Thursday, June 5, 2014

Quân đội nhăn răng cộng sản Việt Nam chỉ bảo vệ đảng

BIẾN CỐ THIÊN AN MÔN: QUÂN ĐỘI CS CHỈ LÀ CÔNG CỤ BẢO VỆ ĐẢNG!
Phan Đông Anh

Cuộc thảm sát An Thiên Môn ngày 4-6-1989, còn gọi là Sự Kiện 4 tháng 6 đã trở thành vết thẹo không bao giờ lành trong lịch sử của nước Trung Hoa. Mặc dù nhà cầm quyền Trung Cộng vẫn cố tình dùng tuyên truyền để làm giảm nhẹ bớt tội ác qua hệ thống thông tin nhà nước, và ngay cả quảng trường An Thiên Môn, hàng năm cứ đến ngày nầy, là công an, quân đội nhân dân giải phóng, canh tuần rất chặt chẽ tuy nhiên các hệ thống truyền thông thế giới, đáng chú ý là các nước dân chủ, cơ quan truyền thông Tây phương, cũng như những nạn nhân sống sót, thân nhân tại Hoa Lục, lãnh địa Hồng Kông, tại các nước tự do, cử hành những cuộc tưởng niệm nạn nhân, cũng như người Do Thái, hàng năm tưởng niệm 6 triệu người bị thảm sát do chế độ Quốc Xã Hitler.

Như thùng thuốc súng gặp phải ngòi nổ từ năm Mao Trạch Đông chiếm Hoa Lục năm 1949, sau cái chế của tổng bí thư Hồ Diệu Bang, người có tinh thần thiên về cải cách như Gorbachev ở Liên Bang Nga, dân chúng và giới sinh viên tập trung tại quảng trường An Thiên Môn từ tháng 4 năm 1989 với lý do tưởng niêm và sau đó đưa đến cuộc biểu tình bất bạo động, ôn hòa, chỉ đòi cài cách dân chủ. Sinh viên là thành phần chiếm đa số, họ cương quyết thực hiện đòi hỏi cần thiết cho dân nước Trung Hoa, kéo dài đến 7 tuần lễ, và sau cùng đảng cộng sản Trung Cộng điều động quân số lên đến 300,000 quân, với xe tăng, vũ khí, đàn áp dã man những người biểu tình, không có tất sắt trong tay. Con số người chết ước tín từ 4,000 đến 8000 người, tuy nhiên nhà nước Trung Cộng không nó rõ, có đến hàng chục nghìn bị thương.

Ngày 4-6-2014, là năm thứ 25 tưởng niệm thảm sát An Thiên Môn, cũng như thông lệ hàng năm, quảng trường An Thiên Môn được canh phòng nghiêm nhặt, nhưng chắc chắn là chế độ cộng sản Trung Cộng không thể chạy tội thảm sát nầy.

Thảm sát An Thiên Môn và tết Mậu Thân 1968, thì cả hai đều đáng phải lên án, nhưng sự kiện Mậu Thân chỉ thường tưởng niệm trong cộng đồng người Việt mà thôi. Do đó, người Việt nên đẩy mạnh truyền thông chánh mạch, thay vì tưởng niệm nạn nhân tết Mậu Thân tại hội trường, nhà thờ, tự viện…thì nên tổ chức tại những nơi công cộng ( có xin phép) và gây lưu ý các cơ quan truyền thông ngoại quốc. Đây là một sự thất bại lần nữa của người Việt hải ngoại trong việc tố cáo tội ác cộng sản, tại sao bấy lâu nay, chỉ cầu nguyện, cầu siêu, làm lễ tưởng niệm tại hội trường?. Hay là cộng đồng bị lèo lái bởi các tổ chức tay sai, trong đó có băng đảng Việt Tân, cố tình ém nhẹm, bưng bít dư luận qua lễ tưởng niệm chỉ có mình khóc và mình nghe?.

Thảm sát An Thiên Môn trở thành biến cố thế giới, nhưng biến cố Mậu Thân đã chìm dần vào quên lãng, lại có một số kẻ chạy tội như cựu đại tá Bùi Tín, cho là đảng CS không chủ trương và chỉ có cấp dưới thi hành sai chính sách. Đảng viên Việt Tân Nguyễn Quang Duy còn đi quá xa, phi lý, đổ thừa là do Trung Cộng gây ra và con lên giọng đại đức giả là: khuyên người Việt đừng nhắc đến thảm sát Mậu Thân, để cùng nhau đoàn kết chống Trung Cộng, bảo toàn đất tổ.

Quân đội CS chỉ là công cụ đắc lực cho đảng, bảo vệ nạo quyền, đây là đạo quân chỉ biết làm theo lệnh đảng, nên 300,000 quân nhân dân giải phóng quân đã thẳng tay tàn sát một cách dã man phong trào sinh viên đòi dân chủ . Thời do Đặng Tiểu Bình lãnh đạo, tuy nhiên họ Đặng đã được đảng phong thánh như Mao Trạch Đông.

Theo kinh nghiệm và am tường bản chất của quân đội các nước cộng sản, thì việc quân đội CS đứng lên đảo chánh như tại Thái Lan, Ai Cập.. là hoàn toàn mơ mộng, lý do là đảng kiểm soát quân đội từ cấp thấp nhất đến trung ương, như bội đội CSVN những cán bộ chính trị như chính trị viên cấp đại đội, tiểu đoàn và từ cấp trung đoàn đến sư đoàn, quân khu… là chính ủy, đó là những chức vụ quyền lực nhất trong quân đội.

Một số người ngây thơ hay là thành phần nằm vùng, tung hỏa mù là quân đội CSVN sẽ đứng lên đảo chánh, mới đây còn có tin là Cù Huy Hà Vũ sẽ thành lập chính phủ, trong đó Hoa Kỳ, Pháp ủng hộ ( sic) và được quân đội nhân dân ủng hộ. Nhưng điều nầy rất khó xảy ra, khi bộ đội CSVN như là người máy, họ chỉ biết trung với đảng, hiếu với bác. Biến cố dàn khoan DH 981 là bằng chứng công cụ của đảng, bộ đội án binh bất động, hải quân thì bám bờ để nằm chờ lệnh, còn dân chúng ( ngư dân) thì trở thành lực lượng xung kích,da khơi và bị hải quân Trung Cộng đánh đắm thuyền.

Tuy nhiên, trong thời gian dân chúng biểu tình chống Trung Cộng, thì các lực lượng bộ đội, các cả cơ giới, đã tập trung tại các nơi biểu tình và nếu tình hình bất lợi, bộ đội CSVN sẽ ra tay đàn áp như An Thiên Môn.

Phan Đông Anh

Wednesday, June 4, 2014

The photo China tried to hide The photo China tried to hide

Tiananmen Square remembered 25 years later everywhere around the world except China
This protester, later known as “tank man”, blocks a line of tanks heading towards Tiananmen Square. The man had called for an end to the violence and bloodshed against pro-democracy demonstrators. Source: AP

Source: http://www.news.com.au/world/tiananmen-square-remembered-25-years-later-everywhere-around-the-world-except-china/story-fndir2ev-1226942451558

IT WAS the photograph that sent shock waves around the world.

A man defiantly standing in front of a line of tanks bound for Tiananmen Square became the symbol of the fight for democracy 25 years ago.

What began as a peaceful demonstration soon turned deadly when thousands of people were killed after the People’s Liberation Army (PLA) stormed the streets, opening fire on their own people.

Everyday Chinese people wanted democratic reform, but stood no chance against the military.

But what has changed since that day?

Reagan Lee planned his escape from China 10 years before he left.
Source: SBS
Not a lot, says Reagan Lee, a former senior physics lecturer at Peking University who was at birthplace of the Tiananmen Square’s democracy movement.

He said he believed his former country was more corrupt than ever and democracy was no closer to being achieved.

Reagan Lee planned his escape from China 10 years before he left.


Standing alongside his students, he was among those calling for a fairer, more open China in those weeks in 1989.

But he never expected to witness what he did — and he can’t forget the sound of gunshots or the fear which swept the country in the aftermath.

Mr Lee was a senior physics lecturer at Peking University and
was among those calling for democratic reform in China. Source: SBS

“I saw bodies on the streets,” he told news.com.au of the brutal massacre.
“It was horror. After the massacre control was tighter than ever, the government was everywhere and universities were full of spies. People were scared.”

And his message for Australians was count yourself lucky you can vote.

“Barry O’Farrell resigned over a bottle of wine — if people don’t like Tony Abbott at least he can be voted out in three years,” he said.

Mr Lee was a senior physics lecturer at Peking University and was among those calling for

Mr Lee was a senior physics lecturer at Peking University and was among those calling for democratic reform in China. Source: SBS

“People in China will never have this opportunity and no-one resigns over millions of dollars in corruption deals let alone wine.”

Mr Lee immigrated to Australia after pulling off an escape he had been planning for 10 years and was later joined by his wife and daughter.

Having been involved in the protests and as an intellectual, his movements were tightly watched and he had to carefully plot his escape.

His story and that of others involved in the massacre forms part of a unique project — After 64— launched in the first wholly in-language build for SBS online.

Marshall Heald, SBS Chief Digital Officer, said it was the first entirely bilingual interactive site which “not only harnesses sentiment 25 years on from this major international event, but also offers a rich educational resource.”

While stories such as Mr Lee’s were common, there were some things which may never be known, including the identity of “tank man”. But here’s what we do know took place.

In this May 16, 1989 file photo, medics rush a Beijing university student from Tiananmen

In this May 16, 1989 file photo, medics rush a Beijing university student from Tiananmen Square after he collapsed on the third day of a hunger strike. Source: AP

What happened?

Students and thousands of other everyday Chinese people had been calling for greater transparency and democratic reform.
Source:

The protest continued to grow with many refusing to leave the famous square — many even staged hunger strikes and the government was frightened it would lose its grip on power.

The Chinese Communist Party branded the huge protests a “counter-revolutionary rebellion” and took brutal action to repress it, firing on protesters as part of a brutal crackdown which shocked the world and left Chinese people scared for their lives.

According to Mr Lee, soldiers would fire on civilians in the aftermath and even days later in order to keep that fear alive.

Students, pictured in May 1989, rest in the litter of Tiananmen Square in Beijing as thei

Students, pictured in May 1989, rest in the litter of Tiananmen Square in Beijing as their strike for government reform enters its third week. Source: AP

Who was involved?

Students and other protesters faced off against the Chinese Communist Party (CCP) and the People’s Liberation Army.

On May 20, 1989, the CCP imposed martial law and ordered truckloads of soldiers to Beijing to take back the square from protesters.

At first the protesters succeeded, openly telling soldiers to go home, but a humiliated government ordered the army to reassert its authority and take back control.

Soldiers fired on civilians trying to block the military’s advance towards Tiananmen Square, with most killings actually taking place on the way to the site itself.

Tiananmen Square pictured just one week after crushing the students’ pro-democracy demons

Tiananmen Square pictured just one week after crushing the students’ pro-democracy demonstrations in Beijing. Source: AP

How many people were killed?

No exact number may ever be known, with estimates ranging from hundreds to thousands.

The Chinese Government has never provided an official final toll for the military repression, which was widely condemned across the world.

But independent observers estimated more than 1000 were killed in Beijing alone.

Mr Lee said the fear people felt afterwards was astounding with many Chinese people fearful of speaking out after years of brainwashing and government control.

Chinese Paramilitary officers march in Tiananmen Square yesterday in Beijing.

Who is “tank man”?

Mystery remains surrounding the protester known as “tank man”, who courageously faced up to a tank just south of the Forbidden City on June 5. He was standing on Chang’an Avenue — a street Mr Lee refers to as the “killing fields”.

It was known that he stood in front of the tank for some time, speaking briefly with a soldier in a confrontation before being pulled away by protesters. However, his fate remains unknown.

What has changed?

The Chinese Communist Party, which ordered its troops to fire on protesters, is still in power and millions of Chinese don’t even know about the massacre.

The crackdown ended a period of relative political openness, led to the downfall of Communist Party leader Zhao Ziyang and plunged Beijing into diplomatic isolation that lasted until the late 1990s.

In the aftermath, Mr Lee said universities were infiltrated with government spies intent on cracking down on dissidents and people remained scared to speak out.

Chinese policemen prepare to close off Tiananmen Square in the run-up to the 25th anniver

What did this mean for Australia?

Many Chinese people sought sanctuary away from the troubles back home. The effects were so far reaching that then-Prime Minister Bob Hawke made a pledge that any Chinese student living in Australia would not have to return home.

Roughly 40,000 Chinese nationals, including the spouses and dependants of people who were in Australia on June 4, 1989, were able to become permanent residents of Australia in the years following the events.

A Hong Kong man walks past a billboard at the June 4th Museum dedicated to remembering th

A Hong Kong man walks past a billboard at the June 4th Museum dedicated to remembering the Tiananmen military crackdown. Source: AFP
Chinese policemen prepare to close off Tiananmen Square
in the run-up to the 25th anniversary of the 1989 crackdown. Source: AFP

How do the events affect Hong Kong today?

There is much discontent within Hong Kong, with many unhappy with the Beijing-backed government, which has been rocked by corruption scandals, sky-high housing prices and a growing wealth gap, as well as slow progress towards democracy.

The city’s leader is chosen by a pro-Beijing elite and the legislature is only partially elected.

Hong Kong holds a candlelight vigil ceremony every year to mark the massacre.

What does China say about the massacre?

Beijing has blocked all commemoration ceremonies and the official government line to this day is that protesters and violent criminals were behind the events and brutal action was necessary. The Chinese government does not talk about it and there is no mention of the events in any media.
Then and now: A June 6, 1989 file photo, top, shows cyclists passing by slogans which read
“Mobilise all citizens to crush martial law, protect Beijing,“ under a bridge where tanks are positioned leading to Tiananmen Square, and below almost 25 years later, in a May 29, 2014 photo, bottom, a jeep full of armed Chinese paramilitary policemen patrol under the same bridge. Source: AP

The ruling party prohibits public discussion and 1989 is banned from textbooks and Chinese websites.

Hong Kong and Macau, which reverted to Beijing’s rule in the late 1990s but have semi-autonomous status, and are the only places in China where the massacre is openly commemorated.
People are seen gathered at Victoria Park in Hong Kong during a candlelight vigil held to mark the 24th anniversary of the 1989 crackdown at Tiananmen Square.



Chúng ta phải chống Cộng cho tới khi nào Cộng Sản chết!

Bài thuyết trình của Tiến Sĩ Trần An Bài
nhân Ngày Truyền Thống Cảnh Sát Quốc Gia , năm 2014 tại San Jose
Kính thưa Đại Diện Các Hội Đoàn,
Kính thưa quý Niên Trưởng và Quý Vị thuộc Lực Lượng Cảnh Sát Quốc Gia (CSQG)/VNCH,

Hôm nay, ngày 1-6-2014, tất cả chúng ta hiện diện nơi đây theo lời mời của Ban Tổ Chức thuộc Lực Lượng CSQG/Bắc Cali để chào mừng Ngày Truyền Thống CSQG. Ngày Truyền Thống là ngày gì? Đó là ngày Tổ Quốc tri ân những hy sinh của Lực Lượng CSQG và quan trọng hơn, đó là ngày Lực Lượng này kiểm điểm công tác để rút ưu khuyết điểm trong việc phục vụ đất nước và đồng bào. Từ sau biến cố 30-4-1975, Ngày Truyền Thống cũng vẫn được liên tục tổ chức tại hải ngoại, nhưng mang một ý nghĩa khác. Đó là Lực Lượng CSQG cùng với các Hội Đoàn, Đoàn Thể QG khác quyết tâm xây dựng một Cộng Đồng Người Việt hải ngoại vững mạnh để giải thể chế độ Cộng Sản Việt Nam (CSVN). Đặc biệt năm nay, trong không khí ảm đạm Quê Hương VN đang bị Tàu Cộng xâm chiếm, Ngày Truyền Thống đã không có tiệc tùng, rượu bánh, có ý để mọi người chúng ta cùng chia sẻ những xót xa với đồng bào bên quê nhà đang đội mưa, đội nắng đi biểu tình chống Trung Cộng cướp nước, nhưng lại bị CSVN thẳng tay đàn áp. Và đó cũng là lý do hôm nay, tôi được đứng đây nói đôi lời tâm sự với Quý Vị.

Tôi biết rằng Lực Lượng CSQG rất đau buồn khi Ngày Truyền Thống không được tổ chức tại Bộ Tư Lệnh CSQG đường Trần Hưng Đạo, Saigon hay tại Học Viện CSQG Thủ Đức, mà lại tổ chức tại San Jose, Hoa Kỳ. Đó là vì chúng ta không chấp nhận chế độ Cộng Sản, nên chúng ta phải bỏ nước đi tỵ nạn chính trị. Mặc dầu thế giới đã khai tử Cộng Sản rồi, nhưng thật bất hạnh, quái thai này vẫn còn đang sống sót tại 4 quốc gia, trong đó, có Việt Nam. Đến nỗi, Đức TGM Ngô Quang Kiệt đã nói thẳng vào mặt những đảng viên CSVN trong cuộc họp với Ủy Ban Nhân Dân Thủ Đô Hà Nội rằng Ngài rất xấu hổ mỗi khi cầm quyển sổ thông hành mang tên “Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam”.

Chúng ta - những người Quốc Gia - bắt đầu chống Cộng từ ngày Hồ Chí Minh nhận chỉ thị của Cộng Sản quốc tế đem chủ thuyết Cộng Sản về áp đặt trên đất nước VN từ năm 1930. Trong suốt chiều dài lịch sử 84 năm chống Cộng, bao nhiêu chiến sĩ đã lần lượt ra đi, và rồi cũng sẽ đến lượt chúng ta nữa. Trong khi đó, Đảng CSVN vẫn ngang nhiên khống chế Quê Hương VN yêu dấu. Cho nên, tôi mới tự hỏi: “Cộng Đồng Người Việt QG còn phải tiếp tục chống Cộng tới bao giờ nữa?”

A. CHỐNG CỘNG ĐẾN BAO GIỜ?
Kính thưa Quý Vị,

Nhân Ngày Truyền Thống CSQG năm nay, chúng ta hãy bình tâm ít phút để hỏi mình và hỏi nhau:

- Có phải từ năm 1930 cho tới năm 1975, mọi người chúng ta đã cầm súng quyết liệt chống Việt Cộng. Thưa, phải không Quý Vị?

- Có phải từ năm 1975 đến giờ, chúng ta vẫn còn đang tiếp tục chống Cộng tại hải ngoại. Thưa, phải không Quý Vị?

Vâng, đúng thế, chúng ta đã chống Cộng và chúng ta vẫn còn đang chống Cộng. Chống mãnh liệt. Nhưng một câu hỏi kế tiếp mà chúng ta không dễ dàng tìm ra câu trả lời. Đó là: “Chúng ta sẽ còn phải tiếp tục chống Cộng cho tới bao giờ nữa?”

Trước khi tìm ra câu trả lời, chúng ta cần nhớ rằng chống Cộng là một nhiệm vụ lịch sử của mỗi người Việt Quốc Gia. Khi nói đến lịch sử là phải nói đến thời gian, mà lịch sử của một dân tộc kéo dài từ thế hệ này qua thế hệ khác, chứ không phải ngắn gọn vào đời sống của một cá nhân. Cha ông chúng ta đã phải trường kỳ chiến đấu, phải chống giặc ngoại xâm cả trăm năm, cả ngàn năm. Còn việc chống Cộng của thế hệ chúng ta mới chỉ có 84 năm. Tôi thiết nghĩ chưa phải là một thời gian quá dài.

Từ đó, tôi tìm ra câu trả lời cho vấn nạn: “Người Quốc Gia sẽ còn chống Cộng tới bao giờ?”. Câu trả lời ngắn gọn, dứt khoát là: “Chúng ta phải chống Cộng cho tới khi nào Cộng Sản chết!”. Sẽ có người hỏi: Nếu chúng ta chết mà Đảng CSVN chưa chết thì sao? Thưa, không sao cả. Thế hệ này qua đi mà CSVN chưa chết thì thế hệ sau sẽ tiếp tục chống, chống cho tới khi nào CSVN chết mới thôi.

Có nhiều lý do dẫn tới cái chết của Đảng CSVN: Nó chết vì người quốc gia khai tử nó. Cũng có thể nó chết vì các đảng viên đấm đá nhau. Nó cũng có thể chết vì quan thày Trung Cộng khai tử nó.

Lý thuyết là như vậy, nhưng thực tế, tôi có lý do để tin rằng: CSVN sắp chết rồi. Theo quy luật của Trời Đất, trước khi một người, một sinh vật hay một đảng chính trị chết thì phải có thời gian hấp hối. Bằng chứng mới nhất báo hiệu tình trạng hấp hối của Đảng CSVN xảy ra đúng vào ngày 1-5-2014, Trung Cộng đem dàn khoan Hải Dương 981 vào hải phận VN, không phải để khoan dầu, vì ở đó không có dầu, mà là để đào mồ chôn Đảng CSVN tại đó.

Tại sao tôi dám nói như thế? Vì nhờ cái dàn khoan này mà bộ mặt bán nước của Hồ Chí Minh, của Phạm Văn Đồng, của Đảng CSVN đã rõ như ban ngày. Chính cái Đảng CS này thú nhận đã bán đất, bán biển để đổi vũ khí của Trung Cộng để giết hại đồng bào và bức tử chính thể VNCH.

Và ở đâu cũng vậy, những quân bán nước thì trước sau gì cũng bị nhân dân vùng lên xử tội thôi.

“Điều chúng tôi muốn gửi tới đồng bào yêu nước ở quốc nội là muốn chống Trung Cộng, trước tiên phải dẹp bỏ chướng ngại vật, tay sai của Tàu Cộng là Đảng CSVN. Chúng chỉ có cái tên khoe mẻ: Hùng-Dũng-Sang-Trọng, nhưng thực chất là Hèn-Dốt-Sai-Trật.”

B. VẤN ĐỀ THỜI SỰ: CHỐNG VIỆT CỘNG và TÀU CỘNG

Trong những ngày qua, nhiều ý kiến, nhiều giải pháp, nhiều lời kêu gọi từ quốc nội đến hải ngoại đã đưa ra, nhằm chỉ đường cho Đảng CSVN chống Trung Cộng. Nhưng giải pháp nào thì cũng đưa tới cái chết của CSVN. Tôi xin bàn về một số giải pháp được nhiều người đề cập tới:

1. Giải pháp quân sự: Giặc vào nhà, đàn bà cũng phải đánh. Dân chúng đã nổi lên biểu tình chống Trung Cộng, nhưng Đảng đã cản ngăn và còn đánh đập đồng bào, có ý dành độc quyền chống Tàu Cộng. Nhưng kính thưa Quý Vị, làm sao 4 triệu đảng viên CSVN có thể đánh lại được Trung Cộng? Đó là việc không tưởng. Ngược lại, rất có thể Trung Cộng sẽ đánh VN để dạy cho bài học thứ hai, bổ túc bài học thứ nhất đã xảy ra vào năm 1979. Có tin nói rằng trong suốt 39 năm qua, các tướng lãnh trong quân đội CSVN đã bị Trung Cộng nuôi cho béo mập cả rồi. Toàn thể cơ quan tình báo của VN đã bị Tàu khống chế. Vì thế, VN không còn sức để chống trả Trung Cộng bằng quân sự.

2. Cầu cứu Liên Minh Á Châu: Giải pháp này cũng thất bại, vì một số nước Á Châu đã thuần phục Trung Cộng rồi, như Lào và Campuchia. Một số nước không muốn dính vào cuộc chiến Trung-Việt, như Thái, Singapore, Mã Lai, Indonesia. Có một nước Á châu bị Trung Cộng xử ép y như VN, đó là Phi luật Tân, nhưng họ lo thân họ chưa xong, lấy gì để giúp VN. Cho nên, VN hoàn toàn cô đơn khi cầu cứu các nước láng giềng giúp để chống Trung Cộng.

3. Cầu cứu Hoa Kỳ: Chỉ có một siêu cường quốc có thể đương đầu với Trung Cộng để cứu VN, đó là HK. Thực tế, Phó Thủ Tướng VC kiêm Ngoại Trưởng Phạm Bình Minh đã gọi điện thoại cầu cứu Ngoại Trưởng HK John Kerry rồi và ông Kerry đã trả lời, muốn gì thì khăn đóng áo dài qua HK mà tâu trình. HK thừa biết rằng men chiến thắng đánh đuổi Mỹ vẫn còn dính trên môi, trên miệng CSVN, mà giờ này CSVN lại mở miệng cầu cứu Mỹ thì những người có liêm sỉ không dám làm như vậy. Ngoài ra, ai cũng biết rằng Obama nói thì hay mà làm thì dở. Nghe Obama cam kết, hứa hẹn mà vội vui mừng thì quá ư là ngây thơ. Mà nghĩ cho cùng: Hoa Kỳ là ai? Hoa Kỳ không phải chỉ có Barrack Obama hay John Kerry, Hoa Kỳ lại có cả tiếng nói và lá phiếu của chúng tôi đây, những người đang ngồi trong căn phòng này và tất cả những người gốc Việt, mang quốc tịch Hoa Kỳ hiện đang sống trên khắp nước Mỹ. CSVN nên nhớ rằng chúng tôi đã thề sẽ chống Cộng cho đến chết, cho nên đừng hòng chúng tôi lên tiếng bênh đỡ. Chúng tôi có con đường đánh Tầu Cộng riêng của chúng tôi, nhưng sẽ không bao giờ có chuyện chúng tôi đi chung với CSVN để chống Trung Cộng.

Điều chúng tôi muốn gửi tới đồng bào yêu nước ở quốc nội là muốn chống Trung Cộng, trước tiên phải dẹp bỏ chướng ngại vật, tay sai của Tàu Cộng là Đảng CSVN. Chúng chỉ có cái tên khoe mẽ: Hùng-Dũng-Sang-Trọng, nhưng thực chất là Hèn-Dốt-Sai-Trật. Sau đó, một Hội Nghị Diên Hồng được thành lập bao gồm những người Việt Quốc Gia quốc nội và hải ngoại, đang mang quốc tịch của nhiều quốc gia trên thế giới, có đủ sức áp lực ngăn cản mộng Đại Hán của Tàu Cộng. Đừng sợ Tàu mạnh. Mới chỉ sơ sơ có các cuộc biểu tình tự phát của dân Việt chúng ta mà Tàu Cộng đã phải vội khăn gói về nước. Ở Hoa Kỳ, mới chỉ có một người mở chiến dịch lấy chữ ký gửi Toà Bạch Ốc mà chỉ nửa tháng đã có đủ cả trăm ngàn chữ ký để lưu ý Tổng Thống Obama. Đảng CSVN chỉ biết luồn cúi, chứ không bao giờ có khả năng làm được những việc như vậy.

4. Cầu cứu quốc tế: Quốc tế là những nước nào? Anh, Pháp, Đức, Gia Nã Đại, hay Úc chăng? Đừng quên rằng tại những nước đó, cũng có cả những người gốc Việt chống Đảng CSVN đến chết đấy. Họ cũng đang biểu tình chống Trung Cộng và đả đảo Đảng CSVN!

5. Kiện Trung Cộng tại Toà Án quốc tế: Giải pháp này xem ra hấp dẫn nhất và Nhà Nước VN có vẻ hồ hởi lắm, đến nỗi Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng hé lộ là VN đang cứu xét việc này.

Khi nói tới kiện tụng là phải nói tới: Ai kiện, kiện ai, tại sao kiện và kiện tại Tòa nào? Sau đó, thắng kiện thì sao? Thua kiện thì sao?

Ai kiện? CSVN là nguyên đơn. Kiện ai? Trung Cộng là bị đơn. Kiện việc gì? Việc Trung Cộng xâm phạm hải phận VN.
Kính thưa Quý Vị,

Đây sẽ là một vụ án rất phức tạp. Thời gian không cho phép tôi dài dòng, nên chỉ xin nói rất vắn tắt, dễ hiểu, để Quý Vị nắm được vài nét chính của vụ kiện, nếu xảy ra:

Trở về với lịch sử, ngày 4-9-1958, Tàu Cộng tự ý ra văn thư ấn định lãnh hải Trung Quốc là 12 hải lý, đồng thời xác định Hoàng Sa và Trường Sa thuộc về Trung Quốc.

Chỉ 10 ngày sau (14-9-1958), Phạm Văn Đồng, khi đó với tư cách Thủ Tướng nước VN/DCCH ký công hàm gửi Trung Quốc xin “ghi nhận và tán thành” quyết định của Trung Quốc.

Để giải thích cho hành động ngu xuẩn và bán nước này, ngày 2-12-1992, Nguyễn Mạnh Cầm, lúc đó là Bộ Trưởng Ngoại Giao giải thích rằng Bắc Việt biết rõ hai đảo Trường Sa và Hoàng Sa thuộc chính quyền miền Nam, chiếu Hiệp Định Genève 1954, nhưng CSVN đã phải ký ủng hộ Trung Cộng, vì “trong tình thế cấp bách, quan điểm lãnh đạo của ta là cần thiết, vì nó phục vụ cho cuộc chiến bảo vệ tổ quốc”.

Quý Vị thấy rõ cái gian xảo của CSVN và Tàu Cộng. Chủ tớ về hùa với nhau đi cướp nhà hàng xóm. Đất đai của hàng xóm chủ đòi lấy, tớ vỗ tay tán thành. Đến khi giết được hàng xóm thì bây giờ chủ tớ phản bội nhau. Cùng một cách này hai Đảng CSVN và Tàu lừa bịp thế giới tự do để xé bỏ Hiệp Định Paris 1973 và bức tử VNCH. Tôi thiết tưởng đây là lúc Ủy Ban Vận Động Hiệp Định Paris 1973 và LS Lê Trọng Quát cần hoạt động mạnh để tái lập nền Cộng Hòa VN.

Nếu CSVN phát đơn kiện Tàu Cộng xâm lăng thì bị đơn là Tàu Cộng sẽ trả lời thế nào? Ngày 15-5-2014, Tiếng Nói Nhân Dân Trung Hoa đã trả lời trước dư luận quốc tế là Trung Quốc không hề vi phạm đất đai, hải phận Việt Nam, vì vào ngày 14-9-1958, Thủ Tướng Cộng Sản Bắc Việt Phạm Văn Đồng đã ký văn thư tán thành chủ trương nới rộng hải phận của Trung Cộng để chiếm Hoàng Sa và Trường Sa.

Quý Vị thấy rõ cái mạnh và cái yếu của lời biện minh này. Mạnh là vì CSVN đã ủng hộ, vỗ tay tán thành cho Trung Cộng nới rộng hải phận, để xâm lấn đất đai VN. Yếu là vì như vậy là Tàu Cộng đã thú nhận Trường Sa và Hoàng Sa không hề bao giờ là của Trung Cộng, mà là do Phạm Văn Đồng dâng cho họ. Nhưng, khổ nỗi, vào lúc Phạm Văn Đồng ký văn thư đó, tức năm 1958, Hoàng Sa và Trường Sa thuộc quyền kiểm soát của chính phủ VNCH, chiếu Hiệp Ước Genève 1954, chứ không phải thuộc miền Bắc, cho nên văn thư của Phạm Văn Đồng hoàn toàn vô giá trị và rõ ràng chỉ là một âm mưu của hai Đảng CSVN và Trung quốc để xâm lăng đất đai của VNCH mà thôi.

Vậy thì lý luận mạnh của Trung Cộng lại là lý yếu của CSVN và lý luận yếu của Tàu Cộng lại là lý mạnh của VNCH hay một chính thể do dân chúng VN bầu ra. Nói cách khác, CSVN đi kiện là thua mà VNCH hay những người quốc gia đi kiện là thắng.

Quý vị hãy hình dung cuộc chất vấn trước Toà Án Quốc Tế, khi Tòa hỏi nguyên đơn là CSVN:
- Phạm Văn Đồng là Thủ Tướng nước nào?

- Thưa là Thủ Tướng nước CHXHCN chúng tôi.

- Sao Thủ Tướng các ông ký ủng hộ Trung Cộng mà bây giờ các ông lại đến đây kiện Trung Cộng? Đáng lẽ VNCH phải đi kiện mới đúng chứ? Thế VNCH bây giờ ở đâu?

- Dạ, kính thưa quý Tòa. Chúng tôi đã ủng hộ Trung Cộng nới rộng hải phận để chiếm Hoàng Sa và Trường Sa của VNCH để đổi lấy vũ khí. Nhờ vậy, chúng tôi đã bức tử VNCH ngày 30-4-1975 rồi ạ.

Tòa đập búa Công Lý cái rầm:

- Chính nguyên đơn đã đồng ý cho Trung Cộng mở rộng hải phận. Việc Phạm Văn Đồng có quyền ký văn thư hay không là thuộc nội bộ của chính phủ nguyên đơn, Toà Án Quốc Tế không quan tâm đến những thỏa thuận ngầm giữa hai Đảng CS để bức tử VNCH. Toà bác đơn. Và thế là Đảng CSVN thua kiện.
Nhưng cứ giả dụ là Toà Án Quốc Tế tuyên bố Trung Cộng xâm lăng VN đi. Tức là Trung Cộng bị xử thua. Rồi sẽ ra sao? CSVN cầm bản án đó để làm gì? Chúng ta nên nhớ rằng Toà Án Quốc Tế không có nhà tù, không có cảnh sát để thi hành án. Trung Cộng dù có thua kiện thì với cảnh cô thân, cô thế hiện nay của CSVN, hỏi rằng có quốc gia nào muốn bênh CSVN để đụng tới Tàu Cộng không? Ngược lại, nếu CSVN thua kiện thì Trung Cộng sẽ ồ ạt tiến chiếm lãnh thổ VN, căn cứ vào bản án cho họ thắng kiện.

Thêm nữa, giả như VN có đưa Trung Cộng ra trước Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc để lên án hành động xâm lăng và áp dụng các biện pháp trừng phạt đi chăng nữa thì Trung Cộng lại là một trong 5 nước được quyền phủ quyết. Khi Trung Cộng phủ quyết thì quyết định của LHQ bị vô hiệu hóa.

Tôi cũng phải nói thêm một sự kiện này để Quý Vị nào chưa hiểu rành về tổ chức LHQ thì đừng nên kỳ vọng quá nhiều vào LHQ hay Toà Án Quốc Tế. Sau thế chiến thứ hai, các quốc gia lập ra Liên Hiệp Quốc và 5 nước chiến thắng của phe Đồng Minh đã được giao cho quyền phủ quyết, tức là bất cứ quyết định nào của LHQ ban hành mà 1 trong 5 nước này phủ quyết thì bản văn đó sẽ trở thành vô giá trị. Năm nước đó là: Anh, Trung Hoa Dân Quốc (quen gọi là chính quyền Đài Loan), Mỹ, Nga và Pháp. Cho đến năm 1971, Trung Cộng vận động rất mạnh để các quốc gia bỏ phiếu tước quyền phủ quyết của Đài Loan và giao cho Trung Cộng. Và nhờ sức mạnh, Trung Cộng cướp được quyền phủ quyết từ tay Đài Loan. Thế là từ đó đến nay, Trung Cộng có quyền phủ quyết.

Mấu chốt của vấn đề Trung Cộng chiếm đất đai của VN là vì Hồ Chí Minh và Đảng CSVN đã bán nước cho Trung Cộng. Đảng CSVN đang làm thân trâu ngựa, trả nợ cho “chiến thắng” VNCH. Nếu còn ai chưa tin thì hãy nhớ lại những sự kiện mới nhất này:

- Khi dân chúng VN uất ức biểu tình chống TC liền bị Đảng CSVN thẳng tay đàn áp.

- Trung Cộng công bố VN nợ họ 870 tỷ đô la để theo đuổi chiến tranh chống Mỹ. Và đây là lúc VN phải trả nợ.

- Đầu năm nay, vào ngày 19-1-2014, đền thờ Lê Duẫn được khánh thành ở Hà Tĩnh và ngoài cổng có treo biểu ngữ: “Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, Trung Quốc”. Tức là Đảng CSVN chỉ là bọn lính đánh thuê của Liên Xô và Trung Cộng.

- Ngày 9-5-2014, Hội Đồng Giám Mục VN đã báo động rằng: “Những thoả ước tôn trọng tình hữu nghị giữa hai quốc gia láng giềng, giữa hai Đảng Cộng sản, thực tế đã cho thấy không mang lại ích lợi cho dân nước mà còn đem đất nước vào tình trạng lâm nguy.”

Và tất cả những điều tôi vừa trình bày chỉ là đưa đến kết luận: Muốn chống Tàu Cộng, đồng bào VN trong cũng như ngoài nước phải khai tử Đảng CSVN.

Đã 39 năm qua, kể từ 1975, chúng ta tranh đấu cho Nhân Quyền tại VN. Vậy mà chưa hề có một tia sáng Nhân Quyền nào xuất hiện. Lý do dễ hiểu là Cộng Sản làm gì có Nhân Quyền để mà cho. Chúng ta đã lầm. Quốc tế cũng lầm khi đòi hỏi những thứ mà Cộng Sản không hề có. Vậy từ nay, xin các nhà tranh đấu cho Việt Nam hãy đặt trọng tâm vào việc giải thể Đảng CSVN.

Trước tình thế hiện nay, không có một giải pháp nào để cứu nguy VN, ngoại trừ giải pháp phải thanh toán Đảng CSVN bán nước, trước khi đuổi quân xâm lăng ra khỏi VN. Không một quốc gia nào, không một tổ chức quốc tế nào, kể cả Liên Hiệp Quốc hay Toà Án Quốc Tế có thể cản ngăn được Trung Cộng xâm chiếm VN, ngoại trừ chính người VN phải ra tay làm việc này. Sức mạnh chính để chống Trung Cộng phải xuất phát từ người dân VN. Đảng CSVN không có tư cách gì để tồn tại trên đất nước VN nữa. Những phương cách Đảng này đưa ra để đương đầu với Trung Cộng chỉ là một màn kịch giữa hai Đảng CSVN và Trung Cộng nhằm kéo dài thêm thời gian, để hai Đảng này tìm cách đàn áp các phong trào yêu nước nổi dậy mà thôi. Nếu những người Việt quốc gia không nhận thức việc này thì sẽ xảy ra một vụ Thiên An Môn tại VN để hai Đảng CSVN và Trung Cộng thanh toán các phần tử yêu nước.

Khi nhìn đoàn biểu tình chống Trung Cộng tại một vài nơi, chúng ta thấy có những lá Cờ Đỏ Sao Vàng xuất hiện. Đây là một sự phi lý và nghịch thường. Cờ 5 Sao đẻ ra Cờ Một Sao. Cho nên Cờ Đỏ một Sao không bao giờ chống Cờ Đỏ 5 Sao. Chúng nó tuy hai nhưng là một. Cho nên, xin đừng ai hòa hợp, hòa giải với Đảng CSVN để chống Trung Cộng. Chúng ta hãy nhìn đoàn giáo dân thuộc Giáo Phận Vinh của Đức Giám Mục Nguyễn Thái Hợp hay các giáo dân nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế Hà Nội và Saigon. Họ tập trung chống Trung Cộng trông rất oai hùng và hợp lý. Họ chỉ mang theo cờ Hội Thánh và các biểu ngữ chống Trung Cộng.

KẾT LUẬN

Vào năm 1963, Mục sư Luther King mơ có một ngày nạn kỳ thị màu da tại Hoa Kỳ chấm dứt. Vậy mà chỉ 46 năm sau, tức là vào năm 2009, ông Barrack Obama, một người da đen đã trở thành Tổng Thống Hoa Kỳ.

Tại Hoa Kỳ này, những giấc mơ chính đáng đều có thể trở thành hiện thực.

Tàn lửa của Phật tử Lê Thị Tuyết Mai đã nhóm lên trước Dinh Độc Lập vào ngày 23-5 vừa qua. Tôi mơ tàn lửa này sẽ trở thành một biển lửa trong những ngày sắp tới để thiêu lụi Đảng CSVN.

Mới tuần trước, báo chí HK có đăng tin ông James Webb, cựu TNS đảng Dân Chủ, TB Virginia, đang nghiên cứu việc ra ứng cử Tổng Thống HK vào năm 2016. Ông Webb là một cựu chiến binh HK tham chiến ở VN và điểm đặc biệt, ông có vợ người VN là bà Lê Hồng, di cư năm 1975 từ Vũng Tàu. Tôi lại mơ HK có một đệ nhất phu nhân là một phụ nữ VN tỵ nạn CSVN. Bà sẽ cảnh giác chồng đừng nghe những gì Đảng CSVN nói, mà hãy tiêu diệt nó thì Việt Nam mới yên ổn.

Hiện giờ, sau 39 năm, tại các cơ quan chính phủ cũng như khắp các tổ chức của HK, đều đã có sự hiện diện của con cháu chúng ta. Trong quân lực Hoa Kỳ thế hệ thứ hai của người tỵ nạn Việt đã có người lên hàng Tướng Lãnh.

Tôi mơ thế hệ con cháu chúng ta, sẽ có một người da vàng, gốc Việt, trở thành Tổng Thống Hoa Kỳ.

Tôi mơ rằng vị Tổng Thống Hoa Kỳ gốc Việt này khi nhận chức mà Đảng CSVN vẫn còn hoành hành tại VN thì ông sẽ là người khai tử chế độ Cộng Sản tại VN, để trả nợ xương máu cho gần 58.000 quân nhân Hoa Kỳ đã hy sinh bảo vệ tự do cho miền Nam VN và trả lại danh dự cho những quân cán chính VNCH.

Tôi mơ rằng vị Tổng Thống Hoa Kỳ gốc Việt này sẽ quỳ lạy trước bàn thờ Tổ Tiên và khấn rằng: “Thưa Cha, thưa Mẹ, thưa Ông Nội, Bà Nội, thưa Ông Ngoại, Bà Ngoại... Con biết rằng các Ngài đã chống Cộng cho đến chết. Nay với quyền lực của Tổng Thống Hoa Kỳ, con đã khai tử Đảng CSVN rồi. Con xin đưa hài cốt các Ngài trở về an nghỉ mãi mãi trong lòng Đất Mẹ, nơi các Ngài đã sinh ra và dành cả một đời hy sinh để bảo vệ. Quê Hương Việt Nam nay đã hoà bình, không còn bóng dáng Cộng Sản. Xin các Ngài hãy an nghỉ giấc ngàn thu”.

Xin cám ơn Quý Vị.

Trần An Bài


Sunday, June 1, 2014

Hèn Nhát, Bán Nước Thì Không Thể Đánh Giặc - Le Nguyen

 Hèn Nhát, Bán Nước Thì Không Thể Đánh Giặc

Le Nguyen

Môt con người bình thường với khối óc tự do tư duy và trái tim độc lập cảm xúc thuộc loại trung bình, không cần phải nổi bật cho lắm, khi tiếp cận nhiều nguồn tài liệu lịch sử đa chiều hoặc chứng kiến mắt thấy tai nghe những việc cộng sản đã, đang làm trên tổ quốc thân yêu Việt Nam từ trong qua khứ xa cho đến quá khứ gần và ngay cả trong hiện tại. Tất cả đều làm cho những ai quan tâm đến tương lai Việt nam, không khỏi ngậm ngùi chua xót lẫn trào dâng phẫn nộ, bực tức đối với hành động ngu xuẩn, độc ác phi nhân, thú tính của tập đoàn gian manh cộng sản Việt Nam.

Một trong nhiều điều gây bực tức phẫn nộ là việc giáo dục, tuyên truyền dối trá của tuyên giáo đảng cộng sản nhằm tẩy não, cấy vào đầu nhiều thế hệ thanh niên những hư cấu, những hào quang láo, không có thật về bác, đảng – những điều vô bổ không giúp ích được gì cho nhân cách, kiến thức, kỹ năng xây dựng, phát triển đất nước như những hậu quả nghiêm trọng mà nhân dân Việt Nam đã thấy.

Ai cũng biết những cơ sở lý luận đào tào rèn luyện của đảng cộng sản, chỉ có được mỗi một việc là làm cho nhiều thế hệ thanh niên Việt Nam mù quáng, ngu lâu. Chúng chỉ nhắm vào một mục đích duy nhất là làm sao sản xuất ra được số lượng “robot” trung thành với đảng, với chế độ độc tài toàn trị cộng sản Việt Nam – một đảng đã gây ra thảm họa kinh hoàng cho đất nước dân tộc Việt Nam kéo dài đến nay hơn ¾ thế kỷ và vẫn còn đang tiếp diễn.

Những điều nổi bật mà cộng sản nhồi nhét trong đầu một số thanh niên Việt Nam khá nhuần nhuyễn, “chuyên nghiệp” là hung hăng chửi bới, phỉ báng không cần suy nghĩ lý luận hợp lý cho bất cứ điều gì, cho bất cứ ai chỉ ra sai lầm, vạch trần bộ mặt thật đầy máu, dối lem lẻm của bác đảng, của chế độ độc tài phi nhân tính cộng sản. Cụ thể, những câu lời chúng ta thường nghe thấy trên các phương tiện truyền thông lẫn nghe thấy phát ra từ cửa miệng của các thành phần mù quáng, ngu lâu này là cứ lặp đi lặp lại những câu lời đại loại như “…phản động, thế lực thù địch… nhận tiền nước ngoài, chống phá tổ quốc… tay sai nước ngoài buôn dân, bán nước cầu vinh…”

Điều nực cười là các kho tài liệu bí mật của thế giới liên quan đến việc ông Hồ Chí Minh, cha đẻ của đảng cộng sản Việt Nam làm tay sai, nhận tiền cộng sản quốc tế đệ tam chống phá tổ quốc, bán nước cầu vinh đã được bạch hóa, không ai là không biết trong thời đại thông tin này. Thế mà vẫn còn một bộ phận không nhỏ mù đảng, ngu lâu vẫn chưa biết hoặc có biết đến nhưng thiếu suy nghĩ độc lập, thiếu khả năng trí tuệ vẫn mù quáng tin theo, vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời đảng dạy, cho đó là những tài liệu ngụy tạo, những luận điệu tuyên truyền của các thế lực thù địch vu khống, dựng chuyện chống phá bác đảng, nhà nước và họ vẫn cứ như người máy đổ vấy “… bán nước cầu vinh…” cho những ai chỉ thẳng mặt đảng, lột trần lãnh đạo đảng là Việt gian tay sai, buôn dân bán nước cầu vinh!

Đến nay bộ mặt buôn dân bán nước cầu vinh của nhiều thế hệ lãnh đạo đảng cộng sản đã quá rõ, cho dù bộ máy tuyên truyền của tuyên giáo cộng sản có tinh vi vẫn không thể che dấu được hành động buôn dân bán nước của chúng và cũng không cần các “thế lực thù địch” bôi xấu bịa đặt ai cũng thấy đảng cộng sản đích thực là băng đảng Việt gian “buôn dân bán nước”. Ngày nay những hành động buôn dân bán nước cụ thể ai cũng có thể nhận ra:

Thứ nhất là “buôn dân” để thu ngoại tệ qua các hình thức xuất khẩu lao động tay nghề thấp, xuất khẩu cô dâu, xuất khẩu oshin qua kênh chính thức và xuất khẩu mại dâm, xuất khẩu băng đảng xã hội đen đi trồng, đi buôn cần sa, ma túy… không chính thức có sự thỏa thuận ngầm lẫn có sự tổ chức của các cơ quan chức năng “kín” nằm dưới sự chỉ đạo của đảng, nhà nước cộng sản Việt Nam.

Thứ hai là tình nguyện làm tay sai cho Nga – tàu nhuộm đỏ Việt nam, là bí mật ký kết nhiều hiệp ước “bán nước” từ đời đầu gồm Hồ, Chinh, Đồng, Giáp, Duẩn, Thọ, Hoàn… đến đời giữa có Linh, Mười, Anh, Nông, Dân, Phiêu… và đời nay là Sang, Trọng, Hùng, Dũng, Quang Thanh…vẫn còn đang tiếp diễn.

Hành động bán nước cụ thể của đảng cộng sản lần lượt lộ ra gồm có công hàm Phạm Văn Đồng nhượng Hoàng Sa, Trường sa do cộng sản đời đầu chịu trách nhiệm, các hiệp định phân định biên giới đất liền, biển đảo của cộng sản đời giữa thời Lê Khả Phiêu giao nạp hàng ngàn cây số vuông đất biên giới, cả chục nghìn cây số vuông của vùng biển vịnh bắc bộ.

Hiện tại đến lượt cộng sản đời nay cũng đã âm thầm thực hiện bán từng phần các vị trí chiến lược liên quan đến an ninh quốc phòng cho Tàu Cộng như rừng đầu nguồn ở biên giới cùng với vùng đất Tây Nguyên, nóc nhà đông dương, xương sống của Việt Nam và vùng biển Vũng Áng, Hà Tĩnh có khả năng cắt đôi Việt Nam khi Tàu Cộng thực hiện chiến tranh xâm lăng Việt Nam…

Bên cạnh đó là nhiều hợp đồng kinh tế rất có khả năng trá hình phục vụ cho các mục tiêu tình báo như các dự án xây dựng hạ tầng, nhà máy công xưởng phục vụ mục tiêu phát triển công nghiệp hóa, hiện đại hóa lọt vào tay các nhà thầu Trung Cộng…(?)

Đúc kết các tài liệu lịch sử công khai lẫn bí mật đã bạch hóa, khá dễ dàng để chúng ta nhận ra một chuỗi âm mưu cướp nước Việt Nam từng phần của Tàu Cộng trong thời gian dài có đến mấy mươi năm, có sự tiếp tay tích cực của kẻ nội thù Việt Cộng là sự thật không thể chối cãi. Những hành động bán nước của đảng cộng sản Việt Nam đã bại lộ, chúng không thể đổ cho các thế lực thù địch vu khống, bịa đặt và sự thật bán nước không thể bưng bít, là mồ chôn đảng, nhà nước cộng sản Việt Nam.

Thế cho nên trước hành động ngày càng lộ liễu, ngang ngược của Tàu Cộng, nhất là việc bọn bá quyền xua tàu cá, tàu chiến, giàn khoan lớn, xây dựng căn cứ quân sự trên các vùng biển đảo mà chúng đã dùng vũ lực cưỡng chiếm, có sự hỗ trợ của phi cơ, tên lửa hành trình, chúng tràn ngập lãnh hải của ta, cấm mốc chủ quyền xâm chiếm biển đông lâu dài đã gặp sự phản ứng quyết liệt của người dân Việt Nam buộc đảng, nhà nước cộng sản Việt Nam phải lên tiếng phản đối hành động ngạo mạn, hung hăng xâm chiếm vùng đặc quyền kinh tế trên thềm lục địa Việt Nam.

Trước sự phẫn nô, sục sôi lửa căm thù quân xâm lược của nhân dân Việt Nam nên hai cộng đảng Việt – Trung đã phối hợp nhau diễn trò làm như chiến tranh sắp xảy ra qua việc Tàu Cộng “tung tin” đưa nhiều trăm ngàn quân áp sáp biên giới Việt Nam và sử dụng lực lượng hùng hậu hải pháo không quân, tên lửa hành trình vào sâu lãnh hải Việt Nam trấn áp tàu cá, tàu cảnh sát biển Việt Nam. Về phía Việt Nam lãnh đạo trung, cao cấp của đảng, nhà nước thay phiên nhau họp báo, lên diễn đàn trong, ngoài nước hô hào “chống Tàu” khá hùng hồn. Thế nhưng trên thực tế chúng nó chỉ dùng loa phóng thanh “súng nước” tập trận giả với nhau và dù chỉ là súng phun nước nhưng đội tàu bảo vệ bờ biển Việt Nam, qua báo cáo thiệt hại khá nặng gần như tê liệt hoàn toàn. Thử hỏi nếu đánh trận thật Việt Nam lấy cái gì đánh Tàu (?)

Thế nhưng để tiếp tay cho đảng, nhà nước diễn trò “chống Tàu” bọn tuyên giáo trung ương đảng cộng sản “lùa” cán bộ tuyên giáo, báo nô, văn nô, bồi bút dư luận viên… vào cuộc kẻ khẩu hiệu cờ xí tuyên truyền, sáng tác thơ văn cổ động yêu nước, kêu gọi thanh niên xung phong tình nguyện nhập ngũ đánh Tàu giữ đảo… như là cách duy nhất thể hiện lòng yêu nước (?)

Thực tế bảo vệ tổ quốc theo cách cổ động tuyên truyền của tuyên giáo cộng sản không phải là cách khôn ngoan, hữu hiệu để bảo vệ tổ quốc… Đó chỉ là trò lừa khác của đảng, là cách gian manh của bọn chuyên nghề cờ gian bạc lận, đánh bạc bằng tiền của người khác. Là cách của bọn ma quỷ xây đỉnh vinh quang trên núi xương sông máu của người dân vô tội như chúng đã từng theo lệnh quan thầy Mao, sử dụng thanh niên Việt Nam đánh Mỹ đến người Việt Nam cuối cùng trong chiến tranh xâm lăng miền nam, được lồng trong mỹ từ chống Mỹ cứu nước!

Trong hừng hực khí thế cả nước sẳn sàng lên đường chống Tàu xâm lược được kích động bởi truyền thông đa phương tiện rỉ rả trên loa đài ngày đêm cùng với khẩu hiệu cờ xí đỏ rợp trời, kêu gọi thanh niên chuẩn bị tinh thần lên đường “đánh đuổi giặc tàu” giữ gìn biển đảo và tinh thần yêu nước của dân tộc Việt Nam là không thể phủ nhận.

Thế chúng ta có biết tâm tư tình cảm, lòng yêu nước của đám cán bộ quan chức “hưởng ơn đảng, lộc chế độ”, những kẻ luôn lớn tiếng hô hào bảo vệ đảng, trung thành với tổ quốc xã hội chủ nghĩa và chúng đang kích động, xúi dục thuộc cấp vận động thanh niên nhập ngũ tòng chinh lên đường đánh đuổi giặc tàu giữ gìn biển đảo như thế nào không? Để tìm hiểu sự thật mời các bạn đọc trích đoạn bài viết “Chống Ngoại Xâm Kiểu… Bán Nước” của tác giả Huỳnh Bá Hải để biết rõ hơn một phần sự thật khác của đám quan chức các cấp trong tổ chức đảng, nhà nước thể hiện thái độ chống Tàu ra sao?

“… Tôi xin nói các quan chức trong họ hàng nhà của tôi ra luôn cho mọi người biết. Chưa bao giờ mà cái “thằng phản động” như tôi được quan tâm hỏi han chân tình từ email, điện thoại, skype luôn nhộn nhịp. Người ta quên mất tiêu là cho đến cả dịp tết Nguyên Đán vừa qua tôi chỉ gọi về thăm hỏi chúc tết thì họ cũng ngại không dám liên lạc. Còn bây giờ thì rất chi là chân tình tha thiết. Sau vòng đầu chào hỏi lả lơi khách sáo thì cũng vô đề luôn: “Em có thể giúp cho con bé / thằng cu của anh chị đi du học được không em?” Thì ra là vậy, những vồn vã ban đầu cũng chỉ là tìm đầu mối cho con cái của họ đi du học càng xa Việt Nam lúc này càng tốt, ngay lúc dầu sôi lửa bỏng này đây.

Chính những người này tuyên bố hùng hồn bảo vệ biển đảo quê hương trên sóng radio cũng như tivi ở thành phố Đà Nẵng mà hành xử như vậy. Chuyện chiến tranh chống Tàu là của dân đen chứ không phải con cái của họ. Quan chức bên ngành y tế cũng gọi điện hỏi thăm tôi sau khi con họ bị tòa đại sứ Mỹ đánh rớt trong đợt phỏng vấn du học Mỹ vừa qua. Cán bộ giảng dạy của đại học Kinh tế Đà Nẵng cũng tìm cách đưa con du học. Càng chức cao thì mức độ chạy chọt cho con cái càng khốc liệt hơn…”(*)

Sự thật về “chống Tàu” của đa phần lãnh đạo cao cấp bán nước cầu vinh đã lộ diện không thể chối cãi, cho đến lãnh đạo các cấp, các ban ngành trong tổ chức đảng cộng sản đang tìm cách tháo chạy lẫn tìm cách cho con trốn tránh trách nhiệm khi tổ quốc lâm nguy trước dã tâm xâm lược của Tàu Cộng cũng là một sự thật khác của chống tàu. Từ đó chỉ ra cho nhân dân Việt Nam thấy là chúng ta không thể chống Tàu dưới sự lãnh đạo của đảng cộng sản Việt Nam, vì chúng hiện nguyên hình là băng đảng buôn dân bán nước “hèn với giặc ác với dân”.

Muốn đánh đuổi giặc Tàu toàn dân phải đoàn kết thành một khối thống, toàn tâm toàn ý đánh giặc như tổ tiên nòi Việt đã từng và muốn đánh thắng “giặc ngoài” trước tiên là phải xóa sổ “thù trong” là đảng cộng sản, vì chúng là một tập thể đã hèn nhát buôn dân bán nước thì không thể dũng cảm cũng như thực tâm đánh đuổi Tàu bảo vệ tổ quốc.

Le Nguyen


Saturday, May 31, 2014

Bức tranh của họa sĩ Lui Liu người Canada gốc Hoa

Bạn nghĩ thế nào về bức tranh này?
Lui Liu was born in March 1957 in North China and came to Canada in 1991. Speaking both Chinese and English fluently, Lui Liu possesses superb painterly techniques, his unique language that finds a wide range of audience around the world. His acquisition of techniques started during China's Cultural Revolution when he was a young boy painting posters on the streets and continued in the most prestigious Central Academy of Fine Arts in Beijing.

Through his paintings, Lui Liu creates a surreal world that transcends cultures and spaces. Growing up in China and living in the west give him a dual role of being an insider and outsider of both worlds and afford him to "stand alone facing east and west, as he chooses," wrote Barry Callaghan, a renown Canadian writer.

Lui Liu is a member of Ontario Society of Artists. He lives and works in Toronto, Canada with his wife and daughter while exhibiting at galleries throughout North America, Europe and Asia. He also held solo shows at Taiwan Fine Arts Museum and at Contemporary Art Center of Holland. Lui Liu has been interviewed by various publications. He was also featured at Bravo! Art Network and AP's television programs. Lui Liu's works have been purchased and commissioned by diverse private and corporate collectors in North America and around the world.



Tà quyền khiếp nhược - Ls Lê Duy San

TÀ QUYỀN KHIẾP NHƯỢC
* Không có cái nhục nào to lớn bằng cái nhục của một dân tộc có một chính quyền hèn hạ và đốn mạt như chính quyền cộng sản Việt Nam ngày nay.

Lê Duy San

Nhiều người nghĩ rằng cái nhục lớn nhất của một dân tộc là cái nhục mất nước. Điều này không đúng hẳn. Nước nhỏ, dân ít, bị một nước lớn, dân đông, xâm chiếm là điều thường xẩy ra trên thế giới, nhất là vào thời kỳ khoa học, kỹ thuật chưa được tiến bộ. Vấn đề quan trọng là dân tộc đó có ý chí, có quyết tâm để tìm cách giành lại chủ quyền hay không. Chỉ khi nào dân tộc đó không có ý chí phục quốc, không có quyết tâm giành lại độc lập và cam chịu số phận mất nước mới gọi là nhục.

Nước ta bị người Tầu đô hộ một ngàn năm và bị người Pháp đô hộ gần 100 năm, nhưng dân tộc ta không bao giờ chịu nhục. Lúc nào dân tộc ta cũng có những người yêu nước tìm cách nổi dậy để đánh đuổi người Tầu, người Pháp ra khỏi bờ cõi, giành lại độc lập cho đất nước và lấy lại chủ quyền cho dân tộc. Nhưng có độc lập, có chủ quyền mà đất bị lấn bị chiếm, biển bị xâm phạm mà chính quyền lại hèn nhát, không dám lên tiếng, thì qủa là một cái đại nhục cho dân tộc.

Ngày 19/1/74, trong khi Hải Quân của Việt Nam Cộng Hòa tử chiến với quân xâm lược Trung Cộng để bảo vệ Hoàng Sa thì ngụy quyền Việt Công Hà Nội im hơi lặng tiếng một cách hèn hạ, không một lời phản đối Trung Cộng.

Ngày 2/12/07, Trung Quốc phê chuẩn việc thành lập một quận lỵ lấy tên là Tam Sa, trong đó có hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa là của Việt Nam, để trực tiếp quản lý cả hai quần đảo này, ngụy quyền Cộng Sản Việt Nam cũng chỉ dám phản đối một cách yếu ớt qua lời tuyên bố của Lê Dũng, người phát ngôn của Bộ Ngọai Giao Cộng sản Việt Nam, rằng: "Việt Nam có đầy đủ bằng chứng lịch sử và cơ sở pháp lý để khẳng định chủ quyền của Việt Nam đối với hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa", và rằng: "Hành động này đã vi phạm chủ quyền lãnh thổ của Việt Nam, không phù hợp với nhận thức chung của Lãnh đạo cấp cao hai nước, không có lợi cho tiến trình đàm phán tìm kiếm biện pháp cơ bản, lâu dài cho vấn đề trên biển giữa hai bên”.

Ngày 16/5/09, Trung Cộng đã chính thức ra lệnh cấm đánh cá đặc khu kinh tế khổng lồ bao quanh quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, không phải chỉ các vùng đang bị tranh chấp mà cả các vùng mà Việt Nam có chủ quyền. Là cơ quan hành pháp, đại diện cho một quốc gia, đứng trước hành động hỗn xược này của Trung Quốc, đúng lý ra, bộ Ngoại Giao Việt Nam phải cho mời Đại Sứ Trung Cộng tới để phản đối hoặc gửi công hàm phản đối với lời lẽ thật mạnh mẽ và cương quyết như “vi phạm chủ quyền của Việt Nam” “xâm phạm lãnh hải Việt Nam”“yêu cầu Trung Quốc tôn trọng chủ quyền Việt Nam, lãnh hải của Việt Nam cũng như quyền đánh cá của ngư dân Việt Nam v.v.”

Theo phát ngôn viên của chính quyền Việt Cộng thì bộ Ngoại Giao Việt Cộng đã yêu cầu Đại Sứ Trung Quốc tại Hà Nội kêu gọi chính phủ Bắc Kinh ngừng các hoạt động trên biển. Nhưng thực ra chính quyền Cộng Sản Việt Nam không những đã không dám phản đối mà chỉ xin xỏ một cách hèn hạ như “đề nghị phía Trung Quốc không nên có các hoạt động cản trở hoạt động bình thường của ngư dân Việt Nam” hoặc “việc Trung Quốc tăng cường tuần tra sẽ dẫn tới có thêm nhiều vụ bắt bớ ảnh hưởng tới các hoạt động đánh bắt cá bình thường của ngư dân Việt Nam tại khu vực đánh bắt cá truyền thống của Việt Nam”.

Thế nào là “khu vực đánh bắt cá truyền thống” ? Phải chăng đó là ngôn từ ngoại giao của bè lũ bán nước Nông Đức Mạnh, Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Văn An? Ôi, nghe sao mà hèn hạ vậy? Nếu không dám dùng những danh từ dao to, búa lớn, những danh từ sặc mùi khát mắu mà bọn chúng đã dùng trong thời gian xâm chiếm miền Nam thì ít nhất cũng phải dùng những chữ cho rõ nghĩa, cho đúng với ngôn từ của một quốc gia độc lập và có chủ quyền như: “không được có những hành động cản trở những hoạt động bình thường của ngư dân Việt Nam” hoặc “không được xâm phạm vào khu vực đánh cá thuộc chủ quyền của Việt Nam” v.v. Đúng là phường khôn nhà dại chợ, chỉ quen áp bức dân lành.

Không những hèn mạt, không dám phản đối quan thầy Trung Cộng, bọn ngụy quyền Cộng Sản Hà Nội còn sợ mất lòng quan thầy Trung Cộng không dám để người dân bày tỏ lòng yêu nước và tìm cách đàn áp, bịt miệng những người bất đồng chính kiến, đúng như tờ báo chui, “Báo Sinh Viên Yêu Nước”, của anh em Sinh Viên trong nước đã nhận định trong số báo thứ 5: “Thời gian qua, sự kiện Trung Quốc khai thác Bauxit ở Tây Nguyên còn đang bị dư luận phản đối. Vụ ngư dân Việt Nam đã không dám đánh cá vì bị tàu Trung Quốc tấn công. Vụ lãnh hải Việt Nam bị thu hẹp vì Trung Quốc dùng sức mạnh bá quyền công khai áp lực. Vụ luật sư Cù Huy Hà Vũ dám ra mặt kiện Nguyễn Tấn Dũng. Trước áp lực dư luận có nguy cơ bùng nổ, phô bày bản chất yếu hèn, phản động của đảng CSVN trước tham vọng xâm lăng Việt Nam của Trung Quốc. Hà nội quyết định bắt luật sư Lê Công Định, cũng là cách để chuyển dư luận chống đối sang ngã rẻ khác, vừa răn đe thành phần đấu tranh dân chủ, vừa nhắn nhủ giới luật sư, trí thức, thanh niên sinh viên Việt Nam đang manh nha hình thành lực lượng nhằm phản đối vụ khai thác Bauxit và những quyết định bạc nhược, hèn yếu của Chính trị bộ đối với quan hệ Trung - Việt.
Hẳn chúng ta còn nhớ, cách đây gần 2 năm, sau khi biết tin Trung Cộng công khai xân chiếm hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam và sát nhập vào một quần đảo khác của Trung Cộng để thành lập một quận lỵ lấy tên là Tam Sa? Các học sinh và sinh viên Việt Nam cùng đồng bào trong nước đã tổ chức 2 cuộc biểu tình vào ngày 9/12/07 tại Saigon và Hà Nội để phản đối hành động xâm lược của Trung Quốc. Bọn nguỵ quyền Cộng Sản Hà Nội, không những không ủng hộ hay khuyến khích mà lại còn bắt bớ, cấm đoán và hăm dọa. khiến một nữ sinh viên quá uất ức đã vừa khóc vừa la: “Chúng cháu đến đây để thể hiện lòng yêu nước của mình… tại sao lực lượng an ninh lại ngăn cản lòng yêu nước của chúng cháu…? ngăn chặn chúng cháu lại và không cho chúng cháu vào tham gia cùng mọi người…? Tại sao ? Tại sao ? Và một thanh niên khác, không dằn được sự tức giận, đã hiên ngang đập mạnh tay xuống bàn và la lớn: “Các ông chỉ biết lo cho cái ghế của các ông, các ông chỉ biết tham nhũng”.

Thật là một điều nghịch lý khi những nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam gán cho những người dân yêu nước dám bầy tỏ thái độ, lập trường của mình trước những vấn đề liên quan đến sự tồn vong của đất nước, của dân tộc lại bị gán cho những tội danh như “xâm phạm an ninh quốc gia”, “lợi dụng quyền tự do, dân chủ để xâm hại quyền lợi nhà nước”. Thật là một điều nghịch lý khi nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam đã trù dập, đàn áp dã man và bỏ tù những người yêu nước như nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa, nhà giáo Vũ Hùng, sinh viên Nguyễn Tiến Nam cho tới các bloggers Điếu Cày Nguyễn Hoàng Hải, Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Người Buôn Gió Bùi Thanh Hiếu, rồi nhà báo Phạm Đoan Trang, cùng nhiều người khác nữa chỉ vì họ có tâm huyết với đất nước.

Ngày nay chúng ta đã thấy, người dân đã dám bàn chuyện chính trị, dám phê phán chính quyền công khai, không còn dè dặt và sợ hãi như những năm trước nữa. Nhiều người còn dám rủ nhau đi kiện, đi biểu tình phản đối những vụ chính quyền trưng dụng nhà cửa, đất đai của họ. Các anh em sinh viên cũng đã dám ra một tờ báo chui gọi là Báo Sinh Viên Yêu Nước để bầy tỏ thái độ và các trí thức trong nước cũng đã dám công khai bầy tỏ lập trường. Họ không còn sợ hãi trước sự hù dọa hay sự bắt bớ, giam cầm, bỏ tù một số người chống đối, của ngụy quyền Cộng Sản Việt Nam. Một vài luật sư đã dám tranh luận thẳng thừng với các chánh án Việt Cộng để bênh vực cho thân chủ trong các vụ án có liên can tới chính trị. Nhưng số người này còn quá ít ỏi, vẫn chưa đủ. Họ cần phải đông đảo hơn nữa, tích cực hơn nữa, mạnh mẽ hơn nữa cho tới khi nào chế độ Cộng Sản Việt Nam bán nước phải cáo chung.

Một người dân trong nước cũng viết: “Tôi bần thần tự hỏi, chính quyền hiện hành có còn là chính quyền của dân tộc Việt Nam hay không ?Tự hỏi để rồi ngầm trả lời: Không, không, không. Chính quyền này không phải là của dân tộc Việt Nam, mà là chính quyền của đảng cộng sản Việt Nam ! Tôi và bao bậc cha mẹ khác lẽ nào đưa con mình đi cầm súng để bảo vệ đảng nô lệ như thế này ? Tôi đã rớt nước mắt. Tệ hại quá, tôi phải “nướng” con tôi cho lũ cầm quyền phản dân tộc này sao? Tôi sẽ phải làm thế nào ? Cầm súng bảo vệ đất nước thì tôi không sợ, cầm súng chống bọn xâm lấn Trung Cộng thì tôi sẵn sàng đưa con tôi lên đường. Còn cầm súng, hi sinh con cái chúng tôi cho quyền lợi riêng của đảng cộng sản Việt Nam thì khác nào sự ngu xuẩn, hơn nữa, đó là sự nhục nhã !

Gần đây, tấm bia ghi chiến tích trận đánh Trung Quốc nơi biên giới Việt Trung của quân đội Cộng Sản Việt Nam trong cuộc chiến tranh biên giới vào năm 1979 đã bị bọn ngụy quyền Việt Cộng hèn nhát ra lệnh đục bỏ những chữ “Đoàn Quân Trung Quốc Xâm Lược“ là bằng chứng cho sự khiếp nhược đã tới mức không thể diễn tả bằng lời”.

Thật không có cái nhục nào to lớn bằng cái nhục của một dân tộc có một chính quyền hèn hạ và đốn mạt như chính quyền cộng sản Việt Nam ngày nay, một chính quyền bán nước hại dân, chỉ biết tham nhũng và hiếp đáp dân lành. Không những thế, bọn ngụy quyền Cộng Sản Việt Nam còn muốn tất cả dân tộc Việt Nam phải hèn nhát như bọn chúng. Vì thế nếu có người nào can đảm, dám biểu lộ lòng yêu nước và dám nói lên những việc làm sai trái, đốn mạt của bọn chúng, là bọn chúng tìm cách đàn áp và bắt giam như ta đã thấy.

Không biết người dân còn chịu đựng sự nhục nhã này tới bao giờ mới tìm cách lôi cổ bọn hèn nhát này xuống để trị tội?

Lê Duy San

* Tổng thống Nga Putin nói: “Kẻ nào tin những gì CS nói là không có cái đầu. Kẻ nào làm theo lời của CS, là không có trái tim.”