Monday, March 16, 2015

HÌNH ẢNH SYDNEY BIỂU TÌNH PHẢN ĐỐI VIỆT CỘNG NGUYỄN TẤN DŨNG ĐẾN ÚC CHÂU NGÀY 17-3-2015

CỘNG ĐỒNG NGƯỜI VIỆT TỰ DO ÚC CHÂU/NSW
BIỂU TÌNH PHẢN ĐỐI VIỆT CỘNG NGUYỄN TẤN DŨNG ĐẾN ÚC CHÂU
17-3-2015


Việt cộng Nguyễn Tấn Dũng đi cửa hậu
 



Thiếu Sinh Quân Việt Nam Cộng Hòa - Thanh Dũng

Thiếu Sinh Quân Việt Nam Cộng Hòa

Thanh Dũng

Quốc gia Việt Nam Cộng Hoà trước ngày tan vỡ 30-4-1975 có một ngôi trường rất đặc biệt là trường Thiếu Sinh Quân. Nếu miền Nam tự do từng có Võ Bị Đà Lạt chuyên cung cấp Sĩ Quan Hiện Dịch trọn đời theo binh nghiệp; hay trường Bộ Binh Thủ Đức đào tạo Sĩ Quan Trừ Bị; hoặc Quân Trường Đồng Đế (Nha Trang) thường huấn luyện Hạ Sĩ Quan cho Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà -- thì có thể nói chỉ duy nhất mái nhà Thiếu Sinh Quân là nơi xuất thân đủ Sĩ Quan lẫn Hạ Sĩ Quan, cả Hiện Dịch lẫn Trừ Bị.
Thiếu Sinh Quân VNCH diễn hành

Ngược dòng lịch sử, thời Hoàng Đế Minh Mạng năm 1899 đã chấp thuận cho Toàn Quyền Đông Dương Paul Doumer thành lập 2 nhóm Thiếu Sinh Quân (TSQ) đầu tiên, mỗi nhóm 10 người. Từ đó, TSQ phát triển nhanh. Về sau, ngoài Bắc có các nhóm TSQ tại Hà Nội, Móng Cái, Việt Trì... Miền Trung có Trường Thiếu Sinh Quân Huế (đặt tại thành Mang Cá, sau dời vào Thành Nội). Trong Nam có nhiều trường TSQ tại Vũng Tàu, thành Ô Ma (Tổng Nha Cảnh Sát), Thị Xã Đà Lạt, và đặc biệt tại Tỉnh Lỵ Mỹ Tho... Đây chính là nơi tiếp nhận các nhóm TSQ miền Bắc di cư vào Nam sau Hiệp Định Geneva 1954.

Đến tháng 6-1956, Tổng Thống Ngô Đình Diệm ra sắc lịnh sát nhập tất cả các trường TSQ lẻ tẻ trên toàn quốc, chuyển về Vũng Tàu, nâng lên thành “Quân Trường” tầm vóc Quốc Gia. Ngôi trường mới mang tên “Trường Thiếu Sinh Quân Việt Nam” cho đến ngày nước mất. Cơ sở Vũng Tàu vốn là một doanh trại của quân đội Pháp xây cất để lại, còn gọi là thành Pháo Thủ. Trường gồm ba dãy nhà ba tầng, rộng lớn, khang trang, nằm sát chân Núi Lớn Vũng Tàu, chánh diện là Quốc Lộ 15, nối liền Vũng Tàu với Bà Rịa, Sài Gòn.
Tổng Tham Mưu Trưởng QLVNCH Tướng Lê Văn Tỵ (thứ 2 từ trái) thăm trường TSQ Vũng Tàu
thời Chỉ Huy Trưởng Phan Như Hiên (thứ 2 từ phải).

Thời điểm năm 1956, lúc chuyển về Vũng Tàu, được nâng lên bậc “Quân Trường”, trường có chừng 1,350 TSQ. Về sau, trung bình mỗi năm thu nhận khoảng 350 tân TSQ. Thiếu Sinh Quân thường là con của giới quân nhân, không phân biệt sĩ quan, hạ sĩ quan, hay binh sĩ, cũng không nhất thiết là cô nhi tử sĩ. Về học vấn, đơn cử niên khóa 1959-1960, người TSQ phải theo 4 chương trình giáo dục, bao gồm: chương trình văn hóa của Bộ Giáo Dục; chương trình quân sự; chương trình huấn luyện thể thao, điền kinh; và chương trình chính trị, luyện tinh thần dành riêng cho TSQ. Ngoài ra, người TSQ còn được học các ngành riêng như quân cụ, quân nhu, truyền tin, công binh, hành chánh, tài chánh v.v... Đến năm 18 tuổi, TSQ vào quân đội với cấp bậc Hạ Sĩ Nhất. Những TSQ đỗ bằng Trung Học Đệ Nhất Cấp có thể được gửi lên trường Võ Bị Quốc Gia Đà Lạt.

Qua thời gian 20 năm, trường TSQ trải qua các đời Chỉ Huy Trưởng: Thiếu Tá Phan Như Hiên, Thiếu Tá Nguyễn Văn Bích, Thiếu Tá Nguyễn Lũy, Đại Tá Huỳnh Văn Tư, Trung Tá Nguyễn Văn Kiên, Ðại Tá Nguyễn Văn Ưng, Đại Tá Hồ Nhật Quang, và Trung Tá Ngô Văn Dzoanh. Quân nhân gốc TSQ nổi tiếng không thích ngồi văn phòng, chỉ muốn xông pha trận mạc, nên con số thiệt hại vì chiến cuộc rất cao. Theo ước tính của Tổng Hội Cựu TSQ tại Hoa Kỳ, trường Thiếu Sinh Quân đã đào tạo và cung cấp cho quân đội khoảng 6,000 quân nhân, thì đến 4,500 đã vị quốc vong thân trên chiến trường hoặc thiệt mạng trong các trại tù cộng sản thời hậu chiến.
Lễ chào Quốc Kỳ tại trường TSQ một thời. Phía sau là Núi Lớn Vũng Tàu.

Thời VNCH, có hằng trăm quân nhân xuất thân TSQ từng nắm giữ nhiều chức vụ cao như Tư Lịnh Sư Đoàn, Tham Mưu Trưởng Sư Đoàn, Trung Đoàn Trưởng, Tiểu Đoàn Trưởng, Hạm Trưởng, Đại Đội Trưởng, v.v... Trong số này có những tên tuổi đặc biệt đã đi vào quân sử: Thống Tướng Lê Văn Tỵ, vị Tổng Tham Mưu Trưởng đầu tiên của Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà; Tướng Nguyễn Văn Vận, một trong những tướng lãnh đầu tiên của QLVNCH; Tướng Nguyễn Hữu Có từng là Tổng Trưởng Quốc Phòng... Cũng gốc TSQ có Tướng Lý Tòng Bá là thủ khoa Khoá 6 Võ Bị. Năm 1972, ông nắm quyền Tư Lịnh Sư Đoàn 23 Bộ Binh, người hùng của mặt trận Kontum, đã chận đứng 3 sư đoàn Bắc Việt (sđ 320, sđ 10, và sđ 2). Còn phải kể thêm cựu TSQ Lâm Ngọc Chiêu (Lôi Hổ) và cựu TSQ Lai Đình Hợi (Biệt Kích Dù 81) -- là hai sĩ quan gan dạ bậc nhất trên chiến trường những năm hậu Mậu Thân, chuyên dấn thân vào những phi vụ đặc biệt, thả và đón biệt kích xâm nhập mật khu Bắc Việt dọc đường mòn HCM hay vùng tam biên, vùng Hạ Lào, v.v...

Nhiều quân nhân từng theo học trường TSQ Việt Nam cũng ghi lại tên mình trong những giờ phút chung cuộc của miền Nam tự do ngày 30-4-1975. Giữa lúc hầu hết các đơn vị VNCH đều đã buông súng, những người TSQ vẫn ngoan cường kháng cự: tại ngay chính trường TSQ Vũng Tàu, tại Tỉnh lỵ Chương Thiện, và trên sông Vàm Cỏ Tây.
Chân dung những Thiếu Sinh Quân VNCH

Vào lúc Thị Xã Vũng Tàu hoàn toàn bỏ ngỏ, Bắc quân đã xâm nhập và chiếm đóng các vị trí trọng yếu, còn một cứ điểm duy nhất chống cự suốt đêm 29 và gần trọn ngày 30-4. Tại trường TSQ, hằng trăm tay súng tuổi thiếu niên đã tự lập phòng tuyến quyết tử thủ. Đối phương tung hai tiểu đoàn xung kích vào trận. Các TSQ được huấn luyện bài bản, có hỏa lực, có đủ võ khí cá nhân và võ khí cộng đồng, đã kháng cự mãnh liệt. Họ tác chiến ngay trong sân trường, đột kích, đánh bọc hậu, thoắt ẩn thoắt hiện, hạ sát 6 bộ đội và làm nhiều người khác thương tích. Đến chiều 30-4, khi đạn dược đã cạn và kho lương thực đã cháy, họ đành thương thuyết với địch quân bao vây, nhận lấy một giờ ngưng bắn. Các TSQ tí hon vẫn bình tĩnh thu dọn chiến trường, săn sóc đồng đội bị thương, gói liệm thi hài người hy sinh, rồi đường hoàng làm lễ hạ Quốc Kỳ, hát Quốc Ca của quê hương Việt Nam tự do một lần cuối cùng.

Hai tuần trước đó, ngày 16-4-1975, tại ngã ba sông Vàm Cỏ Tây, địa phận tỉnh Long An. Đại Tá Đặng Phương Thành gốc Thiếu Sinh Quân, tốt nghiệp Khóa 16 Võ Bị Quốc Gia, lúc đó chỉ huy Trung Đoàn 12 thuộc Sư Đoàn 7 Bộ Binh. Đơn vị của ông đã phối hợp với Giang Đoàn Đặc Nhiệm 99 dưới quyền Phó Đề Đốc Chung Tấn Cang với gần 100 giang đỉnh. Lực lượng thủy bộ hợp cùng nhau nghênh chiến với "Công Trường 5" của Bắc quân, làm vỡ kế hoạch vượt sông Vàm Cỏ của giặc. Về sau, cũng với khí chất quật cường đó, cựu TSQ Đặng Phương Thành đã chết mất xác trong ngục tù CS.
 Đại diện quân lực Hoa Kỳ (trái) trao đổi Quốc Kỳ với Chỉ Huy Trưởng TSQ VNCH Nguyễn Văn Ưng (phải).
 
Sau khi các đàn em TSQ tử thủ ngôi trường mẹ Vũng Tàu không lâu, tại Tỉnh Lỵ Chương Thiện ở Vùng Bốn Chiến Thuật, Đại Tá Tỉnh Trưởng Hồ Ngọc Cẩn đã tử chiến với Bắc quân vào "tiếp thu". ĐT Cẩn thuộc Binh Chủng Biệt Động Quân, xuất thân từ trường Thiếu Sinh Quân Đệ Nhất Quân Khu ở Gia Định thời đầu 1950, về sau học Khóa 2 Sĩ Quan đặc biệt Quân Trường Đồng Đế. Ông từng chỉ Huy Chiến Đoàn 15 thuộc Sư Đoàn 9 Bộ Binh vào giải vây An Lộc năm 1972. Từ 1973, ĐT Cẩn làm Tỉnh Trưởng kiêm Tiểu Khu Trưởng Tiểu Khu Chương Thiện, nổi tiếng được lính mến dân thương. Thời điểm 30-4-1975, mặc dù Dinh Độc Lập đã kêu gọi buông súng, Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn cùng một số chiến hữu gốc TSQ đã quần thảo với giặc đến viên đạn cuối cùng, triệt hạ hằng chục tay súng Bắc quân. Ít nhất có 4 anh hùng gốc TSQ bị hành quyết tại chỗ. Riêng Đại Tá Cẩn chịu nhục hình, khổ sai giam cầm, đến sáng ngày 14-8-1975 bị xử tử tại sân banh Cần Thơ.

Cũng vì sự can đảm gan lì này, các quân nhân gốc TSQ trong chiến cuộc VN thường được cấp chỉ huy tin dùng. Một cá tánh rất đẹp khác của người TSQ VNCH là rất kỷ luật, đoàn kết, đùm bọc nhau, có thứ bậc trên dưới rõ ràng. Điểm mạnh này càng rõ ràng hơn khi lưu vong ra hải ngoại, với lắm cảnh xáo trộn trong đời sống người Việt, kể cả các tôn giáo. Riêng Thiếu Sinh Quân vẫn trung trinh, người đi trước vẫn có uy, vẫn được đàn em kính nể. Ngày nay, tập thể cựu TSQ vẫn liên lạc chặt chẽ. Họ có một Tổng Hội Cựu Thiếu Sinh Quân Việt Nam trên toàn thế giới, mỗi hai năm họp đại hội một lần. Và tại các địa phương có vài chục hội cựu TSQ khác.

Qua một cuộc bể dâu, ngôi trường Thiếu Sinh Quân Vũng Tàu ngày nay trở thành trụ sở của một hãng dầu khí. Báo chí sách vở quốc nội hoàn toàn không nhắc đến, nhưng câu chuyện người TSQ cần thiết được ghi lại. Như trận chiến quả cảm mà bi thương, hùng tráng mà tuyệt vọng của hằng trăm tay súng thiếu niên 39 năm trước, kết thúc trong tư thế ôm nhau mà khóc trước sự chứng kiến của nhiều người dân Vũng Tàu -- khóc thảm thiết, khóc tức tưởi, khóc cho thân phận nhỏ bé giữa cơn cuồng phong của lịch sử.
 Cổng trường TSQ Vũng Tàu, nơi 6 bộ đội cộng sản đã bỏ mạng trong giờ phút sau cùng của chiến cuộc VN.

Thanh Dũng



Saturday, March 14, 2015

Cộng Đồng Người Việt Tự Do Úc Châu THÔNG BÁO BIỂU TÌNH


Cộng Đồng Người Việt Tự Do Úc Châu
Vietnamese Community in Australia

PO Box 200 Canley Heights NSW 2166
Tel: 0416 088 782
Email: trivo@ozemail.com.au

THÔNG BÁO BIỂU TÌNH

V/v THỦ TƯỚNG CSVN NGUYỄN TẤN DŨNG CÓ MẶT TẠI QUỐC HỘI SYDNEY NSW VÀ CANBERRA ÚC VÀO NGÀY 17 VÀ 18 THÁNG 3, NĂM 2015

Cộng Đồng Người Việt Tự Do Úc Châu xin trân trọng thông báo và kính mời toàn thể quý vị lãnh đạo tinh thần các tôn giáo, quý vị đại diện các hội đoàn đoàn thể, quý vị đại diện các tổ chức, quý cơ quan truyền thông Việt ngữ và toàn thể quý đồng hương tại Úc Châu tham dự cuộc Biểu Tình phản đối thủ tướng CSVN Nguyễn Tấn Dũng đến Úc, với những chi tiết như sau:
    Ngày:        Thứ Ba, 17 tháng 3, năm 2015
    Thời gian: Bắt đầu từ 9:00 giờ sáng.
    Địa Điểm: trước Quốc Hội NSW (NSW Parliament, 6 Macquarie Street, Sydney NSW 2000, ga xe lửa gần nhất là Martin Place và St James Station)

    Ngày:         Thứ Tư, 18 tháng 3, năm 2015
    Thời gian: Bắt đầu từ 9:00 giờ sáng.
    Địa Điểm: trước tiền đình Quốc Hội Liên bang Úc tại Canberra (Australian Parliament House Canberra ACT 2600).
Xin quý đồng hương theo dõi Thông Báo của Cộng Đồng Người Việt Tự Do tại các tiểu bang và lãnh thổ để biết chi tiết, thời gian và phương tiện di chuyển đến nơi biểu tình tại Sydney vào ngày Thứ Ba 17 tháng 3 năm 2015, và tại Canberra vào ngày Thứ Tư 18 tháng 3 năm 2015.

Vì thời gian gấp và có hạn cho nên chúng tôi xin yêu cầu tất cả các Hội Đoàn và đồng hương khi biết được chi tiết của thông báo này, xin liên lạc qua điện thoại, email và mọi phương tiện gấp rút, để giúp vận động tất cả những thành viên và những người quen biết cùng tham dự những cuộc biểu tình cho đông đủ.

Xin trân trọng thông báo và kính mời,

Úc Châu ngày 14 tháng 3 năm 2015

LS Võ Trí Dũng Chủ Tịch BCH/CĐNVTD/LBUC
TS Hà Cao Thắng, Chủ Tịch BCH/CĐNVTDUC/NSW
Ông Nguyễn Văn Bon, Chủ Tịch BCH/CĐNVTDUC/VIC
BS Bùi Trọng Cường, Chủ Tịch BCH/CĐNVTDUC/QLD
Ông Đoàn Công Chánh Phú Lộc, Chủ Tịch BCH/CĐNVTDUC/SA
BS Nguyễn Anh Dũng, ChủTịch BCH/CĐNVTDUC/WA
Ông Lê Công, Chủ Tịch BCH/CĐNVTDUC/ACT
Ông Lê Tấn Thiện, Chủ Tịch BCH/CĐNVTDUC/NT
Bà Trần Hương Thủy, Chủ Tịch BCH/CĐNVTDUC/Wollongong

Để tiếp tục duy trì sức mạnh đấu tranh tự do, dân chủ, và nhân quyền cho dân tộc Việt Nam, đồng thời cực lực lên án chế độ độc tài phi nhân bản CSVN, cũng như bày tỏ sự hậu thuẫn của CĐNVTDUC đối với các nhà đấu tranh dân chủ trong nước và những người quan tâm đến sự toàn vẹn lãnh thổ của Việt Nam, chúng tôi mời gọi toàn thể quý vị tham dự đông đủ cuộc biểu tình theo những chi tiết được nêu trên.



Friday, March 13, 2015

THỬ ĐI TÌM MỐI TƯƠNG QUAN Giữa LIÊN BANG TẦU-VIỆT - Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất

THỬ ĐI TÌM MỐI TƯƠNG QUAN Giữa LIÊN BANG TẦU-VIỆT
 và NGÀY QUỐC HẬN 30-4

Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất

Có sự liên hệ nào giữa cái gọi là "Liên Bang Tầu-Việt" với ngày Quốc Hận 30-4 của Dân Tộc Việt Nam không? Thú thực cũng không dám chắc lắm, mà chỉ là suy đoán, vì thế người viết mới dùng chữ "Thử đi tìm" cho cái tựa đề của bài viết để nói lên sự hoài nghi trong đầu. Nếu quý bạn đọc nào cho rằng đây là một ý tưởng tào lao, vớ vẩn thì xin cứ delete dùm. Người viết xin thành thực cám ơn.

Có sự thể này rất đáng nghi ngờ và cần đặt thành vấn đề là tại sao ở hải ngoại này lại có nhiều người, nhiều đoàn thể cứ lâu lâu phải đưa ra một danh xưng mới lạ để thay thế cho tên gọi của một sự kiện đã trở thành hiển nhiên là, đối với Dân Tộc VN, ngày 30-4 là ngày Quốc Hận, ngày tang chung cho cả Dân Tộc. Chữ "Quốc Hận" đã hiển nhiên là một từ ngữ hoàn toàn thích hợp, mang nội dung chính xác nhất, trọn vẹn nhất, và có ý nghĩa sâu sắc nhất rồi thì cần gì phải thay đổi làm chi cho phiền toái, ích lợi cho ai, lại sinh ra cãi vã trong cộng đồng nữa?. Suy từ cái lý lẽ rất bình thường và giản dị đó thì sẽ thấy, bất cứ kẻ nào, tổ chức nào muốn thay đổi danh xưng của ngày 30-4 đều là manh tâm, có ý đồ đen tối, và dụng ý xấu. Điều này khỏi cần phải biện luận. Hết Việt Tân với March for Freedom đến Nguyễn Ngọc Bích với Ngày Miền Nam VN hay VNCH. Nhưng tất cả đều bị chống đối và đã thất bại. Nay lại đến Ngô Thanh Hải với The Journey to Freedom. Ông Ngô Thanh Hải, tuy là một chức vụ chỉ định, nhưng dù sao cũng kể là người đại diện cho khối người Việt tỵ nạn tại Canada, chẳng lẽ không hiểu được tâm tình và nguyện vọng của tập thể đồng bào của ông, không thấy được sự thất bại của Việt Tân và của ông Nguyễn Ngọc Bích để mà tránh?. Thật khó tin. Càng khó tin hơn vì ông Hải là một người hoạt động chính trị, chủ tịch đảng Liên Minh Dân Chủ Việt Nam.

Đến ông Ngô Thanh Hải thì sự thể không thể không trở thành vấn đề nghiêm trọng. Vấn đề đó là gì thì đó là điều mà bài viết này muốn đề cập đến.

Ngay từ đầu khi mới xuất hiện vấn đề "The Journey to Freedom," chúng tôi đã không muốn viết về vấn đề ông Ngô Thanh Hải và Dự Luật S-219 của ông vì những lý do:

- Thứ nhất, người viết cố gắng tìm đọc nội dung của Dự Luật S-219 để xem TNS Ngô Thanh Hải đã viết những gì trong đó, nó có đem lại lợi ích gì cho Dân Tộc VN hay không, nhưng đã thất bại vì những điều mà người viết muốn tìm thì lại không có. Do đó ở đây người viết xin miễn bàn đến nội dung của Dự Lật S-219, mà chỉ đề cập đến cái danh xưng của Dự Luật "The Journey to Freedom."

- Thứ hai, vì nghĩ rằng, Dự Luật S-219 dù có được Thượng Viện Canada phê chuẩn thì việc áp dụng nó cũng chỉ giới hạn trong lãnh thổ Canada với dân chúng Canada chứ không đi ra ngoài nước Canada được. Cùng lắm thì chỉ làm khó chịu phần nào gần 300.000 người VN tỵ nạn tại Canada trên tổng số khoảng 4 triệu dân VN tỵ nạn trên khắp thế giới. Cho nên ảnh hưởng của nó cũng chẳng có gì đáng kể. Người VN tỵ nạn tại Canada tổ chức tưởng niệm ngày Quốc Hận riêng với nhau mà không tham gia mừng ngày The Journey to Freedom là xong thôi. Có sao đâu.

- Thứ ba, Người viết không biết rõ và không xác định được Dự Luật S-219 sau khi được phê chuẩn thì nó là LAW hay là RESOLUTION. Theo câu cuối cùng của Dự Luật "For greater certainty, Journey to Freedom Day is not a legal holiday or a non-juridical day" thì đây là một Resolution hơn là một law (người viết không rành về luật. Xin các vị cao minh chỉ giáo cho.) Nếu là Resolution thì nó không có tính cưỡng hành. Thực chất, Resolution chỉ là một quyết định hành chánh của cơ quan lập pháp có tính cách thời trang (timely) và chỉ mang lại hiệu quả tạm thời (temporary effect) mà thôi.

Vấn đề là tại sao người ta cứ phải sống chết với chuyện thay đổi danh xưng của ngày 30-4 như thế?. Bọn VGCS có muốn không, chứ còn tuyệt đại đa số cộng đồng người Việt tỵ nạn khẳng định là không muốn rồi. Điều trớ trêu và khó hiểu là VGCS dù muốn nhưng chúng lại giấu mặt, chỉ có những cá nhân và đảng phái chính trị của người tỵ nạn là hăm hở làm chuyện thay đổi này. Điều đó càng cho thấy ẩn ý đen tối của những người chủ trương đi tìm sự thay đổi. Họ bị cộng đồng gán cho cái tội "tay sai hay bưng bô cho CS" thật không oan. Liên hệ sự thay đổi danh xưng ngày Quốc Hận với chủ trương "nhập Trung" của đảng VGCS, biến VN thành một tỉnh, huyện hay một tiểu bang gì đó của Tầu, chúng ta mới thấy được cái lý do quan trọng và tiềm ẩn của VGCS trong vấn đề thay đổi này.

Vài năm trước đây, ngày 8-4-2013, tin ông Thiếu tướng VC Hà Thành Châu, Chính ủy Tổng cục công nghiệp Quốc phòng Việt Nam, tỵ nạn chính trị tại Hoa Kỳ đã khơi dậy trong lòng cộng đồng một nỗi buồn đứt ruột khi ông tiết lộ rằng Việt Nam sẽ tuân thủ đề nghị của Trung Quốc là cho Việt Nam được hưởng “Quy chế tự trị trực thuộc chính quyền trung ương Bắc Kinh” như Trung Quốc đã từng dành cho Nội Mông, Tây Tạng,Tân Cương, Quảng Tây. Rồi ông Thiếu Tướng biến đi đâu mất. Vấn đề coi như bị chìm xuồng trong khi những lời đồn đại về cái gọi là "Hội Nghị Thành Đô" cứ càng ngày càng phồng lên và lan rộng. Vừa rồi tin tức còn loan truyền tên TBT Nguyễn Phú Trọng tuyên bố thì người yếu đức tin mấy cũng không thể không tin. Trọng nói: “Tôi đã nhiều lần giải trình rằng cơ chế Liên Bang XHCN Trung quốc là một mô hình hiện đại, đã tỏ ra thành công ở nhiều nơi, tuyệt vời. Ví dụ như Liên Âu (EU), Mỹ (USA), Úc, Canada. Nay, Đảng và Nhà nước ta đang phấn đấu đề xuất và tham gia Liên Bang XHCN Trung quốc (United States of Scocialist China – USSC). Trong khuôn khổ cơ chế này, hai Đảng Cộng sản sẽ hoà nhập hài hoà; vấn đề Nam sa, Tây sa đươc vĩnh viễn giải quyết dứt khoát trong tình hữu nghị Trung Việt. Đây cũng là môt mặt của quá trình triển khai phạm trù triết học: bảo vệ Đảng, bảo vệ cơ chế và giúp chủ nghĩa xã hội ở Việt nam tiến lên với thế giới giàu mạnh, đẹp đẽ bên cạnh đại cường Trung quốc.”

Như thế thì Hội Nghị Thành Đô rõ ràng là một sự kiện có thật. Việc đem đất nước sát nhập vào với nước Tầu như Nguyễn Phú Trọng tuyên bố cũng là chuyện thật rõ ràng. Chỉ có điều là, việc này người VN bình thường gọi là "bán nước," nhưng Nguyễn phú Trọng và đảng VGCS thì lại cho đó là một mô hình phát triển đất nước đầy sáng tạo mang tính thời đại. Để bảo đảm việc bán nước của VGCS là hợp lý và chính đáng, Trọng nêu ra một lô những liên bang mô hình để chứng minh, trong đó có Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ. Nguyễn phú Trọng trí trá để lòe bịp những người dễ tin, bởi vì hắn cố tình quên đi nguyên tắc của một quốc gia liên bang là "tự do, bình quyền, và bình đẳng." Lịch sử hàng ngàn năm qua cho thấy, Tầu là kẻ thù không đội trời chung của VN. Đối với VN, nước Tầu không bao giờ là bạn bè, mà chỉ có chiếm đóng và đô hộ. Vì thế, để che giấu đi hành động bán nước của mình, Nguyễn phú Trong phải đề cao chủ trương "nhập Trung" sáng suốt, hợp thời, và tuyệt hảo. Từ quan điểm bịp bợm đó, VGCS nhất định với bất cứ giá nào cũng phải gạt bỏ khỏi lịch sử Dân Tộc mọi chứng tích xấu về việc này, cũng như phải tẩy xóa đi trong đầu óc người Việt mọi hình ảnh trái nghịch với chủ trương này của chúng. Điền hình là hai chữ "Quốc Hận" mà người tỵ nạn CS tại hải ngoại dùng để đặt tên cho cái biến cố xẩy đến trên đất nước ngày 30-4-1975.

Không ít người hỏi, tại sao hai chữ "Quốc Hận" lại quá quan trọng và cay cú đối với VGCS đến thế? Và, tại sao đối với VGCS, Journey to freedom thì được, mà Quốc Hận lại không được?. Điều này dễ hiểu và cũng dễ giải thích thôi.

Hồi thế kỷ 16-17 tại nước Anh, nhóm Thanh Giáo (Puritan) và nhóm Ly Khai (separatist) bị nhà vua và Giáo Hội Anh Quốc ngược đãi nên một số người cảm thấy không hài lòng. Họ quyết định bỏ nước ra đi tìm nơi có tự do tôn giáo để sống. Con số khoảng trên một trăm người, họ giong buồm ra khơi trên chiếc tầu Mayflower, tìm đến Mỹ Châu để định cư. Họ tự ý bỏ nước ra đi vì cảm thấy không được tự do thi hành cuộc cải cách Giáo Hội Anh thoải mái như ý muốn, thế thôi, chứ không phải vì căm thù chế độ Hoàng Triều Anh. Những người tỵ nạn VN thì khác. Họ cũng bỏ nước ra đi tìm một cuộc sống tự do hơn, thoải mái hơn, nhưng khác ở chỗ là họ căm thù cái chế độ đã buộc họ phải ra đi vì lòng căm thù. Chế độ này đã tước đoạt của họ tất cả, từ vật chất đến tinh thần, từ bản thân đến gia đình, từ tự do đến tình cảm. Hơn nữa còn đem đất nước dâng hiến cho ngoại bang. Họ không tự ý rời bỏ quê hương, nơi chôn rau cắt rốn, có mồ mả tổ tiên, mà buộc lòng phải ra đi chỉ vì không còn có thể sống nổi với chế độ nữa. Như thế thì chữ Journey to Freedom dùng để chỉ cho những người Puritan và separatist Anh là đúng, mà không thể đúng được với những người tỵ nạn VN. Hơn nữa, những người Puritan và separatist Anh không hề coi chế độ phong kiến Anh là mối thù hận của toàn dân Anh. Trái lại những người tỵ nạn VN luôn ôm mối hận thù đối với chế độ CS ở trong nước. Mối hận thù này không phải chỉ riêng của những người chạy ra nưóc ngoài tỵ nạn, mà là của cả trên 8 chục triệu dân trong nước nữa.

Muốn cứu nước, người VN trong cũng như ngoài nước, không thể thay thế chữ Quốc Hận bằng bất kỳ danh từ nào được. Bởi vì:
    - Từ nguyên ngữ của nó, chữ Quốc Hận phơi bầy rõ tất cả bộ mặt thật của đảng VGCS và chế độ bán nước của chúng.
    - Từ nguyên ngữ của nó, chữ Quốc Hận đã hiễn tả đúng tâm trạng của người dân VN mất nước và tình yêu quê hương của họ.
    - Từ nguyên ngữ của nó, chữ Quốc Hận đã nói lên chính xác cái nguyên nhân mà những người tỵ nạn VN phải bỏ nước ra đi.
    - Từ nguyên ngữ của nó, chữ Quốc Hận còn là cái động cơ đủ sức mạnh để thúc đẩy người dân VN đứng lên đạp đổ chế độ Hànội hiện nay.
Như vậy thì làm sao mà bọn VGCS lại không quyết tâm xỏa bỏ vĩnh viễn hai chữ Quốc Hận trong tự điển VN, trong lịch sử của Dân Tộc, và nhất trong tâm người dân Việt ?. Để thực hiện ý muốn của mình, VGCS không thể ra mặt và tự ý làm được, mà chúng phải mượn bàn tay của người khác. Cũng giống như năm 1975, VGCS dùng thành phần thứ 3 để xâm chiếm miền Nam, nay chúng sử dụng những chính khứa xôi thịt tại hải ngoại để thực hiện việc chiếm lĩnh cộng đồng tỵ nạn chúng ta. Người trong nước không được phép dùng chữ Quốc Hận, mà chỉ có người tỵ nạn sử dụng từ ngữ này. Do đó VGCS mới phải mượn chính bàn tay của người tỵ nạn bôi xóa đi giúp chúng. Trước đây đảng Việt Tân đã ra thân khuyển mã cho VGCS, nhưng thất bại vì VT không còn một chút uy tín và ảnh hưởng gì với cộng đồng. VGCS lại mượn đến Nguyễn Ngọc Bích. Nhưng Bích thứ nhất cũng là VT. Thứ hai Bích chỉ là tên múa rối thì giỏi, chứ làm việc lớn không được. Thất bại luôn. Nay VGCS phải nhờ đến bàn tay của Ngô Thanh Hải. Ngô Thanh Hải có nhiều lợi thế để làm công việc này. Thứ nhất, Hải là một viên chức cao cấp trong chính quyền Canada. Thứ hai, Hải là một thủ lãnh của một đảng phái theo đuổi đường lối chống cộng theo định hướng xã hội chủ nghĩa (tức chủ trương hợp tác với VGCS.) Và thứ ba, ông Hải cư ngụ đúng tại cái thành trì của thành phần tỵ nạn chống cộng theo đường lối của Liên Minh Dân Chủ của ông Hải.

- Thứ nhất, chuyện ông Ngô Thanh Hải là Thượng Nghị Sĩ của Quốc Hội Canada thì ai cũng biết khỏi cần phải nói rồi.

- Thứ hai, người viết có ý nói Liên Minh Dân Chủ VN của ông Ngô Thanh Hải là một chính đảng chống cộng theo định hướng XHCN. Nhận định này dựa trên lời tuyên bố của ông Lê Phát Minh, cố vấn Liên Minh của ông Hải. Ông Minh nói: "Muốn chống Tầu, muốn cứu nước, chúng ta phải hợp tác với đảng CSVN." Liên Minh Dân Chủ chủ trương đấu tranh cho tự do, dân chủ, và nhân quyền VN. Dựa vào lời tuyên bố của ông Lê Phát Minh, người ta nhìn thấy được thực chất chủ trương của Liên Minh Dân Chủ chỉ là mặt trái của chiêu bài hòa hợp hòa giải với VGCS không hơn không kém.

- Thứ ba, Canada là cái nôi của dân tỵ nạn chủ trương hòa hợp hòa giải với CS. Tôi tin rằng tôi không nhầm lẫn. Thật vậy, trong tổng số khoảng 3 trăm ngàn người Việt trỵ nạn tại Canada thì có đến gần một nửa là dân miền Bắc. Họ đến từ các trại tỵ nạn tại HongKong. Đám dân này tuy là tỵ nạn nhưng họ vẫn tôn thờ Hồ Chí Minh và coi đảng CSVN có công đuổi Pháp, chống Mỹ, và xâm chiếm miền Nam. Nhiều hành động của họ cho thấy điều đó. Chẳng hạn họ không tưởng niệm các vị anh hùng tuẫn tiết của QLVNCH ngày 30-4-1975, mà làm lễ giỗ cho Trần Độ, một viên tướng thất sủng của quân đội VGCS. Hay việc họ làm lễ giỗ Nguyễn Chí Thiện và Nguyễn Tường Bách là hai cố vấn tối cao của Liên Minh Dân Chủ VN. Thành phần tỵ nạn người miền Bắc cũng được theo phò bởi một số tỵ nạn miền Nam thiếu ý thức đã ủng hộ ông Ngô Thanh Hải trong việc thay đổi ngày Quốc Hận thành ngày Journey to Freedom.

Nhìn vào các ưu điểm nói trên thì mới thấy, thế lực nào chọn lựa ông Ngô Thanh Hải để làm công việc triệt tiêu ngày Quốc Hận quả là sáng suốt. Tuy nhiên dù có một trăm cái sáng thì cũng phải có một cái tối mò. Điểm tối mò ở đây là cái lý lịch của Ngô Thanh Hải. Người viết được nghe khá nhiều chuyện về ông Ngô Thanh Hải, nhưng cho đó là những chuyện chưa lấy gì làm chính xác, nên xin được miễn bàn. Muốn tìm hiểu cho thật kỹ về background của ông Ngô Thanh Hải quả là điều khó khăn vì bản tiểu sử của ông Hải rất vắn tắt, sơ sài, và mơ hồ. Xin cứ vào Google mà đọc sẽ thấy. Do đó người viết chỉ nêu ra một điểm đáng dị nghị - một điểm duy nhất thôi - dựa trên tuổi tác và binh nghiệp của ông Ngô Thanh Hải.

Được biết (không phải tất cả từ Google) ông Ngô Thanh Hải sanh tháng giêng 1947. Tính đến 1975 thì ông 28 tuổi, và tính đến nay - 2015 - ông đã ở vào tuổi 68. Ông là sĩ quan QLVNCH, tốt nghiệp trường sĩ quan trừ bị Thủ Đức khóa 24. Chức vụ cuối cùng và cao nhất mà ông đảm trách là Tùy Viên Quân Sự tại tòa Đại Sứ VNCH tại Thái Lan. Từ những điểm này, người ta tính ra mới thấy quả thật con người ông Ngô Thanh Hải có những điều đáng dị nghị.

Sinh 1947 thì đến năm 1965 ông Ngô Thanh Hải mới đủ tuổi nhập ngữ tức 18 tuổi. Nếu ông nhập ngũ năm 1965 thì chắc chắn không phải học khóa 24, vì khóa này theo chỗ chúng tôi biết thì phải khai giảng năm 1957 và ra trường năm 1958 sau 9 tháng thụ huấn. Còn như nếu ông theo học trường Bộ Binh Thủ Đức khóa 24 thật thì lúc đó ông mới vừa 10 tuổi đúng. Mười tuổi đã xung phong đi lính. Wow, tinh hần ái quốc cao vời vợi! Ông làm Tùy Viên Quân Sự năm nào thì không rõ, nhưng chắc chắn không phải ông giữ chức vụ đó vào tháng 4-1975 bởi vì tiểu sử ông cho thấy ngày 30-4-75 ông di tản khỏi Saigon chứ không phải từ tòa Đại Sứ VNCH ở Bangkok. Nếu ông học khóa 24 Thủ Đức năm 1957, ra trường năm 1958 chuẩn úy, đến năm 1975 đã là trung tá hoặc đại tá, làm Tùy Viên Quân Sự thì hẳn ông phải là hậu duệ của Phù Đổng Thiên Vương. Chức vụ Tùy Viên QS thường phải là Trung T'a hay Đại Tá. Tại những tòa Đại Sứ ở những những nước lớn quan trọng, sĩ quan tùy viên có khi là cấp tướng. Trong 17 năm trời ông phục vụ tại nhưng đơn vị tham mưu, không tác chiến mà ngoi lên được từ chuẩn úy đến Trung Tá hay Đại Tá thì quả là một phép lạ. Vả lại lúc đó ông chưa tới 30 tuổi - tam thập nhi lập - cái tuổi còn hôi mùi sữa, ai dám cho ông đảm trách một chức vụ mang tính cách ngoại giao quan trọng như thế? 27, 28 tuổi chỉ huy trung đoàn thì có, làm quận trưởng thì có, nhưng làm tùy viên quân sự thì hầu như no way. Nhưng còn cái vụ ông Ngô Thanh Hải mới 10 tuổi đã học Khóa 24 trường Sĩ Quan Trừ Bị Thủ Đức thì sao?

Những điểm lý lịch này nếu là sự thật thì ông Ngô Thanh Hải quả là một kỳ tài, một con người phi thường. Nhưng còn nếu không đúng thì chúng ta nên tìm hiểu xem Ngô Thanh Hải là một con người như thế nào. Ông đã không thật thà với chính mình thì làm sao thật thà được với người khác, và nhất là thật thà với Quốc Gia Dân Tộc? Chúng tôi nêu ra đây chỉ là một thắc mắc. Mong rằng ông Ngô Thanh Hải minh bạch quãng đời binh nghiệp của ông với công luận.

Người viết vốn tin vào câu "Không có gì giấu diếm được dưới ánh sáng mặt trời." Một việc làm cho dù kín đáo đến đâu, người ta có thể giấu được hôm nay, nhưng không thể giấu được ngày mai. Có thể nêu thí dụ vụ tác giả Trần Dân Tiên viết cuốn sách "Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ Chủ Tịch." Một sự việc có tính cách chính trị ở tầm mức quốc gia có thể giấu được lúc này, và người ta có thể được hưởng một vài lợi lộc nào đó cho bản thân hay cho gia đình. Nhưng điều bất hạnh là nhiều thế hệ tương lai của Dân Tộc sẽ phải lãnh cái hậu quả mà sự giấu đút kia đem lại. Khi đất nước đang từ từ rơi gọn vào trong tay bọn xâm lược phương Bắc, đáng lý cần phải nuôi dưỡng ý chí báo thù kẻ đã là cái nguyên nhân làm mất nước, kẻ nào bao che, giúp đỡ chúng xóa tan đi mối thù đã trở thành quốc nhục nhất định là đắc tội với Tổ Tiên, với Dân Tộc, và với muôn đời con cháu mai sau. Đứa con bán đi căn nhà hương hỏa của cha mẹ để lại là đứa con bất hiếu. Bọn gây ra tang tóc và đầy đọa đồng bào ruột thịt của mình, còn bán luôn cả giang sơn gấm vóc do Tổ Tiên để lại đều mang tội phản quốc. Cái chiêu bài "Liên Bang XHCN Trung Hoa" là một sự phỉnh gạt trắng trợn và vĩ đại. Nguyễn phú Trọng không thể lừa gạt ai được. Nhân dân VN không thể không căm thù sự bịp bợm hèn hạ, xấu xa, và đểu cáng này. Những kẻ manh tâm cố tình xối nước lạnh vào ngọn lửa căm thù của nhân dân đối với kẻ nội thù là VGCS đáng tội gì?

Viết những dòng tâm tình này, chúng tôi không có ý kết tội ông Ngô Thanh Hải, chỉ là vạch ra điều hơn lẽ thiệt để cho ông thấy. Nếu Dự Luật S-219 chỉ là một việc làm thiển cận, nhất thời thiếu suy xét, thì xin ông Ngô Thanh Hải nên dừng tay lại. Còn như nếu ông đã biết mà vẫn chủ tâm làm một cách có tính toán thì chắc chắn lịch sử Dân Tộc sẽ mãi mãi ghi dấu "Ngô Thanh Hải" là một vết nhơ trên đó. Tên tuổi Ngô Thanh Hải sẽ được điền thêm vào danh sách gồm những Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống v.v.

Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất



Âm mưu Xóa Bỏ Ngày Quốc Hận 30 tháng 4 - Lê Duy San

Âm mưu Xóa Bỏ Ngày Quốc Hận 30 tháng 4
    LỜI CẦU NGUYỆN CỦA LS LÊ DUY SAN
    1. Việt Cộng chết hết và chết một cách thảm khốc cả gia đình và dòng họ.
    2. Thân Cộng chết hết và chết một cách thảm thương cả gia đình và dòng họ.
    3. Những kẻ có những lời nói, hành động cố ý làm lợi cho Việt Cộng hay gây chia rẽ hàng ngũ người Việt Quốc Gia, mạ lỵ những ngưòi chống Cộng cũng chết hết và chết một cách thảm hại cả gia đình và dòng họ.
Lê Duy San

Khoảng 9 giờ sáng ngày 30/4/1975, Tổng thống Dương Văn Minh kêu gọi các binh sĩ Việt Nam Cộng Hòa trên Đài phát thanh Sài Gòn, hãy bình tĩnh, không nổ súng và ai ở đứng vị trí của người ấy để gặp Chính phủ Cách Mạng thảo luận lễ bàn giao chính quyền trong trật tự, tránh đổ máu. Mặc dầu lời kêu gọi này không có hai chữ đầu hàng (1) , nhưng cũng đủ làm cho người nghe có cảm tưởng như cả một bầu trời đã đổ xụp xuống đầu người dân miền Nam. Từ đó, ngày 30/4 đã được người dân miền Nam, nhất là những người đã phải đi tù hay đi cải tạo gọi đó là Ngày Quốc Hận.

I. Quốc Hận vì:

1. Bị đồng minh phản bội.
Thực vậy, quân đội Việt Nam Cộng Hòa, một quân đội thiện chiến và can đảm, đã đẩy lui và chiến thắng quân đội nhân dân của cộng sản miền Bắc không biết bao nhiêu là trận chiến, làm cho quân đội nhân dân của Việt Cộng phải khiếp vía, kinh hồn mỗi khi nghe tin có binh sĩ Nhẩy Dù hoặc Thủy Quân Lục Chiến hay Biệt Động Quân tới. Vậy mà cuối cùng vì bị đồng minh phản bội đã phải buông súng tan hàng. Hàng chục Tướng Tá và hàng trăm binh sĩ đã uất hận mà tự sát vì không muốn sống nhục dưới chế độ độc tài cộng sản.

2. Bị Việt Cộng lường gạt.
Hẳn chúng ta còn nhớ, ngay sau khi tên Trung tá Việt Cộng Bùi Văn Tùng tuyên bố chấp nhận lời đầu hàng của Tổng Thống Dương Văn Minh vào khỏang 12 giờ trưa ngày 30/4/75, Việt Cộng đã liên tục cho phát thanh chính sách hòa hợp hòa giải của Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam. Điều này đã khiến nhiều người tin tưởng là có hòa hợp hòa giải thực sự nên đã không còn tìm cách rời khỏi Việt Nam nữa. Không những thế, một số khác, tuy đã trốn chạy khỏi Việt Nam cũng tìm cách trở về để rồi cả trăm ngàn quân cán chính phải nuốt hận vào tù hoặc dắt díu nhau đi học tập cải tạo cả một hai chục năm khiến cả chục ngàn người phải chết vì bị đói, vì bệnh hoặc vì bị hành hạ cả tinh thần lẫn thể xác.

3. Bị cướp đọat tài sản và bị đẩy đi kinh tế mới.
Đối với những người không phải là quân nhân hay công chức mà bọn Việt Cộng gọi là “ngụy quân”, “ngụy quyền”, chúng dùng chính sách đổi tiên và cải tạo Công Thương Nghiệp để cướp đọat tiền bạc, tài sản và nhà cửa của họ rồi đẩy họ đi lên các vùng kinh tế mới khiến nhiều người uất hận phải nhẩy lầu tự tử. Nhiều người liều chết vượt biên đi tìm tự do khiến cả trăm ngàn người phải bỏ mình ngoài biển khơi.

II. Những âm mưu muốn xóa bỏ ngày Quốc Hận 30/4

Không phải bọn Việt Cộng chỉ gây nên hận thù cho đồng bào miền Nam vào ngày 30/4/75. Thực ra chúng đã gây nên không biết bao nhiêu tội lỗi, oán thù cho đồng bào cả nước từ 1945 và cho tới nay chúng vẫn còn gây không biết bao tang thương cho đồng bào cả nước. Chúng còn bán cả đất, dâng cả biển cho Trung Cộng. Chúng làm lơ cho Trung Cộng đưa dân tới các tỉnh biên giới phía bắc của Việt Nam để lập làng, lập ấp sinh sống. Chúng để cho tầu Trung Cộng vào hải phận Việt Nam cướp bóc các tầu đánh cá của ngư dân Việt Nam. Ấy vậy mà tại hải ngọai này lại có một số người Việt vô liêm sỉ toan tính biến ngày Quốc Hận 30/4 thành Ngày Nam Việt Nam.

Ngày 4/4/2013, Trucie D. phổ biến bài viết của Tâm Việt, bút hiệu của ông Nguyễn Ngọc Bích về tin viện quốc hội tiểu bang Virginia, chấp thuận Nghị quyết SJR 455, chọn ngày 30-4 năm nay, 2013 và cho những năm sau đó, là Ngày Nam Việt Nam hay là Ngày Việt Nam Cộng Hòa (2).

Theo bài viết này thì Thượng-viện QUYẾT-NGHỊ, với sự đồng-thuận của Hạ-viện, là Đại-nghị-viện Virginia sẽ lấy ngày 30 tháng 4 năm 2013 và cùng ngày này trong những năm kế tiếp làm Ngày Công Nhận Nhân Dân Nam Việt Nam ở Virginia; Và để cho hấp dẫn hơn, ông Nguyễn Ngọc Bích đã bỏ đi 2 chữ Nhân Dân và thêm mấy chữ hay là Ngày Việt Nam Cộng Hòa. Nhưng dù là Ngày Nam Việt Nam hay là Ngày Việt Nam Cộng Hòa thì cũng không thể là ngày 30/4 được.

Ngày Nam Việt Nam hay Ngày Việt Nam Cộng Hòa phải là ngày 26/10 tức ngày nền Cộng Hòa Việt Nam được thành lập. Còn ngày 30/4/75 là ngày miền Nam Việt Nam bị bọn Cộng Sản Hà Nội cưỡng chiếm, ngày nền Cộng Hòa Việt Nam bị xụp đổ. Vậy thì tại sao không chọn ngày 26/10 để Vinh Danh mà lại đi chọn ngày 30/4 ?

Làm sao có thể gọi Ngày 30/4 là Ngày Việt Nam được khi nền Cộng Hòa Việt Nam đã bị xụp đổ và chính cái ngày này đã đưa cả nước Việt Nam chìm đắm trong ngục tù Cộng Sản. Chính cái ngày này đã làm cho người dân Việt Nam mất hết tự do, dân chủ và nhân quyền.

Làm sao có thể gọi Ngày 30/4/75 là Ngày Việt Nam được khi mà chính cái ngày này đã làm cả triệu người chết vì đi tìm tự do và cả triệu người khác chết vì chiến tranh do bọn Việt Cộng miền Bắc gây ra.

Ông Dick Black là người Mỹ, ông có quyền ăn mừng (Celebrate) vì nước Mỹ không còn hao tổn tiền bạc và nhân mạng cho chiến tranh Việt Nam nữa. Nhưng chúng ta, là người Việt Tỵ Nan Cộng Sản, không ai lại ăn mừng ngày 30/4. Chỉ có bọn Việt Cộng, bọn thân Cộng và bọn Việt Gian Cộng Sản mới ăn mừng ngày ấy. Ấy vậy mà ông Nguyễn Ngọc Bích là người được hỏi ý kiến đã không phản đối thì chớ, ông và các đồng chí của ông lại hết lòng hỗ trợ cho Quyết Nghị SJR 455 này. Không những thế ông và các đồng chí của ông còn cố tình hướng dẫn sai lạc để cho người Việt tỵ nạn cộng sản tưởng rằng Thượng viện quốc hội tiểu bang Virginia đã chấp thuận Nghị quyết SJR 455 công nhận một ngày nào đó là Ngày Việt Nam Cộng Hòa. Không biết ông Nguyễn Ngọc Bích và các đồng chí của ông là hạng người nào ?

Đành rằng, không ai có quyền xóa bỏ NGÀY QUỐC HẬN và cũng không ai có thể xóa bỏ được NGÀY QUỐC HẬN. Chỉ có Việt Cộng và Việt Gian Cộng Sản mới muốn xóa nhòa ngày Quốc Hận bằng cách đặt một cái tên khác cho ngày 30/4 hòng trốn tránh những tội lỗi mà bọn chúng đã gây ra cho đồng bào miền Nam Việt Nam. Nhưng cùng một ngày, ngày 30/4 mà mỗi nơi tổ chức dưới một tên khác nhau, chắc chắn Ngày Quốc Hận 30/4 sẽ bị phai mờ. Xóa nhòa được ngày Quốc Hận 30/4 là bọn Việt Cộng có thể xóa bỏ được tội ác của chúng và hận thù của người quốc gia. Xóa bỏ được hận thù của người quốc gia là chúng xóa bỏ được lằn ranh quốc cộng và thực hiện được những mục tiêu mà bọn Việt Cộng đã đề ra trong Nghị Quyết 36.

Thực ra âm mưu này đã bị bọn Việt Gian Cộng Sản toan tính muốn biến ngày này thành Ngày Diễn Hành Cho Tự Do (March for Freedom) vào năm 2005 (3) và Ngày Thuyền Nhân vào năm 2011, 2012 (4). Nhưng cả hai lần này đều bị thất bại. Mới đây, chúng lại âm mưu biến Ngày Quốc Hận 30/4 thành Ngày Hành Trình Đến Tự Do (5).

Chúng ta có thể quên hận thù, nhưng chúng ta không thể quên những tội ác của bọn Việt Cộng. Vì thế ngày 30/4 sẽ mãi mãi là ngày Quốc Hận. Chúng ta không những phải nhớ ngày Quốc Hận 30/4 mà còn phải nhớ cho thật đầy đủ, cho thật rõ ràng những tội ác mà bọn Việt Cộng đã gây ra cho dân tộc Việt Nam. Để một ngày nào đó chế độ Cộng Sản có bị tiêu vong chúng ta sẽ đưa bọn chúng ra trước đồng bào cả nước để xét xử những tội lỗi của chúng.

Là người Việt tỵ nạn Cộng Sản, chúng ta phải cực lực phản đối Quyết Nghị SJR 455 chọn ngày 30/4 năm nay (2013) và cho những năm sau đó là Ngày Việt Nam hay là Ngày Việt Nam Cộng Hòa. Chúng ta phải cực lực phản đối và lên án những tên Việt Gian Cộng Sản đã vận động cho Quyết Nghị này ra đời. Và yêu cầu ông Nguyễn Ngọc Bích phải bạch hóa tên của những kẻ này, nếu không ông Nguyễn Ngọc Bích phải hòan tòan chịu trách nhiệm về Quyết Nghị SJR 455.

Để kết luận bài này, xin mượn bài Quốc Hận 30/4 của Nguyễn Đạt:
    Quốc Hận 30, cuối tháng Tư
    Chửi thằng xoá bỏ: Bố tiên sư!
    Bắt tay lũ giặc, lừa sao nổi
    Tiếp sức quân thù, giấu được ư ?
    Mặt chuột tồi tàn, hình đểu cáng
    Tai dơi trơ trẽn, dáng lừ nhừ
    Việt tanh chúng nó vui vô kể
    Đảng Cộng mừng thầm, lại giả nư
Lê Duy San
Chú thích
:
1. Lời đầu hàng được chính thức phát thanh vào lúc 12 giờ trưa ngày 30/4/75 và được tên Trung tá Việt Cộng Bùi Văn Tùng tuyên bố chấp nhận đầu hàng: "Chúng tôi đại diện lực lượng quân Giải phóng miền Nam Việt Nam long trọng tuyên bố thành phố Sài Gòn đã được giải phóng hoàn toàn, chấp nhận sự đầu hàng không điều kiện của ông Dương Văn Minh, tổng thống chính quyền Sài Gòn".
2. Thượng-viện QUYẾT-NGHỊ, với sự đồng-thuận của Hạ-viện, là Đại-nghị-viện Virginia sẽ lấy ngày 30 tháng Tư 2013 và cùng ngày này trong những năm kế-tiếp, làm Ngày Công Nhận Nam Việt Nam ở Virginia. Thực ra nếu dịch đúng và sát nghĩa phải dịch là Ngày Công Nhận Nhân Dân Nam Việt Nam.
3. Xem bài “Liêm Sỉ Của Người Lính” của Kim Âu và bài Âm mưu biến Ngày Quốc Hận thành Ngày Thuyền Nhân của Trần Gia Phụng.
4. Nghị quyết Ngày Thuyền Nhân được đề ra bởi Thị Trưởng Margie Rice và Phó Thị Trưởng Tạ Đức Trí, trong đó tuyên bố ngày Thứ Bảy cuối cùng trong tháng 4 mỗi năm sẽ là Ngày Thuyền Nhân Việt "Vietnamese Boat People Day" tại thành phố Westminster, nơi trung tâm Little Saigon, nơi được gọi là thủ đô tỵ nạn Việt.
5. Ngô Thanh Hải đưa ra dự luật S-219, mà không lấy trưng cầu ý kiến của hơn 300 ngàn Người Việt định cư tại Canada, tự ý chọn ngày 30/4 là ngày Hành Trình đến tự do nhân dịp 40 năm việt cộng “giải phóng” miền nam?



Thursday, March 12, 2015

Tuyên Cáo của Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Hoa Kỳ

    Tuyên Cáo Ngày Quốc Hận ngày 30 tháng Tư 2015 của Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Hoa Kỳ.
CỘNG ĐỒNG NGƯỜI VIỆT QUỐC GIA HOA KỲ
The Vietnamese American Community of the USA
16204 Viki Lynn Pl., Pflugerville, TX 78660
TEL: (703) 980 9425 – (512) 800-7227
_________________________________________________________________________________
Tuyên Cáo

Về việc Duy Trì Danh Xưng và Ý Nghĩa Ngày Quốc Hận 30 tháng 4.

Nhận định rằng:
    1.- Ngày 30 tháng 4 năm 1975 là ngày Cộng Sản Bắc Việt vi phạm nghiêm trọng Hiệp Định Paris, xua quân xâm chiếm toàn bộ miền Nam. Từ đó thiết lập một nền chuyên chế hà khắc, đàn áp và bóc lột nhân dân, triệt hạ tận gốc nền văn hoá nhân bản cổ truyền của dân tộc, và trầm trọng hơn, đã âm mưu dâng đất, bán biển cho ngoại bang. Việt Nam đang dần dần trở thành một thuộc quốc của Trung Cộng.

    2.
    - Đó là ngày đánh dấu những đau thương, uất hận, mất mát của dân tộc; là cột mốc quan trọng trong lịch sử cận đại của Việt Nam. Ngày 30-4 đã được đồng bào Miền Nam và đặc biệt là hơn 3 triệu đồng bào Tỵ Nạn Công Sản tại Hải Ngoại gọi là Ngày Quốc Hận.

    3.
    - Trải qua 40 năm ly hương, người Việt tại hải ngoại hàng năm vẫn tổ chức Ngày Quốc Hận dưới các hình thức những cuộc biểu tình, đêm không ngủ, tưởng niệm, tháng Tư Đen.

    4.
    - Dù sống trong sự kềm kẹp của Cộng Sản, người Việt trong nước ngày nay cũng đã ý thức rằng chính ngày 30 tháng 4 là ngày họ bị mất hoàn toàn tự do, nhân quyền cũng như dân quyền.

Vì những lý lẽ trên, Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Hoa Kỳ long trọng tuyên cáo:
    1.- Tiếp tục duy trì nguyên tắc trong Hiến Chương 2014 là không thừa nhận, thoả hiệp, đối thoại với Cộng Sản dưới bất cứ hình thức nào, hoàn cảnh nào.

    2.- Khẳng định lằn ranh Quốc Cộng phân minh trong mọi sinh hoạt chính trị, xã hội.

    3.- Tưởng nhớ đến ngày Quốc Hận, Người Việt tỵ nạn đoàn kết nhất trí để chống lại sự xâm nhập của Cộng Sản nhằm phân hoá tập thể người Việt hải ngoại; sau đó cùng toàn dân Việt Nam trong nước quyết tâm đẩy mạnh cao trào dân chủ tự do nhằm xóa bỏ thể chế độc tài Cộng Sản và bảo vệ toàn vẹn giang sơn.

    4.- Duy trì danh xưng và minh định ý nghĩa ngày 30 tháng 4 là Ngày Quốc Hận và không chấp nhận sự sửa đổi tên Ngày Quốc Hận vì bất cứ lý do gì. Vì sự thay đổi tên Ngày Quốc Hận có thể đưa đến sự hiểu biết sai lạc về ngày lịch sử này, dần dần xoá nhoà ý nghĩa của ngày đau thương trong tâm khảm của người tị nạn, nhất là đối với các thế hệ nối tiếp.

    5.- Khuyến khích các địa phương tiếp tục tổ chức ngày Quốc Hận hàng năm như đã từng làm trong 40 năm qua. Đặc biệt hoan nghênh giới trẻ, các hội Sinh Viên đã có công lớn trong việc đứng ra tổ chức Ngày Quốc Hận tại nhiều thành phố.

Làm tại Hoa Kỳ ngày 11 tháng 3 năm 2015.

Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Hoa Kỳ
Nguyễn Văn Tần Chủ Tịch Hội Đồng Quản Trị
Đỗ Văn Phúc Chủ Tịch Hội Đồng Chấp Hành
Nguyễn Ngọc Tiên Chủ Tịch Hội Đồng Giám Sát.


Âm mưu xóa bỏ Ngày Quốc Hận 30/4

    Âm mưu xóa bỏ Ngày Quốc Hận 30/4, Ngày Quân Lực 19/6

Thông Cáo Đặc Biệt của UBTTTADCSVN

Về việc: Âm mưu xóa bỏ Ngày Quốc Hận 30/4, Ngày Quân Lực 19/6 của nhóm Việt gian Ngô Thanh Hải Thượng Nghị Sĩ Quốc Hội Canada, Nguyễn Ngọc Bích (Việt Tân?), Nguyễn Đình Thắng BPSOS và tên nằm vùng Đặng Chí Hùng.
--------------------------------
Bản văn số: 20150309/ubtttadcsvn

Orange County, California, ngày 9 tháng 3 năm 2015

Thưa đồng bào quốc nội và hải ngoại,
Thưa quý Chiến hữu,

Trong một vài năm trở lại đây, đảng Cộng Sản Việt Nam đã chỉ thị cho cán bộ của bọn chúng, cho cơ sở nằm vùng, và đám việt gian tay sai tại hải ngoại, mưu toan tẩy xóa ngày Quốc Hận 30/4 thành “Ngày Thuyền Nhân”. Nhưng âm mưu đó đã bất thành vì gặp sự chống đối mãnh liệt của đồng bào tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại.Năm nay 2015, đúng 40 năm tưởng niệm Ngày Quốc Hận, bọn Cộng Sản Việt Nam lại một lần nữa chỉ thị cho tay sai của chúng tại hải ngoại vận động dư luận trong cộng đồng người Việt tỵ nạn tại hải ngoại và cơ quan Lập Pháp, Hành Pháp tại các nước sở tại nơi có đồng bào tỵ nạn Cộng Sản Việt Nam cư ngụ soạn thảo dự luật đổi ngày Quốc Hận 30/4 thành ngày “Hành trình đến tự do”.

Âm mưu thâm độc này của đảng cộng sản Việt Nam nhằm vào mục đích gì? Theo thiển ý:
1. Làm mờ nhạt dần nỗi oan hận trong lòng người Việt tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại đối với đảng và bạo quyền cộng sản Việt Nam.
2. Để giảm nhẹ tội ác do bọn chúng gây ra đối với đồng bào miền nam sau ngày Quốc Hận 30/4.
3. Vô hiệu hóa các hoạt động chống đối cộng sản của các hội đoàn chống cộng tại hải ngoại vì không còn những buổi lễ nhân ngày Quốc Hận 30/4 hằng năm.
4. Triệt tiêu tiềm lực chống cộng và sự đoàn kết của cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại.
5. Xóa bỏ hận thù, hòa hợp hòa giải dân tộc (lập lờ đánh lận cộng sản là dân tộc).

Thưa đồng bào, Thưa quý chiến hữu,

Để thực hiện những âm mưu thâm độc của đảng Cộng Sản Việt Nam, hiện tại đám Việt gian đón gió trở cờ Ngô Thanh Hải Thượng nghị sĩ của thượng viện Canada, đã đệ trình quốc hội Canada dự luật S-219 dùng ngày Quốc Hận 30/4 là ngày “Hành trình đến tự do”. Dự luật này đang được bọn cộng sản nằm vùng, bọn Việt gian tay sai, bọn đón gió trở cờ là Trúc Hồ đài SBTN, Trung tâm băng nhạc Asia, Nguyễn Xuân Nam chủ báo, chủ đài Cali Today tại Thành phố San Jose, Nguyễn Ngọc Bích (Việt Tân?), Nguyễn Đình Thắng (BPSOS) cùng đồng hành tạo nên một thế lực ủng hộ, cổ động, yểm trợ tối đa cho tên việt gian Ngô Thanh Hải.

Đặc biệt là tên cộng sản Đặng Chí Hùng với chiến thuật 100% thuần phục VNCH, ca tụng cờ vàng VNCH, ca tụng Tổng Thống Ngô Đình Diệm, Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu, ca tụng Đệ I và Đệ II VNCH, ca ngợi các anh hùng tử sĩ VNCH và chửi bới thậm tệ Hồ Chí Minh và đảng cộng sản Việt Nam để làm vỏ bọc che giấu mọi hoạt động cộng sản của y tại hải ngoại.

Đặng Chí Hùng đã thành công một phần nào lường gạt được một vài người quốc gia tưởng rằng y là loại hạt giống đỏ cộng sản phản tỉnh thứ thiệt. Thế nhưng nay vì nhu cầu đòi hỏi cho công tác xóa bỏ ngày Quốc Hận 30/4, Đặng Chí Hùng đã phải đành để rơi chiếc mặt nạ Quốc Gia chân chính của y. Y chường mặt ra mà ca ngợi Ngô Thanh Hải và cổ động đồng bào hải ngoại đặc biệt là đồng bào Việt Nam tại Canada hổ trợ cho Ngô Thanh Hải và dự luật S-219. (Đính kèm bài viết của Đặng Chí Hùng đã phổ biến công khai qua đài phát thanh của cái tổ chức gọi là “Đáp Lời Sông Núi”. Đặng Chí Hùng hiện là cộng tác viên thường trực của đài phát thanh này).

Biến cố ngày 30 tháng 4 năm 1975 là một biến cố lịch sử rất quan trọng, liên quan đến sinh mệnh của cả dân tộc Việt Nam. Xin được trình bày diễn tiến sự việc liên quan và hồi kết thúc đau thương vào ngày 30/4/1975:

1. Ngày 28/2/1975 cộng quân tấn công vào Huế. Hàng chục ngàn đồng bào Huế, bất chấp hiểm nguy trước hỏa lực của cộng quân di tản bằng đường bộ theo Quốc lộ I vượt đèo Hải Vân vào tỵ nạn tại thành phố Đà Nẵng. Trên đường vượt thoát cộng sản, đã có vài ngàn đồng bào bị thương hoặc tử thương vì những đợt pháo kích của cộng quân, pháo thẳng vào đoàn người tỵ nạn để ngăn chận đoàn người di tản. Thành phố Đà Nẵng tràn ngập dân tỵ nạn Đồng Hà, Quảng Trị, Thừa Thiên-Huế.

2. Trong những ngày gần cuối tháng 3/75, chính quyền thị xã Đà Nẵng, Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn I đã không còn kiểm soát được dân chúng. Hỗn loạn xảy ra. Đám bất lương, du đảng bắt đầu cướp phá công khai trong thành phố, gây cảnh rối loạn. Tình trạng bất an ninh một trăm phần trăm gây kinh hoàng cho đồng bào. Lợi dụng cơ hội này, cộng quân đã tung những đơn vị đặc công và trinh sát vào thành phố. Bọn chúng ngụy trang bằng quân phục của Quân lực VNCH. Những cuộc cướp phá các kho gạo, đập phá các khu phố để hôi của đều do bọn này gây ra để tạo hoang mang và bất ổn, nhằm hổ trợ cho các đơn vị chính quy của bọn chúng sửa soạn tấn công Bộ Lệnh Quân Đoàn I và thị xã Đà Nẵng trong những ngày kế tiếp.

Đồng bào bắt đầu tìm đường thoát chạy khỏi thành phố Đà Nẵng bằng đường bộ và đường biển. Phương tiện di tản không đủ và cảnh rối loạn đã xảy ra. Sáng sớm ngày 29/3/1975, tại bến sông Bạch Đằng ngay tại trung tâm thành phố Đà Nẵng, đồng bào chen lấn xô đẩy nhau trên một chiếc xà lan mà sức chứa chỉ khoảng một ngàn người. Vậy mà đã có cả gần năm, sáu ngàn người chen lấn tranh nhau lên xà lan. Nhiều phụ nữ, bà già, em bé rớt xuống nước trước sự dửng dưng của người khác.

Chiếc xà lan này do cơ quan tình báo Hoa Kỳ thuê từ một công ty chuyển vận ngoại quốc để chở nhân viên người Việt và gia đình của họ ra tàu lớn là tàu Muller, đang neo ngoài khơi Đà Nẵng, và di tản số người này vào Sài gòn. Tôi đứng trên tàu Muller cùng với 4 cố vấn Mỹ, nhìn chiếc xà lan cập vào hông tàu. Đoàn người di tản được đưa lên tàu trong cảnh hổn loạn. Họ đã chen lấn nhau và đã có nhiều người bị rớt xuống biển mà không được cứu vớt. Mạng sống con người khi ấy thật rẻ hơn bèo.

Thành phố Đà Nẵng, hay có thể nói là Vùng I Chiến Thuật chính thức mất vào tay cộng quân vào ngày 29 tháng 3 năm 1975. Một số đơn vị quân lực VNCH không có phương tiện di tản khỏi Đà Nẵng. Họ đã anh dũng không chịu đầu hàng địch quân, quây quần bên nhau trên bờ biển mở lựu đạn hy sinh.

Cộng quân bắt đầu bao vây Thủ Đô Sài Gòn vào ngày 26/4/1975 với từ 5 hướng khác nhau:
1. Hướng bắc Sài gòn Quân Đoàn 1 Cộng Sản
2. Hướng tây bắc Quân Đoàn 3 Cộng Sản
3. Hướng đông Quân Đoàn 4 Cộng Sản
4. Hướng tây nam Sài gòn là Sư Đoàn 8 thuộc Quân khu 8 Cộng Sản

Quân lực VNCH bảo vệ Thủ Đô Sài Gòn có Quân đoàn III gồm Sư Đoàn 5 và 18. Một số các chiến đoàn được thành lập từ Quân đoàn I và II di tản từ miền Trung và Cao nguyên về Sài gòn. Các Lữ đoàn Dù, Thủy Quân Lục Chiến, Biệt Động Quân, Pháo Binh, Kỵ Binh Thiết Giáp.

Đại Tướng Dương Văn Minh nhận chức Tổng Thống chiều ngày 28/4/1975. Ngay khi đó thì tên phi công nội tuyến Trung úy Nguyễn Thành Trung dội bom Dinh Độc Lập và thả bom Phi Trường Tân Sơn Nhất. Tối hôm đó cộng sản pháo vào Phi Trường Tân Sơn Nhất. Các phi đạo bị phá hủy. Phi trường không thể xử dụng được.

Ngày 29/4/1975 cộng sản chiếm Căn cứ Long Bình, thành Tuy Hạ thuộc quận Long Thành, tỉnh Biên Hòa, Củ Chi, Hậu Nghĩa.
Sáng 30/4/1975 Quân cộng sản tiến vào nội thành Sài gòn.
Ngày 30/4/1975 lúc 10 giờ 24 phút, Tổng Thống Dương Văn Minh ra lệnh toàn thể Quân đội VNCH ngưng chiến đấu, hạ khí giới. Sau đó ông ta lên đài phát thanh Sài gòn kêu gọi quân đội VNCH hạ vũ khí, đầu hàng vô điều kiện. Việt Nam Cộng Hòa hoàn toàn sụp đổ.

Ngày Quốc Hận 30/4

Ngày 30/4/1975 khi mà quân cộng sản đã chiếm được Thủ đô Sài gòn thì đã có khoảng 150,000 người Việt thoát khỏi Việt Nam. Khoảng 140,000 người tỵ nạn cộng sản tại Hoa Kỳ và 10,000 người tỵ nạn cộng sản ở các quốc gia khác. Đó chỉ là con số khởi đầu. Ngay ngày 30/4/1975 cộng sản Việt Nam đã tố cáo những người di tản là thành phần đỉ điếm, là tay sai Đế quốc Mỹ. Trưa ngày 30/4/1975 tên cộng sản nằm vùng Trịnh Công Sơn lên đài phát thanh Sài Gòn hát bài “Nối Vòng Tay Lớn” và phát biểu rằng: “Những kẻ ra đi, chúng ta xem như là đã phản bội đất nước”.

Số người tỵ nạn cộng sản Việt Nam bỏ nước ra đi bằng mọi phương cách, mọi phương tiện. Họ bất chấp mọi hiểm nguy bằng đường biển, đường bộ, cho dù phải hy sinh chính mạng sống của mình. Theo thống kê của Liên Hiệp Quốc thì số đồng bào vượt biển đã bị vùi sâu dưới lòng biển cả khoảng 500,000 người. Và khoảng 100,000 người đã bỏ thân xác tại các vùng rừng núi dọc theo biên giới Cao Miên, Thái Lan khi vượt biên bằng đường bộ. Kể từ 30/4/1975 đến nay đã có trên 4 triệu người.

Ngay khi chiếm được miền Nam, khoảng trên 1 triệu dân quân cán chính miền Nam bị bọn cộng sản bắt giữ và đưa vào giam tại trên 150 trại tù mà bọn cộng sản gọi là trại “cải tạo”. Theo tài liệu của chính phủ Hoa Kỳ thì có khoảng 170,000 người bị chết trong các trại tù cải tạo, thời gian họ bị giam giữ trong các trại tù tối đa là 17 năm và sau đó mới được thả ra mà không cần xét xử.

Đối với thân nhân của trên 1 triệu người bị bắt giữ, bọn chúng đẩy họ lên các vùng rừng thiên nước độc gọi là "vùng kinh tế mới".

Bọn chúng trấn áp đồng bào miền nam bằng nhiều cách khác nhau như chế độ hộ khẩu, ai ở đâu thì ở yên chỗ đó và đi đến đâu thì phải khai báo tạm trú tạm vắng. Bọn chúng bóc lột tài sản của đồng bào bằng cách đổi tiền. Lần thứ nhất vào ngày 22/9/1975 cứ 500 đồng VNCH lấy 1 đồng của VNCS. Lần thứ 2 vào ngày 5/5/1978. Lần thứ 3 vào ngày 14/9/1985. Sau 3 lần đổi tiền, đồng bào miền nam bị vơ vét sạch túi, chẳng còn lại xu nào.

Bọn chúng tổ chức đánh tư sản mại bản, tư sản nhỏ, lục soát tịch thu nhà cửa của đồng bào đã bỏ nước ra đi phân chia lại cho cán bộ của chúng. Bọn chúng bắt ep những người khá giả phải tình nguyện hiến nhà hiến đất hiến tài sản cho bọn chúng để khỏi đi ở tù.

Tại nông thôn, bọn chúng quốc hữu hoa đất đai ruộng vườn của người dân. Nông dân phải vào "hợp tác xã" làm việc chấm công để lãnh lúa.

Tất cả các chính sách cộng sản Việt Nam nhắm vào dân chúng làm sao cho dân chúng mỗi ngày mỗi cơ cực để bọn chúng dể cai trị.

Thưa Đồng bào, Thưa quý chiến hữu,
Như vừa đưa ra những sự việc nêu trên, chúng ta thấy rõ ràng: Ngày 30/4 là một biến cố lớn của lịch sử.
 
- Ngày 30/4 là ngày đã thay đổi sinh mệnh của dân tộc.
- Là ngày mở đầu cho đại thảm họa của dân tộc không riêng gì đồng bào miền nam mà cả đồng bào miền bắc.
- Là ngày khởi dầu sự cai trị khắc nghiệt của bạo quyền cộng sản, của bạo tàn, tham nhũng bất công.
- Là ngày bọn Cộng Sản Việt Nam lộ nguyên hình là tay sai của Tàu cộng.
- Là ngày mà đảng Cộng Sản Việt Nam dâng đất dâng biển, dâng quê cha đất tổ cho Trung cộng.

Ngày 30/4 chính danh là ngày Quốc Hận. Sông cạn đá mòn, lòng người thay đổi, nhưng ngày Quốc Hận 30/4 không thể đổi thay. Ngày 30/4/1975 vẫn mãi mãi nằm trong quốc sử Việt Nam và được ghi rõ: 30/4 Ngày Quốc Hận Của Dân Tộc Việt Nam. Không một cá nhân, không một tập thể, không một lãnh tụ, không một quốc gia nào có quyền xâm phạm vào ngày Quốc Hận 30/4 của dân tộc Việt Nam. Đó là điều khẳng định.

Thưa đồng bào, Thưa quý chiến hữu,
Chúng ta không thể ngồi yên, không thể im lặng trước âm mưu thâm độc của đảng cộng sản Việt Nam và đám việt gian tay sai. Xin hãy lên tiếng phản đối quyết liệt tên phản bội Ngô Thanh Hải, và bè lũ Việt gian, bằng thư từ, Email gởi đến quốc hội Canada. Đồng thời chúng ta cũng gởi cho Bà Elizabeth May Thượng nghị sĩ của Quốc hội Canada phản đối dự luật S-219 của tên Việt gian Ngô Thanh Hải, vì chính bà thượng nghị sĩ này đang đề nghị quốc hội Canada nên dùng ngày 27/7/1979 là ngày thuyền nhân đầu tiên đến Canada làm ngày “Hành Trình Đến Tự Do”. Email của thượng Nghị sĩ Elizabeth May: admin@ElizabethMayMP.ca

Trân Trọng,

Liên Thành
Đại diện Anh Chị Em UBTTTADCSVN

Đính kèm:
1. Bài viết "Còn gì xấu hổ hơn nữa?" của tên Việt cộng Đặng Chí Hùng do đài phát thanh của cái gọi là "Đáp Lời Sông Núi" phổ biến ngày 5-3 -2015
2. Email của bà Elizabeth May, Thượng Nghị sĩ Quốc Hội Canada ngày 25-2-2015.

Trích đoạn bài viết của tên VC Đặng Chí Hùng:

"….Nhưng bài viết này, người viết muốn nói đến Canada vì ngoài việc đã giúp hàng triệu người được định cư sinh sống tại Canada thì gần đây đã nổi lên hai sự kiện mà chúng ta cần phải thêm một lần nữa cảm ơn Canada !

Sự kiện thứ nhất chính là dự luật S-219 của Thượng Nghị Sĩ Ngô Thanh Hải đưa ra và đang chờ thông qua tại Hạ Viện Canada trước khi nó đi vào đời sống thực tế một cách chính thức. Dự luật này là nhát dao đầu tiên đâm vào con tim của loài quỷ đỏ. Dự luật này đã cho thấy thế giới nói chung và Canada nói riêng công nhận ngày 30/04/1975 chính là dấu mốc của dân tộc Việt Nam phải bỏ nước ra đi vì thảm họa cộng sản. Việc phải đi tìm tự do cho mình chính là sự tố cáo CSVN đã không cho người dân Việt Nam có tự do. Vì thế người dân Việt Nam đã phải ra đi tìm đường sống cho mình. Để trả lời về sự kiện này, TNS Ngô Thanh Hải đã phát biểu với nhà báo Mặc Lâm – RFA như sau: "Đó là dự luật để tưởng nhớ tới hơn hai triệu người Việt Nam bỏ nước ra đi với tư cách là tị nạn, là thuyền nhân. Thứ hai là để tưởng nhớ 250 ngàn người Việt Nam đã bỏ mình trên biển cả hoặc là bị cướp, bị bão hay điều gì đó. Thứ ba nữa dự luật này nhằm cám ơn chính phủ Canada đã nhận một trăm hai chục ngàn người Việt Nam tỵ nạn vào cuối thập niên 70 đầu thập niên 80 rồi sau này lên tới 300 ngàn người. Đồng thời cũng cám ơn chính phủ Canada đã mở rộng vòng tay để đón nhận thuyền nhân tỵ nạn của chúng ta tại đây...".

Vì vậy một lần nữa chúng ta nói lời cảm ơn những người Canada, chính phủ Canada, thượng nghị sĩ Ngô Thanh Hải... đã không chỉ giúp đỡ những người Việt tị nạn cộng sản trên hành trình đi tìm tự do mà còn trân trọng những gì thuộc về bản sắc của dân tộc Việt Nam chúng ta.

Đặng Chí Hùng
05/03/2015"

Email của bà Elizabeth May, Thượng Nghị sĩ Quốc Hội Canada

From: Elizabeth May, MP
Date: Wed, Feb 25, 2015 at 7:50 PM
Subject: Update on Bill S-219
To: cluuvong@gmail.com

I want to follow up on an email response sent to you regarding Bill S-219, the Journey to Freedom Day Act.

After careful consideration, I remain supportive of establishing a day recognize Vietnamese immigration to Canada. However, I will seek to amend the bill in a way that responds to the concerns of Vietnamese-Canadians regarding the date proposed by the bill.

The invaluable contributions of Vietnamese-Canadians to our society should be celebrated. At the same time, not all members of the Vietnamese-Canadian community commemorate April 30. Given the diversity of views within the Vietnamese-Canadian community, it may not be appropriate as a day of celebration.

Bill S-219 also singles out North Vietnam’s actions in the fall of Saigon in 1975. A more even-handed approach would recognize the exodus of boat people to Canada while maintaining political neutrality and good diplomatic relations with Vietnam.

I have appreciated hearing from hundreds of members of the Vietnamese-Canadian community on both sides of this issue. I am grateful for the feedback and I strive to balance these concerns. As such, I will seek to amend the bill to commemorate July 27 as Journey to Freedom Day, so as to acknowledge the diversity of opinion regarding the historical significance of April 30 for those impacted. July 27, 1979 marks the day when the first Canadian Forces plane arrived in Toronto under Operation Magnet II, bringing Vietnamese refugees to Canada.

Thank you very much for sharing your concerns with me.

Sincerely,

Elizabeth May, M.P., O.C.
Member of Parliament for Saanich-Gulf Islands
Leader of the Green Party

CHÚNG TÔI KHÔNG PHẢI VIỆT KIỀU

CHÚNG TÔI KHÔNG PHẢI VIỆT KIỀU 

(Gởi đảng Việt Cộng và bọn Việt Gian)

Chúng tôi không phải Việt Kiều
Mà là tỵ nạn đã liều năm xưa
Vượt biên đấy và vừa lập nghiệp
Bộ đảng quên, quên thiệt đấy à ???
Vượt Biên vì ghét cộng tà
Khinh bày khuyển mã, tìm ra nước ngoài
Cốt xa đảng, xa loài lang sói
Tay giết người miệng nói yêu thương
Dã tâm, gian dối, lật lường
Gây bao thảm cảnh thê lương khắp miền
Chính đảng tạo triền miên thống khổ
Đảng cưỡi lưng, bóp cổ đồng bào
Đảng không nhớ chúng tôi sao ?
Kẻ thù của đảng năm nào đấy thôi !!!

Xưa, đảng chửi chúng tôi đĩ điếm
Lũ côn đồ theo liếm ngoại bang
Ma cô, bọn giặc cờ vàng
Tàn dư Mỹ Ngụy rõ ràng, nhớ chăng ?
Nay đảng lại nhập nhằng lật lọng
Gọi chúng tôi trịnh trọng: "Việt Kiều" !
Việt Kiều giúp đảng lắm chiêu
Giúp moi chất xám, giúp khều đô xanh
Giúp kinh tài nhiệt thành xây đảng
Nuôi đảng bền, vàng bạc đầy rương
Đảng sai tuyên vận bốn phương
Giỏi màn vu chụp, rành đường đâm hông
Loại kiều ấy đảng trồng khắp chỗ
Sống vật vờ đầu ngõ, cuối mương
Và kiều áo gấm khoe hương
Rằng yêu chủ nghĩa là thương quê nhà
Kiều loại ấy sơn hà có nát
Chẳng hề chi, miễn đảng sống đời
Cần gì tổ quốc, cơ ngơi
Vì Kiều và đảng chung chơi ván bài !!!

Còn Tỵ Nạn thì ai cũng hận
Bọn giặc Hồ tán tận lương tâm
Giết lầm, cộng chẳng tha lầm
Bao người dân Việt âm thầm chết oan
Bốn mươi năm hung tàn cướp nước
Tám mươi năm bạo ngược giết người
Núi sông đảng đã xé tơi
Đổi cho Trung cộng giữ ngôi ác quyền
Bởi đảng thế dân hiền mới chán
Mới vượt biên tỵ nạn nước người
Đi mười nào đến đủ mười
Kẻ tay hải tặc người nơi biển sầu
Ai sống sót bắt đầu xây dựng
Sau bao năm chịu đựng nhọc nhằn
Cháu con danh toại công thành
Bản thân nay tạm an lành thảnh thơi
Thì đảng lại gọi mời "thân ái"
Gọi mà không ái ngại "Việt Kiều" !
Tuyệt vời, khen đảng tung chiêu
"Việt Kiều" tiếng gọi thân yêu hết mình !
Nhưng này nhé, Ba Đình chớ vội
Gom Vượt Biên chung với Việt Kiều
Vượt Biên chẳng thể nào yêu
Cái bầy Việt cộng, Việt kiều, Việt gian!
Đảng đừng mãi mưu toan bịp bợm
Vượt Biên nay kinh tởm Ba Đình
Hôm qua đảng chửi tận tình
Bữa nay đảng lại cung nghinh đón mời
Xưa, xoen xoét chửi người đĩ điếm
Lũ côn đồ, theo liếm ngoại bang
Nay ai là kẻ điếm đàng ?
Ngậm đô la Mỹ, đảng đang liếm gì ???
Ngôn ngữ đảng nói thì đạo đức
Nhưng hành vi phản phúc, đảo điên
*
Nghe đây, Tỵ Nạn, Vượt Biên
Không là đối tượng đảng viên: Việt Kiều !!!

Ngô Minh Hằng