Wednesday, March 23, 2011

Dậy Mà Đi ! ĐI ĐÂU ? - Nguyễn Đăng Trình

Nguyễn Đăng Trình

Quả thật không ngờ, vấn nạn tư tưởng đấu tranh do tôi khơi mào từ hai chương trình phát thanh tại San Jose , lại trở thành đề tài tranh luận của một số Cư Dân mạng trên khắp Thế giới.

Vì quá bất ngờ, tôi đã tạm thời viết nhanh một số ý kiến chuyển lên các diễn đàn (DĐ), chỉ mong như một lời cảnh giác gióng lên, để mọi người kịp thời quên đi ngòi nổ chiến tranh đã một thời banh da xẻ thịt VNCH, nhưng không ngờ, vấn đề trở nên phức tạp cho một số tranh luận rộng khắp trên các DĐ, với những chống đỡ ngụy biện ngang bướng ấu trĩ, buộc lòng tôi lại phải tiếp tục làm sáng tỏ và bổ túc thêm, để THẬT SỰ CHẤM DỨT và loại bỏ hẳn ngòi nổ chiến tranh nầy, chứ không phải “tắt đài” để không gây thêm chia rẽ, một lập trường chí phèo chống cộng, không thể giải quyết dứt điểm của mê lộ hùng ca, như có người đề nghị vớ vẩn (ông Phùng Mai trong email cuả ông).

Để đơn giản hóa vấn đề, trong số nhiều ý kiến đóng góp, tôi xin chọn 3 ý kiến nổi bật, với một số chi tiết do ba nhân vật nầy dẫn chứng để biện minh cho cho lập trường “tái chiếm” bài Dậy Mà Đi để phân tích thảo luận:

1. Bs Nguyễn thị Thanh viết:

- (trích) “Ai viết câu gì để hại chúng ta, làm khí giới gì hại chúng ta…chúng ta dùng lại những thứ đó để đánh trả lại thì tốt chứ, : GẬY ÔNG ĐẬP LƯNG ÔNG.” (hết trích). (Lập trường nầy được Vũ huynh Trưởng - Tổng thư ký Ủy Ban Chống Cộng Bắc Cali đưa ra, và nick Viễn xứ san jose hồ hởi tung hứng hoan hô.)

- Người đặt ra bài dậy mà đi họ bị lầm cộng sản Bắ Việt (CSBV). Nay họ còn sống thì họ cũng dùng để chuộc lại lỗi lầm của họ chứ. Họ chết rồi cũng cầu chúng ta dùng để họ khỏi hối hận nhiều.

- Nếu đi đánh giặc bắt được khí giới của địch thì bỏ đi sao. Dại thế. Dùng tài năng, khí giới của địch đánh địch mới ngon.

- Nếu là của địch tại sao chúng ta không coi đó là CHIẾN LỢI PHẨM dùng chống lại địch mới oai chứ.” (hết trích). / GS.TS.Bs Nguyễn thị Thanh MD.PhD.

2. Ông Phùng Mai – Khối 8406 / Quỹ Tù Nhân Lương Tâm viết:

- “Tiến Quân Ca hoặc Quốc ca VNCH, nhạc cuả Văn Cao (Văn Cao tên thật là Nguyễn văn Cao, Cuối năm1944, Văn Cao gặp lại Vũ Quý, một Việt Minh mà ông đã quen biết trước đó ...)

- “Riêng anh Lý Tống đề nghị sửa lại lời bài hát, tôi đoán biết dụng ý của anh, nhưng với tôi sửa lại là một hình thức đạo văn, có thể bài Tiến Quân Ca (Phùng Mai có ghi source theo đường link để kiểm chứng – chú thích cuả người viết) đã được phía VNCH sửa lời để dùng cho bài hát chào quốc kỳ VNCH vì trong thời điểm đó không ai đặt ra việc phải tôn trọng tác quyền …”

-… bài ca nầy họ thuộc lòng, nó đã đi vào ký ức, họ chẳng quan tâm ai là tác giả, như chính cá nhân tôi cũng đã muốn làm kẻ “phản động” vì bài ca nầy phần nào đã thôi thúc.

- “Bài hát “Dậy mà đi” hát trong thời điểm nầy thì chỉ những người chẻ sợi tóc làm tư mới nghĩ đến tác giả, đa số các thanh niên VN trong nước họ nghe thấy, tôi cho rằng họ sẽ sục sôi … còn người Việt tỵ nạn Cs như tôi, những thanh niên phải đi bán lao động thì rõ ràng sống xa nhà và chết xa nhà, nhớ nhà vô cùng … Chỉ ngoại trừ những hạng người mũ nỉ che tai” không biết, không nghe gì về thời sự quốc gia và thế giới, những người bàng quang như thế cho dù nhạc CS hay nhạc quốc gia thì cũng là đàn gẫy tai trâu. (đoạn nầy tôi tự tô đậm để nhấn mạnh cái cốt lõi, hay nói đúng hơn chìa khóa tư tưởng của tác giả Phùng Mai giấu ở đây)

- Điều tôi muốn trình bầy. Có nên “tắt đài” bài ca Dậy Mà Đi ? là để ta (người VNCH) không bị đuối lý đến trơ trẽ vô duyên khi hát/ nghe 2 bài “Tiếng Gọi Công Dân và Hồn Tử Sĩ, vì hai tác giả của 2 bài nầy là một cộng sản nòi, đã sáng tác bài “như có bác Hồ trong ngày vui đại thắng” tên gọi là Lãnh Tụ Ca. Việc yêu cầu “tắt đài” Ca khúc Dậy Mà Đi trong lúc nầy với lý do là nhạc VC là điều không ổn, thậm chí ngụy biện.”

3. Phạm văn Thành (bánh xe Thiên an Môn – Pháp quốc) viết:

- Việc yêu cầu “tắt đài” Ca khúc Dậy mà đi trong lúc nầy, cá nhân tôi cảm thấy có nhiều điều bất an.

- Năm 1979, tôi bị bắt và giam nhốt kiểu lao động khổ sai …. bỗng trong chòi quán có tiếng đàn guitar cất lên, và tiếng hát bài Dậy mà đi lan ra … trong quán cũng là tù nhưng là tù cải tạo, các anh có phần dễ thở hơn chúng tôi ….

- Với tôi, quý vị có giận, có ghét, tôi vẫn thấy bài ca Dậy Mà Đi có một sức bật vô cùng lớn. Nó có khả năng nhổ bật lên được những chiếc ghế đã ù lỳ chán ngán thời cuộc … Hãy giúp bài ca ấy thể hiện nốt phần thứ hai của khát vọng giải phóng 1946, khi nó mới được viết thành lời: Độc lập và Tự do.”

* * *

Vì phạm vi của bài tiểu luận ngắn, không cho phép tôi trích ra hết mọi ý kiến hoặc toàn bài của ô.Phùng Mai (cho dẫu ông PM với lối viết ngạo mạn của ngựa non háu đá, bào chữa loanh quanh, biện minh ngớ ngẩn cho lỗi lầm nghiêm trọng của ông, bài Tiến Quân Ca là quốc ca VNCH), và cũng xin không lạm bàn về hai chi tiết đầu tiên của ô. Phùng Mai vì xét ra, ông vòng vo chạy tội Mù kiến thức, Mù lý luận, lại Mù về Tư tưởng đấu tranh của ông, vì thế tranh luận chỉ … mất lời mà thôi.

Trong bài viết nầy, mặc dầu tôi có đề cập đến tên tác giả, “công trình quậy phá VNCH - quậy nát cộng đồng”, tuy nhiên, mục đích chính vẫn là nội dung chuyên chở bên trong màn khói chữ nghĩa, và lộ trình tư tưởng ấy dẫn tới hậu quả nghiêm trọng trước mắt.

LỬA THỦ ĐOẠN VÀO SÀI GÒN THIÊU ĐỐT ÓC ẤU TRĨ

Đây là lần thứ hai (lần nhất vào năm 2008, Trại Hè Thanh niên Việt do Mạng Lưới Tuổi Tuổi trẻ Lên đường – ngoại vi của Việt Tân tổ chức, họ cũng hát bài ca nầy một cách phấn chấn hân hoan) tôi lên tiếng về bài ca DẬY MÀ Đi do văn công CS và đội Tuyên Truyền của Thành Đoàn TP/HCM trực tiếp Chỉ thị. Chúng khoanh vùng từ Cầu Kho Q.8, qua Khu vực Hàng Xanh Thị Nghè, bến xe miền Đông / Thủ Đức Biên Hòa, Phường Bình Thạnh/ Gia Định …… vòng qua Khu Vườn Chuối, Bàn Cờ (vùng hoạt động của giao liên CS) để vừa tập hợp quần chúng vào quỹ đạo đấu tranh, cũng vừa qua tay quần chúng, che chắn cho các mạng lưới giao liên, hoạt động nội thành và tình báo CS ẩn trốn như an toàn khu giữa lòng “địch”.

Tôn thất Lập - tác giả bài Dậy Mà Đi và Trần long Ẩn viết ca khúc Người mẹ Bàn Cờ là hai nhạc sĩ nổi cộm trong số những Ca Nhạc Sĩ tham gia trong Phong Trào Hát cho đồng bào Tôi nghe và nghe đồng bào tôi cùng hát – viết gọn lại là Hát cho đồng bào tôi nghe, một phong trào quần chúng theo Chỉ Thị của MT/GPMN đấu tranh bằng ca nhạc, nhằm thổi bùng ngọn lửa đấu tranh “chống Mỹ cứu nước” và Thống nhất VN vào tay CS. Thoát thai từ Đoàn Văn Nghệ Sinh viên- Học Sinh Sài gòn được thành lập từ ngày 15-5-1965 mang màu sắc thuần túy văn nghệ (dĩ nhiên chúng che chắn rất kỹ để chưa lộ diện phản chiến) nhưng sau đó, đôi mắt cú vọ của MT/GPMN nhắm tới khuyến khích và cổ động, bài hát Hát cho Dân tôi nghe của Trần long Ẩn được Thành đoàn CS/HCM nghiên cứu và đánh giá chiến lược và móc nối thành lập Phong trào quần chúng, đổi thành Phong trào Hát cho đồng bào tôi nghe.

Ngày 27-12-1969, tại Trường Đại học Nông Lâm Súc Sài Gòn – xế bên kia đường là Trường Trung học Quốc Gia Nghĩa Tử - Lăng Cha Cả. Phong Trào nầy tổ chức đêm “văn nghệ hòa bình” trong dịp Giáng Sinh để che mắt Chính Quyền, thực chất là công khai ra mắt Phong Trào Hát Cho Đồng Bào Tôi Nghe.

Một đêm văn nghệ che mắt Chính quyền, nhưng lại là đêm kinh hoàng cho đám văn công Cs, toàn bộ Ban Chấp Hành và đoàn viên bị theo dõi bởi cuộc hành quân bất ngờ của Nha Cảnh Sát Đô Thành bao vây, bắt trọn với gần 180 tên, kể cả Tôn thất lập và Trần long Ẩn. Phong trào như một cục bướu độc bị dao kéo đụng tới, lan tràn theo vết dầu loang, ra Huế, Đà nẵng, Qui Nhơn, xuống Cần Thơ, An Giang, lên tới Đà lạt, là những nơi có trường Đại học, môi trường của Sinh viên phản chiến dễ dàng hoạt độngg. Số quần chúng cưu mang bảo bọc chúng lúc đó để đánh phá VNCH, thì sau năm 1975, họ đã rõ mặt và lên tiếng oán trách nặng nề, nhưng …..

Thực chất của bài Dậy Mà Đi như một số người dẫn chứng từ thơ Tố Hữu, để cho rằng, nó xuất xứ từ bài thơ của Cộng sản gộc, nên chi cần phải tẩy chay…. thật ra không đúng lắm, vì bài thơ Dậy Mà Đi của Tố Hữu được sáng tác từ năm 1941 mang một âm hưởng của lời khích lệ từ câu đầu đến câu cuối thứ 17, nói lên một động lực ý chí, một quyết tâm của vươn lên tới trước, cuả khẳng định chiến thắng gian nguy, của bài học dại-khôn trên trường đời gập ghềnh bão tố, tuyệt nhiên không mang âm hưởng chính trị hay trong mặt trận đấu tranh cường lực nào cả.

Lấy cảm hứng từ bài thơ nầy, Tôn thất Lập viết thành điệp khúc cho bài ca, đáp ứng với chiến thuật nổi dậy của CS trong lòng Quần chúng, như Hội Liên hiệp Thanh Niên giải Phóng, Thành Đoàn CS/HCM …. nhưng phần phiên khúc thì TTL đã tách rời bài thơ trên, để cưu mang một ngòi nổ chậm đã được nhiều người biết đến: Phong Trào Đồng Khởi do Nguyễn thị Định - đảng viên Cs từ 1945- phát động tại Huyện Mỏ cày tỉnh Bến Tre ngày 17-1-1960 để đánh cướp các cơ sở Chính Quyền của VNCH tạo thành vòng đai phá hoại, áp đảo Chính Quyền của TT Diệm xác Cs miền Nam chết phơi trên ruộng, xác Chính Ủy Cs miền Bắc thì … Sinh Bắc tử Nam …), và từ ấn tượng đường mòn Hồ chí Minh mà “bác cùng chúng cháu hành quân” từ “Trường sơn đông đến Trường sơn tây”, bộ đội dép râu cũng đã “dậy mà đi” như thế, và cũng đã chết như thế .

Nhưng khi Dậy Mà Đi trong lòng Sài gòn, thì DMĐ lại trở thành một gọng kềm “lấy thành thị bao vây nông thôn”, đẩy Chính quyền Trung ương vào thế trận bỏ rơi Nông thôn, từ đó Trung ương tắt thở, và thống nhất là đoạn cuối của con đường cướp nước (đây là sách lược của Trần bạch Đằng huy động SV-HS cướp chính quyền, nhưng trái với chủ trương của Trung ương đảng Cs, đúng ra là của Lê Duẫn, và TBĐ bị triệu về Bắc giam lỏng sau khi đấu đá kịch liệt với phe nhóm của Lê Duẫn, và đây là lý do TBĐ bị hạ tầng công tác, bị bỏ rơi cho đến chết) .

Xuống đường, Bãi khóa, Đêm không ngủ, Đốt lửa căm thù …. là những hoạt động của Biệt động Thành CS dưới lớp vỏ Sinh viên- Học Sinh trong Sinh hoạt Văn nghệ phản chiến, nhưng nhập nhằng cho là Du ca (đừng lầm lẫn Du Ca Quốc Gia của Nguyễn đức Quang với bài Việt Nam Quê hương ngạo nghễ), bài Dậy Mà Đi trở thành mồi lửa nung đốt lòng thù hận, là tiếng trống dục giã đi cướp Chính quyền, phá rối hậu phương tạo tiền đề cho Tổng nổi dậy Tết Mậu Thân 1968, và phá rối Bầu Cử năm 1970 ...

Lướt qua đôi nét về bài Dậy Mà Đi, tôi không chú tâm nặng về tác giả sinh ra nó, mặc dầu quan hệ “mẹ - con” là quan hệ máu – thịt giữa xúc động nhạc tính và ước mơ ca khúc, nhưng nội dung lời ca, tư tưởng diễn đạt và đối tượng hướng tới là ba phạm trù triết học và đấu tranh chính trị cần khám phá, để lôi ra ánh sáng mầm độc ẩn số mà với nỗi đam mê ca hát, phấn khích rung động trước nhịp điệu hào hùng, không thế đủ bình tĩnh phân tích và lượng giá.

Phạm văn Thành mới chỉ nghe qua bài hát DMĐ từ trong chòi quán vọng ra, đã … lặng người rơi vào khoảng không im lặng … Nhưng với tôi, cũng vào năm 1979, tại nhà 7 –K1/ Z30D –Hàm Tân, Thuận Hải, đã phải ký không biết bao giấy kỷ luật chỉ vì hát những bài “cách mạng” để thăm dò nội tuyến, ăng ten trong Nhà và trong Đội, bài Dậy Mà Đi tôi hát rất …. tự nhiên, bài Bão nổi lên rồi , Xuống Đường, Tự nguyện Ca … đặc biệt tôi đã hát bằng lời ca khác với bài Bão nổi lên rồi, cũng vẫn bị kết tội như thường, tiện đây xin chép lại để chúng ta cùng suy gẫm về Lý luận Chính Trị của CS và bẫy sập tư tưởng của chúng mà … cảnh giác tránh xa (các bài hát nầy do Chính ủy Cs dạy cho tù binh Chiến tranh chúng tôi tại mặt trận Ban Mê Thuật giữa tháng 3/1975): “Nắng đã lên rồi, người tình ơi ta bay muôn phương, trời bao la ta vui hoan ca, ca khúc yêu đời tràn đầy tình người, vì sinh linh trong ta luôn mong được trở về nguồn một ngày thật gần, và đến khi đạt tới thanh tịnh rồi ….”

Trong khi đó, bài ca Bão nổi lên rồi của Cs thì sắt máu kinh hoàng: “Bão nổi lên rồi từ miền Nam quê hương thân yêu, từ Trị Thiên băng qua Tây nguyên lan tới bưng điền triệu người bừng bừng, cùng Đà nẵng với Huế chiến thắng khí thế sôi sục tràn về Sài gòn, giờ tiến công sục sôi tim muôn người …...” toàn bộ phần còn lại của bài ca chứa đựng mồi lửa căm thù và quyết tâm vùng lên cướp chính quyền.

Và đây là lý luận của tên cán bộ giáo dục Trại: “Hát bài nầy, nhưng tâm trí liên tưởng tới bài kia, dùng bài kia làm phương tiện chuyên chở óc nổi loạn trong nhà tù … Dậy mà Đi, đi đâu ? Xuống đường làm gì ?.....” và năm 1981, cả ba K của trại Z30D nổi loạn thật, cùng đứng nghiêm trang chào Cờ vàng trong tim óc, hát lại Quốc ca VNCH đang sục sôi trong huyết quản và các bài ca Chính Huấn thân quen. Biến cố vùng lên đó đã làm tê liệt sinh hoạt Trại một tuần lễ. Tóm lại, khi bài ca mất tính chính trị thuyết phục cho mục đích của CS, nó trở thành đối nghịch với bước chân đi tới của chúng, thì cần triệt tiêu nó không thương tiếc.

Trong một email khác, ông Phùng Mai viết: “tại sao ta không chấp nhận nó là bài ca tranh đấu cho tự do ? dù là lời ca của CS nhưng nó có khả năng kích động khí thế tranh đấu cho tự do thì nó vẫn là bài hát đáng trân trọng, hát để tranh đấu cho tự do, không có hai thứ tự do khác nhau ….” . Xem ra ông Phùng Mai chỉ quan tâm tới nhịp điệu hào hùng, và lời ca mời gọi thúc bách của điệp khúc mà thôi, trong khi trong Chương Trình phát thanh của Lương Tâm công Giáo và của Khối 8406 tại San Jose thì phát trọn bài do “tốp ca của CS hát với giọng ca opera cao vút của ca nhi nữ CS ”.

Nếu thực sự là người kiểm thính viên “đếm nốt nhạc” thì ông Phùng Mai và người phụ trách hai chương trình phát thanh kia tha hồ thưởng thức điệu nhạc hùng tráng (nhưng chắc chắn thua xa bài Bão nổi lên rồi viết theo điệu nhạc diễn hành/ nhạc hành khúc (March), rất có “khí thế”.

Nhưng nếu là nhà Đấu Tranh Chính Trị, đối đầu với sách lược Cộng Đồng Vận của CS, thì quý vị phải “đếm chuyển động của tư tưởng trôi theo dòng nhạc” theo khái niệm “biến điệu biên độ AM hay biến điệu tần số FM trong sóng Radio”, và vì thế lời ca “Bao nhiêu năm qua dân ta sống không nhà – Bao nhiêu năm qua dân ta chết xa nhà” không thể có khả năng kích động khí thế tranh đấu cho tự do như Phùng Mai nằm mơ trong ảo giác, trái lại, đó là lời tố cáo VNCH, một chính quyền sắt máu kềm kẹp người dân, đến nỗi “sinh vô gia cư – tử vô địa táng” trở thành ác mộng của miền Nam, của Chính quyền VNCH dành cho Dân của miền Nam. Lời ca nầy cũng đã được một số nhỏ nhoi Sinh Viên ngoại quốc phản chiến nhập cuộc đem về nước của họ, và phong trào phản chiến chống phá VNCH và đồng minh gia tăng, khi Chính nghĩa NHÂN BẢN của VNCH đã bị bọn Sinh viên Học sinh CS bôi nhọ, bẻ cong và mang về cho CS.

Hãy thử đặt một số các bài hát phản chiến vào trong một tổng thể văn hóa đấu tranh để phân tích, lượng giá khả năng đốt cháy nhiệt huyết đấu tranh của người lính VNCH chúng tôi ra sao:

“Người con gái Việt nam da vàng, mang giấc mơ quê hương lìa kiếp sống,
Người con gái Việt nam da vàng, yêu quê hương nay đã không còn …
Em chưa hát ca dao một lần, Em chỉ có con tim căm hờn” (Ca khúc Da vàng TCS )

Hoặc

“Mẹ vỗ tay reo mừng chiến tranh, chị vỗ tay hoan hô hòa bình
Người vỗ tay cho thêm thù hận, người vỗ tay xa dần ăn năn (Hát trên những xác người /TCS )

Và còn hằng trăm Ca khúc “đứt ruột bầm gan” khác, khi có dịp tôi sẽ cống hiến cho Quý vị cơ hội suy gẫm.

Chỉ với cây Giutar thùng trong tay, đám phản chiến nầy rong ruỗi khắp nơi, nhưng cũng đã đủ tạo nên bão lửa, một chấn động tâm lý quần chúng khổ cực nghèo hèn từ đám Sinh viên trí thức, từ Dân biểu quan quyền, đến Tu sĩ Báo chí xuống đường bị gậy ăn mày….. quậy phá hậu phương, thì nơi tiền tuyến trực diện với hiểm nguy từng giây phút, lòng dạ có cứng như sắt đá cũng phải bủn rủn dần … vì hậu phương đã rút hết nhựa sống, đã đánh thốc vào ân nhân mình, đã xả thân cho bọn chúng tự do …. phản chiến.

Một hậu phương ao ước quê hương lìa đời, một hậu phương chưa một lần biết đến Ca dao dân tộc đầy ắp tình người, chị ngã em nâng, bầu bí quấn quít chung giàn, cau trầu trọn nghĩa nhân duyên … nhưng em gái lại có trái tim căm hờn. Quả thật Trịnh công Sơn đã gởi một tín hiệu thôn tính miền Nam của CS, nhưng Lưu kim Cương, Nguyễn cao Kỳ vẫn rung đùi nghe nhạc Trịnh, nuôi TCS trong căn cứ TSN, tránh bị Cảnh sát truy lùng …

Nay ở Hải ngoại, với phương tiện truyền thông tối tân và có quá nhiều cơ hội, đám giặc cỏ mon men rải độc chất tư tưởng lên những đầu óc ngây ngô, thơ dại, hoặc đám buôn thần bán thánh, mài gươm đúc giáo chống cộng cuội, rủa sả cộng sản, gào rú chưởi bới CS, nhục mạ bội ơn người lính chiến Cộng Hòa, sẽ tự nhận luôn vai trò phản diện để ngợi ca lưỡi hái tử thần như một diệu kế, nào là “GẬY ÔNG ĐẬP LƯNG ÔNG”, “CHIẾN LỢI PHẨM”….” ta thu được của địch thì bỏ đi sao. Dại thế …..”

Đấu tranh chống lại CS, một kẻ thù có sức mạnh về nhiều phương diện, nhưng lại tỏ ra ngây thơ chính trị, nông cạn về lý luận chính trị và cạm bẫy của toàn đảng CS, thì chính Họ trở thành phương tiện chuyên chở vũ khí cho CS ra hải ngoại quậy phá Cộng đồng Việt tại đây, mà Họ không ngờ tới.

“GẬY ÔNG ĐẬP LƯNG ÔNG” mà Vũ huynh Trưởng, Tổng Thư Ký của Ủy Ban Chống Cộng Bắc Cali đưa ra và được nick Viễn xứ San jose lên tiếng ủng hộ, là một nhát dao đâm thẳng vào tim óc người Chiến sĩ VNCH, sau khi hai Chương Trình phát thanh truyền đi trên làn sóng điện mũi dao oan nghiệt nầy, dẫu sao thì sau đó, cô L.Hương thuộc Khối 8406 đã lên tiếng xin lỗi trên DĐ, nhưng tuyệt nhiên Lương Tâm Công Giáo vẫn giũ vững lập trường đâm sau lưng Chiến sĩ của họ, im lặng và im lặng.

Đây không phải lần đầu xảy ra vấn nạn nầy ở San Jose, mà trong một lần trước, vào tháng Tư 2010, nick Viễn xứ San Jose sau khi phân bua về bài hát DMĐ, y thị khen hay nhưng lại ném bùn vào mặt ông Phạm bằng Tường là người đã chép ra toàn bộ bài ca đó trên DĐ rằng: “hơn 40 năm mà ông còn thuộc và nhớ rõ từng chi tiết … thì đích thị ông Tường là người cùng nhóm với Tôn thất Lập rồi đúng không ? Lạy ông tôi ở bụi nầy” (nói một cách đơn giản, chúng cũng sẽ vu khống tôi là cùng nhóm với Tôn thất Lập, là CS …. vì lý do tôi còn hát các bài ấy nữa).

Tiếp máu vào cơ thể, tiêm thuốc vào da thịt, đưa thức ăn vào người, lâu dần cũng mất sạch vì phải tiêu hóa, chuyển hóa để nuôi cơ thể; độc chất tư tưởng đã nhiễm sâu vào trong óc não, đã thành chất liệu đấu tranh, thì sức tàn phá của nó sẽ gia tăng theo cấp số và thời gian, không tẩy rửa được. Thứ lập luận một chiều và khẳng định theo cảm tính thù hận đó của hai nhân vật biểu tượng nầy, cho thấy một nguy cơ đánh phá Cộng đồng Việt thật dai dẳng và tàn bạo khôn lường, đặc biệt là nick Viễn xứ San jose .

Lấy lưỡi lê CS để đâm người quốc gia, đâm người chống cộng mà gọi là gậy ông đập lưng ông, thì còn gì ác độc hơn, còn gì ngụy biện hơn, tráo trở phản trắc hơn (khai thác quan hệ gia đình như một công cụ đễ triệt hạ đối phương theo phương thức CỦI ĐẬU NẤU ĐẬU– đối với tôi không quan trọng lắm – nhưng đâm sau lưng chiến sĩ bảo quốc an dân là một trọng tội) . Tư tưởng phản chiến, lời ca phản chiến, và biến cố phản chiến trong con người phản chiến, xảy ra trong thời gian và không gian phản chiến, lịch sử của nó đã mô tả đúng chức phận bẻ gãy VNCH của chúng. Tán trợ chiến dịch phản chiến, tiếp tay chuyên chở và phổ biến tư tưởng phản chiến hiện nay tại hải ngoại, tại San Jose, nhóm “thường dân trốn lính” nầy nhận nhiệm vụ từ chỉ thị của ai để khơi lại ký ức đau thương của VNCH, của Quân Dân Cán Chính VNCH ?

Hy vọng đây là lần cuối cùng, xin những ai còn tâm huyết với VNCH, còn một chút tri ơn Các Chiến sĩ đã vùi thây nơi chiến địa để mình được tự do lên đường tìm đất sống mới ….

Xin hãy chia xẻ những nỗi điêu linh của đất nước với chúng tôi, những chiến sĩ gối đầu trên ba-lô, ghì chặt tay súng như ôm chặt người tình muôn thưở, hành quân không mệt mỏi trên vùng Cao nguyên nước độc, hay sình lầy Đồng Tháp … để bảo vệ an toàn lãnh thổ, ổn định hậu phương, để rồi … hậu phương xuống đường cùng bọn Thanh Niên Sinh viên Cs phá hoại VNCH đến … tắt thở.

Xin hãy dành một phút ngậm ngùi, và đừng tìm cách khơi lại nỗi đau của người lính chiến VNCH chúng tôi nữa: LÍNH với DÂN như cá với nước . Tại sao Quý vị đấu tranh chống Cộng sản lại ung dung phổ biến tư tưởng nhục mạ VNCH qua phiên khúc:

Bao nhiêu năm qua DÂN ta sống không nhà
Bao nhiêu năm qua DÂN ta chết xa nhà.

Đội tuyên truyền Cs qua Tôn thất Lập lấy cảm hứng từ cuộc chiến đi B của VC (đi B tức vào miền Nam) viết thành phiên khúc đánh tráo cuộc chiến tai ương lên đầu VNCH:

- Vượt trường sơn thì nhà ở đâu ? Chân đi dép lốp xe hơi, ngủ bụi bờ, đầm mình trên khe suối tránh đụng độ với Hành Quân Truy lùng của QĐ/VNCH.

- Sinh Bắc tử Nam, thì chết gần nhà ở đâu ?

Còn điệp khúc chỉ là lời kêu gọi động viên, khuyến khích, lấy từ Thơ của Tố Hữu làm từ năm 1941 …

Trong nhận thức non kém về Ý THỨC CHÍNH TRỊ và kinh nghiệm về ĐẤU TRƯỜNG CHÍNH TRỊ, hậu quả sẽ vô cùng tại hại như mọi người đã rõ: Nhiệt Tình + Ngu Dốt = Phá Hoại.

Xét về nguyên nhân, Cô L.Hương phụ trách CT/PH của Khối 8406-San Jose đã tỏ ra có sự hối hận, chỉ vì chưa một lần biết đến bài ca nầy, mà vì cảm thấy thích thú về điệu nhạc hùng hồn phấn khích … Cô L. Hương đã email lại cho tôi tỏ rõ sự hối tiếc, và quyết định loại bỏ bài nầy ra khỏi danh sách nhạc của Khối. Nhưng theo tôi, có lẽ Cô ấy nghe LTCG phát bài nầy trong một tuần trước đó (27/2/2011), nên Cô nầy bị cuốn hút theo trào lưu chăng.

Trong khi LTCG cho phát bài nầy công khai trên làn sóng phát thanh, thì trên các DĐ, tên net vận Giang Qua của LĐCT lại chế diễu và bôi nhọ tấn công tôi bằng thứ ngôn ngữ hạ cấp vô giáo dục rằng “NĐTchuyên rình mò để bêu xấu LTCG ….” Đừng quên rằng Chương trình PT/LTCG được phụ trách bởi những người có học, ngoại trừ Lê văn Ý, nhưng trong những lần tranh cãi trước đây qua các email của đám phá hoại óc bã đậu, tên trốn lính to họng, tên đào binh nhục mạ phản bội ân nhân (CTT, LVY, PHS, VHT, ĐTS …), với ông Phạm bằng Tường, chúng vẫn một mực tỏ ra thích thú bài ca nầy, cũng đồng nghĩa với việc chúng sẽ cho phát bài nầy khi có cơ hội, chúng lại cũng lập luận rằng: “thuộc nhiều bài hát CS thì đủ biết họ là ai”.

Vậy nếu biết nhiều về lai lịch tên bán nước Hồ c Minh, tức thì là Cộng sản sao ?

Tên học sinh Cao Thắng Lê văn Nuôi phụ trách công tác Đoàn, đi tịch thu các tờ Báo nằm trong danh sách đen của chúng tại một số Quận trong Thành Phố Sài gòn-Gia Định, tưởng chỉ là nỗi ám ảnh bất mãn của người DÂN trong quá khứ mà thôi, ai ngờ tại San Jose, lão già Nguyễn Quân khi ủng hộ lập trường chống phá BĐDCĐ Bắc California của LĐCT, lại cũng đề ra phương thức vừa bất nhân với lương tâm con người, vừa lưu manh với ý thức Dân Chủ tại Hoa Kỳ mà ông hấp thụ trong hơn 30 năm tại San Jose. Phát động lần thứ hai tịch thu báo Tiếng Dân trên Vietland, cổ xúy mọi người tham gia chiến dịch bất lương nầy, Nguyễn Quân hiểu gì về NHÂN QUYỀN, về đạo đức con người trong xã hội vừa trọng pháp vừa trọng nhân nghĩa Hoa kỳ ? ……..

Tóm lại , vây quanh bọn GƯƠM GIAÓ và LỪA ĐẢO CỬ TRI là những thành phần “túng làm liều, óc bá đạo, lương tâm rắn độc”, chực chờ người DÂN lơ là thiếu chú tâm là quậy phá, ném đá vào nhà rồi tri hô cùng hàng xóm chúng bị … khủng bố, đây cũng là chiêu thức CS đã ném truyền đơn chống phá nhà nước vào Tu viện Đồng Công – Thủ Đức, Trung Tâm Đắc Lộ - Yên Đỗ, Dòng Chúa Cứu Thế - Kỳ Đồng … rồi đến khám xét truy tố nạn nhân (như VC phóng lửa đốt nhà năm 1960 tại các Quận trong thành phố Sài gòn – Gia Định rồi loan tin TT Diệm cho người đốt nhà Dân để giải tỏa đô thị …) rêu rao xuyên tạc để đánh phá, tung tin thất thiệt để ăn chia cả hai bên (đòn xóc hai đầu), đi đêm với Việt gian để… sống còn (Đỗ vẫn Trọn đã công khai loan báo trên làn sóng phát thanh 1500AM – San Jose ngày 1-11- 2010 rằng Thiếu Tá Võ Đại của Tập Thể Chiến Sĩ vùng Tây Bắc Hoa Kỳ đã cậy nhờ Đỗ vẫn Trọn giúp lật đổ ông Chủ Tịch Cộng đồng Nguyễn ngọc Tiên), y như CS len lỏi vào đoàn biểu tình, ném lựu đạn vào Cảnh Sát chống biểu tình, vậy là trận chiến đá xanh và dùi cui bắt đầu.

Và khi tôi viết những dòng cuối cùng nầy, thì tại San Jose, trận chiến mới đã ló dạng, mang tính hung bạo hơn, quyết liệt hơn, và tín hiệu ấy sau khi tung lên mạng LƯỚI, phát trên làn sóng, đã được chính bọn chúng vươn óc ra thách đố công khai trong buổi họp vừa qua tại Khu Hội CTNCT, DẬY MÀ ĐI để quậy nát và dứt điểm Cộng Đồng như CS đã đánh phá VNCH trước đây.

Lời báo động nầy, tôi xin trao gởi đến tất cả đồng hương Việt tỵ nạn CS tại San Jose, như một trách nhiệm tinh thần tôi phải hoàn tất. Quý vị hãy sáng suốt để không phải bị lôi cuốn vào mê lộ thánh thần gươm giáo, chống cộng kiếm cơm, hay tuyệt thực kiếm … vàng lá.

Nguyễn đăng Trình

Mời xem Vũ khúc Dậy Mà Đi để chấm dứt mũi tên độc “DẬY MÀ ĐI” đang từ từ lụi vào óc não người chống Cộng.


60kg toddler

    Lu Hao, the three-year-old who weighs a whopping NINE-AND-A-HALF stone

By Daily Mail Reporter

At 132lbs, Lu Hao is already five times the size of a normal child his age.

The three-year-old toddler from China eats a staggering THREE bowls of rice when he sits down for a family meal.


When Lu Hao was born he weighed just 2.6kg (5.7 lbs), however, from the time he was three months old he began to gain weight rapidly.

'His appetite is so good that for a meal he can eat 3 big bowls of rice, even larger than I and his mother,' said Hao's father Lu Yuncheng.

Since Hao was one-year-old his parents have tried to keep a careful eye on his diet.

However, Hao's mother Chen Yuan comments: 'We have to let him be as if we don't feed him he will cry non-stop'.

No matter how hard the family restricts Hao's diet and pushes him to move more the toddler has still managed to put on 10kg (22 lbs) in the past year.

Now Chen Yuan is unable to pick her son up.

'In both of our families, there was no such giant person,' said father Yuncheng.

Hao hates walking and each day his mother takes him to kindergarten on a motorcycle.

'He is quite happy that I could ride him to kindergarten instead of walking him there,' said Yuan.



Hao has many toys at home but his favourite is Superman because, he says, 'Superman can fly and beat bad men!'

When asked is he would like to fly like Superman Hao giggles and replies: 'No. I am too fat'.

Heavy weight: Lu Hao with his father Lu Yuncheng, who breaks into a sweat just holding his son
To push Hao to do more sports, the family installed a basketball hoop in the yard and often take him to swim in a local river.

But the exercise just make him hungrier and results in him putting on more weight.

'We took him to three hospitals and one said he has a tumor in the head, while the other two said there is no tumour in the head,' said Yuncheng.

'Doctors said his hormones are at a normal level. It's hard to know why he could be so big.'

'We now worry the most about his health. As if he continues to grow at this rate his heart could fail,' said Yuan.

They also worry that when he gets older and more aware of his weight Hao will be bullied.

'Our biggest hope is one day Hao could get slim,' said Chen.

Sydney, Úc châu


Chương trình Quốc Hận 30/4


*****
THÔNG BÁO THAY THƯ MỜI

Nhân Ngày Quốc Hận 30/4, Cộng Đồng Người Việt Tự Do Úc Châu sẽ tổ chức một cuộc biểu tình trước Tòa Đại Sứ VC tại Canberra vào ngày thứ Bảy 30/4/2011 để đòi hỏi nhà cầm quyền và đảng CSVN phải giải thể lập tức và vô điều kiện, trả lại tự do, dân chủ và nhân quyền cho dân tộc Việt Nam.

Để có tài chánh thuê mướn xe buýt đưa đồng hương đi Canberra tham dự cuộc biểu tình, và chi phí cho những việc cần thiết như mướn toilet, làm biểu ngữ, cờ, v.v... Ban Chấp Hành CĐNVTD/NSW sẽ tổ chức một Bữa Cơm Gây Quỹ vào tối thứ Sáu 15/4/11 với các chi tiết như sau:
    Địa điểm: Nhà hàng Crystal Palace, 219 Canley Vale Road, Canley Heights
    Thời gian: 7giờ tối thứ Sáu 15 tháng 4 năm 2011
Ban Chấp Hành trân trọng kính mời quý vị lãnh đạo tinh thần các tôn giáo, quý hội đoàn, đoàn thể, quý cơ quan truyền thông cùng toàn thể quý đồng hương vui lòng bớt chút thời giờ tham dự Bữa Cơm Gây Quỹ.

Sự hiện diện của quý vị sẽ góp phần cho sự thành công cuộc biểu tình nhân ngày 30/4 cũng như sự đấu tranh cho một nước Việt nam Tự Do.

Ban Tổ Chức ước mong được đón tiếp tất cả quý vị trong dịp này.

Trân trọng kính mời
TM/BCH/CĐNVTDUC/NSW
Nguyễn văn Thanh
Chủ Tịch

VNCH, biết mới tiếc… - Đào Nương




Đào Nương

Sau 36 năm Miền Nam rơi vào tay cộng sản, ngày nay không chỉ những người sinh sống tại Miền Nam Việt Nam trước đây, không công nhận lá cờ đỏ sao vàng của đảng cộng sản Việt Nam mà ngay cả những người trong nước cũng không tôn trọng lá cờ này mặc dù đó là lá cờ đang tung bay khắp lãnh thổ Việt Nam ngày nay. Người Việt hải ngoại tôn trọng lá cờ vàng ba sọc đỏ, không chỉ thuần túy vì đó là lá cờ của Việt Nam Cộng Hoa, của chính phủ Miền Nam Việt Nam mà vì đó là một biểu tượng cho một quốc gia mà đáng lẽ dân tộc Việt Nam phải có, một chính phủ tự do dân chủ, một nền kinh tế thịnh vượng, một xã hội công bằng bác ái mà lá cờ đỏ và cái chính phủ Việt gian cộng sản ngày nay tại Hà Nội sau 36 năm làm chủ đất nước đã chứng minh những điều ngược lại.

Dĩ nhiên, lá cờ vàng ba sọc đỏ là lá cờ mà những người sinh sống tại Miền Bắc không quen mắt, không chấp nhận dù họ có thù ghét chế độc cộng sản mà họ đang sinh sống đến tận xương tủy. Người ta không thể chấp nhận một biểu tượng mà người ta không biết, không hiểu, không có những kỷ niệm đẹp, không hy sinh xương máu để bảo vệ nó. Nhất là khi chỉ một sớm, một chiều, những người Việt Nam không chấp nhận Cộng Sản đã mang theo lá cờ vàng trên đường lưu vong, dù phải trải qua những nơi địa ngục trần gian là những nhà tù của cộng sản, và đã phải để lại sau lưng quê hương yêu dấu, mảnh vườn nhỏ, mái nhà ấm cúng, con sông hiền hoà, sau khi đã được chứng kiến chủ nghĩa xã hội cộng sản tiêu biểu cho văn hoá, đạo đức, luân lý Việt Nam phân hoá dần dần trước mắt. Việt Nam Cộng Hoà mặc dù là một xã hội chưa hoàn bị nhưng đã hình thành được mọi cơ cấu của một xã hội văn minh, công bình và dân chủ. Người Việt sống tại Miền Bắc đói khổ, đã phải hy sinh mọi thứ cho nhu cầu chiến tranh theo sự tuyên truyền của cộng sản nên có thể nói hầu hết đều không biết gì về Việt Nam Cộng Hòa.

Việt Nam Cộng Hòa không phải là Ngô Đình Diệm, Nguyễn Văn Thiệu, Nguyễn Cao Kỳ… mà là xã hội Miền Nam Việt Nam xây dựng trên căn bản giáo dục. Đó là những cô bé, cậu bé đến trường mỗi buổi sáng, mặc đồng phục với nét mặt tinh anh trong sáng của tuổi thơ. Đó là những cô nữ sinh áo trắng dễ thương và ngoan ngoãn, thuần hậu trong gia đình. Đó là những thầy, cô giáo sống và hãnh diện với thiên chức của một bậc thầy và được mọi người trong xã hội kính trọng. Trước 1975 Việt Nam Cộng Hoà đã đào tạo nhiều chuyên viên với tiêu chuẩn quốc tế, văn bằng của VNCH được chính phủ Hoa Kỳ, Pháp và nhiều quốc gia khác công nhận tương đương hoặc gần tương đương. Nghề thầy do đó không phải là một thứ … “chuột chạy cùng đường mới vào sư phạm” như ngày nay. Nhưng trong ký ức của tuổi trẻ miền Nam Việt Nam thì Việt Nam Cộng Hòa là những con đường ngợp bóng lá me, các nam sinh đi theo nữ sinh mỗi khi tan học nhưng không dám có một cử chỉ sàm sỡ, một lời nói vô lễ. Phải nhắc đến điều này vì những kỷ niệm đẹp của thời thiếu niên thường ghi sâu trong ký ức người ta suốt đời:

Lời ru nào níu được
Lúc những cánh me xanh
Bay mềm con lộ nhớ
Em sau khung cửa đạn soi
Sách ngăn tầm mắt đời ngoài lộ cao
Khi không lòng bỗng dạt dào
Sông tôi cạn nước nguồn nào bỗng đi

(Bài cho người trong vườn dược thảo, thơ Du Tử Lê)

Cuộc chiến càng thảm khốc thì lại có biết bao thanh niên theo tiếng gọi của núi sông lên đường nhập ngũ để bảo vệ một hậu phương bình yên trong đó có cha, có mẹ, có anh, có em, có cái gia đình nhỏ bé của mình. Đó là lý tưởng. Đó là những chàng trai anh hùng của thế hệ. Hàng trăm ngàn bài hát, bài thơ đã được viết ra trong giai đoạn này và cho đến nay vẫn còn là nguồn cảm hứng bất tận cho toàn nước Việt Nam thống nhất. Nó chính là “nhạc vàng” của văn hoá Việt:

Anh rót cho khéo nhé
Kẻo trúng nhằm nhà tôi
Nhà tôi ở cuối thôn Đoài
Có giàn thiên lý có người tôi thương.(thơ Yên Thao)

Hay

Năm năm rồi đi biệt
Đường xưa chưa lối về
Thương người em năm cũ
Thương goá phụ bên song (thơ Phạm Văn Bình)

Hình ảnh của những tân sinh viên sĩ quan trong quân phục đại lễ ngày tốt nghiệp ở Đà Lạt, ở Nha Trang, ở Thủ Đức là những hình anh tinh anh của dân tộc Việt, không phải là hình ảnh của “nợ máu với nhân dân” sau ngày 1975 đâu. Họ đã chọn binh nghiệp để bảo vệ từng tấc đất của quê hương đang bị dày xéo vì bom đạn gây ra bởi bọn lãnh tụ cộng sản vô thần. Bây giờ sau 36 năm nhìn lại, nhìn thế hệ thanh niên tan rã mệt mỏi, tương lai không lối thoát của Việt Nam thời cộng sản mà thương cho họ không biết là bao nhiêu. Thương tuổi thơ của những người không lý tưởng, chỉ nắm “cái đuôi của đảng cộng sản Việt Nam” mà nhìn ra thế giới bên ngoài và trở thành một thế hệ “vô cảm” đến rợn người. Đời sống chỉ còn là sự tranh đua để đạt được điạ vị trong đảng vì quyền đi với tiền. Bằng được mua bằng tiền chứ không cần học để có kiến thức. Trong một quốc gia nghèo đói vào hàng nhất thế giới nhưng có hàng nửa triệu “tiến sĩ ma” làm trò cười cho thế giới.

Xã hội Việt Nam Cộng Hòa trước 1975 không phải là hoàn toàn trong sạch, không có bóng dáng của tham nhũng nhưng tham nhũng không phải là một chính sách để cai trị nước như đảng cộng sản Việt Nam ngày nay. Người dân Miền Nam sống hiền hoà trong tôn ti trật tự, trong đời sống hàng ngày, họ không phải đối đầu với cảnh sát, công an. Không phải bất cứ khi nào có việc liên hệ với chính quyền thì phải trả tiền cho công an từ xã, huyện, tỉnh đến trung ương. Khi vào bệnh viện, không có việc đút lót tiền thì mới có được giường nằm. Trẻ con học giỏi thì được xếp hạng cao, được cho đi du học dù là con nhà nghèo. Sĩ quan đánh trận oai hùng, gan dạ thì được thăng thưởng. Nhà cháy thì được cứu hỏa chữa cháy chứ không phải trả tiền mới được chữa cháy.

Về chính trị, Việt Nam Cộng Hoà là một nước dân chủ tự do thực sự mặc dù cũng có những khuyết điểm. Trước 1975 tại Miền Nam Việt Nam, chính phủ công nhận đối lập, cho biểu tình chống đối tự do nên từ những năm 1965 đã có nhiều cuộc biểu tình chống Mỹ, chống Thiệu Kỳ, chống tham nhũng thoải mái của sinh viên học sinh, của nhân dân. Có những ông giáo sư đại học nhận mình là thành phần thứ ba, theo chủ thuyết xã hội chứ không phải là chủ thuyết Mác Lê công khai ra báo, viết sách, viết luận án đại học lên án chính phủ, lên án chiến tranh, nhưng lại ve vãn cộng sản vì lý luận ấu trĩ rằng chính phủ Miền Nam bị Mỹ giựt dây, muốn chấm dứt chiến tranh thì phải nói chuyện với Hà Nội. Kinh tế thương mại tự do không bị chính phủ kiềm chế, về an ninh xã hội người dân được luật pháp bảo vệ, cảnh sát công an ức hiếp nhân dân bị truy tố ra trước pháp luật ngay.

Xã hội Miền Nam tự do tạo môi trường để tinh anh phát tiết trên mọi phương diện. Ngày nay, sau 36 năm nhìn lại, đảng cộng sản Việt Nam vẫn không biết rằng khi giam hãm, đầy đọa hàng triệu người sống ở Miền Nam có liên hệ với chính quyền đem nhốt vào ngục tù, họ đã hủy diệt đi hầu hết những nhân tài về mọi mặt của đất nước, những trí thức khoa bảng mà có thể vài trăm năm sau, Việt Nam chưa thể có lại. Miền Nam Việt Nam không chỉ “sản xuất”có hai “thiên tài” là Trịnh Công Sơn và Bùi Giáng đâu. Nhưng Việt cộng chỉ “chấp nhận’ có hai người này vì một anh thì trốn lính, sống hèn mọn trong sự che chở bao dung của chính phủ Miền Nam tôn trọng nghệ sĩ, còn người kia thì mang bệnh tâm thần. Cứ đếm lại số sách đã được xuất bản tại Miền Nam trong 20 năm từ 1954 đến 1975, từ khoa học đến chính trị, từ truyện ngắn, truyện dài, thơ văn đến âm nhạc rồi so sánh với 60 năm cộng sản CAI TRỊ Việt Nam thì sẽ hiểu.

Do đó, so với xã hội Việt Nam dưới thời Việt gian cộng sản thì xã hội Việt Nam Cộng Hoà là thiên đường, là con đường mà Việt Nam cần nhiều thập niên mới “back to the future” được. Những người Việt Nam sống tại Miền Nam trước 1975, biết rõ điều này. Lá cờ vàng và danh hiệu Việt Nam Cộng Hòa vì sao vẫn được họ sùng kính dù Việt Nam Cộng Hoà đã mất đi phần đất cuối cùng đã 36 năm.

Vì không được sống, không được trưởng thành, không được hoạt động chính trị, văn hoá hay sống đời quân ngũ của xã hội Miền Nam nên không có gì ngạc nhiên khi những người trí thức Cộng Sản thù ghét bọn cầm quyền cộng sản vì đã hất cẳng họ, đã đẩy họ ra khỏi nước, rồi vì hậm hực nên suốt ngày ngồi viết những điều phản đối bọn cầm quyền cộng sản nhưng vẫn vinh danh bác Hồ và “kẻ cả” xem cộng đồng Người Việt hải ngoại là những kẻ bại trận, lá cờ vàng là vô nghĩa nên không muốn đoàn kết để lật đổ chế độ độc tài cộng sản mà họ là một thành phần cốt cán trước đây. Sống nơi xứ sở tự do này, chúng ta nên tôn trọng họ. Thái độ không muốn đứng chung trong hàng ngũ với Người Việt quốc gia cũng là một điều dễ hiểu: bối cảnh lịch sử do đảng cộng sản Việt Nam từ 60 năm qua đã chia dân tộc và đất nước Việt Nam ra thành nhiều khối: trí thức, công nhân, cộng sản, quốc gia, vv…vv… Điều khó hiểu là những người cán bộ đảng trung kiên bị thất sủng như ông Nguyễn Minh Cần, ông Bùi Tín, ông Vũ Thư Hiên thường viết bài dạy Người Việt quốc gia, những công dân của Việt Nam Cộng Hoà chống cộng trong khi họ nhìn thấy trước mắt, cái đảng tạo ra họ, cho họ một vị thế, một tên tuổi, chính cái đảng đó đang làm tan rã đất nước và con người Việt Nam. Cái đảng bất nhân đó đang chia 85 triệu Người Việt ra làm hai khối: đại đa số quần chúng bình dân, không có phương tiện về an sinh xã hội, không có giáo dục, sống đời nô lệ phục vụ cho một thiểu số cán bộ tham ô mà ngôn ngữ Việt cộng gọi là “quan tham”. Cái đảng bất nhân đó đang đưa đất nước đến cái họa diệt vong trong tay Tàu Cộng.

Sau 1975, Người Việt Quốc Gia, những công dân của Việt Nam Cộng Hoà vì thất thế nên chúng gọi là “ngụy”, đày ải quân dân cán chính trong rừng già để chết dần chết mòn, gia đình ly tán, con cái thất học, nên bằng mọi cách Người Việt Quốc Gia phải ra đi và bằng ý chí cương cường quật khởi của dân tộc Việt Nam, khối Người Việt Tự Do, những công dân của Việt Nam Cộng Hoà đã chọn thế giới làm lãnh thổ, phát triển tài lực và trí tuệ, ngăn chận được sự tuyên truyền và bành trướng của bọn Việt gian cộng sản khắp nơi. Có mà nằm mơ, người ta cũng không thể nghĩ rằng những công dân Việt Nam Cộng Hòa trong điều kiện sinh sống dù lưu vong, dù trong lao tù cộng sản đã giữ vững được ý chí chống cộng đến thế. Thế hệ thứ hai của cộng đồng Người Việt tỵ nạn cộng sản, của những công dân của Việt Nam Cộng Hòa vẫn giữ được nguyên vẹn đạo đức và luân lý của Việt Nam. Trong mọi gia đình, những đứa trẻ không nói rành tiếng Việt hay nói tiếng Việt với giọng ngọng nghịu của người bản xứ nhưng đều là những đứa trẻ ngoan ngoãn vì chúng biết rằng cha mẹ chúng phải lưu vong, phải hy sinh nhiều để chúng được lớn lên ở một đất nước tự do, có cơ hội để phát triển trí tuệ, những điều chúng sẽ không có được nếu sống dưới một chế độ cộng sản, như Việt Nam cộng sản ngày nay, như Cuba, như Bắc Hàn, hay ngay cả Trung cộng …

Nhưng những người như ông Nguyễn Minh Cần, ông Bùi Tín đâu phải là ngụy. Các ông này là những “trí thức cộng sản” lớn lên trong lòng chế độ. Đáng lẽ các ông đừng hèn, hãy ở lại Việt Nam, hãy kêu gọi nổi dậy, hãy dẫn dắt toàn dân chống lại cái đảng cướp đã tạo ra các ông, hãy cho toàn dân biết “chúng” đã đi sai … đường cách mạng. “Con đường Bác đi” của các ông không lẽ lại là con đường … bi đát, đưa hàng trăm ngàn gái Việt ra hải ngoại lấy chồng Đại Hàn, Đài Loan, làm mãi dâm mới có cơm ăn? “Con đường Bác đi” không lẽ lại là con đường dâng nước Việt cho Tàu? Các ông hãy can đảm đứng dưới ngọn cờ do các ông lựa chọn miễn là các ông bảo vệ được dân, được đất nước khỏi rơi vào tay giặc là được. Hãy hành động như các chiến sĩ của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đã làm trước khi bị tước súng vì một thế cờ chính trị thế giới: họ đã đứng lên, đã anh dũng hy sinh, đã chống lại áp bức của chính quyền để bảo vệ dân, bảo vệ từng tấc đất Miền Nam để rồi đảng các ông đã lừa gạt dân Miền Bắc, đưa họ vào Nam, đem sinh mạng làm bia đỡ đạn để “giải phóng” một Miền Nam trù phú, một xã hội tôn ti trật tự, đạo đức văn hoá, luân lý cần được bảo tồn.

Mới đây có một bài viết của một người thuộïc thế hệ trẻ có tựa đề “Hãy để cho Việt Nam Cộng Hòa lùi vào dĩ vãng một cách tự nhiên” do diễn đàn danchimviẹt.com phổ biến với lời toà soạn như sau:

(Trích)LTS: Trong công cuộc đấu tranh dân chủ hóa VN hôm nay, tìm hiểu tư duy của lớp người trẻ không tham dự vào cuộc chiến quốc-cộng trước kia – mà sẽ là chủ lực cách mạng nay mai – là một điều cần thiết. ĐCV chọn đăng bài viết của tác giả Tiên Sa trên mạng xã hội facebook cũng nằm trong tinh thần đó. Mời bạn đọc cùng suy tư và chia sẻ. (hết trích)

Nội dung bài viết của người bạn trẻ này cũng như nội dung bài viết của ông cán bộ già thất sủng Nguyễn Minh Cần giống nhau ở chỗ: cuộc cách mạng lật đổ bạo quyền cộng sản chưa xảy ra nhưng họ đã sợ lá cờ vàng và chế độ Việt Nam cộng hoà được tái lập ở Việt Nam … sau 36 năm bỏ chạy. Đào Nương tôi không tin đây là bài viết của một người viết trẻ ở hải ngoại. Thật ra, tháng 4, 1975, Người Việt Miền Nam đã quá mệt mỏi với một cuộc chiến không lối thoát giữa hai ý thức hệ tự do và cộng sản. Cái thành trì bảo vệ thế giới tự do đã không còn đứng vững sau khi tổng thống Hoa Kỳ Nixon qua gặp Mao Trạch Đông và Chu Ân Lai. Giữa một bên chiến đấu với viện trợ có điều kiện và một bên được viện trợ vô điều kiện của khối cộng sản, sự chiến thắng khó lòng ở về phía VNCH. Khi buông súng năm 1975, Người Việt Miền Nam đã muốn “Hãy để cho Việt Nam Cộng Hòa lùi vào dĩ vãng một cách tự nhiên” để hai miền cùng nhau xây nước và dựng nước chứ. Nhưng việc gì đã xảy ra sau đó, chắc Ban Biên Tập của Đàn Chim Việt, nơi phát tán những bài viết của ông Nguyễn Minh Cần và “người bạn trẻ” Tiên Sa chắc đã biết rõ hơn ai hết: hàng triệu quân dân cán chính Miền Nam bị đầy vào lò “cải tạo”, gia đình họ bị đẩy đi vùng kinh tế mới, cướp nhà, cướp cuả, con cái họ không được đến trường. Cho đến ngày nay, những người sinh sống tại Miền Nam vẫn còn là những công dân hạng hai trên đất nước mình. Vì nghĩ rằng “Hãy để cho Việt Nam Cộng Hòa lùi vào dĩ vãng một cách tự nhiên” nên hàng triệu người Miền Nam đã buông súng, xếp hàng đi tù cải tạo vì nghĩ rằng một giai đoạn chiến tranh tương tàn đã đi qua, đi trình diện một tháng rồi về sống đời công dân của một quốc gia độc lập và thống nhất. Chuyện gì đã xảy ra cho họ, cho những người sinh sống tại Miền Nam sau 1975?

Không lẽ ngày nay, trong công cuộc cứu nước, khi không còn ở vị thế cầm quyền thì những công dân của Việt Nam Cộng Hoà không thể là một tiếng nói đối lập với cái chính quyền vô nhân đang cai trị đất nước Việt Nam hay sao? Chúng ta sẽ đấu tranh để những người dân của đất nước Việt Nam dân chủ và tự do có quyền lựa chọn cho họ một đảng phái cầm quyền, họ sẽ biểu quyết về một lá cờ tượng trưng cho đất nước. Đảng cộng sản Việt Nam hiện nay có 3 triệu đảng viên hầu hết là bọn thất học, tham ô. Cứ nhìn vào xã hội Việt Nam ngày nay thì thấy rõ. Cộng đồng Người Việt tị nạn cộng sản ở nước ngoài có 3 triệu người nhưng đồng thời họ cũng là công dân của những quốc gia tự do và dân chủ. Việc họ phải sống lưu vong ở hải ngoại không phải là một việc trốn chạy hèn nhát mà là hậu quả tất nhiên của một cuộc chiến tương tàn có kẻ thua, người thắng. Khi họ tập hợp để nói lên tiếng nói của Người Việt không chấp nhận chế độ cộng sản, một tiếng nói đối lập là một việc làm cần thiết khi Người Việt không thể làm được điều này ở quê hương. Tiếng nói đối lập này và lá cờ vàng trong giai đoạn này chắc hẳn là cần thiết cho công cuộc đấu tranh hơn là tiếng nói “lèm bèm” của những ông đảng viên thất sủng “chạy trốn” ra nước ngoài chứ?

Hy vọng bài viết này sẽ giải thích được phần nào tại sao Người Việt không cộng sản không thể “Để cho Việt Nam Cộng Hòa lùi vào dĩ vãng một cách tự nhiên” được. Vì đó là tương lai của đất nước Việt Nam. Đừng bàn cãi trên những trang giấy hay trên những trang mạng điện tử. Thực tế chứng minh cho hành động. Trong 60 năm, đảng cộng sản Việt Nam đã tàn phá đất nước và con người Việt Nam đến tận cùng đáy vực, khi các ông “trí thức cộng sản” đủ hết hèn để la làng (nhưng cũng phải núp đàng sau cái xác còn thở của “đại tướng”) về cái họa mất nước mà cũng chỉ như tiếng rên trong lăng Ba Đình của cái xác thối rữa chưa chôn thì chúng ta có cần bàn cãi thêm về cờ vàng hay cờ đỏ không? Ngược lại, chỉ trong 36 năm, cộng đồng Người Việt tị nạn cộng sản đã “bành trướng” điạ bàn hoạt động khắp năm châu, những khu phố Việt Nam sầm uất, vững mạnh hơn các ChinaTown của người Tàu, mỗi năm cộng đồng Người Việt gửi về nuôi thân nhân hàng chục tỹ đô la. “Chạy trốn, thua trận” mà làm nên … nghiệp lớn như vậy trong khi bọn cộng sản Việt Nam thì co cụm lại trong các toà sứ quán, ra đường thì mắt la, mày lét sợ người dân bắt gặp. Lãnh tụ ngoại giao như tên Nguyễn Xuân Việt ở Jordanie thì hành xử như bọn đầu gấu, du đãng khiến thế giới phải bàng hoàng và người nữ công nhân 20 tuổi bị xúc phạm đã được Hoa Kỳ cho nhập cảnh vì lý do chính trị thì đủ hiểu.

Dĩ nhiên, ở đâu, xã hội nào thì cũng gồm đủ con gà, con công, con phụng … đừng nhìn vào đàn gà của cộng đồng Việt Nam hải ngoại rồi kết luận tất cả chỉ là một đàn gà mà lầm to. Nhưng có một điều có thể coi như là chân lý “không thay đổi” dù bên này hay bên kia bờ Thái Bình Dương: đảng viên cộng sản thì anh nào cũng hèn, cứ phải dựa vào nhau để sống còn, để được làm “quan tham” bóc lột dân lành. Chúng đoàn kết theo đúng tôn chỉ “tranh đấu đến cùng với kẻ thù, chỉ hòa giải với nội bộ”. Trong khi nếu vì tương lai dân tộc thì phải tìm cách liên kết mọi người với nhau chứ. Ra đến hải ngoại vẫn còn sợ lá cờ vàng nhưng tiền bạc của cờ vàng thì đưa lên mặt mà hít hà. Khinh bọn “thất trận, giặc ngụy” bỏ chạy, nhưng lại sợ chúng nó trở thành một thế chính trị đối lập trở về nhưng vẫn ra chính sách ve vãn Việt kiều. Chơi với cái đầu “ngụy” thì không dám chơi chỉ muốn chơi với các “khúc ruột thừa” của họ?

Việt Nam Cộng Hoà phải sống mãi trong lòng người Việt không cộng sản là vì thế! Vì không muốn nhận sự nhục nhã là công dân của một nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà, muốn bảo vệ ngư dân cũng phải xin phép “thằng” Tàu cộng!

Chúng ta hãy hành động. Tự cứu mình và cứu những người khác nữa. Vì tương lai, xin tất cả hãy tìm cách liên kết với nhau trong tình dân tộc.
Đào Nương

Satellite images appear to show destruction of Libya mosque



The images, taken in February and March, appear to show the destruction of a mosque in Zawiya, Libya.

By the CNN Wire Staff
March 22, 2011 -- Updated 1025 GMT (1825 HKT)


(CNN)
-- Satellite images of a Libyan city, provided to CNN by an intelligence source, appear to show evidence that pro-Gadhafi forces razed a mosque that recently served as a rebel command center.

The two images of an area of Zawiya, west of Tripoli, were taken February 20 and March 20, according to the source, who provided them on condition of anonymity.

In the first picture, a mosque can clearly be seen just south of Zawiya's Martyrs' Square, but in the later picture, the mosque is gone.

The images, the source said, were released as part of the international effort to build pressure on Gadhafi and to illustrate what coalition members say are crimes against his own people.

Pro-Gadhafi forces retook Zawiya this month after defeating rebel forces there.

CNN could not verify the authenticity of the images, nor when they were taken.

The images were provided to CNN at a time when there is some wavering of support from within the Arab League for the coalition military effort. The image of a mosque that may have been destroyed by Gadhafi loyalists may provoke angst in the Arab and Muslim world.

A CNN team that was in Zawiya both before and after government forces retook the city confirmed the mosque served as a makeshift clinic as well as a rallying point and command center for the resistance.

The mosque was badly damaged during fighting to retake the city, the CNN team reported.

CNN's Tommy Evans and John King contributed to this report.


Tuesday, March 22, 2011

U.S. fighter crashes in Libya




By the CNN Wire Staff
Updated 1540 GMT (2340 HKT)
March 22, 2011

Tripoli, Libya (CNN) -- A U.S. Air Force fighter jet crashed in Libya after experiencing an equipment malfunction, but both crew members ejected safely and are now out of Libya and in U.S. hands, the U.S. military and a senior U.S. defense official said Tuesday.

A pilot and weapons officer aboard an F-15E Strike Eagle had flown from Aviano Air Base in Italy to Libya when the fighter experienced problems, the U.S. military command for Africa said in a statement. Both pilots ejected, the statement said.

The pilot and weapons officer suffered minor injuries but landed safely in two different places on Libyan soil, the military said.

The U.S. military dispatched a pair of Osprey tilt-rotor aircraft from the amphibious assault ship USS Kearsarge, about 100 miles off the coast of Libya, to pick up the pilot. He was then flown to the vessel, which has extensive medical facilities, military officials said.



Libyan rebels recovered the second crew member and "took good care of him" until coalition forces were able to reach him, a senior defense official said.

Residents in the area, some of whom witnessed the crash, told CNN that they combed farmlands to search for the downed pilots and expressed their gratitude to coalition members.

The jet was based out of the Royal Air Force base at Lakenheath, England. It flew to Libya as part of a United Nations-authorized coalition attack on Libyan air defense targets meant to protect civilians in that country.

The crash was "not due to enemy or hostile actions," said Kenneth Fidler, a spokesman for U.S. Africa Command.

The international mission to weaken the force of Libyan leader Moammar Gadhafi has stopped the ruler's momentum, a U.S. official said.

However, criticism and questions about the operation persist, with no clear answer on who will take over command of the military operation and what the end game or exit strategy will be.

Missiles and anti-aircraft fire pierced the night sky in Tripoli hours before dawn broke Tuesday, the fourth day of the multinational effort against pro-Gadhafi forces.

The Libyan government took international journalists to a port area that appeared to have been damaged by missile strikes that left craters 15-feet deep. A destroyed mobile rocket launcher system lay smoldering. Several warehouses were hit.

The United States fired 20 Tomahawk cruise missiles into Libya in the past 12 hours, a military spokeswoman said early Tuesday morning. A total of 159 Tomahawks have been fired by the United States and the United Kingdom since Operation Odyssey Dawn started Saturday. The mission includes enforcement of a no-fly zone.

Cmdr. Monica Rousselow also said one of the three U.S. submarines that participated at the beginning of the operation has since departed the area.

The international operation has targeted air defense sites and command centers. But Gadhafi himself has not been targeted, and there are no plans to kill the leader, said Gen. Carter Ham, the head of U.S. forces in Africa.

"I could see accomplishing the military mission, which has been assigned to me, and the current leader would remain the current leader," he said.

"We think we have been very effective in degrading his ability to control his regime forces."

Ham said no Libyan aircraft have been observed flying since the military operations began Saturday. And air attacks have stopped Libyan ground forces from approaching the eastern rebel stronghold of Benghazi.

In Misrata, a city under siege two hours east of Tripoli, staff at the central hospital said at least nine people were killed in clashes Tuesday, raising the death toll to at least 77 in the last three days. The hospital has "stopped counting the injured," a staffer told CNN.

Gadhafi -- who has not spoken publicly since he promised a "long-drawn war" with "the new Nazis" on Sunday -- has announced a cease-fire. But bloodshed in Misrata indicated a very different reality, according to an opposition spokesman.

The spokesman, Mohamed -- who would not divulge his last name due to concern for his safety -- said Monday the destruction in the key city was "unimaginable" and that Misrata was bombarded heavily over the past four days by forces loyal to Gadhafi.

"He keeps talking about a cease-fire, but he hasn't observed that for one minute here," Mohamed said.

"We are in urgent need of help," he said. "Please, please, please. The situation in Misrata is very dire and very dangerous."

Violence has raged in Libya following protests calling for democracy and demanding an end to Gadhafi's almost 42-year-long rule. Protesters have been met by force from the Gadhafi regime, and numerous world leaders -- including U.N. Secretary-General Ban Ki-moon -- have denounced the killings of civilians by Gadhafi's troops.

The U.N. Security Council passed a resolution Thursday that allows member states "to take all necessary measures to protect civilians under threat of attack in the country ... while excluding a foreign occupation force of any form on any part of Libyan territory." It also imposed a no-fly zone.

Barak Barfi, a research fellow with the New America Foundation, said "it's certainly clear" that the allied coalition has stymied the onslaught of Gadhafi troops against rebels in eastern Libya.

"Before the decision in the U.N. was taken Thursday, it seemed like Gadhafi was going to overrun the opposition in a matter of days," he said.

But "it's unclear if the rebels can form under any type of organized command and move forward now that the airstrikes have taken away Gadhafi's offensive capabilities," Barfi said Tuesday. "It's unclear at this point in time who would take control after Gadhafi leaves. We know that there are really no state institutions in Libya."

A former Gadhafi aide told CNN Tuesday that the Libyan strongman would not go down easily.

Abubaker Saad said Gadhafi has several bunkers deep underground and is likely hiding in one of them.

"As you probably all have noticed that now he is giving all of his statements by phone to the Libyan television," Saad said.

Anti-Gadhafi Libyans have expressed gratitude for the foreign intervention. In Benghazi, people said loyalist forces would have massacred them if they had been able to enter the city.

The international military coalition focused Monday on extending the no-fly zone to al-Brega, Misrata and then to Tripoli, a distance of about 1,000 kilometers (more than 600 miles).

The Spanish parliament Tuesday approved Spanish military participation in the international coalition operating in Libya. Canadian and Belgian forces joined coalition forces Monday, he said, and aircraft carriers from Italy and France have added "significant capability" in the region.

The United Arab Emirates had been prepared to send two squadrons to participate in the international effort, said retired Maj. Gen. Khaled Abdullah Al-Buainnain -- the former commander of the Emirates' air force and air defense.

However, he said, those plans have changed due to criticism by the United States and the European Union of the Gulf Cooperation Council's deployment of troops to help the monarchy stabilize Bahrain.

The UAE has chosen not to take a military role in Libya until Washington and the European Union clarify their position on the use of troops in Bahrain, but it will contribute to the humanitarian effort in Libya, Al-Buainnain said.

About 80 sorties were flown Monday -- more than half of them by air forces representing countries other than the United States, Ham said.

But support for the attacks was not universal. The Russian government said the mission has killed innocent civilians and urged more caution. India, China and Venezuela have also spoken out against the airstrikes.

The Libyan government said over the weekend that 48 people -- mostly women, children and clerics -- have died in allied attacks.

U.S. Vice Admiral Bill Gortney, however, has said there is no indication of any civilian casualties. And France -- which conducted the first strike in Libya on Saturday when fighter jets fired at a military vehicle -- also disputed claims of civilian deaths.

The bloodshed in Libya has displaced thousands from their home and created shortages of food, medicine and other basic items, United Nations agencies said Tuesday.

CNN's Nic Robertson, Arwa Damon, Diana Magnay, Ivan Watson, Virginia Nicolaidis, Pam Benson, Yousif Basil, Charley Keyes, Chris Lawrence, Jill Dougherty, Elise Labott, Paula Newton, Richard Roth, Jenifer Fenton, Niki Cook and journalist Mohamed Fadel Fahmy contributed to this report.


Monday, March 21, 2011

Work resumes at Japanese reactor

22 March 2011
Last updated at 03:14 GMT

Efforts have resumed at Japan's Fukushima Daiichi nuclear power plant to restore electrical power and cool its overheated reactors, seriously damaged by the 11 March earthquake.

The work was interrupted after emissions of white vapour and smoke from two of the reactors.

Japan's chief cabinet secretary says it is impossible to say what the cause is.

The plant's operators are unable to see what's going on inside the buildings housing the reactors, he added.

Workers at the plant have been battling to cool reactors and spent fuel ponds to avoid a large-scale release of radiation.

The death toll from the quake and tsunami stands at 8,450, with nearly 13,000 people missing.

More than 350,000 people are still living in evacuation centres in northern and eastern Japan.

Food shipments halted

The Fukushima plant was crippled by fire and explosions after the 11 March quake and tsunami.

The US Nuclear Regulatory Commission - whose staff are in Tokyo conferring with the Japanese government and industry officials - said the Japanese nuclear crisis appeared to be stabilising.

The NRC said that reactors 1, 2 and 3 had some core damage but their containment was not currently breached.

Early on Tuesday, white vapour was seen rising from reactor 2 and hazy smoke from the reactor 3.

Meanwhile, the government has ordered a halt to some food shipments from four prefectures around the Fukushima nuclear plant, as concern increases about radioactive traces in vegetables and water supplies.

Villagers living near the plant have been told not to drink tap water because of higher levels of radioactive iodine.

The suspension - which the government said was just a precaution - applies to spinach from the prefectures of Fukushima, Ibaraki, Tochigi and Gunma, as well as milk from Fukushima.

Over the weekend spinach and milk produced near the nuclear plant was found to contain levels of radioactive iodine far higher than the legal limits.

However, senior government official Yukio Edano told a news conference that eating or drinking the contaminated food would not pose a health hazard. "I would like you to act calmly," he said.

The World Health Organization said it had no evidence of contaminated food reaching other countries. However, China, Taiwan and South Korea have announced plans to toughen checks of Japanese imports.

"We have been using helicopters to deliver relief goods to some places but for today we have to switch the delivery to places that we can reach by road," he said.

Some aid from foreign countries has started to arrive, and the government has started the process of finding temporary housing in other parts of the country for those made homeless.

Workers in north-east Japan have begun building temporary homes for the displaced. The prefabricated metal boxes with wooden floors were put up on the hillside near the devastated town of Rikuzentakata.

Nearly 900,000 households are still without water.

Tripoli targeted for third night



The coalition said the US-led strikes hit Libyan leader Col Muammar Gaddahi's
air defence systems and other military targets.
Western officials later said there were indications that the air campaign was highly successful.


A coalition of Western Allies has launched a series of air strikes against military targets in Libya. US and British warships and submarines in the Mediterranean, as well as British, US and French fighter jets, took part in the raids.

More fighters are now being moved to forward positions, closer to Libya. British jets are flying down to southern Italy. Danish and Canadian jets are on standby in Sicily.

misrata ajdabiya libya Libya airstrikes map

Sunday, March 20, 2011

Hãy Đứng Lên Đồng Bào Ơi !


Đừng Sợ Nữa Đồng Bào Tôi Ơi!


Hãy Đứng Dậy Lật Đổ Tập Đoàn Việt Gian Cộng Sản Việt Nam
Buôn Dân Bán Nước


Power's People

Việt Nam hãy học bài học Tunisia, Egypt
Free the people, Free yourself

"Those who make peaceful revolution impossible,
make violence inevitable." - John F. Kennedy


Peaceful Revolution Hopeless
Non-violence Hopeless With Vietnam Communists


Tự do không phải ngồi đó mà có,
phải trả giá bằng sự quyết tâm, bằng xương, bằng máu ..
không phải van xin, thắp nến hiệp thông,
cầu nguyện chỉ có ở trong chùa chiền, nhà thờ.
teolangthang

****

Hãy Cùng Đứng Lên Đi!
Thơ: C.H.Houston
Nhạc: Nguyễn Văn Thành




UK joins in second night of missile strikes

21 March 2011
Last updated at 02:25 GMT


UK troops have taken part in a second night of missile strikes against Libya.

Tomahawk missiles were fired from a British submarine in the Mediterranean for the second time. RAF Tornados flew a bombing mission on the first night.

The UK is part of an international coalition, also including the US and France, trying to protect civilians from attacks by Col Gaddafi's forces.

The Libyan military said it had ordered a ceasefire across the entire country from 2100 local time (1900 GMT).

Col Muammar Gaddafi's government had ordered a ceasefire on Friday, which was broken within hours, prompting the coalition's first attacks on Saturday night and into the early hours of Sunday.

A Downing Street spokesperson said the government was monitoring the situation closely after Libya's latest ceasefire announcement.

On Sunday evening, the UK Ministry of Defence (MoD) announced missiles had been fired from a British submarine in another co-ordinated strike against Libyan air defence systems.

Explosions heard

Defence Secretary Liam Fox said it was "a possibility" that Col Gaddafi himself could be targeted in the military operations.

But he told BBC Radio 5 live that such a move was problematic because "you would have to take into account any civilian casualties that might result from that, and at all times we are very careful to avoid that for its humanitarian reasons".

US defence spokesman Vice Adm William Gortney told a press briefing: "We are not going after Gaddafi. At this particular point I can guarantee he is not on the target list."

However, in the last few hours, a missile strike on Libyan leader Col Gaddafi's compound in Tripoli has destroyed a building which coalition officials said was a command centre.

A number of explosions have been heard around the Libyan capital.

Several Tornados took off from RAF Marham in Norfolk on Sunday, while Typhoon jets are on stand-by in Italy.

Flights from the Norfolk base during the first night of operations, which targeted an "integrated air defence system" in Libya, represented the longest-range bombing mission carried out by the RAF since the 1982 Falklands War.

Hercules aircraft have also left RAF Coningsby in Lincolnshire, believed to be heading to the Mediterranean with equipment and supplies.

The Chief of Defence Staff's strategic communications officer Maj Gen John Lorimer said RAF Akrotiri in Cyprus continued to support the operation with a number of assets, including E-3D Sentry, Sentinel and VC10 planes.

On Sunday evening, the UK government held its first meeting of a new National Security Council sub-committee on Libya.

Dr Fox said early indications suggested the first night's operation was "very successful".

The UK launched Tomahawk missiles from a Trafalgar class Royal Navy submarine, aimed at targets around the coastal cities of Tripoli and Misrata, over.

Some 124 missiles were fired by the US and UK, and hit 20 of 22 targets causing "various levels of damage", the US military said on Sunday.

As well as the submarine involved in the operation, two Royal Navy ships are taking part in a naval blockade.

Asked how long the campaign would take, Dr Fox said he hoped it would be over as "quickly as possible".

'Appalling brutality'

Vice Adm Gortney said that the success of the first night's attacks on Libya's air defence capability meant the coalition could now patrol the country's airspace.

"The no-fly zone is now effectively in place," he said.

The build-up of forces to enforce the UN-mandated no-fly zone continues, with Qatar due to become the first Arab country to play an active part by sending four planes.

The French aircraft carrier Charles de Gaulle has left the Mediterranean port of Toulon for Libya, while Denmark and Norway are each sending six planes. Spain has sent at least three planes, plus a refuelling aircraft, while Italy also has jets ready to deploy.

A Libyan government spokesman has described the coalition attacks as "aggression without excuse" and claimed many civilians had been hurt.

The head of the Arab League, who supported the idea of a no-fly zone, has criticised the severity of the coalition bombardment.

"What is happening in Libya differs from the aim of imposing a no-fly zone, and what we want is the protection of civilians and not the bombardment of more civilians," said Arab League Secretary General Amr Moussa.

The military action follows the passing of a UN resolution imposing a ban on all flights in Libyan airspace, excluding aid flights, and authorises member states to "take all necessary measures" to "protect civilians and civilian populated areas under threat of attack".

Col Gaddafi has ruled Libya for more than 40 years. An uprising against him began last month after the long-time leaders of neighbouring Tunisia and Egypt were toppled.



Building of Kadhafi residence destroyed



A Tornado fighter lands after a night flight at the Birgi military airbase.
A missile totally destroyed an administrative building of Libyan leader Moamer Kadhafi's
residence in Tripoli, an AFP journalist saw Sunday.


AFP March 21, 2011

TRIPOLI (AFP) - A missile totally destroyed an administrative building of Libyan leader Moamer Kadhafi's residence in Tripoli, an AFP journalist saw Sunday.

The building, about 50 metres (165 feet) from the tent where Kadhafi generally meets guests, was flattened. It was hit by a missile, Libyan spokesman Moussa Ibrahim told journalists, who were taken to the site by bus.

"This was a barbaric bombing which could have hit hundreds of civilians gathered at the residence of Moamer Kadhafi about 400 metres away from the building which was hit," Ibrahim said.

He denounced the "contradictions in Western discourses," saying: "Western countries say they want to protect civilians while they bomb the residence knowing there are civilians inside."

Scores of Kadhafi supporters rushed towards the complex at Bab el-Aziziya in the south of the Libyan capital after a rumour spread that a plane had been shot down and crashed.

"Where is the plane?" several of them, mainly youths, cried.

Smoke billowed from the residence and barracks as anti-aircraft guns fired shots.

Tripoli was rocked by powerful explosions late Sunday, of which one was heard coming from the area around Kadhafi's residence.

Kadhafi's army announced a new ceasefire on Sunday, saying it was heeding an African Union call for an immediate cessation of hostilities, but the United States accused Tripoli of breaching the truce almost immediately.

Moamer Kadhafi: a leader under siege

"I sincerely hope and urge the Libyan authorities to keep their word," United Nations Secretary General Ban Ki-moon said in a swift reaction during a visit to Libya's eastern neighbour Egypt.

"They have been continuing to attack the civilian population. This (offer) has to be verified and tested," he told a news conference in Cairo.

Kadhafi's regime had declared a ceasefire on Friday after UN Security Council resolution 1973 authorised any necessary measures, including a no-fly zone, to stop his forces harming civilians in the fight against the rebels.
But his troops continued attacking the rebel stronghold of Benghazi, sparking action by US, British and French forces from Saturday in line with the resolution.
----
    Ousting Gaddafi not immediate goal: US
Mathieu Rabechault, AAP
March 21, 2011


The immediate goal of the coalition's intervention in Libya is to protect civilians with a no-fly zone, not to try to oust strongman Muammar Gaddafi, the top US military officer says.

The immediate goal of the coalition's intervention in Libya is to protect civilians, the US says.
US President Barack Obama and Secretary of State Hillary Clinton, as well as other Western leaders, had been saying Gaddafi must go, but since the UN authorised military action on Thursday those calls have been dying down.

Chairman of the Joint Chiefs of Staff Admiral Mike Mullen said initial air and sea strikes by US, Britain and France had stopped Gaddafi's forces in their tracks and that the aim now was to cut off their logistical support.

"We're in a situation now that what we do will depend to some degree on what he does," Mullen told Fox News Sunday.

Obama has vowed that US troops will not be deployed on the ground and Mullen stressed that military action was limited -- for the moment at least -- to protecting civilians, particularly in the rebel bastion of Benghazi.

"The focus of the United Nations Security Council was really Benghazi specifically and to protect the civilians," Mullen told Fox News Sunday.

"Clearly we have taken down the important nodes that remove his capability," the top-ranked US military officer said.

"This is not about going after Gaddafi himself or attacking him at this particular point in time.

"It is about achieving these narrow and relatively limited objectives so that he stops killing his people and so that humanitarian support can be provided."

US, British and French forces have launched the West's biggest intervention in the Arab world since the 2003 US-led invasion of Iraq, firing more than 120 Tomahawk Cruise missiles and conducting bombing raids on key Libyan targets.

Mullen, speaking to several US news networks, said the no-fly zone had been successfully implemented.

"We've got combat air patrol or aircraft over Benghazi and we'll have them there on a 24/7 basis," he told CNN's State of the Union program. "He (Gaddafi) hasn't flown any aircraft for the last two days."

"We also struck some of his forces on the ground in the vicinity of Benghazi. He was attacking Benghazi yesterday. So (we) put a halt to that, at least temporarily," Mullen added.

"And now we'll look to cut off his logistics lines. He has his forces pretty well stretched from Tripoli all the way out to Benghazi and we'll endeavour to sever his logistic support here in the next day or so."

His remarks came after the United States unleashed a barrage of strikes against the Libyan regime's air defences.

In a dramatic show of force, American warships and a British submarine fired Tomahawk Cruise missiles into Libya against Gaddafi's anti-aircraft missiles and radar on Saturday, the US military said.

Admiral William Gortney told reporters at the Pentagon that the cruise missiles "struck more than 20 integrated air defence systems and other air defence facilities ashore."

Earlier on Sunday, three US B-2 stealth bombers dropped 40 bombs on a major Libyan airfield in an attempt to destroy much of the Libyan Air Force, US military officials said.
In all, 19 US planes, including the stealth bombers, took part in dawn raids on Sunday on targets in Libya, US Africa Command, based in Germany, told AFP.

Saturday, March 19, 2011

Clinton, Rice joined to get buy-in for no-fly

From Elise Labott,
CNN Senior State Department Producer
March 20, 2011 -- Updated 0321 GMT (1121 HKT)


Washington (CNN) -- President Barack Obama's decision to undertake military action in Libya to enforce a no-fly zone was the product of an administration debate with unlikely bedfellows.

Initially, Secretary of State Hillary Clinton was skeptical of the U.S. joining a military coalition.
Initially, Secretary of State Hillary Clinton was skeptical of the U.S. joining a military coalition. But senior U.S. officials said advances last weekend made by forces loyal to Gadhafi in retaking rebel strongholds in the east, which opened up the possibility of thousands more being killed, convinced her action was necessary.

Additionally, a statement by the Arab League calling for the United Nations to enforce a no-fly zone, Clinton told reporters Saturday, "changed the diplomatic landscape."

As Britain and France pushed for a quick U.N. Security Council resolution authorizing a no-fly zone, officials said Clinton teamed up with Susan Rice, U.S. ambassador to the United Nations, in creating the conditions for a resolution with the broadest possible authority and the largest international support.

STORY HIGHLIGHTS

  • Defense secretary, vice president opposed U.S. action

  • Arab League statement "changed the landscape"

  • Secretary of state pressed UAE for support
  • Clinton made the case that U.S. support for a no-fly zone was conditioned on Arab participation and leadership. In Paris, Clinton met with her counterparts in town for a meeting of the Group of 8 foreign ministers and with Abdullah bin Zayed, the foreign minister of the United Arab Emirates. Even as she criticized the UAE for its recent decision to send forces to quell a rebellion in Bahrain, Clinton pressed him to send planes to Libya.

    As Clinton traveled to Cairo and Tunisia seeking Arab buy-in for the resolution, officials said Rice built support in New York for the resolution. Samantha Power, an adviser to Obama on the National Security Council and a human rights activist, was also urging the president to intervene.

    Clinton's alliance with Rice and Power in pushing for intervention put her at odds with Defense Secretary Robert Gates, who had publicly argued against a no-fly zone. Sources said Vice President Joe Biden was also more cautious, arguing for the smallest possible U.S. involvement in any military action.

    A senior administration official said that "like the president, the vice president wanted any action taken with a broad international coalition." The official, who spoke on the condition of anonymity to discuss sensitive military planning, said when the vice president "saw that was achievable, he supported the policy to seek the military intervention."

    After meeting with Amr Moussa, secretary general of the Arab League, in Cairo Tuesday night, officials said Clinton called Obama, telling him the Arabs were willing to take part in the no-fly zone. That participation, officials said, was critical for the administration, which was concerned about the perception of invading a third Arab country.

    "In order for us to go along, it was important for the Arabs to have some skin in the game," one senior official said.

    CNN Senior White House Correspondent Ed Henry contributed to this report.