Tuesday, March 15, 2011

Hà Nội văn hóa chửi - Người Quan Tâm

    Chỉ Hà Nội mới có !
    Văn Hóa Chửi — “Bún quát-Phở đuổi-Cháo chửi”
Người Quan Tâm

Còn đang sống ở Việt Nam, tôi đã nghe nói nhiều đến nền văn minh, văn hóa của Thủ đô Hà Nội. Thành phố đang mở rộng để phình ra to nhất nước, đang ráo riết “quy hoạch” để đẹp nhất nước, xứng đáng là trung tâm văn hóa – chính trị, kinh tế lớn nhất nước và ôm giấc mơ lớn nhất cả Đông Nam Á này…

Nhưng rồi qua bao nhiêu năm, kể từ khi khôn lớn, rời bỏ miền Bắc ra đi, tôi rất ít khi trở lại Hà Nội. Có một hai lần đi qua, ghé vào thủ đô như một trạm dừng chân trong ngôi phố cổ rồi lại thản nhiên trở lại Sài Gòn. Không có dịp đi sâu ở lâu để “khám phá” nền văn minh Hà Nội, chưa được thưởng thức “ẩm thực” tinh tế nổi tiếng Hà Nội, chưa có thì giờ dạo chơi ngắm lại những danh lam thắng cảnh xưa. Chỉ có một buổi sáng ngồi trong nhà thủy tạ ăn sáng, ngắm mặt nước Hồ Gươm xanh biếc sau dàn liễu rủ.Hơn thế, từ xa xưa Hà Nội vốn nổi tiếng là mảnh đất “kinh kỳ ngàn năm văn hiến”, người Hà Nội thanh lịch dịu dàng. Chẳng thế mà trăm năm trước, người Hà Nội vẫn tự hào với câu: ”Chẳng thơm cũng thể hoa nhài. Dẫu không thanh lịch cũng người Tràng An”.

Vậy trăm năm sau nó phải “văn hiến” hơn chứ. Tôi cũng mong có được lòng tự hào về mảnh đất thủ đô của ông cha ta để lại tiếng thơm cho con cháu.

Người “Hà Nội thực thụ” còn lại rất ít.

Tuy nhiên, dù vậy trong giao tiếp hàng ngày, tôi cũng đã từng được nghe giọng nói Hà Nội ngày nay, khác với ngày xưa rất nhiều. Ngay cả trên các đài truyền thanh truyền hình và trong những cuốn phim, tiếng nói Hà Nội cũng đã khác xa. Lý do cũng dễ hiểu, bởi những người dân “thực thụ Hà Nội” đã cao chạy xa bay từ nửa thế kỷ rồi, số “thực thụ Hà Nội” còn ở lại rất ít. Những người đến Hà Nội sinh sống sau này hầu hết từ khắp các vùng nông thôn và trước hết là những người có công với “kháng chiến”, có địa vị “nhà nước” được đưa về thủ đô “công tác” rồi kéo cả nhà, họ hàng về “ăn theo” nghiễm nhiên trở thành dân Hà Nội”. Và cứ thế phát triển dần, phát triển thoải mái, du nhập đủ thứ thói quen, kể cả những thói hư tật xấu, phong cách ô hợp, chẳng ai buồn để ý tới, chẳng ai coi đó là chướng tai gai mắt. Ngược lại, có khi còn thấy … thú vị, nên nó phát huy tối đa những góc cạnh “lạ lùng quái đản”. Thói hư dễ bắt chước, tính tốt khó làm quen là tâm lý thông thường.

Có một số người từ Hà Nội vào Sài Gòn sinh sống đã có thể tạm thời “hòa nhịp” với giọng nói Sài Gòn. Nhưng vẫn còn một số người mới vào Nam sinh sống và cả một số vào đã lâu nhưng vẫn giữ mãi giọng nói “đặc biệt” của miền Bắc, không thay đổi được. Cho nên người miền Nam thường có thể đoán ra ngay “Bắc Kỳ 75” hay “Bắc Kỳ 54”. Họ hàng nhà tôi cũng vậy. Cho nên tôi không cho đó là tốt hay xấu, hay hoặc dở. Tôi chỉ nói đến sự khác biệt mà thôi. Ngay cả cách dùng từ ngữ cũng khác. “Điện cho tôi nhé” chẳng biết điện thoại hay điện thư (e mail) hay điện tín. Vất vả lắm thì nói “vất lắm”. Liên lạc với nhau thì nói “liên hệ”, đề phòng thì nói “cảnh giác”, bảo đảm thì đảo ngược thành “đảm bảo”… Có hàng trăm kiểu nói như thế, nghe qua biết liền. Có lẽ cần phải có một cuốn từ điển Việt Nam mới để mọi người VN cùng dùng chung và hiểu nhau hơn.

Những cái hay, cái đẹp của Hà Nội, báo chí ở VN đã nói đến nhiều rồi, tôi cũng được nghe không thiếu. Cả cái dở, cái xấu cũng khá nhiều. Đó là chuyện tự nhiên của một thành phố lớn. Ở đâu chẳng vậy.

Nhưng có một thứ mà chỉ Hà Nội mới có, đó là chuyện ẩm thực với “bún quát, phở đuổi, cháo chửi”. Chuyện này tôi nghe từ lâu đã thấy kinh ngạc lắm rồi. Không ngờ đi ăn bún thì bị quát, đi ăn
phở thì bị đuổi, đi ăn cháo thì bị chửi. Các bạn đã thấy, đã nghe ở bất kỳ nơi nào trên thế giới, kể cả
ở những nước lạc hậu nhất, có chuyện này chưa?

Ấy thế mà bây giờ lại còn có chuyện “động trời” hơn. Nghe qua cứ tưởng là chuyện bịa, bịa trắng trợn, bịa láo lếu. Làm gì trên đời này lại có thứ chuyện quái đản đến như thế. Song tôi cũng rất tiếc rằng đây là chuyện có thật 100%. Nói có sách mách có chứng. Chỉ cần dẫn chứng một nguồn tin trên báo của một anh phóng viên ở ngay Hà Nội là đủ, không cần thêm mắm muối đã hoảng hồn rồi.

Đọc nguồn tin kia, tôi còn đang phân vân thì lại nhận được cái “meo” của một người đẹp được mệnh danh là “Bà Phổi Bò Hồng O.” từ Seattle, tuốt tận bên Huê Kỳ, gửi tới. Hồng O. cũng chẳng “bình loạn” gì thêm, chỉ gửi nguyên xi tin này “bố cáo” với bạn bè. Thế là quá đủ. Tôi đành phải viết bài này tường trình cùng bạn đọc cho rõ ràng, kẻo sợ người biết người không, hoặc “tam sao thất bổn” cái thừa cái thiếu, mất đi tính xác thực, vốn là thứ quý nhất của nguồn tin.

Phong cách mới

Những phong cách “bún quát, phở đuổi, cháo chửi”, như tôi đã nói ở trên, bây giờ đã thuộc về quá khứ. Không phải nó tàn lụi mà nó “phát triển lên một chiều cao mới”, kinh hoàng hơn. Anh chàng phóng viên của Hà Nội gọi là “ác liệt” hơn. Có lẽ từ ngữ này cũng bị ảnh hưởng từ thời chiến tranh, thí dụ như B52 đánh phá ác liệt.Tôi còn nhớ hồi đó, đứng từ xa nhìn máy bay B52 đánh phá ác liệt như thế nào, song nghe qua những lời lẽ trong vài quán ăn được diễn tả, cũng có thể hình dung ra lời nói đó làm ù tai hoa mắt không kém gì nghe B52 giội bom giữa thời bình.

Không còn cách dùng từ nào khác nên tôi tạm gọi những cách hành xử sau đây là một “phong cách
mới” vậy. Nếu bạn đọc nào có câu chữ hay hơn, xin vui lòng góp ý để bà con cùng bàn luận cho vui
chuyện “thiên hạ sự”.

Hầu như một số rất lớn người Hà Nội, công tư chức, thuộc dạng trung lưu, tiểu thương có thói quen đi ăn sáng ở những hàng quán nổi tiếng dù nó nằm ở ngóc ngách nào. Ham rẻ thì ít, ham ngon thì nhiều. Còn những “đại gia” thì không ham ngon, ham rẻ mà lại ham “làm sang”, chọn những quán nổi tiếng được trang trí như “bố thằng Tây” và điều kiện là phải chém đắt mới đúng là nơi đáng ăn. Cho dù lúc này đang là lúc suy thoái kinh tế trầm trọng, ai thắt lưng buộc bụng ở đâu không biết, các “đại gia” vẫn không từ bỏ thói quen đã làm nên tính cách đại gia của mình.

Ở Sài Gòn và các thành phố lớn cũng thế thôi, nhưng mỗi cửa hàng có một phong cách phục vụ khác nhau. Ở đây tôi đi vào cụ thể, một số hàng quán ở đất Thủ đô ngàn năm văn vật hiện nay (Nếu viết phóng sự hồi xưa, tôi không ngần ngại diễn tả rằng “Hà Nội ngay bây giờ, liền tút suỵt”. Lối đó hơi xưa rồi nên tôi không xài nữa, cho vào viện bảo tàng chữ nghĩa).

“Miệng nhai, tai nghe chửi.”

Bà chủ hàng phở gà trên phố Lương Văn Can có thể thét mắng bất cứ khách hàng lơ ngơ nào.
Xin nói ngay, đó là tiêu đề của anh chàng phóng viên sống ở Hà Nội, chứ không phải của tôi. Thực khách đã quá quen với lối vừa ăn vừa nghe chửi này rồi nên cứ tỉnh như ruồi, ăn uống xì xụp ngon lành. Ngay từ khi khách chưa bước chân vào cửa hàng, đã có thể nhận ngay một lời chào đầy tình cảm chua lòe của chính chủ nhân.

Tại quán bún canh dọc mùng nổi tiếng thơm ngon với món lưỡi, sườn, giò heo chấm xì dầu, hông chợ Ngô Sĩ Liên (Hà Nội), trưa ngày 15-02-2009 vừa qua, một khách mới dừng xe trước quán hỏi
bà chủ:

- “Chị ơi, để xe ở đâu?”.

Bà đốp ngay vào mặt:

- “Để lên nóc nhà này này!”.

Bà chủ ngoài 50, ít khi ngớt tiếng léo nhéo chua loét. Một thực khách thích ăn rau sống, gọi rau đến lần thứ 3, bị bà chồm qua bàn bán hàng quát nạt:

- “Đây không có rau, tự trồng mà ăn!”

Ấy thế mà khách không giận mới là lạ.

Một bà khách sau bữa trưa ngon miệng, biết tính bà chủ hay cáu gắt, chị lại gần bà chủ nhỏ nhẹ: “Chị gói cho em 1 cái lưỡi mang về nhà. Nhà em ít người, chị cho cái nho nhỏ thôi”. Bà chủ quán ngồi cạnh nồi canh nghi ngút khói, mặt đỏ phừng phừng quắc mắt: “Đây không có hàng nho nhỏ! 60 nghìn đổ đầu”. Chị khách bắt đầu sợ, đành phải gật đầu ngay. Nhưng bà hàng chưa hết cơn. Bà vừa gói hàng, múc nước chấm, vừa nguýt chị khách: “Đã muốn ăn ngon lại còn đòi rẻ!”. Rồi cơn cáu giận dâng cao, bà móc cái lưỡi heo luộc ra khỏi túi nilon định đưa cho khách, song lại ném vào rổ: “Thôi không bán nữa đâu, về đi!”. Chị khách tím mặt lủi thủi ra về.

Ở một quán ăn khác, quán mì vằn thắn trên phố Trần Hưng Đạo, hai vợ chồng chị Chị Hồng Hạnh (ở Vĩnh Hồ, Hà Nội) kể, một lần chúng tôi đến ăn, chờ mãi không thấy nhân viên đến hỏi, chồng chị ra tận quầy chủ quán gọi món ăn. 10 phút sau không thấy ai mang đồ ăn ra, hai vợ chồng ngại quán đông, đứng dậy ra về. Vừa ra khỏi cửa, đã nghe một giọng đàn ông chửi với theo: “Loại giẻ rách, có C. tiền mà ăn!”.

Vợ chồng chị Hạnh ấm ức lắm, nhưng không dám phản ứng vì: Thứ nhất, không đáng phải đối phó với những loại người thô tục như thế này. Thứ hai, cái quán ăn nổi tiếng này chắc nó phải có “bảo kê”, có bọn “mặt rằn” đứng sau, chính quyền ở đây chắc cũng không xa lạ gì với chủ quán. Thứ ba, chị thấy người ăn vẫn vòng trong vòng ngoài chầu chực để được “xin ăn“. Thôi thì đành “nhắm mắt làm ngơ” vậy. Chị không hiểu tại sao giữa thành phố lớn, những người ra vẻ lịch sự như thế này mà vẫn có những người chấp nhận “tủi nhục” để được ăn. Họ quen với lối “xin cho” thời bao cấp rồi chăng?

Một kiểu vừa bán hàng vừa “chửi chó mắng mèo”

Khi bạn đến chơi nhà ai, thấy chủ nhà tiếp đãi bạn ân cần, nhưng trong khi đó vẫn cứ quát nạt chửi bởi, mắng nhiếc con cái, bạn đã thấy nhột lắm rồi. Trong cách xử thế, người ta gọi là kiểu “chửi chó mắng mèo” để gián tiếp đuổi khách.

Quán bún ngan trên đường Trần Hưng Đạo bà chủ quán áp dụng chiêu này để ra oai. Bà tỏ ra ngọt ngào với khách nhưng lẫn lộn trong sự ngọt như mía lùi ấy là những câu chửi thậm tệ đám “lâu la” bưng bê của cửa hàng: “Mày đi đâu mà giờ mới vác xác đến, ở nhà chôn bố mày à?”

Thì ra nạn nhân là cô giúp việc mới đang đứng chịu trận trước bà chủ và hàng chục thực khách đang tất bật nhai và… nhẫn nại nghe. Bà chủ quán thấy nhiều người ngẩng đầu ngó, như được khuyến khích (ở Hà Nội còn gọi là được động viên), tay làm hàm càng … chửi!.. Càng chửi càng hăng.

Ở hàng hủ tiếu nổi tiếng trong “ngõ ẩm thực” phố Hàng Chiếu, bà chủ hàng cũng phải chửi người giúp việc liên tục. Bà chửi rất du dương, xen lẫn lời mời với khách hàng khá êm đềm: “Mày có rồ không mà cắt rau dài thế này?”. Rồi quay sang phía một khách hàng trẻ, bà tiếp nối luôn: “Em không ăn rau sống, à”. Rồi lại quay vào chửi người làm: “Cái con ngu vạ ngu vật kia, khách chờ vòng trong vòng ngoài mà cứ đứng như con chết rồi thế kia à?”. Lại quay sang phía khách hàng bà “hát luôn”: “Chưa đến lượt em, đợi tí, gái nhé!”. Lại liên tục chửi: “”Xéo về quê mà hốc C.! Loại lười thối thây như mày chỉ tổ ngứa mắt tao!”. Quay sang khách bà đổi giọng một chút: “Ngồi xuống đây em, chật chội tí, thông cảm nhá!”… Cứ thế liên tục bà vừa chửi vừa “hát” vừa bán hàng, không hề biết mệt.

Nhiều người khẳng định họ đều ít nhất 1 lần vừa ăn hàng vừa … được nghe chủ quán chửi người làm. Bà Lan (bán hàng lưu niệm) kể: Cuối tuần trước, cả nhà bà đến quán hải sản biển B.H trên phố Tô Hiến Thành. Bà chủ ở đấy đang quát tháo một nhân viên, thỉnh thoảng lại xỉa xỉa con dao về phía cậu người làm; cậu này thì mặt lạnh tanh như không nghe thấy gì. Các cháu bà Lan ngồi cạnh sợ rúm ró trước lưỡi dao sắc lẻm thỉnh thoảng vung loang loáng trước mặt.

Trước những chủ quán mồm năm miệng mười, chửi người làm như hát hay, nhiều khách nghẹn. Bà
Lan chỉ còn biết nói: ”Nuốt chưa hết miếng đã muốn đứng lên, ăn một lần là cạch đến già.”

Nhưng cũng với nhiều người, nghe chửi ở quán hàng thường như … vừa ăn vừa xem biểu diễn (cốt sao tiếng chửi không dành cho mình!)

Thế nên, “phong cách bán hàng” kiểu… chửi không chỉ phát huy cao độ ở các quán hàng nhỏ, mà nay nó còn được lan sang ở hệ thống nhà hàng bậc trung như L.V (phố Lý Thường Kiệt), Q.N (phố Phan Bội Châu)…

Văn hóa Hà Nội của các anh như thế đó!

Điều kinh ngạc hơn cả là tại sao người Hà Nội, dù chỉ là một số người, lại chấp nhận “phong cách” mọi rợ này như một nét riêng của Hà Nội. Những ví dụ nhỏ nhưng có ý nghĩa rất lớn. Đó chính là văn hóa, chính là bộ mặt của Hà Nội. Chẳng lẽ cứ để thế mãi sao, hỡi những nhà thông thái, những nhà xã hội học, những người có bổn phận xây dựng Hà Nội, những người lo cho cả một thế hệ tương lai Hà Nội??? Có lẽ nào các vị này đã quá quen rồi nên thấy như thế là chuyện bình thường chăng? Du khách sẽ nghĩ gì, sẽ “kinh sợ” Hà Nội đến như thế nào nữa?

Một người bạn tôi ở Hà Nội, đang làm việc tại Sài Gòn, đã cam đoan rằng nếu ở Sài Gòn thì những hàng quán như thế không có một cơ hội nào sống sót. Dù rằng cũng còn có một vài hàng quán chưa
tiếp đãi ân cần, chưa thể hiện được tính văn minh lịch sự đúng nghĩa, nhưng “phở đuổi, bún quát” thì không hề có. Ngay cả trong cách giao tiếp hàng ngày, hai tiếng “cảm ơn” và “xin lỗi” ở Sài Gòn cũng nhiều hơn ở Hà Nội. Anh bạn tôi ngán ngẩm: “Nếu vừa ăn vừa nghe chửi mà được gọi là “nét văn hóa Hà Nội” thì xin lỗi, chắc tôi không bao giờ dám nhận mình là người Hà Nội nữa.”

Một độc giả ở miền Nam cũng lên tiếng: “Tôi là người miền Nam, tôi thường hay ra Hà Nội công tác và rất thích các món ăn ở Hà Nội. Những lúc rảnh rỗi, tôi thường lân la ăn nhiều món ở Hà Nội. Tuy nhiên, ăn ở đây tôi có cảm giác mình không phải là thượng đế. Ăn mà phải tự mình phục vụ, tự bưng bê, lấy ghế, trông xe, giữ xe, tự đi tính tiền … rồi còn nghe chủ quán quát tháo, cằn nhằn.

Điều này khác hoàn toàn với trong miền Nam, khách hàng khi vào ăn được nhân viên giữ xe ân cần dắt xe, khi ra thì ân cần dắt ra, vào quán chỉ cần kêu, chủ quán phục vụ tận bàn, cho dù gọi lắt nhắt, đủ thứ thì bao giờ người bán hàng cũng vui vẻ, niềm nở.

Không có kiểu “không ăn thì biến” như ngoài Hà Nội”.

Một người có bạn ở nước ngoài về, hãnh diện đưa bạn đi ăn sáng ở quán bún riêu hôm mùng năm Tết. Khi phải đợi hơi lâu, anh bạn lịch sự hỏi người bán hàng, vậy mà được nhận ngay câu chửi: “Từ từ, là bố người ta đ… đâu mà đòi ăn là có được …”. Anh bạn người Hà Nội ngượng tím mặt, đành đem “lịch sử” ra bào chữa rằng “Cái thời mà anh biết về Hà Nội thanh lịch xưa qua rồi, thời đồ đá có lối giao tiếp của đồ đá, thời đồ đồng có lối giao tiếp của đồ đồng, thời đồ đểu có lối giao tiếp của đồ đểu. Anh bằng lòng vậy, anh chỉ ở đây vài ngày rồi đi, còn chúng tôi ở dài dài mới đau.”

Hàng “cháo chửi” khét tiếng của bà Mỹ ở Lý Quốc Sư
Một độc giả khác kể: Tôi được một người bạn mời ăn phở tại quán Phở Nhớ trên đường Huỳnh Thúc Kháng (ngã tư Huỳnh Thúc Kháng – Nguyên Hồng). Thật ngạc nhiên khi bước vào đã nghe thấy bà chủ quán chửi người làm bằng ngôn ngữ thô tục hết chỗ nói, thật sự là ngồi ăn trong hoàn cảnh đó làm sao mà ngon được.

Chưa hết, khi anh bạn tôi hỏi người thái hành: “Hành chưa rửa hay sao mà trông bẩn thế?”. Lập tức bà chủ quán quát tháo: “Anh nói gì? Ai chưa rửa, nhà tôi bán hàng có cho mình anh đâu, ăn thì ăn không ăn thì bước, không cần bán, đ.m cái loại khách này đ.. cần.”

Ôi trời! Tôi nghe như tiếng sét bên tai, thật quá hãi hùng, tôi không thể hiểu nổi người bán phở này
nghĩ cái gì trong đầu? Văn hóa nào dạy họ có cách cư xử như vậy? Bây giờ nghe cái gì có từ “Nhớ” tôi cũng giật mình! Thật sự là quán phở đáng “nhớ”! Tôi cảm thấy xấu hổ và xót xa cho Thủ đô của
chúng ta.”

Không phải mình bạn xấu hổ đâu, cả Hà Nội, cả nước xấu hổ và ngay cả người VN ở nước ngoài cũng xấu hổ nếu có một du khách nào đó kể về văn hóa Hà Nội của các anh như thế đó.

Không tin bất cứ cái gì ở VN.

Tạo nên một phong cách giao tiếp về mọi mặt, từ ẩm thực đến lối cư xử, từ nhà hàng buôn bán, khách sạn, sân bay, bến xe, nơi du lịch của người dân Thủ đô là điều cần thiết. Xin lấy một ví dụ khác, vừa xảy ra:

Ngày 14-2, bà Huyền Thanh – Giám đốc Công ty cổ phần Thương mại & Du lịch Sen Rừng cho biết, lại vừa có thêm hai khách du lịch nước ngoài đi tự do bị taxi “dù” tại sân bay Nội Bài lừa tiền trắng trợn.

Ông bà Duguay Lionel trước khi sang Thái Lan thăm con gái đã dành một tuần vào VN du lịch từ ngày 13-2. Ở Canada, hai người đã tự đặt trước phòng khách sạn và đã biết rõ, giá taxi bốn chỗ từ Nội Bài về khu phố cổ Hà Nội cao nhất là 250.000 đồng VN một chuyến.

Theo lời kể của khách, mặc dù đã thỏa thuận với tài xế taxi ở Nội Bài đúng giá 250 ngàn nhưng khi
về tới khách sạn tại phố Hàng Trống, người này “giở mặt” đòi thanh toán 450 ngàn. Thấy hai bên to tiếng, nhân viên khách sạn ra can thiệp nhưng tài xế taxi kiên quyết không mở cửa cho khách xuống. Cuối cùng, hai vợ chồng già đành phải trả thêm 200 ngàn để được yên thân.

Bà Thanh than phiền: “Khi tới văn phòng Sen Rừng mua tour, khách vẫn bất bình và tuyên bố “không tin bất cứ cái gì ở VN”.

Nghe câu này người nào còn ở Việt Nam mà không đau. Đau mà không chối cãi được, không “đính
chính” gì được. Chỉ còn biết than: Ô hô! Ai tai!. Văn minh Thủ đô là như thế đó!

Và đến chuyện chợ búa

Tại chợ Ngã Tư Sở trưa 16-2, tại một quầy quần áo, một khách bị chủ hàng túm tóc, nắm chặt tay không cho đi, chủ hàng lấy lý do vì “chưa mở hàng, mặc cả rồi thì phải lấy!”. Hỏi ra, mới biết giá nói thách của chiếc áo là 300.000 đồng, khách chỉ trả 100.000 đồng. Thấy khách đi chợ tò mò đứng lại xem, bà chủ hàng đành buông tay giữ khách, tay kia quăng cái áo vào mặt khách, miệng không ngớt ném theo sau “thượng đế” những câu chửi tục tĩu.

– “Đồ con điên”, xấu như Thị Nở còn bon chen áo xống!”

– “Khố rách áo ôm, một xu không dính túi thì đừng có sờ vào hàng người ta, hãm tài cả ngày!”

Cảnh chèo kéo, chửi bới khách xem hàng rồi không mua, không chỉ đầy dẫy ở chợ Ngã Tư Sở mà còn “thường như cơm bữa” ở nhiều cửa hàng, chợ Hà Nội.

Có những điều mà nếu luật pháp nghiêm minh, quyết tâm trừng trị vẫn có thể dẹp được. Nhưng cũng có nhiều thứ mà luật pháp không thể can thiệp được. Người ta chửi thề mấy câu, nói tục vài tiếng, cử chỉ ngông nghênh thô lỗ, khó có thể phạt được, dù là phạt hành chính. Chỉ có sự giáo dục trong từng gia đình, trong từng con người từ lúc còn nhỏ, chỉ có tính cách truyền thống mới làm nên phong cách lịch lãm của một thành phố. Từ trên xuống dưới phải hấp thụ được cái tinh hoa đó thành thói quen và phải có thái độ phản kháng lập tức với những thái độ thô tục, những ngôn ngữ “chợ búa”. Không thể coi đó là chuyện bình thường để rồi chấp nhận nó như một lối sống. Nó sẽ phát huy làm tiêu tan cả một nền văn hóa thanh lịch của người Tràng An, ông cha ta đã để lại.

Chỉ có ý thức của người dân Hà Nội mới tự bảo vệ được thanh danh của mình.

Người Quan Tâm (Saigon-Echo)

Sunday, March 13, 2011

Japan disaster from above


A satellite photo of Sendai before the 10 metre tsunami devastated the area.



The same area after the tsunami swept through.


Sendai airport, before the tsunami.


Almost completely submerged after the disaster.


The same stretch of coast line after being inundated by the tsunami.


The pristine farmland of the Sendai coastline.


After the ten metre wave destroyed the area.


The Fukushima nuclear plant, situated directly on the Japanese coast.


The plant copped the full brunt of the earthquake and subsequent tsunami,
leading to a nuclear emergency.
Photo by Reuters


Kesennuma City in northeastern Japan.


Kesennuma City stripped bare after the tsunami.


Matsushima Airport and surrounding area
before and after the devastating earthquake and tsunami.



Iwanuma-Matsushima area before and after the disaster.


The city of Soma and surrounding area.


The Sendai area, before and after.


Sendai airport, flooded after the tsunami.


Another image of Sendai airport,
after it was almost completely submerged by the tsunami.



Fukushima nuclear plant
after being hammered by the 9.0 earthquake and ten metre tsunami.



In this image from NASA,
dark smoke hangs over the northeastern part of China.



Photo by Getty Images


Saturday, March 12, 2011

Tăng cường chăm sóc Vịt kiều

    Tổng bí thư việt gian cộng sản chỉ thị các đại sứ việt gian cộng sản hải ngoại
    "Chăm Sóc Việt Kiều", Ngăn Chặn Âm Mưu Chống Phá Của Các Thế Lực Thù Địch"!"
    >
* CSVN phát pháo lệnh công khai đánh phá người Việt Quốc Gia tỵ nạn CS qua việc Bộ Ngoại Giao VC khai trương “Quỹ hỗ trợ, vận động người Việt Nam ở nước ngoài” và công bố kế hoạch hoạt động của quỹ này.

*Qua bức thư của Thứ Trưởng Ngoại Giao Nguyễn Thanh Sơn gửi Dân biểu Quốc Hội Hoa Kỳ Cao Quang Ánh cho thấy rõ quyết tâm “tát cạn, bắt lấy” Cộng đồng người Việt Quốc Gia tỵ nạn cộng sản của VC.

* Tin tức mới nhất cho biết Nguyễn Phú Trọng,Tân Tổng Bí Thư VC đã ban hành chỉ thị các Đại sứ CSVN tại ngoại quốc tăng cường chăm sóc Việt kiều, ngăn chặn âm mưu và hành động chống phá của thế lực thù địch, lợi dụng chiêu bài dân chủ, nhân quyền, tôn giáo để can thiệp vào công việc nội bộ của Việt Nam.

Không phải tới bây giờ Cộng Sản Việt Nam (CSVN) mới đặt nặng công tác tuyên vận vào cộng đồng người Việt Quốc Gia tỵ nạn Cộng sản. Ngay từ khi quân dân miền Nam hoảng hốt tháo chạy, CSVN đã đặt người vào mai phục trong hàng ngũ những người di tản và số cán bộ Cộng sản sau này còn được gửi theo những chuyến vượt biên do CSVN tổ chức để lấy vàng.

Vào giữa thập niên 80, cộng đồng người Việt ở nước ngoài đã lớn mạnh với những tổ chức cộng đồng, những hội đoàn, liên hội, mặt trận … ra đời. CSVN bắt đầu đẩy mạnh chính sách du kích văn hóa vào cộng đồng người Việt hải ngoại qua 4 khía cạnh:

1. Khía cạnh thứ nhất: Mượn việc hoạt động văn hóa làm bình phong che giấu những âm mưu tuyên truyền thâm hiểm cho cộng sản, vận động tranh thủ sự ủng hộ của trí thức phương Tây đối với Hà Nội, len lỏi vào hàng ngũ quốc gia thông qua các tổ chức, các đoàn thể, các sinh hoạt thuần túy văn nghệ để nói hành nói xấu người này người kia, đâm bị thóc chọc bị gạo, gây vô số những ngộ nhận, hiềm khích và chia rẽ giữa những người đáng lẽ phải tuyệt đối đồng tâm và đồng hành trong một trận tuyến chung chống lại bạo quyền;

2. Khía cạnh thứ hai: Gián điệp văn hóa

3. Khía cạnh thứ ba: Chiêu dụ những người có tài, có tầm ảnh hưởng lớn trong cộng đồng người Việt ở hải ngoại để họ động lòng đừng tiếp tục đấu tranh. Để họ làm ngơ mặc kệ bao nhiêu tội ác đang hoành hành trên quê hương khốn khổ. Để những tù nhân chính trị tại Việt Nam vẫn cứ “bình yên” trong các trại tù. Để hàng triệu người dân vô tội tiếp tục bị xua đi kinh tế mới như những bầy súc vật. Để họ cứ tiếp tục hát tình ca, làm văn chương thuần túy, văn chương dỗ dành nhau thiếp dần trong giấc ngủ lưu đày.

4. Các tạp chí của Việt Cộng ở nước ngoài viết vung tay rất cao và rất thoáng đối với các tác giả tỵ nạn. Để chứng tỏ Cộng Sản thực tâm “đoàn kết” với mọi người. Để khêu thêm nỗi niềm nhớ nhung quê hương vốn đã dày vò tâm sự đồng bào tỵ nạn hầu mọi người dễ dàng chấp nhận con đường “du lịch về thăm nước”. Để cổ vũ cho lối văn chương thoát ly, mơ mộng, ru ngủ, đừng tố cáo những tội ác tày trời của cộng sản và cũng đừng ai kêu gọi đồng bào đứng lên tranh đấu cho tự do và nhân quyền của mình. Để xúi giục đồng bào tỵ nạn “phá giải … những phức tâm … phá vỡ … thân phận lưu lạc của mình bằng tiếng nói thi ca. Với tâm trạng “an lành”, không còn băn khoăn “ai thắng, ai thua”.

Vào những năm cuối thập niên 80, CSVN đã chuyển thế du kích chiến văn hóa sang vận động chiến phối hợp với ngoại vận.

Ngày 24-8-1989, báo The Christian Science Monitor đăng một bản tin khá dài về cuộc gặp gỡ giữa những tác giả Việt Cộng và 4 tác giả Mỹ, tất cả đã viết sách về đề tài Việt Nam. Họ đã gặp nhau tại Boston tiểu bang Massachusetts trong một cuộc thảo luận công khai. Sau đó, họ gặp nhau tại một tư gia, sau khi 4 tên VC bị người tỵ nạn VN tại tiểu bang này chất vấn và đả kích dữ dội. Đây là một đòn ngoại vận mới của Hà Nội. Trước nữa là trò bịp dụ dỗ một số cựu chiến binh Mỹ đến thăm Việt Nam.

Đây là một chiến dịch lâu dài của Hà Nội được khai thác qua 4 phương tiện: các hội thân Cộng và phản chiến của nước Mỹ; cựu chiến binh Mỹ từng chiến đấu tại Việt Nam; truyền thông Mỹ và bọn Việt gian mới nằm trong khối tỵ nạn người Việt ở nước ngoài.

Thủ đoạn này với sự tiếp tay của bọn Việt gian mới đã, đang và sẽ còn gây nhiều khó khăn cho người Việt Quốc Gia tỵ nạn Cộng sản.

Năm 1992, mạng lưới trí vận của CSVN tại hải ngoại đã đẩy mạnh chiến dịch “Hoa hồng xám” nhằm “xóa bỏ tàn tích Việt Nam Cộng Hòa” “nâng cấp trí tuệ quần chúng về cuộc cách mạng dân tộc”.

Các chặng xóa bỏ và nâng cấp gồm 3 bước.

Bước một, VC sẽ tạo dư luận quần chúng đồng hóa chính nghĩa tự do với chính phủ miền Nam; đồng hóa chính phủ miền Nam với tham nhũng thối nát; chuyển ý thức chán ghét tham nhũng, thối nát sang chán ghét chế độ miền Nam. Từ chán ghét chế độ chuyển sang chán ghét toàn bộ những gì dính dáng đến chế độ như quốc kỳ, quốc ca, các ngày lễ quốc khánh 1 tháng 11, ngày quân lực 19 tháng 6. Gây tư tưởng bội bạc, vô ơn trong giới trẻ ở hải ngoại đối với xương máu của các thế hệ cha anh. Dè bĩu nỗ lực giữ nước của các thế hệ trước là “mặc cảm quá khứ”. Để thực hiện bước này, CSVN đã giả vờ tẩy chay cả dấu tích của cả hai chế độ Nam, Bắc. Thí dụ như hô hào tẩy chay cờ đỏ, không treo cờ vàng. Kỳ thực ở hải ngoại không ai treo cờ đỏ bao giờ, cho nên sự hô hào này có người nghe theo, CSVN sẽ triệt được lá cờ vàng, và vì cờ đỏ xưa nay không ai treo nên có mất cũng không sao.

Bước hai, CSVN bung rộng báo giao lưu văn hóa một chiều đến các địa phương, nếu bán không được thì phát không, báo nào “cháy” hay bị lộ diện thì đóng cửa ra tờ khác, tiến tới hệ thống chân rết.

Bước ba, CSVN sẽ sử dụng toàn lực các tờ báo trong mạng lưới tập trung vào các mục tiêu chính trị, dân vận và ngoại vận, khuyến khích du lịch, liên hiệp hợp tác.

Về mặt nâng cấp trí tuệ quần chúng về cuộc “cách mạng dân tộc”, chiến dịch trí vận do CSVN phát động năm 1992 tìm cách “cấy” vào quần chúng các tư duy theo trình tự sau đây:

- Cuộc chiến Việt Nam đã đi vào lịch sử hết mong sửa đổi.

- Gây tự hào dân tộc: dân tộc Việt Nam nhỏ bé đã đánh thắng được cả một lực lượng Đồng minh khổng lồ gồm cả Mỹ, Đại Hàn, Úc, Tân Tây Lan, Thái Lan, Phi Luật Tân (kỳ thực không phải chỉ chế độ miền Bắc mà cả khối Cộng sản gồm Nga, Tàu, Đông Âu, Đông Đức, Bắc Hàn, Cuba).

- Xác nhận miền Bắc là “thực thể chính trị Việt Nam” trên trường quốc tế, còn miền Nam “sinh sau đẻ muộn không đáng kể”.

- Khối Cộng sản là “anh em” của miền Bắc, Đồng minh Hoa Kỳ là “chủ” của miền Nam.

- Gán ghép chiến công của miền Bắc vào các chiến công lịch sử của dân tộc: đưa chiến thắng Điện Biên Phủ lên ngang tầm chiến thắng Bạch Đằng, chiến thắng Đống Đa, và gọi chung đó là “chiến thắng của dân tộc Việt”.

- Tự hào quá khứ chuyển hóa sang tự hào chấp nhận và tin tưởng tương lai.

Mặt trận tuyên vận kết hợp với ngoại vận của CSVN ngày càng tấn công ồ ạt vào cộng đồng người Việt tỵ nạn khi Hoa Kỳ và Việt Nam bắt tay bang giao.

- Con bài tuyên vận được thực hiện qua một nữ ca sĩ miền Nam được đưa ra trình diễn tại Bắc Cali đã bị cháy khi hàng ngàn đồng bào chống Cộng biểu tình phản đối.

- Cuộc hội thảo với chủ đề “Việt Nam: Nối Nhịp Cầu Cũ Mới” tại San Diego có sự hiện diện của đại diện VC là Hà Huy Thông, phó Đại sứ VC tại Hoa Kỳ bị hàng trăm đồng bào biểu tình phản đối.

- Phạm Chính Trực và phái đoàn đến Bắc Cali vận động thương mại.

- Trần Đức Lương (lúc đó là Phó Thủ Tướng) và phái đoàn đến San Francisco kêu gọi ngoại quốc đầu tư bị hàng ngàn đồng bào biểu tình phản đối. (Trong khi đó, theo Việt Nam nhật báo thì, vài ba ông “tai to, mặt lớn” của một tổ chức “xây dựng cộng đồng, giải phóng quê hương” ở Bắc Cali đã vào khách sạn để dâng “thỉnh nguyện thư” về kinh tế (sic!) cho Phó Thủ tướng Trần Đức Lương (sic!)

- Triễn lãm VietExpo.

-Hội thảo “Bể Dâu” và trình bày tuyển tập “Phiá Bên Kia Thiên Đường” gồm 18 truyện ngắn nguyên bản Anh ngữ và có một số dịch ra từ Việt ngữ. 4 truyện ở trong nước là của các nhà văn Nguyễn Huy Thiệp, Bảo Ninh, Lê Minh Khuê, Hồ Anh Thái và 8 truyện của các nhà văn hải ngoại của các nhà văn, nhà báo Võ Phiến, Hoàng Khởi Phong, Nguyễn Mộng Giác, Trần Vũ, Nguyễn Xuân Hoàng, Andrew Lâm, Phan Huy Đường và Lai Thanh Hà. (Nguyễn Mộng Giác, theo tin báo chí đã về nước xin phép và được Nhà Nước CSVN cho phép in và phát hành quyển trường thiên Sông Côn Mùa Lũ ở trong nước, cũng như Nhật Tiến được in chung với người em là là văn Nhật Tuấn in và phát hành tập truyện “Quê Nhà, Quê Người”.

- Trình diễn Múa Rối Nước.

- Triển lãm tranh “Nghìn Trùng Xa Cách” tại San Jose.

- Với sự tiếp tay của Vũ Đức Vượng, một người được đi du học trong khi bao nhiêu người cùng lứa tuổi ông ta phải gia nhập quân ngũ chiến đấu để bảo vệ miền Nam, CSVN đưa 6 tờ báo trong nuớc ra bán ở Hoa Kỳ nhưng đã hoàn toàn thất bại.

- Tháng 8 năm 1997, Trung tâm băng nhạc Paris By Night tại Pháp có chi nhánh ở Nam California đã tung ra băng video số 40 với chủ đề Mẹ Việt Nam. Nội dung cuốn video nhằm bội nhọ Quân lực Việt Nam Cộng Hòa, tuyên truyền cho chủ nghĩa cộng sản, kêu gọi người Việt hải ngoại hãy coi “cuộc chiến cũ là tiền kiếp” hãy đem sức người sức của về xây dựng đất nước. Cộng đồng người Việt Quốc Gia tỵ nạn khắp nới đã phản ứng quyết liệt.

- Cuộc biểu tình dai dẳng là những cuộc biểu tình chống tòa Tổng lãnh sự CSVN tại San Francisco khiến Tổng lãnh sự là Nguyễn Xuân Phong, một trong những người có dính líu vào biến số chôn sống hàng ngàn đồng bào Huế trong Tết Mậu Thân 1968, và các nhân viên không dám mở cửa để tiếp xúc với đồng bào.

- Cũng trong khoảng thời gian này, tờ Thời Báo ở San Jose đã phỏng vấn Tổng lãnh sự Nguyễn Xuân Phong để tên này mạt sát người Việt Quốc Gia tỵ nạn, hạ nhục các người ra đi theo diện H.O. Tờ báo này đã bị đồng bào biểu tình 86 lần trước tòa soạn.

- Tháng 1 năm 1999, Trần Trường treo cờ đỏ, sao vàng và ảnh Hồ Chí Minh trong cửa tiệm cho mướn video của tên này bị hàng chục ngàn đồng bào tỵ nạn biểu tình phản đối trong 53 ngày đêm.

- Năm 2001 triễn lãm 35 bức dị ảnh của Hồ Chí Minh bị hàng ngàn đồng bào biểu tình phản đối hàng tháng trời.

- Bắt đầu năm 2001, CSVN, qua các tay sai hoặc con buôn văn nghệ tại hải ngoại đã đưa các ca sĩ tân nhạc và các ca sĩ cải lương từ trong nước ra hải ngoại trình diễn trình diễn tại nhiều nơi với sự yểm trợ tích cực của các tờ báo thiên Cộng ra mặt đăng quảng cáo, viết bài ca tụng các ca sĩ … nhưng tất cả đều bị thất bại ê chề vì gặp phải sự chống đối quyết liệt của cộng đồng người Việt Quốc Gia tỵ nạn cộng sản.

“Tăng cường thông tin giữa trong và ngoài nước, mở rộng giao lưu trao đổi văn hóa phẩm, xuất bản phẩm, nâng cao công suất các phương tiện thông tin đại chúng đến tận từng vùng xa trên thế giới. Tạo điều kiện cho nhiều đoàn nghệ thuật, các tổ chức triễn lãm văn hóa Việt Nam, các nhà khoa học trong và ngoài nước gặp gỡ, đối thoại để góp phần bảo tồn văn hóa dân tộc, góp phần xây dựng một nước Việt Nam giàu mạnh”.

Không phải tới bây giờ CSVN mới mở trận Tổng Tấn Công với “khí thế Mậu Thân, ra quân như Nguyễn Huệ”- như một tờ nhật bao ở Bắc Cali đã phản ứng điên cuồng khi bị đồng bào biểu tình phản đối trước tòa soạn của tờ báo này 86 lần, ngay từ tháng 3 năm 1992, tạp chí Cộng sản đã chỉ đạo “làm tốt công tác vận động cộng đồng người Việt Nam ở nước ngoài” – như đoạn tài liệu đã trích dẫn trên.

“Trong tương lai rồi sẽ có những cán bộ cao cấp của Hà Nội ra nước ngoài tiếp tục kêu gọi ngoại quốc đầu tư; rồi sẽ có nhữngt đoàn văn công được gửi ra nước ngoài trình diễn; rồi sẽ có những phim ảnh từ trong nước đem ra nước ngoài chiếu để … giao lưu văn hóa; rồi sẽ có những cuộc triễn lãm tranh ảnh; sẽ có những buổi hội thảo về khoa học kỹ thuật.

Và rồi sẽ có;

Một hệ thống truyền thông của CSVN với một nhà in, một nhật báo, một tuần báo, một bán nguyệt san, một tạp chí, một nhà sách với hệ thống phát hành, một đài phát thanh, một đài truyền hình … xuất hiện tại Hoa Kỳ (biết đâu chẳng là ngay tại San Jose) trong tương lai nếu chúng ta không đoàn kết và tranh đấu quyết liệt với những kẻ xóa bỏ căn cước, vỗ ngực xưng danh người Quốc Gia chân chính nhưng lại lợi dụng quyền tự do ngôn luận, tiếp tay CSVN chống người chống Cộng, đánh phá cộng đồng.”

Lời tiên đoán của chúng tôi cách đây 6 năm hiện nay đã trở thành sự thật: CSVN, bằng một cách nào đó, đã dùng một số cơ quan truyền thông thiên Cộng đánh phá cộng đồng người Việt Quốc Gia tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại một cách tinh vi. CSVN, bằng tiền bạc đã thủ đắc được qua tham nhũng, buôn lậu, buôn người … đã dùng tiền bạc mua chuộc những cây bút đã từng là những cựu tù nhân chính trị, đã từng được đến định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. viết bài đánh phá người Việt Quốc Gia hải ngoại một cách tinh vi bằng cách ca tụng các văn công Việt Cộng, mỉa mai các anh em HO là “những ổ chứa vi trùng bệnh lao”, mạt sát các cựu tù nhân chính trị là “đạo quân tấn công restroom”, chê bai các Ban Đại diện cộng đồng, tìm cách đánh phá những biểu tượng chống Cộng, những cơ quan truyền thông chống Cộng … (Ngoài ra, một điều cũng cần lưu ý là CSVN sẽ dùng tiền mua chuộc “một thiểu số đã từng đứng trong hàng ngũ chống Cộng” tách ra dùng internet bịa điều, đặt chuyện để tố cáo những tổ chức chống Cộng mà họ đã từng đứng trong hàng ngũ với mục đích phá hoại niềm tin của đồng bào chống Cộng).

Bản tin ngắn của hãng tin VietNamNet và tờ Nhân Dân hôm thứ Bảy ngày 26-4-2003 nói rằng: “Ủy ban về người Việt Nam ở nước ngoài” do Bộ Ngoại Giao CSVN thành lập cách đây ba, bốn năm “chính thức khai trương Quỹ hỗ trợ cộng đồng người Việt Nam ở nước ngoài”. Quỹ này, theo tờ Nhân dân “có mục tiêu tài trợ cho các hoạt động bảo tồn và phát triễn bản sắc văn hóa truyền thống dân tộc, duy trì và phát triển bản sắc văn hóa truyền thống dân tộc, duy trì và phát triển tiếng Việt trong cộng đồng, tổ chức giao lưu về nguồn …”

Nguyễn Đình Bin, Thứ trưởng Thường Trực Bộ Ngoại Giao, Chủ nhiệm ủy ban về người Việt ở nước ngoài vừa “khai trương” cái gọi là “Quỹ hỗ trợ cộng đồng người Việt Nam ở nước ngoài” với ngân khoản 7 tỷ đồng (khoảng 455.000 đô la) chắc chắn Đảng và Nhà nước CSVN đã có danh sách các tờ báo, đài phát thanh, đài truyền hình … và một số nhà văn, nhà báo làm “truyền thông trung thực, hai chiều” ở nước ngoài cũng như một số “chuyên viên quậy phá”, được thụ hưởng số tiền máu này. Trong tương lai, cộng đồng người Việt Quốc Gia chống Cộng sẽ nhìn thấy những cơ quan truyền thông tay sai và các “chuyên viên quậy phá” sẽ hiện nguyên hình.

“Ý đồ chính trị” và cả “mục tiêu tình báo, gián điệp” của CSVN khi loan báo chính thức khai trương cái gọi là “Quỹ hỗ trợ cộng đồng người Việt Nam ở nước ngoài” chắc chắn là phải có.

Ngày khai trương cái gọi là “Quỹ hỗ trợ cộng đồng người Việt Nam ở nước ngoài” chính là ngày CSVN phát pháo lệnh công khai mở trận vận động chiến tấn công vào cộng động người Việt Quốc Gia chống Cộng tại hải ngoại.

Hơn lúc nào hết cộng đồng người Việt Quốc Gia cần đề cao cảnh giác nhằm ngăn chận sự xâm nhập của CSVN và bọn tay sai nằm vùng tại hải ngoại.

Mới đây, qua bức thư của Thứ Trưởng VC Nguyễn Thanh Sơn gửi dân biểu Quốc Hội Hoa Kỳ Cao Quang Ánh, nhờ ông này tiếp tay giới thiệu với cộng đồng người Việt tỵ nạn Cộng sản tại Hoa Kỳ để ông ta giải thích với những người Việt tỵ nạn “thiếu thông tin về tình hình đất nước”.

Qua việc làm này cho thấy VC không bao giờ từ bỏ ý đồ dùng tiền bạc và bọn tay sai nằm vùng “mai phục” từ lâu trong cộng đồng người Việt tỵ nạn Cộng Sản để thực hiện ý đồ 3 triệu người Việt Quốc Gia tỵ nạn cộng sản là những người trước đây mà họ gọi là “tát cạn, bắt lấy” “bọn ma cô, đĩ điếm, bọn trốn chạy tổ quốc”.

Và, gần đây nhất, một đài truyền hình thiên Cộng tại San José đã kỷ niệm 28 năm thành lập với sự hiện diện đầy đủ các cơ quan truyền thông và có cả sự hiện diện của “ký giả lão thành” Sơn Điền Nguyễn Viết Khánh. Theo dư luận cho biết đài truyền hình này đã chiếu lại các phim bộ của Trung Quốc và các chương trình của đài truyền hình của VC ở trong nước. Và chương trình đại nhạc hội có tên đảng viên VC Đàm Vĩnh Hưng đã được xướng ngôn viên của đài phát thanh trong “ cái gọi là “hệ thống truyền thông” Việt Tân đã ra rả quảng cáo cho chương trình này.

Phải chăng đã đến lúc bọn tay sai VC tràn ngập cộng đồng người Việt QuốcGia tỵ nạn cộng sản sau khi một số đảng phái hoạt đầu dùng chiến thuật “minh cưu” để làm suy yếu các Ban Đại Diện Cộng Đồng?!

Tin tức mới nhất cho biết ông Nguyễn Phú Trọng, Tân Tổng bí thư của CSVN đã ban hành chỉ thị cho các Đại sứ CSVN tại ngoại quốc là tăng cường chăm sóc Việt kiều, trong khi sẽ liên tục đánh phá các phong trào dòi hỏi dân chủ, nhân quyền, tôn giáo khi muốn can thiệp vào công việc nội bộ của nhà nước CSVN.

Qua chỉ thị này cho thấy, không bao giờ CSVN từ bỏ quyết tâm “tát cạn, bắt lấy” 3 triệu người Việt Quốc Gia tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại.

laomoc45@yahoo.com

Ông Đồ





Ông Đồ



Vũ Đình Liên
(? – 20/01/1996)


Mỗi năm hoa đào nở
Lại thấy ông đồ già
Bầy mực tàu giấy đỏ
Bên phố đông người qua.

Bao nhiêu người thuê viết
Tấm tắc ngợi khen tài
"Hoa tay thảo những nét
Như phượng múa rồng bay."

Nhưng mỗi năm mổi vắng
Người thuê viết nay đâu?
Giấy đỏ buồn không thắm
Mực đọng trong nghiên sầu.

Ông đồ vẫn ngối đấy
Qua đường không ai hay
Lá vàng rơi trên giấy
Ngoài trời mưa bụi bay.

Năm nay đào lại nở
Không thấy ông đồ xưa
Những người muôn năm cũ
Hồn ở đâu bây giờ?





Chúc Tết



Tú Xương/Trần Kế Xương
(1870 – 1907)


L
ẳng lặng mà nghe nó chúc nhau:
Chúc nhau trăm tuổi bạc đầu râu

Phen này ông quyết đi buôn cối
Thiên hạ bao nhiêu đứa giã trầu.

Lẳng lặng mà nghe nó chúc giàu:
Trăm, nghìn, vạn mớ để vào đâu?
Phen này, ắt hẳn gà ăn bạc
Đồng rụng, đồng rơi, lọ phải cầu.

Lẳng lặng mà nghe nó chúc sang:
Đứa thì mua tước; đứa mua quan.
Phen này ông quyết đi buôn lọng
Vừa bán vừa la cũng đắt hàng.

Lẳng lặng mà nghe nó chúc con:
Sinh năm đẻ bảy được vuông tròn.
Phố phường chật hẹp, người đông đúc
Bồng bế nhau lên nó ở non.

Bắt chước ai ta chúc mấy lời
Chúc cho khắp hết ở trong đời
Vua, quan, sĩ, thứ, người muôn nước
Sao được cho ra cái giống người.




How the nuclear emergency unfolded

Saturday's explosion at the Fukushima Daiichi nuclear made leaking radiation, or even a meltdown, the primary threat facing a country just beginning to grasp the scale of devastation from the earthquake and tsunami.

Normal operation

In operation since the early 1970s, Japan’s Fukushima Daiichi nuclear plant uses six boiling water reactors, which rely on uranium nuclear fission to generate heat. Water surrounding the core boils into steam that drives turbines to generate electricity.

The reactor vessel is surrounded by a thick steel-and-concrete primary containment vessel, equipped with a water reservoir designed to suppress overheating of the vessel.

Seawater is pumped into a condensor that precipitates the steam into water, which is pumped back to the reactor.

Earthquake damage

Friday’s disaster cut power to the system, and the tsunami disabled backup diesel generators. A third backup, turbines driven by steam from the reactor, generated electricity needed to run water through the reactor vessel. However, batteries used to control the operation of the reactor have been exhausted, but new diesel generators have been delivered.

Fuel rods in the core of reactor number 2 were reportedly exposed and at least partially out of water. Reactor number 1 reported leakage of reactor coolant and elevated radiation levels in the control room.

Control rods were inserted into the cores to stop fission, but cores need several days to cool down.

Damaged reactor

Radioactive Cesium 137 has been released into the environment, indicating core damage in at least one reactor.

The core in unit 1 heated up to the extent that some of of the zirconium cladding the fuel oxidized in water, releasing hydrogen gas. The gas was vented into the secondary containment building, where it combined with oxygen to create an explosion, blowing apart part of the secondary containment building. The primary containment vessel is reportedly intact.

In an effort to cool the core, engineers are flooding it with seawater doped with boron, which acts to dampen fission reactions.

Worst-case scenario

Engineers need a restoration of power and adequate water supplies to contain damage to reactor cores. If, however, they are unable to cool a damaged core, uranium fuel could melt into a pool of radioactive lava, which might melt its way out of the reactor vessel and drain onto the floor of the primary containment vessel.

Nuclear analyst Kenneth D. Bergeron describes the primary containment vessels as "not particularly robust," better than Chernobyl, but not as good as Three Mile Island.


How bad is it?

RADIATION Japanese officials on Saturday said that radiation levels per hour at the site at one point were 1,000 times the amount an individual should be exposed to in a year - posing severe health risks to workers at close proximity. At least nine individuals in the area had already shown possible exposure to some of level radiation, and an official of Japan's nuclear safety agency said that number could rise to as high as 160.




RADIOACTIVE ELEMENTS Thousands of cases of thyroid cancer were attributed to exposure to radioactive iodine in the food supply after the nuclear accident in Chernobyl, Ukraine in 1986. Cesium, which was also released at Chernobyl, increases the risk for other cancers. Japanese officials said that cesium and radioactive iodine had been detected near the site Saturday, and they have already begun distributing potassium iodide pills to block radioactive iodine from accumulating in people’s thyroid glands.







Evacuation


Authorities ordered an estimated 170,000 people to evacuate from a 20-kilometer (12.4-mile) radius around the Fukushima Daiichi plant and about 30,000 people to leave a 10-kilometer (6.2-mile) radius around the Fukushima Daini plant. The two plants are about seven miles away from each other.













Nuclear plants in seismic zones

Many nuclear reactors, like those in Japan, exist in earthquake-prone areas. More than 440 commercial nuclear reactors provide about 14 percent of the world’s electricity.




  • Nuclear reactors


  • The four reactors in California are in two plants at San Clemente and near San Luis Obispo.

    Iran’s new plant at Bushehr has been plagued by technical problems and delays and hasn’t begun production.

    Pakistan has two reactors and a third is scheduled to open this year. So far only about 3 percent of its power comes from nuclear plants.


    NOTE: Some reactors indicated above may not be in operation.

    Japan’s 54 operating reactors provide nearly 30 percent of the country’s electricity.

    The March 11 earthquake led to the shutdown of the four nuclear power plants closest to the epicenter. Within a few hours, Japanese authorities ordered residents around the Daiichi plant to evacuate. They later extended the evacuation order to the nearby Daini plant, and declared a state of emergency for the two nuclear power complexes as military and utility officials scrambled to tame rising pressure and radioactivity levels inside the units and stabilize the systems used to cool the plants' hot reactor cores.

    On Saturday afternoon, an explosion rocked the Daiichi plant, causing a portion of a building to crumble and sending white smoke billowing into the air.

    SOURCES: Kenneth D. Bergeron, Training Centre for Nuclear Technology, International Nuclear Safety Center, Argonne National Laboratory, U.S. Dept of Energy, Global Seismic Hazard Assessment Program, United Nations Population Division.

    GRAPHIC: Wilson Andrews, Bonnie Berkowitz, Patterson Clark, Laris Karklis, Alicia Parlapiano, Laura Stanton, Karen Yourish - The Washington Post. Published March 12, 2011.



    Japan struggles with nuclear reactors in wake of quake



    The Fukushima No. 1 power plant of Tokyo Electric Power Co.

    By the CNN Wire Staff
    March 12, 2011

    Tokyo (CNN) -- Crews at a nuclear plant struck by an earthquake, then a tsunami and then an explosion in the span of 36 hours resorted Saturday to flooding a feverish nuclear reactor with sea water in hopes of preventing a meltdown of its core.

    Fukushima Daiichi plant
    An explosion that sent white smoke rising above the Fukushima Daiichi plant Saturday afternoon buckled the walls of a concrete building that surrounded one of the plant's nuclear reactors, but did not damage the reactor itself, Chief Cabinet Secretary Yukio Edano told reporters.

    The explosion was caused, he said, by a failure in a pumping system as workers tried to prevent the reactor's temperature from racing out of control.

    While Edano said radiation levels appeared to be falling after the explosion, the government nevertheless ordered an expanded evacuation of the area around the Daiichi plant, as well as a second facility where the cooling system had failed -- the Fukushima Daini plant.

    On Saturday night, three patients at a hospital tested positive for radiation exposure, according to the Japanese public broadcasting station NHK, citing a statement from Fukushima Prefecture.

    The three were randomly selected from a group of 90 hospital workers and patients who were already at the medical facility -- about three kilometers from the Daiichi plant -- before Friday's massive quake. The patients were outside of the hospital awaiting evacuation at the time of the explosion.

    While the three showed signed of exposure, "no abnormal health conditions have been observed," NHK quoted the prefecture as saying.

    Although government officials painted a hopeful picture, saying crews had begun implementing a backup plan to flood the reactor containment structure with sea water, a nuclear expert said the situation is dire even if it is already under control.

    "If this accident stops right now it will already be one of the three worst accidents we have ever had at a nuclear power plant in the history of nuclear power," said Joseph Cirincione, an expert on nuclear materials and president of the U.S.-based Ploughshares Fund, a firm involved in security and peace funding.

    If the effort to cool the nuclear fuel inside the reactor fails completely -- a scenario experts who have spoken to CNN say is unlikely -- the resulting release of radiation could cause enormous damage to the plant or release radiation into the atmosphere or water. That could lead to widespread cancer and other health problems, experts say.

    Tens of thousands of people live within the evacuation zone around the Daiichi plant, which authorities expanded to 20 kilometers (12.6 miles) from the earlier 10 kilometer radius following the explosion. More than 51,000 of those live within 10 kilometers, according to Japan's Nuclear and Industrial Safety Agency.

    A total of more than 83,000 live within 10 kilometers of the two plants under evacuation orders, the agency said.

    Figures for residents within the 20-kilometer zone were not immediately available.

    Japanese authorities appeared to be preparing for the possibility of a nuclear release. Japan public broadcaster NHK reported the country's defense ministry had sent a unit that specializes in dealing with radioactive contamination to a command post near one of the stricken plants.

    The government was also preparing to distribute iodine tablets to residents, the IAEA said. Iodine is commonly prescribed to help prevent the thyroid gland from taking in too much radioactivity, according to the U.S. Environmental Protection Agency website.

    In all, the earthquake prompted the automatic shutdown of 10 reactors at three nuclear plants near the quake site, Japan's nuclear agency said. Problems have been reported at all three plants, although the fire reported Friday at the Onagawa nuclear plant was quickly extinguished and it has not been a focus of concern since.

    At the Fukushima Daini plant, problems had been detected with the pressure and cooling systems at three of the four reactors that shut down, but plant owner Tokyo Electric Power Company reported all of the reactors were stable on Saturday.

    Japan's nuclear agency said there is a strong possibility that the radioactive cesium the monitors detected was from the melting of a fuel rod at the plant, adding that engineers were cooling the fuel rods by pumping water around them. Cesium is a byproduct of the nuclear fission process that occurs in nuclear plants.

    A spokesman for the agency said atomic material had seeped out of one of the five nuclear reactors at the Daiichi plant, located about 160 miles (260 kilometers) north of Tokyo.

    The problems at the Fukushima Daiichi plant began with the 8.9-magnitude quake that struck Friday off the eastern shore of Miyagi Prefecture. The quake forced the automatic shutdown of the plant's nuclear reactors and knocked out the main cooling system, according to the country's nuclear agency.

    A tsunami resulting from the quake then washed over the site, knocking out backup generators that pumped water into the reactor containment unit to keep the nuclear fuel cool, according to the agency.

    As pressure and temperatures rose inside the reactors at the Daiichi and Daini plants, authorities ordered the release of valves at the plants -- a move that experts said was likely done to release growing pressure inside as high temperatures caused water to boil and produce excess steam.

    As crews were working to pump additional water into the reactor containment unit to lower the temperature, the pumping system failed, Edano said, causing an explosion that injured four workers and brought down the walls of the building containing the reactor.

    The team then reverted to a plan to flood the reactor with sea water, which Edano said would lower the temperature to acceptable levels. That work began Saturday night and was expected to take two days, Edano said.

    Before Edano's announcement, Malcolm Grimston, associate fellow for energy, environment and development at London's Chatham House, said the explosion indicated that "it's clearly a serious situation, but that in itself does not necessarily mean major (nuclear) contamination."

    "This is a situation that has the potential for a nuclear catastrophe. It's basically a race against time, because what has happened is that plant operators have not been able to cool down the core of at least two reactors," said Robert Alvarez, a senior scholar at the Institute for Policy Studies in Washington.

    The situation ranks as the third-most-serious nuclear accident on record, Cirincione said. He said only the 1979 partial meltdown of a reactor core at the Three Mile Island nuclear plant in Pennsylvania and the 1986 Chernobyl disaster in the Soviet Union were worse.

    If damage from the explosions or aftershocks have compromised the structural integrity of the reactor complex, it could make efforts to cool the reactors more difficult, Cirincione said.

    "The big unanswered question here is whether there's structural damage to this facility now," he said.

    Janie Eudy told CNN that her 52-year-old husband, Joe, was working at the Fukushima Daini plant when the quake struck; he was injured by falling and shattering glass. As he and others were planning to evacuate, at their managers' orders, the tsunami struck and washed buildings from the nearby town past the plant.

    "To me, it sounded like hell on earth," she said, adding that her husband -- a native of Pineville, Louisiana -- escaped.

    Utility officials reported Saturday that more than 3 million households were without power, NHK said, and that power shortages may occur due to damage at the company's facilities.

    "We kindly ask our customers to cooperate with us in reducing usage of power," Tokyo Electric Power Company said.


    Friday, March 11, 2011

    WikiLeaks suspect's treatment 'stupid,' U.S. official says

      PJ Crowley: Bradley Manning's treatment by US 'stupid'
    Source: http://www.bbc.co.uk/news/world-us-canada-12717275

    The US treatment of the man accused of leaking secret cables to Wikileaks is "ridiculous and counterproductive and stupid", US state department spokesman PJ Crowley has said.

    Private First Class Manning is being held in solitary confinement in a military brig
    Mr Crowley made the remarks about Bradley Manning to an audience at the Massachusetts Institute of Technology.

    "Nonetheless Bradley Manning is in the right place," Mr Crowley said.

    Private Manning is being held in solitary confinement at a maximum security US military jail.

    He is shackled at all times and has been on suicide watch at the Quantico marine base in Virginia.

    Mr Crowley was asked whether his comments were on the record and replied, "sure".

    President Barack Obama was questioned about whether he agreed with Mr Crowley's comments at a news conference on Friday.

    He responded by saying he had asked the Pentagon directly if the terms of Pte Manning's confinement were "appropriate" and received assurances that they were.

    Mr Obama added that some aspects of Pte Manning's treatment "has to do with his safety as well".

    Mr Crowley could not immediately be reached by the BBC on Friday, but one US report carried a quote from him saying he was speaking in a purely personal capacity, not representing the views of the US government.

    'Elephant in room'

    Philippa Thomas, a BBC journalist on a student fellowship in Boston, was among about two dozen people gathered to hear Mr Crowley talk about "the benefits of new media as it relates to foreign policy", at an event organised by the Center for Future Civic Media.

    After a wide-ranging discussion, one young man said he wanted to address "the elephant in the room" and asked Mr Crowley what he thought about Wikileaks and, in his words, "torturing a prisoner in a military brig"?

    Mr Crowley did not address the issue of torture, but replied that what was being done to Pte Manning by colleagues at the Department of Defence was "ridiculous and counterproductive and stupid".

    "None the less Bradley Manning is in the right place," he added, going on to say that in Washington's view "there is sometimes a need for secrets… for diplomatic progress to be made".

    Stripped

    Amnesty International has described the treatment of Pte Manning, whose mother is Welsh, as "unnecessarily harsh and punitive" and has called on the British government to intervene.

    In a letter released by his lawyers, Pte Manning claims he is routinely stripped each night and his prescription glasses are confiscated, leaving him with limited vision.

    Military officials have said this is standard procedure for people deemed a suicide risk.

    David House, a spokesman with the Bradley Manning Advocacy Fund, said it was clear there was "no justification for Bradley's inhumane treatment".

    He went on: "I agree with Mr Crowley that it's just stupid and unproductive."

    Pte Manning has been charged on 34 counts, including illegally obtaining 250,000 secret US government cables and 380,000 records related to the Iraq war from a military database.

    He has also been charged with aiding the enemy, a capital offence, but prosecutors have said they will not seek the death penalty.


    Nguyễn Minh Cần: Tòng phạm với cộng sản Việt Nam - Nguyễn Phúc Liên

      Nguyễn Minh Cần: TÒNG PHẠM VỚI CSVN DẸP CƠ HỘI NỔI DẬY?
    Nguyễn Phúc Liên

    Từ gần 5 năm nay, khi Phong trào Dân Oan từ các tỉnh nhất là từ Tiền giang kéo về Sài gòn đòi Nhà Đất bị chiếm đoạt bất công, tôi có ý thức rõ rệt rằng chỉ có ĐỘT BIẾN quần chúng mới có thể lật được Cơ chế CSVN. Từ đó, tôi nghiên cứu về cuộc Khủng Hoảng Tài chánh Á châu năm 1997 và đặc biệt lưu ý quần chúng đói nghèo đã lật đổ được nhà độc tài tham nhũng SUHARTO của Nam Dương. Khi mà quần chúng trở thành cực kỳ nghèo khổ, nghĩa là DẠ DẦY trống rỗng, thì đó là sức mạnh cuối cùng bật dậy làm Cách Mạng lật đổ bạo quyền đã làm họ đói nghèo đến tận cùng.

    Tôi suy nghĩ thêm về những cuộc Cách Mạng lớn trong Lịch sử đã xẩy ra. Tôi cũng tìm thấy một động lực chung NỔI DẬY ấy, nghĩa là bắt đầu từ QUYỀN DẠ DẦY (Stmach Right):

  • Những Luật sư, Trí thức thời Cách Mạng Pháp, đã viết biết bao Điều trần, nhưng không lay chuyển được Vua Chúa và Giáo sĩ vẫn ăn chơi tiêu xài hoang phí mặc cho dân chúng đói ăn. Nhưng trong một khoẳng khắc không ai ngờ, một cô bé không biết điều trần lý luận là gì, chỉ lấy thanh la khua lên và hô to: “Tôi đói, hãy cho tôi bánh mì !”. Thế là quần chúng ùn ùn theo cô và chỉ đòi bánh mì, đòi có DẠ DẦY no. Điều quan trọng là ĐỘT BIẾN NỔI DẬY LÀM CÁCH MẠNG. Những Luật sư, Trí thức tiếp theo nổi dậy này mà xây dựng thuyết này thuyết kia.

  • Cuộc Cách Mạng Vô sản tại Nga năm 1917 cũng có động lực chính yếu là sự đói nghèo của nông dân và công nhân Nga thời ấy trước giầu có của Nga Hoàng. LENINE cần sự NỔI DẬY của quyền DẠ DẦY này, thì mới vẽ vời thêm ý thức hệ Cộng sản. Ngay cả Marx, tình trạng đông con nghèo khó tại Luân Đôn đã khuôn đúc ý thức thù hằn tư bản giầu có thời Cách Mạng Kỹ nghệ Anh quốc. Lénine hoàn toàn làm cho giới ĐÓI BỤNG thành giai cấp đấu tranh đẫm máu.

  • Nếu nhìn vào cuộc NỔI DẬY lật đổ Công sản Nga và Đông Âu, người ta cũng tìm thấy cái động lực chung đứng lên của Cách Mạng. Thất bại Kinh tế Tập trung Chỉ huy đã làm dân chúng Nga và Đông Âu đói nghèo cùng cực. Ông NGUYỄN MINH CẦN ở Moscou và Ông không thể phủ nhận sự nghèo đói ấy của dân chúng. Tôi cũng sang Đông Âu và Moscou sau khi bức tường Bá Linh sụp đổ. Chắc chắn Ông Nguyễn Minh Cần biết Dom 5 cũ và Dom 5 mới và thấy tình trạng buôn bán, sống nghèo khổ của giới Sinh viên VN sang du học như thế nào. Họ mở cả tiệm bán thịt chó KGB—không phải chó vàng VN—tại Dom 5 mới. Tôi đã ngồi ăn thịt chó KGB tại đó.

  • Mở đầu bằng những nhận xét như trên, tôi xin viết về một số quan điểm sau đây để đi đến kết luận rằng Bài viết của Ông Nguyễn Minh Cần về cơ hội NỔI DẬY tại Việt Nam hiện nay mang tính cản mũi kỳ đà, lấy bạo lực đe dọa và dễ bị cho rằng đó là tội tòng phạm với CSVN đẻ dẹp thời cơ NỔI DẬY thuận tiện mà quần chúng VN sẽ oán trách sau này, nhưng đã quá muộn.
    • Phân biệt Đấu tranh Xã hội và Đấu tranh Chính trị

    • Cuộc CÁCH MẠNG DẠ DẦY Bắc Phi và Trung Đông

    • Việt Nam: CÁCH MẠNG DẠ DẦY đã quá chín mùi

    • Nguyễn Minh Cần: cái nhìn phiến diện hay chủ ý tòng phạm dẹp NỔI DẬY
    Phân biệt Đấu tranh Xã hội/Kinh tế và Đấu tranh Chính trị

    Chúng tôi phân biệt rõ rệt hai cuộc Đấu tranh Xã hội/Kinh tế (Lutte sociale/économique) và Đấu tranh Chính trị (Lutte politique).

    Về cuộc Đấu tranh Xã hội/Kinh tế, chúng tôi nhấn mạnh về khía cạnh Kinh tế hơn. Cái tối thiểu về Kinh tế là kiếm phương tiện sống còn cho thân xác mình, tức là DẠ DẦY phải có ăn thì thân xác mới sống. Đây là cuộc đấu tranh của mọi sinh vật trong đó có con người. Người ta cũng gọi là Đấu tranh đòi Quyền sống. Khi mà quần chúng đói ăn nổi dậy đấu tranh để có miếng ăn, thì không ai có thể cấm cản. Càng không thể cấm cản, đàn áp khi mà quần chúng bị bóc lột đói ăn bởi chính kẻ nắm quyền Chính trị. Đối với trường hợp Việt Nam, chúng tôi đã luôn luôn kêu gọi rằng DÂN OAN mất Nhà Đất, CÔNG NHÂN bị bóc lột sức lao động, GIÁO DÂN bị tước đoạt những cơ sở thờ phượng, hãy NỔI DẬY đòi lại những gì đã bị tước đoạt bất công thì bố CSVN cũng không thể nại điều 88 mà đàn áp, bắt tù tội họ được. Từ trước đến giờ, chúng tôi luôn luôn đứng trong tư thế đấu tranh này. Đây là khía cạnh chiến lược đấu tranh thủ trước, tấn công sau.

    Về cuộc Đấu tranh Chính trị, giới Trí thức nêu ra những phạm trù như Tự do, Dân chủ, Nhân quyền để làm tiêu đề NỔI DẬY đối chọi với Độc tài. Thường cuộc Đấu tranh Chính trị, với những phạm trù trừu tượng Tự do, Dân chủ, Nhân quyền, dễ xa với đại đa số quần chúng đói nghèo vì cái DẠ DẦY rỗng của họ mới là mối quan tâm hàng đầu. Cuộc Đấu tranh Chính trị mang tính cách thay thế quyền lực quản trị quốc gia. Chính điểm thay thế Quyền lực Chính trị này mà sinh ra những thủ đoạn đàn áp, bắt tù tội.

    Cuộc CÁCH MẠNG DẠ DẦY Bắc Phi và Trung Đông

    Chúng tôi theo sát những cuộc NỔI DẬY tại Tunisie, Ai Cập và Libye mà người ta gọi là Hoa Nhài cho sang. Nhưng thực chất vẫn như mọi cuộc Cách Mạng khác của quần chúng, đó là DẠ DẦY đói khổ và sự HẬN THÙ đối với kẻ cướp bóc họ đã làm cho quần chúng NỔI DẬY. Dân chúng đứng ở phạm vi Đấu tranh Xã hội/Kinh tế (Lutte sociale/économique). Quan sát những phát biểu từ những người biểu tình, chúng ta phân biệt ngay: những bà nội trợ, những công nhân trung niên nói toạc ra rằng họ không sống nổi với 2 Đo-la mỗi ngày, nên họ nổi dậy, trong khi đó những sinh viên thanh niên thường nói đến những chữ Tự do, Dân chủ cho có vẻ trí thức. Nhưng khi có Tự do, Dân chủ rồi, những thanh niên trí thức sinh viên này lại đang vượt biển sang Liên Âu kiếm ăn cho DẠ DẦY no.

    Mới đây nhất, tại Libye, chúng tôi đặc biệt lưu ý đến những câu trả lời của một Đại tá quân đội đã quay súng chống lại Kadhafi. Ngày 01.03.2011, tại thành phố Tobruck mà phía nổi dậy đã chiếm được, Phóng viên Mohamed ELHAMY, Đài EURONEWS, đã phỏng vấn Đại tá Rasheed RAJAB.

    Mohamed ELHAMY: Đâu là lý do chính để Đại tá chống lại Kadhafi ?

    Đại tá Rasheed RAJAB: Chúng tôi là quân đội, không muốn liên hệ đến Chính trị, nhưng lý do chính để chúng tôi chống lại Kadhafi là Kinh tế cho dân chúng.

    Mohamed ELHAMY: Đại tá có thể cho biết thêm chi tiết về lý do Kinh tế cho dân chúng.

    Đại tá Rasheed RAJAB: Chúng tôi thấy dân chúng nghèo thực sự mà lý do là Kadhafi đã khai thác tài nguyên dầu lửa cho ông và gia đình ông. Khi dân nghèo đứng lên đòi cơm áo, ông ta lại dùng tiền mướn người nước ngoài bắn giết dân chúng nghèo, nên chúng tôi phải quay súng bảo vệ dân nghèo.

    Việt Nam: CÁCH MẠNG DẠ DẦY đã quá chín mùi

    Như từ mở bài, chúng tôi đã nói rằng mọi cuộc NỔI DẬY quần chúng bắt đầu từ động lực nghèo khổ (quyền DẠ DẦY). Việc lật đổ Cơ chế CSVN hiện nay chỉ có thể thực hiện bằng ĐỘT BIẾN quần chúng đòi quyền sống cho thân xác mình, nghĩa là chống bóc lột, chống tước đoạt bất công cụ thể về vật chất như Nhà, Đất đối với DÂN OAN, chống lương thấp đối với CÔNG NHÂN, chống mất cơ sở Tôn giáo đối với GIÁO DÂN. Thủ phạm của những tước đoạt bất công này là đảng CSVN thu góm tài sản cho túi riêng mình. Khi DÂN OAN, CÔNG NHÂN, GIÁO DÂN đứng lên, đó là họ Đấu tranh Xã hội/Kinh tế. Cảnh bóc lột bất công tạo rõ rệt thiểu số cầm quyền trở thành giầu nứt khố và quần chúng trở thành nghèo kiết xác. Thêm vào đó, lạm phát tăng, vật giá phi mã, đồng tiền phá giá đang làm quần chúng nghèo phải chịu DẠ DẦY rỗng. Chúng tôi thường nhấn mạnh rằng quần chúng hãy đứng ở phạm vi Đấu tranh Xã hội/Kinh tế mà NỔI DẬY, thì CSVN không thể ngụy biện mất dậy mà đàn áp được.

    Đặt câu hỏi rằng cuộc CÁCH MẠNG DẠ DẦY ở Việt Nam đã chin mùi hay chưa, đó là quá ấu trĩ. Thực vậy, cuộc Cách Mạng này đã có hai lần nổi dậy rồi mà chính chúng tôi đã lên tiếng với sự nổi xùng:

  • Lần nhất:

  • DÂN OAN đã kéo về Sài gòn, Hà Nội nằm la liệt đòi Nhà Đất. Hồi ấy, chúng tôi đã kêu gọi những nhà Trí thức Dân chủ hãy đi với Dân Oan để tổ chức quần chúng ô hợp này. Nhưng thay vì đi với Dân Oan, một số nhà Dân chủ còn muốn “mượn đầu dân oan nấu cháo“ để vui ca những chữ trừu tượng Dân chủ Nhân quyền. Họ dám viết lên báo rêu rao rằng những Dân Oan đang tha thiết đứng lên đòi Dân chủ cho họ. Tôi bực mình viết rằng Dân Oan đòi NHÀ ĐẤT chứ chưa thèm quan tâm đến danh từ trừu tượng DÂN CHỦ gì cả. Một bà mẹ tụt quần chửi Nguyễn Tấn Dũng vì Nhà Đất của bà bị mất chứ không phải bà mất hai chữ Dân chủ mà chính bà cũng chưa hiểu nó gồm những gì.

  • Lần hai:

  • Phong trào GIÁO DÂN đòi cơ sở Tôn giáo tại Tòa Khâm sứ, tại xứ Thái Hà, rồi Tam Tòa. Những cuộc NỔI DẬY từng trăm ngàn GIÁO DÂN là cơ hội quý hóa để tiến thêm lên nữa buộc cái Cơ chế CSVN phải tôn trọng CÔNG LÝ. Chúng tôi, một giáo dân Công giáo, đã vô cùng nổi xùng đối một số Lãnh đạo Tôn giáo như Hồng Y Mẫn, Giám mục Nhơn, Giám mục Minh … làm tay sai cho CSVN đẻ dẹp cuộc NỔI DẬY vô cùng hy vọng cho Dân tộc này. Những Lãnh đạo Tôn giáo này đã là tòng phạm với tội ác CSVN kéo dài cái Cơ chế bóc lột bất nhân.

    Đặt câu hỏi CÁCH MẠNG DẠ DẦY tại Việt Nam đã chín mùi hay chưa, đó là không những ấu trĩ mà còn là mù chột ngu dốt bởi nó đã hai lần nổi dậy rồi.

    Nguyễn Minh Cần: cái nhìn phiến diện hay chủ ý tòng phạm dẹp NỔI DẬY

    Trong bài viết của Ông Nguyễn Minh Cần, từ đầu đến cuối, ông chỉ nói đần Tự do, Dân chủ, Nhân quyền, nghĩa là ông chỉ nghĩ đến cuộc Đấu tranh Chính trị của những Trí thức Dân chủ nhằm tranh chấp Quyền hành quản trị quốc gia. Ông không nhắc gì đến những quan tâm thiết yếu của quần chúng đói nghèo cần có DẠ DẦY no đủ. Đây là cái nhìn hoàn toàn phiến diện của ông về những cuộc Cách Mạng Lịch sử. Không cuộc Cách Mạng nào mà không có quần chúng nghèo khổ làm chủ lực nổi dậy. Nếu ông chỉ nhìn Cách Mạng ở một số Trí thức Dân chủ—đúng là điều ông viết trong bài—thì không những một mình ông sợ hãi mà cả đám Dân chủ chuồn lùi cũng nhẩy chuồng trấu mà trốn như mèo và dấu luôn cứt ở đó.

    Khi nhìn CÁCH MẠNG phiến diện như vậy, ông đã lớn tiếng bàn rùn, kêu gọi cuộc NỔI DẬY của quần chúng nghèo khổ hãy thối lui. Việc kêu gọi lớn tiếng này có thể trở thành TÒNG PHẠM với CSVN đẻ âm mưu phá vỡ cơ hội CÁCH MẠNG của quần chúng nghèo khổ và khốn cực Việt Nam đã phải chịu bao nhiêu năm trường.

    Nếu Trí thức Dân chủ muốn Đấu tranh dành quyền Chính trị với CSVN, nhưng vì sợ hãi mà muốn chuồn lùi trong tủi nhục, thì hãy tự động câm miệng rút lui, chứ đừng lớn tiếng đe dọa quần chúng nghèo khổ NỔI DẬY làm CÁCH MẠNG DẠ DẦY trong quyền Đấu tranh Xã hội/Kinh tế chính đáng của họ.

    Giáo sư Tiến sĩ Nguyễn Phúc Liên