Saturday, March 19, 2011

French military jets patrolling skies over Libya



A French Dassault Rafale combat aircraft,
seen in this photo released by ECPAD (French Defence communication and audiovisual production agency), takes off from Saint-Dizier military base, eastern France, March 19, 2011, on a mission to overfly Libya.


PARIS — As the international community launched aerial military missions against Libya on Saturday, Prime Minister Stephen Harper said the action amounts to an “act of war” that is critical to remove Moammar Gadhafi from power before he massacres any more of his own people.

Harper made the comments after an emergency summit of world leaders who had gathered to discuss how they will implement a United Nations-sanctioned no-fly zone to prevent Gadhafi’s suppression of civilians.

The coalition wasted no time, with French jets becoming the first, on Saturday, to begin enforcing the no-fly zone.

It was the first step in the largest international military exercise in the Arab world since the Iraq war.

A French Dassault Rafale combat aircraft is seen in this photo released by ECPAD (French Defence communication and audiovisual production agency) as it prepares to take off from Saint-Dizier military base, eastern France, March 19, 2011, on a mission to overfly Libya. Photograph by: Supplied, Reuters
The coalition has pledged to not resort to a ground invasion, hoping instead to use its military air support to help the anti-Gadhafi forces topple the dictator who has ruled Libya for 42 years.

The prime minister acknowledged that the military operation will be complex and could lead to casualties among the very civilians that nations are trying to protect, and perhaps among the military personnel being sent to Libya.

“We should not kid ourselves. Whenever you engage in military action — essentially acts of war — these are difficult situations,” Harper said.

“And we will have to monitor this very closely and be very careful what we do every step of the way.”

Canada has committed six CF-18 fighter jets, and a contingent of 140 pilots and support personnel. They have arrived in the region and a government spokesman said they could be ready within two days to participate in the aerial missions.

Harper stressed that Canada and its allies have no authorization to commit ground forces to the operation, nor do they have plans to do so.

“These campaigns are complicated and one cannot promise perfection. One cannot promise there will not be casualties on our side, either. But obviously, all precautions will be taken to minimize our own casualties and minimize those of innocent civilians.”

Nonetheless, Harper spoke forcefully about the need for people to understand what the alternative is if the international community does not intervene in the civil war now raging in Libya.

“We’re dealing with an individual and with a regime that will not be satisfied with the mere re-imposition of authority. The nature of this leader and the nature of his regime is they will massacre every single individual they even remotely suspect of disloyalty. This is an intolerable situation.”

The summit Saturday was hastily organized by French President Nicolas Sarkozy. Among those in attendance were British Prime Minister David Cameron, U.S. Secretary of State Hillary Clinton, UN Secretary General Ban Ki-moon, and the leaders of the Arab League and African Union.

Sarkozy emerged from the summit with a pointed warning for Gadhafi: military jets had begun patrolling the Libyan skies and the intervention wouldn’t end until the ruler’s aggression ends.

“Arab people have chosen to free themselves,” he said. “It is our duty to respond to their anguished appeal.”

Sarkozy stressed that the international coalition now intervening has no intention of determining Libya’s future, but rather to protect civilian lives.

“We are intervening in order to enable the Libyan people to decide (their) own destiny,” said Sarkozy.

“The doors of diplomacy will open once again when the aggression stops.”

The emergency meeting came as the situation in Libya became increasingly unpredictable and perilous.

A wide range of nations, including Canada, announced Friday that they will contribute military assets — such as fighter jets — to enforce a no-fly zone over Libyan skies.

And while Gadhafi’s regime had promised a ceasefire, there were indications on Saturday that the fighting was continuing in Libya, with reports that government forces were moving into the rebel-held city of Benghazi.

A military jet — flown either by the regime’s air force or the rebels — was shot down in the city.

Meanwhile, Gadhafi sent a public message to the leaders gathering in Paris that he is not going to back down from his military plans to crush the revolt in his country.

He said other nations were not entitled to intervene in Libyan affairs and would regret the actions they are planning to take.

“Libya is not yours, Libya is for all Libyans,” Gadhafi was quoted by his spokesman as saying in a letter to France, Britain and the United Nations.

“This is injustice, it is clear aggression, and it is uncalculated risk for its consequences on the Mediterranean and Europe.”

“You will regret it if you take a step toward intervening in our internal affairs.”

The government spokesman also quoted Gadhafi in another letter written to United States President Barack Obama, warning that he and all other Libyans were “prepared to die” in the defence of their country.

“If you had found them taking over American cities with armed force, tell me what you would do?” said Gadhafi’s spokesman, reading from the letter at a news conference in Tripoli.

As they met Saturday, the national leaders who have formed the international military coalition against Gadhafi came under pressure to move quickly in the coming days.

They have the blessing of the United Nations Security Council, which passed a resolution Thursday to impose a no-fly zone and to take “all necessary measures” to protect Libyan civilians.

Little is known about how the military operation will evolve, but it’s expected the first steps will include attacks on Libyan air defences. It’s possible U.S. warships in the Mediterranean Sea would knock out Gadhafi’s radar and surface-to-air missile sites along Libya’s coastline.

That would clear the way for military jets to move in to strike any Libyan jets that are in the air. Moreover, it appears the coalition has the clearance to strike any Libyan military ground forces that are threatening civilians, including the rebels who have been doing battle with government forces.

Harper was accompanied at Saturday’s meeting by Foreign Affairs Minister Lawrence Cannon and Gen. Walt Natynczyk, the chief of defence staff.

The United States has not yet announced the full nature of its military commitment, although it is known that besides the air power that eventually will be needed, there are American submarines and surface ships armed with Tomahawk cruise missiles within striking distance of Libya.

Britain and France are both sending fighter jets for the mission and Italy is providing the use of some of its airbases.

mkennedy@postmedia.com
Twitter.com/Mark Kennedy
--------
    French military jet opens fire in Libya

French President Nicolas Sarkozy
announces military action against Col Gaddafi's forces in Libya


A French plane has fired the first shots in Libya as enforcement of the UN-mandated no-fly zone begins.

The UK prime minister later confirmed British planes were also in action, while US media reports said the US had fired its first Cruise missiles.

The action came hours after Western and Arab leaders met in Paris to agree how to enforce the UN resolution.

It allows "all necessary measures" to protect civilians from Colonel Muammar Gaddafi's forces.

'Stop the bombardment'

The French plane fired the first shot in Libya at 1645 GMT and destroyed its target, according to a military spokesman.

French planes also flew reconnaissance missions over "all Libyan territory", French military sources said earlier.

Around 20 French aircraft were involved in Saturday's operation, the Reuters news agency reports.

French jets "destroyed a number of tanks and armoured vehicles", a defence ministry official told Reuters, adding that he could not immediately confirm the number.

Other air forces and navies are expected to join the French.

The US would use its "unique capabilities" to reinforce the no-fly zone, said US Secretary of State Hillary Clinton, warning that further delays would put more civilians at risk. However, Mrs Clinton said again that the US would not deploy ground troops in Libya.

A naval blockade is also being put in place, said Canadian Prime Minister Stephen Harper. France is sending its Charles De Gaulle aircraft carrier to the Libyan coast, a military spokesman said.

In other developments:

* Italy has offered the use of seven of its military bases which already house US, Nato and Italian forces.

* Canada says its fighter jets have now reached the region but will need two days to prepare for any missions.

Earlier, pro-Gaddafi forces had attacked the rebel stronghold of Benghazi - although the Libyan government denied launching any assault.

The international community was intervening to stop the "murderous madness" of Col Gaddafi, Mr Sarkozy said.

"In Libya, the civilian population, which is demanding nothing more than the right to choose their own destiny, is in mortal danger," he warned. "It is our duty to respond to their anguished appeal."

UN Secretary General Ban Ki-moon said Libya's claims to have implemented a ceasefire were "troubling", the AFP news agency reported.

The lack of confidence was so great that he did not trust what the Libyan leadership was saying, Mr Ban added.

Russia regretted the decision by Western powers to take military action, a foreign ministry spokesman said. Russia abstained from the UN vote on the Libya resolution, but did not use its veto.

The rebels' leader had earlier appealed to the international community to stop the bombardment by pro-Gaddafi forces.

A jet also appears to have been shot down over Benghazi. A rebel spokesman was quoted as saying the downed jet was a rebel plane.

Reports from Benghazi suggest hundreds of cars packed with people were fleeing eastwards as fighting spread.

The United Nations refugee agency says it is preparing to receive 200,000 people fleeing the fighting, amid reports of hundreds of cars full of people heading for the Egyptian border, while others are attempting to flee on foot.

The first families had arrived at the Egyptian border, extremely frightened and traumatised, saying some of their homes have been completely flattened said UNHCR spokeswoman Elizabeth Tan.

However, the BBC's Ben Brown, who is at the border, says so far there are a handful of families, in addition to the migrant workers who have been there since the crisis started.


Friday, March 18, 2011

Moon bigger, brighter

    Lunar Perigee,Supermoon On 19 March 2011
    221,567 miles Away Is Moon May lead To Earthquake,Tsunami,Volcanic Eruptions Biggest Full Moon in 18 Years Occurs Saturday Night


Newstalk ZB and ABC Science Online, Newstalk ZB and ABC Science Online
March 19, 2011

If you notice the moon looks different this weekend ... that's because it is.

The moon will appear bigger and brighter for the next few days...the biggest in fact for almost 20 years.

It's called a perigee moon when it's closest to earth and its orbit. It's some 31 thousand miles closer than when it's farthest away, meaning it'll look bigger and brighter than it has since 1993.

The next perigee moon isn't until 2029.

But experts are discounting predictions of earthquakes associated with the event.

The moon's orbit is elliptical, and as it follows its path one side of the ellipse, known as perigee, passes about 50,000 kilometres closer than the on the other side - apogee.

A perigee full moon appears around 14 per cent bigger and 30 per cent brighter than an apogee full moon.

Moonageddon fears put to rest

Geoffrey Wyatt from the Sydney Observatory says the upcoming full moon - which NASA's website says will be of "rare size and beauty" - will rise about 08.00 pm (AEDT) on Saturday.

But it becomes full on Sunday morning at 05.10 am (AEDT), one hour before lunar perigee.

"So, Sunday morning, those people who are up early or getting home super late, look to the west and you'll see the biggest moon for 18 years," Mr Wyatt said.

The last time the full moon was so big and close to Earth was in March 1993.

"You've got two cycles here. You've got 29-and-a-half days between full moons and then you've got 27 and a half days from apogee to apogee," Mr Wyatt said.

"That difference builds up and although you get a perigee every month, to get it at minimum distance takes about 18 years."

Perigee full moons also usually bring extra-high tides, but Daniel Jaksa, co-director of the joint Australian Tsunami Warning Centre, says they will probably be a fraction of one per cent higher than normal.

Earthquake predictions

Meanwhile an Auckland-based mathematician known as the "Moonman", Ken Ring, has warned the perigee moon will cause another major earthquake in Christchurch, New Zealand.

Mr Ring claims he predicted Christchurch's deadly February 22 quake by studying the moon.

But Mr Wyatt says he would like to see some scientific proof to back the Mr Ring's claims.

"For a few weeks now we've been hearing people talk about 'Moonageddon'," he said.

"It's depressing to hear people saying this sort of thing. There is absolutely no evidence for a causal link between the phases of the moon and earthquake activity.

"It's something you might find in 'Tom's Backyard Mechanic's Book of Celestial Tomfoolery', but you're not going to find that in peer-reviewed journals."

Mr Jaksa agrees.

"You only have to look at the major energy source that's driving the tectonic process and it's not the moon," he said.

"It's the convection currents in the mantle as the Earth tries to cool down from its core outwards that drives plate tectonics."

Mr Wyatt says the claims are a symptom of the human condition.
"People blame things on the alignment of the planets because they want an explanation, but it's not the moon's fault," he said.



An enhanced image of the Moon taken with the NOAO Mosaic CCD camera
using two NSF telescopes at Kitt Peak National Observatory.
The Moon is superimposed on a separate image of the sky.


Learn what makes a big full moon a true 'supermoon' in this SPACE.com infographic.
Source: SPACE.com: All about our solar system, outer space and exploration


The dazzling full moon sets behind the Very Large Telescope in Chile's Atacama Desert in this photo released June 7, 2010 by the European Southern Observatory.
The moon appears larger than normal due to an optical illusion of perspective.



Man rescued eight days after Japan quake

AFP and Reuters
March 19, 2011


OSAKA, Japan (AFP) - Rescuers pulled a man from the rubble of a destroyed building in northeast Japan on Saturday, eight days after a massive earthquake and tsunami, media reports said.

Japanese rescuers search through debris for bodies in Kesennuma, Miyagi prefecture. Rescuers pulled a young man from the rubble of a destroyed building in northeast Japan on Saturday, eight days after a massive earthquake and tsunami, public broadcaster NHK reported.
Public broadcaster NHK reported the man was rescued from a wrecked house in Kesennuma, Miyagi prefecture, and in a stable physical condition, but in a state of shock and unable to speak.

He was identified as Katsuharu Moriya, aged in his 20s, Kyodo News agency quoted the Self-Defense Forces as saying.

Moriya was found trapped on the second floor of the house and had wrapped himself in a blanket, Kyodo news agency said. He was conscious and his blood pressure and pulse were stable.

An earthquake survivor is carried into the Kesennuma City Hospital / AP / NHT TV via Kyodo News
He was found a day after authorities said they had ended the rescue phase of the post-earthquake operation and would be concentrating on clearing rubble and restoring limited services.

It was not immediately clear how the man survived in an area where overnight temperatures have plunged below freezing.

Nearly 7,000 people have been confirmed killed in the double natural disaster, which turned whole towns into waterlogged and debris-shrouded wastelands.

Another 10,700 people are missing with many feared dead.


U.S. accuses Gaddafi of violating U.N. resolution

Maria Golovnina and Michael Georgy
Reuters March 19, 2011


TRIPOLI (Reuters) - The United States accused Libyan leader Muammar Gaddafi on Friday of defying international demands for an immediate cease-fire, hours after President Barack Obama said he faced military action if he did not comply.

A U.S. National Security official said Gaddafi's forces were continuing to advance towards the eastern rebel stronghold of Benghazi, despite a cease-fire announcement by the Libyan government earlier in the day.

In Benghazi, rebels said they feared an attack by Gaddafi's forces, while in the western rebel-held city Misrata, residents said they had faced a day of heavy bombing.

"All attacks against civilians must stop," Obama said, a day after the U.N. Security Council passed a resolution authorising international military intervention to protect civilians in Libya.

Underlining a commitment to provide protection to people across the country -- and not just in the rebel-held east -- Obama also specifically called on Gaddafi's forces to pull back from the western cities of Zawiyah and Misrata, as well as the eastern town of Ajdabiya:

"Gaddafi must stop his troops from advancing on Benghazi, pull them back from Ajdabiya, Misrata and Zawiyah, and establish water, electricity and gas supplies to all areas. Humanitarian assistance must be allowed to reach the people of Libya ...

"Let me be clear, these terms are not negotiable ... If Gaddafi does not comply ... the resolution will be enforced through military action."

His comments were echoed in a statement that Paris issued on behalf of the United States, Britain, France and Arab states.

GADDAFI TROOPS ADVANCING, OFFICIAL SAYS

In Washington, a national security official, who spoke on condition of anonymity, said the troop movements by Gaddafi's forces towards Benghazi were "purposeful".

The assessment was based on official reporting reaching U.S. national security agencies in Washington, he said.

Asked by CNN whether Gaddafi was in violation of the U.N. resolution, the U.S. envoy to the United Nations, Susan Rice, said: "Yes, he is."

In Tripoli the government said there had been no bombing since it announced the cease-fire.

"We have had no bombardment of any kind since the cease-fire was declared," Deputy Foreign Minister Khaled Kaim told journalists when asked about reports of continued government operations in Misrata and other parts of the country.

Kaim said Libya was asking China, Germany, Malta and Turkey to send observers to monitor its adherence to the cease-fire.

A doctor in Misrata contacted by phone in the evening said there had been heavy bombing through the day.

"Now they are on the outskirts of the city and I can still hear bombing from time to time," he said.

Rebels in Benghazi dismissed Gaddafi's cease-fire declaration as a ruse.

"He is lying. His troops are advancing. We don't believe what Gaddafi says," said Mohammed Ishmael al-Tajouri, from the rebel coalition in Benghazi. "When he comes to Benghazi he will be fighting. There is no negotiating with Gaddafi."

French Foreign Minister Alain Juppe said everything was ready to launch military strikes in Libya. France and Britain have both been strong advocates of military action.

After embarking on wars in Afghanistan and Iraq, the United States had insisted it would participate in rather than lead any military action. Obama said the United States would not deploy ground troops in Libya.

(Additional reporting by a Reuters reporter in Benghazi, Mariam Karouny and Tarek Amara in Tunisia, Louis Charbonneau and Patrick Worsnip at the United Nations and John Irish in Paris; writing by Myra MacDonald; Editing by Kevin Liffey)


Phan Châu Trinh





1872-1926

Phan Chu Trinh (Phan Châu Trinh) tự Tử Can, hiệu Tây Hồ, biệt hiệu Hy Mã, quê quán Quảng Nam sinh tháng 8 năm 1872.

Đậu Phó Bảng năm 1901, Cụ được bổ làm quan ở Huế, nhưng đã từ quan theo đuổi cuộc cách mạng cải tiến dân sinh và dân trí với chủ trương “bất bạo động”. Cụ đã vận động và cổ súy phong trào Duy Tân, mở trường dạy học, truyền bá Quốc Ngữ, mở mang công thương nghiệp, theo nếp sống văn minh Âu Tây.

Năm 1906, Cụ trốn qua Nhật theo phong trào Đông Du, nhưng bất đồng chính kiến với chủ trương bạo động của nhà Cách Mạng Phan Bội Châu, Cụ về nước tiếp tục hoạt động, bị Pháp bắt, bị triều đình Huế kết án tử hình, nhưng sau đó được giảm án đầy ra Côn Đảo.

Năm 1911, sau khi được tha, Cụ Phan Chu Trinh sang Pháp.

Cụ Phan bị bệnh mất ngày 24 tháng 3 năm 1926 tại Sài Gòn.



Chí Thành Không Thành Thánh
Phan Châu Trinh

志誠通聖

世事迴頭已一空,
江山無淚泣英雄。
萬民奴隸強權下,
八古文章醉夢中。
長此百年甘唾罵,
不知何日出勞籠。
諸君未必無心血,
請向斯文看一通。

潘周楨


Thế sự hồi đầu dĩ nhất không,
Giang sơn vô lệ khấp anh hùng.
Vạn dân nô lệ cường quyền hạ,
Bát cổ văn chương tuý mộng trung.
Trường thử bách niên cam thoá mạ,
Bất tri hà nhật xuất lao lung?
Chư quân vị tất vô tâm huyết,
Thỉnh hướng tư văn khan nhất thông.
ooOoo

Thế sự quay đầu chỉ thấy không,
Giang sơn nào khóc anh hùng được đâu.
Vạn dân nô lệ cho người dắt,
Tám vế văn chương gửi giấc mòng.
Nếu mãi chịu cam lời thoá mạ,
Ngày nào ra khỏi chốn lao lung?
Các anh đâu phải không tâm huyết,
Xin đọc mấy lời chút cảm thông!
***
Danh Sơn Lương Ngọc

Việc đời ngoảnh lại thành không
Còn đâu giọt lụy non sông khóc người
Muôn dân luồn cúi tôi đòi
Văn chương bát cổ say hoài giấc mơ
Mặc ai chửi rủa tha hồ,
Xích xiềng này biết bao giờ tháo xong?
Anh em còn chút máu nồ
Hãy đem văn ấy đọc cùng nhau nghe.




Hy vọng gì ở những kẻ lãnh đạo loại nảy ?! - Lão Móc

Lão Móc

Cách đây 26 năm, ngày 31 tháng 10 năm 1985, trong buổi tiếp xúc với phái đoàn doanh thương và báo chí Mỹ tai Hà Nội, các vị khách Mỹ đã hỏi ông Phạm Văn Đồng, vị Thủ Tướng 79 tuổi và đã ngồi trên chiếc ghế Thủ Tướng VC trong 30 năm qua: “Các Ngài đã có cuộc đấu tranh lâu dài để giành độc lập và tiến lên xây dựng chủ nghĩa xã hội và các Ngài đã đạt được mục tiêu. Đó là điều không ai bác bỏ được. Nhưng so với các nước trong khu vực, kinh tế của một số nước lại phát triển nhanh hơn Việt Nam. Thưa Ngài chủ tịch, Ngài có cho rằng mô hình của các Ngài có tốt nhất không?”

Ông (cố) Thủ Tướng Phạm Văn Đồng, người đã vâng lệnh Hồ Chí Minh đem dâng Hoàng Sa, Trường Sa cho Trung Cộng đã tỉnh bơ trả lời như sau: “Đúng, chúng tôi có mô hình tốt nhất cho chúng tôi, đó là mô hình xây dựng chủ nghĩa xã hội ở đất nước chúng tôi. Để chứng minh điều này, tôi xin mời các ông đến năm 2000 thăm lại Việt Nam thì các ông sẽ rõ hơn”. Nhưng khi được hỏi tiếp: "Phải chăng đến năm 2000, chế độ này sẽ đáp ứng được nhu cầu của nhân dân” thì ông Đồng không xác nhận, ông chỉ nói đến việc “động viên toàn bộ lực lượng và nhân dân… vì mô hình mà chúng tôi đang xây dựng là do nhân dân thiết kế, nhân dân là người làm chủ sự nghiệp cách mạng của mình”.

Đúng là miệng lưỡi của VC, cũng như mới đây tên Lê Công Phụng, Đại sứ VC tại Hoa Kỳ láo lếu tuyên bố “ai mà đụng đến Việt Nam sẽ bị nhân dân trừng trị (sic!); trong khi ai cũng thấy rõ cái câu “nhân dân làm chủ” là câu nói đầu môi, chót lưỡi của các lãnh tụ VC. Có người mỉa mai là “nhân dân làm chủ” nhưng là mà “chủ … không”! (Xin đừng nói lái nghe nặng mùi … văn hóa chủ nghĩa xã hội).

Khi ông Phạm Văn Đồng đề cập đến tương lai Việt Nam vào năm 2000, một thành viên phái đoàn Mỹ đã đặt câu hỏi;

"Với danh nghĩa là cha của 5 đứa con, tôi muốn hỏi Ngài hứa gì với trẻ em Việt Nam để các em được hạnh phúc khi bước vào thế kỷ 21?”

Ông Đồng trả lời bằng cách kể lại lời đối đáp giữa ông và một em bé gái 10 tuổi lên tặng hoa cho ông trong một buổi mít-tinh:

“Lớn lên cháu sẽ làm gì?

“Cháu sẽ phấn đấu để trở thành một nhà du hành vũ trụ”.

Ông Đồng kết luận: “Trẻ em chúng tôi là như vậy. Trí tuệ của trẻ em Việt Nam đã được chứng minh qua các kỳ thi quốc tế về toán, vật lý, nhạc ... Trẻ em chúng tôi có triển vọng cực kỳ to lớn. Ông cứ tin tôi sau này các cháu sẽ làm việc tốt hơn chúng tôi. Tôi nghĩ rằng trẻ em Việt Nam lớn lên sẽ có quan hệ với những người Mỹ cùng thế hệ tốt hơn chúng ta hiện nay”.

Trong lúc mọi người đều trông chờ giới lãnh đạo VC xét lại đường lới để cứu nguy dân tộc, cải thiện đời sống cơ cực của người dân thì ông thủ tướng lại hứa hẹn ở ngày mai. Trong khi thế giới liên tiếp báo động về tình trạng thiếu dinh dưỡng của trẻ em Việt Nam với một phần ba thất học, thì ông thủ tướng lại nói đến ước mơ du hành vũ trụ để cố biện minh cho mô hình xây dựng chủ nghĩa xã hội tốt đẹp của ông. (*)

Bộ phim “Chuyện Tử Tế” do đạo diễn Trần Văn Thủy được Đài SBS trình chiếu cho thấy cuộc sống thực của người dân Việt Nam hiện nay, khác xa với những gì do bộ máy tuyên truyền của Hà Nội cố tình bưng bít, tô hồng.

Thu hình cảnh đói rách của trẻ em, kiếm từng đồng tiền bằng sức lao động của mình, người bình luận phim cay đắng nói rằng: "Trước ngưỡng cửa của cuộc đời, những đứa trẻ ngây thơ được (Đảng) dạy rằng: các em yêu quí, các em là những đứa trẻ hạnh phúc vì các em là con Hồng cháu Lạc. Giang san của các em là gấm vóc, thiên nhiên ưu đãi, tài nguyên giàu có, tiền rừng bạc biển”.

Trong khi đó tại nước Nhật thì người ta dạy con em người ta rằng: "Các bạn nhỏ yêu quý, các bạn là những đứa trẻ bất hạnh. Bất hạnh bởi các bạn sinh ra ở một đất nước hoàn toàn không hề có tài nguyên, không hề có được thiên nhiên ưu đãi. Gương mặt của đất nước này, tương lai của các bạn là trong tay các bạn”.

Người biên kịch đau đớn kết luận: “Các em à, cái nhục của sự nghèo khổ cũng chẳng kém gì cái nhục mất nước, các em đừng nên nghe những lời tâng bốc hão huyền …”

Phần cuối của bộ phim, người làm phim ghi âm lại lời của một lãnh tụ nào đó của Đảng: "Trải qua một thời gian dài, rất dài, chúng ta mới chiêm nghiệm được một điều rằng, để thấu hiểu nổi đau khổ con người không phải là một việc dễ dàng”. Người biên kịch chua chát giải thích thêm: "Không phải là một việc dễ dàng vì đã không sống cuộc sống của người đời. Chỉ có sống cuộc sống của người đời, chia xẻ những nỏi buồn và niềm vui của người đời thì may ra mới tìm được, hiểu được, nghĩ được và làm đúng đôi điều… Nhưng ít có mấy ai lại lẩm cẩm từ chối một cuộc sống đầy đủ hơn, quyền thế hơn để sống cuộc sống như mọi người. Cái nghịch lý là ở chỗ đó”.

Viễn kiến tương lai chủ nghĩa xã hội của cố Thủ Tướng VC Phạm Văn Đồng đến năm 2000 sẽ vô cùng tốt đẹp đã không xảy ra mà nó lại càng thê thảm hơn cho đến nay, năm 2011, sau khi trải qua nhiều trào Thủ Tướng sau (cố) Thủ Tướng Phạm Văn Đồng.

Những bé gái 10 tuổi hứa với “Bác Thủ Tướng” Phạm Văn Đồng vào năm 1985 “sẽ phấn đấu trở thành nhà du hành vũ trụ”, bây giờ đã bị thằng Mã Dám Sinh thời đại là tên súc sinh Sầm Đức Xương, hiệu trưởng trường Trung học phổ thông biến thành gái mãi dâm, rồi lại phải trở thành ngươi dẫn mối để dẫn gái cho thằng hiệu trưởng súc sinh hành nghề Tú Ông.

Những bé trai của “Bác Thủ Tướng” với ước mơ lớn lên sẽ trở thành “Công An đi bắt quân gian” bây giờ lại trở thành như tên “du sinh” Hồ Phương ở một trường đại học ở San José đã dùng dao dọa giết bạn học trọ cùng phòng chỉ vì người này làm văng bọt xà phòng vào miếng steak của anh ta.

Những bé trai, bé gái 10 tuổi của “Bác Thủ Tướng Phạm Văn Đồng” cách đây 26 năm, bây giờ “đã vươn vai Phù Đổng”, nhưng không phải để cởi ngựa sắt, huơ roi đồng để phá giặc Ân mà dùng sở học, sự hiểu biết của mình về computer trong khi du học tại Hoa Kỳ để lường gạt bạc triệu cho cá nhân mình.

Chuyện kể của anh cảnh sát người Nhật gốc Việt Hà Minh Thành về một bé trai người Nhật 9 tuổi trong trận động đất tại Nhật vừa qua làm mọi người đều cảm phục cho nền giáo dục của nước Nhật. Một bé trai 9 tuổi đã đem phần lương khô do anh cảnh sát người Nhật gốc Việt tặng đến bỏ vào thùng phân phối thực phẩm và trở lại vị trí của mình để chờ nhận phần cứu trợ của mình, cho thấy tinh thần “mình vì mọi người” của một cháu bé 9 tuổi người Nhật hơn hẳn, hơn gấp trăm lần “tư cách” của những vị lãnh đạo đảng CSVN hiện nay.

Một ông Bộ Trưởng như ông Bộ Trưởng Giao Thông Vận Tải Hồ Nghĩa Dũng khi được phóng viên hỏi về tai nạn giao thông tại Cầu Ghềnh thuộc xã Bửu Hoà, tỉnh Đồng Nai đã cho rằng tai nạn này xảy ra là vì lỗi của dân và đã trả lời như sau:

“Có nhiều nguyên nhân dẫn đến tai nạn, trong đó phải xem xét vấn đề văn hóa giao thông của con người là quá kém. Không thể chấp nhận được chuyện hai dòng xe đi ngược chiều cứ đối đầu với nhau, đứng trên cầu cãi nhau và cố tình gây căng thẳng, gây ùn tắc giao thông, vậy văn hóa giao thông ở chỗ nào? Nếu lúc bấy giờ có ai đó nhường đường mà lùi xe thì giao thông được giải toả, cầu được thông trước lúc tàu đến thì tai nạn đáng tiếc không xảy ra. Theo cơ quancông an thì vụ tai nạn cầu Ghềnh những người quản lý ở đây có vấn đề, tất nhiên cơ quan sẽ xem xét cụ thể. Tuy nhiên, tai nạn xảy ra rõ ràng có vấn đề văn hóa giao thông, ý thức tuân thủ Luật của người tham gia giao thông”.

Tác giả Mặc Lâm của RFA đã viết trong bài “Tai nạn cầu Ghềnh là vì lỗi của dân?” có đoạn như sau:

“Bộ Trưởng Hồ Nghĩa Dũng vẫn đổ lỗi cho người dân trong khi cơ quan công an đã xác định lỗi ở những người điều hành cây cầu khi có xe lửa chạy ngang nhưng đèn hiệu cũng như người gác thanh chắn đều vằng mặt. Ông Dũng không chấp nhận lỗi ở ngành giao thông và đưa ra nhận xét: cũng cây cầu đó cũng sự quản lý đó nhưng tới hôm nay mới có tai nạn nên không thể đổ lỗi cho cây cầu”.
Không ai lại đi đổ lỗi cho cây cầu khi con người mới thực sự là tác nhân gây ra tai nạn!

Đại sứ VC Lê Công Phụng trả lời phỏng vấn của báo chí hải ngoại tuyên bố Trung Cộng có chiếm Hoàng Sa và Trường Sa của ta, nhưng hiện nay Trung Quốc mạnh ta chưa thể đòi lại, sau này con cháu ta sẽ đòi lại!

Bộ Trưởng Giao Thông Vận Tải Hồ Minh Dũng đổ lỗi cho người dân “kém văn hóa giao thông” nên đã gây ra tai nạn ở Cầu Ghềnh!

Chúng ta hy vọng gì ở những người lãnh đạo vô trách nhiệm và nói bừa, cãi bướng như Lê Công Phụng, Hồ Nghĩa Dũng?!

Lão Móc

(*) Tài liệu tham khảo và trích “Việt Nam Thắng và Bại” Lê Quế Lâm - Ngọc Thu xuất bản 1993.


Japan holds minute silence one week on from quake

    Minute's silence for quake victims

Council Observes Moment of Silence for Victims of Japanese Quake and Tsunami







U.S. military resources as Libya action looms

Reuters - Western nations led by Britain and France prepared on Friday to implement a "no-fly" zone over Libya authorized by the United Nations Security Council to protect civilians against Muammar Gaddafi's forces.

While the United States has not yet said what steps it will take, the Pentagon could bring a host of sophisticated military assets to bear on Libya.

SHIPS

* There are five U.S. combat ships now in the Mediterranean, including two amphibious assault ships, carrying hundreds of Marines, and at least one guided missile destroyer. Those combat ships are accompanied by support ships.

* The United States does not have any aircraft carriers close to Libya. The USS Enterprise, which in recent weeks was stationed in the Red Sea, has been moved eastwards, away from Libya, to join the USS Carl Vinson, in the Arabian Sea to support Afghanistan operations.

PLANES

* Aviano, south of the Alps in Italy, is the region's only U.S. air base with aircraft assigned to it -- 42 F-16s. The Pentagon has declined to discuss the positioning of other planes in the region.

* But the Air Force said this week it would likely use bombers and fighter planes, possibly including F-16s, F-15s and F-22s, to strike ground targets in Libya if it were to enforce a no-fly zone over Libya.

Air Force Chief of Staff General Norton Schwartz said surveillance planes, aerial refueling planes, satellite communication equipment and aircraft capable of jamming Libyan communications could also be deployed.

BASES

* There is a range of U.S. military facilities in the Mediterranean region. There are two U.S. naval bases in Greece, at Makri and Soudha Bay, and one air base at Iraklion.

* There are several military installations in Italy, reporting to U.S. European Command, including a naval base near Naples, home to the Sixth Fleet, and the Aviano air base.

* In Spain, an air base at Moron and a naval station at Rota also report to European Command.

* In Turkey, there is a major air base at Incirlik and support facilities at Ankara and Izmir. U.S. Strategic Command also has one Spacetrack Radar at Incirlik.

* Farther away, the Fifth Fleet is headquartered in the tiny Gulf island of Bahrain.

* U.S. Africa Command has a presence in Djibouti, where there is a naval air base.

Sources: Reuters, U.S. Navy, GlobalSecurity.org

(Reporting by Missy Ryan in Washington; editing by Anthony Boadle)

Libya's Gaddafi given ultimatum

US President Barack Obama has said Libyan leader Colonel Muammar Gaddafi must obey the UN's demands or face military action.

President Obama: "American leadership is essential"
He said Thursday's UN Security Council resolution, which demanded an immediate ceasefire, was not negotiable.

He said the entire region could be destabilised if Col Gaddafi was allowed to continue attacking his own people.

Earlier, the Libyan government announced an immediate ceasefire and promised to follow the UN resolution.

Mr Obama said Col Gaddafi's troops must pull back from rebel-held towns including Benghazi, and the authorities must allow in humanitarian aid.

"If he does not comply, the international community will impose consequences," said Mr Obama. "The resolution will be enforced by military action."

But the US president stressed that the initiative was an international effort.

"The United States is not going to deploy ground troops into Libya and we're not going to use force to go beyond a well-defined goal, specifically the protection of civilians in Libya," he said.

Secretary of State Hillary Clinton is heading to France for a meeting with her European counterparts on Saturday to discuss how to enforce the UN resolution.

'Actions not words'

On Thursday, the UN Security Council voted to strengthen a previous resolution.

It agreed to impose a no-fly zone, expand existing sanctions, and endorse the use of force short of an occupation of the country to protect civilians.

Hours later, Libyan Foreign Minister Mussa Kussa said his country was obliged to accept the UN resolution and to observe the air exclusion zone.

"Libya has decided an immediate ceasefire and an immediate halt to all military operations," he said.

British Prime Minister David Cameron said Britain would judge Col Gaddafi "by his actions not his words".

"What is absolutely clear is the UN Security Council resolution said he must stop what he is doing, brutalising his people," Mr Cameron told the BBC. "If not, all necessary measures can follow to make him stop."

The British and French, along with some Arab allies, are expected to play a leading role in any initial air strikes.

French Foreign Minister Alain Juppe said everything was ready to launch military strikes, and that a ceasefire would need to cover the whole country.

"We have to analyse the conditions of the ceasefire," he told Reuters TV, adding that this would be examined at a summit in Paris on Saturday.

The announcement of a ceasefire was dismissed by a rebel commander in the eastern city of Benghazi, an anti-Gaddafi stronghold, who accused the Libyan leader of "bluffing".

Khalifa Heftir told reporters: "Gaddafi does not speak any truth ... All the world knows that Muammar Gaddafi is a liar. He and his sons, and his family, and all those with him are liars."

'Strong message'

The 15-member UN Security Council approved the resolution on Libya late on Thursday with 10 votes in favour, none against and five abstentions.

Russia and China - which often oppose the use of force against a sovereign country as they believe it sets a dangerous precedent - abstained rather than using their power of veto as permanent members.

If there is opposition to the regime in Tripoli, it has been silenced, either by fear, or by the prevailing atmosphere of patriotism, reports the BBC's Allan Little from the capital.

There is dismay and anger at the UN decision, adds our correspondent, with many seeing the rebellion in the east not as a popular uprising against dictatorship but as a criminal enterprise supported by foreign powers and aimed at plundering Libya's oil.

Col Gaddafi has ruled Libya for more than 40 years. An uprising against him began last month after long-time leaders of neighbouring Tunisia and Egypt were toppled.


Thursday, March 17, 2011

Bức thư cảm động của một Cảnh sát Nhật gốc Việt

Hà Minh Thành
    Xin chào anh Đăng,
Xin được giới thiệu tôi tên là Hà Minh Thành. Qua anh Nguyễn Hữu Viện tôi mới được biết anh và trang tin của anh dù tôi làm việc cách chỗ của anh cũng không bao xa. Xin hân hạnh được làm quen với anh.

Hiện tại tôi đang được tăng phái công tác hỗ trợ cho cảnh sát tỉnh Fukushima, chỗ tôi đang làm cách nhà máy điện hạt nhân Fukushima 1 khoảng 25 km. Gọi là lên đây hỗ trợ giữ an ninh chứ mấy ngày nay chỉ đi nhặt xác người không thôi. Dân địa phương họ tự động thành lập các đội tự quản, tương trợ lẫn nhau. Giả sử có ai muốn ăn cắp ăn trộm cũng khó. Vấn đề an ninh không lo lắm. Người chết nhiều quá, tụi tôi chỉ còn lấy dấu tay, chụp hình và trùm mền lại rồi giao người đem đi thiêu. Ngày đầu còn mặc niệm, có cảnh sát tăng phái còn khóc nhưng bây giờ thì không còn thời gian để mà mặc niệm và khóc nữa. Hôm qua còn không có chỗ để mà thiêu họ nữa đó anh. Khủng khiếp.

Ký giả của Hoàn Cầu Thời Báo Trung Quốc Vương Hy Văn hôm qua theo tôi một ngày để lấy tin khi đi ngang qua một ngôi nhà bị sập mà tiền giấy có lẽ từ ngôi nhà đó trôi ướt nằm tứ tán cả bãi đất chắc cũng vài chục triệu yen nhưng mà chẳng ai thèm nhặt đã phải thốt lên:
- “50 năm nữa, kinh tế Trung Quốc chắc chắn sẽ đứng đầu thế giới, nhưng vĩnh viễn Trung Quốc không thể được gọi là cường quốc vì 50 năm nữa người Trung Quốc cũng chưa thể có trình độ dân trí và ý thức đạo đức công dân cao như người Nhật hiện tại. Tôi hổ thẹn mình là con cháu của Khổng Tử nhưng không hiểu cái đạo Nhân Nghĩa làm người bằng họ.”

Người Trung Quốc 50 năm nữa không bằng họ còn người Việt mình không biết bao nhiêu năm nữa mới có dân trí như vậy.
Mấy ngày nay tôi chứng kiến nhiều câu chuyện cảm động về tình người trong hoạn nạn lắm nhưng có một chuyện khiến tôi cảm động nhất đã khiến một người lớn như tôi từng có bằng Tiến sĩ công học ở Đại học Đông Bắc (Tohoku Dai) cũng phải hổ thẹn về một bài học làm người.

Câu chuyện tối hôm kia tôi được phái tới một trường tiểu học phụ giúp hội tự trị ở đó để phân phát thực phẩm cho các người bị nạn. Trong cái hàng rồng rắn những người xếp hàng tôi chú ý đến một đứa nhỏ chừng 9 tuổi, trên người chỉ có chiếc ao thun và quần đùi. Trời rất lạnh mà nó lại xếp hàng cuối cùng, tôi sợ đến phiên của nó thì chắc chẳng còn thức ăn. Nên mới lại hỏi thăm. Nó kể nó đang học ở trường trong giờ thể dục thì động đất và sóng thần đến, cha của nó làm việc gần đó đã chạy đến trường, từ ban công lầu 3 của trường nó nhìn thấy chiếc xe và cha nó bị nước cuốn trôi, 100% khả năng chắc là chết rồi. Hỏi mẹ nó đâu, nó nói nhà nó nằm ngay bờ biển, mẹ và em của nó chắc cũng không chạy kịp. Thằng nhỏ quay người lau vội dòng nước mắt khi nghe tôi hỏi đến thân nhân.

Nhìn thấy nó lạnh run lập cập tôi mới cởi cái áo khoác cảnh sát trùm lên người nó. Vô tình bao lương khô khẩu phần ăn tối của tôi bị rơi ra ngoài, tôi nhặt lên đưa cho nó và nói:

- “Đợi tới phiên của con chắc hết thức ăn, khẩu phần của chú đó, chú ăn rồi, con ăn đi cho đỡ đói”.

Thằng bé nhận túi lương khô của tôi, khom người cảm ơn. Tôi nghĩ bình thường tưởng nó sẽ ăn ngấu nghiến ngay lúc đó nhưng không phải, nó ôm bao lương khô đi thẳng lên chỗ những người đang phát thực phẩm và để bao lương khô vào thùng thực phẩm đang phân phát rồi lại quay lại xếp hàng. Tôi sửng sốt và ngạc nhiên vô cùng, mới hỏi nó tại sao con không ăn mà lại đem bỏ vào đó. Nỏ trả lời:

- “Bởi vì còn có nhiều người chắc đói hơn con. Bỏ vào đó để các cô chú phát chung cho công bằng chú ạ”.

Tôi nghe xong vội quay mặt đi chỗ khác để khóc và để nó và mọi người đang xếp hàng không nhìn thấy. Thật cảm động.

Không ngờ một đứa nhỏ 9 tuổi mới học lớp 3 đã có thể dạy một thằng có ăn có học từng có bằng tiến sĩ như tôi một bài học làm người trong lúc khốn khó nhất. Một bài học vô cùng cảm động về sự hy sinh.

Tôi nghĩ một dân tộc với những đứa trẻ 9 tuổi đã biết nhẫn nại, chịu gian khổ và chấp nhận hy sinh cho người khác chắc chắn là một dân tộc vĩ đại. Đất nước này giờ đây đang đứng ở trong những giờ phút nguy cấp nhất của sự điêu tàn, nhưng chắc chắn nó sẽ hồi sinh mạnh hơn nhờ những công dân biết hy sinh bản thân ngay từ tuổi niên thiếu.

Lên đây rồi bây giờ tôi mới thấm thía câu nói của vị thiền sư phụ của tôi ở Tokyo trước khi lâm chung dạy lại cho tôi đó là “Nhân sinh nhất mộng, bất luận kiến tâm, Tâm vô sở cầu thị Phật”. Cái sự hy sinh vì người một cách vô ngã của đứa nhỏ 9 tuổi khiến tôi ngộ ra được những điều cả cuộc đời bon chen của mình tôi chưa nhận thấy được. Tôi nhường khẩu phần ăn tối của tôi cho thằng bé để nhận của nó một lời cám ơn, còn nó cho đi cả buổi ăn tối của nó một cách vô tư không so đo dù nó đói còn thê thảm hơn tôi nhiều và chắc còn phải đói nhiều trong cả cuộc đời vì không còn gia đình nữa. Những công án thiền của Bích Nham Lục, Vô môn quan hoàn toàn vô nghĩa so với hành động của một đứa bé 9 tuổi. Xưa nay tôi không phục lắm người Nhật từ khi còn đi học, làm kỹ sư rồi làm cảnh sát thì phải luôn tiếp xúc với những người Nhật ở mặt trái của xã hội. Nhưng mà hành động của người dân Nhật trong vùng động đất bây giờ đã khiến tôi phục họ thật sự.

Tình hình quanh nhà máy điện hạt nhân vẫn còn an ninh, hiện tại tụi tôi đã được phát sẵn khẩu trang và đồng phục nylon. Ông Kan (Thủ tướng Nhật) sáng nay họp báo dự tính đến tình huống xấu nhất là bỏ cả vùng miền Đông. Tôi không phải chuyên ngành về nguyên tử lực như anh nên không hiểu lắm về tác hại của phóng xạ. Nhưng tôi nghĩ cũng đang nguy hiểm. Tụi TEPCO vụ này chủ quan quá. Anh Đăng nếu được nên sắp xếp cho vợ con về VN trước thì tốt nhất. Tôi sợ tới lúc xấu nhất không còn vé máy bay. Tôi thì bà xã người Nhật, con gái cũng mới ra trường y tá và cũng đang hoạt động cứu trợ thiện nguyện ngay tại Fukushima này. Tôi hỏi con gái tôi “Tình hình có vẻ nguy hiểm, con có muốn đi VN lánh nạn không”. Nhỏ con gái của tôi trả lời “Đi đâu bây giờ, xung quanh con với cha người ta chết với bị thương hàng hàng lớp lớp. Không lẽ bỏ chạy. Thôi kệ, tới đâu hay tới đó.” Tôi gọi điện thoại về hỏi bà vợ tôi tính sao, có cần chạy qua quê chồng trú tạm lánh nạn một mình không thì bà xã tôi nói với tôi rằng: người Nhật của họ thì 36 kế của Tôn Tử binh pháp họ chỉ dùng được tới cái kế 35. Cái chước cuối cùng “Tẩu vi thượng sách” không có chỗ dùng vì cái xứ đảo này không có chỗ nào để mà chạy nữa. Cùng lắm chịu chết thôi. Thôi thì tôi thân phận dính líu tới cái tổ quốc thứ hai này rồi. Vợ con gì cũng không chạy không lẽ một mình tôi bỏ nhiệm sở. Già rồi có hít chút phóng xạ vô nữa cũng chẳng sao cả. Mang cái ơn nghĩa với đất nước này cũng nhiều thôi thì bây giờ cùng đến lúc có cơ hội để trả ơn cho họ vậy.

Hy vọng không có gì xảy ra, khoảng 3 tuần nữa có thể trở về Saitama. Hy vọng được gặp anh Đăng nếu anh còn ở Nhật, anh em mình tâm sự nhiều hơn. Tôi năm nay 56 tuổi. Chắc cở tuổi của anh.
Chúc anh và gia quyến an toàn.

Hà Minh Thành


Vịt Kiều

Tống-Phước Hiến

Cuộc chiến-tranh vừa qua, nhiều người lầm tưởng đã kết thúc vào 30.4.1975 và bị đánh giá là cuộc nội-chiến Nam Bắc, mà Cầu Hiền-Lương vắt qua giòng sông Bến-Hải, trên Vĩ-tuyến 17 là biểu-tượng cho một giai-đoạn xót-xa của lịch-sử. Thật ra, cuộc chiến-tranh đó vẫn được tiếp-diễn, nhưng theo thế-trận khác và ý-nghĩa cũng được nhận-định lại đúng đắn hơn !

Sau 30.4.1975 Cộng-sản phơi bày chân-tướng là một lũ phỉ quyền tham ác lưu-manh; nên Người Quốc-Gia giành đoạt được chính-nghĩa và tiến-hành cuộc chiến-tranh giải-phóng Dân-tộc hầu có điều-kiện đưa đất-nước đến phồn thịnh, nhân-dân được tự do. Trận quyết đấu nầy, người Quốc-Gia đang thắng-thế, từng bước chứng-minh Cộng-sản Việt Nam là tội-phạm nhân-loại, là tội-đồ Dân-tộc. Nhưng bỗng nhiên hàng-ngũ chúng ta có hiện-tượng giao-động, địch biết tránh né, thoát hiễm. Thì ra, chúng ta đang bị một loại “nội thù” rất nguy-hiểm mà mọi người thường gọi bằng tên nghe khá hiền lành “Việt-kiều” !.

Tất-cả những người Việt Nam (VN), nếu không là bọn có quyền thế sống hoan-lạc trên nỗi thống-hận Dân-tộc, và nếu có điều-kiện đều phải đành lòng chấp-nhận gian-nan, nghiệt-ngã, nguy-hiểm, đau nhục để đào thoát ra đi. Sóng nước đại-dương, rừng sâu, hải tặc, thổ-phỉ ... không cản ngăn được ý chí. Họ đào thoát khỏi Cộng-sản dưới nhiều hình-thức như vượt biên, vượt biển, con lai, bảo-lãnh đoàn tụ, cựu tù nhân (H.O), Cựu nhân-viên Chính-phủ Hoa-Kỳ (U.11), thuyền-nhân hồi hương (ROVR); đào tỵ khi xuất ngoại như công-tác, biểu-diễn nghệ-thuật, thi đấu, công-nhân trong chương-trình"xuất-khẩu lao-động"; ngay cả những du-học-sinh hay du-lịch … v.v... phần đông trong thâm tâm họ cũng mơ ước cho toàn dân Việt Nam thoát khỏi ách nạn Cộng-sản.

Ðối với Việt-cộng (VC), những người hội đủ điều-kiện được tái định-cư ở nước ngoài khi trở về Việt Nam đều bị xếp vào loại người có danh xưng là “VIỆT-KIỀU” (VK).

Nếu lấy 30.4.1975 làm thời-điểm, thì trước đó đã có nhiều đợt người Việt Nam đến sinh sống tại nhiều nước khác với nhiều lý-do:

A. Tỵ-nạn do bị bức hại:

I. Thời nhà Lý có hai đợt ra đi của hai Thân Vương nhà Lý và cùng trôi giạt vào nước Cao-Ly (hay còn gọi là Triều-Tiên hoặc Ðại-Hàn):

1. - Ðại-Ðô-Ðốc Kiến-Hải-Vương Lý Dương-Côn cùng chiến thuyền binh-sĩ thuộc quyền, gia-nhân và gia-thuộc ra đi vì sợ bị phía bà Chiêu-Hiếu Thái-Hậu và Cảm-Thánh Hoàng-Hậu giết chết trong âm mưu tranh đoạt ngai vàng cho Hoàng-tử Thiên-Tộ (Tức vua Lý-Thần-Tôn).

2.-Các Ðô-Ðốc Kiến-Bình-Vương Lý-Long-Tường, Bình-Hải-Công Lý-Quang-Bật cùng hạm đội dưới quyền và khoảng 6.000 người vì tránh họa diệt tộc của Thái-Sư Trần-Thủ-Ðộ trong mưu-đồ tiếm-đoạt Vương quyền nhà Lý cho nhà Trần.

II/ Thời nhà Nguyễn cũng có nhiều đợt với nhiều lý-do, đa số cư ngụ tại Bangkok Thái-Lan:

1. -Nhóm cùng bôn tẩu theo Nguyễn-Ánh (tức vua Gia-Long), vào cuối Thế-kỹ thứ 18.
2. -Nhóm theo Thiên-chúa-giáo lánh-nạn sát đạo dưới thời Minh-Mạng, Thiệu-Trị (1820 –1847).
3. -Nhóm thuộc hạ của Cụ Phan-Ðình-Phùng trốn giặc Pháp vào khoảng 1895.
4.-Nhóm theo Cụ Phan-Bội-Châu (1908 – 1909).

B. Vì những lý-do khác:

Bị Thực-dân Pháp lưu-đày, ép buộc trong chương-trình mộ dân, gia-nhập Quân-đội Liên-hiệp Pháp, du-học và không trở về hoặc xuất bôn chiến-đấu giành chủ-quyền cho Tổ-Quốc. Phần đông lưu-trú tại Pháp hay các Quốc gia thuộc Pháp, hoặc Trung-Hoa, Cao-Mên. Ai-Lao. Ngoài ra còn có một số ít định-cư tại những Quốc-Gia khác vì nhiều lý-do.

Trước khi đất nước rơi vào tay Cộng-sản, những người có nguồn-gốc Việt Nam, đang sinh-sống ở nước ngoài được gọi là Kiều bào để phân-biệt những sắc dân khác trú ngụ trên lãnh-thổ Việt Nam như Ấn-kiều, Hoa-kiều, Pháp-kiều. Nên khi Cộng-sản gọi những người Việt Nam đang định-cư ở nước ngoài là VK đã hàm chứa ý-nghĩa những người nầy không còn là người Việt Nam. Số phận VK chơi-vơi giữa người Ngoại Quốc và người Việt Nam tùy theo từng trường-hợp, nhưng bao-giờ VK cũng bất-lợi kể cả trường-hợp so-sánh giữa VK và những người thuộc các sắc dân khác cùng vào lãnh-thổ Việt Nam trong cùng thời-gian và cùng có lý-do phạm pháp giống nhau.

C.- So-sánh giữa Việt-kiều và ngoại-kiều:

1. Giống nhau: Tất cả mọi ràng buộc về pháp-lý, hành-chánh, thuế khóa, kiểm-soát; những quy định gắt gao về giá trị kim ngạch hối xuất. Tóm lại không có sự khác biệt về phương-diện kiểm-soát quản lý và những gì thuộc về kinh-tế, tài chánh.

2. Khác nhau: Nếu vì bất cứ lý do gì có liên-quan đến pháp-lý thì ngoại kiều được chi-phối bởi luật-pháp và thói quen mà quốc-tế đã chuẩn-nhận. Nhưng trong trường-hợp nầy thì VK bị xem là " Công-dân Việt Nam”. Nghĩa là chúng thông-báo, hoặc xử phạt tùy theo ý chúng.

Chưa Quốc-gia nào có chính-sách kỳ-thị và ty-tiện với Kiều bào của mình như ngụy-quyền Cộng-sản Việt Nam. Dưới mắt chúng, VK là thành-phần nguy-hại cho sự tồn tại chế-độ chúng, mặc dầu VK cũng là con bò sữa giúp chúng hồi sức, đồng thời VK cũng là những kẻ vong thân, nên VK bị VC xem như là những kẻ nô-lệ dùng để kháng-cự và tấn-công các tổ-chức yêu nước chân chính. Tóm lại, Cộng-sản Việt Nam xem khinh, xử -dụng sai khiến VK nhưng lúc nào cũng rắp tâm hãm hại VK.

Khi nền kinh-tế kiệt quệ, Cộng-sản thử nghiệm chính-sách chiêu-dụ VK bằng nhiều hình-thức như: Gởi tiền, gởi quà, trở về thăm thân-nhân, du-lịch, hợp-tác, đầu tư làm ăn tại Việt Nam.

Có khá nhiều trường-hợp những Người Quốc-Gia chân-chính rất khổ tâm khi phải gởi tiền hay phải về Việt Nam vì tình-cảm, vì trách-nhiệm đối với thân-nhân, đồng-bào, đang lâm cảnh thiên-tai, lao đao cơ cực, hay đồng đội bị lăng nhục: xin được chia xẻ những hoàn cảnh cần có sự cảm-thông ấy. Ðồng thời cũng xin chân-thành nghiêng mình cảm tạ, ngưỡng-mộ những anh-hùng trở lại quê hương đối diện trực chiến với quân thù với quyết tâm lật đổ bạo-quyền Cộng-sản Việt Nam.

Ðối-tượng câu chuyện hôm nay là những VK trở về trên tư-thế của kẻ “hãnh-tiến “, loại "áo gấm về làng", những kẻ đi tìm hoan-lạc trên nỗi đau thương bất hạnh của đồng-bào, đồng đội, những kẻ ích-kỷ manh tâm đồng-lõa với Cộng-sản bất chấp lương-tâm, làm chậm hoãn ngày bạo quyền sập đổ. Hãy nhìn lại VK đã lưu lại dấu vết gì với đồng-bào, đồng đội trong nước:

D. Việt-kiều đã làm đồng-bào, đồng đội trong nước thêm tủi nhục, cơ cầu:

Một Mỹ-kim có giá-trị tương-đương khoảng trên 20.000 đồng VC nên VK tiêu xài hoang-phí làm ảnh-hưởng vật giá gia tăng trong khi tiền lương không gia tăng. Tầm cách biệt giữa người có hay không có thân nhân hoặc thành-phần sống bám theo ảnh-hưởng VK dài ra và cao thêm. Ðồng tiền ấy cũng xô đẩy những hạng người nầy với VC gần nhau hơn và từ dó, hình thành ra giai-cấp mới gọi là liên-minh thống-trị. Ðồng tiền VK cũng là nguyên-nhân chủ-yếu của các tệ-nạn hối-lộ tham nhũng, mãi-dâm, trộm cướp, cờ bạc dẫn đến bất công áp bức, và dĩ-nhiên nạn-nhân vẫn là lương dân nghèo khó.

E. Việt-kiều giúp cho VC chạy tội vi-phạm nhân-quyền:

Dù vô tình, thiển cận hay có toan tính, VK tung những thông-tin, những hình ảnh phiến diện, biện hộ cho Cộng-sản; làm lu mờ chính-nghĩa, làm hàng ngũ chống Cộng bị ngộ nhận, bị trở ngại. Dưới nhiều hình-thức như hợp-tác, đầu tư, cố-vấn, giao-lưu “văn-hóa, nghệ-thuật”..., và dù khoác chiếc áo “tình thương, cứu-trợ...”. VK vẫn là lực-lượng tiếp-sức hữu-hiệu cho bọn VC. Bởi vì chính bọn VC mới là kẻ được thụ-hưởng còn những người cùng khổ là đại đa-số người dân Việt Nam nghèo đói, khốn cùng chỉ được làm “vật nhân-danh”, thậm chí còn tủi nghèo cơ cực hơn, và bọn VC càng phè phỡn tàn ác hơn. Thế nhưng chưa bao giờ VK dám nhìn nhận sự ấu-trĩ, hèn nhát, phản-bội, và bất nhân của họ.

Tùy thuộc vào những gì VK có và những gì VC cần mà bọn chúng đổi thay sách lược. Sách lược hay chính sách là chiến-thuật. Chiến-lược là: trấn-lột là trả thù không bao giờ thay đổi ! Hãy đi ngược thời-gian để thêm lần nữa nhận-diện VC đổi thay về cái gọi là chính-sách đối với VK.

F. Việt-Kiều là Phản-Quốc:

Cộng-sản xem những người vượt biên, vượt-biển trốn chạy chúng là phản quốc, phản-động, phản bội, là cặn bã, là bọn quen ăn bám, là vong bản, dĩ điếm, lười biếng v.v... không một hình-dung-từ xấu xa nhơ bẩn nào mà VC không dùng để ám chỉ, mô tả những người nầy, và dĩ-nhiên VC cũng có chính-sách trả thù. Nếu không thoát được thì họ có thể bị bắn chết, bị hãm hiếp (nếu là nữ giới), bị lao tù đầy ải, tài sản bị tịch-thu. Bị gây muôn trùng khó khăn trong đời sống như thân-nhân bị giam giữ, bị điều-tra, vợ con, cha mẹ, anh chị em bị kềm chế quản-lý, bị kỳ thị ... Và cuối cùng chỉ có tiền và vàng mới may ra những áp-lực những khe khắc được nới lỏng, nhưng cái tội Phản-Quốc vẫn còn đó, chờ cơ-hội lên án và trừng phạt.

G. Việt-Kiều là khúc ruột nối dài:

Khi nền kinh-tế trì-trệ, tài sản Quốc gia bị VC đục khoét tham nhũng; lầm than, thống-hận vượt tràn qua sức chịu đựng toàn dân, hội đủ những điều-kiện làm cuộc bạo loạn. VC liền nhớ ra và cải danh bọn “Phản-Quốc” kia thành VK; rồi hóa thân cho VK thành “Khúc ruột nối dài”. Sau thời gian dè dặt thử-nghiệm, VC thấy rằng còn có thể khai-thác tận-dụng phần bên trong của cái khúc ruột nối dài nầy. Và từ đó, thượng tầng đảng Mafia đỏ hình thành bộ phận Kiều-Vụ (KV).Nhiệm-vụ chủ-yếu của KV là nghiên cứu tìm ra phương cách gom góp ngoại tệ, khả-năng, trí-tuệ của VK hầu giữ vững chiếc ghế quyền-lực, để túi tham được phồng thêm. Bộ-phận KV không những chiêu dụ VK về thăm, làm cái gọi là từ thiện mà còn về mua bán đầu tư, thực hiện chương-trình giao lưu làm nền tảng cho bọn tư-bản đỏ đi ra, bọn phản-bội đi vào. Chúng kết nạp bọn vong thân, bọn bất lương rồi tổ-chức những bọn nầy thành lực-lượng khuấy phá, tạo hỏa mù làm mờ đi chính-nghĩa, làm nản lòng Người tâm huyết.

Nhưng hạnh-phúc không bao giờ đến với kẻ phản-bội ! Không phải đó là lời răn đe mà còn là kinh-nghiệm, không những ở tình trường mà còn ở nhân-cách. Thật vậy, người Việt Nam định-cư nước ngoài tuy vì nhiều lý-do nhưng lại cùng một nguyên-nhân là kinh-tỡm Cộng-sản, họ cũng là chứng-nhân xác nhận bọn ngụy-quyền Cộng-sản Việt Nam là quân vô lại, bất-nhân, bạc-ác không đáng để được gọi là NGƯỜI nữa. Hầu hết, trước khi ra đi VK đều ít nhiều ấp ủ:

Một ước mơ: Cộng-sản phải đổ
Một hoài bão: Nhân-dân Việt Nam được sống đúng với giá-trị con NGƯỜI.

Thoát được xiềng ách Cộng-sản, họ sẽ thay mặt đồng bào, đồng đội còn lầm than cơ cực, còn bị kềm kẹp để tố cáo tội ác Cộng-sản Việt Nam trước lương-tâm nhân-loại. Ước-mơ và ý-chí của họ thật đáng yêu và đáng kính. Họ đã làm rúng động lương-tâm loài người, và Nhân-loại cũng đã nghiêng mình cảm phục những Người Tỵ-Nạn Cộng-Sản Việt Nam họ đã từng được: ”thế giới ngưỡng-mộ như những anh-hùng”.

Nhưng rồi vì một số trong những người Tỵ-nạn Cộng-sản Việt Nam năm xưa ấy đã nhẫn tâm trở giáo chém anh em cùng chung chí-hướng, họ phản-bội ngay cả ước mơ ban đầu của chính họ. Và chắc chắn rằng họ sẽ nhận lại hậu quả từ chính những người từng là đồng cảnh, cũng từng là đồng-tâm, đồng-bào, đồng đội và cũng chính ngay từ kẻ họ đang qùy gối cúi đấu. Sự phản-bội đã có hậu-quả xảy ra. Tương-quan giữa hậu-quả và nguyên-nhân là tỷ-lệ thuận.

H. Loại VK áo gấm về làng :

Mang tâm địa của kẻ hãnh-tiến nên chúng lấy sự đau xót, thương hận số phận bẽ bàng kém may mắn, hay sự mơ ước của những người vất vả nghèo khổ để tự mãn, để huênh-hoang, kiêu căng và thích thú. Chúng bất chấp đạo lý tối thiểu để thỏa mãn hoan-lạc dục vọng, chúng thú tính ngay cả những trẻ vị thành niên (lắm khi là con em của thân nhân, bè bạn, đồng đội năm xưa). Thế nhưng chúng cũng rất hèn hạ với bọn cán-bộ Cộng-sản để an toàn. Chính bọn VK nầy, phần đông đã cung-cấp tin-tức, vu khống người Việt hải-ngoại cho VC, biện-hộ và đồng-lõa sự tham bạo của VC với nhân-dân trong nước. Khi trở lại nơi định-cư, chúng rỉ tai tuyên-truyền, nghe ngóng để báo cáo. Bọn VK vô lại nầy tình-nguyện làm nô bộc không công, làm con chó giữ nhà và đánh cắp tài sản của người khác, có khi VK cống nạp hoặc hỏang sợ trước quyền lực mà cúi dầu phũ phục trước mũi giày Cộng-sản hoặc a tòng với cộng sản trong những mưu-đồ bất chính. Thời gian qua, một số trong bọn nầy đã bị VC cướp đoạt tài sản qua dàn dựng hoạt cảnh tai nạn lưu thông, du đảng xã hội đen; có tên bị thanh-toán bởi ghen tương.

K. Việt-Kiều nhân-danh tình thương:

`Tình thương và lòng nhân-ái, Quê-hương và Tổ-quốc luôn trên đầu môi chót lưỡi bọn VC, VK. Kẻ lưu-manh tàn bạo thường che giấu chân-tướng bằng mỹ ngữ. Nên nạn nhân thiên tai, người nghèo khổ tật nguyền, những đồng đội ngày xưa oanh liệt nay gãy cánh bất hạnh lại bị bọn VC liên minh với VK bất lương kinh-doanh. Lấy tình thương làm bình phong. Nếu bị vạch mặt, chúng sẽ lẩn trốn với tấm thẻ bài khẩu hiệu không cấm vận tình thương (nói theo ngôn ngữ của Nhật-Tiến). Có người còn tính đến cả chuyện xây nhà, xây trường học, đào giếng, trả tiền lương cho cô thầy giáo, mở trường dạy nghề, xóa đói giảm nghèo v..v... (như của Nguyễn xuân Bảo hay của Vũ thành An - nghe đến đây Cộng-sản vừa ngạc-nhiên vừa mừng!)

Ðây là trách-nhiệm của ngụy-quyền Cộng-sản, toàn dân Việt Nam trong và ngoài nước có nghĩa-vụ bắt buộc chúng phải trả lại quyền sống, quyền làm Người cho Dân Việt. Tại sao kinh-tế Quốc-doanh bao giờ cũng ghi nhận thua và ngân-sách Quốc-gia phải bù lỗ nhưng chúng không cho giải tư ? Bởi vì, toàn-bộ các công-ty Quốc-doanh phải đài thọ cho cá-nhân và toàn gia-đình của non 500 ủy-viên trung-ương đảng vừa hưởng bổng lộc suốt đời, vừa có tiền gởi ở ngoại quốc để thủ thân khi có biến động, vừa phải chi cấp cho khoảng 2.000 du học sinh là con cháu bọn cán-bộ. Theo sự tiết-lộ của "Tổng công-ty Xuất khẩu hải sản Miền Nam Seaprodex" (đơn-vị trực tiếp chi trả mọi chi-phí cho Mai-chí-Thọ, và tên Ðại-tá quản-gia của y, cho Vũ-đình-Liệu và một số quan chức đỏ khác) thì cứ 4 tháng 1 du học sinh (loại được du học do lý lịch) phải đóng cho trường học (College hay University) khoảng 1.500 USD học phí, tiền chi tiêu (ăn ở, xe cộ, bảo-hiểm ...) 1.500 USD nữa. Như thế, cứ mỗi 4 tháng, chỉ riêng cho con cháu bọn cán-bộ đang du học thì toàn dân Việt Nam phải móc ra khoảng 6 triệu USD. Có biết nỗi niềm nầy không hỡi phường bất lương.

J.-Việt-Kiều văn hóa, văn-nghệ:

Loại VK nầy trở về khúm núm bợ đỡ xin áo cơm (như Hương Lan, Hoài Linh, Lệ Thu, Chí Tài, Chế Linh, Phượng Mai, Ý Lan …). Nhưng áo cơm không đủ cho nô bộc, có đâu cho lũ phản trắc. Bọn nầy bị lừa, chưa về thì háo-hức, lúc về bị khó khăn và trở ra bị chê bai là hương sắc tàn phai, là rẻ tiền, là phản giáo dục, là phi nghệ thuật (xem Thời-luận số ra ngày 12 và 19/8/2000) và đương-nhiên loại VK nầy không tránh khỏi bị Người Việt Tỵ-nạn vốn là những khách hàng đang nuôi sống họ trách cứ hoặc tẩy chay.
    Chưa về, cứ tưởng mình ngon
    Về rồi cúi mặt như con chó hèn
Hay
    Ngậm đầy một miệng bẩn nhơ
    Nhổ ra e thẹn, nuốt vào thối tha
    Việt kiều về nước hát ca,
    Thân con chó ghẻ lê la gầm bàn.
Ước mong các ca-sĩ, các trung-tâm băng nhạc không dẫm lên nỗi đau của đồng bào dù nhìn với chiều hướng nào.

K. Việt-Kiều về hơp tác kinh-doanh:
Bọn nầy là những tên thương lái vô lương-tâm, chúng biết đồng-bào, đồng đội nghèo khó, cần tiền, phải nhẫn nại, chịu đựng, nên chúng móc ngoặc với bọn cường quyền chèn ép bóc lột hà hiếp đồng-bào. Những vụ làm sỉ nhục công-nhân Việt Nam như bắt quỳ, đánh giày lên đầu, phạt trừ lương ... những chủ VK nầy có thái-độ gì không ? Thưa không, rất rõ ràng là không !

Dưới mắt bọn VC thì VK phải là vật hy-sinh: Để bảo-vệ manh mối làm ăn, để tỏ thái-độ quyết-liệt với nhau khi nội-vụ bị phanh phui, để giữ bí mật lưu manh thương trường, lập tức Mafia VC xử tử VK để bịt đầu mối như vụ bà VK Nguyễn Thị Hiệp ở Canada, hay vụ tống vào tù để trấn lột như VK Trịnh-vĩnh-Bình ở Hòa-Lan với số vốn bị tước đoạt lên tới 20 hoặc 30 triệu Mỹ-kim; và VK Lưu-hùng-Sơn tức Sonny Lưu 55 tuổi trú tại vùng Little Sài-Gòn Nam California, Hoa-kỳ đang bị “rắc rối” vì mang số tiền 25 triệu đô-la về làm ăn và đang quỵ lụy khẩn cầu được bỏ của cứu lấy thân !

Thực tế người dân trong nước quá bi thương khốn cùng. Đồng-bào căm hận Việt-kiều đã đóng vai Việt-gian, đồng lõa với Việt-cộng, gieo bao đau thương tan tác thãm-nạn, nên trong nước có câu ca-dao mới như sau:

Việt-Gian, Việt Cộng, Việt-Kiều,
Ba thằng Việt ấy, tiêu-điều Việt Nam.

Hay

Việt-gian, Việt-cộng, Việt-kiều,
Ba thằng Việt ấy, đem bêu thằng nào ?
Việt-kiều, Việt-cộng, Việt-gian
Ba thằng giặc ấy, thằng nào cũng bêu !

Ðể chấm dứt câu chuyện trao đổi hôm nay, tôi xin lược trình bài phóng-sự của ký giả Xuân Mai báo áp phê số 4 tại Paris:

Ông Nguyễn Minh Tuyền, 59 tuổi, định-cư tại Pháp năm 1980 với lá đơn có lời lẽ chân thành thống-thiết như sau : "Nếu tôi ở lại, nhà cầm quyền CSVN sẽ bắt giam, đánh đập và bỏ tù tôi không có ngày ra. Vì lý-do nhân-đạo, tôi trân-trọng thỉnh-cầu nước Pháp vui lòng chấp-thuận cho tôi được tỵ-nạn chính-trị, sống tạm dung trên mảnh đất tự-do nầy, và tôi chỉ trở về xứ cũ, khi nào Quê-hương tôi không còn duy trì chế-độ Cộng-sản”. Nhưng ông Tuyền đã phản-bội tư-cách tỵ-nạn của ông liên-tục từ năm 1995 đến Tết Canh-Thìn 2.000 tới 7 lần (Chôn bà nội 3 lần, 2 lần chôn bố và 2 lần chôn mẹ mà không hề xin phép OFPRA (Office Francais de Protection des Réfugiés et Aptrides – Cơ-quan bảo-vệ những người tỵ-nạn và vô Tổ-quốc tại Pháp) hoặc giấy Sauf-Conduit (hộ-chiếu đặc-biệt) của Cảnh-sát địa phương. Ngày 26.7.2000 ông Tuyền và 544 người Việt khác được OFPRA gởi thư thông-báo rút lại thẻ tỵ-nạn với lý-do : "Ông tự-ý trở về xứ cũ, khi chế-độ độc-tài Cộng-sản chưa chấm dứt, nhưng không hỏi ý-kiến hoặc thông-báo cho cơ-quan chúng tôi biết, để bảo-vệ sinh mạng cho ông, tức là ông đã từ bỏ quyền tỵ-nạn chính-trị, không cần đến sự che chở của chúng tôi nữa. Chiếu theo đìều I khoản A-2 của Hiệp-định Genève ngày 28.7.1951, chúng tôi thu hồi lại thẻ tỵ-nạn. Ðồng thời cũng trình lên Cao-Ủy Tỵ-Nạn Liên-Hiệp-Quốc, kể từ hôm nay, OFPRA không còn chịu trách-nhiệm với ông, về tình-trạng cư-trú, xin việc làm, hưởng trợ -cấp xã-hội, theo diện tỵ-nạn chính-trị”. Ðược biết từ năm 1988 đến tháng 7 năm 2000, tổng số người Việt lâm vào tình-trạng tương-tự là 22.417 người. Theo lời ông M.Motu thì người tỵ-nạn có quyền trở về xứ cũ trong trường-hợp đặc-biệt như con cái, cha mẹ, anh chị em ruột bị bịnh nặng, đang hấp hối, chết ; trong các trường hợp đó người tỵ-nạn có thể đến Préfecture sở tại xin cấp Sauf-Conduit. Sẽ phạm luật nếu đến tòa Ðại-sứ VC xin visa trước khi có hộ-chiếu đặc-biệt. Tên trưởng-phòng cấp chiếu-khán VC rất đểu cán khi giải-thích vấn-đề nầy : "nhà nước Việt Nam rất có thiện-chí trong vấn đề hàng tháng cung cấp danh-sách ghi nhận tất-cả người Việt Nam mang Titre de Voyage (thẻ thông-hành) lên sứ-quán xin nhập cảnh cho Préfecture biết để Préfecture thông báo lại cho OFPRA. Chúng tôi hợp tác việc ấy với chính-phủ Pháp là nhằm mục-đích chứng-minh cho dư luận Quốc-tế thấy rằng, bọn Việt-kiều nầy lếu láo, chạy qua đây vì lý-do kinh-tế, kiếm việc làm, chớ không phải vì nhà nước chúng tôi đàn áp, bắt bớ, tra tấn, giam cầm, chà đạp nhân-quyền như bọn họ đã từng vu-khống”. Và một giới chức cao cấp trong bộ Ngoại-giao Pháp mạnh-mẽ phản-đối:

- Chính-phủ Pháp không bao giờ hại người vô tội như thế. Chính-phủ VC từ lâu, qua các trào Võ-văn-Sung, Mai-Văn-Bộ, Trịnh-ngọc-Thái, Nguyễn-chiến-Thắng và Nguyễn-mạnh-Dũng đã xem người Việt Nam là thành-phần cực-kỳ phản-động, cần phải triệt-hạ, khéo-léo áp-dụng chính-sách gậy ông đập lưng ông”.

- Dễ dãi trong việc cấp chiếu khán cho người Việt tỵ-nạn về thăm nhà, dù thừa biết rằng, họ không có quyền. Ðây là cách thức giúp người tỵ-nạn phạm pháp, để một ngày kia họ sẽ bị OFPRA rút thẻ ty-nạn.

- Sau khi cấp chiếu khán bừa- bãi, tòa đại-sứ lại ra thông-cáo cho Bộ Nội-Vụ Pháp biết rõ tên tuổi từng người xin cấp visa về Việt Nam.

- Một khi bị rút thẻ ty-nạn, họ bị mất luôn thẻ thường-trú (Carte de séjour). Muốn xin việc làm phải có thẻ Lao-động (Carte de travail). Nếu muốn cư-ngụ trên 3 năm phải trình Passport của CSVN. Như thế người tỵ-nạn đang được sống Tự-do, bỗng trở thành công-dân VC, đặt mình dưới sự kiểm-soát của CSVN cho đến mãn kiếp.

- Chính-phủ CSVN cũng phải hiểu rằng, tán trợ, hoặc giúp đỡ người phạm pháp, cũng phạm tội đồng-lõa. Cấp visa cho người tỵ-nạn tức là cố ý phạm luật bang giao giữa hai nước. Chúng tôi nghĩ, đã đến lúc nên đặt lại vấn-đề nầy với chính-phủ CSVN”.

Ðồng-bào trong Nước đã đầy ắp thống khổ và căm-hận. Chấm dứt ngay những con người manh-tâm mang "lòng Việt gian" trong chiếc áo VK. Những hình ảnh nêu trên chắc cũng đủ thức tỉnh lương tâm một số người, nếu có và còn.muốn trở thành VIỆT KIỀU.

Tống-Phước Hiến


ĐÁM TÒNG PHẠM VỚI TỘI ÁC CSVN - Nguyễn Phúc Liên

    ĐÁM TÒNG PHẠM VỚI TỘI ÁC CSVN: CẢN MŨI KỲ ĐÀ
Nguyễn Phúc Liên

CÁCH MẠNG QUẦN CHÚNG

Dưới chủ đề TRÁCH NHIỆM QUỐC NỘI DỨT BỎ CƠ CHẾ CSVN HIỆN HÀNH, chúng tôi đã viết được 10 Bài và sẽ còn viết tiếp nữa về cuộc NỔI DẬY của quần chúng. Từ năm 2006, trong khung cảnh Tiên trình Dân Chủ Hóa Việt Nam do những Trí thưc Dân chủ khởi xương, chúng tôi đã nhận định và xác tín rằng chỉ có quần chúng NỔI DẬY mới có thể dứt khoát lật đổ được Cơ Chế CSVN hiện hành và chúng tôi luôn nhấn mạnh rằng Trí thức Dân chủ phải đi với quần chúng nghèo mới có lực lượng nổi dậy.

Từ cuối năm 2010, việc tụt dốc Kinh tế VN và hố sâu Giầu—Nghèo mỗi ngày mỗi cách biệt thê thảm, chúng tôi thấy rằng quần chúng nghèo khổ, phải sống với BỤNG ĐÓI, là lực lượng chủ yếu đứng lên chấm dứt cái Cơ chế làm phát sinh lớp người Giầu nứt khố do Tham nhũng Lãng phí cướp bóc sức lao động của dân và khai thác tài sản quốc gia làm của riêng..

Chúng tôi khởi xướng viết về Chủ đề này trước khi có biến cố Cách Mạng Hoa Nhài từ Tunisie lan sang các nước khác Bắc Phi và Trung Đông. Điều đó có nghĩa là không phải vì Phong trào Bắc Phi và Trung Đông mà chúng ta bị ảnh hưởng tâm lý để nổi dậy tại Việt Nam. Việc quần chúng NỔI DẬY để chấm dứt Cơ chế CSVN là một ĐÒI HỎI phải làm vì tương lai phát triển đất nước. Trong số những Bài đã viết, chúng tôi có đề cập đến Cách Mạng Bắc Phi và Trung Đông như những kinh nghiệm mà chúng ta có thể áp dụng khi cuộc NỔI DẬY tại Việt Nam bùng nổ lên.

Ngay từ những Bài đầu, chúng tôi đã nói tại sao quần chúng phải nổi dậy, đòi hỏi của quần chúng rõ rệt gồm những gì và chỉ điểm đích danh kẻ thù mà quần chúng phải diệt trừ. Với Bài thứ 10 này, chúng tôi muốn nói đến những loại người sống giữa hàng ngũ của chúng ta, nhưng lén lút làm tay sai che chở cho kẻ thù của quần chúng. Loại người này là TÒNG PHẠM với kẻ thù mà quần chúng đã gọi đích danh để diệt trừ.

Nhắc lại Lý do đứng lên,
Mục đích đòi hỏi và đích danh Kẻ thù của quần chúng

LÝ DO CƠ BẢN của từng cá nhân đứng lên là cái BỤNG ĐÓI của họ. Cái bụng họ đói không phải là do sự lười biếng không muốn làm việc để kiếm đủ miếng cơm nuôi sống thân xác mình, nhưng bụng đói vì có những người giữ quyền hành đã cướp lấy sức làm việc vất vả của dân chúng để làm của riêng cho mình và sống sung sướng trong giầu có hoang phí. Việc BỤNG ĐÓI kêu lên để mong có miếng ăn là bản năng của mọi sinh vật. Đứa trẻ sơ sinh, khi bụng đói, cũng khóc la lên để mẹ nó biết mà cho bú. Quần chúng nghèo, khi bụng đói bởi chính những kẻ cầm quyền bóc lột, cũng đứng lên đòi hỏi miếng ăn, đó là việc đấu tranh tự nhiên mà không ai có quyền đàn áp kết tội. Chỉ những kẻ tệ hơn súc vật mới đàn áp kết tội những người nghèo yêu cầu có miếng ăn.

Chính vì vậy, trong nhiều bài viết trước đây, chúng tôi tha thiết mong mỏi những vị Trí thức Dân chủ hãy tôn trọng cái lý do chính yếu NỔI DẬY của quần chúng đói nghèo, chứ đừng nhào vô tuyên bố trống rỗng rằng quần chúng đứng lên đấu tranh trong Lãnh vực Chính trị (Lutte Politique) đòi những ý niệm Tư do, Dân chủ, Nhân quyền để những tên CSVN kém súc vật kia ngụy biện đàn áp, kết án dân nghèo nhân danh Điều 88. Xin cũng hiểu biết cho rõ rằng ngay cả để có thể thực hiện cụ thể Tự do, Dân chủ, Nhân quyền, cũng cần phải có trước tiên những điều kiện Kinh tế khả dĩ. “Có thực mới vực được Đạo“ !

MỤC ĐÍCH ĐÒI HỎI cụ thể và tiên quyết của quần chúng nghèo đứng lên trên đây tất nhiên là Dạ Dầy của mỗi cá nhân phải có miếng ăn. Phải nhấn mạnh đến Mục Đích tiên quyết này. Như ở đoạn trên đã nói, quần chúng đói bụng không phải là do họ lười biếng không chịu làm việc, nhưng là do kẻ cầm quyền ăn cướp sức làm việc quần quật của họ. Họ phải chống lại sự bóc lột bất công này để bảo vệ cái kết quả của sức lao động.

Khi nói đến LÝ DO và MỤC ĐÍCH của quần chúng nghèo đứng lên như trên, chúng ta có thể chỉ đích danh KẺ THÙ của quần chúng. Đó là đảng CSVN chủ trương và vẫn còn “kiên định“ lấy Độc tài Chính trị nắm Độc quyền Kinh tế. Đó là cái Cơ Chế phát sinh ra và nuôi dưỡng THAM NHŨNG, LÃNG PHÍ làm cho quần chúng nghèo kiết xác và đảng CSVN giầu nứt khố.

Chỉ đích danh KẺ THÙ như vậy, thì cuộc NỔI DẬY của quần chúng nghèo tất nhiên là phải DỨT BỎ hẳn cái Cơ chế CSVN.

Có một số Trí thức Dân chủ muốn biện luận về thái độ đấu tranh: Bạo Động hay Bất Bạo Động? Chúng tôi không cần dài dòng về vấn đề này, mà chỉ nói ngay rằng Quần chúng NỔI DẬY không bao giờ muốn BẠO ĐỘNG, nghĩa là họ đấu tranh Bất Bạo Động. Chỉ có những kẻ cầm quyền dùng BẠO ĐỘNG, lấy võ lực ĐÀN ÁP cái Bất Bạo Động của quần chúng. Nếu kẻ cầm quyền không dùng Bạo Động đàn áp, thì quần chúng luôn luôn Bất Bạo Động. Việc quần chúng lấy sức mà chống lại sức Bạo Động của kẻ cầm quyền, đó là quyền TỰ VỆ chính đáng của quần chúng. Con chó khi mà người ta dùng gậy gộc đuổi nó vào chân tường, thì nó cũng phản ứng cắn lại, đó là quyền TỰ VỆ của mọi sinh vật.

Loại người sống giữa chúng ta, nhưng TÒNG PHẠM với KẺ THÙ của quần chúng

CSVN, với Cơ chế Độc tài Chính trị nắm Độc quyền Kinh tế, là KẺ THÙ của quần chúng nghèo khổ. Chúng ta chỉ đích danh kẻ thù đó rồi. Nhưng có một loại người sống giữa chúng ta, ẩn náu ở đũng quần, vạt áo của chính chúng ta, nhưng lại là TÒNG PHẠM với TỘI ÁC mà Kẻ Thù CSVN đang gây cho quần chúng. Loại người này không vô tình, nhưng hoàn toàn hữu ý làm tay sai cho KẺ THÙ mà đánh bóng cái Cơ chế CSVN hiện hành để cản ngăn việc quần chúng NỔI DẬY. Đám Tòng phạm này còn nguy hiểm hơn Kẻ thù bởi lẽ chúng ẩn hiện tranh tối tranh sáng để làm hoang mang quần chúng. Chỉ vì một vài mẩu bánh rơi rụng CSVN thẩy xuống cho mà hớp như đàn chó đói mà đám TÒNG PHẠM này luồn trôn CSVN để bao che cho KẺ THÙ tiếp tục gây tội ác.

Không cần dài dòng, mà chỉ cần nêu ra những loại luồn trôn này đã tòng phạm với tội ác CSVN trong nhiều năm trường :

1. Một số Trí thức Chính trị ở nước ngoài

Lịch sử đã chứng minh rành rành rằng CSVN đã phản bội lòng thành của phía Quốc gia để thanh toán mọi đối lập. Một số Trí thức Chính trị biết rõ sự phản bội này, nhưng vẫn ngoác mõm hô hào Hòa Giải Hòa Hợp nhằm CSVN thẩy xuống cho mấy mẩu bánh rơi rụng để hớp giống như đàn chó đói.

2. Đám môi giới kiếm Tiền Hoa hồng

Đám này thuộc đủ loại: thất nghiệp, về hưu muốn có tiền hoa hồng hoặc lui tới đi về Việt Nam với gái. Đó là những lý do cá nhân khiến họ phải luồn trôn đánh bóng Cơ chế CSVN hiện hành. Xin đừng nghĩ Nguyễn Cao Kỳ thay đổi lập trường mà hãy nhìn một vài cái lợi nào đó về hoa hồng để tên này có chi phí lui tới Việt Nam. Cũng có những người vẫn chống Cộng, nhưng chỉ vì cái Visa mà họ phải câm miệng như hến.

Những quan chức ở Việt Nam bầy vẽ ra những Dự án để có dịp Tham nhũng. Một số Việt kiều thất nghiệp, về hưu hay ham gái, về Việt Nam khoe khang làm vương làm tướng bên này, biết nhiều nguồn Tài chánh, nhiều Cơ xưởng máy móc. Một bên muốn có Dự án để ăn bẩn, một bên khoe khoang để mong có tiền hoa hồng và lấy cớ về Việt Nam.

Dần dần, CSVN quy tụ những người này để lập những “Nhân vật yêu nước “, “Hội doanh nhân“ để tuyên truyền lừa bịp đồng bào quốc nội, đánh bóng cho Cơ chế tại nước ngoài.

Tôi xin đưa ra một tỉ dụ tại Thụy sĩ: Nguyễn Thành Trung được coi như nhà Tài chánh yêu nước, hợp tác với Cơ chế CSVN và được Sứ quán CSVN khen tặng. Tôi biết Nguyễn Thành Trung từ thời còn sinh viên. Học xong muộn màng và có dịp may làm việc trong một Ngân Hàng, nhưng bị sa thải sau hơn một năm. Sống thất nghiệp đến nỗi không có tiền trả góp tiền mua Nhà. Nhà bị lấy lại. Anh chỉ biết lui tới Tòa Lãnh sự CSVN, đưa đón những quan chức Cộng sản sang đây. Anh dẫn đi một số hãng xưởng để xem những máy cũ. Quan chức từ Việt Nam muốn ăn bẩn, lại ham mua máy móc cũ cho Dự án, nhưng tính tiền cao lên để mua và Nhà Nước phải trả. Đó là cách ăn bẩn khi mua máy “second hand“. Khi đọc trong danh sách Hội doanh nhân yêu nước và được khen thưởng, tôi giật mình !

Những doanh nhân “yêu nước“ này biết rõ Cơ chế CSVN là thối nát, làm tội ác đối với Dân tộc, nhưng vẫn luồn trôn, tòng phạm với tội ác CSVN.

3. Một số Lãnh đạo Tôn giáo quốc doanh

Những ngợm Giáo gian quốc doanh này được CSVN cho những quyền lợi cá nhân ưu đãi và được CSVN dùng quyền lực xếp vào những chức vụ, một mặt làm chia rẽ giới Lãnh đạo Tôn giáo, một mặt cản ngăn Giáo dân trong việc làm nhiệm vụ Công dân cần thiết của mình. Thậm chí những ngợm Giáo gian quốc doanh này còn tổ chức những Đoàn thể Giáo dân để nhân danh Tôn giáo ủng hộ chính cái Cơ chế CSVN tham nhũng lãng phí.

a. Giáo Hội Phật Giáo VN

Giáo Hội Phật Giáo VN được Nhà Nước tạo ra để kềm chế những vị tu trì chân chính. Số lớn những Lãnh đạo ngợm này được CSVN cho những quyền lợi vật chất, thậm chí đàn bàn bà con gái phục vụ, để làm công việc buôn thần bán thánh, ủng hộ Cơ chế. Tôn giáo được sử dụng làm phương tiện che chở cho Cơ chế.

b. Hội Thánh Tin Lành Miền Nam

Hội Thánh Tin Lành Miền Nam được CSVN cho Giấy phép tại Đà Nẵng. Sau khi có Giấy phép, Hội Thánh được sử dụng như phương tiện ra ngoại quốc, nhất là Mỹ, để “giải độc“. Chính Mục sư Giáo Hội trưởng (hiện nay đã chết) đã dẫn một Phái đoàn sang Mỹ hồi ấy để nói về Tự do Tôn giáo tại Việt Nam. Tại trong nước, Hội Thánh Tin Lành Miền Nam đã được CSVN sử dụng để phá các Hội Thánh Tin Lành thuộc các Phái khác. Một số lớn Mục sư thuộc Hội Thánh Tin Lành Miền Nam được cho phép lui tới Hoa kỳ để làm tiền vì các Hội Thánh Tin Lành Hoa kỳ giầu có. Các Mục sư này tìm đủ mọi cách đưa những người thuộc gia đình sang Mỹ sống.

c. Giáo Hội Công Giáo Việt Nam

Giáo Hội Công Giáo Việt Nam không trở thành quốc doanh. Nhưng một số Giám mục đã làm tay sai cho CSVN để giữ “trật tự “ Giáo dân khỏi đòi hỏi Công lý đối với Cơ chế. Hãy kể ra điển hình những vụ đất đai Tòa Khâm sứ, xứ Thái Hà, Tam Tòa. Những Giám mục quốc doanh đã làm mất sự tôn kính của Giáo dân với chiêu bài “đối thoại “lừa bịp để loại trừ Đức TGM NGÔ QUANG KIỆT và dẹp Phong trào Giáo dân đứng lên hàng trăm ngàn người đòi CÔNG LÝ. Chúng tôi có thể kể đích danh những vị đó. Hồng y Phạm Minh Mẫn, Giám mục Nguyễn Văn Nhơn, Giám mục Võ Đức Minh… Những vị này làm tay sai cho CSVN, che chở cho một Cơ chế CSVN đầy tội ác đối với Dân tộc. TGM NGÔ QUANG KIỆT và Phong trào Giáo dân đòi CÔNG LÝ là một cơ hội hiếm có để Công Giáo góp phần với Dân tộc tiễu trừ quốc nạn CSVN. Giáo dân Công giáo chắc chắn không quên tội tòng phạm của những Giám mục này với tội ác CSVN.

Giáo sư Tiến sĩ Nguyễn Phúc Liên