Sunday, August 9, 2009

Vị Thế Tam Tòa - Lê Văn Ấn


Lê Văn Ấn

Vị thế Tam Tòa hiện nay là vị thế chung của Giáo Hội Công Giáo Việt Nam . Xác định vị thế của Tam Tòa là xác định vị thế của Giáo Hội đối với Đất Nước, đối với chế độ Việt Cộng. Sống Phúc Âm giữa lòng Dân Tộc, người Công Giáo là một giáo dân tốt phải là một công dân tốt. Một công dân tốt phải chung vai với các thành phần khác của dân tộc để cứu nguy khi đất nước lâm nguy, kiến thiết khi đất nước hòa bình.

Qua Thông cáo số 4 của Tòa Giám Mục Giáo Phận Vinh, được Linh mục An Tôn Phạm Đình Phùng, Chánh Văn Phòng Tòa Giám Mục ký tên đóng dấu gửi ra ngày 30 tháng 7 năm 2009, đáng chú ý những chi tiết sau đây:

1. Sự việc 2 linh mục và một số giáo dân bị nhóm “côn đồ” đánh đập tại Tam Tòa trước sự chứng kiến của những người mang sắc phục công an là “chắc chắn có sự việc trên”.

2. Chiều ngày 27/07/2009, linh mục Phaolồ Nguyễn Đình Phú và mấy giáo dân bị đánh đã về đến Kỳ Anh Hà Tĩnh lúc 21 giờ cùng ngày, riêng linh mục Phêrô Ngô Thế Bính được đưa về phòng khám Đa Khoa của tòa giám mục Xã Đoài, giáo dân chứng kiến các vết thương của cha Bính đã rất phẫn nộ VC.

3. Chiều ngày 27.07.2009, chị Yên, Phó ca đoàn Tam Tòa bị bắt đã được VC Quảng Bình trả tự do, anh sinh viên Thống bị bắt mang đi cũng được VC Quảng Bình “tống ra đường” tức không giam giữ nữa.

4. Sáng 28/07/09, phái đoàn Tòa Giám Mục đến thăm cha Phú tại giáo xứ của ngài được cha Phú kể lại “âm mưu ác độc của nhóm côn đồ và những kẻ tiếp tay trong sắc phục công an đứng chứng kiến cảnh tượng kinh khủng đó”

5. Tại phòng khám đa khoa Tòa Giám Mục, từng đoàn người đến thăm cha Bính, dù đang bị vết thương hành, cha Bính vẫn cố gắng kể lại sự việc làm cho sự phẫn nộ của giáo dân lên cao, cha Tổng Đại Diện và các linh mục khác khuyên giáo dân nên bình tĩnh.

6. Tối 28/07/2009 một số gia đình có người bị bắt, được công an gọi đi làm thủ tục đón người nhà về nhưng cho đến ngày 29 vẫn chưa xong thủ tục.

7. Chiều 29.07.2009, phái đoàn Dòng Chúa Cứu Thế Thái Hà, Hà Nội tới tòa giám mục địa phận thăm Giáo phận Vinh và gởi quà cho giáo dân.

8. Lúc 10 giờ ngày 30.07.2009, ông Nguyễn Đức Thịnh, Vụ phó vụ Công giáo (!) và bà Đào Thị Đượm, Chuyên viên Công giáo thuộc Ban Tôn giáo chính phủ VN tới tòa Giám Mục gặp và trao đổi với linh mục Võ Thanh Tâm, Tổng Đại Diện Giáo Phận và linh mục Phạm Đình Phùng, Chánh Văn Phòng Tòa Giám Mục, với mục đích để nghe ý kiến của giáo phận và được cha Tổng Đại diện trình bày:

- Sự việc lúc đầu chỉ là viẹc nhỏ. Giáo dân chỉ đến dựng cái lán che trên nền nhà thờ Tam Tòa. Thế mà công an Quảng Bình đã đánh đập tàn nhẫn, bắt giữ trái phép giáo dân đến nay chưa thả, chiếm đoạt Thánh Giá, chiếm đoạt tài sản của Giáo Hội và giáo dân. Họ còn đánh trọng thương 2 linh mục và giáo dân.

- Về phía Giáo Hội: Các linh mục cố trấn an giáo dân vì họ đang phẫn nộ sục sôi trước hành động tàn nhẫn của công an Quảng Bình.

- Nếu chỉ có “giáo dân” và “lương dân” xô xát, tại sao công an chỉ bắt giữ, đánh đập giáo dân và chưa cho về? Trái lại không một ai trong đám “lương dân” bị bắt giữ, điều tra về hành vi đả thương người và “gây rối trật tự”?

- Công an đến “dẹp” hay giải tán xô xát mà sao lại lấy máy quay phim, chụp hình của giáo dân mà đến nay vẫn chưa trả? Không để giáo dân đưa hình ảnh làm bằng chứng tố cáo những thủ phạm hành hung người vô tội.

- Nếu đến để dẹp việc gây rối sao lại tịch thu vật liệu mà không lập biên bản.

- Linh mục Tổng Đại Diện yêu cầu VC:

1. Thả ngay các giáo dân bị công an Quảng Bình bắt

2. Săn sóc chữa lành những giáo dân bị công an đánh đập đang bị bắt giữ.

3. Bồi thường tại chỗ lán che của giáo xứ Tam Tòa.

4. Trả lại Thánh Giá và tài sản của giáo hội và giáo dân

5. Dừng ngay việc xuyên tạc sự thật, bôi nhọ tôn giáo, gây chia rẽ lương giáo.

6. 2 linh mục và giáo dân bị đánh đập, UBND Tỉnh Quảng Bình phải chịu trách nhiệm viêc chữa trị và điều tra, xét xử “côn đồ” theo pháp luật.

Đọc qua thông báo này chúng ta nhận thấy Việt Cộng đúng là kẻ vừa ăn cướp, vừa la làng, là công an có bổn phận bảo vệ an ninh trật tự, dù ai phải, ai trái bổn phận của công an vẫn phải “can gián” những kẻ tấn công, phải binh vực nạn nhân, đằng này, chẳng những bình thản chứng kiến mà còn bắt giam giữ những nạn nhân, lấy những vật liệu của nạn nhân, như vậy công an có đồng nghĩa với những kẻ hôi của, hợp tác với kẻ xấu đánh người cướp của hay dùng bạo lực đàn áp kẻ yếu?

Âm mưu thâm độc:

Thập niên 50, Hồ Chí Minh đã vâng lệnh Trung Cộng thi hành chiến dịch “Cải cách ruộng đất” chẳng những giết hại mấy trăm ngàn người dân vô tội (con số do CSVN đưa ra là 170.000 người, thực tế còn gấp 3 lần), phá nát hàng trăm ngàn gia đình, cô lập các phần tử còn lại trong gia đình địa chủ. Nhưng điều quan trọng nhất, tai hại nhất là Việt Cộng đã phá vỡ nề nếp an bình nông thôn, tạo căm thù giữa 2 giai cấp trong làng xã. Ngày nay, trong vụ Thái Hà, Đất Tòa Khâm Sứ cũ và những nơi khác, VC huy động, thuê mướn những tên côn đồ, mua chuộc những lương dân ngây thơ, dễ tin đàn áp người công giáo, phá vỡ tình đoàn kết dân tộc.

Sự kiện “muốn được Tòa Giám Mục đưa ra những đề xuất” chỉ là một âm mưu tạo nên cớ hoãn binh và ngụy tạo “bằng chứng tỏ thiện chí” của chúng mà thôi. Sau khi “Đại diện Ban Tôn giáo chính phủ đến tiếp xúc với Tòa Giám Mục thì “Lúc 18 giờ ngày 30.7.09 công an Quảng Bình đã thả thêm 4 giáo dân bị bắt giữ. Hiện còn 3 giáo dân còn bị giữ”. Như thế, “Ban Tôn Giáo chính phủ” đã “thỏa mãn” đề xuất của Tòa Giám Mục (qua linh mục Tổng Đại diện), việc “trả lại Thánh Giá, trả lại tài sản của Giáo Hội và tài sản của giáo dân” quá tổng quát.

Trong khi đó thì công an Quảng Bình vẫn ngăn cấm, vẫn dùng côn đồ và “lương dân” bao vây, cô lập giáo xứ Tam Tòa cũng như ngăn cấm đe dọa sự đi lại của giáo dân Đồng Hới, cụ thể là linh mục Phê rô Lê Thanh Hồng, quản xứ Tam Tòa vẫn không thể đến dâng lễ Chủ Nhật, 2/8/09 cho giáo dân Tam Tòa, dù là cử hành tại tư gia ông Trần Công Lý, vì thế, các giáo dân đành phải ở nhà đọc kinh thay Thánh Lễ chủ nhật. Có nghĩa là tình trạng giáo dân giáo xứ Tam Tòa còn tồi tệ hơn gấp nhiều lần trước khi “che lán để có nơi che mưa, nắng lúc dâng lễ”.

Tòa Giám Mục thiếu đòi hỏi tích cực:

Từ khởi đầu cho đến nay, Tòa Giám Mục chưa bao giờ đưa ra một “Thỉnh Nguyện Thư”, một “đề nghị” hay một “đòi hỏi” chính thức nào đối với công an Quảng Bình và yêu cầu họ trả lời bằng văn bản. Trong cuộc tiếp xúc với “Ban Tôn Giáo Chính Phủ” linh mục Tổng Đại Diện đã “đề xuất” trả lại “tài sản của giáo hội và giáo dân” một cách quá mơ hồ, thay vì “phải xóa bỏ” cái tên “di tích tội ác chiến tranh”, trả lại nhà thờ Tam Tòa và phải để cho giáo phận và giáo xứ xây dựng lại nhà thờ mới ngay trên nền nhà thờ cũ. Trong bức thư của Đức Giám Mục Giáo Phận cũng không nêu rõ mục đích, mà ngài chỉ nói: “… cầu nguyện cho giáo phận, đặc biệt cho giáo xứ Tam Tòa sớm được thái bình và công lý” mà thôi. Nhưng Đức Giám Mục Giáo Phận Vinh là một giám mục thâm niên nhất, đã sống qua các thời kỳ chiến tranh trong lòng Cộng Sản, có nhiều kinh nghiệm Cộng Sản nhất, có thể ngài dành “sự đòi hỏi chính thức” khi ngài trở về chăng? Vì đối với Cộng Sản mà chỉ cầu nguyện và hiệp thông không thể nào chúng thỏa mãn được nguyện vọng của chúng ta. Với Cộng Sản chỉ có đấu tranh, đặt trước mặt chúng bàn cân và phần nguy hiểm thiệt hại nặng nề sẽ về phía chúng, lúc đó, họa may chúng mới suy nghĩ lại và đáp ứng nhu cầu của chúng ta. “Họa may” vì bọn chúng luôn luôn trả thù nguội, luôn luôn nuốt lời, biết bao nhiêu hiệp định, hiệp thương, chưa bao giờ chúng thực hiện phần vụ của chúng.

Với khí thế nửa triệu giáo dân sẵn sàng đấu tranh bất bạo động để nhận được công bằng và bình an, nếu Đức Giám Mục và các linh mục giáo phận hướng dẫn khôn ngoan, cuộc đấu tranh sẽ có thắng lợi vẻ vang. Nhưng với thái độ hiện nay của Tòa Giám Mục, Việt Cộng sẽ áp dụng những tiểu xảo sở trường của chúng, chúng sẽ trả thù giáo xứ Tam Tòa nói riêng và giáo phận Vinh nói chung. Ngoài ra, với kinh nghiệm tại Tam Tòa, chắc chắn VC cũng sẽ rút kinh nghiệm và áp dụng vào các trường hợp tương tự một cách chặt chẽ và hoàn chỉnh hơn. Giáo dân Tam Tòa sẽ chịu những sự trả thù dai dẳng không dứt và cuối cùng phải “bỏ đất mà đi”.

“Sự im lặng đáng sợ”:

Sự im lặng mà linh mục Pascal Nguyễn Ngọc Tỉnh (OFM) gọi là đáng sợ, thực ra là hết sức đáng sợ, là tuyệt vọng, cùng đường, SỰ IM LẶNG CỦA HỘI ĐỒNG GIÁM MỤC VIỆT NAM. Trong lúc cả thế giới quay quắt, đau đớn và hiệp thông cầu nguyện lên tiếng phản đối Việt Cộng, trong khi giáo dân Tam Tòa đang chịu những đòn vọt dã man của công an Quảng Bình, trong khi Thánh Giá là biểu tượng thiêng liêng bị công an cướp đi mà HĐGMVN vẫn im lặng, coi như “bốn phương yên ổn, 2 kinh vững vàng”, hay Tam Tòa là một giáo xứ ở tận rừng rậm Phi Châu! Nếu Công giáo là một tổ chức chặt chẽ, kỷ luật, v.v… khiến cho Cộng Sản nói chung, Việt Cộng nói riêng, phải kiêng sợ chỉ vì các chủ chăn luôn luôn đi trước đàn chiên, thậm chí hy sinh mạng sống vì đoàn chiên chứ không bỏ chạy hay đi sau đoàn chiên như Chúa Giê Su đã từng đề cập. HĐGMVN hôm nay đang đi sau đoàn chiên, và cũng có thể đã phú đoàn chiên cho lang sói.

Những duyên cớ thường được các bậc vị vọng trong Giáo Hội VN đưa ra là: “quyền hạn của Giám Mục trong giáo phận là bất khả xâm phạm” – – “Đức Giám Mục Cao Đình Thuyên chưa kêu cứu” “HĐGMVN không thể lên tiếng!” “Giáo Hội không làm chính trị”“Con đường của Giáo Hội là đối thoại chứ không đối đầu!” ... Tất cả những lý do này không thuyết phục được ai.

Trong quá khứ, biết bao nhiêu lần HĐGMVN đã im lặng, đã bỏ mặc cho giáo sĩ và giáo dân cho lang sói. Tình trạng này chẳng những làm đà cho Việt Cộng đàn áp, hành hạ giáo sĩ và giáo dân một cách “có lai sân” mà còn làm cho bộ mặt Đức Kitô qua Giáo Hội Việt Nam bị biến đội một cách thảm hại.

“Giáo Hội không làm chính trị” để tranh đoạt quyền hành, nhưng Giáo Hội có thái độ chính trị, nhất là khi phải binh vực “những kẻ cô thế, mồ côi, góa bụa, v.v…” Giáo hội không làm chính trị không có nghĩa là “nhắm mắt trước những tội ác xâm phạm đến con người”, là chính Chúa Giê Su như những vụ buôn bán phụ nữ, hàng chục, hàng trăm phụ nữ trần truồng để một vài người ngoại quốc xem hàng và chọn lựa trước khi mua, mà rốt cuộc gia đình thiếu nữ được chọn chỉ nhận có 200 mỹ kim. Trước cảnh hàng triệu những dân oan, những tội ác cướp bóc của nhà cầm quyền, Hội Đồng Giám Mục vẫn im lặng. Tại sao? HĐGMVN đang áp dụng loại Thánh Kinh nào ngoài 4 Phúc Âm và Tông truyền?

Từ khi đổi mới đến nay, thái độ của HĐGMVN đã phát sinh ra những dư luận, những nhận định hết sức bất lợi cho uy tín Giáo Hội, cho bộ mặt của Đức Kitô. Cách nay hơn 20 năm, 200 giáo sĩ và giáo dân đã dâng thư lên vị đại diện Tòa thánh, xin các Giám Mục hãy can đảm, dù phải sống trong hầm trú, chứ không nhu nhược trước Việt Cộng. Dĩ nhiên, không ai nghe những tin đồn nhảm nhí, không ai kết tội các giám mục một cách hồ đồ. Nhưng có những sự việc không thể chối cãi đã lan nhanh trong giáo dân cũng như lương dân, ví dụ như Đức Tổng Giám Mục Nguyễn Như Thể đã để cho công an Huế dùng nhà thờ làm nhà giam linh mục Tađêô Nguyễn Văn Lý, đã im lặng trước phiên tòa bất công của cha Lý. Nhất là im lặng trước biến cố Việt Cộng cướp hơn 100 hét ta đất của Dòng Thiên An, để sau này, khi bà Bội Trân dùng đất Dòng Thiên An dựng nên một cơ ngơi đế vương thì người ta được biết bà là “bạn” của Đức Tổng. Bà là phụ nữ duy nhất được đồng bàn với 4 Đức Cha, gần 10 linh mục kể cả linh mục Việt kiều yêu nước, kể cả linh mục “Đảng biểu trong quốc hội”, và được tặng hoa trong cuộc Hội thảo mang tên “SỐNG ĐẠO THEO CUNG CÁCH VIỆT NAM” do Tổng Giáo Phận Huế tổ chức từ 20 đến 22.04.2004 tại Huế. Bà hơn cả các nữ tu, các phụ nữ Công giáo. Không phải chỉ là lời đồn đãi, nói khơi khơi mà có hình ảnh chứng minh. Không biết bà có phải là con chiên ngoan đạo trên mức bình thường hay là người lương, nghề nghiệp của bà không ai rõ ràng, chỉ biết là một nghệ nhân. Không biết bà trở nên bạn của Đức Tổng trước vụ Dòng Thiên An hay sau đó, khi cơ ngơi của bà được dựng trên đất Dòng Thiên An bị VC ăn cướp?! Kẻ viết bài này chỉ là một giáo dân bình thường, bất xứng, nhưng Chúa là Đàng, là Sự Thật và là Sự Sống! Đức Tổng giáo phận Huế nghĩ gì khi làm như vậy? Những tin tức này cộng với sự im lặng của HĐGMVN làm cho nhiều giáo dân và giáo sĩ rất đau khổ. Sự im lặng trong vụ Dòng Thiên An như vậy, còn các vụ khác?

Nếu HĐGMVN nhận thấy cần phải hợp tác chặt chẽ với Việt Cộng, chấp nhận những chủ trương, đường lối, kế hoạch của Việt Cộng, xin ban huấn từ rõ ràng để Giáo dân (kể cả một số linh mục) không còn đứng lên đòi hỏi VC những điều mà họ nghĩ, họ thấy là cần thiết. Để cho giáo dân (kể cả linh mục) khỏi phải chịu những sự hành hạ, đánh đập, cướp đoạt tài sản, trả thù v.v…mà HĐGMVN làm ngơ như những người xa lạ. Giáo dân Tam Tòa rồi đây sẽ sống trong địa ngục nếu không bỏ giáo xứ, quê hương mà đi nơi khác vì không chịu nỗi sự trả thù của VC mà ai cũng tin đó là sự thật.

Vị thế của Tam Tòa:

Hiện nay, giáo dân Tam Tòa đã và đang bị công an hợp tác với côn đồ hành hạ, bao vây, đang cô đơn (cha xứ cũng không đến được) trong khi Đức Cha Cao Đình Thuyên, Giám Mục Giáo Phận còn ở hải ngoại, giáo dân và linh mục thì sẵn sàng hy sinh, cảm thông và cầu nguyện, và chắc chắn họ cũng sẽ sẵn sàng đến cơ quan công quyền đòi hỏi công bằng và sự thật cũng như đòi lại quyền làm chủ nhà thờ Tam Tòa cho giáo dân Tam Tòa. Nếu HĐGMVN, nếu Đức Giám Mục “buông tay” thì xin để cho giáo sĩ và giáo dân được tự phát đấu tranh giành lại nhà thờ, giành lại quyền được hành đạo và bình an. Hoặc là giáo quyền đứng ra thay mặt giáo dân trực tiếp đòi hỏi những quyền căn bản con người mà quyền tự do tôn giáo, cụ thể là được đi lễ tại nơi nhà thờ đổ nát (của mình) và được quyền yêu cầu công an Quảng Bình cất bỏ mấy chữ “di tích tội ác Mỹ” trên nhà thờ này bằng văn bản và cam kết. Vì Việt Cộng đã không dành cho di tích chiến tranh và tội ác Mỹ những nơi xứng đáng hơn thì không có lý do gì lại dùng nhà thờ Tam Tòa làm nơi di tích tội ác Mỹ. “Giữ nhà thờ Tam Tòa như là một chứng tích tội ác của Mỹ” thì tại sao hiện nay Việt Cộng lại rước Mỹ vào Việt Nam? Có phải VC muốn những tội ác của Mỹ sẽ thực hiện thêm một lần nữa trên đất nước VN? Còn nếu tội ác của Mỹ làm cho cán bộ VC trở nên giàu có, có con cái qua Mỹ du học kể cả con của Thủ Tướng cũng lấy Việt kiều, cũng hy vọng được con gái bảo lãnh qua Mỹ thì lưu lại chứng tích Tam Tòa có phải là một cái tát vào mặt mình, nhất là tát vào mặt Tưởng Thú Nguyễn Tấn Dũng?

Có những kẻ giả ngây thơ hay cố ý tiếp tay VC gây chia rẽ giữa các tôn giáo, giữa giáo dân và lương dân, đã lên tiến trách cứ và đòi hỏi các tôn giáo bạn, nhất là Hòa Thượng Quảng Độ phải lên tiếng ủng hộ cuộc đấu tranh của Tam Tòa. Thử hỏi trong những khó khăn của Giáo Hội Phật Giáo VN Thống Nhất, mà Hòa thượng Thích Quảng Độ là người đứng đầu, đang phải đấu tranh, những người đứng đầu Giáo Hội Công Giáo VN đã bao giờ lên tiếng ủng hộ chưa? Làm sao lại đòi hỏi Hòa Thượng Thích Quảng Độ lên tiếng được? Trong khi đó, các Phật tử khắp nơi đã lên tiếng mạnh mẽ ủng hộ.

Đã đến lúc HĐGMVN phải minh định lập trường, vì các vị là chủ chăn, là đại diện cho giáo dân trước chính quyền, phải tỏ thái độ dứt khoát cho con chiên biết quý vị còn trách nhiệm chủ chăn nữa không? Giáo dân không bắt buộc HĐGMVN can đảm đương đầu với bạo lực VC, vì các vị cũng là con người, nhưng giáo dân và giáo sĩ muốn HĐGMVN có thái độ rõ rệt để họ khỏi phải chịu những sự trả thù, chấp nhận ông chủ Việt Cộng, chấp nhận làm nô lệ kẻ vô thần, con đẻ của ma quỷ. Hay đi tìm một Đức Giê Su đích thực, một Giáo Hội mà Đức Giê Su đã xây trên đá, với gương sáng chói của Thánh Gioan Baotixita, với 2 thánh tử vì đạo của Tam Tòa là Thánh Nguyễn Văn Phượng, Thầy giảng và Nguyễn Văn Hoan, linh mục.

Xác định Vị thế của Tam Tòa: là một nhóm giáo dân tự phát đứng lên đấu tranh cho quyền tự do tôn giáo hay là một giáo xứ được giáo phận và Giáo Hội Việt Nam binh vực, hoàn tòan tùy thuộc Hội Đồng Giám Mục VN và Giám mục Phêrô Maria Cao Đình Thuyên.

Lê Văn Ấn

No comments:

Post a Comment