Tuesday, March 4, 2014

Chúng Ta Đã và Đang Thực Sự Mất Nước - Phạm Cao Dương

Chúng Ta Đã và Đang Thực Sự Mất Nước
G.S Phạm Cao Dương
Chú thích: Đây là nguyên văn bài thuyết trình tác giả đọc tại buổi hội thảo mang chủ đề “38 Năm Nhìn Lại: Hiện Tình và Tương Lai Việt Nam” do Hội Ái Hữu Bưởi-Chu Văn An Nam California tổ chức ngày 14 tháng 7 năm 2013 tại Coatline Community College, Thành Phố Westminster, California.

“Nếu ngươi dám đem một thước, một tấc đất của Thái Tổ làm mồi cho giặc, thì tội phải tru di” - Vua Lê Thánh Tông dụ bọn Kiến Dương Bá Lê Cảnh Huy năm 1473

“Chúng ta phải giành cho được Đông Nam châu Á bao gồm cả miền nam Việt Nam, Thái lan, Miến Điện, Ma-lai-xi-a và Xin-ga-po. Một vùng như Đông-nam châu Á rất giàu, ở đấy có nhiều khoáng sản… xứngđáng với sụ tốn kém cần thiết để chiếm lấy… Sau khi giành được Đông-nam châu Á, chúng ta có thể tăng cường được sức mạnh của chúng ta ở vùng này, lúc đó chúng ta sẽ có sức mạnh đương đầu với khối Liên Xô-Đông Âu, gió đông sẽ thổi bạt gió tây.”

Chúng ta phải chinh phục trái đất. Mục tiêu của chúng ta là toàn thể trái đất” - Mao Trạch Đông tuyên bố trước Trung Ương Đảng Cộng Sản Trung Quốc năm 1959

Nói về hiện tình đất nước ở vào thời điểm 2013 mà không nói tới tham vọng và cuộc xâm lăng của người Tàu, cuộc xâm lăng mới nhất, đang xảy ra trên lãnh thổ của nước ta là một điều vô cùng thiếu sót. Vì vậy thay vì góp thêm nhận định về hiện trạng kinh tế, xã hội, văn hóa, giáo dục ở trong nước hiện tại, tôi xin phép Ban Tổ Chức và toàn thể quý vị cho tôi được nói đôi chút về đề tài nóng bỏng này, đề tài tôi tạm gọi là “Chúng Ta đã và Đang Mất Nước”.

Vì thời giờ có hạn, tôi chỉ xin nói ra những điểm chính. Sau buổi hội thảo ngày hôm nay tôi sẽ xin ghi lại những chi tiết đầy đủ hơn và sẽ xin gửi tới quý vị sau. Cũng vì thì giờ có hạn, tôi sẽ không nói tới hay đúng ra không nói nhiều về Biển Đông với các quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa và Đường Lưỡi Bò của Trung Cộng và những gì đế quốc mới này đã và đang làm ở trong vùng biển này như thành lập Thành Phố Tam Sa, thiết lập các cơ cấu hành chánh, chánh trị, quân sự, đưa các tàu hải tuần xuống đe dọa các quốc gia liên hệ chặn bắt, các tàu đánh cá của ngư dân, đặc biệt là ngư dân Việt Nam… Lý do là vì tất cả đã trở thành đề tài thời sự thế giới, được nói tới gần như hàng tuần và luôn cả hàng ngày trên các đài phát thanh, các đài truyền hình quốc tế cũng như các đài phát thanh, đài truyền hình của người Việt, trên các trang mạng từ nhiều năm nay và đương nhiên trong những buổi gặp gỡ giữa anh em, bạn bè chúng ta.

Tôi cũng không nói hay nói rất ít về bản “Tuyên Cáo về việc Nhà Cầm Quyền Trung Quốc Liên Tục Có Những Hành Động Gây Hấn, Xâm Phạm Nghiêm Trọng Chủ Quyền Toàn Vẹn Lãnh Thổ Việt Nam Trên Biển Đông”, ngày 25 tháng 6 năm 2011 và bản “Kiến Nghị Về Bảo Vệ Và Phát Triển Đất Nước Trong Tình Hình Hiện Nay” của các nhân sĩ, trí thức nổi tiếng ở trong nước gửi Quốc Hội Nước Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam và Bộ Chính Trị Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng Cộng Sản Việt Nam ngày 10 tháng 7 cùng năm và nhiều kiến nghị khác mà mọi người đều biết trước là sẽ không bao giờ được trả lời hay chỉ được trả lời quanh co hay gián tiếp.

Tôi cũng không nói hay nói rất ít về lối trả lời gián tiếp các nhà trí thức kể trên của Đảng CSVN xuyên qua một bài báo đăng trên tờ Đại Đoàn Kết theo đó những người cầm quyền ở Việt Nam hiện tại đã tỏ ra vô cùng lúng túng trước câu hỏi về bản công hàm của Phạm Văn Đồng nhân danh Thủ Tướng Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà gửi Chu Ân Lai, Chủ Tịch Quốc Vụ Viện nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa, ngày 14 tháng 9 năm 1958. Đây là lần đầu tiên những người cầm đầu Đảng Cộng Sản Việt Nam, đã thừa nhận là họ đã lựa chọn nhường các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa cho Trung Cộng để đổi lấy sự giúp đỡ của Trung Cộng trong cuộc xâm chiếm Miền Nam bằng vũ lực của họ sau đó. Đây cũng là lần đầu tiên họ, những người cầm đầu Đảng Cộng Sản Việt Nam, công nhận các chính phủ Quốc Gia Việt Nam thời Quốc trưởng Bảo Đại và sau đó là Việt Nam Cộng Hòa là những chính phủ hợp pháp có trách vụ quản trị các quần đảo này theo Hiệp Định Genève cũng như những nỗ lực không thể chối cãi mà những chính phủ quốc gia này đã làm để bảo vệ các quần đảo này trong suốt thời gian các chính phủ này tồn tại.

Lý do chính yếu khiến tôi không nói hay chỉ nói rất ít về những sự kiện kể trên là vì tất cả hiện thời ở Biển Đông và các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa mới chỉ là diện, là bề ngoài, là mới chỉ là bắt đầu. Tất cả rồi cũng sẽ được giữ nguyên trạng trong một thời gian dài và dù muốn hay không Hoàng Sa cũng đã mất rồi, còn Trường Sa thì cũng mất nhiều phần, còn nhiều thế hệ nữa Việt Nam mới có thể lấy lại được hay có cơ hội lấy lại được. Trung Hoa Cộng Sản trong mọi hoàn cảnh cũng đã chiếm được và giữ được những phần quan trọng kể từ sau khi họ chiếm Hoàng Sa từ trong tay Việt Nam Cộng Hòa hồi tháng Giêng năm 1974 trong sự im lặng, đồng lõa của chính quyền Cộng Sản Hà Nội. Cái giá để cho Đảng CSVN xâm chiếm miền Nam và thống nhất đất nước ta bằng võ lực phải nói là quá đắt cho dân tộc Việt Nam và cho chính họ.

Hoàng Sa, Trường Sa hay rộng hơn Biển Đông chỉ là những gì nổi bật bề ngoài, là cái diện ai cũng có thể thấy được trong tiến trình mất nước của dân tộc Việt Nam đầu Thế Kỷ 21 này. Vậy thì cái điểm nằm ở đâu? Thưa quí vị, nó nằm ngay trên đất liền, trên lãnh thổ của chính quốc Việt Nam. Nó nằm rải rác ở khắp lãnh thổ nước ta chứ không riêng ở biên giới phía bắc, đành rằng ở biên giới phía bắc, người ta đã ghi nhận những sự nhổ và lui cột mốc, sự mất ba phần tư Thác Bản Giốc, những sự chiếm giữ các cao điểm có tính cách chiến lược từ trước và sau trận chiến 1979 giữa hai đảng Cộng Sản Á Châu và có thể từ xa hơn nữa, từ đầu thập niên 1950, khi CSVN mở cửa biên giới phía bắc để nhận viện trợ của Trung Cộng nhằm tiếp tục cuộc chiến tranh chống Pháp và gián tiếp chống lại chính quyền Quốc Gia Việt Nam lúc đó đã được thành lập bởi Cựu Hoàng Bảo Đại. Những thắc mắc về sự mất mát này cho tới nay vẫn chưa được hoàn toàn giải toả dầu cho đã được nhiều người đòi hỏi. Tôi sẽ nói thêm ở phần cuối về vấn đề này. Có điều là đến giờ thì hai bên đã ký kết những thỏa ước và những cột mốc mới đã khởi sự được “cắm” rồi. Những điểm này tuy nhiên chỉ là ở dọc vùng biên giới. Quan trọng hơn và nguy hiểm hơn, bức thiết hơn là những điểm, mà không phải là điểm hiểu theo ý nghĩa đen của danh từ, nằm sâu ngay trong lãnh thổ của tổ quốc Việt Nam, dưới quyền quản lý của chính quyền Cộng Sản hiện tại nhưng vượt ra ngoài sự kiểm soát của chính quyền này. Những điểm vừa cố định, nằm nguyên một chỗ, vừa di động khắp nơi trên lãnh thổ, điển hình là những mỏ bauxite trên cao nguyên, những khu rừng đầu nguồn nằm ở cửa ngõ của những vùng biên giới Việt-Trung và Lào-Việt, những khu vực trúng thầu, những địa điểm thu mua các nông sản, những vùng nông dân bỏ trồng lúa, trồng khoai, những trại nuôi cá, điển hình là trại nằm không xa quân cảng Cam Ranh là bao nhiêu mà các nhà cầm quyền địa phương sau cả gần chục năm không hề biết, những khu phố kiểu Đông Đô Đại Phố ở Bình Dương… Tất cả đã trở thành những “thực dân địa” của người Tầu ngay trong lòng của lãnh thổ Việt Nam, nơi những ủy ban nhân dân vẫn còn làm chủ. Nói cách khác, theo lời của các tác giả của Bản “Kiến Nghị Về Bảo Vệ Và Phát Triển Đất Nước …” ngày 10 tháng 7 năm 2011 mà tôi đã dẫn trên đây thì “…mặt trận nguy hiểm nhất đối với nước ta mà Trung Quốc muốn dồn quyền lực và ảnh hưởng để thực hiện, đó là: thâm nhập, lũng đoạn mọi mặt đời sống kinh tế, chính trị, văn hoá của nước ta. Đó là mặt trận vừa uy hiếp, vừa dụ dỗ nước ta nhân danh cùng nhau gìn giữ ý thức hệ xã hội chủ nghĩa, gây chia rẽ giữa nhân dân ta và chế độ chính trị của đất nước, vừa lũng đoạn nội bộ lãnh đạo nước ta, làm suy yếu khối đại đoàn kết thống nhất của dân tộc ta, làm giảm sút khả năng gìn giữ an ninh và quốc phòng của nước ta. Đánh thắng nước ta trên mặt trận nguy hiểm nhất này, Trung Quốc sẽ đánh thắng tất cả.” Nói cách khác đó là chiến lược dùng quyền lực mềm thọc sâu vào lãnh thổ Việt Nam để nhẹ ra là đưa Việt Nam đến chỗ phụ thuộc hoàn toàn vào Trung Quốc, còn nặng ra là chiếm luôn cả nước. Đến lúc đó thì Hoàng Sa, Trường Sa và Đường Lưỡi Bò đương nhiên sẽ trở thành biển đảo của Trung Quốc.

Hãy tưởng tượng ngay trên Cao Nguyên Miền Nam, địa diểm chiến lược quan trọng nhất đã chi phối toàn bộ an ninh của miền nam Việt Nam và sự thống nhất của lãnh thổ quốc gia trong quá khứ, trong một khu vực rộng lớn, nằm ngoài sự kiểm soát của cả chính quyền trung ương lẫn chính quyền địa phương của người Việt, là một khu vực dành riêng cho người Tầu, không ai được nhòm ngó, không ai được ra vào. Họ được tự do mang người của họ vô, mang người của họ ra, được chở đồ của họ vô, chở đồ của họ ra một cách tự do, thong thả không qua một sự kiểm soát nào. Những người này là những người nào? những đồ này là những đồ gì? Làm sao biết được, ai mà biết được… cho đến biến cố tầy trời nổ ra? Cũng vậy, ở những khu rừng đầu nguồn và ở những địa điểm của những công trình xây cất có tính cách căn bản nhằm cung cấp điện năng, khoáng sản, dầu khí… những lãnh vực thuộc loại tối quan trọng liên hệ tới an ninh của quốc gia. Hãy nhìn vào con số 90% các “gói thầu” thuộc loại này được mở ra ở trong nước đã lọt vào tay các nhà thầu Trung Cộng. Nhiều gói lên tới hàng tỷ Mỹ kim với những món tiền lót tay không phải là nhỏ, từ 10% đến 15% tiền thầu. Hậu quả là những công trình do họ thực hiện phần lớn có phẩm chất kém, thời gian thi công kéo dài trong khi các nhà thầu Việt Nam, vì không đủ vốn, không đủ thế lực chỉ còn bất lực, đứng bên lề các đại công trường trên đất nước mình. Nhưng nguy hiểm hơn hết vẫn là nạn nhân công người Tầu do chính các chủ thầu người nước họ mang sang để lao động thay vì các nhân công bản xứ. Ở khắp nơi, từ Quảng Ninh, Hải Phòng, Đồ Sơn đến Ninh Bình, Thanh Hóa, Nghệ An, đến Đà Nẵng rồi vô tới Bình Dương và Cà Mau… chỗ nào có nhân công người Tầu đều có những khu cư xá riêng cho họ, kèm theo là các chợ búa, các cửa hàng, các trung tâm dịch vụ, các nhà nghỉ, các quán cà phê, karoke mang chữ Tàu… để phục vụ cho họ. Người Việt Nam không riêng chỉ có thể đứng nhìn mà còn trở thành nạn nhân của tất cả những tệ hại do họ gây ra như ăn uống, nhậu say không trả tiền, phá phách, tiểu bậy, trêu gái, đánh lộn, kéo hàng trăm người đánh hội đồng người bản xứ khi có tranh chấp…

Những người Tầu được gửi sang Việt Nam để lao động kể trên thuộc thành phần nào? Họ có phải thuần túy là dân lao động có tay nghề hay là những quân nhân thuộc những đơn vị đặc biệt, những đặc công tình báo được gửi sang để thực hiện một mưu đồ hiểm độc lâu dài hơn? Hiện tại chưa có gì là rõ ràng mà chỉ là ức đoán. Có điều là họ hiện diện ở khắp nơi trên toàn quốcViệt Nam mà các nhà cầm quyền từ trung ương đến địa phương đều đã không kiểm soát được hay làm lơ không kiểm soát. Mặt khác, nếu nhìn vào những gì Trung Cộng đã làm ở Tân Cương, ở Mông Cổ và luôn cả ở Tây Tạng trong thời gian gần đây thì không ai là không khỏi lo ngại. Tỷ lệ số người gốc Hán ở các xứ này đã tăng gia dáng kể và sự cạnh tranh cũng như kỳ thị với sự thiên vị của nhà cầm quyền đã gây nên những cuộc bạo loạn trầm trọng. Liệu Việt Nam có thể tránh khỏi tình trạng đang xảy ra cho các nước này hay không? Ta không được biết, nhưng chỉ nhìn vào miền cao nguyên với các công trình khai thác bauxite, với lượng nhân công gốc Tầu đông đảo, phần lớn là những thanh niên chưa có hay không có vợ, hậu quả của nạn giới hạn hai con của chính quyền Trung Cộng người ta không thể không lo ngại cho tương lai của miền đất chiến lược quan trọng bậc nhất của đất nước Việt Nam này, miền đất mà Hoàng Đế Bảo Đại coi trọng đặc biệt với danh xưng Hoàng Triều Cương Thổ. Những thanh niên này sẽ lấy các thiếu nữ Thượng, sẽ sinh con đẻ cái và tất cả sẽ trở thành công dân xứ Thượng. Nếu điều này xảy ra thì rất là êm thắm, chỉ trong vòng hai thế hệ hay ba chục năm, chưa tới năm mươi năm, thời gian thuê các rừng đầu nguồn với giá rẻ mạt, những người Thượng gốc Tàu sẽ trở thành chủ nhân của các cao nguyên và qua một cuộc đầu phiếu êm ả và hợp pháp, miền đất rộng lớn, nhiều tài nguyên này sẽ trở thành của Tầu và biết đâu qua một tiến trình tương tự toàn bộ cả nước Việt Nam sẽ trở thành một tỉnh mới của nước Tầu, tỉnh Quảng Nam rộng trên ba trăm ngàn cây số vuông hay hơn nữa nếu bao gồm cả hai nước Lào và Căm bốt, sau hai tỉnh Quảng Đông, Quảng Tây, biên giới phía nam nước Tầu sẽ được mở rộng tới Vịnh Thái Lan về phía nam và về phía tây, tới bờ sông Cửu Long. Đó chính là ước mơ của những người tự nhận là Đại Hán mà suốt một ngàn năm vừa qua họ không đạt được. Điều này không phải là không thể đến cho dân tộc Việt Nam, dân tộc Lào và dân tộc Căm-pu-chia trong nửa thế kỷ tới. Tất cả sẽ có thể xảy ra một cách bất ngờ “trước khi người lính của chúng ta được quyền nổ súng” nói theo lời của một tướng lãnh của Quân Đội Nhân Dân Việt Nam trong một đoạn video được phổ biến rất rộng rãi và trong một thời gian dài trước đây. Chỉ tiếc là tính cách chính xác của đoạn video này cho tới nay chưa được phối kiểm. Vị tướng lãnh này là Trung Tướng Phạm Văn Di, Chính Ủy Quân Đoàn 7 của quân đội này.

Những gì tôi kể ra trên đây chỉ là những gì dễ thấy và được nhiều người thấy. Còn có nhiều hiện tượng khác tiềm ẩn hơn, thâm độc hơn do người Tàu cố ý gây ra như nạn hàng hóa rẻ tiền, thiếu phẩm chất của họ tràn ngập Việt Nam trong đó có những hàng độc hại, những thực phẩm có chứa các hóa chất gây bệnh chết người hay làm hại cho sức khoẻ cho loài người nói chung mà ảnh hưởng sẽ kéo dài trong nhiều thế hệ. Việc người Tàu xây hàng loạt nhiều đập trên thượng nguồn sông Cửu Long và sông Hồng Hà đe dọa sự an toàn và phong phú của các đồng bằng châu thổ của các sông này, từ đó đe dọa cuộc sống của nhiều chục triệu người dân ở đây cũng là những hiện tượng người ta cần chú ý. Chưa hết, chuyện Trung Cộng tung tiền ra và đứng sau hai nước ở phía tây Việt Nam là Căm Bốt và Lào cũng đã và chắc chắn sẽ còn gây ra rất nhiều khó khăn cho Việt Nam mà những gì Căm Bốt đã làm trong Hội Nghị Thượng Đỉnh ASEAN vừa qua là một bằng cớ, y hệt những gì Cộng Sản Bắc Việt đã gây ra cho Việt Nam Cộng Hoà trong cuộc chiến tranh vừa qua.

Trên đây mới chỉ là hiểm họa do người Tàu từ phương bắc đem tới. Còn có những hiểm họa khác do chính những người lãnh đạo ở Việt Nam hiện tại vì tham lam, vì trình độ hiểu biết kém cỏi, vì kiêu căng, vì mang bệnh thành tích… đã và đang gây ra cho chính dân tộc mình. Tôi muốn nói tới việc xây dựng bừa bãi và cẩu thả các đập thủy điện ở khắp nơi mà Sông Tranh 2 chỉ là một trường hợp điển hình. Nguy hiểm hơn nữa là việc xây dựng các nhà máy phát điện hạch tâm, khởi đầu là ở Phan Rang, bất chấp những kinh nghiệm khủng khiếp của người Nga ở Chernobyl, người Nhật ở Fukushima hay những sự thận trọng của người Pháp, người Đức, người Mỹ khi những người này quyết định cho đóng cửa hay ngưng hoạt động các lò điện này ở nước họ. Nga, Nhật, Mỹ, Pháp, Đức… là những nước giàu có, tiền bạc nhiều, lại có những nền khoa học và kỹ nghệ cao, những chuyên viên giỏi, những người thợ có kinh nghiệm và vững tay nghề mà còn thận trọng tối đa như vậy, còn Việt Nam mình thì mặc dầu còn kém cỏi về đủ mọi mặt nhưng đã bất chấp tất cả. Người ta đã không đếm xỉa gì đến sự cảnh cáo của dư luận quốc tế cũng như quốc nội, Giáo Sư Phạm Duy Hiển ở trong nước, Giáo Sư Nguyễn Khắc Nhẫn ở bên Pháp, những chuyên viên thượng thặng của người Việt đã hết lời can ngăn và đã viết nhiều bài điều trần với những lời lẽ vô cùng thống thiết nhưng không ai để mắt, để tai tới… cho đến khi đại họa xảy ra thì mọi sự đã quá muộn. Nên nhớ là với Fukushima, người Nhật chỉ riêng để làm sạch miền biển liên hệ đã phải bỏ ra nhiều tiền bạc, công sức và dự trù sẽ phải để ra bốn mươi năm mới thực hiện nổi. Tham nhũng và nhất là bệnh thành tích phải chăng là nguồn gốc của đại nạn này? Việt Nam phải là nhất, là cái gì cũng có, nhất là ở thời đại Hồ Chí Minh, Đỉnh Cao Của Trí Tuệ Loài Người. Cuối cùng chỉ tội nghiệp cho người Chàm vì địa điểm thiết lập những nhà máy này chỉ cách Tháp Chàm có năm cây số. Nếu chuyện gì xảy ra, con số hơn một trăm ngàn người còn sót lại của một dân tộc đã một thời hùng cứ ở miền trung và miền nam Trung Phần Việt Nam, có thời đã đánh bại người Việt, tràn ngập kinh đô Thăng Long, với một nền văn hoá giàu về hình tượng, nơi xuất thân của Nhạc Sĩ Từ Công Phụng, Ca Sĩ Chế Linh và nhiều người khác … sẽ một lần nữa bị tiêu diệt và lần này chắc chắn là lần chót. Nên biết thêm là nhà cầm quyền ở Việt Nam hiện dự trù sẽ thiết lập tổng cộng từ 8 đến 10 nhà máy điện hạch tâm, phần lớn là ở miền Trung mà Phan Rang chỉ là khởi đầu với 2 nhà, mỗi nhà 2 lò. Tất cả đều là mua của Nhật, Nga và luôn cả Đại Hàn sau các cuộc thăm viếng của các nhà lãnh đạo Đảng và chính phủ. Họ viện cớ là các nhà sản xuất đều nói là các lò họ làm là an toàn một trăm phần trăm nhưng ai mà tin được những kẻ ở giữa ăn huê hồng từ những hợp đồng tính từ 3 tỷ, 5 tỷ, 10 tỷ Mỹ Kim trở lên. Nểu chẳng may những vụ rì rỏ hay phát nổ của các lò xảy ra như ở Chernobyl hay Fukushima xảy ra thì một phần ba dân số cả nước, phần ba dân số bị coi là có quê hương “đất mặn đồng chua”, là “đất cày lên sỏi đá”, là “nghèo lắm ai ơi” với “mùa đông thiếu áo, hè thời thiếu ăn”, nơi “Trời làm cơn lụt mỗi năm, khiến đau thương lan tràn, ngập Thuận An…”, bây giờ lại bị đe dọa có thêm một đại nạn mới do chính các nhà lãnh đạo của nước mình gây ra treo sẵn trên đầu.

Trên đây chỉ là một số những gì đã và đang xảy ra trên đất nước Việt Nam của chúng ta mà mọi người ít nhiều còn quan tâm tới quê hương của mình, của ông cha mình đều nhận thấy. Còn rất nhiều chuyện khác lớn hơn, quan trọng hơn và có tính cách chiến lược hơn như sự lệ thuộc về chính trị, về kinh tế và luôn cả về văn hóa của Việt Nam vào Trung Quốc, nhất là việc cấm đoán người dân không được tỏ thái độ dù cho chỉ là để bày tỏ lòng yêu nước của mình, giam cầm, bắt bớ hành hạ, không cho họ biết tới những gì đã thực sự xảy ra liên hệ tới sự thịnh suy, tồn vong của quê hương và dân tộc họ. Đa số người dân đều mù tịt và vì mù tịt nên đa số đều dửng dưng, nếu không nói là vô cảm. Nhiều người đã ví giai đoạn mất nước và luôn cả diệt vong của dân tộc Việt Nam như một người đang hấp hối với cái chết từ bàn chân đã lên tới đầu gối và đang từ từ lên dần cho đến khi miếng bông đặt trên mũi đương sự không còn chuyển động nữa.

Câu hỏi được đặt ra là những người đang lãnh đạo đất nước ta hiện tại có biết rằng, như một truyền thống ngàn đời, Đảng Cộng Sản Trung Quốc hay ít ra là những người lãnh đạo của đảng này ngay từ những ngày đầu đã nuôi mộng làm chủ thiên hạ giống như Tần Thủy Hoàng ngày trước hay không? Hay là họ vẫn tin tưởng vào “mười sáu chữ vàng” “bốn tốt” mà Cộng Sản Tàu đã tặng họ để tự lừa dối và lừa dối dân mình? Câu trả lời là có. Bằng cớ là năm 1979, khi hai đảng cơm không lành, canh không ngọt, môi không theo răng bị răng cắn bật máu, Cộng Sản Việt Nam không những chỉ tố cáo trước người dân ở trong nước mà còn trước dư luận thế giới qua những tài liệu do chính họ xuất bản từ Hà Nội, theo đó Mao Trạch Đông ngay từ giữa thập niên ba mươi của thế kỷ trước đã nuôi mộng theo chân Tần Thủy Hoàng muốn làm bá chủ của cả thế giới, bắt đầu là Đông Nam Á. Trong hai tài liệu nhan đề Sự Thật về Quan Hệ Việt Nam-Trung Quốc Trong 30 Năm Qua bằng tiếng Việt do Nhà Xuất bản Sự Thật ấn hành năm 1979 và tái bản năm 1980, và Chinese Aggression Against Vietnam, Dossier do Vietnam Courrier chủ biên, xuất bản ỏ Hà Nội năm 1979, ngay từ những trang đầu, người ta có thể đọc được những chi tiết như sau:

Ngay từ năm 1939, trong tài liệu nhan đề Cách Mạng Trung Quốc và Đảng Cộng Sản Trung Quốc do chính ông viết, Mao Trạch Đông đã nhận định: “Sau khi dùng chiến tranh đánh bại Trung Quốc, các nước đế quốc đã cướp đi nhiều nước phụ thuộc và một bộ phận lãnh thổ của Trung Quốc: Nhật chiếm Triều Tiên, Đài Loan, Lưu Cầu, quần đảo Bành Hồ và Lữ Thuận, Anh chiếm Miến Điện, Bu-tan, Nê-pan và Hương Cảng, Pháp chiếm AnNam…”. Tiếp đến, một bản đồ trong một sách giáo khoa đã vẽ nhiều lãnh thổ của các nước trong vùng biển Đông Nam Á và Biển Hoa Đông là thuộc Trung Hoa. Sau đó, năm 1959, trong một buổi họp của Ủy Ban Trung Ương Đảng Cộng Sản Trung Quốc, khi nói về bang giao quốc tế, Mao Trạch Đông phát biểu rõ hơn nữa về tham vọng thống trị toàn cầu của mình. Lãnh tụ này nói: “Chúng ta phải chinh phục trái đất. Mục tiêu của chúng ta là toàn thể trái đất” hay hạn hẹp hơn và kế hoạch hơn: “Chúng ta phải giành cho được Đông Nam châu Á bao gồm cả miền nam Việt Nam, Thái lan, Miến Điện, Ma-lai-xi-a và Xin-ga-po. Một vùng như Đông-nam châu Á rất giàu, ở đấy có nhiều khoáng sản… xứngđáng với sự tốn kém cần thiết để chiếm lấy…Sau khi giành được Đông-nam châu Á, chúng ta có thể tăng cường được sức mạnh của chúng ta ở vùng này, lúc đó chúng ta sẽ có sức mạnh đương đầu với khối Liên Xô-Đông Âu, gió đông sẽ thổi bạt gió tây.”

Về sự lấn chiếm lãnh thổ Việt Nam ở biên giới Trung Việt, qua tài liệu Chinese Aggression Angainst Vietnam, Cộng Sản Hà Nội tố cáo Trung Quốc vi phạm các Công Ước 1887 và 1895 ký kết giữa Nhà Thanh và nước Pháp, lấn chiếm 60 địa điểm trên lãnh thổ Việt Nam ngay từ trước năm 1949, sau đó, từ sau năm 1949, bất chấp sự xác nhận lại các công ước này bởi Cộng Hòa Nhân Dân Trung Quốc và Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà vào năm 1957-1958, Cộng Sản Bắc Kinh lại sáp nhập thêm trên 90 địa điểm khác ở biên giới giữa hai nước. Chưa hết, cũng theo tài liệu này, từ sau năm 1974 con số các cuộc xâm nhập lại tiếp tục gia tăng mạnh mẽ hơn với 179 vụ năm 1974, 294 vụ năm 1975, 812 vụ năm 1976, 873 vụ năm 1977 và 2.175 vụ năm 1978. Cuối cùng ngày 10 tháng 2 năm 1979, hai tiểu đoàn chính quy Trung Cộng đã tiến sâu 2 cây số vào lãnh thổ Việt Nam, chiếm đồn kiểm soát Thanh Loa, huyện Cao Lộc, tỉnh Lạng Sơn. Vẫn chưa hết, trong trận chiến biên giới Hoa Việt lần thứ hai 1984-1987, sau một trận đánh ác liệt ở núi Lão Sơn, mà người Việt quen gọi là Núi Đất hay tọa điểm 1502, thuộc xã Thanh Thủy, huyện Vị Xuyên, tỉnh Hà Giang, quân Trung Cộng đã chiếm được núi này, 3.700 lính phòng thủ Việt Nam đã hoàn toàn bị tiêu diệt, xác của họ đã bị đơn vị chống hóa chất của bên địch thiêu hủy không còn vết tích. Lão Sơn không phải là tọa điểm duy nhất bị quân Trung Cộng đoạt mà còn nhiều tọa điểm khác như các tọa điểm 1030, 852, 211, 138, 156, 166, 167, 168… nằm sâu trong lãnh thổ Việt Nam. Sau trận này Việt Nam đã mất thêm từ 600 đếm 1000 cây số vuông lãnh thổ về tay Trung Quốc. Có điều lãnh đạo Đảng Cộng Sản Việt Nam đã giấu nhẹm không cho dân chúng biết gì về trận chiến bi thảm này cho mãi đến khi Trung Cộng phổ biến phần nào trên các mạng của họ. Điều nên biết là trong thời gian này Trung Cộng luôn luôn dùng thủ đoạn cho di dân của mình sang khai thác đất đai hay cư ngụ trên lãnh thổ thuộc Việt Nam dọc biên giới, rồi sau đó áp lực bắt Việt Nam phải công nhận những vùng đất này là thuộc nước họ. Sự kiện này giải thích tại sao lại có chuyện điều đình và sửa lại các công ước mà trước Nhà Thanh đã ký với Pháp mà nội dung đã được hai phía làm sáng tỏ không lâu, trong các năm 1957, 1958 trước đó, như tôi đã nói ở trên qua các hiệp ước 1999, 2000. Chiến thuật này đang được họ dùng ở Biển Đông trên một quy mô rộng rãi hơn, lớn hơn qua việc họ chiếm Hoàng Sa và một số đảo thuộc Quần Đảo Trường Sa rồi tìm cách hợp thức hóa sau này. Việt Nam giấu nhẹm nhưng Trung Cộng thì coi là quan trọng và quảng bá rộng rãi. Họ đã cho công bố hình ảnh Hồ Diệu Bang và Triệu Tử Dương tới thăm địa điểm Lão Sơn này, kèm theo hình ảnh những công sự và đường sá mà họ thiết lập sau đó, nhắm về phía Việt Nam. Những sự kiện này khiến cho những ai quan tâm đến sự sống còn của đất nước không khỏi không liên tưởng tới sự kiện Giang Trạch Dân đã bay thẳng từ Trung Quốc đến bơi ở biển Mỹ Khê, Đà Nẵng như là biển nhà của mình thay vì phải qua Hà Nội gặp chủ nhà trước, hay Hồ Cẩm Đào đến bơi ở biển Hội An khi đến dự Hội Nghị OPEC, hay chuyện Đảng Cộng Sản Việt Nam cho phép và bảo vệ các thanh niên người Hoa rước đuốc thế vận qua Saigon và các đảo trong khi mọi cuộc tụ tập của người Việt đều bị đàn áp, cấm đoán.

Trước tình trạng cực kỳ nguy hiểm kể trên, câu hỏi được đặt ra là khả năng đề kháng của người Việt Nam như thế nào và những người có trách nhiệm bảo vệ đất nước và sự tồn vong của dân tộc đã có thái độ ra sao và đã làm gì?. Để trả lời cho câu hỏi này, có lẽ chúng ta còn cần có nhiều buổi hội thảo khác với những đóng góp của nhiều thuyết trình viên khác. Tạm thời tôi chỉ xin mời quý vị đọc lại bản kiến nghị mà tôi đã đề cập đến trong phần đầu của bài thuyết trình hay những bức thư mà Hòa Thượng Thích Quảng Độ hay những bài viết của nhiều vị nhân sĩ, trí thức như Thiếu Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, cựu Đại Sứ Việt Nam ở Trung Quốc và nhiều người khác ở trong nước viết trong ít năm gần đây. Trước khi ngưng lời, tôi xin được trích dẫn lời của Thiếu Tướng Lê Duy Mật, nguyên Phó Tư Lệnh kiêm Tham Mưu Trưởng Quân Khu 2, Chỉ Huy Trưởng Mặt Trận Hà Giang trong thời gian chiến tranh biên giới, khi ông trả lời Biên Tập Viên Mặc Lâm của Đài Á Châu Tự Do, RFA, ngày 17 tháng 2 năm 2013 về sự kiện là “nhiều gia đình liệt sĩ của cuộc chiến 1979 đã không biết hài cốt con em mình nằm tại đâu vì sau đợt cắm mốc biên giới thì phần đất Việt Nam chôn hài cốt liệt sĩ đã thụt sâu về phía Trung Quốc. Thiếu Tưóng có nghĩ rằng nhà nước phải làm một điều gì đó để mang lại công bằng cho những người này hay không?” Nguyên văn câu trả lời của Tướng Lê Duy Mật như sau: “Nhà nước ta lệ thuộc không dám nói gì với Trung Quốc, nếu không phải bàn với ngoại giao Trung Quốc, quân đội Trung Quốc, nhà nước Trung Quốc thì mới có thể giải quyết được.”

Câu trả lời của Tướng Mật là về các liệt sĩ đã hy sinh trong trận chiến Việt Trung 1979 và 1984-1987, nhưng nội dung của nó đã bao gồm toàn bộ các vấn đề liên hệ đến bang giao Trung-Việt trong hiện tại. “Nhà nước ta lệ thuộc không dám nói gì với Trung Quốc” là nguồn gốc của tất cả. Đó là lý do tôi lựa chọn đề tài cho buổi thuyết trình ngày hôm nay, chưa kể tới tình trạng vô cảm của không ít người Việt trước hiện tình vô cùng nguy hiểm của đất nước, sự mất tin tưởng của đa số người dân và sự bất lực của giới trí thức và sự bất cập không đối phó được với tình thế mới trong mọi sinh hoạt từ chính trị đến kinh tế, xã hội và luôn cả văn hóa ở Việt Nam sau 38 năm Cộng Sản làm chủ toàn thể đất nước, và 27 năm đổi mới. Lãnh đạo cấp cao của hai đảng Cộng Sản đã thỏa hiệp với nhau những gì trên đầu người dân Việt Nam từ sau cuộc chiến biên giới Trung-Việt, từ sau Hội Nghị Thành Đô 1990, từ sau những buổi gặp gỡ của Lê Khả Phiêu, Nông Đức Mạnh và sau này Nguyễn Phú Trọng và Trương Tấn Sang với các nhà lãnh đạo Trung Quốc? Chỉ có những người này mới biết được nhưng không bao giờ và sẽ chẳng bao giờ họ nói ra cả. Về điểm này, tôi xin được nhắc lại lời Vua Lê Thánh Tông dụ bọn các ông Thái Bảo Kiến Dương Bá Lê Cảnh Huy năm Hồng Đức thứ tư, 1473,nguyên văn như sau:

“Một thước núi, một tấc sông của ta, lẽ nào lại nên vứt bỏ? Ngươi phải kiên quyết tranh biện, chớ cho họ lấn dần. Nếu họ không nghe, còn có thể sai sứ sang phương Bắc trình bày rõ điều ngay lẽ gian. Nếu ngươi dám đem một thước, một tấc đất của Thái Tổ làm mồi cho giặc, thì tội phải tru di.”

Lịch sử đã được chép, đang được chép và sẽ còn được chép.
Xin cảm ơn Quý Vị đã kiên nhẫn lắng nghe hay đã đọc và đọc lại bài thuyết trình này.

Xin kính chào Quý Vị.

G.S Phạm Cao Dương

Monday, March 3, 2014

The forgotten treaty which could drag the US and UK into WAR


The forgotten treaty which could drag the US and UK into WAR with Russia if Putin's troops intervene in Ukraine
  • The agreement sees signatories promise to protect Ukraine's borders
  • It was signed by Bill Clinton, John Major, Boris Yeltsin and Leonid Kuchma in 1994
  • Ukrainian parliament has now reached out directly to all the countries who signed the treaty
  • Putin currently has 150,000 troops on Ukraine's borders and it is reported some have crossed into the country
  • President Obama says he is 'deeply concerned' by the news
  • The US and Britain have both made 'crisis calls' to President Putin to warn him to respect territorial boundaries
By Jill Reilly and Lizzie Edmonds
|
A treaty signed in 1994 by the US and Britain could pull both countries into a war to protect Ukraine if President Putin's troops cross into the country.

Bill Clinton, John Major, Boris Yeltsin and Leonid Kuchma – the then-rulers of the USA, UK, Russia and Ukraine - agreed to the The Budapest Memorandum as part of the denuclearization of former Soviet republics after the dissolution of the Soviet Union.


The revelation comes as reports suggest the Kremlin was moving up to 2,000 troops across the Black Sea from Novorossiysk to their fleet base at Sevastopol.

At least 20 men wearing the uniform of the Russian fleet and carrying automatic rifles surrounded a Ukrainian border guard post in a standoff near the port yesterday.
Scroll down for video
The Budapest Memorandum was signed in 1991 by Bill Clinton, John Major, Boris Yeltsin and Leonid Kuchma - the then-rulers of the USA, UK, Russia and Ukraine. It promises to protect Ukraine's borders, in return for Ukraine giving up its nuclear weapons
The Budapest Memorandum was signed in 1991 by Bill Clinton, John Major, Boris Yeltsin and Leonid Kuchma - the then-rulers of the USA, UK, Russia and Ukraine. It promises to protect Ukraine's borders, in return for Ukraine giving up its nuclear weapons

Last night it was still unclear the exact scale of Russian boots on the ground in Crimea or the identity of gunmen who have taken over airports in Simferopol and Sevastopol – though reports suggest they are Russian marines or Moscow- controlled militias.

The action came as President Obama delivered blunt warnings to Moscow.

'We are now deeply concerned by reports of military movements taken by the Russian Federation inside of Ukraine,' he told reporters at the White House.

'Any violation of Ukraine's sovereignty and territorial integrity would be deeply destabilizing,' he said in a brief appearance

'The United States will stand with the international community in affirming that there will be costs for any military intervention in Ukraine.'

U.S. officials also said the President could scrap plans to attend an international summit in Russia and take negotiations on deepening trade ties with the country off the table in response to Russian involvement in the Ukraine.

Defense Secretary Chuck Hagel added: "This could be a very dangerous situation if this continues in a provocative way."

Asked about options in a CBS News interview, he said that "We're trying to deal with a diplomatic focus, that's the appropriate, responsible approach."

Both the U.S. and the UK are advising against all non-essential trips to Ukraine - especially Crimea.
former British Ambassador to Moscow Sir Tony Brenton, who served as British Ambassador from 2004 to 2008, said in an interview that war could be an option 'if we do conclude the [Budapest] Memorandum is legally binding.'
former British Ambassador to Moscow Sir Tony Brenton, who served as British Ambassador from 2004 to 2008, said in an interview that war could be an option 'if we do conclude the [Budapest] Memorandum is legally binding.'

NATO also asked Russia not to take action that could escalate tension. However Moscow responded by telling the organization to 'refrain' from provocative statements on Ukraine and respect its 'non-bloc' status.

Sir Tony Brenton, who served as British Ambassador from 2004 to 2008, said that war could be an option 'if we do conclude the [Budapest] Memorandum is legally binding.'

It promises to protect Ukraine's borders, in return for Ukraine giving up its nuclear weapons.

Kiev has demanded the agreement is activated after insisting their borders had been violated.

In response Mr Brenton said in a BBC radio interview: 'If indeed this is a Russian invasion of Crimea and if we do conclude the [Budapest] Memorandum is legally binding then it's very difficult to avoid the conclusion that we're going to go to war with Russia'.

Ukraine accused Russia of a 'military invasion and occupation', saying Russian troops have taken up positions around a coast guard base and two airports on its strategic Crimea peninsula.

Russia kept silent on the accusations, as the crisis deepened between two of Europe's largest countries.

Any Russian military incursion in Crimea would dramatically raise the stakes in Ukraine's conflict, which saw pro-Russian President Viktor Yanukovych flee last weekend after three months of anti-government protests.

Yanukovych vowed Friday at a news conference in Russia to 'keep fighting for the future of Ukraine,' though he called any military action 'unacceptable.'

Moscow has vowed to protect Russian-speaking Ukrainians in Crimea, where it has a major naval base, and Ukraine and the West have warned Russia to stay away.

Russia did not confirm its troops were involved in Friday's action in Crimea, which would be a major escalation.

In Kiev, Ukraine's parliament adopted a resolution demanding that Russia halt steps it says are aimed against Ukraine's sovereignty and territorial integrity, and called for a U.N. Security Council meeting on the crisis.

THE BUDAPEST REFERENDUM

Budapest Memorandum on Security Assurances was a international treaty signed on February, 5, 1994, in Budapest.

The diplomatic document saw signatories make promises to each other as part of the denuclearization of former Soviet republics after the dissolution of the Soviet Union.

It was signed by Bill Clinton, John Major, Boris Yeltsin and Leonid Kuchma – the then-rulers of the USA, UK, Russia and Ukraine.

The agreement promises to protest Ukraine's borders in return for Ukraine giving up its nuclear weapons.

It is not a formal treaty, but rather, a diplomatic document.

It was an unprecedented case in contemporary international life and international law.

Whether is it legally binding in complex.

'It is binding in international law, but that doesn't mean it has any means of enforcement,' says Barry Kellman is a professor of law and director of the International Weapons Control Center at DePaul University's College of Law told Radio Free Europe.

'I can only describe this as a military invasion and occupation,' Ukraine's newly named interior minister, Arsen Avakov, wrote in a Facebook post.

The chief of Ukraine's security council, Andriy Parubiy, seemed to strike a less strident tone later in the day, saying gunmen had tried to 'seize' the airports in the Crimean cities of Simferopol and Sevastopol but insisting in comments to the Interfax news agency that 'de-facto the airports are controlled by the law enforcement bodies of Ukraine.'

Ukraine's State Border Guard Service also said about 30 Russian marines from Russia's Black Sea Fleet - which is based in Sevastopol - had taken up position outside the Ukrainian Coast Guard base in the area. It said the marines said they were there to prevent any weapons at the base from being seized by extremists.

Russia's defense ministry had no comment.

Yanukovych made his first public appearance since fleeing Ukraine in the southern Russian city of Rostov-on-Don, not far from the Ukrainian border. It was the first confirmation that he had left the country, and he said he was 'forced' to do so only after his family received threats.

'I intend to keep fighting for the future of Ukraine,' he said.

Yanukovych said he supports Crimea's residents who are worried about 'nationalists' in Kiev and added that Russia cannot stand by while events in Ukraine unfold. He denied, however, that this amounts to a call for military intervention.

'Any military action in this situation is unacceptable,' he said.

Tensions rising: A Russian soldier on an armoured personnel carrier halted on a road in Ukraine around 20 miles from Sebastapol, where there is a large Russian military presence
Tensions rising: A Russian soldier on an armoured personnel carrier halted on a road in Ukraine around 20 miles from Sebastapol, where there is a large Russian military presence
Armed Russian navy servicemen surround a Ukrainian border guard base in Balaclava, in the Crimea region
Armed Russian navy servicemen surround a Ukrainian border guard base in Balaclava, in the Crimea region
An armed Ukrainian border guard looks out of a window as the base is surrounded by armed Russian navy servicemen in Balaclava
An armed Ukrainian border guard looks out of a window as the base is surrounded by armed Russian navy servicemen in Balaclava

The prosecutor-general's office in Kiev said it would seek Yanukovych's extradition to Ukraine, where he is wanted on suspicion of mass murder in last week's violent clashes between protesters and police, during which over 80 people were killed.

Associated Press journalists approaching the Sevastopol airport found the road leading up to it blocked by two military trucks and a handful of gunmen wearing camouflage uniforms and carrying assault rifles.

A car with Russian military plates was stopped at the roadblock. A man wearing a military uniform with a Russian flag on his sleeve got out of the car and was allowed to enter on foot after a brief discussion with the gunmen.

At the airport serving Simferopol, commercial flights were landing and taking off despite dozens of armed men in military uniforms without markings patrolling with assault rifles. They didn't stop or search people leaving or entering the airport, and refused to talk to journalists.

One man who identified himself only as Vladimir said the men were part of the Crimean People's Brigade, which he described as a self-defense unit ensuring that no 'radicals and fascists' arrive from other parts of Ukraine. There was no way to verify his account.

The airport deployments came a day after masked gunmen with rocket-propelled grenades and sniper rifles seized the parliament and government offices in Simferopol and raised the Russian flag. Ukrainian police cordoned off the area but didn't confront the gunmen. They remained in control of the buildings Friday.

The Russian foreign and defense ministries had no comment. Russia's state RIA Novosti and Interfax cited an unnamed official from the Russian Black Sea Fleet denying involvement, saying Russian servicemen stationed in Crimea have not moved into the airports and denying that the Russian military was in control there.

Tensions between the two countries were high, however. Russia continued with massive combat readiness exercises involving most of its troops in western and southern Russia that it said were unrelated to the Ukraine conflict. The moves were reminiscent of Cold War brinksmanship.

Russian military forces are blockading an airport in the Black Sea port of Sevastopol in Crimea, an act Ukraine's new interior minister has announced branded an 'armed invasion'
Russian military forces are blockading an airport in the Black Sea port of Sevastopol in Crimea, an act Ukraine's new interior minister has announced branded an 'armed invasion'
As events in the Crimea region heighten tensions with neighboring Russia, this morning armed men also took over the other main Crimean airport, Simferopol, according to a Facebook post by Mr Avakov
As events in the Crimea region heighten tensions with neighboring Russia, this morning armed men also took over the other main Crimean airport, Simferopol, according to a Facebook post by Mr Avakov
Dozens of armed men in military uniforms without markings were seen patrolling the airport in Simferopol, the capital of Crimea
Dozens of armed men in military uniforms without markings were seen patrolling the airport in Simferopol, the capital of Crimea
The move came as U.S. Vice President Joe Biden told Ukraine's new prime minister that the U.S. welcomes the formation of the country's new government
The move came as U.S. Vice President Joe Biden told Ukraine's new prime minister that the U.S. welcomes the formation of the country's new government

The Kremlin, in a statement published late Thursday, said President Vladimir Putin had instructed the government to 'maintain contacts with the counterparts in Kiev in what concerns trade and economic ties between Russia and Ukraine.'

Moscow has been sending mixed signals about Ukraine but pledged to respect its territorial integrity. Putin has long dreamed of pulling Ukraine, a country of 46 million people considered the cradle of Russian civilization, closer into Moscow's orbit.

Meanwhile, Swiss prosecutors announced they had launched a criminal investigation against Yanukovych and his son Aleksander over 'aggravated money laundering.'

They said police and Geneva's chief prosecutor conducted a search and seized documents Thursday at the premises of a company owned by Aleksander Yanukovych.

Ukraine's ex-President Yanukovych has made his first public appearance since being ousted, telling a news conference that he was going to fight for his country's future
Ukraine's ex-President Yanukovych has made his first public appearance since being ousted, telling a news conference that he was going to fight for his country's future

Switzerland and Austria both said they would freeze any assets Yanukovych and his entourage might have in those countries.

Ukraine's population is divided in loyalties between Russia and the West, with much of western Ukraine advocating closer ties with the European Union while eastern and southern regions look to Russia for support.

Crimea, a southeastern peninsula of Ukraine that has semi-autonomous status, was seized by Russian forces in the 18th century under Catherine the Great, and was once the crown jewel in Russian and then Soviet empires.

It became part of Ukraine in 1954 when Soviet leader Nikita Khrushchev transferred jurisdiction from Russia, a move that was a mere formality until the 1991 Soviet collapse meant Crimea landed in an independent Ukraine.

In a bid to shore up Ukraine's fledgling administration, the International Monetary Fund has said it is 'ready to respond' to Ukraine's bid for financial assistance; Ukraine's finance ministry has said it needs $35 billion over the next two years to avoid default.

The European Union is also considering emergency loans for a country that is the chief conduit of Russian natural gas to western Europe.

And Putin, in his statement, asked his government to 'hold consultations with foreign partners including the IMF and the G8 nations to provide financial aid to Ukraine.'

Map locating the city of Sevastopol in Ukraine's Crimean peninsula, where mysterious armed troops occupy the airport; includes information on the ongoing crisis in Ukraine. MCT 2014<p>
With UKRAINE, by MCT





Sunday, March 2, 2014

US and UK Will declare war

US and UK Will declare war on Russia to protect Ukraine, according to treaty

By DN March 3.2014

Source: http://topinfopost.com/2014/03/03/us-and-uk-will-declare-war-on-russia-to-protect-ukraine-according-to-treaty


The Budapest Memorandum was signed in 1991 by Bill Clinton, John Major, Boris Yeltsin and Leonid Kuchma – the then-rulers of the USA, UK, Russia and Ukraine. It promises to protect Ukraine’s borders, in return for Ukraine giving up its nuclear weapons.

A treaty signed in 1994 by the US and Britain could pull both countries into a war to protect Ukraine if President Putin’s troops cross into the country.

Bill Clinton, John Major, Boris Yeltsin and Leonid Kuchma – the then-rulers of the USA, UK, Russia and Ukraine – agreed to the The Budapest Memorandum as part of the denuclearization of former Soviet republics after the dissolution of the Soviet Union.

Technically it means that if Russia has invaded Ukraine then it would be difficult for the US and Britain to avoid going to war.

The revelation comes as reports suggest the Kremlin was moving up to 2,000 troops across the Black Sea from Novorossiysk to their fleet base at Sevastopol.

At least 20 men wearing the uniform of the Russian fleet and carrying automatic rifles surrounded a Ukrainian border guard post in a standoff near the port yesterday.
article-2570335-1BEB4E6D00000578-493_634x398
Last night it was still unclear the exact scale of Russian boots on the ground in Crimea or the identity of gunmen who have taken over airports in Simferopol and Sevastopol – though reports suggest they are Russian marines or Moscow- controlled militias.

The action came as President Obama delivered blunt warnings to Moscow.

‘We are now deeply concerned by reports of military movements taken by the Russian Federation inside of Ukraine,’ he told reporters at the White House.

‘Any violation of Ukraine’s sovereignty and territorial integrity would be deeply destabilizing,’ he said in a brief appearance.

‘The United States will stand with the international community in affirming that there will be costs for any military intervention in Ukraine.’

U.S. officials also said the President could scrap plans to attend an international summit in Russia and take negotiations on deepening trade ties with the country off the table in response to Russian involvement in the Ukraine.

Defense Secretary Chuck Hagel added: “This could be a very dangerous situation if this continues in a provocative way.”

Asked about options in a CBS News interview, he said that “We’re trying to deal with a diplomatic focus, that’s the appropriate, responsible approach.”



Chúng ta còn giữ tư cách tỵ nạn chính trị không? - Kiều Gia Vy

Chúng ta còn giữ tư cách tỵ nạn chính trị không?


Kiều Gia Vy
Ba mươi chín năm trước chúng ta ra đi chạy trốn Cộng Sản, đến các trại tỵ nạn và làm đơn xin định cư tại các nước thứ ba. Ai cũng nại cớ, là không chung sống với Cộng Sản được và phải ra đi vì nếu ở lại sẽ nguy đến tính mạng. Hoa kỳ, Úc Châu, Canada và Âu Châu là những nơi chấp nhận cho người việt-nam chúng ta tỵ nạn nhiều nhất. Danh từ "Boat People" được mọi người trên toàn thế giới trân quý nể trọng và tôn vinh là "dám liều mình chết để đi tìm tự do."

Nhưng năm 1992 (17 năm sau), Tổng Thống Hoa Kỳ Bill Clinton lên ngôi, và 3 năm sau, 1995 đã tái bang giao với VNCS và từ đó thì mấy ông đại sứ Hoa Kỳ tại VIỆT-NAM đều dụ khị người Việt tỵ nạn về quê giúp nước, vẫn chẳng hiểu tại sao mà các ông đại sứ lại "ưu ái" với CSVN như thế?

Và dĩ nhiên một số người, thuộc loại tỵ nạn kinh tế rõ ràng, nghe lời mấy ông đại sứ, rủ nhau về VIỆT-NAM lia lịa; được các công an cán ngố đổi tên tuổi danh xưng từ thành phần đĩ điếm phản động ra "Việt Kiều yêu nước","khúc ruột (thừa) ngàn dặm". Việt Kiều, thì ông nào bà nấy, phỗng mũi, anh hùng dúi vào tay cán bộ hải quan, một hai chục đôla, gọi là quà cáp, lì xì ngày lễ. Nói vậy thôi chứ dụng ý là được dễ dãi làm thủ tục nhập cảnh, lấy đồ lậu trong valy mang vào nước cho nó nhanh và không bị khám xét tra khảo mà thôi. Dân hải quan thừa hiểu dụng ý đó rồi. Hồi đó các ông bà truyền thông VIỆT-NAM hải ngoại còn ủng hộ cho phong trào Việt Kiều hồi hương và cho rằng những người này chuyển "lửa" về nước. Sự thật thì "lửa" chẳng thấy đâu chỉ thấy chuyển tiền về nuôi chế độ Cộng Sản để chúng sống đến ngày hôm nay.

Về nước làm gì thì thật ra bà con cũng đều biết rõ: Họ lấy cớ là thăm người thân, nhưng kỳ thực là để ăn chơi, tìm bò non, cỏ lạ nơi những ổ điếm trá hình dưới nhiều hình thức như những quán: cà phê, karaoke, tắm hơi, hớt tóc . Những chốn ăn chơi này là do "Cục nước ngoài" của CSVN bầy ra để rút tiền và thu hút Việt Kiều về nước. Họ cũng lợi dụng lòng ham chơi của đám "Việt kiều" này để tổ chức một "Đại Hội Việt Kiều" nâng bi tụi chúng và để chúng khoe với thế giới. Chúng còn nghĩ ra cách thức làm thế nào để rút tiền của "Việt kiều", dễ dãi cho "Việt kiều" mang tiền về Việt-Nam mua nhà, sửa nhà từ nhà trệt lên 3,4 tầng cao chót vót, và vì thế hàng năm đều đem tiền về VN du hí, từ Nam tới Bắc, ăn chơi thoả chí.

Một lý do nữa - xin lỗi trước- một số "Việt kiều" này ở tại hải ngoại chẳng ai hoan hô, chẳng ai để ý, bị súp pờ vai dơ, la ó, sai khiến hàng ngày; số khác thì làm những công việc rất khiêm nhường cực nhọc nhưng kiếm nhiều tiền về VN ăn chơi thoả thích, lại được người dân nể sợ, là"Việt Kiều yêu nước", vì ăn nói luôn sổ ra được vài tiếng "bồi Tây, bồi Mỹ"..., vì xài tiền vung vít, và nhất là vì quen thân, bao ăn nhậu với toàn các quan lớn, quan bé công an, cán bộ trong quận, phường xóm.


Theo thống kê của "Cục Nước Ngoài" thì kiều hối hàng năm CSVN nhận được từ Việt Kiều khắp nơi đã lên trên 8,9 tỷ Mỹ Kim (8 or 9 billions of US dollars). Với số tiền hưởng vô tội vạ, vô điều kiện như vậy thì CSVN sợ gì mấy cái dự luật nhân quyền cúp một vài ba trăm triệu đôla. Ăn nhằm gì, chuyện nhỏ.

Nhưng sẽ có một ngày, chúng sẽ giăng bẫy lấy hết: VK mất nhà, mất cửa ôm đầu máu về lại hải ngoại, nhưng vẫn im thin thít. Những nhà cửa sửa chữa nâng cấp thì kể như không thế nào lấy lại được. Chủ nhân của căn nhà, hay chính "Việt kiều" chi tiền sửa chữa đều phải đấm mõm các công an, cán bộ phường xã đều đều hàng tháng, nếu không thì sẽ bị làm rắc rối, bởi chính công an khu vực hay xã hội đen được công an chỉ huy. Đã có bao nhiêu trường hợp dở khóc, dở cười của "Việt kiều" đem tiền về quê xây nhà, để người nhà đứng tên giùm nay đã bị chính những người thân ăn cướp nhà và đuổi đi.

Chưa biết bao giờ "Việt Kiều" mới sáng mắt ra được đây?

Kiều Gia Vy


Saturday, March 1, 2014

Tội ác đảng Cộng sản Việt Nam

Tội ác đảng Cộng sản Việt Nam: Không thể tha thứ được


Nguyễn Văn Học

Từ ngày miền Nam: Việt Nam Cộng Hòa bị rơi vào bàn tay sắt máu của bọn bạo quyền cộng sản đến nay đã gần 39 năm - Với hoàn cảnh cá nhân tôi, thời gian này có thể đại khái chia làm ba giai đoạn:

- Khi tù đày trong trại tù nhỏ mà chúng gọi là trại “cải tạo”.

- Khi được chúng thả ra, sống khổ ải, đói rách, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, dưới sự giám sát gắt gao của công an cộng sản tại Phường, Xã trong... nhà tù lớn.

- Và sau cùng được hưởng tự do, no ấm trên đất nước tạm dung Hoa Kỳ.

Một điều nghịch lý là tôi cảm thấy những năm tháng khổ nạn của đất nước và của dân chúng miền Nam, dù khổ thật khổ, nhưng lại có vẻ trôi qua nhanh - Nhanh hơn những giai đoạn trước đó trong cuộc đời tôi, như thời gian tôi còn nhỏ ở miền Bắc, đến thời gian di cư, từ 1954 đến 1975, đi học, gia nhập quân đội, phục vụ cho đến ngày mất nước - Những ngày tháng trước năm 1975 đúng là dài lê thê. Bạn bè, nghe tôi bày tỏ, phần đông đồng ý với tôi, họ cũng có cảm giác tương tự như vậy, dù một số người không phải dân “ri cư “.

Những lúc có dịp ngồi trò chuyện với nhau, chúng tôi lại đồng ý thêm một lần nữa:

- Sở dĩ chúng ta có cảm giác thời gian trôi nhanh, vì không ngờ bị thua một cách chớp nhoáng và đau đớn như thế, bao lâu sau nhắc lại vẫn còn thấy bàng hoàng, kinh ngạc về trận thua này.

Đến lúc bị cầm tù, tiếp xúc với bọn cán bộ, sĩ quan, binh lính miền Bắc, ai ai cũng nhận thấy kẻ thù chiến thắng chúng ta lại được “giáo dục” để trở thành ngu dốt đến mức tàn tệ, giống như một loại động vật, không hề biết suy nghĩ, phân biệt đúng, sai. Nhưng chúng lại được nhồi vào đầu óc những điều khoác lác, gian manh, quỷ quyệt và tàn ác đến tột đỉnh. Điều này làm chúng ta thêm ngỡ ngàng, khó có thể tưởng tượng được là chúng ta đã thua trước một loại kẻ thù không tương xứng đến như thế. Đau đớn, lại càng thêm chua xót.

Kế tiếp, chúng ta sửng sốt, ngỡ ngàng, vì không tin rằng dù đã bị hành hạ quá sức tàn bạo, kẻ thù không trực tiếp giết, mà muốn hành mình cho chết, thế mà vẫn may mắn lê được tấm thân tàn về với gia đình - Rõ ràng sự thật rành rành, mà cứ ngỡ như đang ở trên mây - Tóm lại, chúng ta không nghĩ rằng sức chịu đựng của con người mình lại dẻo dai hầu như.... “vô cùng tận”, để thích ứng với mọi hoàn cảnh khốn khó đến thế.

Thưa quý vị,

Dù khô khan niềm tin đến đâu, cũng phải nghĩ rằng, anh em chúng tôi trong tù, sống được cho đến ngày trở về, đúng là có sự quan phòng của Thượng Đế. Mặc dù đôi khi anh em chúng tôi vẫn đùa với nhau, Thượng Đế của chúng mình giống như một ông bố có tính “đùa dai”, thấy lũ con khó bảo quá, nên bố ra tay sắp đặt cho chúng sống qua một đoạn đời như vậy cho..... sáng mắt ra. Chỉ có “bàn tay Thượng Đế sắp đặt”, chúng ta mới bị thua trước một địch thủ kỳ cục như vậy, và cũng tùy theo cảm nhận của mỗi người, nhưng có bàn tay của Đấng Tối Cao, chúng ta mới may mắn được định cư trên đất Mỹ này.

Được sống trên đất Mỹ, lại cũng là cảm giác không ngờ nữa - Sự sung sướng làm con người bềnh bồng, bềnh bồng - Lắc lắc cái đầu, vỗ vỗ trên trán mà vẫn như mơ mơ, tỉnh tỉnh - Không hiểu tại sao cuộc đời mình, gia đình, vợ con lại quá sức may mắn thế này - Đang từ một đất nước độc tài, chậm tiến, dân chúng đói khổ, lại còn bị kềm kẹp giống như địa ngục trần gian, được đưa thẳng đến một đất nước mà toàn thể địa cầu suy tôn là thiên đàng hạ giới - Đã cơm no, áo ấm, còn được tự do, bình đẳng trên mọi phương diện, dù là dân nhập cư - Đúng như sống trong mơ vì giấc mơ hồi nảo, hồi nao nay.... đã thành sự thực - Cám ơn Thượng Đế - Cám ơn đất nước và dân chúng Hoa Kỳ.

Khổ đau... tận mạng, rồi đến khi được sung sướng cũng... tuyệt đỉnh - Khổ và sướng trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, đều đạt đến cực điểm cả, nên đầu óc chúng ta chới với, giảm phần nào cảm ứng về thời gian.... Lại nữa, khi nhớ đến trận thua đau đớn của miền Nam, trong lòng vẫn còn ấm ức như câu chuyện vừa xảy ra mới đây, nên chúng ta có cảm tưởng thời gian đi quá nhanh thế thôi!

Điều này tôi nghĩ cũng có điểm... hay - Vì như vậy cũng có nghĩa là những đau đớn mà gia đình, đất nước mình phải gánh chịu, lúc nào cũng canh cánh bên lòng, nhắc nhớ chúng ta luôn nghĩ đến bọn thủ phạm đã gây nên những cảnh tang thương cho chúng ta và dân tộc, để rồi từ đó nuôi dưỡng ý chí, căm thù những hành động tàn ác, dã man, mà cộng quân đã hành sử với đồng bào trên quê hương, kể cả với những người dân lương thiện đã bị chúng lừa gạt, dụ dỗ, xả thân làm theo những điều chúng xúi dục, để rồi khi đạt được mục đích, chúng quay lại hành hạ, bóc lột, đàn áp, cướp đoạt đất đai của chính những người đã hy sinh cho chúng, đã cưu mang, che chở chúng.

Tôi và gia đình luôn ghi nhớ những hành động dã man tàn ác của bọn cộng sản để thù ghét. Nhưng xin hiểu cho chúng tôi điều này:

- Chúng tôi lớn lên và được hưởng một nền giáo dục nhân bản của miền Nam Việt Nam, từ thời Đệ Nhất Cộng Hòa. Chúng tôi cũng là người có tín ngưỡng, biết ghê sợ và tránh xa, không làm những điều gian ác. Sự thù ghét cộng sản mà chúng tôi đề cập đến và đề nghị với mọi người nên duy trì, không có nghĩa là phải tìm cách trả thù, cắt cổ, mổ hầu chúng, hay áp dụng câu “mắt đền mắt, răng đền răng” đâu - Chúng tôi luôn ghi nhớ và căm thù là căm thù cái ác, cái xấu, những con người mất “tính người” đã đày đọa đồng loại như súc vật. Chúng tôi căm thù, ghê tởm chế độ cộng sản, chỉ là để nhắc nhở cho con cháu chúng tôi và những thế hệ kế tiếp biết để tránh xa chủ nghĩa xấu xa đó, đừng nghe lời dụ dỗ, lường gạt của chúng vì sự thật đã chứng minh:

- Bọn cộng sản đang cầm quyền tại Việt Nam hiện nay là một bọn người lòng lang, dạ thú. Càng ngày bọn chúng càng lộ ra bộ mặt buôn dân, bán nước, ăn cướp của dân, bàn tay bao phen đẫm máu dân lành. Chúng ta không thể tin vào những lời tuyên truyền của bọn chúng và phải tìm cách dẹp bỏ ngay chủ nghĩa vô luân này như các nước trên thế giới đã làm.

Hành động của chúng từ trước đến nay hoàn toàn ngược lại những điều chúng tuyên truyền, không những chúng tước đoạt hết mọi quyền tự do căn bản của người dân, chúng còn đem đất nước mà cha ông chúng ta đã tốn bao xương máu gây dựng và gìn giữ, lần lần dâng cho bọn Tàu cộng, từ đất đai sát biên giới phía Bắc, đến vùng biển, những hải đảo ngoài khơi, xưa nay vẫn thuộc chủ quyền VN. Bây giờ đến cả những phần đất nằm sâu trong nội địa là Tây Nguyên, chúng cũng tìm cách này cách khác, công khai dâng cho quan thày chúng, mặc những ý kiến phản đối của đủ mọi tầng lớp dân chúng.

Đừng tin tưởng gì nơi những lời nói của cộng sản - Chúng là bọn buôn dân bán nước, việc làm của chúng hoàn toàn có lợi cho đảng và một số đảng viên, cùng một loại lưu manh, tàn ác như chúng. Quyền lợi của của tổ quốc, nhân dân, chỉ là chiêu bài chúng mang ra dụ dỗ toàn dân, như chúng đã làm từ khi có đảng cộng sản đến nay - Chúng lúc nào cũng vẫn trung thành với chủ thuyết tam vô: “vô gia đình, vô tổ quốc, vô tôn giáo”. Chúng có xoen xoét những lời “yêu nước thương dân”, tự do này, tự do kia, thì cũng là đầu môi, chót lưỡi, để che dấu tâm địa xấu xa của chúng và lường gạt mọi người mà thôi!

Ngoài bọn tội phạm của đất nước, là lũ cộng sản hiện cầm quyền tại Việt Nam, tôi cũng rất buồn khi phải đề cập đến một loại người nữa, tuy không đến nỗi phải căm thù sâu đậm như bọn cộng sản, nhưng cũng cần phải lên án gắt gao, vì họ đã làm nhức nhối con tim những người Việt tỵ nạn CS chân chính nơi hải ngoại. Họ đã tiếp tay, nối giáo cho giặc, để bọn cộng sản thêm thuận tiện trong việc vơ vét của cải, khủng bố dân lành - So với bọn cộng sản, những hạng người này dù âm thầm hay công khai, chúng ta cũng khó vạch mặt - Họ là ai???

Họ cũng giống chúng ta, cũng đã bị tan nhà, nát cửa, bị đổi tiền, bị “đánh tư sản”, bị lột đến tận chổi cùn, rế rách, nhà cửa chúng tịch thu, bị đẩy đi “kinh tế mới”, không vùi nắm xương tàn nơi đèo heo hút gió thì cũng trở thành vô gia cư, sống vất vưởng đầu đường xó chợ.

Họ có thể là nhà văn, nhà báo, bị cộng sản khép tội “phổ biến văn chương đồi trụ”y, mặc dù khi sống trong chế độ miền Nam họ cũng chẳng giúp ích gì cho xã hội, chỉ quanh quẩn nơi thành phố, tìm mọi cách hưởng thụ - Chẳng một lời ủng hộ chính nghĩa Quốc Gia hay chế độ mà họ đang được cưu mang, lâu lâu dở chứng họ còn hè nhau chê trách, phản đối chính quyền, lớn tiếng chống chiến tranh, dù chiến tranh không phải do miền Nam gây ra. Buồn buồn muốn phá rối chơi, họ rủ nhau bị gậy đi ăn mày làm bẽ mặt chính quyền. Khi cộng sản thắng, họ sống với cộng sản không nổi, vì cũng bị mất tự do và đói khổ, nhưng không hề thấy họ phản đối hay lên án như trước kia họ đã làm - Họ cũng biết là họ không thể sống được với cộng sản nên âm thầm.... trốn.

Khi sang được thế giới tự do họ lại vung vít những lời đao to, búa lớn, rồi xì xụp áo thụng vái nhau - Cuối cùng họ muốn quay về làm tôi giặc cộng, để kiếm chút công danh, bổng lộc, nên kêu gọi “xóa bỏ hận thù, hòa hợp, hòa giải” - Họ tự nhận là những văn, thi sĩ, nghệ sĩ “vì nghệ thuật, yêu quê hương”, chê trách người quốc gia chống cộng là “quá khích, không có lòng nhân, không biết tha thứ v...v...”

Họ cố luồn cúi trở về, xin xỏ với cộng sản cho in một quyển sách, phổ biến một tập thơ, trình diễn vài bản nhạc và lấy thế làm hãnh tiến. Bọn trẻ, con cái những người này, có một số lại càng tệ hơn - Chúng còn nhỏ theo cha mẹ trốn chạy cộng sản sang tới Mỹ, được sống trong chế độ tự do, học hành thoải mái, khi có được một chút thành công, chúng bỗng quay ngược 180 độ - ra mặt công khai ủng hộ cộng sản, kẻ đã đầy đọa chính gia đình chúng và đồng bào - Chúng chê trách, lên án cộng đồng tỵ nạn là chỉ sống với quá khứ, hận thù v..v...

Họ có thể là tu sĩ các tôn giáo, là kẻ thù nặng nề nhất của chế độ mới, vì đã chạy theo “ngụy quyền”, dùng tôn giáo như một loại thuốc phiện ru ngủ binh lính, thúc đẩy họ bắn giết và sẵn sàng tha tội giết người cho binh lính để họ yên tâm gây tội ác.

Họ có thể là những thành phần ưu tú của Việt Nam Cộng Hòa, đã từng là người lãnh đạo, người chỉ huy. Và họ đã bị bọn cộng sản mạt sát là “ma cô, đĩ điếm”, chạy theo đế quốc Mỹ để kiếm chút bơ thừa sữa cặn từ dịp 30-4-1975.

Họ có thể là dân lương thiện, mới hôm nào vì sống không nổi dưới chế độ cộng sản, đã trốn chui, trốn nhủi dưới những đống rơm, bó mía, thậm chí có khi phải rúc dưới những bao rác, bao phân, để vượt biên, vừa tốn vàng, vừa cực khổ, nguy hiểm. Nếu bị bắt, chắc chắn sẽ mang tội phản quốc, bị tù mà không có án. Còn không bị bắt thì hành trình vượt biển thật là gian truân, chưa biết được, thua, chết, sống - Ngoài sóng gió, bão táp, lạc đường, hư máy, còn nạn hải tặc hãm hiếp phụ nữ, rồi bắt đi đem bán cho các động mãi dâm, sau đó giết hết mọi người, nhận chìm thuyền để phi tang v...v....

Họ có thể trong “diện hát ô”, được đi sang Mỹ an toàn bằng máy bay, nhưng trước đó là những năm tù vô định, năm, mười, mười lăm... năm, bị hành hạ từ thể xác đến tinh thần, đem được thân xác còm cõi về đến nhà thì đã tơi tả - Nào đã yên thân, tấm thân tơi tả đó có khi còn bị mất nhà, mất vợ, mất con, lê tấm thân mòn mỏi bán vé số sống qua ngày, tuần tuần, tháng tháng vẫn phải đến “công an khu vực trình diện mới tạm yên thân....”

Họ, họ, họ.... là những người mới hôm nào, khi sang được bến bờ tự do, đã vui mừng, hứng khởi tuyên bố những lời lên án chế độ cộng sản, họ tả lại những cảnh cơ cực, khốn khổ của họ và đồng bào trong nước. Họ xác nhận là họ được may mắn như “chết đi sống lại”...

Vậy mà chỉ ít năm sau họ..... quên hết. Họ hân hoan trở về nơi mà họ đã liều chết lìa bỏ ra đi, tuyên bố, tuyên mẹ vung vít để nịnh bọn cầm quyền cộng sản và trách móc những người chống cộng ở hải ngoại.... Họ nói về để “đóng góp công sức xây dựng quê hương”, về để “ca hát cho đồng bào nghe”, rồi lập hội này, nhóm nọ, quyên góp tiền bạc đem về VN để xây trường học, viện mồ côi, cứu giúp người nghèo đói... Họ giúp cho bọn cầm quyền cộng sản để chúng rảnh tay đàn áp và vơ vét. Họ quên rằng, làm cho dân nghèo, nước mạt, chính là kết quả của sự cai trị độc tài, tham nhũng của bọn cộng sản.

Chưa hết, họ kêu gào “đồng bào hải ngoại hãy xóa bỏ hận thù trở về tiếp tay với “nhà nước” - Những người phản đối việc làm của họ thì họ chê bai, dè bỉu là những kẻ “chống cộng bằng... mồm”, không có tình với quê hương, với đồng bào trong nước” - Họ cũng “ăn phải đũa” ngu độn và lươn lẹo của bọn cộng sản là đồng hóa đảng cộng sản với đất nước, với toàn dân.

Vì những thành phần tôi vừa kể mau quên như vậy, nên tôi không biết dùng danh từ nào cho chính xác để gọi họ. Không dám ví von họ với bất cứ thứ gì, sợ làm tổn thương đến những người hay vật mà mình đề cập đến khi so sánh.

Tôi biết, khi đọc những dòng chữ này, họ sẽ cho tôi là “quá khích”, “cực đoan”, “chống cộng đến chiều”, có khi họ còn thay mặt bọn cộng sản lên án chúng tôi là...”phản động” nữa. Chắc chắn nếu họ có thể báo cho công an Việt cộng bắt bỏ tù chúng tôi được, họ cũng làm không tha (giống như mấy “ông ăng ten” ở miền Nam sau 30-4-75 ý mà).

Tôi không phủ nhận những suy nghĩ của tôi đã viết ra đây - Tôi xin xác nhận thêm rằng, nếu cộng sản còn trên thế gian này, tôi còn chống, không phải đến chiều, mà đến tối, đến khuya, qua tiếp ngày hôm sau và các ngày sau nữa, khi nào hết chế độ cộng sản hoặc tôi nhắm mắt lìa đời mới thôi.

Viết những điều này ra, tôi biết tôi không cô đơn, vì có thể không thiếu những người đồng quan điểm với tôi: yêu thiện, chống ác.

Tôi và những bạn đồng quan điểm sẽ không bao giờ ủng hộ việc tha thứ, hòa giải, hòa hợp với Việt cộng, trừ khi chúng ăn năn sám hối, công khai nhận tội, xin lỗi quốc dân đồng bào, phục hồi danh dự cho những người mà chúng đã kết án, lập đàn giải oan cho những nạn nhân mà chúng đã sát hại được siêu thoát. Sau đó giao hết quyền cho toàn dân phán xét.

Nếu có ai đó hỏi tôi vì sao tôi lại hận thù cộng sản như vậy, tôi sẽ thưa với họ, tôi không hận thù riêng cho cá nhân nhỏ bé của tôi. Với bảy năm tù và những ngày cực khổ, thiếu thốn của gia đình, vợ con tôi, tôi vẫn có thể dễ dàng tha thứ, nhất là bây giờ gia đình chúng tôi đang sống thoải mái tại Hoa Kỳ. Nhưng xin quý vị bình tâm suy nghĩ đặt câu hỏi và tự trả lời:

- Chung quanh mình, tại sao đất nước người ta sung sướng như vậy, mà quê hương mình lầm than, khốn khổ?

- Có phải do bọn cầm quyền áp đặt chủ nghĩa độc tài cộng sản mà ra không???

- Như thế, nếu là người có chút lòng yêu nước, thương dân, làm sao mà chúng ta không thù ghét chế độ cộng sản được. Đâu có gì là sai, quấy!!!

Từ ngày chúng cướp được chính quyền đến nay, từ Bắc chí Nam, đã bao nhiêu lần dân lành bị tắm máu - Từ cái chết uất hận của bà Nguyễn thị Năm, một người đàn bà từng hy sinh cả tài sản của bà nuôi dưỡng bọn chúng, đã mở đầu cho hàng vạn cái chết của các nông dân lương thiện khác, trong cải cách ruộng đất.

Cuộc đấu tranh giai cấp tận diệt “trí, phú, địa, hào” đã giết oan biết bao người vô tội. Rồi đến quyết tâm “giải phóng miền Nam” đã làm tổn hao bao xương máu thanh niên hai miền.

Những em bé ngây thơ vô tội phải chết banh thây trong trường Tiểu học Cai Lậy, những người dân lương thiện phải chết tức tưởi trong Tết Mậu Thân tại Huế, trong mùa hè đỏ lửa trên đại lộ Kinh Hoàng - Khi miền Nam thất thủ đã có bao nhiêu người bỏ mạng vì hai chữ “cải tạo” - Từ “cải tạo” trong các nhà tù, đến “cải tạo công thương nghiệp” - Biết bao người bỏ mạng tại các khu kinh tế mới nơi rừng thiêng nước độc, bỏ mạng trên biển cả, trong rừng sâu, biết bao thảm cảnh cho người dân khi liều mình, đem thân lao vào chỗ hiểm nguy để cầu mong sinh lộ - Bao cái chết oan khuất, uất ức do bọn cầm quyền cộng sản gây nên từ ngày chúng cai trị đất nước đến nay, làm sao kể ra hết. Đúng là chế độ cộng sản coi mạng người như cỏ rác và tội ác do chúng gây nên không bút nào tả xiết.

Cho đến bây giờ, những tội ác đó vẫn diễn ra nhan nhản hàng ngày - Chuyện ăn cướp công khai đất đai, tài sản của toàn dân diễn ra bình thường từ Trung Ương đến Xã, Ấp - Dân oan khiếu kiện thì chúng đàn áp, bắt vào tù - Thành phần dân chúng bị cướp đất, cướp nhà ngày càng đông, vì “nhu cầu vơ vét” của bọn cầm quyền các cấp ngày càng tăng.

Là người công chính không thể dửng dưng với tội ác được. Lương tâm chúng tôi không cho phép im lặng trước sự đàn áp dã man của bọn cầm quyền cộng sản đối với nhân dân trong nước. Chúng tôi phải cùng với mọi người, vạch mặt, tố cáo bọn chúng - Đừng vì những lợi lộc riêng tư mà chê trách chúng tôi “chống cộng bằng mồm” - Có mồm mà không dám nói ra những lời công đạo thì để làm gì? Để ngậm ống đu đủ thổi như các ông các bà đang thổi bọn cộng sản à?

Trên đời này có lẽ chỉ có mình Phạm Tuyên, con trai Cụ Phạm Quỳnh mới có hành động “đặc biệt” đó - Cụ Phạm Quỳnh, bị Việt minh bắt thủ tiêu (mà VM là do Hồ lãnh đạo) Hồ chỉ nói với gia đình họ Phạm một câu: “dưới họ làm, bác không biết”, như vậy là phủi tay, hết trách nhiệm - Ông con cũng mau quên, chỉ thời gian sau ông đã gào lên một cách sung sướng: “như có bác hồ trong ngày vui đại thắng”, để ca tụng chính đứa đã giết bố mình.

Những người hải ngoại mau quên mà tôi đề cập đến cũng tương tự tên Phạm Tuyên - Đương nhiên ở chế độ tự do hay độc tài, các ông các bà đều có quyền... quên, vì đây là “quyền riêng” trong tâm tư của ông bà, nhưng xin nhớ cho, quên hay nhớ chỉ có giá trị riêng tư với cá nhân các ông bà mà thôi - Các ông các bà có thể chà đạp lên sự đau khổ của người thân, làm tủi hổ vong linh những người quyến thuộc đã bị cộng sản giết hại, giống như tên Phạm Tuyên, ca tụng những kẻ đã chôn sống bố mình, nhưng không được quyền xúc phạm đến những cái chết oan khuất của các nạn nhân khác. Hô hào những người ở hải ngoại cũng quên như các ông các bà là vô lý.

Muốn toàn dân trong và ngoài nước quên hết tội ác của Việt cộng, tha thứ cho chúng, hòa giải, hòa hợp với chúng lại ngàn lần vô lý hơn.

Bọn cầm quyền cộng sản VN chẳng có một tý gì là ăn năn - Chẳng có chút gì là thành thật hối cải - Lấy tư cách gì mà các ông các bà kêu gọi xóa bỏ hận thù, hòa hợp, hòa giải - Tôi nghĩ, nếu chỉ vì một chút lợi lộc riêng tư mà đi ngược lại lập trường đòi hỏi dân chủ, tự do của dân, của nước, thì các ông bà rất đáng bị lên án, vì đã đồng lõa, tiếp tay với những kẻ gây tội ác - Nói cách khác, các ông các bà chính là tòng phạm đấy!!!

Đề cập đến tội ác của Đức Quốc Xã đối với dân tộc Do Thái - Nhà Văn gốc Do Thái Elie Wiesel, tuyên bố:

- “Tôi không có quyền tha thứ cho bọn giết người về cái tội chúng đã tiêu diệt 6 triệu người Do Thái - Quyền tha thứ hay không là ở những người.... đã chết.”

Tôi rất đồng ý với nhà văn Elie Wiesel về những lời tuyên bố trên. Mượn ý tưởng của ông, áp dụng vào hoàn cảnh Việt Nam dưới sự cai trị tàn bạo của cộng sản, tôi cũng xin thưa với quý vị:

- Tội ác của cộng sản Việt Nam không thể tha thứ, vì một lẽ đơn giản, chúng ta không có quyền đó - Quyền tha thứ hay không là ở những nạn nhân mà chúng đã giết chết bằng mọi cách, trên mọi miền đất nước, suốt từ ngày có đảng cộng sản VN đến nay.

Nguyễn Văn Học


TỪ “VIỆT KIỀU YÊU NƯỚC” TRẦN TRƯỜNG - Lão Móc

TỪ “VIỆT KIỀU YÊU NƯỚC” TRẦN TRƯỜNG ĐẾN “VIỆT KIỀU YÊU NƯỚC” ĐẶNG VĂN ÂU!

Lão Móc

Cách đây 15 năm, năm 1999, tại Nam California có một Việt kiều chơi nổi là ông Trần Trường (TT). Ông “Việt kiều yêu nước” này có tiệm cho thuê video ở ngay Bolsa và ông ta chơi nổi bằng cách treo ảnh của tên tội đồ của dân tộc Hồ Chí Minh và cờ đỏ sao vàng trong cửa tiệm của ông ta. Lập tức “danh tiếng” của ông Việt kiều này nổi như cồn. Không chỉ báo chí Việt ngữ mà truyền thông Hoa Kỳ cũng làm rùm beng chuyện này. Hình như tạp chí Time có đề cập đến chuyện chơi bạo… lấy tiếng ngu của ông Việt kiều này. Đồng bào các nơi kéo về biểu tình trước tiệm cho thuê video của ông này có lúc lên đến 50 ngàn người. Sau 53 ngày đêm bị người Việt tỵ nạn cộng sản biểu tình phản đối thì ảnh Hồ tặc và cờ đỏ sao vàng trưng bày trong cửa tiệm biến mất, cảnh sát ập vào xét bắt Trần Trường thảy lên xe cây đem về bót và sau đó đưa Trần Trường ra tòa về tội sang băng lậu. Sau đó ông Việt kiều TT này đã bán sới tài sản về Việt Nam đào ao “Bác” Hồ nuôi cá tra, cá vồ (tức catfish), nhưng sau đó nghe nói bị Đảng và Nhà Nước ta làm khó dễ để cướp giựt tài sản của ông ta; do đó ông ta đã phải trồi đầu về Mỹ nhờ mấy ông nhà báo của “Câu lạc bộ báo chí Bắc California” tổ chức họp báo yêu cầu đồng bào tỵ nạn Bắc California đóng góp tiền bạc để ông ta về VN “kiện” Nhà Nước CSVN để đòi lại tài sản (sic!) đã bị Nhà Nước CSVN cướp. Việc làm ruồi bu này sau đó chắc cũng chẳng đi đến đâu nên không còn nghe báo chí nào nhắc đến ông Việt kiều chơi bạo lấy tiếng ngu này.

Tưởng cũng nên nhắc lại chuyện “canh me và hôi của” để làm lợi cho VC của đảng Việt Tanh trong vụ này là đảng này đã cho tổ chức ngoại vi của mình là Đoàn Thanh Niên Phan Bội Châu thả chim bồ câu và trưng bày những hình ảnh phản chiến lấy từ sách của Lệ Lý Hayslip và De Loumatis trong Đêm Thắp Nến sau vụ thành công dẹp bỏ ảnh Hồ tặc và cờ đỏ sao vàng của đồng bào.

Còn nhớ lúc đó truyền thông Mỹ, Việt làm rùm beng lên và nghe nói cả Toà Tổng lãnh sự của VC ở San Francisco cũng đã bắt các Việt kiều xin thông hành về nước phải đóng 50 đô-la để ủng hộ “Việt kiều yêu nước” TT.

Mới đây, trên một vài diễn đàn điện tử có rùm beng lên về chuyện ông Bằng Phong Đăng Văn Âu (ĐVA) viết kiến nghị “kính gửi Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng” .
    Thành phố Westminster, California, ngày 25 tháng 2 năm 2014,

    Kính thưa Thủ tướng,

    Tôi, Bằng Phong Đặng văn Âu, thường công kích những nhà trí thức và những “lão thành cách mạng” viết kiến nghị gửi lên lãnh đạo Đảng. Nay tôi lại viết kiến nghị gửi đến Thủ Tướng, chắc hẳn Thủ tướng và mọi người ngạc nhiên lắm? Tôi xin giải thích:

    Cách đây hơn 2 tháng, ngày 18 tháng 12 năm 2013, tôi viết cho Thủ Tướng hai bức thư với tư cách là một ông già nhà quê miệt vườn lớn tuổi hơn nói chuyện với một người có tất cả mọi thứ trên đời, quyền lực – quyền bính – quyền hành, nhưng thiếu một thứ quyền duy nhất: Đó là quyền uy. Thứ quyền mà bất cứ người lãnh đạo quốc gia nào do dân, vi dân cần phải có để tạo sức mạnh cho Đất Nước và Dân Tộc. Cách cai trị của cộng sản dựa trên sự dối trá, lừa đảo, tham nhũng, bạo lực thì không một người lãnh đạo nào mà dân chúng không khinh bỉ, dù cho bộ máy tuyên truyền khéo léo tô vẽ tới đâu.

    Hôm nay, ngày 21 tháng 2 năm 2014, tôi viết kiến nghị cho Thủ Tướng với tư cách là một Người Lính Việt Nam Cộng Hòa, bởi vì tôi dựa theo bản tin ngày 19/2, tại hội nghị bàn về quy chế phối hợp giữa Mặt trận Tổ quốc và Chính phủ, một số đại biểu đã đề cập tới cuộc chiến tranh biên giới phía Bắc cách đây 35 năm. Trao đổi về vấn đề này, Thủ tướng khẳng định: “Đảng, Nhà nước không bao giờ quên cuộc chiến tranh biên giới phía Bắc, cũng không bao giờ quên công lao của những đồng chí, đồng bào mình chiến đấu hy sinh để giành thắng lợi trong cuộc chiến chống xâm lược ngày 17/2/1979″.

    Hồi đầu năm 2014, Thủ Tướng gửi một thông điệp tới đồng bào rằng Đảng sẽ cần phải thay đổi thể chế chính trị, đã làm cho tôi vui mừng vì tin rằng ông bắt đầu nghe theo lời khuyến nghị của lão già nhà quê này. Không cần phải là người thông minh, bất cứ người bình thường nào đều phải biết lựa chọn: hoặc hiển Thánh, hoặc tội đồ dân tộc. Nay trong lời tuyên bố mới nhất, ông nói đến năm chữ “cuộc chiến chống xâm lược” là ông khẳng định lập trường mà Người Lính Việt Nam Cộng Hòa đã đem xương máu để bảo vệ quốc gia Miền Nam, nên tôi viết kiến nghị cho Thủ Tướng. Bất cứ ai, dù là người cùng đinh mà cương quyết chống quân xâm lược và giữ nền độc lập, tôi đều kính trọng.

    Nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa (VNDCCH) và nước Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) là hai quốc gia có thể chế chính trị riêng do quốc tế nhìn nhận. Nước VNDCCH, dùng chiêu bài giải phóng dân tộc để xâm lăng nước VNCH nhằm nhuộm Đỏ thế giới theo chỉ thị của quốc tế cộng sản. Với tính trạng Đất Nước khốn đốn về mọi mặt như ngày hôm nay, dù bộ máy tuyên truyền cộng sản cố gắng nhồi nhét vào đầu óc nhân dân đến thế nào đi nữa, cộng sản cũng không thể nào biện minh cuộc chiến Nam Bắc trước năm 1975 là cuộc chiến tranh giải phóng. Cộng sản gán cho quân cán chính Miền Nam bằng mấy chữ Ngụy quân – Ngụy quyền, làm tay sai cho Đế quốc Mỹ, là một hình thức bôi nhọ đối phương để giương danh chính nghĩa của mình mà thôi.

    Việt Nam Cộng Hòa không phải của ông Ngô Đình Diệm, của ông Nguyễn văn Thiệu. Việt Nam Cộng Hòa là một thể chế chính trị tôn trong quyền tự do tư tưởng, tự do ngôn luận và quyền sống, quyền mưu cầu hạnh phúc. Đó là lý tưởng mà nhân loại theo đuổi, chứ không riêng gì một dân tộc nào. Người Lính Việt Nam Cộng Hòa chiến đấu cho lý tưởng vừa nêu, chứ không giống như người lính Miền Bắc ôm niềm tự hào là “Bộ Đội Cụ Hồ”. Ngày nay, chính những cựu “Bộ Đội Cụ Hồ” đã công khai nhìn nhận trên đài phát thanh RFA rằng họ ngưỡng mộ lý tưởng Việt Nam Cộng Hòa.

    Ngày 17 tháng 2 vừa rồi, nhân dân đến làm lễ tưởng niệm các chiến sĩ chống quân xâm lược Trung Cộng, ai đã ra lệnh cho đàn ông đàn bà ra nhảy múa ưỡn ẹo một cách thô bỉ trong tiếng nhạc mở hết công suất để phá đám? Tôi hỏi câu hỏi đó, bởi vì không lẽ Thủ tướng một mặt ra lệnh làm chuyện bỉ ổi ấy, một mặt lại mạnh mẽ tuyên bố cương quyết chống lại quân xâm lược? Phải chăng Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng hay Bí thư Thành ủy Hà Nội Phạm Quang Nghị vâng lệnh Trung Cộng thi hành chuyện bỉ ổi ấy mà Thủ tướng không cản được? Nếu sự thật đúng như giả thuyết nêu trên, tôi đề nghị ông hãy nói thẳng sự thật đó trên các phương tiện thông tin đại chúng, thì toàn thể nhân dân trong nước và hải ngoại sẽ ủng hộ ông để chống lại bọn khom lưng làm tay sai cho ngoại bang.

    Truyền thống chống xâm lược trong lòng dân tộc Việt Nam mạnh mẽ vô cùng. Cộng sản đạt được thắng lợi là do chiêu bài chống quân xâm lược với sự viện trợ khi giới của Đế quốc Đỏ; chứ không vì tính ưu việt của chủ nghĩa cộng sản. Lịch sử đã chứng minh tổ tiên ta không có chủ nghĩa cộng sản đã từng đánh bại quân xâm lược. Đảng Cộng sản không thể dùng bạo lực để tiêu diệt tinh thần bất khuất ấy được đâu. Những người trẻ sinh ra và lớn lên trong lòng chế độ bị nhồi nhét những điều dối trá mà họ vẫn dũng cảm, kiên cường đứng lên chống quân xâm lược, thì họ không phải là người phàm. Họ chính là những bậc Thánh từ Trời sai xuống cứu dân tộc Việt Nam đó.

    Tôi biết trong Đảng Cộng sản có những phần tử bị mua chuộc, cam tâm làm nô lệ cho Trung Cộng để giữ địa vị, để vơ vét của cải. Giải quyết nội bộ có nhiều tên phản quốc cui rúc, chắc chắn rất khó khăn. Nhưng tôi có cách giúp Thủ tướng để loại trừ những phần tử ấy. Nếu Thủ tướng bảo đảm tính mạng của tôi, tôi sẽ về trong nước để trình bày riêng cho Thủ tướng. Hoặc Thủ tướng không thể rời nước trong lúc này thì phái người thân tín của Thủ tướng, như Tướng Võ viết Thanh chẳng hạn, sang gặp tôi, tôi sẽ cống hiến mưu kế.

    Kính thưa Thủ tướng,

    Thời gian cấp bách lắm rồi, không thể chần chờ, trì hoãn được nữa. Thủ tướng hãy nhớ một điều: Lưu danh thiên cổ hay lưu xú vạn niên, hiển Thánh hay thành tội đồ là ở phút giây này đây. Ngay cả hy sinh trong việc xóa bỏ cơ chế cộng sản, tiêu diệt đứa phản quốc, Thủ tướng cũng sẽ được toàn dân ghi ơn và Thủ tướng sẽ hiển Thánh. Bằng cớ là Thủ tướng đề nghị: “Tất cả chiến sĩ đã hy sinh vì Tổ Quốc đều phải được thờ cúng, nhang khói” cơ mà!

    Kiến nghị này tuy không có người thứ hai ngoài tôi ký, nhưng tôi tin rằng bất cứ người nào có ý chí chống quân xâm lược, giữ toàn vẹn lãnh thổ đều ký vào. Cho nên tôi không cần kêu gọi mọi người phải ký vào để được Thủ tướng lắng nghe. Chỉ có những kẻ phản quốc, bọn nô lệ ngoại bang mời không ký mà thôi.

    Trân trọng,

    Bằng Phong Đặng văn Âu
Chuyện này thực ra cũng chẳng có gì đáng nói vì mấy năm trước đây có tới 35 ông “trí thức đầu ruồi” ở hải ngoại được lãnh đạo bởi mấy ông trí thức “bạc đầu, đen óc” Vũ Quốc Thúc, Lê Xuân Khoa, Đinh Xuân Quân, Đoàn Thanh Liêm… đã viết thỉnh nguyện thư gửi cho các lãnh đạo của Đảng CSVN. Dư luận của cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại đến nay hầu như đã quên hẳn việc làm “theo đuôi vì sợ mất bóng” của 35 ông trí thức đầu ruồi này.

Chuyện này thì thật ra cũng chẳng có gì đáng nói, nhất là với ông ông ĐVA. Vì ông này từ mấy năm trước đã “vô cùng nổi nang” khi viết bài ca tụng việc cố Phó Tổng Thống Nguyễn Cao Kỳ (NCK) về nước để nói chuyện hòa hợp hòa giải với nhà cầm quyền VC. Theo “quảng cáo” trước đó của ông NCK thì ông ta về VN có sự ủng hộ, “bật đèn xanh” của một thế lực nào đó ở Toà Bạch Ốc (?). Nhưng sau đó mọi người vỡ lẽ là ông ta về VN để môi giới cho những người Mỹ cất sân golf và khách sạn ở Tuần Châu để hưởng hoa hồng. Và “sự nghiệp chính trị” của ông NCK đã chấm dứt khi ông ta trở qua Mỹ ra sức nói những lời bợ đỡ (cựu) Chủ Tịch Nước Nguyễn Minh Triết khi ông này qua Mỹ và tham dự dạ tiệc do bọn Việt kiều yêu nước khoản đãi ở khách sạn Dana Point.

Cứ tưởng là sau cái chết của cố Phó Tổng Thống NCK mà VC nó đã coi chẳng ra gì ngay cả việc cho phép đem thi hài của ông ta về mai táng tại VN vốn là ước vọng cuối đời của ông NCK thì ông “quân sư” ĐVA đã biết phận mình đã “phò lầm” Minh Chủ! Ai mà ngờ ông ta còn “quậy” hết biết! Ông ta viết bài kêu gọi “quyết tử để tổ quốc quyết sinh” - giống y chang những người cộng sản kêu gọi. Ông ta công kích ông Bùi Tín. Ông ta chê bai ông giáo sư Nguyễn Huệ Chi (NHC) của trang mạng Bauxite VN là đã đăng tải những bài viết của cựu Tướng VC Nguyễn Trọng Vĩnh ca tụng “Bác Hồ kính yêu của ông ta” “đã làm cản bước tiến của công cuộc tranh đấu cho tự do, dân chủ, nhân quyền”. Viết ra những điều này chứng tỏ ông ĐVA biết một mà chẳng biết hai! Lẽ ra ông ĐVA nên biết ông NHC và ông Hoàng Ngọc Hiến đã được đảng CSVN cho phép qua Mỹ viết tờ căn cước đỏ cho 3 triệu người Việt tỵ nạn cộng sản do Trung Tâm William Joiner thuộc trường Đại học UMASS Boston do tên Mỹ gian Kevin Bowen và tên Việt gian Nguyễn Bá Chung chủ trương, thì làm sao mà trang mạng Bauxite VN chống Đảng CSVN cho được. Đó là chưa kể tới chuyện ông giáo sư này kín đáo ca tụng “Bác Hồ kính yêu của ông ta” khi thuật lại những cuộc biểu tình chống Trung Cộng của đồng bào ở Hà Nội. Ở đất nước tự do, dân chủ như Hoà Kỳ ông ĐVA có toàn quyền bày tỏ ý kiến của ông ta. Sở dĩ có bài viết này vì mới đây trên chương trình phát thanh của đài Á Châu Tự Do (RFA) có bài phỏng vấn có cái tựa nghe giông giống ngôn ngữ của đài phát thanh của đảng CSVN: “Việt kiều kêu gọi thủ tướng hành động cho đất nước”.

Bỏ qua chuyện nhầm lẫn về ngày tháng vì trong bài phỏng vấn của nhà báo Gia Minh của đài RFA có ghi là “ngày 21 tháng 4” trong khi trong thực tế là “ngày 21-2-2014”. Bài viết này xin ghi lại bài phỏng vấn có đoạn trả lời của ông ĐVA như sau:

“Trong thư của tôi có nói, nếu ông Dũng bằng lòng làm một cuộc cách mạng cho dân tộc để tên tuổi của ông sống mãi với ngàn năm thì xin ông một là công khai mời tôi về trong nước để chỉ cho ông phương thức để làm, hoặc ông gửi một người thân tín của ông như ông tướng Võ Viết Thanh chẳng hạn, sang gặp tôi, tôi sẽ nói. Bởi vì chuyện đó tôi chỉ nói cho ông Dũng hoặc người thân tín của ông Dũng thôi. Do tôi có cách, và cách của tôi bảo đảm hữu hiệu đến 90%, 10% còn lại nếu ông Dũng không làm được mà chết đi thì uy danh của ông vẫn là một “bậc thánh”, vì ông muốn làm cho đất nước chứ không phải làm cho cá nhân hay gia đình ông”.

Bài viết này xin đề cập đến “tư cách Việt kiều” của ông ĐVA mà ông nhà báo Gia Minh của đài RFA đã viết trong cái tựa bài.

Thấy trên các diễn đàn điện tử có 2 ông Tiến sĩ, Luật sư là ông Mai Thanh Truyết (MTT) và Lưu Nguyễn Đạt (LNĐ) đã lên tiếng về chuyện ông ĐVA không phải là Việt kiều.

Ông MTT viết như sau: Ông Bằng Phong Đặng Văn Âu không phải là “Việt kiều”. Ông là người VN tỵ nạn cộng sản. Xin nói lại cho đúng. Đừng đánh lận con đen, lập lờ với Việt kiều là những người Việt Nam ở trong nước đi ra hải ngoại…”

Ông tiến sĩ, luật sư LNĐ thì viết rõ trên trang báo điện tử Việt Thức do ông ta chủ trương đòi nhà báo Gia Minh và đài RFA phải đính chánh khi ông ta ra thông tri khi đăng bài “Việt kiều kêu gọi thủ tướng hành động cho đất nước”; nếu không thì coi như nhà báo Gia Minh đã đài RFA đã “làm sai chính trị” (sic!).

Theo dư luận thì đây là chuyện “Vua chưa lên tiếng mà Thái giám đã nóng mặt!”. Người phải lên tiếng đòi ông nhà báo Gia Minh và đài RFA đính chánh là ông “Việt kiều” Bằng Phong Đặng Văn Âu chứ không phải ai khác. Hy vọng là ông ĐVA không lên tiếng phản bác 2 ông Tiến sĩ, Luật sư MTT, LNĐ và xác nhận ông ta là Việt kiều - đúng như bài phỏng vấn “Việt kiều kêu gọi thủ tướng hành động cho đất nước” của nhà báo Gia Minh đã đăng tải trên trang báo điện tử của đài Á Châu Tự Do.

Xin được phép không đồng ý với ông “Việt kiều” Bằng Phong Đặng Văn Âu về câu trả lời đài RFA như sau:

“Dân tộc Việt Nam, cả người lính Việt Nam Cộng Hoà cũng sám hối bởi vì trong việc giữ nước đã không giữ nước được, tức cũng có tội.” Đề nghị ông Việt kiều ĐVA không nên “vơ đũa cả nắm” như thế! Ông “Việt kiều yêu nước” ĐVA có “sám hối, sám hiếc”, có “nhận tội, nhận tình” để hoà hợp, hoà giải, để lập công với ai đó, để làm cái gì đó thì chỉ nên nhân danh cá nhân ông Việt kiều mà thôi , xin đừng lôi cả dân tộc VN và cả những người lính Việt Nam Cộng Hoà mà tội nghiệp cho họ!
    * “Mấy đứa nhi nhô các diễn đàn
    Tưởng mình thánh tướng cứu giang san!
    Mai kia đảng Cộng chia vài ghế
    Mốt nọ phe ta được mấy bàn?!
    Mẹ đĩ đêm mơ “đàn sáu tấm”
    Bố cu ngày mộng “nhạc hai giàn!”
    Ô hô “cứu quốc” trên bàn phím
    Mưa máu gió tanh cũng ngút ngàn!

Xin mượn bài thơ “Thánh tướng trên bàn phím” của một tác giả vô danh gửi tặng “Việt kiều yêu nước” Bằng Phong Đặng Văn Âu - người vừa “thánh tướng trên đài phát thanh” Á Châu Tự Do với đề nghị Thủ Tướng VC Nguyễn Tấn Dũng nên mời ông ta về nước để giúp tên Thủ Tướng này thành… thánh nhân (sic!).

Thiệt đúng là… hết nước nói!

Lão Móc