Sunday, November 15, 2009

Người Dân Biểu Cô Đơn Của New Orleans - Giao Chỉ, San Jose



“Hãy gọi tôi là Joseph”

Vì đâu nên nỗi: “Joseph Cao. Tên xấu xa bẩn thỉu, hãy cút về Saigon miền Nam Việt Nam, nơi xứ sở của bọn khốn nạn tụi bây“

Giao Chỉ, San Jose

Trên đây là một trong nhiều lời phê bình bằng Anh ngữ của trang thông tin điện toán gửi cho ông Dân biểu Việt Nam duy nhất của Quốc hội Hoa Kỳ.

Nguyên tác Anh ngữ còn mất dạy hơn nhiều, chúng tôi chỉ lược dịch cho nhẹ bớt. Tại sao Dân biểu Cao Quang Ánh của Lousiana lại bị sỉ vả điên cuồng như vậy ?

Cuối tuần qua, ông dân biểu Việt Nam là người duy nhất thuộc đảng Cộng Hòa đã xé rào bỏ phiếu ủng hộ luật cải tổ y tế của Tổng thống Obama thuộc đảng Dân chủ.

Tổng số 435 dân biểu đã họp phiên sóng gió để thông qua dự án luật HR 3962 vĩ đại hàng ngàn trang với chương trình cải tổ y tế 10 năm, chi phí hơn một ngàn tỷ Mỹ kim.

Mặc dù dự án do phe dân chủ đưa ra nhưng trong số 258 ghế dân chủ chỉ có 219 dân biểu bỏ phiếu ủng hộ. Với tinh thần tự do, phóng khoáng và hơi coi thường kỷ luật đảng, đã có 39 dân biểu Dân Chủ xé rào trả lời NO với dự án luật lịch sử nhằm thay đổi toàn bộ đường lối bảo vệ sức khỏe cho 307 triệu dân Mỹ.

Trong khi đó, phe Cộng Hòa bảo thủ hết sức tôn trọng đảng quy, một trăm phần trăm đảng viên gồm 176 vị bỏ phiếu chống. Trừ 1 ông dân biểu Cộng Hòa mới toanh, gốc Việt Nam. Tên Mỹ của ông là Anh’Joseph’Cao. Tên Việt Nam là Cao Quang Ánh, năm nay 42 tuổi, có vợ 2 con. Vừa mới được bầu vào quốc hội được 10 tháng, vóc dáng nhỏ bé nhất hạ viện. Tiếng nói lại còn nhỏ nhẹ hơn cả dáng người. Hình thức hết sức hiền lành, vốn là thầy tu xuất. Trông không có vẻ một chính trị gia cao cấp liên bang. Nhìn đi nhìn lại, chỉ thấy vẻ nho nhã của thầy giáo tiểu học.

Ðó chính là nhân vật vào cuối năm 2008 đã được đảng Cộng Hòa tuyên dương là người hùng, biểu tượng tương lai của đảng (The Symbol of the future).

Và bây giờ, sau 1 lá phiếu xé rào duy nhất, những tay Cộng Hòa bất mãn đã có ý kiến đuổi ông dân biểu anh hùng của đảng ta về lại Saigon, nơi mà ông đã theo hai chị ra đi với tư cách tỵ nạn lúc 8 tuổi. Năm đó cha còn ở tù, mẹ ở lại nuôi chồng và các em.

Lạc đường vào chính trường, lạc đường vào lịch sử

Toàn thể thế giới tỵ nạn Việt Nam tại Hoa Kỳ, ai cũng nói rằng, nếu có 1 dân biểu liên bang tại thủ đô Washington thì người đó phải đến từ Orange County.

New Orleans, Lousiana đời nào có được dân biểu gốc Việt. Tỷ lệ dân số Việt ở đây chưa đến 3%. Nếu có lọt vào con đường chính trị ở tiểu bang này thì cũng phải vô đảng Dân Chủ. Ðịa phương này là thế giới của Dân Chủ, mà phải là Dân Chủ da mầu.

Hơn 100 năm qua, đảng Dân Chủ nhà nghèo đã trấn thủ Lousiana. Ðương kim dân biểu địa phương là ông Mỹ đen Jefferson đã ngự trị liên tiếp 9 nhiệm kỳ, hai năm bầu 1 lần, tổng cộng là 18 năm và nếu không có cơn gió ngược thì ông sẽ ở lại cho đến khi mãn chiều xế bóng.

Kỳ bầu cử 2008, phe Cộng Hòa địa phương chẳng có ai màng ra tranh cử với ông Mỹ đương nhiệm, chắc như bàn thạch. Bao nhiêu năm qua, đây vẫn là tảng đa đen không nhúc nhích.

Anh chàng họ Cao đóng 900 Mỹ kim cho ủy ban bầu cử để nhận tư cách ứng viên của đãng Cộng Hòa. Từ chi bộ Cộng Hòa địa phương cho đến trung ương không ai ngó ngàng gì đến anh chàng đảng viên gốc Việt to gan lớn mật.

Mấy cụ già đi lễ nhà thờ buổi sáng cầu nguyện cho thầy Cao, nhưng cũng biết rằng chỉ ứng cử cho vui vậy thôi. Mình là người ngoài, qua đến Hoa Kỳ ăn gạo Mỹ hột dài là qua sức rồi. Dễ gì mà thành quan dân biểu được.

Cơn bão dữ tràn đến Lousiana đã thay đổi tất cả. Văn phòng luật sư Cao bị tàn phá phải di tản rồi trở về cùng người dân New Orleans xây dựng lại. Trung ương duyệt lại cấp cho ông ứng cử viên da vàng 50 ngàn gọi là khích lệ. Trong khi đó ứng cử Cộng Hòa đơn vị bên cạnh được cấp 1 triệu Mỹ kim để tranh cử.

Gần ngày bỏ phiếu, ông dân biểu đương nhiệm Jefferson bị truy tố về tội tham nhũng 100 ngàn mỹ kim. FBI còn tìm thấy100 ngàn tiền mặt dấu trong văn phòng.

Kết quả trận gió ngược làm ông ứng cử viên Cộng Hòa thắng cử hơn 2000 phiếu. Với 33,132 phiếu tức 49.54% ông Cao thắng ông Jefferson 31,318 phiếu chiếm 46.83% .

Thành quả gây ngạc nhiên tất cả mọi người là số tiền chi tiêu tranh cử của thầy Cao chỉ có 49,000 Mỹ kim.

Tờ Washington Post tại thủ đô của phe Dân Chủ đưa hình ông Cao lên trang nhất để giới thiệu người anh hùng mới của Cộng Hòa tại Lousiana. Tờ Post viết rằng: "Với thành công ngoạn mục, Cộng Hòa lật lại thế cờ mà phe Dân Chủ da đen đã ngự trị gần 2 thập niên".

Người từ đâu đến

Là con trai của 1 sỹ quan Việt Nam Cộng Hòa di tù cộng sản sau 75. Gia đình cho 3 chị em di tản lúc Cao Quang Ánh 8 tuổi.

Từ cậu bé tỵ nạn, trưởng thành trong niềm tin công giáo và thụ huấn các đại học Hoa Kỳ. Tốt nghiệp ngành triết và lấy cao học tại Fordham rồi về New Orleans dạy học. Với tinh thần hiếu học tìm cách giúp đời, ông theo học tiếp và tốt nghiệp tiến sĩ luật khoa tại đại học Loyla. Ra trường ông làm cố vấn cho tổ chức Boat People SOS và cũng tham dự vào Hội đồng cố vấn cho tổ chức các giám mục Hoa Kỳ.

Trong suốt thời gian qua, thiên tai tại New Orleans đã đem luật sư Cao Quang Ánh lại gần với người dân địa phương. Ông tham dự vào nhiều công tác xã hội để có đủ nghị lực ra tranh cử dân biểu. Nhưng chính ông cũng không có nhiều hy vọng. Ông tin rằng Thiên Chúa đã cho ông cơ hội.
Ngày 6/1/2009 vị dân biểu Việt Nam đầu tiên của quốc hội Mỹ đứng lên tuyên thệ để trở thành một nhà lập pháp của hạ viện Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ. Vợ ông là dược sĩ và ông bà đã có 2 con gái.

Vị trí mong manh

Với thành quả chiến thắng hết sức may mắn, cậu bé di tản 34 năm trước đã lạc đường vào lịch sử. Chức vụ dân biểu 2 năm bầu lại 1 lần và không giới hạn nhiệm kỳ. Nếu xây dựng nền móng cho kỹ, có thể sẽ được tái cử suốt đời. Ðó là nói những tay có gốc rễ, có hậu thuẫn rất mạnh. Chuyện lật ngược thế cờ nhờ may mắn chỉ xảy ra 1 lần. Các ứng cử viên của cả 2 đảng Dân Chủ và Cộng Hòa tại New Orleans, Lousiana bây giờ không còn bất ngờ nữa. Vị trí của dân biểu họ Cao rất mong manh. Ông phải tiếp tục cầu nguyện. Ông phải vận động tranh cử ngay từ lúc vừa tuyên thệ. Ông phải sống 1 ngày 48 giờ để làm việc cho cử tri da đen, da trắng và da vàng tại địa phương.

Chúng ta đọc bản dự trù công tác và thành tích 10 tháng qua thì có thể yên tâm là tất cả những gì một dân biểu gốc Việt có thể làm cho dân Việt tỵ nạn trên thế giới, ông đều ghi vào nghị trình công tác. Cho đến nay, ông đã làm nhiều hơn những gì mà lá phiếu Việt Nam nhỏ bé bỏ cho ông. Ông cũng đã làm nhiều hơn số tiền quyên góp của bà con dành cho quỹ tranh cử. Nhưng lần này không phải chỉ cần $50,000 Mỹ kim. Phải có một triệu và $50,000 Mỹ kim, nếu chúng ta muốn giữ lại 1 dân biểu không phải cho riêng New Orleans mà cho cả cộng đồng Việt Nam tại Hoa Kỳ.

Tuy nhiên, điều quan trọng nhất là dân biểu Cao phải có võ riêng của ông.

Xé rào Cộng hòa, dùng lá phiếu duy nhất của con Voi, đem trao tặng cho con Lừa nên ông bị thiên hạ gọi là đồ con Bò. Vì tên ông Cao dễ bị đọc nhầm thành Cow.

Một cách nhẹ nhàng, ông xin nhà báo đừng mất công hỏi cách đọc tên ông cho đúng.

“Xin gọi tôi là Joseph.”

Rồi ông Joseph của chúng ta đã đi thế võ hết sức lăng ba vi bộ, liều lĩnh một cách có tính toán. Cậu Cao Quang Ánh 8 tuổi vào năm di tản 75 ngày nay đã nói gì với báo chí Hoa Kỳ:

“Tôi đã đọc bản dự luật. Tôi lắng nghe vô số câu chuyện của cử tri Orleans. Ða số dân ở đây không có bảo hiểm sức khỏe. Lousiana cần mở rộng bảo hiểm sức khỏe cho người già và trẻ em. Tôi luôn luôn nói rằng đành phải bỏ các đòi hỏi của đảng qua 1 bên khi phục vụ cho dân chúng. Tôi đã nhận được sự cam kết của tổng thống Obama sẽ giải quyết những khó khăn liên quan vấn đề bảo hiểm sức khỏe của người dân Lousiana, bao gồm cả việc tài trợ dành cho nạn nhân thiên tai.

Lá phiếu của tôi đêm nay căn cứ vào những ưu tiên phục vụ hữu hiệu cho người dân của tôi“

Ðó là lý do đảng viên Cộng Hòa bỏ phiếu cho phe Dân Chủ chỉ nhằm phục vụ cho cử tri tại địa phương.

Ván bài duy nhất, trong một cơ hội duy nhất để ông dân biểu ra tay là vấn đề bảo hiểm sức khỏe sẽ dành cho mọi người. Ông đã chọn đúng lúc để bầy tỏ thái độ bằng một lá phiếu.

Tất cả báo chí, TV Hoa Kỳ chiếu đèn vào dân biểu Cao. Phần lớn muốn biết rỏ ông đã nghĩ gì với lá phiếu can đảm và ngoạn mục của ông.

Với thái độ mềm mỏng và hiền lành cố hữu, khi được nhà báo hỏi là ông có bị đảng Cộng hòa làm khó dễ không, ông đã trả lời là không thấy gì. Mọi người vẫn tôn trọng ý kiến của tôi. Hỏi rằng có bị cắt ngân khoản hay các công việc yểm trợ không.

Dân biểu Joseph trả lời là cũng không thấy gì cả. Mọi thứ vẫn như thường.

Trên thực tế thì ông đang bị mệt với đảng Cộng Hòa. Ngay từ khi bước chân vào hạ viện, ông đã là một dân biểu cô đơn. Ðứa bé đi tìm tự do lúc 8 tuổi, suốt đời cũng chỉ có một mình.

Năm nay, 42 tuổi vác thánh giá lạc bước vào chính trường, hình như ông vẫn cô đơn. Dù đọc được rất nhiều ý kiến tán thưởng hành động can đảm khi ông đơn phương bỏ phiếu theo lương tâm chứ không theo lệnh đảng, nhưng ai cũng lo ngại rằng ông khó tồn tại khi mới bước vào chính trị đã sớm đi ra ngoài khuôn phép. Riêng phần Joseph, với tinh thần tôn giáo mạnh mẽ, ông rất quan tâm đến việc bảo vệ thai nhi. Ông chỉ yên tâm bỏ phiếu thuận cho dự luật HR 3962 sau khi quốc hội thông qua tu chính án cấm dùng tiền của liên bang để tài trợ việc phá thai.

Lá phiếu lịch sử

Thật ra, với kết quả sai biệt 5 lá phiếu thì lá phiếu thứ 5 của ông Cao là lá phiếu duy nhất của đảng Cộng Hòa sẽ là 1 lá phiếu lịch sử.

Tổng thống Obama về Lousiana nói chuyện đã lịch sự giới thiệu vợ chồng dân biểu Cao với cử tọa và khen con gái của ông xinh đẹp. Trong khi toàn đảng Cộng Hòa suốt 6 tháng chống đối dự luật của Tổng thống Dân Chủ thì hình ảnh xé rào của 1 ông dân biểu da vàng, rất ngây thơ vô tội là hình ảnh rất đặc thù của bức tranh chính trị tại Hoa Thịnh Ðốn.

Với thế võ xé rào xem như cung đàn lạc điệu của 1 thầy tu xuất Việt Nam tại New Orleans có thể hy vọng làm cho cả đảng Cộng hòa và Dân chủ đều phải giữ lại cho ông cái ghế đang ở thế mong manh. Nhưng mà niềm hy vọng này cũng lại rất mong manh.

Ðiều quan trọng nhất là làm sao cho cử tri Lousiana sớm được nhận phúc lợi của chính phủ liên bang. Từ 1 dân biểu vô danh gốc Việt, ông Cao ngày nay có thể đặt vấn đề với cả 2 phe Dân Chủ và Cộng Hòa, và có thể tìm thấy sự yểm trợ từ tổng thống của Hiệp chủng Quốc Hoa Kỳ.

Ông Obama có thể không muốn mất liên lạc với vị dân biểu duy nhất Việt Nam mang màu áo Cộng Hòa bỏ phiếu cho Health Care Bill HR 3962. Thái độ của đảng Cộng Hòa dành cho ông vào kỳ tranh cử 2010 sau vụ bỏ phiếu này cũng còn là một ẩn số. Sẽ có thêm ứng cử viên mới của cả Cộng Hòa lẫn Dân Chủ. Và trận đấu sẽ rất gay go.

Hero or Villain

Trong một bài tường thuật bằng Anh ngữ dưới tựa đề Hero or Villain, bà Jackie Bong-Wright đã tiết lộ giây phút bỏ phiếu rất thú vị. Cho đến giờ chót, phe Cộng Hòa vẫn chưa biết chắc lá phiếu của Joseph sẽ đi về đâu. Dân biểu Eric Canton (R.VA) nhân vật số 2 của đảng Cộng Hòa ngồi cạnh ông Cao và tiếp tục thuyết phục. Hai người vừa nói chuyện vừa theo dõi kết quả bỏ phiếu tại hạ viện. Khi phe Dân Chủ đạt được gần số phiếu thắng lợi, ông Cao là một trong 5 phiếu sau cùng. Joseph Cao trả lời Yea đã gây ngạc nhiên cho cả nghị trường. Dân biểu Cộng Hòa Cantor lập tức bỏ đi, trong khi dân biểu Mike Honda (D.San Jose CA.) chạy lại bắt tay và chào mừng Joseph. Ông Cao cho biết đã bỏ phiếu theo lương tâm và vì người dân Lousiana, dù có thể lá phiếu này sẽ chấm dứt sự nghiệp chính trị của ông qua một nhiệm kỳ ngắn ngủi.

HR 3962

Dự luật mà dân biểu Cao đã xé rào ủng hộ ông Obama là 1 đạo luật hiện còn chờ thượng viện thông qua sẽ trở thành 1 dấu mốc của lịch sử.

Thế giới hiện nay cho rằng siêu cường Hoa kỳ là 1 quốc gia lạc hậu nhất về bảo hiểm y tế. Nước Mỹ vẫn có 50 triệu dân không có bảo hiễm sức khỏe. Lý do tại sao. Phần lớn là không đủ sức đóng và đành thả trôi như lục bình. Khi nào nặng thì vào khu cấp cứu để các bệnh viện công cố gắng chữa và đòi tiền chính phủ. Hệ thống hành chánh với vấn nạn ngân sách xã hội cứ rối tung lên, không biết đằng nào mà mò.

Ngay từ đầu năm 1970, thượng nghị sĩ Ted Kennedy đã báo động về việc cải tổ. Cho đến nay ông đã qua đời gần 40 năm sau, nước Mỹ chưa có được 1 bộ luật bảo hiểm y tế cho rõ ràng. Tám năm cầm quyền của dòng họ Clinton, bà đệ nhất phu nhân định mở đường lịch sử nhưng thất bại. Tám năm của dòng họ Bush không đi đến đâu. Tiền đóng bảo hiểm của người Mỹ nhiều hơn dân Canada 10 lần. Tại Hoa Kỳ, từ bệnh nhân cho đến thầy thuốc qua các hãng bảo hiểm, qua các nhà thương và tất cả các dịch vụ liên quan đến y tế đều đồng tâm hiệp lực đua nhau làm cho giá thành của công cuộc bảo hiểm y tế lên cao. Ðể có được bảo hiểm y tế, người dân Mỹ phải chi ra mỗi tháng từ $500 đến $1000 mỹ kim cho một gia đình.

Dù rằng dự luật mới sẽ không phải là 1 phép lạ giải quyết ngay mọi khó khăn một lần, nhưng xem ra đây chỉ mới là bước đầu.

Trên 50% người Mỹ lợi tức thấp tại Lousiana không có bảo hiểm y tế trong nhiều thập niên qua. Nếu mọi chuyện xẩy ra cứ như thật thì tương lai, cử tri vùng New Orleans sẽ có được các chương trình bảo hiểm y tế căn bản. Ðó là điều mà các dân biểu của thập niên 70, 80 và 90 đã hứa hẹn nhưng không làm được. Phải chờ cậu bé tỵ nạn da vàng gặp may trở thành dân biểu mới đem lại những tờ giấy đi khám bệnh miễn phí khi nhân loại bước chân vào thập niên 2010. Ðó cũng là niềm hãnh diện để các bà già Việt Nam bàn tán trong lúc bán rau buổi sáng ở chợ chồm hổm New Orleans, trước khi về nhà chuẩn bị đi xem lễ buổi chiều.

Năm 2010 ghi dấu 35 năm nhìn lại công việc định cư của người Việt tại Hoa Kỳ. Duyên may từ ông trời đã đưa vị dân biểu Việt Nam vào quốc hội. Cậu bé di cư 8 tuổi năm 75, ngày nay đóng vai lữ khách cô đơn nhưng hãnh diện trong chính trường Hoa thịnh Ðốn.

Thưa quý vị, chúng ta có thể làm được gì để giữ lại lâu dài niềm hãnh diện Việt Nam “nhỏ bé” tại New Orleans.

Giao Chỉ, San Jose






Lòng Dân hơn Ý Ðảng - Ngô Nhân Dụng



Dân biểu Joseph Cao (Cao Quang Ánh)

Ngô Nhân Dụng

Cuối tuần vừa qua, Dân Biểu Cao Quang Ánh là người Việt Nam nổi tiếng nhất ở nước Mỹ. Các đài truyền hình liên tục loan tin và phỏng vấn ông. Một người bạn ở xa điện thoại hỏi “Joseph Cao có phải là người Việt hay không?” Khi biết ông đúng là người Mỹ gốc Việt Nam, chị vui mừng gọi điện thoại cho các con để chia sẻ niềm vui với cả gia đình.

Ông Cao Quang Ánh là dân biểu duy nhất thuộc đảng Cộng Hòa đã bỏ phiếu ủng hộ dự luật cải tổ y tế ở Hạ Viện. Hầu hết thư độc giả gửi đến Người Việt đều khen ngợi ông là người can đảm và tỏ ý hãnh diện về một người Việt Nam như ông, mặc dù đa số người Việt ở Mỹ nghiêng về phía Cộng Hòa. Một độc giả đặt câu hỏi: Tại sao Dân Biểu Cao Quang Ánh không đổi sang đảng Dân Chủ cho rồi, khi ông bỏ phiếu ngược lại với tất cả các dân biểu khác cùng đảng? Có lẽ nhiều người Việt ở trong nước cũng đặt câu hỏi như vậy, vì không quen thuộc với nếp sống chính trị ở Mỹ.

Trả lời câu hỏi của các nhà báo, ông Cao Quang Ánh giải thích rằng ông đã bỏ phiếu ủng hộ dự luật cải tổ y tế vì dự luật đó cần thiết cho đại đa số dân chúng trong đơn vị đã bầu ông làm đại diện. Ðây là lý do giản dị nhất, và rất đáng suy nghĩ.

Ở nước Mỹ, các đại biểu dân cử thường thuộc một trong hai đảng, Cộng Hòa và Dân Chủ. Họ chia sẻ với đảng mình những giá trị căn bản, thể hiện qua các chủ trương, đường lối trị quốc. Nhưng khi đắc cử, các dân biểu là đại biểu của người dân trong địa hạt, các nghị sĩ là đại biểu của người dân trong tiểu bang. Họ không là đại biểu của một đảng chính trị.

Ở mỗi viện Quốc Hội mỗi đảng có guồng máy điều hợp công tác thảo luận và bảo đảm việc bỏ phiếu của các đại biểu phù hợp với chủ trương của đảng. Guồng máy đó gồm người trưởng khối đa số hoặc thiểu số, có người phụ tá trưởng khối (nghị trường Mỹ gọi là whip) lo việc điều động, theo dõi, thảo luận, khuyến cáo và nhiều khi phải ép buộc các đại biểu thuộc đảng mình bỏ phiếu theo ý chung của đảng. Trước khi các đại biểu mỗi viện họp khoáng đại, ban lãnh đạo trong mỗi viện thường họp với họ để thông qua quyết định chung; người phó trưởng khối có bổn phận đếm cho đủ số phiếu cần thiết để ủng hộ hoặc bác bỏ một dự luật, theo đường lối chung đó.

Tuy nhiên, điều lệ các đảng chính trị ở Mỹ không bắt buộc các đại biểu phải luôn luôn biểu quyết theo chủ trương của ủy ban lãnh đạo toàn quốc. Các đại biểu khi chọn lựa bỏ phiếu trong nghị trường cũng không nhất thiết phải theo chỉ thị của ban lãnh đạo đảng mình trong mỗi viện.

Những nhà chính trị Mỹ gia nhập một đảng vì nhu cầu đoàn kết với những người cùng quan điểm với mình, nhưng nhiều khi họ chỉ chia sẻ một số lớn các giá trị và quan điểm, chứ không phải tất cả mọi chủ trương, đường lối của nhau. Ðó cũng là đặc tính của các cử tri của Mỹ khi họ ghi danh thuộc một đảng nào trong danh sách cử tri. Thí dụ một người Mỹ quyết định bỏ phiếu cho đảng Cộng Hòa vì ủng hộ chủ trương chống phá thai và chống hôn nhân đồng tính, nhưng có thể vẫn bất đồng ý kiến với đảng đó trong chủ trương về vấn đề di dân lậu vào nước Mỹ hoặc về môi trường sống. Cử tri này coi các giá trị về đạo lý khiến phải chống phá thai là quan trọng, còn ý kiến về vấn đề di dân hoặc sinh môi có thể tạm bỏ qua, cho nên vẫn bỏ phiếu cho đảng Cộng Hòa.

Các đại biểu Quốc Hội cũng vậy. Họ có thể chia sẻ 70%, 80% các đường lối của đảng nào thì gia nhập đảng đó, chứ không nhất thiết phải đồng ý 100%. Cho nên, khi bỏ phiếu họ có thể cân nhắc nhiều khía cạnh khác nhau chứ không nhất thiết chỉ làm theo chỉ thị của ban lãnh đạo đảng. Mặc khác, những người gia nhập một đảng không cần phải đưa tay tuyên thệ trung thành và vâng lệnh cấp trên, như các băng đảng du đãng hoặc mafia! Họ vẫn là những người tự do sống trong một xã hội tự do! Họ quyết định lá phiếu theo phán đoán riêng, theo tiếng gọi của lương tâm, và nhất là theo nguyện vọng cùng quyền lợi của các cử tri bầu cho họ.

Vì vậy, Nghị Sĩ John McCain thuộc đảng Cộng Hòa đã từng bỏ phiếu chống lại dự luật cắt giảm thuế của nguyên Tổng Thống George W. Bush cùng đảng; Nghị Sĩ Hillary Clinton thuộc đảng Dân Chủ thì bỏ phiếu ủng hộ quyết định tấn công Iraq của ông tổng thống thuộc đảng khác mình. Dân Biểu Cao Quang Ánh cũng quyết định giống như vậy khi bỏ phiếu ủng hộ dự luật cải tổ y tế tại Hạ Viện Mỹ. Ông chống phá thai, theo niềm tin của ông vào giá trị con người. Nhưng ông biết dự luật cải tổ y tế có thể đem lại những lợi ích lớn cho dân chúng trong đơn vị đã bầu ông. Vì đa số họ là những người nghèo không được hưởng những lợi ích của các chương trình bảo hiểm tư. Là đại biểu của họ tại Quốc Hội, ông phải làm theo ý nguyện của các cử tri đã ủy nhiệm cho mình, dù khi bỏ phiếu năm 2008 có nhiều người không ủng hộ ông. Khi đa số các đại biểu ở Hạ Viện đã bỏ phiếu thông qua dự luật của Dân Biểu Stupak không cho phép dùng công quỹ để trợ giúp những vụ phá thai, trong chương trình bảo hiểm y tế công cộng cũng như bảo hiểm tư, một vấn đề lương tâm của ông Cao Quang Ánh đã được giải quyết. Và khi đó, ông chỉ còn một lựa chọn, là làm theo nguyện vọng của cử tri.

Hành động của Dân Biểu Cao Quang Ánh cũng tương tự như của 39 dân biểu thuộc đảng Dân Chủ bỏ phiếu chống dự luật cải tổ y tế. Phần lớn những người này đại diện cho các đơn vị bầu cử mà đa số dân chúng rất bảo thủ, trong đó có nhiều đơn vị đã bỏ phiếu ủng hộ Nghị Sĩ John McCain trong cuộc bầu cử năm ngoái. Những người dân này tin tưởng vào nhiều giá trị mà đảng Cộng Hòa vẫn đề cao. Thí dụ, niềm tin vào thị trường tự do và chống các hành động can thiệp của chính phủ vào các quyết định kinh tế của tư nhân khiến họ rất nghi ngại trước ý kiến thiết lập một chương trình y tế công cộng. Thí dụ khác, những người bảo thủ về tài chánh thì chống cảnh ngân sách khiếm hụt, cho nên cũng lo ngại khi thấy chương trình cải tổ bảo hiểm y tế của đảng Dân Chủ quá tốn kém. Trước các mối lo ngại của đa số cư tri như vậy, 39 đại biểu đảng Dân Chủ đã không ngần ngại bỏ phiếu chống lại đảng của họ.

Các đại biểu Quốc Hội ở các nước có tự do bầu cử đều phải làm theo nguyện vọng của dân, chứ không làm theo chỉ thị của đảng. Họ phải dùng quyền lực của một dân biểu để tranh đấu cho những nhu cầu thiết thực của người dân đã tín nhiệm mình, trong bất cứ trường hợp nào. Trước ngày Hạ Viện bỏ phiếu, Tổng Thống Barack Obama đã tới Quốc Hội để vận động các đại biểu thuộc đảng Dân Chủ ủng hộ ông. Ông đã phải gọi điện thoại riêng cho Dân Biểu Cao Quang Ánh để xin phiếu, vì không biết chắc có bao nhiêu người thuộc đảng Dân Chủ sẽ bỏ phiếu thuận. Ðồng thời ông Obama cũng muốn chương trình cải tổ y tế của ông không phải chỉ do một đảng Dân Chủ quyết định mà có sự tham dự của cả đảng Cộng Hòa, dù chỉ có được một người là ông Cao Quang Ánh.

Không phải lúc nào một vị dân biểu ở Mỹ được vị tổng thống gọi điện thoại trực tiếp “xin phiếu.” Nhân cơ hội đó, Dân Biểu Cao Quang Ánh đã buộc ông tổng thống Mỹ phải nhượng bộ ông mấy điều trong các dự án khác có lợi cho dân chúng trong đơn vị của mình. Ông Cao Quang Ánh đã yêu cầu chính phủ liên bang Mỹ phải giúp việc xây dựng lại bệnh viện trong đơn vị của ông, và miễn cho người dân vùng New Orleans khỏi phải hoàn trả các món nợ tái thiết sau cơn bão Katrina. Ðiều này chứng tỏ ông Cao Quang Ánh đã “thuộc bài” chính trị ở nghị trường nước Mỹ, bất cứ cơ hội nào cũng dùng quyền lực lá phiếu của mình để tranh đấu cho quyền lợi của dân. Ông Cao Quang Ánh biết rằng năm ngoái ông may mắn đắc cử vì người đại biểu cũ của đơn vị này bị mang tiếng về tham nhũng, và ngay trong đảng Dân Chủ của ông ta cũng nhiều người tranh cử chống lại nên chia phiếu. Ðó là một đơn vị lâu nay vẫn chỉ bỏ phiếu cho đảng Dân Chủ, ông Cao Quang Ánh là đại biểu Cộng Hòa đầu tiên. Ông Cao Quang Ánh không biết là sang năm 2010 ông còn được tái cử nữa hay không. Nhưng khi đã mang danh đại biểu Quốc Hội của một địa hạt thì ông nhất định làm những điều phải và phục vụ cho các cử tri trong địa hạt của mình. Ðó là điều mọi người Việt Nam có thể hãnh diện về ông.

Ðây là một bài học về đời sống dân chủ tự do mà rất tiếc đồng bào chúng ta ở Việt Nam không được thấy trực tiếp. Các đại biểu Quốc Hội ở Việt Nam thường không bao giờ theo ý kiến của dân mà bỏ phiếu chống lại các quyết định của chính phủ Cộng Sản. Vì chính họ được đảng Cộng Sản đưa ra ứng cử, họ được đắc cử là nhờ đảng. Họ là đại biểu của đảng Cộng Sản chứ không đại diện cho dân. Chế độ độc tài nào cũng như vậy! Chỉ khi chế độ Cộng Sản Việt Nam bị sụp đổ như ở Ðông Âu 20 năm trước đây thì mới có thể thấy những tấm gương can đảm như ông Cao Quang Ánh.

Ngô Nhân Dụng

Chuyện thiên đường xuống hàng chó ngựa của đám đỉnh cao trí tuệ loài khỉ


CẤM ĐÁI BẬY!


Trần Văn Giang

Có nhiều chuyện xẩy ra trong đời sống một cách tự nhiên; chẳng hạn như đi ngủ và đi tiểu. Các chuyện được xem là tự nhiên sẽ không còn gì là tự nhiên nữa nếu chúng ta bắt buộc phải quan tâm đến nó. Hơn thế, vấn đề bài tiết của cơ thể thật tình không có gì hấp hẫn, thú vị để đề cập đến; nhưng để “tự nhiên” cho đến mức độ mà cả xóm, cả thành phố, cả nước hôi mùi nước đái thì vấn đề “nặng mùi” này phải là một phần trách nhiệm của từng công dân, của người lãnh đạo, của người vẽ, hoạch định chính sách của nhà nước - một vấn đề to tát của quốc gia chứ không phải chỉ riêng gì chuyện đại hội đảng, bầu cử quốc hội, tổng thống, chủ tịch nhà nước chuyện chống lạm phát kinh tế, chuyện chống tham nhũng …!!

Từ thuở hoang sơ, dân số còn ít và con người còn sống raỉ rác thì “tiểu đồng” không bao giờ là vấn đề. Thực ra, vào thời xưa, vì phương tiện để gỉai trí còn rất thiếu thốn, thì tiểu đồng là một cái thú thật thuận tiện và không tốn kém của nhân lọai. Còn gì thích thú cho bằng vừa đứng xả bầu tâm sự giữa ánh nắng ban ngày vừa nghe chim hót và tiếng gió thổi rì rào chung quanh. Có lẽ thời nay chỉ có “ngồi cầu cá dồ” là có thể tạm so sánh được với “tiểu đồng” thôi! Nhưng mà hôm nay, thế kỷ 21 rồi, con người sống chen chúc nhau trong các thành phố đông người, thiên nhiên không thể nào bao dung rộng lượng với con người như lúc xưa nữa. Vấn đề đái đường, tường, gốc cây, góc phố, góc kẹt … phải cần xét lại. Ngoài lý do dơ bẩn, nguồn gốc của nhiều bệnh tật … nó, một mặt, tè lên danh dự của dân tộc khi du khách ngoại quốc nhìn thấy … mặt khác nó cũng là dấu hiệu gián tiếp bảo họ (du khách) “đừng nên trở lại đây nữa nhé!”. Buồn chưa?

Trước hết hãy nói về người đái bậy. Đã có người tranh luận là “À! Nếu mót quá mà không có nhà vệ sinh công cộng nào ở gần thì làm sao bây giờ?”. Nhưng phải thành thực công nhận là trong số người hay đái bậy, đại đa số là đàn ông!. Tại sao vậy? Có phải là các bà nín giỏi hơn các ông?. Các “chuyên gia” về “đái đường” không đồng ý như vậy. Họ nói là các bà không “cẩu thả”, “lười biếng”“vô trách nhiệm” như các ông(?). Các bà không hay uống rượu (bia), cà phê, trà đại loại những thứ làm cho bàng quang đầy tràn bình mau hơn. Ngoài ra, vì lẽ việc thải nước thừa trong người ra ngoài, các bà thường phải cần có nhiều thời giờ hơn, phải cần chỗ kín đáo hơn. Họ không thể đứng tô hô giữa thiên thanh bạch nhật rồi “hit and run” như đàn ông cho nên họ phải cẩn thận hơn. Các bà chỉ đi chợ, shopping những nơi mà họ biết có nhà vệ sinh công cộng có thể dùng được trong khi các ông lại ít quan tâm đến các yếu tố lặt vặt mà rất cần thiết này. Vậy đề nghị các bác trai nên bỏ bớt chút ít thời giờ nhậu nhẹt để học cái “bí quyết thần kỳ” này của các bác gái xem sao!

Bây giờ nói rộng hơn về vai trò “dân trí” “văn minh” của dân tộc (dĩ nhiên là cũng trong vấn đề đái bậy!). Có rất nhiều người, trong đó có cả nguyên thủ của các quốc gia như Nam Dương, Đài Loan, Đại Hàn … đã từng tuyên bố nhiều lần đại khái là:

“Nếu muốn xét trình độ văn minh của một dân tộc xem nó đến mức độ nào thì chỉ việc nhìn vào nhà vệ sinh công cộng của họ là đủ!”. (The public toilet is to reflect the civilization index of each country. It also reveals the country’s civilization level and quality of life).

Ngạn ngữ Nhật bản có câu:

“Nhà vệ sinh (buồng tắm) là một phần của đời sống. Chỉ nhìn vào buồng tắm của một gia đình là biết rõ gia đình đó như thế nào?”

(Họ có sống ngăn nắp không? có chăm sóc nhà cửa con cái của họ thích đáng không?)

Nếu có lời nói nào đơn giản và dễ hiểu hơn về vấn đề văn minh của dân tộc thì xin các bác làm ơn mách dùm cho cháu biết với?. Người Nhật quan niệm đúng theo cái nghĩa “tề gia trị quốc” của dân Á châu chịu ảnh hưởng Khổng Mạnh. Đúng vậy! Nhà ở mà giống như đống rác thì ra ngoài đái đường có gì mà phải ngạc nhiên?

Vì vấn đề cắt giảm ngân sách, giảm chi phí cho tiện nghi công cộng, nhiều thành phố hoa lệ nổi tiếng trước kia như Paris, New York …, nay rất nhiều du khách đã phải lớn tiếng than vãn về “mùi nước đái” (New York’s subway systems và các đường hẻm - alleys) và “phân chó” (Paris ngoài vấn đề thiếu nhà vệ sinh công cộng còn bị 200 ngàn con chó tự do sản xuất 160 tấn phân mỗi ngày trên đường đi mà chính quyền thành phố không đủ nhân lực, phương tiện để dọn dẹp!).

Dầu có che mắt hay bịt mũi, cũng phải công nhận rằng: Có sẵn phương tiện và khả năng xây dựng lên các nhà vệ sinh công cộng đã là một chuyện đại sự rồi; phải giữ gìn bảo trì chúng cho sạch sẽ ở mức độ chấp nhận được đòi hỏi ngân sách to lớn và sự ý thức, sự tham gia, sự giáo dục, sự thành tâm hợp tác giữa chính phủ và quần chúng. Kích thước của vấn đề này chỉ nghĩ đến thôi cũng có thể bí đái rồi nói chi đến chuyện thi hành.

Bây giờ nói về đất nước Việt Nam độc lập tự do hạnh phúc của mình. Nhà cháu xin nói rõ đây không phải là vấn đề vạch áo cho người xem lưng, hay bôi xấu dân tộc mà là bảo nhỏ với nhau bằng tiếng Việt đàng hòang!. Đã có nhiều bác quá khích hấp tấp (nếu chưa nói là vô phép) văng tục một cách vô trật tự là “Việt Nam với 4000 văn hiến đâu chẳng thấy mà chỉ thấy 4000 năm đái đường!”. Nhà cháu xin nhờ các bác nóng tính này một tí!. Nhìn qua các chương trình đã và đang thực hiện trong thời buổi “đổi mới”, chúng ta thấy các khách sạn 5 sao, dinh thự “hòanh tráng” của các tay nhà giầu mới (mặc dù lương căn bản mỗi tháng của nhiều người chủ của cơ sở này không quá 200 đô la?), tượng đài hùng vĩ (kể cà công trình xây “lăng tẩm” cho người chết ở thế kỷ 21!) mọc lên như nấm nhưng lại thấy thiếu bóng các xây dựng khiêm nhường, nhỏ bé nhưng cần thiết hơn nhiều. Đó là: “nhà xí công cộng”. Cứ tưởng tượng quang cảnh tương tự như là trong việc thi hành đường lối “đổi mới,” Việt Nam đã xây dựng rất nhiều ngôi nhà (bằng tiền thiếu vệ sinh!?) to lớn nhưng không hiểu đầu óc của giới lãnh đạo “định hướng” thế nào mà quên không cho vào “bàn cầu” một cái lỗ!!! Thiệt là chuyện “văng vãi tùm lum!” Việt Nam đã có cách mạng (có nghĩa là thay đổi tất cả những cái cũ) vô sản vinh quang “thành công” rồi; nay lại muốn thay đổi toàn diện (“đổi mới”) thì chỉ có cách “đổi thành cũ” mới đúng chứ!. Chữ với nghĩa rõ chán! “Nói xuôi cũng được, nói ngược cũng hay!” “Nói đi cũng phải, nói lại cũng dễ nghe!”




Tại các thành phố lớn, số bảng “Cấm Đái,” nếu các bác rảnh hơi chịu khó đếm ra cho có con số chính xác, còn thấy nhiều hơn cả các bảng, băng “rôn” (biểu ngữ) ca ngợi sự lãnh đạo sáng suốt của Bác và Đảng. Các bảng loại này nhiều đến mức độ làm cho du khách ngoại quốc phải hiểu lầm như trong trường hợp có thật đã xẩy ra cười ra nước mắt như sau:

Một du khách tây phương hỏi anh hướng dẫn viên du lịch (tour guide) ở Việt Nam:

- “Tôi đã đến Việt Nam nhiều lần. Ở Việt Nam có hai vịnh (“bay”) rất nổi tiếng mà tôi đã đi thăm. Đó là: "Ha Long Bay" và "Cam Ranh Bay." Nhưng còn một vịnh tôi thấy quảng cáo rất nhiều, ở trên tường, cây đại thụ bên đường, trong hẻm. Mà nó nằm ở đâu vậy? Anh có thể dẫn chúng tôi đi thăm được không?”

Anh hướng dẫn viên vội hỏi:

- “Xin ông cho biết tên của cái vịnh đó là gì?”

Ông khách chỉ lên bức tường bên đường rồi bập bẹ đánh vần:

- “CAM DAI BAY!”


Chỉ đọc cho qua nội dung của các bảng “cấm đái” đã đủ hiểu sự phong phú của tiếng Việt mình đến mức nào. Các bảng “cấm đái” có nhiều lời lẽ dài ngắn với cường độ khác nhau: từ lịch sự năn nỉ sự thông cảm như “Xin đừng đái nơi đây;” cho đến các lời cấm khô khan “Cấm Đái;” “Cấm không được đái;” cho đến lời đe dọa nặng nề có kèm theo cả các biện pháp chế tài (tưởng tượng) như “Cấm tuyệt đối không được đái. Vi phạm sẽ bị phạt nặng.” Dưới hàng chữ hăm dọa “phạt nặng” này lại ghi rõ tên các cơ sở có đầy đủ thẩm quyển như “Công an Phường …” Lời hăm dọa chế tài đôi khi còn được cho thêm “ấn tượng” với hình vẽ một con dao mà phần cạnh bén được sơn màu đỏ, có các giọt sơn đỏ (xem như) còn ướt nhỏ xuống giống như dao vừa mới được “làm việc” xong!. Thực tế rất phũ phàng các bác ạ. Tất cả các bảng “cấm đái” đều hòan tòan vô dụng bởi vì không hề thấy có bóng dáng công an cảnh sát nào ở gần đó để các làm các bác muốn đái bậy phải sợ. Công an còn đang bận “làm việc” gì đó mà họ xem là quan trọng hơn chuyện đái bậy. Phải lấy làm lạ là ở Việt Nam công an có thừa thời giờ “bịt mồm” dân mà lại không có thời giờ “bịt chim” của dân cho bỏ cái tật đái bậy!?. Đây là chưa kể chính ngay công an cũng thường ra đái ở đây mới chết chứ!!! Óai oăm ở chỗ là các lọai bảng “cấm” này hình như có ảnh hưởng ngược lại (“reverse effect!”). Nó có sức lôi cuốn và nhắc nhở mọi người rằng ở đây “đái đươc không cấm” (các bác thử đọc ngược từng chữ một của câu “cấm không được đái” từ phải qua trái xem sao?!)

Quang cảnh “đái đường” mới thật là một bản bi hài kịch dài không bao giờ hạ màn. Lần về thăm lại Sài gòn gần đây, nhà cháu chứng kiến cảnh một thanh niên ăn mặc khá bảnh bao, áo bỏ trong quần hẳn hoi, cầm tay đào đi dung dăng dung dẻ trên hè phố rất mùi mẫn. Bỗng nhiên anh ta quay qua nói với cô bồ câu gì đó (nhà cháu đoán non đoán già là “Anh mắc … quá! Chờ chút xíu để anh …”). Thế là anh ta để cô đào đứng tuỗn ra ở bên lề đường; anh ta quay buớc vào bức tường gần đó rồi thong thả xả bình tự nhiên như con “kiki” của nhà cháu lúc nó buồn tình đi vòng vòng “marking territory” chơi chung quanh xóm vậy. Sau khi đóng nút quần xong xuôi, anh chàng ta đi trở ra cầm tay đào (yuck!) và dung dăng dung dẻ tiếp như không có chuyện gì xẩy ra! Hãi thật! Sao có thể như vậy được! Phải có người nào ở chung quanh đó nói lên một tiếng chứ! Hay ít nhất cô đào thơ mộng của anh ta dù không tiện nói cái gì nhưng cũng nên tạm thời không cho anh kép đẹp giai này cầm tay chứ!. Trong một dịp khác được bạn bè chở ra Bình Triệu (ở ngoại ô Sàigòn) để ăn nhậu, nhà cháu thấy có một ông vào tuổi sồn sồn có vẻ bệ vệ của một đại gia (?) mặc “vét tông” lái xe ô tô rất “xịn,” đột ngột dừng xe lại bên lề đường, một tay vạch quần đái vào tường tỉnh bơ con sáo sậu; trong khi tay kia vẫn đang cầm điện thọai di động và miệng thì vẫn đang bi bô ra chỉ thị (qua điện thoại) cứ như đang “làm việc” ở văn phòng riêng!!! Việt Nam vào thời kỳ “đổi mới” có khác! Cũng còn may là các thành phố ở Việt Nam không có mùi phân chó; bởi vì chó không đủ cung cấp cho các tiệm nhậu. Dân nhậu nhìn thấy chó còn sống đi ngang qua mặt là đã thấy chẩy nước miếng rồi. Lấy đâu ra chó sút chuồng đi rong đái bậy, “marking territories?”. Nếu có đi nữa thì đây là loại chó chán sống; chỉ tổ bị hàng xóm lén đập đầu bắt cóc nấu rượu mận “chui” ngay tức thì!. Thiệt tình, vào thời buổi “đổi mới,” “kinh tế thị trường,” “định hướng xã hội chủ nghĩa” chỉ thấy có cán bộ và đảng viên CS là sống phè phỡn. Còn lại, đến chó cũng phải hồi hộp khó sống, nói chi đến thường dân khố rách áo ôm!

Dân số Việt Nam càng lúc càng tăng nhanh, vấn đề đái bậy mỗi ngày sẽ càng trầm trọng hơn. Xin các bác các thím có thẩm quyền, có quyền cao chức rộng ở Việt Nam hãy ra lệnh cho tạm giảm bớt các chương trình hoa mỹ tuyển lựa “ca sĩ,” “hoa hậu …,” “kỷ niệm chiến thắng …” giảm xây cất (hay đập bỏ bớt đi!) các tượng đài kỷ niệm vô tích sự hao tốn công quỹ và bắt đầu quan tâm hơn đến các vấn đề thực tế sát với đời sống hàng ngày của dân ngu khu đen như đái đường, xả rác, cống rãnh, giao thông “ùn tắc …”. Nếu không bắt đầu từ bây giờ thì đợi đến lúc nào? Không lẽ các bác lãnh đạo đợi dịp để bán cái cho Việt kiều yêu nước hay con cháu của các bác học tốt nghiệp xong từ các đại học ở Mỹ, Úc, Pháp …

Tóm lại, “nhà xí công cộng” thực sự là cái thuớc để đo sự trưởng thành của một dân tộc. Dân chúng không cần các tượng đài hùng vĩ mà cần các nhà vệ sinh công cộng sạch sẽ chẳng riêng cho người bình thường mà cả trẻ em, người già và ngưới tàn tật cũng có thể xử dụng được. Ở đó nhân viên của nhà vệ sinh được dùng không phải là để ngồi trước cửa thâu tiền; mà lo dọn dẹp cho sạch sẽ bên trong. Hay là nhà cháu mạo muội đề nghị là nhà nước ta nên xúc tiến ngay một chương trình xây cất hàng lọat các nhà xí công cộng miển phí trong nước đồng thời người dân nào đến sử dụng (thay vì phải đi đái đường) còn được phát một món quà nhỏ tượng trưng - chẳng hạn như được tặng miễn phí một ổ bánh mì thịt sau mỗi lần thăm viếng!. Nếu đất nước đạt được cái “chỉ tiêu” đó thì thiên đường chắc cũng chỉ đến thế thôi!

Trần Văn Giang

Lê Bá Hùng
















Saturday, November 14, 2009

Cops' attorneys: Officers in video did nothing wrong

By Sean Webby and Lisa Fernandez
Mercury News
Posted: 10/26/2009 06:35:05 PM PDT
Updated: 10/27/2009 08:27:25 AM PDT
Source: http://www.mercurynews.com/top-stories/ci_13646146

Speaking through his attorney, the officer who was captured on a cell phone video last month hitting an unarmed college student with a baton insisted Monday that the student was "responsible" for the violent confrontation because he combatively resisted the officer's orders.

Attorney Terry Bowman, offering the officers' side of events for the first time, said veteran officer Kenneth Siegel had done nothing inappropriate when he and a fellow officer, Steven Payne Jr., took Phuong Ho, 20, into custody. Ho's roommate recorded the arrest, which was made public by the Mercury News this weekend.

"Mr. Ho is responsible for his conduct, and he is responsible for not taking lawful directives from a police officer," said Bowman. "He is being combative and noncompliant, and he raises the stakes of the game."


The grainy video depicts the event as Siegel struck Ho, a math major from Vietnam, more than 10 times with a baton in the hallway of the house. Payne shocked Ho with a Taser gun. Ho does not appear to be combative in the video, although it does not record the entire interaction between Ho and the officers.

The video has touched off a flurry of reaction. Siegel, Payne and two other officers who were at the scene remain on administrative leave, and police continue to investigate. Ho's lawyers said they have filed a civil rights complaint with the FBI, whose local spokesman confirmed officials there are "aware" of the incident.

The video has become a flash point in the Vietnamese community, discussed on radio stations, in cafes, and among community leaders who sought to mobilize a response.

Chief Rob Davis sent one of his top-ranked officers, Capt. Phan Ngo, to assure members of the Vietnamese community that "we really are digging into their concerns." Ngo said he urged community leaders to await the outcome of the police investigation before reacting.

But community leaders such as Paul Loc Le, vice president of the Viet-American Voters of Northern California, said the arrest of Ho was only the latest in a series of incidents raising concerns of how San Jose police treat members of the Vietnamese community. "Clearly, there's a pattern of excessive force to a minority group," he said.

Le is among residents who remain troubled by the events of May 10 when San Jose police shot and killed Daniel Pham, a mentally ill and violent 27-year-old. That incident remains under investigation.

Three members of the San Jose City Council — Sam Liccardo, Ash Kalra and Madison Nguyen — issued a joint statement saying they were concerned about the events on the videotape, adding, they "are saddened the Vietnamese American community has recently experienced two incidents with the San Jose Police Department regarding possible use of excessive force."


The incident developed after Ho had argued with a roommate over soap being slopped onto a steak. Ho reportedly picked up a steak knife and told the roommate that in Vietnam, "I would kill you" over that. Ho dropped the knife and was not armed by the time police arrived, according to witnesses.

Officer Siegel had trouble understanding Ho when he asked his name, and attempted to enter Ho's room to look for identification. He told Ho to wait in the hall, according to police reports. When Ho ignored Siegel's order and attempted to follow him into the room, Payne pushed him into a wall, setting off the events that another roommate captured on cell phone video, in which the officers are seen striking Ho as they yell at him to turn over onto his back.

Ho was taken to the hospital for treatment of several cuts incurred in the incident, including to his head, and then he was charged with brandishing a weapon against his roommate and resisting arrest.

The Mercury News obtained a copy of the videotape last week from Ho's attorney, and showed it to six experts, four of whom expressed alarm at the force used by the officers as Ho can be heard on the ground, crying and moaning. Several of the experts expressed alarm at the last baton strike, appearing to occur after Ho has been handcuffed — which is how Ho recounts the incident.

But attorneys Bowman and Craig Brown, who represents Payne, both said Monday that Ho was struck only after he was resisting, and not after the handcuffs had been applied to both hands. Bowman said that the poor quality of the video has caused confusion over this point, adding: "Whatever people think they are hearing, it is not the sound of handcuffs before the last baton strike." Siegel is a 15-year veteran; Payne, a three-year veteran of the force, is a combat veteran and son of a veteran officer.

The Mercury News provided a copy of the tape recording to police officials last Thursday with the approval of Ho's attorney, and they promptly launched the investigation.



Cai Thầu Từ Thiện - Đỗ Văn Phúc

Đỗ Văn Phúc

Hàng triệu năm từ khi có mặt trên trái đất, con người đã phải đương đầu với quá nhiều tai ương. Thiên tai do các biến động của thiên nhiên thì có sức mạnh vạn năng mà dù khoa học của con người có tiến bộ đến đâu cũng chỉ có khả năng giảm thiểu sự thiệt hại chứ hoàn toàn không né tránh được. Chúng ta chỉ có thể ngăn ngừa các nhân tai hoặc các thiên tai xảy ra do hậu quả những hành động thiếu tính toán, bất cẩn của con người mà thôi.

Nhân tai nặng nề nhất mà nhân loại gánh chịu là các nền cai trị độc tài phát xuất từ sự điên cuồng của các cá nhân, hay do tham vọng quyền lực, tiền tài …

Cũng như thiên tai, nhân tai tác động hầu như trên mọi lãnh vực của đời sống. Từ nạn diệt chủng cho đến nạn suy đồi của nền văn hoá dẫn đến tiêu vong; cho đến dịch bệnh, tệ đoan, sự nghèo đói, khốn khó, thất học, vân vân.

Thế kỷ 20 đã mục kích hai nhân tai khủng khiếp. Đó là chế độ Quốc Xã Đức và chế độ Cộng Sản trên một phần ba nhân loại, và hiện còn tồn tại tại Việt Nam, Bắc Hàn, Cu Ba, Trung Hoa.

Cái nhân tai Cộng sản ở Việt Nam đã tạo ra nạn diệt chủng với tính mạng hàng triệu người trong và ngay sau chiến tranh. Nó đã và đang đẩy con người vào bần cùng, đói khổ, dịch bệnh, tạo thêm cơ hội cho thiên tai hoành hành làm dân đã khổ càng khổ thêm, đã nghèo càng mạt thêm. Về mặt chính trị quốc gia, thì rõ ràng Cộng Sản đang đưa tổ quốc đến bờ hủy diệt.

Mà đã là người thì dù không theo Chúa, theo Phật, ai cũng có ít nhất trong con tim mối đồng cảm với kẻ khổ đau, tuyệt vọng. Lòng nhân đạo là bản chất của con người, trừ phi bị giáo dục đầu độc trong một môi trường bạc ác. Giúp đỡ, cứu trợ, an ủi là những việc phước thiện ít nhất mà con người có thể làm cho nhau. Nhưng cho ai, làm sao để sự giúp đỡ của mình đến tay nạn nhân xa cách mình về địa lý; người ta phải nghĩ đến việc hình thành các tổ chức thường trực hay cấp thời nhưng có quy củ, kết hợp và điều động được nhân lực và khả năng, phương tiện.

Những tổ chức lớn mà người Việt biết đến nhiều là Hội Hồng Thập Tự, Caritas, USCC, World Vision… Ở Hoa Kỳ có hàng ngàn hội từ thiện, bao trùm nhiều lãnh vực khác nhau. Dưới đây là bản danh sách 10 tổ chức thu được nhiều tiền nhất tại Mỹ từ gần gần 1 tỷ đô la (Volunteers of America) lên đến 4 tỷ (Hồng Thập Tự Hoa Kỳ) mỗi năm. Đủ để thấy sức đóng góp vô bờ của người Mỹ ra sao:
    1. American Red Cross $3,664,173,984
    2. Food For The Poor $1,516,189,273
    3. Feed The Children $1,148,416,507
    4. World Vision $1,127,845,601
    5. Brother's Brother Foundation $1,086,409,372
    6. AmeriCares $1,060,453,642
    7. American Cancer Society $1,042,356,808
    8. The Nature Conservancy $910,675,081
    9. Mayo Clinic $855,071,087
    10. Volunteers of America $804,113,834
Trong sinh hoạt hàng ngày, chúng ta thường nhận được rất nhiều thư của các hội (đa số là của Mỹ) gửi đến xin tiền. Có ngày hai ba thư. Đa số là từ các hội cứu trợ cho thương, phế binh, cựu chiến binh … Các hội này rất khéo. Họ thường kèm theo những lá thư của các vị có tiếng tăm, từng giữ những chức vụ cao trong chính quyền, quân đội. Họ cũng in sẵn các tập label địa chỉ của chúng ta hay các tấm thiệp chúc Tết, Noel cũng in sẵn tên và địa chỉ của chúng ta kèm theo trong thư. Thư đầu, họ chỉ khiêm tốn xin những khoản tiền nhỏ từ 5 đến 10, 20 đồng. Sau khi đã nhận được sự ủng hộ của chúng ta, họ sẽ gửi liên tục và nâng số tiền xin lên cao hơn.

Trên đài truyền hình, thì có các hội cứu trợ cho trẻ em, phụ nữ khốn khó ở các quốc gia nghèo Phi châu, Á Châu, thậm chí cả các em thiếu ăn ở Hoa Kỳ. Các tổ chức thường đưa ra hình ảnh dễ thương nhưng lem luốc của các em, được giới thiệu bởi các khuôn mặt của quý bà, quý ông rất hiền từ, nhỏ nhẹ, kêu gọi sự thương cảm của khán giả.

Đối với đồng bào tỵ nạn Việt Nam, thì phong trào làm từ thiện cũng nở rộ từ những năm mới đây. Nào là giúp đỡ thương phế binh VNCH, tương trợ đồng môn, cứu trợ nạn nhân bão lụt, cô nhi, già yếu, nan y … Ngoài việc cứu trợ Thương binh và đồng môn VNCH là nhiệm vụ chúng ta vì Cộng Sản vẫn xem họ là thù địch; còn những thành phần khác phải là đối tượng của các cơ quan xã hội Việt Cộng. Không phải việc chúng ta. Từ những tổ chức xuất phát từ Hoa Kỳ, ngày nay có hàng đoàn hàng lũ từ Việt Nam mà thường xuyên và dập dìu nhất là dưới các màu áo nhà tu; Phật cũng như Thiên Chúa giáo. Người viết đã có ít nhất hai lần đề cập và phân tích đến bản chất việc cứu trợ “từ thiện” ở Việt Nam. Vì thế, sẽ không nói gì thêm; nhưng sẽ đưa ra vài kinh nghiệm để quý độc giả suy nghĩ và có phản ứng thích đáng.

Chúng tôi luôn luôn ghi nhận thiện tâm thiện ý của quý vị bỏ công sức ra để làm từ thiện, xoa dịu khổ đau của đồng bào, đồng loại. Họ là những người cao quý mà người viết không dám xúc phạm đến.

Nhưng bên cạnh số nhỏ người cao quý đó, không thiếu gì bọn bất lương đang xem việc từ thiện là một nghề rất béo bở, dễ ăn, mà lại được ca ngợi. Bọn này đáng được gọi là “Cai Thầu Từ Thiện”.

Trong một phóng sự đặc biệt trên truyền hình Mỹ ABC giữa năm này (2009), các phóng viên đã điều tra thật sâu, thật kỹ các tổ chức từ thiện cho Cựu Chiến Binh Hoa Kỳ, và đi đến kết luận rằng đa số tiền quyên góp từ các người hảo tâm thường đi vào túi các ông bà giám đốc, hoặc lương thiện hơn, là vào các chi phí hành chánh. Số tiền đến tay người thụ hưởng rất thấp. Có vài tổ chức bất lương mà phóng viên có nêu ra tên tổ chức, gần như 90% tiền quyên được là dành cho việc trả lương, tiền thưởng cho các vị trong ban Giám đốc mà thường các chức vụ chóp bu là của vợ chồng, con cái chia nhau nắm giữ. Họ có toàn quyền tự ấn định mức lương lên tới hàng triệu, hàng trăm ngàn đô la. Họ dùng tiền quyên góp để trả tiền cho những khách sạn loại sang, những chuyến du chơi ngụy trang dưới danh nghĩa công tác, những chiếc xe sang trọng cho ban Giám đốc, mua sắm đồ dung trong nhà vân vân. Thậm chí, có vị giám đốc dùng tiền để bao cho các bồ nhí tại các thành phố mà họ có đi qua công tác.

Thử tưởng tượng, chỉ với vài chục xu Mỹ, có thể cho một em bé nghèo bên Việt Nam ăn được một bữa "cao lương" mà suốt đời em không dám mơ đến Nhưng tên "Cai Thầu Từ Thiện" đem tiền về VN thì ở trong khách sạn 5 sao, mỗi bữa nhậu tiêu tốn hàng trăm đô la đáng lẽ là phần của các em .
Sau đây là tên 10 tổ chức mà tiền chi phí hành chánh chiếm từ 49% đến 68%
    1. American Tract Society 68.0%
    2. Boys Choir of Harlem 66.3%
    3. National Council of Negro Women 64.0%
    4. Bay Area Discovery Museum 60.7%
    5. The Fresno Metropolitan Museum 58.4%
    6. Cherokee National Historical Society 58.2%
    7. Southeastern Center for Contemporary Art 57.5%
    8. National Museum of Racing and Hall of Fame 55.1%
    9. Japanese Cultural Center of Hawaii 49.2%
    10. Charleston Area Medical Center Foundation 48.8%
Phụ bản dưới đây là mức lương giám đốc của 10 tổ chức được đánh giá là có khả năng quyên góp “thấp”. Theo báo cáo, thì tại các tổ chức này, chỉ có tối đa 40% tiền quyên là đến tay người thụ hưởng.
    1. Cranbrook Educational Community $429,152
    2. Hoag Hospital Foundation $395,719
    3. Fine Arts Museums of San Francisco $365,132
    4. FreedomWorks Foundation $320,000
    5. Zionist Organization of America $315,385
    6. Washington, D.C. Martin Luther King, Jr. National Memorial Project Foundation $289,645
    7. Liberty Science Center $285,500
    8. Riley Children's Foundation $268,697
    9. Mountain States Legal Foundation $250,237
    10. Center for Individual Rights $245,849
Các thống kê trên có tính tiêu biểu chung; chứ không đề cập đến những tổ chức đại bất lương mà như đã nói, mà trên 90% tiền thu được chia cho nhau giữa các ông bà giám đốc dưới nhiều hình thức. Sự kiện xấu xa này không chỉ xảy ra trong các cơ quan từ thiện, mà ngay cả các tổ chức tôn giáo như chúng ta thỉnh thoảng vẫn nghe, đọc, hay xem trên các phương tiện truyền thông. Quý vị muốn nghiên cứu them, có thể vào các trang web dưới tiêu đề Charity; ví dụ trang sau đây: http://www.charitynavigator.org/

Như thế, rõ ràng, việc làm từ thiện vô hình trung đã trở nên một loại dịch vụ, kinh doanh béo bở cho những kẻ bất lương. Nó làm xói mòn lòng tin của con người vào một công tác với bản chất rất cao quý mà chỉ những người có lòng vị tha, từ tâm mới dám đứng ra đảm trách. Nó gây băng hoại một nền đạo đức mà bao nhiêu giáo lý qua bao đời đã từng dày công gây dựng trong xã hội con người.

Và tàn nhẫn nhất là nó làm cho những nạn nhân khốn khổ trở thành những người bị lợi dụng, hình ảnh bị bêu ra hàng ngày trên màn ảnh, mà chẳng được thụ hưởng bao nhiêu đồng tiền mà đồng loại của họ phải đổ mồ hôi làm ra, nhưng do từ tâm mà nhịn bớt ăn tiêu để chia xẻ cho họ.

Lòng nhân ái thì không có biên giới màu da, chủng tộc, tôn giáo. Nhưng chắc rằng con người bình thường thì hành xử, chia sớt bắt đầu từ gần ra xa. Nhưng chắc chắn người có từ tâm; sẽ không thể thiếu trí phán đoán để từ tâm của mình đặt đúng chỗ và không bị lợi dụng của bọn “cai thầu từ thiện” và bọn quạ diều đang chực sẵn bên Việt Nam để chờ sà xuống ngấu nghiến bữa tiệc vô lương.

Đỗ Văn Phúc

ÁC VÀ THIỆN - Sơn Tùng



Sơn Tùng

John Allen Muhammad stands as he is sentenced to death March 9, 2004.
(AP Photo/Steve Helber)

Hồi 9 giờ 11 phút tối Thứ Ba 10.11.2009, John Allen Muhammad, 48 tuổi, đã bị xử tử bằng cách tiêm độc dược tại một căn phòng ở Trung tâm Cải huấn Greenville, Virginia. Hắn đã bị kết án tử hình về tội giết một kỹ sư tại Virginia năm 2002 trong một loạt những vụ bắn lén gây kinh sợ cho dân cư Vùng Hoa Thịnh Đốn kéo dài trong ba tuần lễ với mười người chết và ba trọng thương. Các nạn nhân đã bị bắn một cách tình cờ trong khi đang đứng bơm xăng vào xe, đang cắt cỏ trước sân nhà, đang đi trên đường phố, vừa từ một tiệm ăn ra, đang xếp đồ trong bãi đậu xe, vân vân.

Với một tòng phạm là John Lee Malvo, năm ấy 17 tuổi, Muhammad đã dùng một chiếc xe Chevrolet Caprice có khoét lỗ ở thùng sau để nằm nhắm bắn các nạn nhân vô tình lọt trong tầm đạn của một khẩu súng trường Bushmaster MX-15 bán tự động. Các nạn nhân của hắn không được biết trước khi chết, tại sao chết, chết bằng cách nào, và chết tại đâu như hắn đã được “hưởng” sau khi bị kết án năm 2004 và đã tìm mọi cách để chống bản án tử hình.

Trước khi sa lưới pháp luật, Muhammad và Malvo đã “nhân danh Thượng đế” để chơi trò “săn người” như một thú tiêu khiển bằng máu. Trong 21 ngày đầu tháng 10.2002, bốn triệu rưỡi cư dân trong Vùng Hoa Thịnh Đốn (gồm Washington DC, Virginia và Maryland) đã sống trong phập phồng, lo sợ mỗi khi phải ra khỏi nhà. Nhiều người không dám ra đường, không dám đi đổ xăng, không dám đi mua sắm, học sinh đi học phải rảo chân bước nhanh vào trường.

Các nạn nhân đã bị bắn ở khắp nơi, từ Montgomery County tới Rockville, Aspen Hills thuộc Maryland, trải dài tới Manassas, Richmond, Falls Church, Fredericksburg của Virginia – vẫn với một viên đạn cỡ .223 trong đầu hay trong ngực. Không ngày nào không có tin về tên bắn lén bí mật trên báo chí và truyền hình khắp nước Mỹ được gọi là “Beltway sniper” hay “Washington area sniper”.

Cảnh sát gần như bất lực, không tìm ra được manh mối nào để truy tìm thủ phạm (hay các thủ phạm) mà sau khi bắn trọng thương một học sinh 13 tuổi bên ngoài một trường học ở Maryland, chúng bỏ lại một lá bài tarot trên đó có ghi mấy lời trêu chọc và thách thức cảnh sát: “Dear policeman, I am God”. Chúng còn gọi điện thoại cho hai tu sĩ, tự xưng “Thượng đế” và khoe thành tích về tội ác của chúng. Nhưng, chính nhờ hai cú điện thoại này, mà không biết vì vô tình hay cố ý, chúng đã để lộ tung tích.

Nói “cố ý”, vì có giả thuyết cho rằng chúng đã mỏi mệt với trò chơi săn người và muốn để cho bị bắt để “được nổi danh” và đi vào lịch sử tội ác tại Mỹ. Thật vậy, nước Mỹ chiếm 84 phần trăm những vụ giết người hàng loạt trên thế giới, và đây là vụ gây kinh sợ nhất vì đã có nhiều người bị giết trong một thời gian quá ngắn. Những vụ khác, các hung thủ giết người thận trọng hơn, kín đáo và với mức độ chậm hơn. Thêm nữa, vụ này đã xảy ra sau cuộc tấn công 11.9.2001 nên người ta càng lo sợ đây là một chiến dịch khủng bố khác của Hồi giáo cực đoan.

>Nhưng nhờ hai cú điện thoại gọi cho hai tu sĩ, cảnh sát đã phăng ra lý lịch của tòng phạm John Lee Malvo, một thiếu niên gốc Jamaica nhập cư Hoa Kỳ bất hợp pháp đang chờ ngày ra tòa để bị trục xuất. Y đã cùng bị bắt với Muhammad trong khi cả hai đang ngủ say trong chiếc Chevrolet đậu bên ngoài một trạm nghỉ chân cạnh xa lộ liên bang 70 gần Myersville, Maryland.

Sau khi hai hung phạm bị bắt, các chuyên viên về những vụ giết người hàng loạt, các nhà phạm tội học, các luật gia, các giáo sư tâm lý học ... thi nhau viết bài và xuất hiện trên màn ảnh truyền hình để giải thích về nguyên nhân khiến Muhammad và Malvo đã gây ra những vụ giết người tàn bạo này. Cuối cùng, người ta cho rằng đây là hành động “trả thù” của hai kẻ thất chí, hận đời, đang sống vô gia cư, vô nghề nghiệp giữa một xã hội văn minh giàu mạnh nhất thế giới.

>Dù vì nguyên do gì, đây là một tội ác không thể biện minh. John Allen Muhammad bị tuyên án tử hình. John Lee Malvo, vì là một vị thành niên trong khi phạm tội, bị phạt tù chung thân và không có cơ hội ân xá.

>Sau khi coi mạng người như cỏ rác và bị kết án tử hình, Muhammad đã nhờ luật sư khai thác mọi phương tiện pháp lý để tự cứu mạng hắn. Cuối cùng, Tối Cao Pháp Viện Hoa Kỳ đã từ chối thỉnh cầu hoãn thi hành bản án tử hình của hắn. Sau chót, Thống đốc Virginia Tim Kaine, một người chủ trương chống án tử hình, cũng từ chối can thiệp.

John Allen Muhammad đã từ giã cõi đời mà hắn thù ghét. Hắn ra đi một cách êm đềm chắc được nhiều người ao ước: được chích một mũi thuốc làm cho mê thiếp đi, sau đó được chích một mũi thuốc làm phổi ngưng hoạt động, cuối cùng là một mũi thuốc khiến quả tim thôi đập. Hắn rời khỏi “bể khổ trần gian” một cách nhẹ nhàng sau khi gây tang tóc, đau thương cho nhiều gia đình vô tội, tiêu phí vài triệu đô-la của dân đóng thuế trong thủ tục điều tra, xét xử và nuôi hắn bảy năm trong tù, nhưng vẫn có một số người tụ họp bên ngoài khám đường phản đối án tử hình bị họ chỉ trích là thiếu văn minh và vô nhân đạo.

Trái lại, thân nhân của những người bị giết đã bày tỏ sự văn minh và lòng nhân đạo một cách hợp lý hơn. Dean Harold Meyers, anh của nạn nhân Robert Meyers, một trong 27 người được mời chứng kiến cuộc hành quyết Muhammad, nói rằng: “Đây là một phần của thủ tục pháp lý. Nó được thi hành một cách chính đáng, nhưng dù sao, việc giết người vẫn là giết người. Bất cứ lúc nào đời sống của một con người bị tước đi, đó không phải là một tình huống vui thú”. Paul LaRuffa, thoát chết sau khi bị Malvo bắn 5 phát, đã từ chối chứng kiến cuộc hành hình, và cho biết lý do: “Tôi quyết định không để hắn lấy thêm một ngày khác trong đời sống của tôi hay phí phạm thêm một ngày khác nữa”. Ông ta đã dùng buổi tối hôm ấy để quây quần với vợ, các con, các cháu trong bữa ăn tối mà ông ta nói rằng “có giá trị hơn là nhìn Muhammad chết”.

Cái “thiện” vẫn là bản chất của con người, nói chung. Người có “tâm ác” như Muhammad hẳn là không nhiều.

Nhưng, nếu Muhammad muốn đi vào lịch sử tội ác của Mỹ một cách ồn ào thì vụ thi hành án tử của hắn đã bị lu mờ phần nào vì một tội ác cỡ lớn khác xảy ra trước đó năm ngày. Mười ba người, hầu hết là quân nhân, đã bị bắn chết và 30 người khác bị thương trong một vụ nổ súng tại Trại Hood ở Texas mà hung phạm duy nhất là một Thiếu tá Quân y tên Nidal Malik Hasan. Vụ thảm sát này đã gây chấn động nước Mỹ vì Fort Hood là căn cứ lớn nhất của Quân đội Mỹ, nơi làm thủ tục cho các quân nhân từ các chiến trường hải ngoại trở về và các quân nhân trước khi được phái tới phục vụ tại Afghanistan và Iraq. Các quân nhân không võ trang đang tập họp trong trại đã bị Hasan nhắm bắn như thỏ trước khi chính hắn bị một nữ cảnh sát viên bắn trọng thương.

Những cái đầu lớn nhất của nước Mỹ đang bàn cãi xem nên coi đây chỉ là một “thảm kịch đáng tiếc” của xã hội hay là một vụ khủng bố của Hồi giáo cực đoan trên nước Mỹ sau vụ 11.9.2001 vì những liên hệ của Nidal Hasan với khủng bố Hồi giáo. Hasan gốc Ả-rập, tín đồ đạo Hồi, sinh ra và lớn lên tại Mỹ. Một công dân Mỹ hoàn toàn trong một đất nước tạp chủng với quyền bình đẳng như mọi công dân khác, nhưng vài nhân chứng cho biết đã nghe hung phạm hô lớn bằng tiếng Ả-rập “Allahu Akbar!” (Thượng đế vĩ đại), khẩu hiệu mà các tên khủng bố Hồi giáo thường hô trước khi ra tay, và cuộc điều tra sau đó đã phát hiện nhiều bằng chứng cho thấy từ lâu Hasan đã tiếp xúc với các tổ chức Hồi giáo quá khích ở bên ngoài, trong lúc không giấu giếm tư tưởng ủng hộ cuộc “thánh chiến” của Hồi giáo tại Iraq, Afghanistan, và ca tụng những tên khủng bố Hồi giáo là những “anh hùng tử đạo”.

Tuy nhiên, thống kê cho thấy 85 phần trăm báo chí truyền thông Mỹ đã tránh không dùng chữ “khủng bố” để gọi hành động tội ác của Thiếu tá Hasan, và muốn coi đây là một “thảm kịch” do một cá nhân gây ra vì lý do chưa được biết. Quan điểm này của truyền thông dòng chính nước Mỹ phù hợp với lập trường chính trị của Tổng thống Obama: không có chiến tranh chống khủng bố Hồi giáo cực đoan (extremist Islamic terrorism) mà chỉ là chống lại “tai ương do con người gây ra” (man-made disaster). Ông Obama cũng không coi Hasan là một tên khủng bố mà là “nạn nhân” của một sự bùng nổ tâm lý vì một nguyên do không thể giải thích.

Quan niệm này dường như đang được chứng minh là nguy hiểm và muốn tránh né sự thật. Dù nhân danh cái gì, tội ác là tội ác, khủng bố là khủng bố. Cướp máy bay chở hàng trăm hành khách chứa đầy xăng để đâm vào hai tòa nhà chọc trời ở New York là tội ác chống nhân loại, là khủng bố, cuốn bom quanh người cho nổ giữa chợ giết hàng trăm dân lành là tội ác, là khủng bố – dù là nhân danh “thánh chiến” (jihadi), dù hành động một mình hay với nhiều đồng phạm. Hitler nhân danh chủ nghĩa “quốc xã” để giết 6 triệu dân Do Thái và gây ra Thế Chiến II là tội ác chống nhân loại. Cộng sản nhân danh “cách mạng”, “công bằng xã hội” để giết hàng trăm triệu người là tội ác lớn nhất trong lịch sử nhân loại.

Chủ nghĩa cộng sản quốc tế đã sụp đổ, và nó chỉ còn là cái bảng hiệu nham nhở của bốn chế độ độc tài ác ôn sót lại cuối mùa, trong đó có Việt Nam. Để nắm độc quyền cai trị, đảng Cộng sản VN (CSVN) đã gây ra nhiều tội ác.

>Mấy triệu người Việt ở hải ngoại, dù ra đi bằng cách nào, cũng đều là nạn nhân của tội ác do CSVN gây ra. Vậy mà, ngay sau khi đủ ăn đủ mặc trên một đất nước xa lạ, đã không quên đồng bào ở quê nhà. Ngoài mấy tỉ đô-la gửi về giúp thân nhân mỗi năm, họ còn hào sảng đóng góp vào những cuộc cứu trợ từ thiện và thiên tai tại Việt Nam được tổ chức không ngừng trong các cộng đồng người Việt hải ngoại. Việc làm này đã là đề tài tranh cãi trong mấy năm gần đây. Kẻ bênh, người chống.

Những người ủng hộ nói rằng “máu chảy ruột mềm”, “lá lành đùm lá rách”, lẽ nào chúng ta quay mặt làm ngơ trong khi đồng bào ở quê nhà đói khổ, thiếu cơm thiếu áo, bệnh tật không thầy không thuốc ... dưới sự cai trị dã man của bạo quyền cộng sản, lại còn chịu cảnh thiên tai, bão lụt liên miên. Lòng từ thiện, nghĩa đồng bào để ở đâu?

Những người chống đối cãi rằng chăm lo cho dân là trách nhiệm của chính quyền một quốc gia. Nhà nước CSVN đã bất lực hoặc bất cần biết đến nỗi thống khổ của người dân, trong lúc bọn cầm quyền, “đại gia, tư bản đỏ” giàu sụ, sống xa hoa như đế vương. Tại sao người Việt ở hải ngoại phải đóng góp đem tiền về cứu trợ cho chúng ăn chặn, ăn bớt, có khi người nghèo chẳng được xu nào?

Còn một lý do khác được nêu lên để không đồng ý với việc cứu trợ như một đoạn trong bài viết của tác giả Nguyễn Mỹ Linh ở Quận Cam ( California ):

“Xin đừng quên là chúng ta đang ở trong thời kỳ suy thoái kinh tề trầm trọng mà hậu quả là rất nhiều người trong cộng đồng chúng ta đã mất nhà, mất job, ... và cần sự giúp đỡ của cộng đồng. Nói trắng ra là cộng đồng chúng ta vẫn còn nghèo, mà một phần lớn của cái nghèo đó là vì chúng ta đã và hiện vẫn còn đang ‘ăn cơm nhà’ ở Hoa Kỳ, nhưng làm chuyện ‘vác ngà voi’ ở Việt Nam, một công việc ‘tài lanh’ mà Đảng Cộng sản và bọn tư bản đỏ ở Việt Nam đang cười mũi vì họ không mời, không kêu gọi, cũng không ‘appreciate’ nhưng chúng ta vì muốn ‘thi đua’ lòng yêu nước thương nòi nên vẫn ‘thích’ và ‘mê’ lao đầu về làm như những con thiêu thân mà quên rằng chỉ có Đảng Cộng sản Việt Nam mới có đặc quyền yêu nước, và ‘yêu nước là yêu Chủ nghĩa Xã hội’.

“Mà giả sử như chính quyền cộng sản và bọn tư bản đỏ ở Việt Nam giả điếc làm ngơ, không thèm điếm xỉa, hay không lo toan cho dân nghèo thì đó là một cơ hội tốt cho đất nước Việt Nam chuyển mình. Cách mạng chỉ xảy ra khi con người ta bị đẩy vào đường cùng, khi các mâu thuẫn giữa hai giai cấp giàu và nghèo, giữa thành phần cai trị và bị trị dâng lên đến tột cùng. Lịch sử cho thấy hai triệu dân chết đói ở miền Bắc năm Ất Dậu (1945) đã tạo một cơ hội ngàn vàng cho Cộng sản khơi dậy lòng căm thù của toàn dân lên đến tột độ mà đứng lên làm “Cách mạng Mùa Thu”.

Bài của tác giả Nguyễn Mỹ Linh khá dài (8 trang) dưới tựa đề “Mùa Từ Thiện” được phổ biến gần đây trên mạng điện tử đã mổ xẻ nhiều khía cạnh của vấn đề “cứu trợ” dân nghèo tại Việt Nam với những dẫn chứng cụ thể của đời sống chung quanh chắc đã làm nhiều người suy nghĩ.

Tuy nhiên, có phần chắc là “Mùa Từ Thiện” vẫn sẽ còn tiếp tục trong các cộng đồng người Việt hải ngoại, dù có phải thắt lưng buộc bụng, dù bọn đầu sỏ CSVN và bọn tư bản đỏ có “cười mũi”.

Vì “nhân chi sơ tính bản thiện” (?).

Sơn Tùng
14.11.200


Mùa Từ Thiện - Nguyễn Mỹ Linh

Nguyễn Mỹ Linh

Chưa bao giờ người Việt tỵ nạn tại Hoa Kỳ lại có đầy dẫy cơ hội làm việc từ thiện như những lúc gần đây.

Tuần trước tôi nhận được email của cô bạn học cũ xin tiền giùm một linh mục ở Việt Nam để lo cho trẻ em nghèo bên đó. Hôm sau tôi lại nhận được một email khác của người bạn mời đi xem anh ta hát với một số bạn trẻ khác ở Star Performing Art Center kèm theo lời nhắn gửi là 80% tiền thu được sẽ được gửi về Việt Nam giúp người nghèo. Sau hôm đó thì tôi nhận được một cú điện thoại mời đi ăn tối ở một nhà hàng nhằm mục đích gây quỹ từ thiện cũng để giúp đỡ người nghèo ở Việt Nam. Chiều đi làm về ghé qua chợ mua tờ báo thì thấy hình ảnh bão lụt miền Trung hiện diện ngay trang nhất kèm theo lời cứu trợ cho nạn nhân cơn bão số 9 ở Việt Nam. Vừa ra xe đút chìa khóa nổ máy thì nghe radio trong xe vang lên cuộc phỏng vấn một tu sĩ thuộc một dòng tu Công Giáo đang rầm rộ gửi người về Việt Nam giúp nạn nhân bão lụt. Theo như vị tu sĩ này cho biết thì nhiều thiện nguyện viên ở Mỹ đã bỏ tiền túi ra mua vé máy bay về Việt Nam gấp cho kịp công tác cứu trợ sau cơn bão số 9. Tôi hy vọng vị tu sĩ này không phải bỏ tiền túi của mình ra để trả lệ phí cho talk-show trên đài. Sau khi vào nhà tôi bật tivi lên trong lúc sửa soạn bữa ăn tối, tôi lại được dịp nhìn thấy hình ảnh bão lụt miền Trung trong đoạn phim dài khoảng 3 phút và kết thúc bằng lời kêu gọi rất não lòng "Máu chảy ruột mềm", $20 cho một bao gạo, $1000 cho một tấn gạo, xin đồng bào gửi tiền giúp cho, vv và vv ….

Đoạn phim này không phải chỉ được chiếu một lần trên màn ảnh tivi mà lập đi lập lại nhiều lần giống như các quảng cáo thương mại khác. Cơm nước xong, tôi lại bật tivi nhưng chuyển qua một đài Việt Nam khác thì thấy trên màn ảnh là quang cảnh đấu giá tranh coi bộ rất hào hứng tại một nhà hàng ở Quận Cam mà số tiền thu được sẽ được trao cho hai nữ tu đã từ Việt Nam qua và cũng có mặt trong buổi dạ tiệc đấu giá tranh đó.

Hết bức tranh này đến bức tranh khác, người tham dự coi bộ rất "hồ hởi, phấn khởi" tranh nhau trả giá cao hơn và kết thúc thật vui nhộn. Nghe đâu tiền bán tranh và lợi nhuận từ buổi dạ tiệc sau khi trừ đi chi phí máy bay và ăn ở của các nữ tu (coi bộ không nhỏ) sẽ được gửi cho các nữ tu mang về Việt Nam làm công tác từ thiện bên nhà.

Dường như tôi đang sống trong một cộng đồng đang "sốt" lên và "nhà nhà thi đua, người người thi đua" làm việc từ thiện cho Việt Nam.

Để thay đổi không khí, tôi chuyển qua một đài tivi Mỹ thì nghe thấy một đoạn tin tức khá dài trong đó cái giới chức có thẩm quyền nhìn nhận là hệ thống nước uống (fountain drink) của các trường tiểu học trong rất nhiều học khu ở Quận Cam đã bị ô nhiễm đường ống nước từ lâu và họ thú nhận là không có tiền để thay hoặc sữa chữa, và họ còn dự đoán là phải mất 2 – 3 năm nữa mới hy vọng có đủ tiền thay đường ống nước hoặc sữa chữa vì tình hình kinh tế thắt lưng buộc bụng hiện nay. Trong lúc chờ đợi, phụ huynh chịu khó mua nước chai cho con mang đến trường, nhưng nếu có em nào chẳng may khát quá, quên mất điều đó mà lỡ quên uống nước fountain drink thì … cha mẹ ráng chịu vì đã được thông báo rồi mà.

Trời ! ở ngay cái xứ đã từng đưa người lên cung trăng này mà con em mình phải đợi vài năm nữa mới hy vọng có nguồn nước sạch để uống ở trường. Chuyện nghe cứ tưởng như mình đang ở Phi Châu hoặc một đất nước nghèo đói xa xôi nào vậy, chứ không phải ở Mỹ. Tôi bấm nút đổi qua một đài Mỹ khác thì tin tức cũng chẳng thú vị gì, lại những mẫu tin, hình ảnh và những con số leo thang của nạn thất nghiệp, nhà cửa bị ngân hàng xiết vì không trả nỗi nợ nữa (foreclosure), nạn trộm cắp gia tăng vì xã hội ngày càng thêm người nghèo, nhiều người già mất tiền hưu dưỡng vì những xáo trộn tài chánh mấy năm qua đã ảnh hưởng đến quỹ hưu trí của họ. Trên màn ảnh tivi tôi chợt chú ý đến hình ảnh ngơ ngác của các em bé học sinh mà giọng người xướng ngôn viên cho biết đó là những "homeless students" (học sinh vô gia cư, không nhà) đang ngày càng đông trong các học khu bởi vì chính cha mẹ các em cũng vừa trở thành "homeless" sau khi họ bị mất việc làm và căn nhà của gia đình họ bị các ngân hàng lấy đi để xiết nợ.

Tôi tắt tivi, tiện tay cầm lên tờ báo Mỹ địa phương nổi tiếng, Orange County Register, để mang vào giường ngủ đọc. Dưới ánh đèn phòng ngủ, tôi liếc qua trang chuyên đăng "Legal Notice" (thông báo theo yêu cầu của luật pháp) với những cột báo dày đặc tên những con nợ bị ngân hàng báo tin là sẽ mang nhà của họ ra đấu giá vì họ đã không thể tiếp tục trả nợ tiền nhà nữa. Tôi thoáng nhận ra một số tên con nợ người Việt Nam với những cái họ đặc thù rất quen thuộc: Nguyễn, Trần, Lê, Lý, ….. Tôi thở dài khi nhớ ra rằng khi chạy xe đi làm ngang qua những thùng rác lớn, tôi vẫn thấy hình ảnh cố hữu của những người đang moi thùng rác để nhặt những chai nhựa, thủy tinh mang về bán lại.

Mà cần gì phải tìm kiếm xa xôi, mới hồi chiều này sau khi mua tờ báo và bước chân ra khỏi chợ, tôi đã nhìn thấy một người đàn bà Việt Nam đứng tuổi đang lặng lẻ ngồi xin tiền trên một chiếc xe lăn xập xệ ngay trên bãi cỏ ven lề của bãi đậu xe. Có lẻ bà đã không dám ngồi ngay trước cửa chợ vì sợ bị ông bảo vệ chợ đuổi đi. Thật chưa bao giờ tôi thấy bức tranh xã hội và kinh tế của Mỹ lại ảm đạm và thê lương như bây giờ.

Hôm sau tôi phải giữ một cái hẹn với ông nha sĩ để khám răng định kỳ. Nằm trên chiếc ghế của bệnh nhân, tôi nghe ông nha sĩ trẻ người Việt khoảng trên ba mươi tuổi vui vẻ kể lại chuyện cuối tuần vừa rồi ông đưa gia đình ông đến tham dự một buổi dạ tiệc lớn trong cộng đồng nhằm gây quỹ giúp người nghèo ở Việt Nam. Những vị thực khách mạnh thường quân đã kéo đến thật đông đầy nghẹt cả nhà hàng, và có nhiều người phải thất vọng bỏ ra về vì không tìm thấy chỗ ngồi. Thế nhưng những vị thực khách may mắn khác chưa ngồi được nóng chỗ thì đã thấy cảnh sát Mỹ túa vào nhà hàng và xe cứu hỏa đã được điều động tới. Rồi thì tất cả mọi người bị cảnh sát mời ra ngoài vì nhà hàng chỉ có giấy phép chứa 250 người mà lại có tới khoảng 400 người đang tham dự buổi dạ tiệc. Nghe đâu nhà hàng đã được sửa sang để có sức chứa 400 người nhưng trên mặt pháp luật thì nhà hàng chưa xin được (hoặc đang xin) giấy phép để tăng số thực khách như ý muốn. Sau khi chờ đợi ở ngoài khá lâu, cảnh sát cho phép đúng 250 thực khách được vào nhà hàng trở lại, số còn lại phải ra về sau khi được ban tổ chức xin lỗi và hứa hẹn sẽ mời họ lại trong một dịp gây quỹ khác rất gần.

Ông nha sĩ trẻ phân bua với tôi là việc cảnh sát làm tuy đúng với luật pháp, nhưng hơi quá đáng vì người nghèo ở Việt Nam trở thành nạn nhân do ban tổ chức mất đi cơ hội lạc quyên tiền từ 150 vị thực khách phải bỏ ra về ngang xương chỉ vì cảnh sát làm mất cuộc vui. Và ông nha sĩ trẻ của tôi còn nói thêm điều gì nữa đó, nhưng tôi không còn nghe nữa. Tâm trí tôi đang nghĩ tới những vòi nước "fountain drink" dơ bẩn trong các trường học đang cần có tiền để được thay đổi, sữa chữa. Tôi liên tưởng đến những em học sinh nhỏ ở Quận Cam trong lúc khát nước đã quên khuấy lời cha mẹ dặn mà cứ vục đầu vào uống nước từ những chiếc vòi nước với đường ống dơ bẩn đó. Tôi chợt xốn xang hơn khi nhớ lại hình ảnh ngơ ngác của các em bé "homeless students" ở trên tivi tối hôm qua.

Tôi tự hỏi có bao nhiêu em trong số các em học sinh vô gia cư đó là người Việt Nam với những cái họ Lê, Lý, Nguyễn, Trần, …. mà tôi đã đọc thấy trên tờ báo địa phương tối hôm qua ? Ước gì các vòi nước dơ bẩn trong các trường học ở Quận Cam và những em bé học sinh vô gia cư kia được sự chú ý của những nhà tổ chức làm việc từ thiện lỗi lạc của cộng đồng chúng ta ? Với khả năng huy động đến cả 400 – 500 thực khách đến tham dự một buổi dạ tiệc gây quỹ từ thiện cho Việt Nam như vậy trong một thời buổi kinh tế khó khăn như hiện nay thì tôi tin chắc là họ có dư khả năng làm thu ngắn lại khoảng thời gian chờ đợi 2 – 3 năm để có nguồn nước uống sạch trong các trường học cho con em chúng ta, hoặc làm vơi bớt nỗi khổ đau của những bậc cha mẹ bị mất nhà và con cái bị liệt vào số thống kê những học sinh "homeless" không nhà. Đó là chưa kể đến những cụ già đang sống neo đơn không người chăm sóc như người đàn bà ăn xin tôi đã gặp trong bãi đậu xe chiều hôm qua. Đó là chưa kể đến những bệnh nhân đang âm thầm chịu đựng bệnh tật vì không có bảo hiểm y tế để vào bệnh viện chữa bệnh. Dường như làm việc từ thiện ở ngay trên xứ Mỹ và cho chính nước Mỹ này vẫn không "hấp dẫn" và "lôi cuốn" bằng làm việc từ thiện ở Việt Nam ? Hay đó là việc của chính phủ, hay của người bản xứ mà chúng ta không cần lưu ý đến ?

Từ hồi cơn bão Katrina cho tới bây giờ, tôi nghe rất ít chuyện kêu gọi làm việc từ thiện trên đất Mỹ, mặc dù ai cũng thừa biết là trong những năm gần đây nền kinh tế Mỹ như một chiếc xe không phanh lao đầu xuống dốc. Trong một bản tổng kết mới đây của một cơ quan Liên Hiệp Quốc thì Hoa Kỳ đã xuống hàng thứ 13 (thua cả Canada) trong số các quốc gia được xem là nơi sống lý tưởng nhất cho người dân trên thế giới. Theo như bản xếp hạng này thì Na Uy đứng nhất và Úc đứng thứ hai.

Điều đáng chú ý là những nhà làm việc từ thiện của chúng ta khi còn ở Mỹ thì ra mặt rất ư là "danh chánh ngôn thuận", nào là hội từ thiện này, đoàn thể nọ khi kêu gọi lòng hảo tâm của người Việt hải ngoại, nhưng khi quý vị đó về tới Việt Nam thì họ là những nhà từ thiện … "chui", hoặc núp dưới bóng một nhà thờ, chùa chiền, hay một dòng tu ở Việt Nam để làm việc từ thiện. Họ phải giấu tiền, kín đáo, hoặc trốn chui, trốn nhũi, âm thầm làm công việc từ thiện nếu không muốn bị công an cộng sản Việt Nam để mắt tới và khép tội là "bọn xấu" hoặc "thế lực phản động từ nước ngoài về". Còn các đoàn y sĩ khi về Việt Nam chữa bệnh thì phải xin phép nhà nước, chỉ được đến những chỗ nhà nước đã chỉ định để chờ và tiếp những bệnh nhân do … nhà nước gửi tới.

Ồn ào, vỗ ngực xưng danh và được nhà nước Việt Nam long trọng thỉnh mời về với "cả một đội ngũ đông đảo chờ đón, có rắc hoa thơm trên lối đi, có nhiều phóng viên tụ tập để phỏng vấn" (Việt Tide, số 430, trang 21) thì chắc chỉ có thiền sư Nhất Hạnh và các đệ tử Làng Mai của ông. Vậy mà sau bao nhiêu năm thiền sư trút về Việt Nam không biết bao nhiêu triệu triệu dollars đóng góp của bá tánh tứ phương để xây dựng cơ sở hạ tầng và làm việc từ thiện, giờ đây các môn đệ của ông chẳng những đã bị đuổi ra khỏi các cơ ngơi đó mà họ còn đang bị vây đánh tơi bời, đã chạy ẩn trú vào một ngôi chùa khác (chùa Phước Huệ) mà vẫn bị công an truy nã tới cùng và bị chính quyền qui tội là "vi phạm luật pháp Việt Nam". Bài học "vắt chanh bỏ vỏ" này của Cộng Sản Việt Nam chẳng có mới mẻ, xa lạ gì với chúng ta cả, nhưng dường như vẫn có người … học hoài chưa thấm.

Khách "quý" như thiền sư Nhất Hạnh và các môn đệ của ông được nhà nước mời và tiếp đón nồng hậu như vậy mà bây giờ đang bị cộng sản đối xử tàn nhẫn đến thế thì vấn đề an nguy của các nhà từ thiện "chui" của chúng ta chỉ là vấn đề thời gian. Chẳng qua chính quyền cộng sản còn đang bận đàn áp, bỏ tù những người đòi quyền tự do dân chủ ở Việt Nam, hoặc đang mải mê đếm tiền hối lộ và trợ giúp nhân đạo của quốc tế, hay đang bận "đốt" tiền trong các cơ sở kinh tài ở hải ngoại của họ nhằm mục đích đánh phá, chia rẽ và phân hóa cộng đồng nên họ đang tạm thời "nhắm mắt làm ngơ" cho các nhà tự thiện "chui" của chúng ta đó thôi. Vả lại, Cộng Sản Việt Nam chưa có dại gì mà lại 'chặt dây động rừng" trong lúc này khi mà công tác cứu trợ của các nhà từ thiện "chui' của chúng ta đã và đang giúp họ rãnh tay đối phó với các "bloggers" ở trong nước tranh đấu cho Hoàng Sa/Trường Sa và sự toàn vẹn lãnh thổ, cũng như các phần tử đang phản kháng việc khai thác bauxite ở Tây Nguyên, ….

Nhưng sự im lặng và nhắm mắt làm ngơ của Cộng Sản không phải là đồng ý. Chớ có tưởng bở là "Việt kiều yêu nước" được tự do làm việc từ thiện vì bài học Bát Nhã của thiền sư Nhất Hạnh và các tu sĩ Làng Mai vẫn còn mới tinh và sờ sờ ngay trước mắt chúng ta. Tiếc là phải mất cả chục năm nay để ông thiền sư Nhất Hạnh mới được "sáng mắt sáng lòng" mà nhận ra là "chơi dao có ngày đứt tay".

Thế mới biết Cộng Sản Việt Nam rất kiên nhẫn trong công việc "vắt chanh bỏ vỏ". Không chóng thì chày sẽ đến lúc những "Việt kiều yêu nước" và "thích" làm việc từ thiện ở Việt Nam, những vị khách Đảng không mời mà tới này bị coi là …. tài lanh, nhẹ thì bị kết tội "xâm phạm và làm cản trở công tác cứu trợ của chính quyền", nặng hơn nữa là "toa rập với các thế lực ngoại bang chống phá Việt Nam".

Xin đừng quên rằng chúng ta là những người ngoại quốc ngay trên chính quê hương của mình, và thậm chí chúng ta "được" Đảng Cộng Sản Việt Nam đối xử còn tệ hơn là những người ngoại quốc chính hiệu bởi vì chúng ta phải đóng tiền xin visa để về thăm nơi chôn rau cắt rốn của mình trong khi dân Trung Cộng thì lại có thể ngang nhiên đến ở và làm việc tại Việt Nam mà không cần phải xin visa hay một giấy tờ gì cả mà công an Việt Nam không dám hoạnh hoẹ hỏi han họ như đã từng hạch sách "Việt Kiều" về thăm quê hương. Xin đừng quên rằng chúng ta mang quốc tịch Hoa Kỳ, Gia Nã Đại, Anh, Pháp, Úc, Thụy Sĩ, …. và chúng ta không còn mang quốc tịch Việt Nam kể từ cái ngày chúng ta bỏ phiếu bằng chân để trở thành "bọn phản quốc chạy theo bơ thừa sữa cặn của đế quốc".

Một điều quan trọng khác mà chúng ta ai cũng biết là sau khi Cộng Sản từ bỏ công cuộc "tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên Xã Hội Chủ Nghĩa" nhằm phục vụ cho sự sống còn của Đảng, ngày nay Việt Nam đang có những đại gia, những nhà tư bản đỏ (đa phần là con cháu hay có liên hệ với Cộng Sản) đã xúng xính sắm máy bay riêng, đặt mua xe hơi Roll-Royce từ Anh Quốc trả bằng tiền mặt, đánh cá độ quốc tế với cả triệu dollars Mỹ, hoặc vung vít bạc ngàn dollars trong các sòng bài nổi tiếng trên thế giới, hay mua bất động sản đầu tư ở ngoại quốc và cho con cái đi du học với hàng trăm ngàn dollars ký gửi trong các trương mục ngân hàng quốc tế.

Như vậy thì mấy chục ngàn dollars chúng ta cắc củm quyên góp để mang về Việt Nam cứu trợ có thấm thía gì, hay chỉ là việc "mang muối bỏ biển", "vác củi về rừng" ? Tại sao vài ba chục người phải bỏ tiền túi ra mua vé máy bay vượt đại dương, mây ngàn hối hả về Việt Nam cứu trợ trong khi có tới 83 triệu đồng bào như một khối nhân sự khổng lồ ở sẵn trong nước ?

Chẳng lẽ 83 triệu dân với con số không nhỏ những đại gia, tư bản đỏ và doanh nhân lớn nhỏ với hàng triệu dollars tiêu xài vung vít đó không thể tự đùm bọc và cứu trợ cho nhau hay sao ? Không lẽ chỉ có "những khúc ruột dư ngàn dặm" là 3 triệu người Việt Nam sống rải rác khắp nơi trên thế giới mới cần phải biết đến "máu chảy ruột mềm", còn 83 triệu đồng bào cùng sống quây quần trong một đất nước nhỏ bé thì lại không biết "lá lành đùm lá rách" ? Thật phi lý làm sao !


Trong lúc mải mê làm công việc Bồ Tát cứu nhân độ thế trong các chương trình cứu trợ ở Việt Nam, vô hình chung chúng ta đã gián tiếp hà hơi, tiếp sức để cho bọn chính quyền Cộng Sản được rãnh tay chuyên chú vào việc đánh phá các cộng đồng người Việt hải ngoại qua Nghị Quyết Số 36 của Đảng Cộng Sản, và đàn áp bỏ tù những nhà đấu tranh cho phong trào dân chủ trong nước hay cho sự vẹn toàn lãnh thổ. Và cũng chính chúng ta đang "làm hư" các đại gia, tư sản và tiểu tư sản ở Việt Nam vì chúng ta chen chân đòi gánh vác công tác cứu trợ trong khi chính họ mới là những người có đủ "danh chánh ngôn thuận" và có trách nhiệm quyên góp tài chánh để lo toan các công tác cứu trợ như một phần nào đó đền bù lại của cải cho những người dân Việt Nam tầm thường đã giúp họ giàu có mà trong tiếng Anh ta thường gọi việc làm đó là "give back to the community".

Tại sao chúng ta lại phải cuống quýt bay về Việt Nam lo cứu trợ, mà vô tình để cho các đại gia và các nhà tư sản lớn nhỏ trong nước có cơ hội để ỷ lại vào sự trợ giúp của chúng ta, để họ có thể bình tâm hưởng thụ, nhởn nhơ bay lượn sang Hawaii tắm biển buổi sáng, và đáp máy bay đến Las Vegas đánh bài xì phé buổi chiều ?

Thử hỏi các tay đại gia, tư bản và cả đám "celebrities" đang sống đề huề với Cộng Sản như Phạm Duy, Nguyễn Cao Kỳ, …vv… có thể yên tâm hưởng thụ và "hót" được nữa hay không khi dân nghèo và dân oan tràn về nằm đầy trên đường phố và tình trạng an ninh của họ bị đe dọa bởi chết chóc, bệnh tật, đói nghèo, trộm cắp lan tràn đầu đường cuối ngõ ?

Hoàn cảnh của Việt Nam bây giờ đã khác 20 năm trước quá nhiều rồi. Tuy hơi muộn màng nhưng có lẽ vẫn chưa quá muộn để chúng ta thức tỉnh mà ra khỏi "cơn sốt" làm việc từ thiện cho Việt Nam. Có lẽ đã đến lúc chúng ta nên quay đầu nhìn lại con bò sữa Mỹ quốc đang càng ngày càng cạn kiệt bơ sữa mà chúng ta đã thi nhau vắt để cắc củm gửi về cho Việt Nam cả ngàn tỷ dollars trong hơn 30 năm qua.

Có lẽ đã đến lúc chúng ta nên chú tâm tới cái cộng đồng mà chúng ta đang sống, và với bổn phận làm công dân đối với cái đất nước đã và đang cưu mang chúng ta từ bao nhiêu năm qua. Nơi đây mới chính là nơi chúng ta phải vun đắp, tưới bồi không phải chỉ cho tương lai chúng ta mà còn cho đời con đời cháu của chúng ta. Đa số chúng ta vẫn còn cặm cụi làm ăn để trả nợ nhà, nợ xe, nợ học phí, nợ bills này, hoá đơn nọ, ….

Con em chúng ta cần có hệ thống nước sạch để uống trong các trường học, các em thanh thiếu niên cần nhiều chương trình đức dục, giáo dục văn hóa Việt Nam, khoa học kỹ thuật và nghệ thuật mà chính phủ thì đã và đang cắt giảm ngân sách trong mọi lãnh vực. Còn những người già sống cô độc thì cần nơi nương tựa và các sinh hoạt cộng đồng.

Xin đừng quên là chúng ta đang ở trong thời kỳ suy thoái kinh tế trầm trọng mà hậu quả là rất nhiều người trong cộng đồng chúng ta đã mất nhà, mất job, …. và cần sự giúp đỡ của cộng đồng. Nói trắng ra là cộng đồng chúng ta vẫn còn nghèo, mà một phần lớn của cái nghèo đó là vì chúng ta đã và hiện vẫn còn đang "ăn cơm nhà" ở Hoa Kỳ, nhưng làm chuyện "vác ngà voi" ở Việt Nam, một công việc "tài lanh" mà Đảng Cộng Sản và bọn tư bản đỏ ở Việt Nam đang cười mũi vì họ không mời, không kêu gọi, cũng không "appreciate" nhưng chúng ta vì muốn "thi đua" lòng yêu nước thương nòi nên vẫn "thích" và "mê" lao đầu về làm như những con thiêu thân mà quên rằng chỉ có Đảng Cộng Sản Việt Nam mới có đặc quyền yêu nước và "yêu nước là yêu Chủ Nghĩa Xã Hội".

Mà giả sử như chính quyền Cộng Sản và bọn tư bản đỏ ở Việt Nam giả điếc làm ngơ, không thèm đếm xỉa, hay không lo toan cho dân nghèo thì đó là một cơ hội tốt cho đất nước Việt Nam chuyển mình. Cách mạng chỉ xảy ra khi con người ta bị đẩy vào con đường cùng, khi các mâu thuẫn giữa hai giai cấp giàu và nghèo, giữa thành phần cai trị và bị trị dâng lên đến tột cùng. Lịch sử cho thấy hai triệu dân chết đói ở miền Bắc năm Ất Dậu (1945) đã tạo một cơ hội ngàn vàng cho Cộng Sản khơi dậy lòng căm thù của toàn dân lên đến tột độ mà đứng lên làm "Cách Mạng Mùa Thu".

Thêm vào đó là yếu tố kinh tế. Không phải ngẫu nhiên mà một tay lãnh tụ cộng sản gộc như Gobachev lại lên cơn "mát" nhắm mắt làm ngơ cho dân Đông Đức phá bức tường Bá Linh để thống nhất nước Đức, và theo sau là sự sụp đổ của các chính quyền cộng sản ở Đông Âu. Chẳng qua chỉ vì nền kinh tế của Liên Xô đã quá kiệt quệ và két sắt của chính phủ Gobachev đã nhẹ hều, không còn đủ tiền bạc để tài trợ cho các chương trình quân sự viễn chinh nhằm đàn áp dân chúng ở Đông Âu như Liên Xô đã từng làm ở Hungary hay Ba Lan trong những thập niên 1950 – 1960.

Lẽ ra Cộng Sản Việt Nam với cái túi tiền trống rỗng vì thiếu viện trợ của Liên Xô, Trung Cộng đã dẫy chết cùng số phận như những đàn anh cộng sản của chúng ở các nước Đông Âu. Lẽ ra cả dân tộc Việt Nam đã có tự do, dân chủ tiếp sau hàng loạt các nước Đông Âu đứng lên giành lại chính quyền trong đầu thập niên 1990, và được như vậy thì lẽ ra Việt Nam đã giàu mạnh hơn bây giờ nhiều và nhất là không bị nguy cơ mất nước vào tay Trung Cộng như hiện nay. Thế nhưng tất cả đã không xảy ra ở Việt Nam không phải hoàn toàn chỉ vì dân ta không có truyền thống dân chủ lâu đời, mà phần lớn là vì hàng tấn thùng hàng và hàng triệu dollars cứu đói của chúng ta gửi về trong những năm 1980s. Vì lòng thương, vì vô tình, vì thiếu lãnh đạo, và thiếu thống nhất trong hành động, và cũng vì thiếu cái nhìn viễn kiến mà chuyện cứu trợ của chúng ta trong những năm 1980s đã trở thành chuyện trợ giúp cho Cộng Sản Việt Nam được sống còn, để rồi chính cái chính quyền Đảng trị đó lại quay ra đánh phá các cộng đồng người Việt hải ngoại, tiếp tục gây ra "nghiệp chướng" cho cả dân tộc với hành vi bán nước dâng biển cho Trung Cộng.

Hai mươi năm trước chúng ta đã để lỡ mất một cơ hội dân chủ và tự do cho dân tộc Việt Nam. Lần này không phải chỉ có tự do, dân chủ thôi, mà còn vận mệnh nước nhà đang lâm vào hiểm họa "một ngàn năm đô hộ giặc Tàu".

Không phải chỉ có cơn bão số 9 đang tàn phá Việt Nam mà sẽ còn có cơn bão số 10, số 11, 12, …. Không phải chỉ có chuyện khai thác bauxite ở Tây Nguyên mà còn hàng trăm công trình và dự án khác đã, đang và sẽ làm cho dân ta mãi mãi mất quyền tự chủ, mất đi công ăn việc làm vào tay dân Trung Cộng. Ngư dân không ra biển đánh cá được nữa vì Việt Nam đã mất chủ quyền, bọn tham nhũng cường quyền ngày càng lộng hành vơ vét vì lòng tham không có đáy, dân nghèo càng nghèo hơn, xã hội càng mất cân bằng và xáo trộn vì khoảng cách ngày càng xa giữa thành phần cai trị và bị trị.

Thêm vào đó là sự dần dần tỉnh ngộ của giới trí thức và giới trẻ ở Việt Nam trước nguy cơ mất nước. Tuy chậm nhưng tất cả những diễn biến đó sẽ có tác dụng hổ tương để trở thành điều kiện cần và đủ cho một cơn bão cách mạng như bao cuộc cách mạng khác đã xảy ra trong lịch sử nhân loại. Cơn bão cách mạng đó mới chính là cơn bão mà đồng bào trong nước cần đến sự cứu trợ của chúng ta, chứ không phải cơn bão số 9 hay số 10 nào cả. Để làm một hậu phương vững mạnh cho cơn bão cách mạng đó chúng ta cần phải lo cho sự giàu có, hưng thịnh và đoàn kết của cộng đồng chúng ta ngay từ lúc này.

Muốn vậy chúng ta cần phải nhìn nhận một sự thật là chúng ta vẫn còn nghèo, vẫn còn có quá nhiều vấn đề phải lo cho cộng đồng nơi chúng ta đang định cư, và quá nhiều nợ nần chưa trả đối với các nước đã từng cứu vớt chúng ta trên con đường vượt biên, các quốc gia ở Đông Nam Á như Indonesia, Phillippines, Malaysia, … đã cho chúng ta tạm chân trú ngụ trên bước đường tỵ nạn.

Viết đến đây thì tôi nhớ đến một bản Thông Báo gần đây của Ban Chấp Hành Cộng Đồng Người Việt Tự Do Liên Bang Úc Châu kêu gọi người Việt tỵ nạn tại Úc hãy quyên góp cứu giúp nạn nhân động đất ở Indonesia để làm món quà nghĩa tình cho phái đoàn Văn Khố Thuyền Nhân Việt Nam trong chuyến viếng thăm Indonesia vào ngày 11 tháng 10 vừa qua nhằm đệ trình Thỉnh Nguyện Thư lên chính phủ và các cơ quan sở tại yêu cầu tiếp tục duy trì di tích trại tỵ nạn Galang, một di tích đang bị chính quyền Hà Nội áp lực để dẹp bỏ vì là nó nhắc nhớ đến lý do tại sao cả triệu người Việt Nam phải bỏ nước ra đi. Lại một lần nữa cộng đồng người Việt bên Úc đã tiên phong đi đầu.

Là một người tỵ nạn đang sống ở Quận Cam là nơi tự coi mình là "thủ phủ của người tỵ nạn", tôi cảm thấy hổ thẹn vì cho đến nay tôi chưa hề nghe một hội đoàn hay đoàn thể nào đứng ra kêu gọi lạc quyên cứu giúp nạn nhân động đất ở Indonesia, hay nạn nhân bão lụt ở Phillippines mặc dù ai cũng biết là cả Indonesia và Phillippines vừa mới chịu đựng những thiên tai rất nặng nề và đang kêu gọi thế giới giúp đỡ họ. Đây là hai quốc gia duy nhất đã rất nhân đạo với chúng ta khi không thực hiện chính sách đẩy tàu thuyền nhân Việt Nam ra biển (push-back policy) như Malaysia và Thailand đã từng làm và đã gây thiệt mạng không biết bao nhiêu ngàn thuyền nhân Việt Nam mà con số sẽ không bao giờ được biết chính xác.

Đặc biệt, Phillippines còn là quốc gia duy nhất đã không thực hiện chính sách cưỡng bức người tỵ nạn hồi hương về lại Việt Nam như các quốc gia khác đã làm vào những năm đầu thập niên 1990, và mặc dù Phillippines không giàu có gì họ đã tiếp tục cưu mang gần 2500 người tỵ nạn Việt Nam trong khi chính Liên Hiệp Quốc đã thông qua chương trình Hành Động Toàn Diện nhằm dẹp bỏ hết các trại tỵ nạn tại Đông Nam Á. Các quốc gia tạm cư đó đã không "kỳ thị" chúng ta khi mà chính "anh em Nam Bắc một nhà" đã kỳ thị chúng ta bằng những chính sách và hành vi trả thù hèn hạ nhất sau 1975 như tra tấn, trấn nước, bỏ tù, bỏ đói, khủng bố tinh thần, tra khảo lý lịch mấy đời, ngăn sông cấm chợ, rượt đuổi chúng ta đến tận cửa biển để vòi tiền nhưng vẫn bắn súng AK vói theo tàu chúng ta cho chìm tàu và để bắn bỏ ghét "bọn bám chân đế quốc". Đó là chưa kể hàng ngàn mộ phần của những thuyền nhân Việt Nam xấu số đã vĩnh viễn nằm lại trên những quốc gia tạm cư đó. Ơn nghĩa vậy mà chúng ta đã và đang làm được gì cho Indonesia hay Phillippines trong lúc họ đang gặp hoạn nạn vì thiên tai và đang kêu gọi sự giúp đỡ của thế giới ? Hay chính chúng ta đang "kỳ thị" họ vì chúng ta chỉ biết cứu trợ cho Việt Nam mà thôi ?

Cứ tưởng tượng xem, nếu như trong lúc khốn khó này mà chính quyền Hà Nội tặng cho họ một món tiền cứu trợ và hứa hẹn sẽ tặng thêm tiền để họ xây nhà cửa, khách sạn hoặc các cơ sở thương mại ở ngay trên phần đất của các trại tỵ nạn năm xưa hoặc ngay trên các phần mộ của hàng ngàn thuyền nhân Việt Nam. Nói rằng Hà Nội làm "áp lực" thì e rằng ta hơi quá đáng vì thực sự ra trong lúc khốn khó này của Indonesia và Phillippines thì Hà Nội chỉ cần "tặng" tí tiền mà không cần gây "áp lực" gì cả cũng đủ để cho các chính phủ sở tại và người dân Indonesia & Phillippines nhận ra thái độ im lặng, dửng dưng và vô ơn của thuyền nhân tỵ nạn Việt Nam trong lúc này.

Hơn bao giờ hết đây là thời điểm thuận tiện nhất để cộng đồng tỵ nạn Việt Nam ở khắp nơi trên thế giới có cơ hội thực hiện tinh thần "uống nước nhớ nguồn, ăn trái nhớ kẻ trồng cây". Đa số người Việt hải ngoại hiện nay đều có liên hệ ít nhiều đến các thuyền nhân 20 - 30 năm về trước, là con cháu của các thuyền nhân, hay được chính các thuyền nhân bảo lãnh từ Việt Nam qua, hoặc được chính các hội đoàn người Việt tỵ nạn vận động với các chính phủ sở tại bảo lãnh từ Việt Nam qua như diện H.O. chẳng hạn. Với một tập thể đông đảo như vậy, chúng ta không thể nào hành xử như thể … khi khổng khi không bỗng nhiên có cả triệu người Việt Nam "rơi xuống" tỵ nạn ngay trên đất Mỹ này. Thật là đáng trách nếu như chúng ta cố tình hành xử như những kẻ vô ơn, hoặc quên đi căn cưóc tỵ nạn của chính mình, hay chỉ biết kể cho con cháu nghe chuyện vượt biên năm xưa như một chuyện cổ tích xưa rích cần được nhắc lại vào ngày 30 tháng 4 hằng năm mà thôi.

"Thuốc đắng dã tật. Sự thật mất lòng". Chắc chắn là bài viết này sẽ làm cho nhiều người khó chịu hay nổi giận, nhất là các hội đoàn từ thiện hay cơ quan truyền thông đang chăm chú kêu gọi cứu trợ bão lụt miền Trung Việt Nam. Hy vọng rằng quý vị sẽ bình tâm khi đọc lại sự giải thích và trình bày lý do ở phần đầu của bài viết này. Xin được nhấn mạnh là bài viết này không phải là ý kiến hay chủ trương của tòa báo, mà chỉ đơn thuần là ý kiến của một cá nhân. Nhưng "một con én không thể làm nên mùa xuân". Vì sĩ diện chung của tập thể người Việt tỵ nạn, và vì lợi ích chung của cộng đồng chúng ta trên đất Mỹ, tôi xin trân trọng cảm ơn tất cả các toà soạn đã đồng ý đăng tải bài viết này của tôi trên quý báo.

Tôi trông chờ các vị đại diện cộng đồng, hoặc một hội đoàn từ thiện hay đoàn thể nào đó sẽ "can đảm" đứng lên kêu gọi một cuộc lạc quyên cứu trợ các nạn nhân động đất và thiên tai ở Indonesia và Phillippines như một sự đền đáp lại nghĩa cử cao đẹp của các quốc gia này khi đã ra tay cứu giúp thuyền nhân Việt Nam năm xưa. Tôi càng mong đợi nhiều hội đoàn sẽ để ý đến các công tác từ thiện cho chính các cộng đồng người Việt chúng ta trên đất Mỹ trong giai đoạn kinh tế khó khăn này. Tôi cũng ước mong nhiều người sẽ vào thăm trang web của Văn Khố Thuyền Nhân Việt Nam (www.vktnvn.com) để tiếp tục ký tên vào Thỉnh Nguyện Thư nhằm vận động chính phủ Indonesia giữ lại các di tích trại tỵ nạn cho con cháu chúng ta có cơ hội tìm hiểu lý do vì sao chúng đã không mang quốc tịch Việt Nam, để chúng được tận mắt nhìn thấy chứng tích của một giai đoạn lịch sử đầy đau thương của dân tộc và cũng để chúng biết thông cảm với những nỗi khổ đau và trăn trở của thế hệ thuyền nhân Việt Nam. Mong lắm thay!

Viết tại Quận Cam, 15 tháng 10, 2009.
Nguyền mỹ Linh