Wednesday, April 23, 2014

China: “Violent Government Thugs”

Lo sợ bạo động tại Trung Cộng sẽ diễn ra tương tự như tại Việt Nam, báo chí phải lừa dối bạn đọc?

 Bạo động đã bùng phát ở Trung Cộng khi mà một người đàn ông quay phim lại việc đánh đập dã man của lực lượng trật tự thành phố đối với 1 phụ nữ bán hàng rong. 

 Khi bị phát hiện quay phim, những người của lực lượng này đã dùng búa tạ đánh hộc máu anh này, trên đường đi cấp cứu thì anh ta đã trút hơi thở cuối cùng.
Như giọt nước tràn ly bởi phải nhịn nhục và đè nén lâu nay, người dân đã phản ứng tiêu cực, dân chúng đã bao vây đánh chết tại chỗ 4 người của lực lượng này.

Hàng trăm công an tàu cộng đã được điều động đến để trấn áp, đã khiến tình hình càng bùng lên. Hàng ngàn người đã xuống đường biểu tình ở thị trấn Lingxi, thuộc tỉnh Chiết Giang – Trung Quốc từ hôm 19-4 sau khi xuất hiện các tin tức về chuyện cán bộ Trung Cộngtuyet1voi10 đánh dân đến chết.

Báo chí tại VN khi đưa tin đã chỉ nói là có xô xát và dân chúng “manh động” và “tấn công cán bộ” – một kiểu đưa tin láo đã quen trong chế độ CS lâu nay. Sự dối trá vẫn bao trùm để giúp che đậy cho tội ác của chế độ quan thầy.

Theo tin tức từ Revolution News, Đã có 5 thành viên lực lượng quản lý đô thị bị thương sau khi bị người biểu tình trả đũa vì đánh đập người phụ nữ nghèo bán hàng rong và đánh chết người đàn ông bằng búa.

Nạn nhân, được biết là ông Huang (36 tuổi) bị hơn 10 cán bộ, cả mặc đồng phục và thường phục, vây đánh sau khi ông này từ chối giao nộp điện thoại đã quay cảnh xô xát cho họ. Họ đã đấm ông ta ngã xuống đất rồi đập vào đầu ông búa tạ, cho đến khi ông hộc máu.

Những người mặc thường phục sau đó bỏ đi trong lúc những người mặc đồng phục leo lên một chiếc xe để rời khỏi hiện trường. Dù vậy, nhiều người chứng kiến vụ việc đã nổi giận và bao vây chiếc xe. Một số người còn đốt cả bánh xe để ngăn họ bỏ đi. Những người khác đập cửa sổ chiếc xe, rồi lật ngược cả xe cấp cứu.

Cuộc biểu tình tại thị trấn Lingxi là lần mới nhất người dân Trung Cộng bày tỏ sự bất bình đối với lực lượng quản thành phố thị thường bị chỉ trích là sử dụng bạo lực thái quá. Trước đó, vào đầu tháng này, các cán bộ quản lý thành phốị tỉnh Phúc Kiến cũng đã đánh chết một cụ ông 70 tuổi, dẫn đến làn sóng chỉ trích mạnh mẽ trên mạng.

1
Riots in southeastern China after brutal police-inspector killed a man with a hammer in broad daylight. People smashed several police cars and were attacked with tear gas.

At least 4 Chengguan, the most hated police-inspectors in China, were beaten to death by angry people in Cangnan County of Wenzhou City, Zhejiang Province (located in the industrial southeast), after they killed a man with a hammer. The police-inspectors hit the man with a hammer until he started to vomit blood, because he was trying to take pictures of their violence towards a woman, a street vendor. The man was rushed to hospital, but died on the way.
Thousands of angry people took to the streets, surrounded the police-inspectors in their van, attacked them with stones, bats, and beat them to death. People were shouting that the police-inspectors be killed on the spot for what they did: “Kill them! Kill them!”

These police-inspectors are notoriously violent, are rarely investigated or punished for their crimes, and are terrorizing people making a living. The Chengguan, which are a special combination between regular police and state inspectors, are called “violent government thugs” in China, thousands of them are on the state payroll in at least 656 cities. In July 2013, they beat to death a man and almost killed his wife, for trying to sell watermelon they had grown on their land. The crime of the Chengguan police sparked riots in the province of Guizhou. 

It’s not clear what happened, though, but the responsibility for murdering the bystander taking pictures lays with the Chengguan. Among people there circulates a version of the events that claims that the police-inspectors hired some men to beat the bystander up after he tried to film them. The police-inspector ran so he could not be accused of being related to the murder. Apparently these Chengguan police proceed like this every time they meet people attempting to document or stop their violence.

Numerous police troops were deployed to disperse the crowds, but people kept protesting and demanded that media report what happened. Police used tear-gas and fired warning shots in the air, but could not control the angry crowds, which kept growing.

The images are very brutal. The woman lying on the street is the one abused by the Chengguan police. The dead men in the bus and beside it are the Chengguan police.  
Similar police violence against workers and street vendors led to at least two insurrections against the state back in 2011.
man killed by Chengguan april 19 2013
This man was killed by Chengguan for taking pictures of them abusing a street vendor.
murder weapon of Chengguan
This is the hammer with which the
Chengguan hit him until he vomited blood.
He died on the way to hospital.
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image

image
image
imageimage
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image
image


Tuesday, April 22, 2014

Gởi các anh Quân nhân Việt Nam Cộng Hòa đang ảo tưởng - Lão Ngoan Đồng

Gởi các anh Quân nhân Việt Nam Cộng Hòa đang ảo tưởng
Lão Ngoan Đồng

Trước tiên, tôi xin giải thích tại sao tôi dùng chữ các Anh để gọi, dù cho các anh đã có cấp bực tột cao hay thấp tận cùng, vì quân nhân chúng ta đều có một liên hệ mật thiết với “Tình Huynh Đệ Chi Binh”. Điều nầy tôi muốn tỏ một chút tình đồng đội với các anh, dù chúng ta có nhiều khác biệt trong suy nghĩ và hành động.

Các Anh mà tôi muốn đề cập tới, là những người đang có những hành động, dù vô tình hay cố ý, đang có những giọng điệu ru ngủ, hay đối nghịch lại với công cuộc “diệt cộng cứu nước” của người Quân Nhân trong Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa.

Suốt chiều dài 21 năm, từ 20 tháng 7 năm 1954 đến 30 tháng 4 năm 1975, tất cả quân nhân chúng ta, dù ít nhiều cũng đã góp bàn tay của mình, đã hy sinh một phần thân thể hay đã bỏ mình vị quốc vong thân, trong công cuộc diệt cộng để cứu và giữ nước, chống lại âm mưu nhuộm đỏ toàn cõi Việt Nam của bọn cộng sản quốc tế. Chúng ta đã cố gắng tạo cuộc sống an bình cho toàn dân Việt Nam Cộng hòa. Nhưng chúng ta đã bị rơi vào hoàn cảnh “lực bất tòng tâm” vì tham vọng của một vài nước trong khối tự do, đã đưa chúng ta vào một vũng đen của lịch sử: mất nước vào tay của bầy quỷ đỏ cộng sản.

Từ ngày đó đến nay, hầu hết chúng ta đều đã bị bọn việt cộng, tay sai của cộng sản quốc tế, cưỡng ép chúng ta vào tù mà chúng gọi là “trại cải tạo”. Thời gian bị cầm tù khổ sai tuỳ theo cấp bậc và chức vụ trong quân đội của chúng ta. Cái nhà tù cải tạo đó chính là môi trường của bọn việt cộng dùng để giết lần mòn những người đối nghịch với chúng: bỏ đói, làm việc khổ sai, mắng nhiếc nhục mạ, bệnh tật không chữa, chia cách với người thân cật ruột, gây cho chúng ta bại liệt cả tinh thần lẫn vật chất.

Trong cái gọi là trại cải tạo, chúng ta đã từng trải việc bị hành hạ như một con vật, bị ép buộc trước họng súng của bọn cai tù, làm những việc khổ sai mà con người bình thường khó có thể chịu đựng. Tuy nhiên hầu hết chúng ta đều không bị rơi vào âm mưu của chúng, không đầu hàng chúng để được hưởng ân huệ của kẻ cướp, bán đi linh hồn để đổi lấy vài ba chén cơm trộn cát, để tin tưởng vào những hứa hẹn không bao giờ có là “cải tạo tốt để sớm về xum họp với gia đình”. Hầu hết chúng ta đều có thể ngẩng cao đầu nhìn tổ tiên, nhìn đồng bào vì đã không làm nhục tinh thần xả thân vì tổ Quốc, vì đồng bào.

Trong thời gian từ ngày 30 tháng tư đen tối đó cho đến cả chục năm sau, có nhiều người đã chết vì sức khỏe bị mỏi mòn trong cơn bịnh không được chữa, có những người đã bị tử hình vì quyết liệt chống lại bọn quỷ việt cộng, cũng có những người đã liều chết vượt ngục. Và cuối cùng hầu hết chúng ta được quốc tế can thiệp, nên việt cộng bắt buộc phải thả ra. Sau khi được thả ra, rất nhiều người đã tìm đường vượt biên, và hầu hết đã được xuất ngoại trong chương trình ODP của Hoa Kỳ, được khởi xướng do lương tâm của họ cắn rứt vì đã phản bội lại đồng minh Việt Nam Cộng Hòa.

Cũng từ ngày chúng ta may mắn đã thoát được ngục tù của việt cộng, dung thân nơi xứ người, thì lại trớ trêu thay, đã có một số người trong tập thể quân nhân VNCH bị biến thể. Và vì vậy, tôi mới có những lời nầy để gởi đến các anh bị biến thể đó.

Thưa các anh, tôi chẳng phải là một người học cao hiểu rộng, chẳng phải là một người chỉ huy cao cấp trong quá khứ, chẳng có tham vọng chính trường hay tiền tài danh vọng. Tôi chỉ là một quân nhân của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, muốn gìn giữ lấy lời đã thề khi trở thành một người lính: Tổ Quốc, Danh Dự, Trách Nhiệm.

Kỳ vọng của tôi cũng giống như hầu hết Quân Nhân Việt Nam Cộng Hòa, dù giờ đây tuổi đã hoàng hôn, nhưng mong được góp phần vào việc giải phóng quê hương thoát khỏi cái ách nô lệ của bọn người cộng sản mang danh việt cộng.

Đã là người dân Việt Nam Cộng Hòa, ai mà không biết cái tàn ác, cái bản chất tự tôn tự đại và ngoan cố lật lọng của chế độ và con người cộng sản. Chúng ta là quân nhân, chúng ta lại còn biết tường tận hơn về cái dã tâm và lòng thù hận của việt cộng đối với người Việt Quốc Gia. Bằng chứng rõ ràng nhứt về lòng đố kỵ và thù hận của việt cộng, là con cháu của chúng ta, sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, có đứa nào không bị khó dễ trong trường học vì lý lịch ba đời là con cháu của “ngụy” ? Có đứa nào được vào đại học vì cha anh của chúng là “ngụy” ? Tìm công ăn việc làm để nuôi sống con em rất khó khăn, khi có thân nhân là “tù cải tạo” ?... Còn nhiều lắm, những điều mà vì đó, chúng ta không thể sống được trong quê hương xứ sở của mình, phải chấp nhận cuộc sống tha phương.

Đã có hiểu biết và kinh nghiệm sống trong xã hội của chế độ việt cộng, tại sao không lấy đó làm kim chỉ nam cho tư tưởng và hành động của mình ? Còn tự gạt mình, vấn vương với khẩu hiệu ru ngủ “hòa hợp và hòa giải” với việt cộng ?

Trong số các anh đã có người tàn tệ đến độ tự cho mình và đồng đội của mình là “ngụy”; Chấp nhận lối tuyên truyền xảo trá của việt cộng, cho Việt Nam Cộng Hòa là tay sai của đế quốc Mỹ, không có chánh nghĩa; Ngược lại cho rằng tên Hồ Chí Minh, tên tội đồ của dân tộc Việt Nam là có công, là lãnh tụ vĩ đại….

Cũng có một số người theo hùa với những tên hoạt đầu chánh trị, thành lập đảng phái ngụy danh là Quốc Gia, bợ đỡ bọn chúa trùm đảng cướp việt cộng, muốn giúp chúng kéo dài chế độ gian manh, bán nước cầu vinh, đem Tổ Quốc mình giao trọn cho bọn hán cẩu để có “một chút (xú) danh gì với núi sông”.

Các anh đã tự gạt mình để có một ảo vọng, cải sửa lại bọn người ngoan cố việt cộng, mong họ nghĩ lại mà chấp nhận và chia xẻ quyền cai trị nước với người không phải là đảng viên cộng sản, để đem quốc gia tiến đến tự do dân chủ. Các anh đã quên rằng, bất cứ tên cộng sản nào cũng cho rằng đảng của chúng là quang vinh trường trị, là đỉnh cao của trí tuệ loài người, thì làm sao chúng chấp nhận người không thuộc đảng của chúng. Hơn nữa có quyền lực trong tay, chúng có ưu tiên đè đầu cởi cổ thiên hạ, có độc quyền vinh thân phì gia, dể gì chúng chịu san xẻ cho ai.

Có một nhóm người tự đề cao mình đã từng là thượng cấp trong quân đội, muốn muôn người phải nghe theo lịnh của họ, bày vẽ những chủ thuyết tham gia cùng với địch để lung lạc chúng, uốn nắn chúng theo mình mà sửa đổi chế độ, từ độc quyền độc đảng thành đa nguyên đa đảng. Đối với đảng cộng sản, hơn nữa là đảng việt cộng, cái chủ thuyết nầy xem ra là ngu ngơ khờ dại. Nhóm người nầy không biết học lịch sử của đảng và chế độ cộng sản. Đối với chúng chỉ có một trường họp: Bị lật đổ bởi lòng dân, hay còn tiếp tục dùng bạo lực gây tội ác, để đi đến chủ nghĩa xã hội, mà chúng không thể biết hoặc thấy đựợc, và cuối cùng cũng bị tiêu diệt mà thôi.

Cộng sản không thể nào thay đổi hay thỏa hiệp với người không cộng sản. Bằng chứng nhản tiền là chế độ cộng sản nơi xứ sở sản sinh ra nó đã lần hồi bị triệt tiêu, kéo theo sự sụp đổ của các nước cộng sản chư hầu. Nay chỉ còn lại 4 nước cũng đang dãy dụa trong cơn hấp hối.

Và còn có một số trong các anh, đã quên đi thân phận của một người, vì chế độ của việt cộng mà phải sống kiếp tha phương, lại thường xuyên trở về nước, với lý do cưỡng cầu, là thăm lại người thân, thăm lại quê hương. Tại sao các anh không chịu hiểu rằng, khi trở về nước, là các anh đã mặc nhiên chấp nhận cái chế độ hiện thời. Các anh đã quên đi tại sao các anh đã bị bọn chúng bắt bỏ tù cải tạo, lý do gì mà các anh được mang danh là người tỵ nạn cộng sản. Các anh đã đánh mất tư cách của một quân nhân, đã phản bội lại lời thề của mình, vì các anh sau khi đã về nước trở ra hải ngoại, đã có những lời nói, tiếp tay cho luận điệu tuyên truyền xảo trá của việt cộng, là quê hương mình bây giờ tiến bộ lắm, đi du lịch vui lắm, phố xá, chợ búa bây giờ tân tiến lắm, vân vân… Các anh vì một lúc hứng chí nào đó, đã tự bịt mắt bịt tai mình, không chịu nhìn rõ tận tường thật tế đời sống cùng khổ nghèo nàn mất tự do của đa số người dân Việt Nam. Các anh chỉ tìm đến những nơi ăn chơi sang trọng, các anh nào có thấy được nếp sống của nông dân, của những người buôn gánh bán bưng, của giới thợ thuyền bị chèn ép…, mà đã vội nói những câu nói không giống những điều trung thực của người quân nhân khi quan sát, trong bài học “lính gác giặc” khi mới bước chân vào quân ngũ. Các anh có người khi về Việt Nam, vì một chút lợi lộc nào đó, hay vì phạm một lỗi lầm tày trời nào đó, đã bị việt cộng ép buộc hoặc dụ dỗ, các anh phải làm tay sai cho chúng khi trở ra hải ngoại. Các anh đã có những hành động, những lời nói nối giáo cho giặc, làm phương hại đến công cuộc diệt cộng cứu nước của người Việt Nam.

Tóm lại, các anh trong những nhóm người đã kể ở trên, đã có những lời phát ngôn, những hành động “đâm sau lưng anh em đồng đội”, đã đánh mất đi dũng khí của một người quân nhân. Các anh không còn xứng đáng mang danh là người Quân Nhân Việt Nam Cộng Hòa.

Qua những lời nói nầy, có thể tôi sẽ bị các anh sỉ vả, nguyền rủa, và cho rằng tôi là một tên vô danh tiểu tốt, dám dạy đời các anh. Nhưng không hề gì, bởi vì tôi coi những lời chửi rủa đó, giống như những lời của những tên việt cộng đã từng chửi bới anh em quân nhân Việt Nam Cộng Hòa chúng tôi, từ ngày chúng tôi bị ép uổng phải bại trận, phải bị giam cầm khi chúng vừa cưỡng chiếm được nước Việt Nam Cộng Hòa.

Những lời trên đây, không phải tôi mong muốn các anh sửa đổi, bởi vì nói theo lối bình dân: các anh đã hết thuốc chửa rồi ! Tôi chỉ mong sao các anh hãy dừng lại, hãy nghĩ đến sĩ diện và danh dự của các con cháu các anh sau nầy, đừng để chúng phải mang tiếng là con cháu của kẻ phản bội anh em đồng đội, phản bội Tổ Quốc, tội nghiệp cho chúng phải gánh lấy món nợ mất danh dự của cha ông.

Trân trọng.
Lão Ngoan Đồng