Thursday, March 17, 2011

Vịt Kiều

Tống-Phước Hiến

Cuộc chiến-tranh vừa qua, nhiều người lầm tưởng đã kết thúc vào 30.4.1975 và bị đánh giá là cuộc nội-chiến Nam Bắc, mà Cầu Hiền-Lương vắt qua giòng sông Bến-Hải, trên Vĩ-tuyến 17 là biểu-tượng cho một giai-đoạn xót-xa của lịch-sử. Thật ra, cuộc chiến-tranh đó vẫn được tiếp-diễn, nhưng theo thế-trận khác và ý-nghĩa cũng được nhận-định lại đúng đắn hơn !

Sau 30.4.1975 Cộng-sản phơi bày chân-tướng là một lũ phỉ quyền tham ác lưu-manh; nên Người Quốc-Gia giành đoạt được chính-nghĩa và tiến-hành cuộc chiến-tranh giải-phóng Dân-tộc hầu có điều-kiện đưa đất-nước đến phồn thịnh, nhân-dân được tự do. Trận quyết đấu nầy, người Quốc-Gia đang thắng-thế, từng bước chứng-minh Cộng-sản Việt Nam là tội-phạm nhân-loại, là tội-đồ Dân-tộc. Nhưng bỗng nhiên hàng-ngũ chúng ta có hiện-tượng giao-động, địch biết tránh né, thoát hiễm. Thì ra, chúng ta đang bị một loại “nội thù” rất nguy-hiểm mà mọi người thường gọi bằng tên nghe khá hiền lành “Việt-kiều” !.

Tất-cả những người Việt Nam (VN), nếu không là bọn có quyền thế sống hoan-lạc trên nỗi thống-hận Dân-tộc, và nếu có điều-kiện đều phải đành lòng chấp-nhận gian-nan, nghiệt-ngã, nguy-hiểm, đau nhục để đào thoát ra đi. Sóng nước đại-dương, rừng sâu, hải tặc, thổ-phỉ ... không cản ngăn được ý chí. Họ đào thoát khỏi Cộng-sản dưới nhiều hình-thức như vượt biên, vượt biển, con lai, bảo-lãnh đoàn tụ, cựu tù nhân (H.O), Cựu nhân-viên Chính-phủ Hoa-Kỳ (U.11), thuyền-nhân hồi hương (ROVR); đào tỵ khi xuất ngoại như công-tác, biểu-diễn nghệ-thuật, thi đấu, công-nhân trong chương-trình"xuất-khẩu lao-động"; ngay cả những du-học-sinh hay du-lịch … v.v... phần đông trong thâm tâm họ cũng mơ ước cho toàn dân Việt Nam thoát khỏi ách nạn Cộng-sản.

Ðối với Việt-cộng (VC), những người hội đủ điều-kiện được tái định-cư ở nước ngoài khi trở về Việt Nam đều bị xếp vào loại người có danh xưng là “VIỆT-KIỀU” (VK).

Nếu lấy 30.4.1975 làm thời-điểm, thì trước đó đã có nhiều đợt người Việt Nam đến sinh sống tại nhiều nước khác với nhiều lý-do:

A. Tỵ-nạn do bị bức hại:

I. Thời nhà Lý có hai đợt ra đi của hai Thân Vương nhà Lý và cùng trôi giạt vào nước Cao-Ly (hay còn gọi là Triều-Tiên hoặc Ðại-Hàn):

1. - Ðại-Ðô-Ðốc Kiến-Hải-Vương Lý Dương-Côn cùng chiến thuyền binh-sĩ thuộc quyền, gia-nhân và gia-thuộc ra đi vì sợ bị phía bà Chiêu-Hiếu Thái-Hậu và Cảm-Thánh Hoàng-Hậu giết chết trong âm mưu tranh đoạt ngai vàng cho Hoàng-tử Thiên-Tộ (Tức vua Lý-Thần-Tôn).

2.-Các Ðô-Ðốc Kiến-Bình-Vương Lý-Long-Tường, Bình-Hải-Công Lý-Quang-Bật cùng hạm đội dưới quyền và khoảng 6.000 người vì tránh họa diệt tộc của Thái-Sư Trần-Thủ-Ðộ trong mưu-đồ tiếm-đoạt Vương quyền nhà Lý cho nhà Trần.

II/ Thời nhà Nguyễn cũng có nhiều đợt với nhiều lý-do, đa số cư ngụ tại Bangkok Thái-Lan:

1. -Nhóm cùng bôn tẩu theo Nguyễn-Ánh (tức vua Gia-Long), vào cuối Thế-kỹ thứ 18.
2. -Nhóm theo Thiên-chúa-giáo lánh-nạn sát đạo dưới thời Minh-Mạng, Thiệu-Trị (1820 –1847).
3. -Nhóm thuộc hạ của Cụ Phan-Ðình-Phùng trốn giặc Pháp vào khoảng 1895.
4.-Nhóm theo Cụ Phan-Bội-Châu (1908 – 1909).

B. Vì những lý-do khác:

Bị Thực-dân Pháp lưu-đày, ép buộc trong chương-trình mộ dân, gia-nhập Quân-đội Liên-hiệp Pháp, du-học và không trở về hoặc xuất bôn chiến-đấu giành chủ-quyền cho Tổ-Quốc. Phần đông lưu-trú tại Pháp hay các Quốc gia thuộc Pháp, hoặc Trung-Hoa, Cao-Mên. Ai-Lao. Ngoài ra còn có một số ít định-cư tại những Quốc-Gia khác vì nhiều lý-do.

Trước khi đất nước rơi vào tay Cộng-sản, những người có nguồn-gốc Việt Nam, đang sinh-sống ở nước ngoài được gọi là Kiều bào để phân-biệt những sắc dân khác trú ngụ trên lãnh-thổ Việt Nam như Ấn-kiều, Hoa-kiều, Pháp-kiều. Nên khi Cộng-sản gọi những người Việt Nam đang định-cư ở nước ngoài là VK đã hàm chứa ý-nghĩa những người nầy không còn là người Việt Nam. Số phận VK chơi-vơi giữa người Ngoại Quốc và người Việt Nam tùy theo từng trường-hợp, nhưng bao-giờ VK cũng bất-lợi kể cả trường-hợp so-sánh giữa VK và những người thuộc các sắc dân khác cùng vào lãnh-thổ Việt Nam trong cùng thời-gian và cùng có lý-do phạm pháp giống nhau.

C.- So-sánh giữa Việt-kiều và ngoại-kiều:

1. Giống nhau: Tất cả mọi ràng buộc về pháp-lý, hành-chánh, thuế khóa, kiểm-soát; những quy định gắt gao về giá trị kim ngạch hối xuất. Tóm lại không có sự khác biệt về phương-diện kiểm-soát quản lý và những gì thuộc về kinh-tế, tài chánh.

2. Khác nhau: Nếu vì bất cứ lý do gì có liên-quan đến pháp-lý thì ngoại kiều được chi-phối bởi luật-pháp và thói quen mà quốc-tế đã chuẩn-nhận. Nhưng trong trường-hợp nầy thì VK bị xem là " Công-dân Việt Nam”. Nghĩa là chúng thông-báo, hoặc xử phạt tùy theo ý chúng.

Chưa Quốc-gia nào có chính-sách kỳ-thị và ty-tiện với Kiều bào của mình như ngụy-quyền Cộng-sản Việt Nam. Dưới mắt chúng, VK là thành-phần nguy-hại cho sự tồn tại chế-độ chúng, mặc dầu VK cũng là con bò sữa giúp chúng hồi sức, đồng thời VK cũng là những kẻ vong thân, nên VK bị VC xem như là những kẻ nô-lệ dùng để kháng-cự và tấn-công các tổ-chức yêu nước chân chính. Tóm lại, Cộng-sản Việt Nam xem khinh, xử -dụng sai khiến VK nhưng lúc nào cũng rắp tâm hãm hại VK.

Khi nền kinh-tế kiệt quệ, Cộng-sản thử nghiệm chính-sách chiêu-dụ VK bằng nhiều hình-thức như: Gởi tiền, gởi quà, trở về thăm thân-nhân, du-lịch, hợp-tác, đầu tư làm ăn tại Việt Nam.

Có khá nhiều trường-hợp những Người Quốc-Gia chân-chính rất khổ tâm khi phải gởi tiền hay phải về Việt Nam vì tình-cảm, vì trách-nhiệm đối với thân-nhân, đồng-bào, đang lâm cảnh thiên-tai, lao đao cơ cực, hay đồng đội bị lăng nhục: xin được chia xẻ những hoàn cảnh cần có sự cảm-thông ấy. Ðồng thời cũng xin chân-thành nghiêng mình cảm tạ, ngưỡng-mộ những anh-hùng trở lại quê hương đối diện trực chiến với quân thù với quyết tâm lật đổ bạo-quyền Cộng-sản Việt Nam.

Ðối-tượng câu chuyện hôm nay là những VK trở về trên tư-thế của kẻ “hãnh-tiến “, loại "áo gấm về làng", những kẻ đi tìm hoan-lạc trên nỗi đau thương bất hạnh của đồng-bào, đồng đội, những kẻ ích-kỷ manh tâm đồng-lõa với Cộng-sản bất chấp lương-tâm, làm chậm hoãn ngày bạo quyền sập đổ. Hãy nhìn lại VK đã lưu lại dấu vết gì với đồng-bào, đồng đội trong nước:

D. Việt-kiều đã làm đồng-bào, đồng đội trong nước thêm tủi nhục, cơ cầu:

Một Mỹ-kim có giá-trị tương-đương khoảng trên 20.000 đồng VC nên VK tiêu xài hoang-phí làm ảnh-hưởng vật giá gia tăng trong khi tiền lương không gia tăng. Tầm cách biệt giữa người có hay không có thân nhân hoặc thành-phần sống bám theo ảnh-hưởng VK dài ra và cao thêm. Ðồng tiền ấy cũng xô đẩy những hạng người nầy với VC gần nhau hơn và từ dó, hình thành ra giai-cấp mới gọi là liên-minh thống-trị. Ðồng tiền VK cũng là nguyên-nhân chủ-yếu của các tệ-nạn hối-lộ tham nhũng, mãi-dâm, trộm cướp, cờ bạc dẫn đến bất công áp bức, và dĩ-nhiên nạn-nhân vẫn là lương dân nghèo khó.

E. Việt-kiều giúp cho VC chạy tội vi-phạm nhân-quyền:

Dù vô tình, thiển cận hay có toan tính, VK tung những thông-tin, những hình ảnh phiến diện, biện hộ cho Cộng-sản; làm lu mờ chính-nghĩa, làm hàng ngũ chống Cộng bị ngộ nhận, bị trở ngại. Dưới nhiều hình-thức như hợp-tác, đầu tư, cố-vấn, giao-lưu “văn-hóa, nghệ-thuật”..., và dù khoác chiếc áo “tình thương, cứu-trợ...”. VK vẫn là lực-lượng tiếp-sức hữu-hiệu cho bọn VC. Bởi vì chính bọn VC mới là kẻ được thụ-hưởng còn những người cùng khổ là đại đa-số người dân Việt Nam nghèo đói, khốn cùng chỉ được làm “vật nhân-danh”, thậm chí còn tủi nghèo cơ cực hơn, và bọn VC càng phè phỡn tàn ác hơn. Thế nhưng chưa bao giờ VK dám nhìn nhận sự ấu-trĩ, hèn nhát, phản-bội, và bất nhân của họ.

Tùy thuộc vào những gì VK có và những gì VC cần mà bọn chúng đổi thay sách lược. Sách lược hay chính sách là chiến-thuật. Chiến-lược là: trấn-lột là trả thù không bao giờ thay đổi ! Hãy đi ngược thời-gian để thêm lần nữa nhận-diện VC đổi thay về cái gọi là chính-sách đối với VK.

F. Việt-Kiều là Phản-Quốc:

Cộng-sản xem những người vượt biên, vượt-biển trốn chạy chúng là phản quốc, phản-động, phản bội, là cặn bã, là bọn quen ăn bám, là vong bản, dĩ điếm, lười biếng v.v... không một hình-dung-từ xấu xa nhơ bẩn nào mà VC không dùng để ám chỉ, mô tả những người nầy, và dĩ-nhiên VC cũng có chính-sách trả thù. Nếu không thoát được thì họ có thể bị bắn chết, bị hãm hiếp (nếu là nữ giới), bị lao tù đầy ải, tài sản bị tịch-thu. Bị gây muôn trùng khó khăn trong đời sống như thân-nhân bị giam giữ, bị điều-tra, vợ con, cha mẹ, anh chị em bị kềm chế quản-lý, bị kỳ thị ... Và cuối cùng chỉ có tiền và vàng mới may ra những áp-lực những khe khắc được nới lỏng, nhưng cái tội Phản-Quốc vẫn còn đó, chờ cơ-hội lên án và trừng phạt.

G. Việt-Kiều là khúc ruột nối dài:

Khi nền kinh-tế trì-trệ, tài sản Quốc gia bị VC đục khoét tham nhũng; lầm than, thống-hận vượt tràn qua sức chịu đựng toàn dân, hội đủ những điều-kiện làm cuộc bạo loạn. VC liền nhớ ra và cải danh bọn “Phản-Quốc” kia thành VK; rồi hóa thân cho VK thành “Khúc ruột nối dài”. Sau thời gian dè dặt thử-nghiệm, VC thấy rằng còn có thể khai-thác tận-dụng phần bên trong của cái khúc ruột nối dài nầy. Và từ đó, thượng tầng đảng Mafia đỏ hình thành bộ phận Kiều-Vụ (KV).Nhiệm-vụ chủ-yếu của KV là nghiên cứu tìm ra phương cách gom góp ngoại tệ, khả-năng, trí-tuệ của VK hầu giữ vững chiếc ghế quyền-lực, để túi tham được phồng thêm. Bộ-phận KV không những chiêu dụ VK về thăm, làm cái gọi là từ thiện mà còn về mua bán đầu tư, thực hiện chương-trình giao lưu làm nền tảng cho bọn tư-bản đỏ đi ra, bọn phản-bội đi vào. Chúng kết nạp bọn vong thân, bọn bất lương rồi tổ-chức những bọn nầy thành lực-lượng khuấy phá, tạo hỏa mù làm mờ đi chính-nghĩa, làm nản lòng Người tâm huyết.

Nhưng hạnh-phúc không bao giờ đến với kẻ phản-bội ! Không phải đó là lời răn đe mà còn là kinh-nghiệm, không những ở tình trường mà còn ở nhân-cách. Thật vậy, người Việt Nam định-cư nước ngoài tuy vì nhiều lý-do nhưng lại cùng một nguyên-nhân là kinh-tỡm Cộng-sản, họ cũng là chứng-nhân xác nhận bọn ngụy-quyền Cộng-sản Việt Nam là quân vô lại, bất-nhân, bạc-ác không đáng để được gọi là NGƯỜI nữa. Hầu hết, trước khi ra đi VK đều ít nhiều ấp ủ:

Một ước mơ: Cộng-sản phải đổ
Một hoài bão: Nhân-dân Việt Nam được sống đúng với giá-trị con NGƯỜI.

Thoát được xiềng ách Cộng-sản, họ sẽ thay mặt đồng bào, đồng đội còn lầm than cơ cực, còn bị kềm kẹp để tố cáo tội ác Cộng-sản Việt Nam trước lương-tâm nhân-loại. Ước-mơ và ý-chí của họ thật đáng yêu và đáng kính. Họ đã làm rúng động lương-tâm loài người, và Nhân-loại cũng đã nghiêng mình cảm phục những Người Tỵ-Nạn Cộng-Sản Việt Nam họ đã từng được: ”thế giới ngưỡng-mộ như những anh-hùng”.

Nhưng rồi vì một số trong những người Tỵ-nạn Cộng-sản Việt Nam năm xưa ấy đã nhẫn tâm trở giáo chém anh em cùng chung chí-hướng, họ phản-bội ngay cả ước mơ ban đầu của chính họ. Và chắc chắn rằng họ sẽ nhận lại hậu quả từ chính những người từng là đồng cảnh, cũng từng là đồng-tâm, đồng-bào, đồng đội và cũng chính ngay từ kẻ họ đang qùy gối cúi đấu. Sự phản-bội đã có hậu-quả xảy ra. Tương-quan giữa hậu-quả và nguyên-nhân là tỷ-lệ thuận.

H. Loại VK áo gấm về làng :

Mang tâm địa của kẻ hãnh-tiến nên chúng lấy sự đau xót, thương hận số phận bẽ bàng kém may mắn, hay sự mơ ước của những người vất vả nghèo khổ để tự mãn, để huênh-hoang, kiêu căng và thích thú. Chúng bất chấp đạo lý tối thiểu để thỏa mãn hoan-lạc dục vọng, chúng thú tính ngay cả những trẻ vị thành niên (lắm khi là con em của thân nhân, bè bạn, đồng đội năm xưa). Thế nhưng chúng cũng rất hèn hạ với bọn cán-bộ Cộng-sản để an toàn. Chính bọn VK nầy, phần đông đã cung-cấp tin-tức, vu khống người Việt hải-ngoại cho VC, biện-hộ và đồng-lõa sự tham bạo của VC với nhân-dân trong nước. Khi trở lại nơi định-cư, chúng rỉ tai tuyên-truyền, nghe ngóng để báo cáo. Bọn VK vô lại nầy tình-nguyện làm nô bộc không công, làm con chó giữ nhà và đánh cắp tài sản của người khác, có khi VK cống nạp hoặc hỏang sợ trước quyền lực mà cúi dầu phũ phục trước mũi giày Cộng-sản hoặc a tòng với cộng sản trong những mưu-đồ bất chính. Thời gian qua, một số trong bọn nầy đã bị VC cướp đoạt tài sản qua dàn dựng hoạt cảnh tai nạn lưu thông, du đảng xã hội đen; có tên bị thanh-toán bởi ghen tương.

K. Việt-Kiều nhân-danh tình thương:

`Tình thương và lòng nhân-ái, Quê-hương và Tổ-quốc luôn trên đầu môi chót lưỡi bọn VC, VK. Kẻ lưu-manh tàn bạo thường che giấu chân-tướng bằng mỹ ngữ. Nên nạn nhân thiên tai, người nghèo khổ tật nguyền, những đồng đội ngày xưa oanh liệt nay gãy cánh bất hạnh lại bị bọn VC liên minh với VK bất lương kinh-doanh. Lấy tình thương làm bình phong. Nếu bị vạch mặt, chúng sẽ lẩn trốn với tấm thẻ bài khẩu hiệu không cấm vận tình thương (nói theo ngôn ngữ của Nhật-Tiến). Có người còn tính đến cả chuyện xây nhà, xây trường học, đào giếng, trả tiền lương cho cô thầy giáo, mở trường dạy nghề, xóa đói giảm nghèo v..v... (như của Nguyễn xuân Bảo hay của Vũ thành An - nghe đến đây Cộng-sản vừa ngạc-nhiên vừa mừng!)

Ðây là trách-nhiệm của ngụy-quyền Cộng-sản, toàn dân Việt Nam trong và ngoài nước có nghĩa-vụ bắt buộc chúng phải trả lại quyền sống, quyền làm Người cho Dân Việt. Tại sao kinh-tế Quốc-doanh bao giờ cũng ghi nhận thua và ngân-sách Quốc-gia phải bù lỗ nhưng chúng không cho giải tư ? Bởi vì, toàn-bộ các công-ty Quốc-doanh phải đài thọ cho cá-nhân và toàn gia-đình của non 500 ủy-viên trung-ương đảng vừa hưởng bổng lộc suốt đời, vừa có tiền gởi ở ngoại quốc để thủ thân khi có biến động, vừa phải chi cấp cho khoảng 2.000 du học sinh là con cháu bọn cán-bộ. Theo sự tiết-lộ của "Tổng công-ty Xuất khẩu hải sản Miền Nam Seaprodex" (đơn-vị trực tiếp chi trả mọi chi-phí cho Mai-chí-Thọ, và tên Ðại-tá quản-gia của y, cho Vũ-đình-Liệu và một số quan chức đỏ khác) thì cứ 4 tháng 1 du học sinh (loại được du học do lý lịch) phải đóng cho trường học (College hay University) khoảng 1.500 USD học phí, tiền chi tiêu (ăn ở, xe cộ, bảo-hiểm ...) 1.500 USD nữa. Như thế, cứ mỗi 4 tháng, chỉ riêng cho con cháu bọn cán-bộ đang du học thì toàn dân Việt Nam phải móc ra khoảng 6 triệu USD. Có biết nỗi niềm nầy không hỡi phường bất lương.

J.-Việt-Kiều văn hóa, văn-nghệ:

Loại VK nầy trở về khúm núm bợ đỡ xin áo cơm (như Hương Lan, Hoài Linh, Lệ Thu, Chí Tài, Chế Linh, Phượng Mai, Ý Lan …). Nhưng áo cơm không đủ cho nô bộc, có đâu cho lũ phản trắc. Bọn nầy bị lừa, chưa về thì háo-hức, lúc về bị khó khăn và trở ra bị chê bai là hương sắc tàn phai, là rẻ tiền, là phản giáo dục, là phi nghệ thuật (xem Thời-luận số ra ngày 12 và 19/8/2000) và đương-nhiên loại VK nầy không tránh khỏi bị Người Việt Tỵ-nạn vốn là những khách hàng đang nuôi sống họ trách cứ hoặc tẩy chay.
    Chưa về, cứ tưởng mình ngon
    Về rồi cúi mặt như con chó hèn
Hay
    Ngậm đầy một miệng bẩn nhơ
    Nhổ ra e thẹn, nuốt vào thối tha
    Việt kiều về nước hát ca,
    Thân con chó ghẻ lê la gầm bàn.
Ước mong các ca-sĩ, các trung-tâm băng nhạc không dẫm lên nỗi đau của đồng bào dù nhìn với chiều hướng nào.

K. Việt-Kiều về hơp tác kinh-doanh:
Bọn nầy là những tên thương lái vô lương-tâm, chúng biết đồng-bào, đồng đội nghèo khó, cần tiền, phải nhẫn nại, chịu đựng, nên chúng móc ngoặc với bọn cường quyền chèn ép bóc lột hà hiếp đồng-bào. Những vụ làm sỉ nhục công-nhân Việt Nam như bắt quỳ, đánh giày lên đầu, phạt trừ lương ... những chủ VK nầy có thái-độ gì không ? Thưa không, rất rõ ràng là không !

Dưới mắt bọn VC thì VK phải là vật hy-sinh: Để bảo-vệ manh mối làm ăn, để tỏ thái-độ quyết-liệt với nhau khi nội-vụ bị phanh phui, để giữ bí mật lưu manh thương trường, lập tức Mafia VC xử tử VK để bịt đầu mối như vụ bà VK Nguyễn Thị Hiệp ở Canada, hay vụ tống vào tù để trấn lột như VK Trịnh-vĩnh-Bình ở Hòa-Lan với số vốn bị tước đoạt lên tới 20 hoặc 30 triệu Mỹ-kim; và VK Lưu-hùng-Sơn tức Sonny Lưu 55 tuổi trú tại vùng Little Sài-Gòn Nam California, Hoa-kỳ đang bị “rắc rối” vì mang số tiền 25 triệu đô-la về làm ăn và đang quỵ lụy khẩn cầu được bỏ của cứu lấy thân !

Thực tế người dân trong nước quá bi thương khốn cùng. Đồng-bào căm hận Việt-kiều đã đóng vai Việt-gian, đồng lõa với Việt-cộng, gieo bao đau thương tan tác thãm-nạn, nên trong nước có câu ca-dao mới như sau:

Việt-Gian, Việt Cộng, Việt-Kiều,
Ba thằng Việt ấy, tiêu-điều Việt Nam.

Hay

Việt-gian, Việt-cộng, Việt-kiều,
Ba thằng Việt ấy, đem bêu thằng nào ?
Việt-kiều, Việt-cộng, Việt-gian
Ba thằng giặc ấy, thằng nào cũng bêu !

Ðể chấm dứt câu chuyện trao đổi hôm nay, tôi xin lược trình bài phóng-sự của ký giả Xuân Mai báo áp phê số 4 tại Paris:

Ông Nguyễn Minh Tuyền, 59 tuổi, định-cư tại Pháp năm 1980 với lá đơn có lời lẽ chân thành thống-thiết như sau : "Nếu tôi ở lại, nhà cầm quyền CSVN sẽ bắt giam, đánh đập và bỏ tù tôi không có ngày ra. Vì lý-do nhân-đạo, tôi trân-trọng thỉnh-cầu nước Pháp vui lòng chấp-thuận cho tôi được tỵ-nạn chính-trị, sống tạm dung trên mảnh đất tự-do nầy, và tôi chỉ trở về xứ cũ, khi nào Quê-hương tôi không còn duy trì chế-độ Cộng-sản”. Nhưng ông Tuyền đã phản-bội tư-cách tỵ-nạn của ông liên-tục từ năm 1995 đến Tết Canh-Thìn 2.000 tới 7 lần (Chôn bà nội 3 lần, 2 lần chôn bố và 2 lần chôn mẹ mà không hề xin phép OFPRA (Office Francais de Protection des Réfugiés et Aptrides – Cơ-quan bảo-vệ những người tỵ-nạn và vô Tổ-quốc tại Pháp) hoặc giấy Sauf-Conduit (hộ-chiếu đặc-biệt) của Cảnh-sát địa phương. Ngày 26.7.2000 ông Tuyền và 544 người Việt khác được OFPRA gởi thư thông-báo rút lại thẻ tỵ-nạn với lý-do : "Ông tự-ý trở về xứ cũ, khi chế-độ độc-tài Cộng-sản chưa chấm dứt, nhưng không hỏi ý-kiến hoặc thông-báo cho cơ-quan chúng tôi biết, để bảo-vệ sinh mạng cho ông, tức là ông đã từ bỏ quyền tỵ-nạn chính-trị, không cần đến sự che chở của chúng tôi nữa. Chiếu theo đìều I khoản A-2 của Hiệp-định Genève ngày 28.7.1951, chúng tôi thu hồi lại thẻ tỵ-nạn. Ðồng thời cũng trình lên Cao-Ủy Tỵ-Nạn Liên-Hiệp-Quốc, kể từ hôm nay, OFPRA không còn chịu trách-nhiệm với ông, về tình-trạng cư-trú, xin việc làm, hưởng trợ -cấp xã-hội, theo diện tỵ-nạn chính-trị”. Ðược biết từ năm 1988 đến tháng 7 năm 2000, tổng số người Việt lâm vào tình-trạng tương-tự là 22.417 người. Theo lời ông M.Motu thì người tỵ-nạn có quyền trở về xứ cũ trong trường-hợp đặc-biệt như con cái, cha mẹ, anh chị em ruột bị bịnh nặng, đang hấp hối, chết ; trong các trường hợp đó người tỵ-nạn có thể đến Préfecture sở tại xin cấp Sauf-Conduit. Sẽ phạm luật nếu đến tòa Ðại-sứ VC xin visa trước khi có hộ-chiếu đặc-biệt. Tên trưởng-phòng cấp chiếu-khán VC rất đểu cán khi giải-thích vấn-đề nầy : "nhà nước Việt Nam rất có thiện-chí trong vấn đề hàng tháng cung cấp danh-sách ghi nhận tất-cả người Việt Nam mang Titre de Voyage (thẻ thông-hành) lên sứ-quán xin nhập cảnh cho Préfecture biết để Préfecture thông báo lại cho OFPRA. Chúng tôi hợp tác việc ấy với chính-phủ Pháp là nhằm mục-đích chứng-minh cho dư luận Quốc-tế thấy rằng, bọn Việt-kiều nầy lếu láo, chạy qua đây vì lý-do kinh-tế, kiếm việc làm, chớ không phải vì nhà nước chúng tôi đàn áp, bắt bớ, tra tấn, giam cầm, chà đạp nhân-quyền như bọn họ đã từng vu-khống”. Và một giới chức cao cấp trong bộ Ngoại-giao Pháp mạnh-mẽ phản-đối:

- Chính-phủ Pháp không bao giờ hại người vô tội như thế. Chính-phủ VC từ lâu, qua các trào Võ-văn-Sung, Mai-Văn-Bộ, Trịnh-ngọc-Thái, Nguyễn-chiến-Thắng và Nguyễn-mạnh-Dũng đã xem người Việt Nam là thành-phần cực-kỳ phản-động, cần phải triệt-hạ, khéo-léo áp-dụng chính-sách gậy ông đập lưng ông”.

- Dễ dãi trong việc cấp chiếu khán cho người Việt tỵ-nạn về thăm nhà, dù thừa biết rằng, họ không có quyền. Ðây là cách thức giúp người tỵ-nạn phạm pháp, để một ngày kia họ sẽ bị OFPRA rút thẻ ty-nạn.

- Sau khi cấp chiếu khán bừa- bãi, tòa đại-sứ lại ra thông-cáo cho Bộ Nội-Vụ Pháp biết rõ tên tuổi từng người xin cấp visa về Việt Nam.

- Một khi bị rút thẻ ty-nạn, họ bị mất luôn thẻ thường-trú (Carte de séjour). Muốn xin việc làm phải có thẻ Lao-động (Carte de travail). Nếu muốn cư-ngụ trên 3 năm phải trình Passport của CSVN. Như thế người tỵ-nạn đang được sống Tự-do, bỗng trở thành công-dân VC, đặt mình dưới sự kiểm-soát của CSVN cho đến mãn kiếp.

- Chính-phủ CSVN cũng phải hiểu rằng, tán trợ, hoặc giúp đỡ người phạm pháp, cũng phạm tội đồng-lõa. Cấp visa cho người tỵ-nạn tức là cố ý phạm luật bang giao giữa hai nước. Chúng tôi nghĩ, đã đến lúc nên đặt lại vấn-đề nầy với chính-phủ CSVN”.

Ðồng-bào trong Nước đã đầy ắp thống khổ và căm-hận. Chấm dứt ngay những con người manh-tâm mang "lòng Việt gian" trong chiếc áo VK. Những hình ảnh nêu trên chắc cũng đủ thức tỉnh lương tâm một số người, nếu có và còn.muốn trở thành VIỆT KIỀU.

Tống-Phước Hiến


ĐÁM TÒNG PHẠM VỚI TỘI ÁC CSVN - Nguyễn Phúc Liên

    ĐÁM TÒNG PHẠM VỚI TỘI ÁC CSVN: CẢN MŨI KỲ ĐÀ
Nguyễn Phúc Liên

CÁCH MẠNG QUẦN CHÚNG

Dưới chủ đề TRÁCH NHIỆM QUỐC NỘI DỨT BỎ CƠ CHẾ CSVN HIỆN HÀNH, chúng tôi đã viết được 10 Bài và sẽ còn viết tiếp nữa về cuộc NỔI DẬY của quần chúng. Từ năm 2006, trong khung cảnh Tiên trình Dân Chủ Hóa Việt Nam do những Trí thưc Dân chủ khởi xương, chúng tôi đã nhận định và xác tín rằng chỉ có quần chúng NỔI DẬY mới có thể dứt khoát lật đổ được Cơ Chế CSVN hiện hành và chúng tôi luôn nhấn mạnh rằng Trí thức Dân chủ phải đi với quần chúng nghèo mới có lực lượng nổi dậy.

Từ cuối năm 2010, việc tụt dốc Kinh tế VN và hố sâu Giầu—Nghèo mỗi ngày mỗi cách biệt thê thảm, chúng tôi thấy rằng quần chúng nghèo khổ, phải sống với BỤNG ĐÓI, là lực lượng chủ yếu đứng lên chấm dứt cái Cơ chế làm phát sinh lớp người Giầu nứt khố do Tham nhũng Lãng phí cướp bóc sức lao động của dân và khai thác tài sản quốc gia làm của riêng..

Chúng tôi khởi xướng viết về Chủ đề này trước khi có biến cố Cách Mạng Hoa Nhài từ Tunisie lan sang các nước khác Bắc Phi và Trung Đông. Điều đó có nghĩa là không phải vì Phong trào Bắc Phi và Trung Đông mà chúng ta bị ảnh hưởng tâm lý để nổi dậy tại Việt Nam. Việc quần chúng NỔI DẬY để chấm dứt Cơ chế CSVN là một ĐÒI HỎI phải làm vì tương lai phát triển đất nước. Trong số những Bài đã viết, chúng tôi có đề cập đến Cách Mạng Bắc Phi và Trung Đông như những kinh nghiệm mà chúng ta có thể áp dụng khi cuộc NỔI DẬY tại Việt Nam bùng nổ lên.

Ngay từ những Bài đầu, chúng tôi đã nói tại sao quần chúng phải nổi dậy, đòi hỏi của quần chúng rõ rệt gồm những gì và chỉ điểm đích danh kẻ thù mà quần chúng phải diệt trừ. Với Bài thứ 10 này, chúng tôi muốn nói đến những loại người sống giữa hàng ngũ của chúng ta, nhưng lén lút làm tay sai che chở cho kẻ thù của quần chúng. Loại người này là TÒNG PHẠM với kẻ thù mà quần chúng đã gọi đích danh để diệt trừ.

Nhắc lại Lý do đứng lên,
Mục đích đòi hỏi và đích danh Kẻ thù của quần chúng

LÝ DO CƠ BẢN của từng cá nhân đứng lên là cái BỤNG ĐÓI của họ. Cái bụng họ đói không phải là do sự lười biếng không muốn làm việc để kiếm đủ miếng cơm nuôi sống thân xác mình, nhưng bụng đói vì có những người giữ quyền hành đã cướp lấy sức làm việc vất vả của dân chúng để làm của riêng cho mình và sống sung sướng trong giầu có hoang phí. Việc BỤNG ĐÓI kêu lên để mong có miếng ăn là bản năng của mọi sinh vật. Đứa trẻ sơ sinh, khi bụng đói, cũng khóc la lên để mẹ nó biết mà cho bú. Quần chúng nghèo, khi bụng đói bởi chính những kẻ cầm quyền bóc lột, cũng đứng lên đòi hỏi miếng ăn, đó là việc đấu tranh tự nhiên mà không ai có quyền đàn áp kết tội. Chỉ những kẻ tệ hơn súc vật mới đàn áp kết tội những người nghèo yêu cầu có miếng ăn.

Chính vì vậy, trong nhiều bài viết trước đây, chúng tôi tha thiết mong mỏi những vị Trí thức Dân chủ hãy tôn trọng cái lý do chính yếu NỔI DẬY của quần chúng đói nghèo, chứ đừng nhào vô tuyên bố trống rỗng rằng quần chúng đứng lên đấu tranh trong Lãnh vực Chính trị (Lutte Politique) đòi những ý niệm Tư do, Dân chủ, Nhân quyền để những tên CSVN kém súc vật kia ngụy biện đàn áp, kết án dân nghèo nhân danh Điều 88. Xin cũng hiểu biết cho rõ rằng ngay cả để có thể thực hiện cụ thể Tự do, Dân chủ, Nhân quyền, cũng cần phải có trước tiên những điều kiện Kinh tế khả dĩ. “Có thực mới vực được Đạo“ !

MỤC ĐÍCH ĐÒI HỎI cụ thể và tiên quyết của quần chúng nghèo đứng lên trên đây tất nhiên là Dạ Dầy của mỗi cá nhân phải có miếng ăn. Phải nhấn mạnh đến Mục Đích tiên quyết này. Như ở đoạn trên đã nói, quần chúng đói bụng không phải là do họ lười biếng không chịu làm việc, nhưng là do kẻ cầm quyền ăn cướp sức làm việc quần quật của họ. Họ phải chống lại sự bóc lột bất công này để bảo vệ cái kết quả của sức lao động.

Khi nói đến LÝ DO và MỤC ĐÍCH của quần chúng nghèo đứng lên như trên, chúng ta có thể chỉ đích danh KẺ THÙ của quần chúng. Đó là đảng CSVN chủ trương và vẫn còn “kiên định“ lấy Độc tài Chính trị nắm Độc quyền Kinh tế. Đó là cái Cơ Chế phát sinh ra và nuôi dưỡng THAM NHŨNG, LÃNG PHÍ làm cho quần chúng nghèo kiết xác và đảng CSVN giầu nứt khố.

Chỉ đích danh KẺ THÙ như vậy, thì cuộc NỔI DẬY của quần chúng nghèo tất nhiên là phải DỨT BỎ hẳn cái Cơ chế CSVN.

Có một số Trí thức Dân chủ muốn biện luận về thái độ đấu tranh: Bạo Động hay Bất Bạo Động? Chúng tôi không cần dài dòng về vấn đề này, mà chỉ nói ngay rằng Quần chúng NỔI DẬY không bao giờ muốn BẠO ĐỘNG, nghĩa là họ đấu tranh Bất Bạo Động. Chỉ có những kẻ cầm quyền dùng BẠO ĐỘNG, lấy võ lực ĐÀN ÁP cái Bất Bạo Động của quần chúng. Nếu kẻ cầm quyền không dùng Bạo Động đàn áp, thì quần chúng luôn luôn Bất Bạo Động. Việc quần chúng lấy sức mà chống lại sức Bạo Động của kẻ cầm quyền, đó là quyền TỰ VỆ chính đáng của quần chúng. Con chó khi mà người ta dùng gậy gộc đuổi nó vào chân tường, thì nó cũng phản ứng cắn lại, đó là quyền TỰ VỆ của mọi sinh vật.

Loại người sống giữa chúng ta, nhưng TÒNG PHẠM với KẺ THÙ của quần chúng

CSVN, với Cơ chế Độc tài Chính trị nắm Độc quyền Kinh tế, là KẺ THÙ của quần chúng nghèo khổ. Chúng ta chỉ đích danh kẻ thù đó rồi. Nhưng có một loại người sống giữa chúng ta, ẩn náu ở đũng quần, vạt áo của chính chúng ta, nhưng lại là TÒNG PHẠM với TỘI ÁC mà Kẻ Thù CSVN đang gây cho quần chúng. Loại người này không vô tình, nhưng hoàn toàn hữu ý làm tay sai cho KẺ THÙ mà đánh bóng cái Cơ chế CSVN hiện hành để cản ngăn việc quần chúng NỔI DẬY. Đám Tòng phạm này còn nguy hiểm hơn Kẻ thù bởi lẽ chúng ẩn hiện tranh tối tranh sáng để làm hoang mang quần chúng. Chỉ vì một vài mẩu bánh rơi rụng CSVN thẩy xuống cho mà hớp như đàn chó đói mà đám TÒNG PHẠM này luồn trôn CSVN để bao che cho KẺ THÙ tiếp tục gây tội ác.

Không cần dài dòng, mà chỉ cần nêu ra những loại luồn trôn này đã tòng phạm với tội ác CSVN trong nhiều năm trường :

1. Một số Trí thức Chính trị ở nước ngoài

Lịch sử đã chứng minh rành rành rằng CSVN đã phản bội lòng thành của phía Quốc gia để thanh toán mọi đối lập. Một số Trí thức Chính trị biết rõ sự phản bội này, nhưng vẫn ngoác mõm hô hào Hòa Giải Hòa Hợp nhằm CSVN thẩy xuống cho mấy mẩu bánh rơi rụng để hớp giống như đàn chó đói.

2. Đám môi giới kiếm Tiền Hoa hồng

Đám này thuộc đủ loại: thất nghiệp, về hưu muốn có tiền hoa hồng hoặc lui tới đi về Việt Nam với gái. Đó là những lý do cá nhân khiến họ phải luồn trôn đánh bóng Cơ chế CSVN hiện hành. Xin đừng nghĩ Nguyễn Cao Kỳ thay đổi lập trường mà hãy nhìn một vài cái lợi nào đó về hoa hồng để tên này có chi phí lui tới Việt Nam. Cũng có những người vẫn chống Cộng, nhưng chỉ vì cái Visa mà họ phải câm miệng như hến.

Những quan chức ở Việt Nam bầy vẽ ra những Dự án để có dịp Tham nhũng. Một số Việt kiều thất nghiệp, về hưu hay ham gái, về Việt Nam khoe khang làm vương làm tướng bên này, biết nhiều nguồn Tài chánh, nhiều Cơ xưởng máy móc. Một bên muốn có Dự án để ăn bẩn, một bên khoe khoang để mong có tiền hoa hồng và lấy cớ về Việt Nam.

Dần dần, CSVN quy tụ những người này để lập những “Nhân vật yêu nước “, “Hội doanh nhân“ để tuyên truyền lừa bịp đồng bào quốc nội, đánh bóng cho Cơ chế tại nước ngoài.

Tôi xin đưa ra một tỉ dụ tại Thụy sĩ: Nguyễn Thành Trung được coi như nhà Tài chánh yêu nước, hợp tác với Cơ chế CSVN và được Sứ quán CSVN khen tặng. Tôi biết Nguyễn Thành Trung từ thời còn sinh viên. Học xong muộn màng và có dịp may làm việc trong một Ngân Hàng, nhưng bị sa thải sau hơn một năm. Sống thất nghiệp đến nỗi không có tiền trả góp tiền mua Nhà. Nhà bị lấy lại. Anh chỉ biết lui tới Tòa Lãnh sự CSVN, đưa đón những quan chức Cộng sản sang đây. Anh dẫn đi một số hãng xưởng để xem những máy cũ. Quan chức từ Việt Nam muốn ăn bẩn, lại ham mua máy móc cũ cho Dự án, nhưng tính tiền cao lên để mua và Nhà Nước phải trả. Đó là cách ăn bẩn khi mua máy “second hand“. Khi đọc trong danh sách Hội doanh nhân yêu nước và được khen thưởng, tôi giật mình !

Những doanh nhân “yêu nước“ này biết rõ Cơ chế CSVN là thối nát, làm tội ác đối với Dân tộc, nhưng vẫn luồn trôn, tòng phạm với tội ác CSVN.

3. Một số Lãnh đạo Tôn giáo quốc doanh

Những ngợm Giáo gian quốc doanh này được CSVN cho những quyền lợi cá nhân ưu đãi và được CSVN dùng quyền lực xếp vào những chức vụ, một mặt làm chia rẽ giới Lãnh đạo Tôn giáo, một mặt cản ngăn Giáo dân trong việc làm nhiệm vụ Công dân cần thiết của mình. Thậm chí những ngợm Giáo gian quốc doanh này còn tổ chức những Đoàn thể Giáo dân để nhân danh Tôn giáo ủng hộ chính cái Cơ chế CSVN tham nhũng lãng phí.

a. Giáo Hội Phật Giáo VN

Giáo Hội Phật Giáo VN được Nhà Nước tạo ra để kềm chế những vị tu trì chân chính. Số lớn những Lãnh đạo ngợm này được CSVN cho những quyền lợi vật chất, thậm chí đàn bàn bà con gái phục vụ, để làm công việc buôn thần bán thánh, ủng hộ Cơ chế. Tôn giáo được sử dụng làm phương tiện che chở cho Cơ chế.

b. Hội Thánh Tin Lành Miền Nam

Hội Thánh Tin Lành Miền Nam được CSVN cho Giấy phép tại Đà Nẵng. Sau khi có Giấy phép, Hội Thánh được sử dụng như phương tiện ra ngoại quốc, nhất là Mỹ, để “giải độc“. Chính Mục sư Giáo Hội trưởng (hiện nay đã chết) đã dẫn một Phái đoàn sang Mỹ hồi ấy để nói về Tự do Tôn giáo tại Việt Nam. Tại trong nước, Hội Thánh Tin Lành Miền Nam đã được CSVN sử dụng để phá các Hội Thánh Tin Lành thuộc các Phái khác. Một số lớn Mục sư thuộc Hội Thánh Tin Lành Miền Nam được cho phép lui tới Hoa kỳ để làm tiền vì các Hội Thánh Tin Lành Hoa kỳ giầu có. Các Mục sư này tìm đủ mọi cách đưa những người thuộc gia đình sang Mỹ sống.

c. Giáo Hội Công Giáo Việt Nam

Giáo Hội Công Giáo Việt Nam không trở thành quốc doanh. Nhưng một số Giám mục đã làm tay sai cho CSVN để giữ “trật tự “ Giáo dân khỏi đòi hỏi Công lý đối với Cơ chế. Hãy kể ra điển hình những vụ đất đai Tòa Khâm sứ, xứ Thái Hà, Tam Tòa. Những Giám mục quốc doanh đã làm mất sự tôn kính của Giáo dân với chiêu bài “đối thoại “lừa bịp để loại trừ Đức TGM NGÔ QUANG KIỆT và dẹp Phong trào Giáo dân đứng lên hàng trăm ngàn người đòi CÔNG LÝ. Chúng tôi có thể kể đích danh những vị đó. Hồng y Phạm Minh Mẫn, Giám mục Nguyễn Văn Nhơn, Giám mục Võ Đức Minh… Những vị này làm tay sai cho CSVN, che chở cho một Cơ chế CSVN đầy tội ác đối với Dân tộc. TGM NGÔ QUANG KIỆT và Phong trào Giáo dân đòi CÔNG LÝ là một cơ hội hiếm có để Công Giáo góp phần với Dân tộc tiễu trừ quốc nạn CSVN. Giáo dân Công giáo chắc chắn không quên tội tòng phạm của những Giám mục này với tội ác CSVN.

Giáo sư Tiến sĩ Nguyễn Phúc Liên


TRUYỀN THỐNG CỘNG SẢN - Kiêm Ái




Kiêm Ái

Hồ Chí Minh, khi rước quân đội thực dân Pháp từ Hải Phòng lên Hà Nội để rồi Pháp chiếm luôn Hà Nội, đánh Quốc Dân Ðảng giúp Hồ Chí Minh, đã bị hầu hết dân trong nước phản đối, vì cái tội rước voi (Pháp) về dày mả tổ quá rõ ràng, nhưng Hồ Chí Minh đã tự bào chữa rằng: “Ta thà ăn cứt thằng Tây chứ không làm bạn với thằng Tàu”. Ý Hồ Chí Minh cho rằng Tàu là tên quỷ quyệt, là kẻ thù truyền kiếp của dân Việt Nam v.v… thì thà làm tôi thực dân Pháp còn hơn làm bạn với Tàu. Nhưng than ôi! Sau này, Hồ Chí Minh và đảng Cộng Sản của y chẳng những làm bạn với Tàu Cộng mà còn làm đầy tớ cho chúng nó. Nào là vâng lệnh Mao Trạch Ðông thực hiện Chiến Dịch Cải Cách Ruộng Ðất, giết đến 200 ngàn người Việt Nam vô tội, ngay sau đó đổ tội cho đàn em và giết đến khoảng 20 ngàn cán bộ đảng viên trong Chiến Dịch Sửa Sai. Một chiến dịch khủng khiếp như vậy mà Hồ Chí Minh phải vâng lời Mao Trạch Ðông mà làm, nếu không sẽ bị Mao Trạch Ðông “phê điểm” là thiếu kiên định lập trường! Lập trường gì thưa quý vị? Lập trường Tam Vô, lập trường giết người không gớm tay, không chớp mắt. Chỉ nguyên cái việc vâng lời ngoại bang mà giết hại dân lành với cái tội danh: địa chủ, một tội danh mà bây giờ bọn Cộng Sản của thế kỷ 21 này không có tên nào là không phạm.

Nghe lời ngoại bang, giết cho đủ số (chỉ tiêu), nếu thiếu thì đôn lên, tức là ban đầu chỉ đấu tố rồi xử tử những ai có ruộng mà không làm, chỉ mướn người làm hoặc cho người khác thuê gọi là tá điền. Sau khi bắt giết hết những người này, chưa đủ số lượng quy định, Hồ Chí Minh ra lệnh bắt những kẻ có một mẫu ruộng trở lên, dù cho thuê hay tự mình canh tác. Có những địa phương cũng chưa đủ, Hồ Già lại xuống lệnh ghép tội địa chủ những kẻ chỉ có năm ba sào ruộng. Sau khi đã giết phủ phê, chán chê rồi, Hồ Chí Minh sợ cán bộ và dân chúng nổi loạn, bèn đem Trường Chinh Ðặng Xuân Khu ra làm vật tế thần trong Chiến Dịch Sửa Sai. Hồ Chí Minh lên diễn đàn đóng kịch khóc như mưa, bảo rằng “Chú Ba (Trường Chinh) không cho Bác biết gì hết, Chú Ba tội nặng lắm”. Những giọt nước mắt và lời đổ tội cho Trường Chính của Hồ Chí Minh chứng tỏ hắn ta chỉ là một tên hèn hạ, khiếp nhược. Là lãnh đạo mà kẻ thân cận với mình làm một tội ác tày trời như vậy, kéo dài cả năm mà Hồ Chí Minh không biết họa là đui mù. Mà có đui mù thì cũng còn lỗ tai để nghe, tại sao không biết, khi việc xảy ra tại Hà Nội, tại Hải Phòng, tại các tỉnh xung quanh thủ đô Hà Nội? Phải chăng Hồ Chí Minh là “con vật không có lỗ tai”??. Sau khi phạm tội ác nói trên, -theo như ông Vũ Thư Hiên, con trai cụ Vũ Ðình Huỳnh được cụ Huỳnh tiết lộ cho biết- thì Hồ Chí Minh luôn luôn gọi Trung Cộng là thiên triều!

Chẳng những thế, ngày 04.9.1958, Chu Ân Lai vừa ra văn thư xác định lại lãnh hải của Tàu, mà mục đích là cướp của Việt Nam Hoàng Sa và Trường Sa, thì ngày 14.9.1058, Hồ Chí Minh đã ra lệnh cho Phạm Văn Ðồng viết thư trả lời là: “tôn trọng quyết định ấy… .”. Cái truyền thống “ăn c.” của Tàu Cộng được truyền mãi xuống các thế hệ Cộng Sản Việt Nam từ đó. Ðến bây giờ, tay chân, thuộc hạ của Hồ Chí Minh vẫn noi theo cái “truyền thống Cộng Sản .. Việt” đó để tiếp tục phục vụ Trung Cộng.

Ðứng về phương diện nòi giống, về truyền thống của người Việt Nam, và với những tội lỗi rước voi về dày mả tổ của đảng Cộng Sản kể từ Hồ Chí Minh, Phạm Văn Ðồng cho đến bây giờ, chúng ta phải gọi những tên này là gì? Gọi chúng là những con vật thì quá bất công cho những con vật mà gọi chúng là con người đã mất nhân tính thì cũng oan cho con người.

Trong khi đó, Lê Chí Quang, một thanh niên vừa mới tốt nghiệp cử nhân luật, do Ðại Học miền Bắc đào tạo, nhưng không theo truyền thống Cộng Sản đã dám viết bài khuyên Việt Cộng phải Cảnh Giác đối với Tàu Cộng. Lê Chí Quang quả thực là thanh niên mang dòng máu Việt kiên cường và biết yêu nước thương nòi. Thế là Lê Chí Quang phải ở tù!

Gần đây nhất, khi Việt Cộng để cho Trung Cộng tổ chức rước đuốc Olympic qua ngã Việt Nam, sinh viên học sinh biểu tình phản đối thì Việt Cộng cho công an đàn áp. Những tên công an này không phải là người Việt Nam!!. Những bà mẹ đẻ ra chúng, những ông cha đã nuôi dưỡng chúng phải mang tội với tổ tiên. Tại sao cũng ở trong đất nước, dưới sự giáo dục của Việt Cộng mà Lê Chí Quang biết bổn phận của một người Việt Nam, khuyên Việt Cộng phải cảnh giác với.. kẻ thù Bắc phương là Tàu Cộng mà những tên công an Việt Cộng lại đàn áp sinh viên chống Trung Cộng? Chỉ vì những sinh viên này bất bình trước hành động của Trung Cộng coi lãnh thổ Việt Nam như là của chúng?

Tại sao những tên chóp bu Việt Cộng lại hèn nhát đến quỵ lụy Trung Cộng hơn cả tổ tiên? - Truyền thống Cộng Sản. Nói rõ hơn là truyền thống Cộng Sản Việt Nam, truyền thống của tên đầu đàn Cộng Sản là Hồ Chí Minh truyền xuống. Cái truyền thống phản quốc, làm nhục ông bà cha mẹ. Tại sao tôi nói đó chỉ là truyền thống Cộng Sản Việt Nam? – Trước khi trả lời câu hỏi này, chúng ta phải trả lời câu hỏi tại sao cũng là Cộng Sản, cũng xưng tụng là “anh em đồng chí xã hội chủ nghĩa ruột thịt” mà Trung Cộng biết bành trướng lãnh thổ của chúng, còn bọn Việt Cộng lại đem lãnh thổ của cha ông dâng cho chúng? Làm Cộng Sản phản bội tổ quốc, giết hại đồng bào? Làm cái loại Cộng Sản đầy tớ!? Những người tự xưng hoặc hãnh diện mà khoe rằng mình là người Cộng Sản nên suy nghĩ lại, thà làm “đầu gà, còn hơn làm đít …voi” quý ông bà ạ! Quý vị muốn chối? Thác Bản Dốc, Suối Phi Khanh là những địa danh Việt Nam, bây giờ đã là của Trung Cộng. Tại sao công an Việt Nam lại đàn áp sinh viên biểu tình chống Trung Cộng?

Truyền thống Cộng Sản còn đáng ghê tởm hơn nữa khi có những người đã tự xưng mình phản tỉnh rồi, nghĩa là biết Cộng Sản phản dân hại nước rồi, quay trở lại với dân tộc, với bản chất con người, nhất là con người Việt Nam, thế mà “cái tật” Cộng Sản vẫn còn. Ông Tô Hải, một người mấy chục năm theo Việt Cộng, chấp nhận đã làm những điều gian ác, chấp nhận mình là một trong những “Thằng Hèn” nên đã đưa đất nước đến ngày hôm nay, ngồi bên bờ vực thẳm của diệt vong, thế nhưng, cái truyền thống Cộng Sản vẫn còn trong ‘xương tủy’, ông ta biết một bài tràng giang đại hải rồi đi đến kết luận: “Nên nhớ, Trung Quốc không bao giờ ngồi yên khi thấy ‘một phần lãnh thổ’ của họ có nguy cơ sụp đổ đâu. Nhân đây, tớ cũng xin nhắc lại một khẳng định thứ 2 của tớ “Chừng nào Trung Quốc chưa thay đổi thì Việt Nam cũng chưa có thay đổi”. Lê Chí Quang, Lê Thị Công Nhân, Nguyễn Văn Ðài là những người trẻ được đào tạo dưới chế độ Cộng Sản, thế mà họ có những hành vi của người Việt Nam truyền thống. Bao nhiêu ý chí, bao nhiêu lời khuyên mà Tô Hải đã nói với thanh niên trong bài viết này ai cũng tưởng để giúp thanh niên Việt Nam làm cách nào lật đổ chế độ Cộng Sản, nhưng rốt cuộc, với 2 câu nói trên đây, ai cũng biết bài viết chỉ với mục đích đầu hàng, quên đi Cuộc Cách Mạng Hoa Lài! Tại sao phải chờ Trung Quốc thay đổi? Tại sao lại chấp nhận Việt Nam là “một phần lãnh thổ” của Trung Quốc?

“Cũng là một thói quen xấu mà người Việt nói chung đã gần một thế kỷ nay là: bị cái chữ “SỢ” nó án ngữ trong đầu óc, tim, gan! Cái sợ này nó càng được bành trướng khi bộ máy đàn áp bằng võ lực cũng như đàn áp tư tưởng khổng lồ luôn không nhẹ tay với bất cứ ai, kể ca ông tùy viên chính trị của Ðại Sứ Quán Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ, đến dân biểu Loretta Sanchez…”. Ðọc cái đoạn này, chúng ta tự hỏi với sự kềm kẹp như vậy, với cái “thẳng tay đàn áp” như vậy, tại sao Tô Hải lại có thể phản tỉnh trong khi đang nằm trong lòng chế độ Cộng Sản? Tô Hải can đảm hơn người hay Tô Hải được lệnh phản tỉnh? Trong cái mà Tô Hải gọi là “bộ máy đàn áp” của Việt Cộng biết đâu có một vài bộ phận trong cái máy đó sẽ hỗ trợ cho cuộc cách mạng một khi nó được bùng nổ? Chắc chắn là quân đội Trung Cộng có trước quân đội Việt Cộng, thế mà khi vụ Thiên An Môn nổ ra đã có mấy sư đoàn từ chối đàn áp, cuối cùng Ðặng Tiểu Bình phải đưa một sư đoàn “không cha không mẹ” tức là con hoang về mới dẹp được sinh viên Thiên An Môn? Không lẽ quân đội Việt Cộng toàn là những đứa con hoang? Không lẽ quân đội Cộng Sản thua xa quân đội Ai Cập, Tunisia? Ðã có bao nhiêu tướng lãnh về hưu phản đối Việt Cộng đương quyền? Chẳng lẽ giữa người về hưu và người đương quyền có một lằn ranh? Người Việt Nam đã gần cả thế kỷ mang bệnh “SỢ” nay họ hết sợ và sắp sửa đứng lên thì Tô Hải, Nguyễn Minh Cần, Nguyễn Thượng Long và Nguyễn Cần tức Tú Gàn ngăn cản? “Vạn sự khởi đầu nan” nếu không khởi đầu thì làm sao kết thúc được?

Cái truyền thống Cộng Sản giúp cán bộ chỉ biết tuân lệnh cho đến nỗi trở thành những cái máy, không còn biết phân biệt phải trái cho đến nỗi Hồ Chí Minh bịp một cách trắng trợn rằng tội ác Cải Cách Ruộng Ðất là do Trường Chinh tự ý làm mà cũng tin, ban đầu thì phải tin sau đó là … tin luôn. Nhưng cũng có người phản tỉnh. Thế nhưng cũng có những Nguyễn Minh Cần, Tô Hải, Nguyễn Thượng Long và nhiều người nữa thoát khỏi cái truyền thống đó mà phản tỉnh, tại sao người Việt bị cái sợ thấm vào tim, óc cả thế kỷ lại không “được phép” hết sợ? Bằng chứng là họ không sợ và đứng lên thì những người can đảm như Tô Hải, Nguyễn Minh Cần …lại kéo xuống?

Không có cái gì mà không có ngoại lệ. Cái ngoại lệ giúp cho những kẻ suốt đời làm tôi mọi Cộng Sản như Tô Hải, đến cuối đời phản tỉnh. Cái ngoại lệ cũng giúp cho những người Việt Nam “sợ cả thế kỷ” nay nhờ cái gương của các dân tộc Tunisia, Ai Cập, Lybia mà vứt bỏ cái sợ để làm Cách Mạng Hoa Lài. Cái truyền thống Cộng Sản đã yên trí rằng khi nào Trung Quốc thay đổi thì Việt Nam mới thay đổi theo, nhưng văn hào Nguyễn Du đã từng nói “xưa nay nhân định thắng thiên cũng thường” huống gì là Tàu Cọng? Quân Mông Cổ chiến thắng cả hoàn cầu tại sao người Việt Nam lại thắng chúng? Tại sao lại chấp nhận dễ dàng rằng Việt Nam là một phần lãnh thổ của Trung Cộng? Nếu cha ông chúng ta cũng chấp nhận như vậy thì hôm nay còn 2 chữ Việt Nam hay không? Tại sao đã 52 năm rồi người Tây Tạng vẫn đấu tranh cho một Tây Tạng độc lập? Một thằng bé bị bỏ rơi từ khi mới lọt lòng mẹ, được một đạo sĩ ẵm lên núi nuôi. Không biết đến người nào khác ngoài sư phụ. Ðến năm 20 tuổi được vị đạo sĩ cho theo xuống núi, khi thấy một cô gái làm ruộng bên đường nó hỏi sư phụ “Cái gì đây?” Sư phụ trả lời đó là bó lúa. Ngần ngừ vài giây, chàng thanh niên liền xin phép sư phụ cho nó “theo bó lúa”. Bản năng con người đã giúp chàng thanh niên nhận biết “tên thật” của bó lúa.

Cái “ngoại lệ” bổ túc cho cái bản năng, làm sống lại cái bản năng, có như thế mới giúp cho Tô Hải và Nguyễn Minh Càn phản tỉnh tuy trước đó cái truyền thống Cộng Sản đã làm cho Tô Hải trở nên thằng hèn. Ðừng để người ta cho rằng cái truyền thống Cộng Sản trong Tô Hải chỉ giúp cho Tô Hải “ngụy phản tỉnh”. Nhưng kẻ viết bài này tin chắc rằng cuối cùng thì cái bản năng con người sẽ đánh bại cái truyền thống Cộng Sản.

Ở San Jose đây cũng có hiện tượng đó, một số người trẻ lớn lên, ăn học theo lối Mỹ, thế mà không hiểu sao chúng lại có một ngoại lệ là làm theo lối Cộng Sản. Chúng mời mọi người tức là không trừ ai đến dự một buổi họp, nhưng khi đến nơi thì chúng chỉ cho những kẻ thuộc về phe của chúng vào mà thôi. Ðã là phe của chúng rồi mà chỉ được vào trong với điều kiện không được dùng máy quay phim, chụp hình và cả thu băng. Không phải chúng sơ suất mà làm một lần, chúng còn lập lại một lần y chang như vậy nữa! Tô Hải thường hội họp với Cộng Sản chắc phải nhận biết đây là truyền thống Cộng Sản chứ? Thế nhưng chúng tôi vẫn “phấn đấu”, hy vọng chúng sẽ trở lại bản năng con người. Chúng tôi dùng tên thật, địa chỉ, và chính con người thật để nói cho chúng biết điều hay lẽ phải, nhưng chúng chỉ dùng những tên ma tuổi quỷ để đối phó lại, y như những tên du kích núp trong quần chúng mà “chiến đấu”. Chúng tôi phải vất vả, gian lao, thậm chí còn bị đồng hương do ảnh hưởng rỉ tai của chúng ghét bỏ chúng tôi, cho tờ báo chúng tôi là “tờ báo chửi”. Nhưng hôm nay, bộ mặt thật của chúng đã được phơi bày, rất hy vọng chúng sẽ trở lại bản năng của con người và bản chất của người Việt Nam. Những tướng lãnh hồi hưu, những cựu lãnh tụ Việt Cộng đã mạnh dạn đưa ra những tư tưởng, những phát biểu đúng đường lối của người Việt Nam chân chánh, chúng tôi hy vọng sẽ giúp được cho những lãnh đạo Việt Cộng, những tướng lãnh đương quyền trở về với bản năng con người và bản chất của người Việt Nam. Trong bài “Ðồng tiền đi trước” chúng tôi khuyên người Cộng Sản nên “phản tỉnh” hợp tác với dân chúng trước khi cuộc Cách Mạng Hoa Lài bùng nổ. Họ sẽ hợp tác với dân tộc khi dân tộc đứng lên lật đổ chế độ Cộng Sản, biến sự đàn áp thành sự kết hợp, biến con người đã mất nhân tính “đoàn tụ” với bản năng con người, bản chất người Việt. Mấy người đã nhận biết truyền thống Cộng Sản là tàn ác, là tội đồ của dân tộc mà trở về, dù có “ngụy hàng” thì cũng nên “chính hàng” cho phải đạo con người.

Kiêm Ái


U.S. military: Libya vote won't impact Japan mission

Todd Eastham

Reuters - The U.S. military said a vote by the U.N. Security Council on Thursday authorizing a no-fly zone over Libya would not negatively impact its massive relief mission in Japan.

The assurance was given just hours after the U.N. vote by the head of U.S. forces in the Pacific region, Admiral Robert Willard, who also said the U.S. armed forces had a "long list" of capabilities to help Japan deal with its nuclear crisis.

"We don't anticipate any negative effects from the standpoint of the United (Nations) Security Council actions today," Willard said, briefing reporters at the Pentagon remotely from his headquarters in Hawaii.

Willard said the United States was fortunate to have enough forces deployed overseas "so that we can conduct these kind of operations simultaneously."

The U.S. relief operation outstrips even last year's effort in Haiti, with 20 ships already offshore around Japan and U.S. forces on the mainland mobilizing to deliver aid.

"I would offer that I have additional options to bring either relieving forces in or augmentation forces to bear if I need to," Willard said. "So I think we were in a good posture to begin with."

The Security Council vote could thrust the U.S. military into risky new overseas action and follows a dramatic pivot by Washington, which had been accused of moving too slowly to support Libyan rebels as Muammar Gaddafi's forces looked poised to snuff out their uprising.

The Pentagon, already stretched by the wars in Afghanistan and Iraq, is still ramping up its relief efforts in Japan, which beyond delivering food and water to survivors has also including providing Japan with radiation data and aerial video of the crippled Fukushima power plant.

Japanese engineers were racing to restore a power cable to the quake-ravaged nuclear power plant in hopes of restarting pumps needed to pour cold water on overheating fuel rods and avert a catastrophic release of radiation.

Willard said he was cautiously optimistic, and added the United States had provided the Japanese military with "a long list of areas in which we believe we can help."

The Pentagon has already dispatched a nine-member team specializing in biological and nuclear hazards to advise Japan's military. More could be deployed, if necessary.

"I have requested a force of about 450 radiological and consequence management experts to be available to us. They're on a prepare-to-deploy order," Willard said.


U.N. okays military action on Libya



Security Council members vote on a Libyan resolution during a Security Council Meeting at U.N. headquarters in New York March 17, 2011.
China, Brazil, Russia, India and Germany abstained from the vote.

By Maria Golovnina and Patrick Worsnip
TRIPOLI/UNITED NATIONS

Reuters - The United Nations authorized military strikes to curb Libyan leader Muammar Gaddafi, hours after he threatened to storm the rebel bastion of Benghazi overnight, showing "no mercy, no pity."

"We will come. House by house, room by room," Gaddafi said in a radio address to the eastern city late on Thursday.

Al Jazeera television showed thousands of people listening to the speech in a central Benghazi square, then erupting in celebration after the U.N. vote, waving anti-Gaddafi tricolors and chanting defiance of the man who has ruled for four decades.

Fireworks burst over the city and gunfire rang out.

The U.N. Security Council, meeting in emergency session, passed a resolution endorsing a no-fly zone to halt government troops now around 100 km (60 miles) from Benghazi. It also authorized "all necessary measures" -- code for military action -- to protect civilians against Gaddafi's forces.

But time was clearly running short for the city that has been the heart of Libya's month-old revolution.

French diplomatic sources said military action could follow within hours, and could include France, Britain and possibly the United States and one or more Arab states; but a U.S. military official said no immediate U.S. action was expected.

While other countries or NATO may play roles in military action, U.S. officials expect the United States with its extensive air and sea forces would do the heavy lifting in a campaign that may include airstrikes on tanks and artillery.

Gaddafi warned Benghazi residents that only those who lay down their arms before his advancing troops would be spared the vengeance awaiting 'rats and dogs'.

"It's over. The issue has been decided," Gaddafi said. "We are coming tonight...We will find you in your closets.

"We will have no mercy and no pity."

Residents said the Libyan air force unleashed three air raids on the city of 670,000 on Thursday and there has been fierce fighting along the Mediterranean coastal highway.

Ten of the Council's 15 member states voted in favor of the resolution, with Russia, China and Germany among the five that abstained. There were no votes against the resolution, which was co-sponsored by France, Britain, Lebanon and the United States.

Apart from military action, it expands sanctions against Gaddafi and associates imposed last month. Among firms whose assets it orders frozen are the Libyan National Oil Corp and the central bank.

U.S. President Barack Obama called British and French counterparts David Cameron and Nicolas Sarkozy and agreed to coordinate closely on their next steps.

Libya said the resolution, which also demands a ceasefire by government forces, was not worth the paper it was written on.

Rebel National Council head Mustafa Abdel Jalil told Al Jazeera television air strikes, beyond the no-fly zone, were essential to stop Gaddafi.

"We stand on firm ground. We will not be intimidated by these lies and claims... We will not settle for anything but liberation from this regime."

It was unclear if Gaddafi's threat to seize the city in the night was anything more than bluster. But at the very least it increased the sense that a decisive moment had arrived in an uprising that only months ago had seemed inconceivable.

Some in the Arab world sense a Gaddafi victory could turn the tide in the region, weakening pro-democracy movements that have unseated autocrats in Tunisia and Egypt and raised mass protests in Bahrain, Yemen and elsewhere.

Gaddafi's Defense Ministry warned of swift retaliation, even beyond Libyan frontiers, to any military action against the oil-exporting nation.

"Any foreign military act against Libya will expose all air and maritime traffic in the Mediterranean Sea to danger and civilian and military (facilities) will become targets of Libya's counter-attack," the ministry said in a statement.

RETALIATION

John Drake, senior risk consultant at UK-based consultancy AKE said he did not think Gaddafi would strike against oil facilities or oil companies. "He would be hurting himself."

"We don't think they have the capability to impose a no-fly zone over the whole country immediately, although they could try to impose one over Benghazi and maybe also Tripoli," he said.

Proposals for action could include no-fly and no-drive zones, a maritime exclusion zone, jamming army communications and intelligence help. Air strikes would almost certainly be launched to knock out Libyan radar and air defenses.

An Italian government source told Reuters Italy was ready to make its military bases available. The airbase at Sigonella in Sicily, which provides logistical support for the United States Sixth Fleet, is one of the closest NATO bases to Libya.

Past no-fly zones have had mixed success.

The U.N. imposed a no-fly zone over Bosnia in the 1990s, although some analysts say the measure did nothing to stop massacres such as the 1995 slaughter of more than 8,000 Muslim men and boys in the town of Srebrenica.

Former British foreign minister David Owen saw the vote as reflecting a serious division in NATO and the EU, with Germany abstaining and declaring that the venture carried "considerable dangers and risks."

"It's very late for this no-fly zone," Owen said. "Gaddafi's forces are very close to Benghazi and may now push on."

The resolution followed a sharp shift in tone by the United States, which had resisted calls to military action. Diplomats said Washington's change of mind was influenced by an appeal to action by the Arab league and the prospect of a Gaddafi government flush with oil wealth fomenting unrest in the region.

"Mission creep" poses a serious danger. Western powers, chastened by protracted wars in two other Muslim countries, Afghanistan and Iraq, would be wary of getting drawn into any ground action in Libya.

Rebels have retreated over the last two weeks as Gaddafi, dubbed the 'mad dog of the Middle East' by president Ronald Reagan in 1986, has brought air power and heavy armor to bear.

AIR STRIKES

Residential areas of Ajdabiyah, a strategic town on the coast road to Benghazi, were the scene of heavy fighting on Thursday and around 30 people were killed, Al Arabiya reported.

On the approaches to Ajdabiyah, burned-out cars lay by the roadside while Libyan government forces showed the foreign media artillery, tanks and mobile rocket launchers -- much heavier weapons than those used by the rebels.

In Libya's third city, Misrata, about 200 km (130 miles) east of Tripoli, rebels and residents said they were preparing for a new attack by Libyan troops, who had shelled the coastal city overnight. A government spokesman said Gaddafi's forces expected to be in control of Misrata by Friday morning.

(Additional reporting by a Reuters reporter in Benghazi, Michael Georgy in Tripoli, Mariam Karouny and Tarek Amara in Tunisia, Louis Charbonneau and Patrick Worsnip at the United Nations, John Irish in Paris; Writing by Ralph Boulton; Editing by Michael Roddy)


U.N. council approves no-fly zone over Libya



United Nations Security Council diplomats vote on a resolution during a meeting on Libya at U.N. headquarters in New York February 26, 2011.

By Louis Charbonneau and Patrick Worsnip

UNITED NATIONS

Reuters - The U.N. Security Council voted on Thursday to authorize a no-fly zone over Libya and "all necessary measures" -- code for military action -- to protect civilians against leader Muammar Gaddafi's forces.

Ten of the council's 15 member states voted in favor of the resolution, with Russia, China, Germany, India and Brazil abstaining. The resolution was co-sponsored by France, Britain, Lebanon and, in a recent move, by the United States.

The adoption of the resolution after days of closed-door negotiations could lead to a dramatic escalation of international involvement in a conflict that erupted last month between Gaddafi loyalists and rebels trying to topple him.

A French diplomatic source said in Paris ahead of the vote that any military action could involve France, Britain, possibly the United States and one or more Arab states. The Arab League had requested that the no-fly zone be imposed.

The resolution clears the way for enforcement potentially to begin immediately and the French source said it could start within several hours. A U.S. military official, however, said no immediate U.S. action was expected following the vote.

Anti-Gaddafi protesters in Benghazi cheered and set off fireworks to celebrate the vote, Al Jazeera television showed.

Libya's defense minister warned any attack on his country would endanger air and sea traffic in the Mediterranean, while a spokesman for Gaddafi's government said any U.N.-approved action "would be illegal and immoral.

Susan Rice, the U.S. ambassador to the United Nations, welcomed the adoption of the resolution and translated its message into clear terms for Gaddafi and his government.

"The Security Council has authorized the use of force, including enforcement of a no-fly zone, to protect civilians ... targeted by Colonel Gaddafi, his intelligence and security forces, and his mercenaries," Rice said.

France, which drafted the final version of the resolution, had pressed the council to act fast, saying it could otherwise be too late to stop Gaddafi from crushing his opponents.

French Foreign Minister Alain Juppe, who flew to New York to be present for the vote, told reporters "France is ready, with others, to put the Security Council resolution into effect," suggesting this could include air strikes.

"NO PLACE FOR ATROCITIES"

Libyan deputy U.N. ambassador Ibrahim Dabbashi, whose denunciation of Gaddafi last month inspired dozens of similar defections by Libyan diplomats worldwide, welcomed the vote.

"It is a clear to the Libyan people that they are not alone," he told reporters.

"It is also a clear message to Colonel Gaddafi and those who are supporting him that there is no place for dictatorship, ... there is no place for atrocities, for mass killing."

United Nations Secretary General Ban Ki-moon
UN Secretary-General Ban Ki-moon also welcomed the resolution, his press office said in a statement.

But German Ambassador Peter Wittig, explaining his country's abstention, warned of a possible protracted military conflict affecting the wider region. "We should not enter a military confrontation on the optimistic assumption that quick results with few casualties will be achieved," he said.

The Russian and Chinese envoys said the resolution's backers had failed to answer questions about how the no-fly zone would work and what the rules of engagement would be.

Apart from the military measures, the resolution also expands sanctions against Gaddafi and his inner circle imposed in a February 26 Security Council resolution.

Among those whose assets the resolution orders frozen are the Libyan National Oil Corp. and the central bank, which the resolution said were "under control of (Gaddafi) and his family" and a "potential source of funding for his regime."

The resolution bans all flights over Libya except for humanitarian flights.

It allows states that have notified the United Nations and Arab League "to protect civilians and civilian populated areas under threat of attack in (Libya), while excluding a foreign occupation force of any form on any part of Libyan territory."

The French-led rush to get a no-fly zone authorized at the United Nations came as Libyan troops advanced toward the insurgent stronghold of Benghazi and launched air raids on its outskirts.

The council imposed a no-fly zone over Bosnia in the 1990s, although some analysts say it failed to stop massacres like the 1995 slaughter of more than 8,000 Muslims in Srebrenica.

The United States originally reacted cautiously to calls for a no-fly zone over Libya, with some officials concerned it could be ineffective or politically damaging.

But in a sharp shift in tone, Washington this week began urging the United Nations to authorize not just a no-fly zone to aid Libyan rebels but also air strikes against Libyan tanks and heavy artillery, U.S. officials said.

U.N. diplomats said they understood the United Arab Emirates, Qatar, Saudi Arabia and Jordan were among Arab League members prepared to take part in enforcing the no-fly zone.

(Additional reporting by Adrian Croft in London, John Irish in Paris and Missy Ryan in Washington; Editing by Todd Eastham)


Japan nuclear crisis

    Japan nuclear crisis: Atomic samurai not afraid to die
By Janet Fife-Yeomans
From: Herald Sun
March 18, 2011


THEY are being hailed as the modern-day samurai - the 180 brave men who stayed behind to fight the crisis at Fukushima nuclear power plant knowing it was very likely they had volunteered for a suicide mission.

It is virtually impossible to talk to the workers by phone. But the message came out from one that he was "not afraid to die" - that was his job, the Herald Sun reported.

The families of these brave men may never see them again, but they are proud of their sacrifice.

A 27-year-old woman, whose Twitter name is @NamicoAoto, tweeted that her father had volunteered for Fukushima duty.

"I heard that he volunteered even though he will be retiring in just half a year and my eyes are filling up with tears," she said.

"At home, he doesn't seem like someone who could handle big jobs. But today, I was really proud of him. I pray for his safe return."

Another loved one says in an email: "My father is still working at the plant. He says he's accepted his fate, much like a death sentence."

Prime Minister Naota Kan told the volunteers: "You are the only ones who can resolve a crisis. Retreat is unthinkable."

In shifts of 50, they are working in total darkness using flashlights or helmets with lamps on them.

Wearing head-to-toe protective gear and breathing through oxygen tanks as radiation reaches potentially lethal levels and temperatures soar, they crawl through dark mazes of pipes to make an adjustment on a valve, to read a gauge.

Nuclear experts say the skeleton crew is most likely not made up of managers but technicians, including firefighters, who know the plant inside out.

They are more likely to be skilled older men than fit young ones because they have already had children and even if they are exposed to massive amounts of radiation their cancers are unlikely to develop to a fatal stage in their lifetime.

The volunteers are being rotated in and out of the danger zone, often for only 10 or 15 minutes at a time, to limit their exposure.

Health Minister Yoko Komiyama raised the limit on the amount of radiation to which each worker can lawfully be exposed from 100 millisieverts to 250.

The average annual exposure for nuclear power plant workers is 20 millisieverts and most don't absorb more than one millisievert in a year.

Keiichi Nakagawa, associate professor of the Department of Radiology at the University of Tokyo Hospital, said: "I don't know any other way to say it, but this is like suicide fighters in a war."

Two workers are missing after the four explosions and fires at the plant since Friday.

One worker who was opening a valve to let out a build-up of steam was taken to hospital complaining of nausea and exhaustion after being exposed to 10 minutes of radiation.

Another 23 have been injured and 19, plus an unknown number of firemen, have been exposed to lower levels of radiation.

Plant operator the Tokyo Electric Power Company has said almost nothing about the workers, who remain anonymous, but made it clear they are racing against time to prevent a "critical meltdown".

A team of 34 US atomic experts is also now on the ground in Japan, equipped with ground and aerial hardware to monitor the radiation leaks.

American ambassador John Roos denied their presence shows a lack of trust in Japan's handling of the crisis.

Japan's nuclear crisis is not Chernobyl, say experts




By staff writers
From: news.com.au
March 17, 2011


A man is scanned for radiation at a temporary scanning center for residents living close to the quake-damaged Fukushima nuclear power plant, March 16, 2011 / AP

Is the world on the brink of a nuclear disaster? Eight experts give their opinion on the nuclear crisis in Japan, and their overwhelming message is to remain calm.

On the risk of nuclear rain in Australia

Dr Pradip Deb is Senior Lecturer in Medical Radiations at the School of Medicals Sciences, RMIT University.

“I completely disagree with this. Radiation exposure in Japan is mainly gamma radiation which is not 'material' that can be dissolved in water. It’s electromagnetic energy like light or ultraviolet rays. Gamma radiation cannot mix with water or anything else. So I do not think anybody will have any extra problem besides the normal ones if it’s raining just because of the incident in Japan.”

On public safety

Sir John Beddington, Chief Scientific Officer for the UK government

"If the Japanese fail to keep the reactors cool and fail to keep the pressure in the containment vessels at an appropriate level, you can get this ... dramatic word 'meltdown'. What a meltdown involves is the basic reactor core melts, and as it melts, nuclear material will fall through to the floor of the container. There it will react with concrete and other materials.

"Remember this is the reasonable worst case, we don’t think anything worse is going to happen. In this reasonable worst case you get an explosion. You get some radioactive material going up to about 500m up into the air. Now, that’s really serious, but it’s serious again for the local area.

"If you then couple that with the worst possible weather situation ... and you had maybe rainfall which would bring the radioactive material down - do we have a problem? The answer is unequivocally no. Absolutely no issue.

"The problems are within 30 km of the reactor. And to give you a flavour for that, when Chernobyl had a massive fire at the graphite core, material was going up not just 500m but to 30,000ft (10km). It was lasting not for the odd hour or so but lasted months, and that was putting nuclear radioactive material up into the upper atmosphere for a very long period of time. But even in the case of Chernobyl, the exclusion zone that they had was about 30km. And in that exclusion zone, outside that, there is no evidence whatsoever to indicate people had problems from the radiation.

"This is very problematic for the area and the immediate vicinity and one has to have concerns for the people working there. Beyond that 20 or 30km, it’s really not an issue for health.”

Prof Steve Jones, independent nuclear and environmental consultant.

"The radiation dose rates reported so far from the vicinity of the plant are consistent with a significant release of radioactvity, but so far on a scale very much lower than Chernobyl. However, without an estimate of the quantity of individual radionuclides released, or measurements of radionuclide concentrations in air or in deposits on the ground, it is not possible to make any very meaningful estimates of the possible radiation dose to affected members of the public."

Dr Richard Wakeford, Dalton Nuclear Institute and Visiting Professor of Epidemiology, University of Manchester.

“Words like ‘apocalypse’ and ‘catastrophe’ used about the situation at the Fukushima nuclear power plant are utterly inappropriate for the position there, as far as the radiation exposure of members of the public are concerned. No expert would use terms like these to describe the situation at Fukushima.

“To put radiation doses into context, many Japanese undergo CT scans for cancer screening purposes, and these scans produce radiation doses of about 10 millisieverts (10,000 microsieverts) - much more than they are receiving from the Fukushima reactors.

“Radiation sickness and other early effects of radiation exposure are caused by high doses of radiation (about 1,000 millisieverts - 1,000,000 microsieverts).”

On the safety of the public in Tokyo

Prof Paddy Regan, Professor of Nuclear Physics at the University of Surrey.

“Tokyo is approx 200km from the edge of the Fukushima site. This means that, assuming that any radiation is spread out evenly if was to get airborne, the dose of radiation would be 1 part in approximately 40,000 of that seen at the edge of the plant (assumes that the edge of the plant is 1 km from the source). If this radiation kept up at this level for a full year (also extremely unlikely), this would translate to an ADDITIONAL dose of approximately 0.2 mSv/year for people in Tokyo (or about the same as a chest X-ray and about 1/10th of the annual dose UK people get from the environment).

Even the max values quoted so far (spikes at approx. 200 msV/hour briefly at one on the reactors) translate to a maximum of approx. 40 mSv per year which is approx. 20msV, but still below the dose likely to cause significant increases in cancer.”

Prof Malcolm Joyce, Professor of Nuclear Engineering at Lancaster University.

"The spread of airborne contamination is unlikely to be evenly distributed because this depends on the transport mechanism - i.e. whether via smoke or steam, the altitude the contamination reaches before significant dispersion takes place and the time period over which the contamination is evolved - as John Beddington commented earlier in the week, concerning the important distinction between this incident and Chernobyl. I would expect the activity to be dispersed as a plume, probably teardrop-shaped but obviously this is very dependent on the prevailing winds. These currently appear to be away from Tokyo. There are well-established simulation models to predict these plume dynamics.

"In the unlikely event that the plume were to drift the 200km in the direction of Tokyo, given the direction of prevailing winds and the scale of the plume which is much, much smaller than Chernobyl, there would be a second potential issue associated with the deposition and ingestion of the very short-lived iodine isotopes.”

On the general situation

Dr. Philippe Blondel, Deputy Director, Centre for Space, Atmospheric & Oceanic Science, University of Bath.

"The magnitude of the Japanese earthquakes and the main resulting tsunami are apparent from the immense scale of devastation and from the fact that all countries around the Pacific were affected. For example, the tsunami waves were still more than 1 m high when they reached New Zealand, having travelled the 8,000 km in about 12 hours. And they even reached Antarctica, albeit much reduced in height. The current fears about nuclear safety should not shadow the huge plight of the refugees and the difficulties of on-going search and rescue operations. They are taking place in the background of regular earthquakes, some of them associated to tsunami alerts. The Japanese Meteorological Agency estimated on Monday that the next 3 days would see a 40% probability of large aftershocks (more than magnitude 5), reducing to 20% from 17-20 March. Current activity supports their predictions."

On staff safety

Tony Roulstone, Course Director, MPhil in Nuclear Energy, Department of Engineering, University of Cambridge.

"When the levels were 1000mSV it was understandable that people were withdrawn. The radiation levels now seem to be fluctuating at a level well below this high level and TEPCO seems to be managing the dose and risk of its staff in light of the serious situation. The current sea water cooling arrangement for units 1/2/3, while perhaps effective, could be called a jury rig and needs monitoring and management. If the station staff continue to do this the natural reduction of the fission product (decay) will allow the core to cool. Currently the fission product heating is about 1/300th of the prior core power - and falling. As we have seen with the interruption of cooling to unit 2 on Monday, continuous cooling is the top priority.”

- The experts were interviewed by the Australian Science Media Centre (AusSMC).

Nuclear Nightmare


Nuclear scale


Meltdown threat at Fukushima Daiichil


The effects of nuclear meltdown


Japan 039 s nuclear disaster


Chuyện hai người con gái Việt Nam - Vũ Đông Hà

Vũ Đông Hà

Lúc ấy, Hạnh 24 tuổi, tuổi của Cô Giang khi vị anh thư đầy khí phách của ngày Yên Bái tự kết liễu đời mình vào một buổi sáng mờ sương bên gốc cây Đề của làng Thổ Tang…

Hạnh sinh vào ngày 13 tháng 3 năm 1985 tại Di Linh, Lâm Đồng. Lớn lên ở vùng núi đồi cao nguyên Hạnh là người con hiếu thảo, một người bạn được mọi người quý mến và một học sinh giỏi. Là người sinh ra và lớn lên trong môi trường XHCN, Hạnh cũng như nhiều bạn bè học sinh trung học khác bị che khuất bởi màn đêm bưng bít thông tin và tuyên truyền một chiều của đảng và nhà nước. Cho đến khi về Sài Gòn, trong khuôn viên Đại học, Hạnh mới tiếp cận những luồng thông tin khác nhau, nhận thức được thực trạng của đất nước và tình trạng quyền làm người.

Nhận thức dẫn đến hành động. Hạnh đã chọn cho mình một con đường sống: sống một đời sống có ý nghĩa. Hạnh tham gia các sinh hoạt xã hội, nhân đạo giúp đỡ người nghèo khó. Con đường Hạnh chọn không chỉ dừng lại ở việc làm giảm bớt khổ đau cho một số người mà phải góp phần thay đổi hiện trạng của đất nước để dân tộc có thể theo kịp khuynh hướng của thời đại và cất cánh toàn diện. Trên con đường ấy, cô gái sinh viên 19 tuổi đã tìm đến gặp gỡ những công dân Việt Nam khác không cùng suy nghĩ với cách cai trị và nắm quyền của đảng và nhà nước đương thời.

Một năm sau, vào những ngày lập xuân, khi người người chào đón mùa xuân mới, Hạnh nếm mùi vị tết tù đầu tiên của một công dân nước CHXHCNVN. Công an Hà Nội đã bắt giữ trái phép Hạnh trong nhiều ngày. Không một lý do chính đáng. Không một luật lệ nào cấm hay nêu rõ Hạnh không được phép gặp công dân A hoặc công dân B của nước CHXHCNVN. Chỉ tùy tiện bắt giam, thẩm vấn, tra hỏi và sau đó giam lỏng theo cái gọi là áp giải về địa phương để địa phương quản lý.

Mùa xuân ấy là mùa xuân năm 2005. Hạnh – Đỗ Thị Minh Hạnh vừa tròn 20 tuổi.

Suốt chiều dài hơn 4000 năm, lịch sử VN thấp thoáng những anh thư mà câu chuyện của họ theo năm tháng đã trở thành những huyền thoại. Nhưng có lẽ nếu chứng kiến được từng ngày họ sống như thế nào chắc hẳn họ cũng bình dị như bao người. Hạnh cũng thế. Những ngày bị CA của đảng tròng một sợi dây thòng lọng vào cổ, Hạnh chăm sóc gia đình như một con người con hiếu thảo. Khi sợi dây thòng lọng được nới rộng một chút, Hạnh về lại Sài Gòn để vừa đi học, vừa đi làm và … vừa giúp dân oan.

Dân Oan! Dưới thiên đường XHCN, nước Việt Nam có nhiều từ mới, đa dạng phong phú cũng có và tầm bậy cũng có. Nhưng không cụm từ nào oái ăm bằng Dân Oan khi nó được ra đời tại một đất nước mà khẩu hiệu đại trà là Nhân Dân Làm Chủ. Nó làm cho các “chiến sỹ” Công an Nhân dân phải léo lưỡi, ngọng miệng, ngượng nghịu khi lỡ mồm gọi nhân dân là Dân Oan. Những người dân oan khiên bị tập đoàn cán-bộ-đầy-tớ cấu kết với nhau để tiến hành đại chính sách lẫn đại kế hoạch ăn cướp với tên gọi mỹ miều “Giải Phóng Mặt Bằng”. Họ đã tiếp tục sự nghiệp giải phóng và lần này đối tượng của dòng thác cách mạng là quần chúng nhân dân, mục tiêu của công cuộc đấu tranh là làm giàu, thành quả vinh quang là hình thành một thành phần mới trong xã hội: Dân Oan.

Hạnh đã đến, đứng vào hàng ngũ và sánh vai chiến đấu với những người Dân Oan Việt Nam trong lúc sợi dây thòng lọng của đảng quang vinh và vĩ đại vẫn lơ lững trên đầu. Đây cũng là thời khoảng Hạnh gặp Nguyễn Hoàng Quốc Hùng.

Cách đây hơn 80 năm, giữa những dòng nhạc của bản đại hùng ca Yên Bái, xen lẫn giữa tiếng thét Việt Nam Muôn Năm của những anh hùng Việt Nam Quốc Dân Đảng trước khi bị máy chém cắt ngang đầu, người ta rướm lệ bởi chuyện tình của Nguyễn Thái Học với một thiếu nữ phi thường của Việt Nam ở thế kỷ 20 – anh thư Nguyễn Thị Giang. Cô Giang gặp Nguyễn Thái Học vào lứa tuổi đôi mươi. Họ thề nguyện với nhau ở đền Hùng, nắm tay nhau hẹn ước cùng hiến dâng đời mình cho tổ quốc. Ngày Nguyễn Thái Học không thành công cũng thành nhân, Nguyễn Thị Giang lặng lẽ nhìn chồng lên máy chém, trở về quê quán quấn khăn tang và tự kết liễu đời mình bằng khẩu súng lục mà Nguyễn Thái Học đã tặng ở đền Hùng năm xưa.

Hơn 80 năm sau, những người con, người cháu của Cô Giang và Nguyễn Thái Học lại gặp nhau ở chốn này. Chung quanh họ là những người cùng khổ thời đại mới. Cuộc tình của Hạnh và Hùng được tưới xanh bằng lòng yêu nước và niềm thương cảm đối với những người dân khốn cùng. Hai sinh viên đại học đã nắm tay nhau đồng hành trên con đường hỗ trợ Dân Oan và bảo vệ những người công nhân lao động. Họ đã phải đi ngược thời gian đến gần 70 năm để hát lại bài ca mà nhiều thế hệ cha anh đã cất lời: vùng lên hỡi các nô lệ ở thế gian. Bài hát đó ngày hôm nay đã trở thành một lời nguyền ngược ngạo, cay đắng. Những kẻ cầm cờ lôi kéo lũ nô lệ ngày xưa giờ đã chết hoặc già nua. Còn lại là một tập đoàn ăn bám hào quang (dày công thêu dệt) của quá khứ, vẫn tự xưng là đại diện của tầng lớp nhân dân mà chính họ đã biến thành nô lệ. Thực dân trắng cuốn gói. Thực dân đỏ lên ngôi. Nô lệ vẫn còn đó. Vùng lên hỡi các nô lệ ở thế gian… Hạnh đã cùng với Hùng lên đường, phẫn nộ nhưng không hận thù, hiền hòa nhưng dũng cảm, chông gai nhưng không khiếp nhược, thất bại nhưng không sờn lòng.

Tháng 1 năm 2010 Đỗ Thị Minh Hạnh, Nguyễn Hoàng Quốc Hùng cùng với Đoàn Huy Chương và những người bạn cùng chí hướng về Trà Vinh để hỗ trợ cho các công nhân nhà máy Mỹ Phong. Trong các ngày từ 29/1 đến 1/2 năm 2010, hàng vạn công nhân nhà máy Mỹ Phong – Trà Vinh đã đồng loạt đình công sau khi một số công nhân nữ bị xúc phạm nhân phẩm và bị bóc lột nặng nề. Sau đó, các cuộc đình công khác tiếp tục nổ ra trên khắp các tỉnh thành, kéo dài 7 ngày liên tục.

Gần 2 tháng sau, tập đoàn “đại diện cho giai cấp công nhân” ra lệnh Công an còn đảng còn mình bắt giam Hạnh và Hùng sau khi đã bắt giam Đoàn Huy Chương. Nguyễn Hoàng Quốc Hùng bị đánh đập gẫy sống mũi, tra tấn tại một nhà giam bí mật tại Sài Gòn. Sau 7 ngày bị tra tấn, khi Hùng vẫn kiên cường không khai bất cứ điều gì, công an áp giải anh về trại giam B14 – Nguyễn Văn Cừ. Đỗ Thị Minh Hạnh cũng bị đánh đập, bỏ đói và tra khảo.

Ngày 26 tháng 10 năm 2010 trong một phiên toà vội vã, không luật sư, không nhân chứng, toà án tỉnh Trà Vinh của đảng CSVN chớp nhoáng tuyên án xử tội những thanh niên thiếu nữ đã đứng lên vì quyền lợi của Dân Oan – những người là chủ của đất nước và Công Nhân – giai cấp tiên phong của đảng. Hạnh 7 năm tù. Hùng 9 năm tù. Chương 7 năm tù.

Trước vành móng ngựa của các quan tòa thực dân đỏ cộng với đám công an ldày đặc, Đỗ Thị Minh Hạnh, Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, Đoàn Huy Chương đã tự làm luật sư bào chữa chính mình, hiên ngang bày tỏ khí phách can trường của những công dân yêu nước và nắm trong tay chính nghĩa dân tộc.

Tháng 10 năm 2010, lúc ấy Hạnh 24 tuổi; tuổi của Cô Giang khi vị anh thư đầy khí phách ấy tự kết liễu đời mình vào một buổi sáng mờ sương bên gốc cây Đề của làng Thổ Tang.

và chuyện của Phượng

Nguyễn Thanh Phượng sinh năm 1981. Phượng đi du học tại Thụy Sĩ, ra trường và tiếp tục học Thạc sỹ Quản trị tài chính tại Geneva, Thụy Sĩ. Ngoài thời gian học, Phượng đến thực tập tại tập đoàn Holcim. Ngay vừa mới tốt nghiệp xong, Phượng đã được tập đoàn này mời về Việt Nam làm Phó Giám đốc Tài chính cho công ty liên doanh Holcim Việt Nam.

Năm ấy, Phượng vừa tròn 25 tuổi, độ tuổi mà Đỗ Thị Minh Hạnh bị kết án 7 năm tù.

Công ty Holcim trước kia là công ty xi măng Sao mai ở tỉnh Kiên Giang vốn là quê quán của ba Phượng. Đây là một công ty của Thụy Sĩ đầu tư với một phần vốn nhà nước VN với nhãn hiệu Đầu trâu. Ba của Phượng có nhiều liên hệ mật thiết với công ty này và qua đó đã gửi gắm Phượng du học Thụy Sĩ, học ở đâu, làm sao tốt nghiệp… Có lúc ba của Phượng đã ép công ty Holcim phải ký hợp đồng mua bao bì tại công ty bao bì Hakipack.

Hiện nay Phượng là giám đốc đầu tư / chủ tịch Hội đồng Quản trị Công ty Quản lý Quỹ Đầu Tư Bản Việt (Viet Capital Fund Management – VCFM), một công ty đầu tư với số vốn từ 500 – 800 tỉ đồng và có khả năng vận động vốn đầu tư ngoại quốc 100 triệu USD nhờ những quan hệ của Phượng – người đi gom tiền.

Phượng trở thành đảng viên đảng CSVN khi còn là học sinh, là một người phục sức sành điệu với quan niệm sống: học cho bản thân mình và “tôi muốn Phượng của ngày mai, của năm sau phải thật sự khác Phượng của ngày hôm nay”. Điều này được thể hiện qua “resume” của Phượng:

18 tuổi vào đại học.
4 năm ở trường Đại học Kinh tế Quốc Dân.
22 tuổi đi học tại Thụy Sĩ 3 năm.

Từ 25 tuổi đến 28 tuổi, trong vòng 3 năm Phượng là:

– Phó giám đốc tài chính của Holcim VN
– Giám đốc đầu tư của Vietnam Holding Asset Management
– Chủ tịch Hội Đồng Quản Trị công ty quản lý quỹ đầu tư Bản Việt (Viet Capital Fund Management -VCFM)

Phượng không cần phải bắt đầu từ một vị trí thấp nào của bất kỳ công ty nào. Phượng ngay từ đầu đã khác với muôn người và mỗi năm sau của Phượng đều thật sự khác với năm trước.

Trên con đường thênh thang của chủ nghĩa tư bản đỏ, Phượng trở thành người bạn đời đồng hành với Nguyễn Bảo Hoàng, Tổng Giám đốc Quỹ đầu tư IDG Ventures tại Việt Nam. Hoàng là con trai của ông Nguyễn Bang, là một thứ trưởng trong chính quyền VNCH.

Chuyện của Phượng không có gì hồi hộp, gay cấn. Chuyện của Phượng cũng rất riêng, không có bóng dáng người Dân Oan, hay Công Nhân buồn bã nào. Cũng không có nhiều điều để kể ngoài những chức vụ và con số đô la hàng trăm triệu.

Phượng là Nguyễn Thanh Phượng. Ba của Phượng là Nguyễn Tấn Dũng, thành viên Ban Chính Trị ủy viên Trung Ương Đảng Việt gian CSVN – đảng đại diện cho giai cấp vô sản và công nhân. Ngày Hạnh vào tù là ngày ba Phượng nâng ly Champagne chúc mừng con gái cưng về thành công của một mối đầu tư bạc tỷ mới.

Vũ Đông Hà


Wednesday, March 16, 2011

Vì sao cảnh cướp bóc không xảy ra trong thảm họa ở Nhật? - An Bình

An Bình

Trên khắp thế giới, các dấu hiệu về những bất ổn của con người - cảnh cướp bóc và tranh giành đồ ăn và dịch vụ - thường xảy ra sau các thảm họa. Nhưng dường như những điều đó lại hoàn toàn vắng bóng tại Nhật Bản.

Quang cảnh nhiều khu vực ở phía bắc Nhật Bản trông giống như hậu quả thời Thế chiến II. Không một quốc gia công nghiệp phát triển nào kể từ đó lại chứng kiến số người chết vì thiên tai cao như vậy.

Theo dõi tin tức tại Nhật Bản thật khủng khiếp với 3 thảm họa liên tiếp - trận động đất mạnh kỷ lục, sóng thần và một nhà máy điện hạt nhân đang gặp tai nạn. Nhưng có những thông tin tốt mà cả thế giới phải noi theo.

Tại những nơi hàng hóa từ các tổ chức cứu trợ được đưa tới, mọi người xếp hàng đúng trật tự, lịch sự, bình tĩnh và không có thông tin về các cuộc ẩu đả, xô đẩy hay tranh giành. Các siêu thị Nhật đã giảm giá mạnh và các chủ sở hữu máy bán hàng tự động đã mở cửa các máy bán hàng của họ và phân phát nước uống miễn phí cho các nhân viên cứu trợ, các nhân viên khẩn cấp và những người tình nguyện tham gia trợ giúp trong thảm họa.

Và đặc biệt nhất là bất chấp sự tàn phá và sự khan hiếm hàng hóa, không xảy ra cảnh cướp bóc. Sự vắng bóng của nạn cướp bóc tại Nhật Bản đã khiến nhiều người quan sát phương Tây ngạc nhiên bất ngờ. Khác với các thảm họa thiên nhiên gần đây trên khắp thế giới, người Nhật có vẻ như rất đoàn kết và cư xử có trật tự, thay vì tận dụng cuộc khủng hoảng để làm lợi cá nhân.

“Tinh thần đoàn kết đặc biệt cao tại Nhật Bản. Sức mạnh xã hội có thể còn ghi đậm hơn sức mạnh kỹ nghệ của Nhật Bản”, nhà báo Ed West viết trên tờ Telegraph của Anh.

Nhìn trên khắp thế giới, cảnh cướp bóc không phải là hiếm trong các thiên tai gần đây. Sau siêu bão Katrina, người New Orlean đã chứng kiến nạn cướp bóc trên một quy mô mà nhiều người Mỹ cũng phải ngạc nhiên bất ngờ. Sau trận động đất tại Chile hồi năm ngoái, nạn cướp bóc diễn ra trầm trọng tới nỗi quân đội phải can thiệp.

Nạn cướp bóc tràn lan đã xảy ra tại Haiti sau trận động đất hồi năm ngoái và trong trận lũ lụt tại Anh năm 2007. Tại New Zealand, nạn cướp bóc và hôi của cũng xảy ra sau trận động đất hồi tháng 3 năm ngoái.

“Tại sao một số nền văn hóa đối phó với thảm họa bằng cách biến của cải của người khác thành của chính mình nhưng các nền văn hóa khác, đặc biệt là người Nhật, lại chứng tỏ lòng vị tha thậm chí trong thảm họa?”, Ed West viết.

Trên thực tế, mọi thứ dường như đang trở nên tồi tệ hơn tại Nhật Bản. Lương thực, nhiên liệu, nước sạch và điện đều bị cắt giảm.

Một số gian hàng trong các siêu thị trống trơn. Tại khu vực đông dân cư Nerima của thủ đô Tokyo, các nhu yếu phẩm như gạo, bánh mì, mì ăn liền đều cháy hàng. Điện bị cắt để tiết kiệm điện năng.

“Khoảng 40-50 người đã xếp hàng bên ngoài khi chúng tôi mở cửa lúc 10 giờ sáng. Lượng thực phẩm dự kiến bán trong một ngày đã hết veo chỉ trong 1 giờ. Chúng tôi đã được chuyển đến một lượng thực thẩm tương tự khác vào buổi trưa nhưng cũng bán hết chỉ trong một giờ”, ông Toshiro Imai, một quản lý cửa hàng tại Tokyo, cho biết.

Hơn 100 tuyến tàu điện tại khu vực Tokyo hôm thứ Hai đã bị gián đoạn do cắt điện, khiến việc đi lại của hành khách bị ảnh hưởng khi mọi người trở lại làm việc sau ngày nghỉ cuối tuần.

Công ty điện Tokyo đã bắt đầu cắt điện luân phiên tại Tokyo và các thành phố lân cận để tiết kiệm điện giữa lúc xảy ra cuộc khủng hoảng tại các nhà máy điện hạt nhân tại những khu vực bị ảnh hưởng bởi động đất.

Đài truyền hình NHK đã chiếu hình ảnh quay được từ trên cao về tỉnh Ibaraki, phía bắc Tokyo, nơi quang cảnh là một màu đen kịt ngoại trừ vài đốm sáng từ những chiếc ô tô.

Tuy nhiên, bất chấp những khó khăn, cách cư xử của người Nhật dường như ngày càng tốt hơn.

Một nhân chứng tại Miyagi, gần tâm chấn của động đất, cho hay: “Khí đốt và nước đã bị cắt tại Miyagi và thành phố Sendai. Ngoại trừ các trường hợp đặc biệt, điện cũng bị cắt. Nhưng không có sự hoảng sợ trên đường phố cũng như trong các cửa hàng”.

Những đức tính của người Nhật như lịch sự, trung thực, hành động có trật tự … vốn được nhiều người ngưỡng mộ.

Một người Brazil hoạt động trong lĩnh vực trang sức do mệt mỏi sau một chuyến bay dài đã để quên một hành lý không khóa chứa hàng nghìn USD tiền mặt và nhiều đá quý trên một tuyến tàu điện ở Tokyo. Chủ nhà trọ đã trò chuyện với anh này và dẫn anh tới nhà ga quản lý tàu điện. Tại đây, hành lý và toàn bộ tài sản bên trong đã đợi chủ nhân tại quầy đồ đạc thất lạc.

Những câu chuyện như vậy có thể tin được tại Nhật Bản nhưng lại khó tin ở New York, Paris hay London. Vì sao vậy?

Gregory Pflugfelder, giám đốc trung tâm Văn hóa Nhật Donald Keene tại Đại học Colombia (Mỹ), giải thích:
    “Người Nhật ý thức rằng trước hết phải có trách nhiệm với cộng đồng”


An Bình