Wednesday, July 8, 2009

TRẦN THANH: LÝ VÀ TÌNH 13 - Bảo quốc Kiếm

Bảo quốc Kiếm

Trở lại tìm hiểu câu kết luận của Trần Thanh rằng: ”Mặt trận chính là ở hải ngoại” có đúng hay không, và vì sao ông ta đưa ra vấn đề này. Trong một bài trước, tôi đã nêu vài nhận xét, nay xin phép đi sâu hơn một chút về cuộc chiến nhằm đem lại Tự do, Dân chủ, Nhân quyền cho quê hương. Ở đây chỉ xin tóm lược vài ý chính, còn thực tế, muốn trình bày chuyện này không dễ gì dùng vài trang giấy mà có thể nói hết được.

1. Quá trình lịch sử của cuộc chiến 1945-1975 đã cho chúng ta thấy số phận Việt nam không nằm trong tay người Việt, mà chịu sự sắp xếp của những thế lực quốc tế.

2. Bây giờ Đồng bào trong và ngoài nước không ai hy vọng một cuộc nội chiến bằng vũ lực sẽ xảy ra.

3. Tất cả các nước đã bang giao với Việt nam Cộng sản.

4. Cả ba thứ đế quốc, Cộng sản, Tư bản, Tinh thần đang âm thầm tranh chiến hầu thống trị Dân tộc chúng ta.

Qua bốn nhận thức ngắn gọn như thế, tôi thấy một viễn cảnh kinh hoàng đang phủ lên đầu Dân Việt, nếu không chịu cảnh tỉnh. Cái chỗ khó là cuộc chiến này không nghe tiếng súng nổ, không thấy máy bay, xe tăng chuyển động, không thấy chất độc hủy hoại môi sinh; mà chỉ toàn là những bóng mờ Ma quỷ của sự lấn chiếm “tinh thần” dưới nhiều hình thức khác nhau. Các chính sách khủng bố, bao tử, trấn áp…đang được chế độ CS áp dụng một cách triệt để; cùng lúc những tiếng vọng bên ngoài lại ngân lên tha thiết về tự do, dân chủ, nhân quyền…Thế nhưng, có ai biết rằng “bản giao hưởng” ấy chỉ quy về một mục đích “dành quyền thống trị” một dân tộc vốn đã chịu nhiều khổ sở.

Như thế, cuộc chiến không còn là giai đoạn súng đạn, vì không ai yểm trợ chúng ta làm công việc này. Không phải người ta thương mến, mà là họ thực hiện câu: “hoà bình là giai đoạn tiếp nối chiến tranh”. Phải để người ta thở sau những giờ phút quá mệt mỏi, thì chiến cuộc sau mới tăng cao. Phải tạo ra “nhiều thứ lý tưởng tinh thần” thì trình độ chiến tranh mới lên đến tuyệt đỉnh ! Từ suy nghĩ này, cho thấy những kẻ bạo mồm nói chuyện “mặt trận chính là ở hải ngoại”; “phải tận diệt Cộng sản bằng bạo lực”…là những ý đồ đen tối; chứ không chỉ “phi thực tại” không thôi. Vì thế, khi chủ trương đẩy “mặt trận chính là ở hải ngoại”, là phe nhóm này cố tình che mắt người Việt trong nước để chúng thực hiện âm mưu: “DIỆT TINH THẦN TỰ CHỦ CỦA DÂN TỘC ĐỂ CHẠY THEO LÝ TƯỞNG TÔN THỜ NGOẠI BANG”. Chính vì vậy, khi nghe Đại lão Hoà thượng Thích Quảng Độ đưa ra một cuộc TỰ CỨU bằng cách kêu gọi toàn dân hành động phản kháng kẻ nội thù bán nước để dành lại QUYỀN TỰ QUYẾT DÂN TỘC, QUYỀN TỰ CHỦ QUỐC GIA, LẬP LẠI NỀN VĂN HOÁ VIỆT NAM, thì bọn chúng hoảng sợ.

Lịch sử thế giới cho thấy trong các cuộc xâm lăng, không có cuộc xâm lăng nào tồn tại lâu dài bằng XÂM LĂNG VĂN HOÁ. Một khi Văn hóa đã bị xâm lăng, thì Dân tộc ấy bị mất gốc, không thể tự chủ và do đó quốc gia họ sẽ trở thành lệ thuộc, Đồng bào họ sẽ bị biến thành nô lệ, mà có lúc, có người không tự biết. Ý thức được những nguy hiểm ấy, Đại lão Hoà thượng Thích Quảng Độ đòi hỏi nhà cầm quyền Cộng sản phải công khai hoá toàn bộ “việc nước” để toàn dân được biết; nghĩa là phải giành lại QUYỀN LÀM CHỦ TOÀN DÂN, chứ không thể chấp nhận một chế độ độc tài, độc trị, độc đoán … như chủ nghĩa Cộng sản hiện nay. Chính lời Kêu gọi ấy không thoả mãn cả Ba thứ đế quốc vừa nêu, cho nên trong đánh ra, ngoài đánh vào, kể cả việc chúng tự phân thân để ủng hộ; nhằm tạo môi trường xâm nhập vào Phật giáo như các vụ 1966-1968 trước đây. Và cuối cùng chúng sẽ mua chuộc hoặc qua mặt được những kẻ hững hờ, rồi dùng Sư đánh Sư như các Ông Thích tâm Châu, Thích tuệ Sỹ …Và dùng Phật tử giết Phật tử bằng những trò tình báo chính trị trong quá khứ cũng như hiện nay. Cả ba loại đế quốc cùng chung hướng, vì vậy chúng tập trung nhân lực tung hoả mù trong dư luận liên tu bất tận để khai thác câu: “không có lửa làm sao có khói”, hay ít ra cũng được câu: ”xấm xít không ít thì nhiều”… nghĩa là tạo ra vô số nghi ngờ, mà không ai biết đầu đuôi vào đâu cả. Một thí dụ mới đây nhất là ông Thiếu tá Liên Thành, cựu Chỉ huy trưởng Cảnh sát Quốc gia Tỉnh Thừa thiên lại đưa ra một bài viết cho rằng Đỗ ngọc Yến là nhân viên của Phủ đặc ủy Trung ương Tình báo Việt nam chẳng hạn. Có nhiều người tin lắm chứ; nhưng không ai để ý rằng, với vai trò một Trưởng ty Cảnh sát Tỉnh, thì làm sao ông Liên Thành có đủ tư cách xác nhận chuyện của Phủ Tình báo Trung ương ? Họ tin vì họ không hề biết gì về nguyên tắc Tình báo, hệ thống tổ chức, cơ cấu điều hành … Nhưng, Thành cứ nói, có nói thì có người tin dù chỉ một hai người; nghĩa là có lời mà không mất vốn xu nào. Ngược lại, những vị biết chuyện lại chỉ ngồi cười theo nhịp “rung chữ ngũ chi đùi”, không thèm cải chính, mặc ai với ai, miễn mình không làm sai là được, hoặc nói cũng vậy thôi, ai làm nấy chịu, hơi đâu tranh luận … Họ quên mất rằng chính khái niệm vừa cầu an, vừa cao ngạo vô lý ấy, vừa hững hờ vô trách nhiệm ấy đã dẫn Dân tộc Việt đến những cuộc tắm máu rùng rợn trong lịch sử, đặc biệt từ 1954 đến 1975; và còn kéo dài sau này nữa. Một trong những tác hại ghê gớm là cuốn sách Biến Động Miền Trung của Liên Thành. Tiếp theo là dòng dõi nhà họ Hứa, những đồng chí giấu mặt của đảng này.

Tạm ngưng ngang đó để nói về yêu sách thứ ba, mà những kẻ cuồng ngôn cho rằng đó là:

“Cái kiểu đề nghị "một đại hội đại biểu toàn dân trong và ngoài nước" của ông Quảng Ðộ nó bay mùi "hòa hợp hòa giải" mà bọn cò mồi chính trị đã dùng nhẵn thín, tựa như tờ giấy chùi đít, bây giờ đến phiên ông Ðộ dùng. Tại sao lại phải tập họp lại để van xin bọn việt gian cộng sản giải quyết nạn "bô xít"? Ðây là một hình thức gián tiếp công nhận cái chính quyền ăn cướp của bọn giặc là "hợp pháp"! Vì nó "hợp pháp" cho nên ông Ðộ mới van xin nó "triệu tập đại hội để giải quyết"! Cái thằng giặc nó đã cướp mất nhà của chúng ta, bây giờ những người bị cướp nhà lại rủ nhau van xin nó, xin nó triệu tập một buổi họp để cùng với nó giữ nhà khỏi bị mất vào tay thằng hàng xóm!

Để xem những lời lẽ này như thế nào, chúng ta cần xem trong Yêu Sách Thứ Ba này Đại lão Hoà thượng Thích Quảng Độ đã nói gì ?

“3. Yêu cầu nhà cầm quyền Việt nam khẩn cấp triệu tập một đại hội đại biểu toàn dân bao gồm các nhà khoa học, các chuyên gia kinh tế, kỹ thuật cơ khí luyện kim, các chiến lược gia quân sự cùng đại biểu các thành phần dân tộc bất phân chính kiến, tôn giáo trong và ngoài nước để cùng nhau thống nhất ý kiến chận đứng việc khai thác quặng Bô xít ở Tây nguyên’.

Như thế thì cái “mùi hoà hợp hoà giải” nó nằm ở đâu ? Trước khi đi sâu hơn vào vấn đề, tôi thiết tưởng cần xác quyết cụm từ “hoà hợp hoà giải” của Trần Thanh là ngược ngạo, vô lý. Không thể có chuyện chưa Hoà giải mà Hoà hợp được. Khi dùng như thế, tự Trần Thanh đã tố cáo âm mưu “hoà hợp hoà giải” mà ông cho rằng của đảng Việt tân, nhưng đích thị là của chính gã. Thế thì Thanh chửi Thanh chứ ai khác ? Nói cách khác Trần Thanh chính là Việt tân, chủ trương “hoà hợp với Cộng sản trước rồi mới Hoà giải sau”; nghĩa là còng lưng xuống làm tôi cho VC để hưởng lợi. Nhưng khi đã còng lưng, bò bằng đầu gối rồi, thì CS sẽ coi anh n“con chó ghẻ, vậy làm sao nó hoà giải với anh ? Ngược lại với Trần Thanh, tôi cho rằng, muốn “Hoà hợp” với nhau, thì trước hết phải “Hoà giải” đã. Không hoà giải được thì như ném lửa vào nước mà thôi, làm gì có chuyện hoà hợp được ? Nguyên tắc của Hoà giải là phải tôn trọng đối phương, xem nhau như hai cánh tay của một thân thể, xem quyền lợi trách nhiệm của mỗi bên ngang hàng nhau, thì mới nói chuyện được. Điều này Cộng sản có làm được hay không ? Phải chăng, vì thấy đây là điều mà bọn cầm quyền tại Bắc bộ phủ không thể đáp ứng, nên Trần Thanh hay Việt tân chủ trương Hoà hợp trước Hoà giải ?

Đọc và suy nghĩ Yêu Sách Thứ Ba của Đại lão Hoà thương Thích Quảng Độ, tôi thấy ngài đã đặt ra một cách hữu lý. “Yêu cầu nhà cầm quyền Việt nam khẩn cấp triệu tập…”; nghĩa là nhà cầm quyền phải “tự hoà giải” với tất cả thành phần dân tộc, phải tôn trọng toàn dân trong và ngoài nước; phải xem mọi người Việt đều có quyền quyết định chung việc nước, phải từ bỏ điều 4 vô lý của Hiến pháp Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt nam do Đảng Cộng sản đặt ra… Do đó, không có chuyện: “Tại sao lại phải tập họp lại để van xin bọn việt gian cộng sản giải quyết nạn "bô xít"?, mà nhà cầm quyền Việt nam phải chính thức đứng ra triệu tập đại hội này, một thách thức mà Cộng sản khó thực hiện được. Hai chữ “van xin” mà Trần Thanh cố gắng đưa ra để phủ đầu kẻ khác, nghe nó ngộ nghĩnh làm sao ấy. Đại lão Hoà thượng Thích Quảng Độ nói rõ ràng rằng: “để cùng nhau thống nhất ý kiến chận đứng việc khai thác quặng Bô xít ở Tây nguyên”; chứ chẳng phải “van xin” ai cả. Đã gọi là “cùng nhau”, thì trong đó không còn phân cao hạ, không đặt chuyện hữu quyền hay vô quyền, tất cả đểu bình đẳng; nghĩa là Cộng sản không thể độc quyền như từ trước đến nay. Cao hơn một bậc nữa, là “cùng nhau thống nhất ý kiến chận đứng việc khai thác quặng Bô xít ở Tây nguyên”, một điều mà đảng Cộng sản không thể nào thực hiện nỗi. Bởi vì, nếu chấp nhận điều này, thì Cộng sản đã tự mình thấy quyết định khai thác ấy là sai trái, làm hại Tổ quốc Dân tộc và Đồng bào Việt nam. Đây là sợi dây thòng lọng mà người Cộng sản khó thoát. Khi đặt ra vấn đề như thế, là đã kẹp chặt hai gọng kềm của lý thuyết. Nếu người Cộng sản thực hiện được, thì xem như đất nước Việt nam đã tự giải phóng, khỏi cần phải bàn tay quỷ quái nào thò vào nữa; bởi vì quyết định đã thuộc về tay đồng bào, không còn độc trị Cộng sản chủ nghĩa nữa. Nhưng điều này còn xa vời quá. Ngược lại, chế độ Cộng sản không chịu “triệu tập khẩn cấp một đại hội” như thế, thì tự họ phơi bày rõ thêm bộ mặt bán nước đã quá nhem nhuốc lâu nay trước quốc dân và quốc tế. Và ngay từ chỗ ấy, sự uất hận của toàn dân sẽ dâng cao, kể cả những người “nhân danh cầm súng bảo vệ Tổ quốc”. Tự những người ấy sẽ thấy rằng mình chỉ cầm súng để bảo vệ cái đảng Cộng sản bán nước, chứ có bảo vệ Tổ quốc nào đâu. Nếu đã nói rằng bảo vệ Tổ quốc, thế tại sao họ cúi đầu trước việc đảng họ dâng Bản giốc…Hoàng sa, Trường sa cho Trung cộng ? Tôi vẫn hy vọng sau những đêm dài trong bóng tối, người ta sẽ tỉnh cơn mê.

Mặt khác, khi viết toàn câu: ”cùng nhau thống nhất ý kiến chận đứng việc khai thác quặng Bô xít ở Tây nguyên”, là Hoà thượng Thích Quảng Độ đã tố cáo âm mưu nham hiểm của Trung cộng. Chính Trung cộng lập ra chủ trương này để đi từ kinh tế đến chính trị, quốc phòng hầu thôn tính Việt nam một lần nữa, mà lần này nguy hiểm dài lâu hơn ngàn năm trước đây. Một câu nói mang đầy tâm huyết của một người Việt ưu tư với khổ nạn của Dân tộc đã được thâu gọn lại: ”Trọng Thủy đã cưỡng bức Mị nương trên dãy Trường sơn”. Câu nói ấy không đơn giản, tuy ngắn gọn, nhưng tha thiết nhắc lại sự mất nước ngay từ thuở xa xưa vì bị lầm mưu “ân tình hữu nghị” của giặc phương Bắc. Cũng từ trong câu ấy, ngài đã nhắc nhở rằng:”TÂY NGUYÊN LÀ CHIẾC NỎ THẦN CỦA VIỆT NAM’, do đó, nếu kẻ cầm quyền không lưu tâm, thì cả quốc gia sẽ bại vong mai hậu. Một cảnh giác cao hơn nữa, là ngày xưa Trọng Thủy dụ dỗ Mị Nương, nhưng hôm nay Trọng Thủy không còn tư cách cũ, mà chàng cố tình CƯỠNG ĐOẠT; nghĩa là bất chấp mọi khen chê thế sự, miễn chiếm được mục tiêu trước mắt. Qua đó, chúng ta thấy ngay lời cảnh báo thâm trầm đối với kẻ cầm quyền, và cũng từ đó mở đường giải quyết quốc nạn. Nếu không triệu tập một đại hội toàn dân bao gồm cả trong và ngoài nước để lấy quyết định, thì chắc chắn Việt nam sẽ trở thành Tây Tạng trong một ngày gần đây. Đó cũng là con đường duy nhất để đảng Cộng sản Việt nam “giải quyết món nợ ân tình với Trung cộng” và thoát khỏi một lần tội lỗi bán đứng quê hương.

Bên cạnh những lý lẽ đơn sơ như thế, chúng ta thấy ngay rằng, nếu lần này Cộng đảng không triệu tập được một đại hội như Đại lão Hoà thượng Thích Quảng Độ đề nghị, thì tự người Cộng sản đã không chịu “HÒA GIẢI” với Đồng bào trong và ngoài nước, không chia xẻ bổn phận và quyền lợi với toàn dân; do đó dẫn đến việc KHÔNG THỂ HOÀ HỢP VỚI ĐẢNG CỘNG SẢN. Như thế, sự phản kháng của ngài đối với âm mưu “hoà hợp hoà giải” của Trần Thanh, của Viêt tân đã được trình bày rõ rệt. Có lẽ nhận chân được điều này, băng đảng họ Hứa đã bù lu bù loa nói ngược như vừa trình bày. Tôi xin nhắc lại rằng PHẢI HOÀ GIẢI DÂN TỘC TRƯỚC KHI CÓ THỂ HOÀ HỢP. Trần Thanh đừng hòng chơi trò “vừa ăn cướp vừa la làng”. Muốn hoà giải dân tộc, thì chính Cộng đảng cầm quyền phải làm trước, chứ không ai khác. AI ĐÃ TỪ CHA BỎ MẸ RA ĐI, THÌ CHÍNH KẺ ĐÓ PHẢI TRỞ VỀ, CHỨ CHA MẸ CHƯA BỎ CON BAO GIỜ. Nhưng ngặt nghèo thay, chỗ này làm đau lòng cả ba thứ đế quốc, nên Dân tộc Việt phải chống đỡ cả ba mũi giáp công.

Do kiên định LẬP TRƯỜNG DÂN TỘC, Giáo hội Phật giáo Việt nam không chấp nhận đem Dân tộc hiến dâng cho Ngoại Ma Ác đảng, vì thế qua bao nhiêu thời đại, bọn Quỷ dữ vẫn tiếp tục cắn xé. Và lần này thì miệng mồm băng đảng nhà họ Hứa đang nhuộm thắm máu tanh và dính đầy những ABOMINATIONS như Nguyên Thần của chúng.

Quý vị nghĩ gì khi đọc:

Ðây là một hình thức gián tiếp công nhận cái chính quyền ăn cướp của bọn giặc là "hợp pháp"! Vì nó "hợp pháp" cho nên ông Ðộ mới van xin nó "triệu tập đại hội để giải quyết"!”

Một luận điểm như thế có chấp nhận được không ? Theo cá nhân tôi, NHẤT ĐỊNH KHÔNG. Một điều dễ hiểu nhất là ĐÃ ĂN CƯỚP THÌ KHÔNG PHẢI CHÍNH QUYỀN, MÀ CHÍNH QUYỀN THÌ KHÔNG DO ĂN CƯỚP. Ở đây, nhà Chính trị, Tiến sỹ, Đảng viên…đã chơi trò con khỉ: “chính quyền ăn cướp” là vì lý do gì ? Đã là “ăn cướp” thì phải gọi là “Ngụy quyền”; còn nếu tôn xưng nó là “Chính quyền”, thì nó đâu phải là “ăn cướp” ? Chỗ léo lận này nghe quê quá đi thôi !

Lại nói đến hai chữ “hợp pháp” là pháp nào, pháp của ai, đối với ai ? Thử hỏi, hiện nay, người Việt nói chung, và người Tỵ nạn Cộng sản tại hải ngoại nói riêng có lập ra bản Hiến pháp Việt nam nào không ? Tuyệt nhiên không có. Như thế thì lấy cái Hiến pháp nào để nói nó hợp hay không hợp ? Ngược lại, trước Quốc tế, chế độ Cộng sản Việt nam với quốc hiệu Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt nam, các quốc gia đã thừa nhận và bang giao, trong đó có Nhà nước Vatican đang vờ vĩnh mơn trớn, nhưng thực tế liên hệ ba mươi mấy năm qua như thế nào thì mọi người đã rõ. Vậy thì, nó là kẻ cầm quyền, nó có Hiến pháp, nó được quốc tế công nhận … thì lấy hai chữ hợp pháp mà nói với ai ? Cho nên, ở đây chúng ta chỉ có thể nói chế độ Cộng sản không hợp lòng dân, Phi Dân chủ, Phản Nhân quyền, bán đứng Tổ quốc, hãm hại đồng bào … do đó, chúng ta đấu tranh để giành lại những gì mà người dân đã bị chế độ cướp đi; phục hồi quyền sống đúng nghĩa của một con người; chứ không thể nào dùng chữ hợp pháp. Nếu anh đủ trình độ và tư cách, xin hãy đến trước Hội đồng Liên hiệp quốc để đuổi nó đi xem sao ? Nếu nói đến Hiến pháp, thì hiện nay chỉ nó mới có, vì nó là kẻ cầm quyền, bất kể Hiến pháp ấy như thế nào; vậy không lẽ anh nói “nó không hợp pháp của nó” hay sao ? Và nếu nói như thế, thì chính anh mới là kẻ công nhận chúng, chứ ai khác ? Còn người dân trong nước, hẳn nhiên phải dựa trên Bản văn Hiến định ấy mà đấu tranh, đòi hỏi loại trừ những văn kiện méo mó cấp thấp hãm hại đồng bào; từng bước đòi cải thiện sinh hoạt chính trị, chứ có con đường nào khác ? Từ những đấu tranh lẻ tẻ tập hợp thành lực lượng quy mô để buộc chúng phải thay đổi cho đến lúc chúng không thể đứng vững. Thế là hoàn thành sứ mạng. Nhưng sự đấu tranh phải là đấu tranh chính trị, và đặt căn bản trên quyền lợi tối thượng của Tổ quốc, Dân tộc, Đồng bào, chứ những chuyện “đòi nhà liên gia”, “đòi dùm ngoại bang”, thì không thể nào thành công được. Tại sao ? Bởi vì mục tiêu giới hạn, mệnh lệnh từ xa, dễ dàng thỏa mãn…và không mang lại lợi ích chung mà toàn dân mong đợi !!! Xin đừng mạnh mồm xúi dại đẩy “đại sự quốc gia” xuống “trò chơi trốn tìm xó bếp”.

Tóm lại, qua mười bốn bài (kể cả bài đầu tiên) tôi đã cố gắng tìm hiểu những phản công của nhóm đảng nhà họ Hứa trước Lời kêu gọi của Giáo hội Phật giáo Việt nam Thống nhất do Đại lão Hoà thượng Thích Quảng Độ, nhân danh Hội đồng Lưỡng viện đưa ra. Thiết nghĩ, sự sai khác, sự bất đồng là một chuyện rất bình thường trong xã hội. Không những từ những tập hợp người (hay thú) từ hai trở lên thì nghiễm nhiên đã hàm chứa sự xung đột; mà ngay trong mỗi con người, thì cái tâm thức cũng đã biến dịch không ngừng nghỉ. Sự xung đột giữa đúng sai, phải trái, thiện ác … có thể xảy ra trong từng sát na thời gian. Có thể với một điều gì đó, hôm qua mình cho là sai, nay lại cho là đúng; và ngược lại. Như thế, không ai tranh chấp, tranh luận với mình cả, thì sự tương khắc cũng xảy ra. Bởi một điều dễ hiễu là, nếu không “tương khắc”, thì không có “tương sinh’, mà nếu không có hai thứ trái ngược này thì cuộc sống không còn nữa, vũ trụ tan rã. Không thể có chuyện “âm hợp với âm” hay “dương hợp với dương” mà sinh ra vạn loại. Sự sống phải do “phối hợp âm dương” nghĩa là từ xung đột mà có. Nhưng sự xung đột ấy không hủy hoại nhau, mà là “tương tác” để “tương tồn”. Đây không phải là một triết lý cao xa gì, mà là hiện thực ai cũng có thể nhận biết hằng ngày.

Từ cảm niệm rất nhà quê, thô thiển, cạn cợt này, tôi liên tưởng đến những động thái ngông cuồng của Trần Thanh, Trương minh Hoà, Trần lệ Tuyền … của đảng họ Hứa. Bên cạnh những thứ này, còn thêm Trần tú Uyên, Sacle, Lamourze Nguyen, Josephnguyen, con vện Vĩnh long phụ hoạ … đã cho thấy họ là những kẻ mang thân người, nhưng tâm là tâm thú. Hành động của những kẻ này còn thua cả loài TRÂU. Tôi nói như thế, vì từ nhỏ mặc dù nhà nghèo không có trâu, và không được chăn trâu mướn, nhưng hàng ngày theo các bạn ra đồng chăn trâu, tôi thấy rõ khi những CON TRÂU LẠ đến, thì những con TRÂU LÀNG muốn đánh nhau, chúng cũng phải ĐO SỪNG trước đã. Nếu SỪNG KHÔNG CÂN, thì chúng không đánh. Còn ở đây thì khác, bọn người nhà đảng Hứa không cần biết đến người mình nói với là ai, bọn chúng chỉ vì “thiên lệnh” ĐI CẮN NGƯỜI TA, miệng mồm đầy máu me, dơ dáy. Những ngôn ngữ còn thua cả bàng sanh khổ thú, thì bọn chúng là ai ? Xin thưa ngay, BỌN CHÚNG LÀ NHỮNG CON THÚ CON LÀM THEO LỆNH CỦA CON THÚ MẸ. Nhưng lần này chúng đã bị xui.

Tạm chấm dứt loạt bài này hôm nay, và nếu cần sẽ tiếp tục.

TÔI DỨT KHOÁT KHÔNG ĐỂ CHO LOÀI THÚ NÀY BÁO HẠI NHÂN SINH.

Bảo quốc Kiếm-21-6-09

No comments:

Post a Comment