên Liên Hiệp Quốc (LHQ) họp tại Genève bàn về luật biển. Hội nghị ký kết bốn quy ước về luật biển. Riêng quy ước về hải phận mỗi nước, có 3 đề nghị: 3 hải lý, 12 hải lý và 200 hải lý. Không đề nghị nào hội đủ túc số 2/3, nên LHQ chưa có quyết định thống nhất. Lúc đó, Trung Cộng và hai miền Nam và Bắc Việt Nam không phải là thành viên LHQ nên không tham dự hội nghị nầy.

Trước cuộc tranh cãi về hải phận, ngày 28-6-1958, Mao Trạch Đông tuyên bố với nhóm tướng lãnh thân cận: “Ngày nay, Thái Bình Dương không yên ổn. Thái Bình Dương chỉ yên ổn khi nào chúng ta làm chủ nó.” (Jung Chang and Jon Halliday, MAO: The Unknown Story, New York: Alfred A. Knopf, 2005, tr. 426.) Tiếp đó, ngày 4-9-1958, Trung Quốc đưa ra bản tuyên bố về hải phận gồm 4 điểm, trong đó điểm 1 và điểm 4 được dịch như sau:

(1) Bề rộng lãnh hải của nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Quốc là 12 hải lý. Điều lệ nầy áp dụng cho toàn lãnh thổ nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Quốc, bao gồm phần đất Trung Quốc trên đất liền và các hải đảo ngoài khơi, Đài Loan (tách biệt khỏi đất liền và các hải đảo khác bởi biển cả) và các đảo phụ cận, quần đảo Penghu, quần đảo Đông Sa, quần đảo Tây Sa [Xisha tức Hoàng Sa], quần đảo Trung Sa, quần đảo Nam Sa [Nansha tức Trường Sa], và các đảo khác thuộc Trung Quốc.
. . . . . . . . . . . . . .

(4) Điều (2) và (3) bên trên cũng áp dụng cho Đài Loan và các đảo phụ cận, quần đảo Penghu [Bành Hồ], quần đảo Đông Sa, quần đảo Tây Sa, quần đảo Trung Sa, quần đảo Nam Sa, và các đảo khác thuộc Trung Quốc….

Mục đích của bản tuyên bố ngày 4-9-1958 nhằm xác định hải phận của Trung
Cộng là 12 hải lý. Tuy nhiên điểm 1 và điểm 4 của bản tuyên bố cố ý lập lại và mặc nhiên khẳng định chắc chắn rằng hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa (vốn của Việt Nam) thuộc chủ quyền của Trung Cộng và gọi theo tên Trung Quốc là Xisha [Tây Sa tức Hoàng Sa] và Nansha [Nam Sa tức Trường Sa].

Điểm cần chú ý là Trung Quốc lúc đó chưa phải là thành viên Liên Hiệp Quốc và không thể dùng diễn đàn của Liên Hiệp Quốc để bày tỏ quan điểm và chủ trương của mình, nên Trung Cộng đơn phương đưa ra bản tuyên bố nầy, thông báo quyết định về lãnh hải của Trung Cộng. Vì vậy các nước không nhất thiết là phải trả lời bản tuyên bố của Trung Cộng, nhưng riêng Bắc Việt Nam lại tự ý đáp ứng ngay.

2. CÔNG HÀM CỦA BẮC VIỆT


Trước khi ký kết hiệp định Genève ngày 20-7-1954 chia hai đất nước, đảng Lao Động (tức đảng Cộng Sản Việt Nam) đã sắp đặt trước kế hoạch tiếp tục chiến tranh đánh miền Nam. Chủ trương nầy được đưa ra rõ nét tại hội nghị Liễu Châu (Liuzhou) thuộc tỉnh Quảng Tây (Guangxi), từ ngày 3 đến ngày 5-7-1954 giữa Hồ Chí Minh và Chu Ân Lai.

Sau khi đất nước bị chia hai, Bắc Việt nằm dưới chế độ cộng sản do Hồ Chí Minh và đảng Lao Động (tức đảng Cộng Sản Việt Nam) lãnh đạo. Muốn đánh miền Nam, thì Bắc Việt cần được các nước ngoài viện trợ, nhất là Liên Xô và Trung Cộng. Vì vậy, khi Trung Cộng đơn phương đưa ra bản tuyên bố về lãnh hải ngày 4-9-1958, chẳng cần tham khảo ý kiến Bắc Việt, thì “không gọi mà dạ”, Phạm Văn Đồng, thủ tướng Bắc Việt, lại hưởng ứng ngay, ký công hàm ngày 14-9-1958, tán thành quyết định về hải phận của Trung Cộng để lấy lòng chính phủ Trung Quốc.

Mở đầu bản công hàm, Phạm Văn Đồng viết: “Thưa Đồng chí Tổng lý”. Kết thúc bản công hàm là câu: “Chúng tôi xin kính gởi Đồng chí Tổng lý lời chào rất trân trọng.” Gọi nhau đồng chí là ngôn ngữ giao thiệp giữa đảng với đảng trong cùng một hệ thống cộng sản quốc tế, khác với ngôn ngữ ngoại giao thông thường. Nội dung bản công hàm Phạm Văn Đồng nguyên văn như sau:

“Chính phủ nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa ghi nhận và tán thành bản tuyên bố ngày 4 tháng 9 năm 1958 của Chính phủ nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Quốc, quyết định về hải phận của Trung Quốc.

Chính phủ nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa tôn trọng quyết định ấy và sẽ chỉ thị cho các cơ quan Nhà nước có trách nhiệm triệt để tôn trọng hải phận 12 hải lý của Trung Quốc trong mọi quan hệ với nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Quốc trên mặt bể.”


Chắc chắn bản công hàm nầy đưọc Hồ Chí Minh và Bộ chính trị đảng Lao Động (tức đảng Cộng Sản) chuẩn thuận và được gởi thẳng cho Trung Cộng mà không tham khảo ý kiến hay thông qua quốc hội Bắc Việt. Quốc hội Bắc Việt lúc đó nguyên là quốc hội được bầu ngày 6-1-1946, gọi là quốc hội Khóa I. Sau chiến tranh 1946-1954, đất nước bị chia hai. Nhà nước Bắc Việt triệu tập những dân biểu cộng sản còn sống ở Bắc Việt vào tháng 9-1955, tiếp tục hoạt động cho đến ngày 8-5-1960, Bắc Việt mới tổ chức bầu lại quốc hội khóa II, khai mạc phiên họp đầu tiên tại Hà Nội ngày 6-7-1960.

3.- TRUNG CỘNG BIỆN MINH

Khi tự động đem giàn khoan 981 đặt trong vùng biển Hoàng Sa, vi phạm lãnh hải Việt Nam, Trung Quốc liền bị dân chúng Việt Nam biểu tình phản đối mạnh mẽ và dư luận quốc tế lên án, thì nhà cầm quyền Trung
Cộng cho người sử dụng công hàm Phạm Văn Đồng ngày 14-9-1958 để nói chuyện.

Cùng ngày 20-5, hai nhân vật Trung Cộng đã lên tiếng biện minh cho hành động của Trung Cộng. Dĩ nhiên họ được lệnh của nhà nước Bắc Kinh mới được quyền lên tiếng.

Thứ nhứt, đại biện lâm thời Trung Cộng ở Indonesia, ông Lưu Hồng Dương, có bài đăng trên báo Jakarta Post (Indonesia), xác định rằng quân đảo Tây Sa [tức Hoàng Sa] là lãnh thổ của Trung Quốc. Bài báo viết: “Trong tuyên bố ngày 14-9-1958, thay mặt chính phủ Việt Nam khi đó, Phạm Văn Đồng, công khai thừa nhận quần đảo Tây Sa và các đảo khác ở Nam Hải là lãnh thổ Trung Quốc.” Lưu Hồng Dương, tác giả bài báo, còn viết: “Việt Nam rõ ràng vi phạm nguyên tắc “estoppels”. [không được nói ngược].

Người thứ hai là tiến sĩ Ngô Sĩ Tồn, giám đốc Viện Nghiên cứu Nam Hải của Trung Cộng, trả lời phỏng vấn hãng tin Deutsch Welle (DW) của Đức, được đưa lên Net ngày 20-5. Ông nầy nói như sau: “Năm 1958, thủ tướng Việt Nam khi đó là Phạm Văn Đồng đã công nhận chủ quyền Trung Quốc đối với Tây Sa và Nam Sa trong công hàm gửi thủ tướng Trung Quốc Chu Ân Lai… Hà Nội chỉ thay đổi lập trường sau khi đất nước thống nhất năm 1975. Nhưng theo nguyên tắc estoppel, Trung Quốc không tin rằng Việt Nam có thể thay đổi lập trường về vấn đề chủ quyền.”

4. CỘNG SẢN VIỆT NAM CHỐNG CHẾ

Trả lời những cáo buộc trên đây của Trung Cộng, trong cuộc họp báo ngày 23-5-2014 tại Hà Nội, ông Trần Duy Hải, phó chủ nhiệm Ủy ban Biên giới Quốc gia, cho rằng công hàm của thủ tướng Phạm Văn Đồng năm 1958 không có giá trị pháp lý về vấn đề chủ quyền biển đảo Việt Nam.

Ông Hải nói: “Việt Nam tôn trọng vấn đề 12 hải lý nêu trong công thư chứ không đề cập tới Hoàng Sa, Trường Sa, vì thế đương nhiên không có giá trị pháp lý với Hoàng Sa và Trường Sa… Bạn không thể cho ai thứ mà bạn chưa có quyền sở hữu, quản lý được. Vậy điều đó càng khẳng định công văn của cố thủ tướng Phạm Văn Đồng không có giá trị pháp lý…”

Ngoài ra, còn có đại sứ của hai phía Trung Cộng và Việt Cộng ở Hoa Kỳ tham gia cuộc tranh cãi, lên tiếng bênh vực lập trườøng của chính phủ mình. Báo chí hai nước cũng đưa tin và bình luận cáo buộc đối phương mà trước đây ít khi thấy. Lời qua tiếng lại còn nhiều, nhưng đại khái lập trường hai bên là như vậy.

5. HIỂU CÁCH NÀO?

Bản tuyên bố ngày 4-9-1958 của Trung Cộng đưa ra hai chủ điểm:

  1. Xác định hải phận của Trung Cộng là 12 hải lý.
  2. Mặc nhiên xác nhận chủ quyền của Trung Quốc trên một số quần đảo trên Biển Đông trong đó có hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, vốn của Việt Nam từ lâu đời.
Dầu công hàm Phạm Văn Đồng không có chữ Hoàng Sa và Trường Sa như ông Trần Duy Hải nói, nhưng công hàm Phạm Văn Đồng “ghi nhận và tán thành bản tuyên bố ngày 4 tháng 9 năm 1958 của Chính phủ nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Quốc”, có nghĩa là nhà nước Bắc Việt cộng sản công nhận hai chủ điểm của bản tuyên bố của Trung Quốc.

Trần Duy Hải còn nhấn mạnh rằng sau hiệp định Genève, Hoàng Sa và Trường Sa thuộc quyền quản lý của Việt Nam Cộng Hòa và “Bạn không thể cho ai thứ mà bạn chưa có quyền sở hữu, quản lý được”. Ông Hải nói chuyện lạ lùng như một người nước ngoài. Nếu Nam Việt không phải là một phần của Việt Nam, thì tại sao Bắc Việt lại đòi “Chống Mỹ cứu nước” hay “Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước”?. Khi xâm lăng Nam Việt, thì Bắc Việt nhận Nam Việt là một phần của Việt Nam. Khi cần xin viện trợ thì Bắc Việt bảo rằng đó là của Nam Việt, rồi Bắc Việt dùng để trao đổi với nước ngoài? (Một giải thích lạ lùng hơn nữa là bà Nguyễn Thị Thụy Nga (Bảy Vân), vợ Lê Duẫn, trả lời trong cuộc phỏng vấn năm 2008 của đài BBC rằng “ngụy nó đóng ở đó nên giao cho Trung Quốc quản lý Hoàng Sa”.

Một nhà nghiên cứu trong nước còn nói rằng công hàm Phạm Văn Đồng không thông qua quốc hội nên không có giá trị pháp lý trong bang giao quốc tế. (BBC Tiếng Việt 21-5-2014, “Hoàn cảnh lịch sử công hàm 1958”).

Khái niệm nầy chỉ đúng với các nước tự do dân chủ. Trong các nước tự do dân chủ, tam quyền phân lập rõ ràng. Những quyết định của hành pháp phải được lập pháp thông qua, nhất là những hiệp ước về lãnh thổ, lãnh hải phải có sự đồng ý của quốc hội. Tuy nhiên dưới chế độ cộng sản, cộng sản không cai trị theo luật pháp, mà cộng sản thống trị theo nghị quyết của đảng cộng sản. Với cộng sản, tam quyền không phân lập mà tam quyền đồng quy vào trong tay đảng CS, nên CS chẳng cần đến quốc hội. Chủ trương nầy được đưa vào điều 4 hiến pháp cộng sản mà ai cũng biết.

Trung Cộng là một nước cộng sản từ năm 1949. Đảng Cộng Sản Trung Cộng cũng thống trị đất nước họ như đảng Cộng Sản Việt Nam (CSVN). Vì vậy, giữa hai nước cộng sản với nhau, Trung Cộng rất am hiểu truyền thống của nhau, am hiểu ngôn ngữ cộng sản với nhau. Chính công hàm của Phạm Văn Đồng cũng viết theo ngôn ngữ cộng sản: “Thưa Đồng chí Tổng lý”. Vì vậy, Trung Cộng hiểu công hàm Phạm Văn Đồng theo cách thống trị đất nước của nhà nước cộng sản, nghĩa là quyết định của đảng cộng sản là quyết định tối hậu, trên tất cả, chẳng cần gì phải có chuyện quốc hội phê chuẩn.

Hồ Chí Minh và đảng Lao Động (tức đảng CSVN ngày nay) ủng hộ hay không ủng hộ bản tuyên bố về hải phận của Trung Cộng, dân chúng Việt Nam không cần quan tâm. Tuy nhiên, đối với dân chúng Việt Nam, chuyện Phạm Văn Đồng cùng Hồ Chí Minh và đảng Lao Động tán thành “quần đảo Tây Sa [Hoàng Sa], …, quần đảo Nam Sa [Trường Sa], … thuộc Trung Quốc” là một hành vi bán nước và phản quốc.

6. LIÊN MINH QUÂN SỰ?

Trước hiểm họa Trung Cộng đe dọa ngày nay, vì Việt Nam không đủ sức chống lại Trung Cộng nên có ý kiến cho rằng nhà nước CSVN cần phải liên minh với nước ngoài để chống Trung Cộng. Ví dụ liên minh với Hoa Kỳ hay với khối ASEAN chẳng hạn.

Tuy nhiên, trong cuộc họp báo tại Bắc Kinh vào ngày 25-8-2010, trung tướng Nguyễn Chí Vịnh, thứ trưởng Quốc phòng CSVN đã đưa ra chủ trương “ba không” của đảng CS và nhà nước CSVN là: Không tham gia liên minh quân sự, không cho nước ngoài đặt căn cứ quân sự và không cùng một nước khác chống lại nước thứ ba. (Xem Internet: chủ trương ba không của CSVN.)

Về phía Hoa Kỳ, thì vừa qua, ngày 28-5-2014, trong bài diễn văn trình bày tại lễ tốt nghiệp Học viện Quân sự West Point, New York, tổng thống Obama đưa ra nét căn bản về chính sách ngoại giao của Hoa Kỳ: “Hoa Kỳ sẽ sử dụng quân đội, đơn phương nếu cần thiết, nếu cần cho lợi ích cốt lõi của chúng ta – trong trường hợp người dân chúng ta bị đe dọa, nguồn sống chúng ta gặp nguy hiểm hay an ninh của các nước đồng minh bị thách thức …” (BBC Tiếng Việt, 29-5-2014.)

Chủ trương sử dụng sức mạnh để bảo vệ lợi ích cốt lõi của nước mình không phải là chủ trương riêng của Hoa Kỳ hay của một nước nào mà là chủ trương chung của tất cả các nước trên thế giới. Nước nào cũng vì quyền lợi của nước mình mà thôi. Vậy thử hỏi Hoa Kỳ có quyền lợi gì khi giúp Việt Nam (90 triệu dân) nhằm đổi lại với việc Hoa Kỳ giao thương với Trung Quốc (hơn 1 tỷ dân)? Ngoài ra, Hoa Kỳ khó trở thành đồng minh của Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam chỉ vì một lý do đơn giản là CHXHCNVN là một nước cộng sản vi phạm nhân quyền một cách trầm trọng.

Hơn nữa, Hoa Kỳ mới liên minh trở lại với Phi Luật Tân để ngăn chận Trung Quốc từ xa. Vì Phi Luật Tân ở xa, nằm phía bên kia bờ Biển Đông phân cách Phi Luật Tân với lục địa Trung Cộng, nên an toàn hơn cho Hoa Kỳ. Vì vậy, Hoa Kỳ có cần liên minh với CSVN hay không?

Các nước trong khối ASEAN cũng không khác gì Hoa Kỳ, tập họp với nhau vì quyền lợi kinh tế của mỗi nước. Có nước chẳng ưa thích gì Việt Nam như Cambodia, Lào vì truyến thống lâu đời. Có nước chẳng có quyền lợi gì trong vấn đề Việt Nam và Biển Đông như Miến Điện, Mã Lai. Đó là chưa nói hầu như các nước ASEAN đều quan ngại thế lực của Trung Quốc về nhiều mặt và các nước ASEAN còn muốn Việt Nam luôn luôn ở thế yếu kém, bị động để đừng quay qua bắt nạt các nước láng giềng.

Như thế, chỉ là ảo tưởng nếu nghĩ rằng nhà nước CSVN có thể liên minh với bất cứ nước nào để chống Trung Cộng. Trung Cộng dư biết điều đó. Cộng sản Việt Nam phải tự mình giải quyết lấy bài toán của mình do những sai lầm của Hồ Chí Minh và đảng CSVN gây ra. Nhờ Trung Cộng đánh Pháp chẳng khác gì nhờ một tên ăn cướp đuổi một kẻ ăn trộm. Còn nhờ Trung Quốc chống Mỹ không phải là giải pháp để cứu nước mà là con đường dẫn đến mối nguy mất nước …

7. PHẢI QUYẾT ĐỊNH

Lịch sử cho thấy từ bao đời nay, dân tộc Việt Nam luôn luôn chiến đấu để bảo vệ lãnh thổ, chống lại các cuộc xâm lăng của nước ngoài. Ngược lại, từ giữa thế kỷ 20, đảng CSVN cướp được chính quyền năm 1945, đã dùng đất đai do tổ tiên để lại như một vật trao đổi nhằm mưu cầu quyền lực, mà công hàm Phạm Văn Đồng là một ví dụ điển hình.

Muốn thoát khỏi tấn bi kịch hiện nay, một trong những việc đầu tiên là phải vô hiệu hóa công hàm Phạm Văn Đồng, chấm dứt sự thừa nhận của Phạm Văn Đồng và đảng Lao Động tức đảng CSVN đối với tuyên bố của Trung Cộng.

Muốn vô hiệu hóa công hàm Phạm Văn Đồng thì phải vô hiệu hóa chính phủ đã ký công hàm. Phạm Văn Đồng đã chết. Chính phủ Phạm Văn Đồng không còn. Tuy nhiên, chính phủ thừa kế chính phủ Phạm Văn Đồng còn đó ở Hà Nội. Vậy chỉ còn cách giải thể nhà nước cộng sản hiện nay ở Hà Nội mới có thể vô hiệu hóa công hàm Phạm Văn Đồng. Có hai cách giải thể:

Thứ nhứt, đảng Cộng Sản Việt Nam hiện nay, hậu thân của đảng Lao Động trước đây, thừa kế chính thức của nhà nước do Phạm Văn Đồng làm thủ tướng, phải tìm cách tự lột xác như ve sầu lột xác (kim thiền thoát xác), mới phủ nhận những điều do nhà cầm quyền cũ ký kết. Trên thế giới, đã có hai đảng cộng sản theo thế kim thiền thoát xác là trường hợp Cộng sản Liên Xô với Yeltsin và cộng sản Cambodia với Hun Sen.

Vấn đề là những nhà lãnh đạo cộng sản Việt Nam hiện nay có vì sự sống còn của đất nước, có chịu hy sinh quyền lợi của đảng CS, có chịu giải thể đảng CS như Yeltsin đã làm ở Liên Xô, để cùng dân tộc tranh đấu bảo vệ non sông?

Thứ hai, nếu những nhà lãnh đạo cộng sản vẫn cương quyết bám lấy quyền lực, cương quyết duy trì đảng CSVN, thì chỉ còn con đường duy nhứt là toàn dân Việt Nam phải tranh đấu lật đổ chế độ cộng sản. Cuộc tranh đấu sẽ rất cam go, khó khăn, nhưng hiện nay đất nước chúng ta đang đứng bên bờ vực thẳm, đang lâm vào thế cùng. Cùng đường thì phải tranh đấu để biến đổi và tự cứu mình.

Vậy chỉ còn con đường duy nhứt là chấm dứt chế độ CSVN để chấm dứt công hàm Phạm Văn Đồng, đồng thời chấm dứt luôn những mật ước giữa đảng CSVN với đảng Cộng Sản Trung Quốc từ thời Hồ Chí Minh cầu viện, qua thời Thành Đô và cho đến hiện nay.

Đã đến lúc phải quyết định dứt khoát: Hoặc CSVN theo thế “ve sâu lột xác”, hoặc CSVN phải bị lật đổ mà thôi. Nếu không, hiểm họa một thời kỳ Hán thuộc mới đang chờ đợi Việt Nam.
Trần Gia Phụng



Friday, June 6, 2014

Tướng Mỹ gốc Việt đầu tiên của Hoa Kỳ


Chuẩn Tướng Lương Xuân Việt
 Deputy Command General Maneuver
(1st. Calvary Division), Fort Hood, Texas
Thăng cấp bậc Chuẩn Tướng Lục Quân ngày 20 tháng 5 năm 2014  

http://www.senate.gov/pagelayout/legislative/one_item_and_teasers/nom_cmten.htm
May 20, 14 PN1718 Army
The following named officers for appointment to the grade indicated
in the United States Army under title 10, U.S.C., section 624:
Colonel Francis M. Beaudette, to be Brigadier General
Colonel Paul Bontrager, to be Brigadier General
Colonel Gary M. Brito, to be Brigadier General
Colonel Scott E. Brower, to be Brigadier General
Colonel Patrick W. Burden, to be Brigadier General
Colonel Joseph R. Calloway, to be Brigadier General
Colonel Paul T. Calvert, to be Brigadier General
Colonel Welton Chase, Jr., to be Brigadier General
Colonel Brian P. Cummings, to be Brigadier General
Colonel Edwin J. Deedrick, Jr., to be Brigadier General
Colonel Jeffrey W. Drushal, to be Brigadier General
Colonel Rodney D. Fogg, to be Brigadier General
Colonel Robin L. Fontes, to be Brigadier General
Colonel Karen H. Gibson, to be Brigadier General
Colonel David C. Hill, to be Brigadier General
Colonel Michael D. Hoskin, to be Brigadier General
Colonel Kenneth D. Hubbard, to be Brigadier General
Colonel James B. Jarrard, to be Brigadier General
Colonel Sean M. Jenkins, to be Brigadier General
Colonel Mitchell L. Kilgo, to be Brigadier General
Colonel Richard C. S. Kim, to be Brigadier General
Colonel William E. King IV, to be Brigadier General
Colonel Ronald Kirklin, to be Brigadier General
Colonel John S. Kolasheski, to be Brigadier General
Colonel David P. Komar, to be Brigadier General
Colonel Viet X. Luong, to be Brigadier General
Colonel Patrick E. Matlock, to be Brigadier General
Colonel James J. Mingus, to be Brigadier General
Colonel Joseph W. Rank, to be Brigadier General
Colonel Eric L. Sanchez, to be Brigadier General
Colonel Christopher J. Sharpsten, to be Brigadier General
Colonel Christipher L. Spillman, to be Brigadier General
Colonel Michael J. Tarsa, to be Brigadier General
Colonel Frank W. Tate, to be Brigadier General
Colonel Richard M. Toy, to be Brigadier General
Colonel William A. Turner, to be Brigadier General
Colonel Brian E. Winski, to be Brigadier General











High-Rolling Vietnamese Gambler Pete Hoang Denied Passport


Jacob Marshe

Vietnamese gambler Pete Hoang is a high-roller,
but police question the source of his funding.
(Image: Ken Irwin, The Age)
The high-rolling Pete Tan Hoang has had an impressive string of victories in the last year. But that didn’t help him score a win where it mattered most: in the Melbourne Magistrates’ Court.

A magistrate in the Melbourne court has refused to return Hoang’s passport, saying that he would not be allowed to visit Vietnam for a holiday or to see his foster parents. Magistrate Susie Cameron agreed that should Hoang be allowed to travel abroad, he might not come back for a committal hearing in June.

Prosecutor Andrew Buckland said that Hoang has no ties to Australia, despite being a citizen here. With no family ties and no owned property in the country, he could be a flight risk if he were allowed to travel to Vietnam, he said.
Source of Millions Questioned

Hoang is facing charges related to dealing with property suspected of being the proceeds of a crime. That comes after he was arrested at the Crown Casino in 2012 while carrying nearly $1.5 million in cash. Prosecutors say that Hoang could face a sentence of up to three years if found guilty.

According to Buckland, Hoang has no way to account for the tremendous amounts of cash he carries and spends at casinos in Australia.

“Apart from the gambling referred to, he has no other legitimate sources of income,” Buckland said.

And according to Buckland, the numbers simply don’t add up. Over 12 years, Hoang has reportedly lost nearly $8 million at Crown – all without having any recorded income. The gambler has not lodged a tax return in 12 years, though he did receive more than $50,000 in government benefits – a youth training allowance – from 2001 to 2007. Buckland says that Hoang told police that his only previous jobs had been waiting tables and working as a Telstra salesman.

The prosecution’s case stands mainly on an analysis of Hoang’s finances – or lack thereof. According to that analysis, somewhere around $7.1 million of the money that Hoang gambled in Australian casinos is “unsourced.”
Defence Says Money Comes from Professional Gambling

But when it comes time for the committal, it appears that Hoang’s barrister David Grace will argue that the prosecution’s analysis is lacking.

“This man is a gambler and that’s what he does and that’s how he survives,” Grace said.

According to Grace, Hoang has won more than $2.5 million at SkyCity Adelaide in recent weeks. He was also said to have won more than $600,000 through two Tattslotto scores last year. In all, Hoang claims a gambling turnover of $90 million in the five years before he was arrested.

Given that kind of volume, Grace said, the prosecution’s analysis is deficient, as they cannot account for all of Hoang’s betting.

Grace also argued that Hoang would not be a flight risk, saying that he would be unlikely to remain in Vietnam – a country he had fled in the 1990s – just to avoid what ultimately could be less than a year in jail if he were found guilty. But the magistrate said that there was no compelling reason to allow Hoang to travel.

At the June committal, it will be determined whether it was reasonable for police to suspect that Hoang’s money was tied to criminal activity, as well as whether the prosecution’s financial analysis holds up to scrutiny.


Thursday, June 5, 2014

Không thể được; Không thể chờ - Lão Ngoan Đồng

Không thể được; Không thể chờ

Lão Ngoan Đồng

Còn 6 năm nữa là đến 2020, năm mà nước Việt Nam sẽ sát nhập vào “Liên Bang Cộng Hòa xã Hội Chủ Nghĩa Trung Hoa” (hay một tên nào đó có nghĩa tương đồng), căn cứ theo mật nghị Thành Đô ký kết giữa Trung cộng và bọn chóp bu đảng cộng sản và nhà nước Việt Nam. Chừng đó nước Việt Nam sẽ biến thành một tỉnh lẻ của Tàu, sẽ chịu sự cai trị tổng quát của bọn Tàu cộng.

Hãy thử tưởng tượng ngày đó đang xảy đến, người ta sẽ thấy gì trên đường phố trong toàn cõi lãnh thổ, nguyên là nước Việt Nam ?

Có phải cũng vẫn cảnh cũ, cũng xe gắn máy chạy loạn xạ đầy đường, cũng có những người ăn mặc đẹp đẽ vào các nhà hàng sang trọng, mà ngoài cửa cũng vẫn còn những người ăn xin rách rưới, chờ đợi để lấy những món ăn thừa, bên trong nhà hàng thực khách vẫn vô tư ăn tục nói phét, nhậu nhẹt ồn ào ?…

Có phải cũng vẫn như cũ, những mảnh đời cùng khổ của những người lao động chân tay, đang chui rúc trong những căn nhà chật chội, mái dột, cửa đóng nghe kẽo kẹt như năm nào, và trên các con đường đẹp đẽ, đầy ánh đèn màu, vẫn có những cô gái (hay đàn bà) ăn mặc hở hang diêm dúa, đang vẫy tay đón khách mua vui với thân xác của cô ta ?…

Vẫn còn cảnh cướp giựt đất đai tài sản của dân để cho bọn tư bản đỏ và bọn cán bộ đầu não xây dựng các cơ ngơi để hốt bạc; vẫn còn cảnh cướp cạn giữa ban ngày của những tên lưu manh công cũng như tư, đang hà hiếp người dân vô tội đang đi trên đừng phố .

Đúng vậy, vẫn là cảnh cũ người cũ, nếp sống sang hèn cũ. "Nhà nước" CS thì cũng vẫn như cũ trên mọi mặt: ăn trên ngồi trước, tiền của đầy ấp túi áo khỉ, cũng vẫn những giọng hách dịch ta đây coi trời bằng vung, cũng vẫn có cảnh muốn được bố thí điều gì cũng phải có tiền lót tay để bôi trơn.

Cũng bị những luật lệ không tên bắt xộ khám, khi dám chỉ trích cán bộ hoặc xin được có quyền sống như con người có tự do, có nhân quyền.

Nói tóm lại, đời sống xã hội cũng vẫn như cũ, có nghĩa là đời sống của người dân lúc đó (từ năm 2020) trở đi, giống hệt như đời sống của người dân Trung Hoa xưa trên đất nước Trung cộng hiện thời (năm 2014), đời sống của người dân trong một nước cộng sản.

Tuy có những cảnh đời, những bất công vẫn như cũ, nhưng chỉ có một vài điều không giống như cũ, mà tổ tiên ngàn đời của dân tộc Việt Nam cố gìn giữ bằng nước mắt, bằng máu, bằng thân xác của họ, để con cháu ngàn đời sau vẫn còn được gọi là người Việt Nam sống trên nước Việt Nam, nói tiếng mẹ đẻ là tiếng Việt Nam.
Thiếu nữ mặc áo dài đội khăn đống truyền thống của Việt Nam trong
"Đại hội Thể thao Truyền thống Dân tộc Thiểu số Trung Quốc lần thứ 9" năm 2011
(Trong bức ảnh trên, đối với Tàu Cộng, dân tộc Việt Nam đã trở thành một trong 55 thành phần dân tộc thiểu số của Tàu cộng!? ) Nguồn: http://vietnamese.cr.../1s161271_1.htm
 
Những điều sẽ không giống như cũ, đó là Nước không còn tên Việt Nam của dòng giống Rồng Tiên nữa; Người Việt Nam vẫn còn tên nhưng là một dân tộc thiểu số trong "cộng đồng dân Trung Hoa" như là Quảng Đông, Quảng Tây, Vân Nam, Hẹ, Tiều Châu, Mãn, Mông, vân vân…; Và cũng như thế, Tiếng Việt Nam cũng chỉ là tiếng nói của một dân tộc thiểu số (Ethnic Group), chưa nói đến phong tục tập quán, luân thường đạo lý sẽ bị xóa sạch.

Với hoàn cảnh trong tương lai đó, chúng ta, những người Việt Nam có trên 4 ngàn năm lịch sử, có chấp nhận hay không ? Nếu tất cả đều chấp nhận, thì không còn gì để nói. Nhưng tôi tin rằng, ngoại trừ cái bọn tham tàn vong bản việt cộng, tất cả những người Việt Nam yêu nước thương nòi sẽ không bao giờ chấp nhận cái điều nhục nhã Tổ Tông đó được, vì vậy, tôi xin phép được viết tiếp để bày tỏ cùng tất cả đồng bào Việt Nam muốn cải sửa cái tương lai ảm đạm, nhục nhã kể trên.

Hiện nay, người Việt Nam đang cố gắng tranh đấu với bọn cầm quyền để giành lại Tự Do, Nhân Quyền và Tự Chủ cho dân tộc Việt, chiến đấu trên mọi bình diện về đời sống xã hội, chính trị, giáo dục và nhân sinh, quyết tâm lật đổ chế độ cộng sản hiện tại để mong xây dựng lại nước Việt Nam không cộng sản. Và chừng đó, tất cả những gì bất lợi cho Tổ Quôc Việt Nam mà bọn việt cộng đã ký kết với các nước khác, sẽ biến thành vô hiệu, không có giá trị gì. Nước Việt Nam xẽ không bị sát nhập vào bất cứ nước nào khác.

Trong tiến trình tranh đấu vừa qua, hầu hết các tổ chức và cá nhân chỉ đòi hỏi và yêu cầu bọn cầm quyền trả lại quyền sống cho dân, trả lại quyền tự do theo bản Quốc Tế Nhân Quyền xác định, mà bọn việt cộng đã ký kết khi gia nhập vào Liên Hiệp Quốc, phản đối những luật lệ dã man của bọn việt cộng tự đặt ra chỉ để bảo vệ cho bọn chúng và tay sai có quyền hà hiếp dân.

Giả sử những đòi hỏi và yêu cầu của đồng bào được bọn chúng từ từ cho thỏa mãn phần nào, thì chắc rằng sự đòi hỏi hay yêu cầu sẽ lắng đọng, không còn quyết liệt như trước. Rồi tiến trình "đa đảng" sẽ được bọn chúng cho phép trong hạn chế do chúng ấn định, và đảng cộng sản vẫn còn nắm quyền bính trị nước trong tay. Và cứ thế sự đấu tranh sẽ dai dẳng cho đến năm 2020, “năm trời sập” trên nước Việt Nam.

Và lúc đó, dù có đòi hỏi gì nữa cũng hoài công vô ích.

Tôi không biết tất cả những nhà đấu tranh ở trong nước có nghĩ đến cái thí dụ trên hay không ? Nếu có nghĩ đến thì nên nhớ rằng, thời gian không còn dài nữa. Nếu cứ giằng co theo đường lối hiện nay, thì cái âm mưu bán nước của việt cộng sẽ chắc chắn hoàn thành.

Trong tiến trình lịch sử của chế độ cộng sản, bọn chúng tiến tới bằng bạo lực đàn áp, bằng thủ đoạn tàn bạo, bằng mưu kế gian manh, bằng tuyên truyền xảo trá. Chắc rằng không còn ai lạ gì kế hoãn binh của việt cộng: đánh cứ đánh, đàm cứ đàm, thua thì đàm để kéo dài thời gian củng cố lực lượng rồi lại đánh tiếp. Chiến thuật của chúng là như vậy để thủ thắng cuối cùng, thế nhưng vẫn còn có người chưa chịu tin, chưa chịu tiêu diệt chúng mà vẫn cù cưa đưa đẩy với chúng, và cuối cùng thì sẽ bị bại dưới tay chúng mà thôi.

Muốn chiến thắng việt cộng, không phải bằng cách thương thuyết hoặc tố cáo tội ác của chúng với thế giới bên ngoài là đủ, mà phải là “răng trả răng, miệng trả miệng”, nghĩa là chúng dùng bạo lực thì ta phải dùng bạo lực để đánh trả. Chúng có vũ khí súng đạn, ta có vũ khí dao mác, cưa đục; chúng có tròm trèm 3 triêu đảng viên, (nhưng chưa chắc những đảng viên cấp thấp chấp nhận theo lệnh để bắn giết dân), ta có tròm trèm 90 triệu người, nhưng chỉ cần vài triệu người với dao mác trong tay cùng đồng loạt tiến lên khắp mọi miền đất nước. Nếu không may, tình trạng chống trả chúng xảy ra như tình trạng của Ai Cập, thì còn có những người Việt ở hải ngoại đang sẳn sàng hỗ trợ đồng bào quốc nội, trên mặt trận ngoại giao, vận động lực lượng quân sự của các nước tự do trên thế giới, đem quân vào tiếp trợ đồng bào, để tiêu diệt bọn việt cộng hung tàn đang giết dân. Và chắc rằng trong đoàn quân tiếp viện đó, sẽ có những người lính trai trẻ gốc Việt Nam, sẽ vai kề vai, sát cánh cùng đồng bào diệt địch, đem đến chiến thắng vinh quang cho dân tộc, thoát được quốc nạn mất nước.

Nếu đã nhìn thấy được viễn ảnh đen tối của Tổ Quốc sẽ xảy ra khi năm 2020 sắp tới, mong rằng tất cả những cá nhân, những tổ chức, đoàn thể đang đấu tranh cho tự do dân chủ tại quê nhà, hãy sáng suốt, đừng chiến đấu chỉ đơn thuần bằng đường lối giằng co với việt cộng qua truyền thông, bằng tuyên bố hay xin cho.

Nòi giống Việt Nam không còn nhiều thời gian để phung phí nữa, vì chỉ cò vỏn vẹn 6 năm thôi là đến ngày mất nước. Hãy mạnh dạn đặt kế hoạch để cùng nhau tấn công vào sào huyệt của bọn buôn dân bán nước, giành lại quyền tự chủ cho giống nòi. Có như vậy mới không uổng phí sự hy sinh bằng máu của tổ tiên, và ngay trước mắt, sự hy sinh bằng những cái chết, bằng những năm tù đày của rất nhiều bạn trẻ cho tự do của dân tộc.

Xin Thượng Đế hãy phù hộ cho dân tộc Việt Nam có đầy đủ can đảm và khôn ngoan để chiến đấu, thoát khỏi nạn mất nước cho bọn hung tàn cộng sản, tai họa của loài người.

Lão Ngoan Đồng